- Đi đến nhà Lưu gia rồi à?
Điền Lâm Hỉ nhìn Diệp Trạch Đào hỏi.
Trong sân, Điền Lâm Hỉ rất thong thả ngồi trên xích đu, điệu bộ như một quý ông.
- Đi rồi.
Diệp Trạch Đào uống một ngụm trà đáp.
Được Điền Lâm Hỉ gọi đến đây, Diệp Trạch Đào cũng hiểu ra, Tôn Cương nếu đã muốn đấu, thì ta sẽ đấu với gã một phen, không có gì là quá ghê gớm, trông hắn cũng không có biểu hiện gì là buồn bực.
Mắt nhìn lướt qua cả người Diệp Trạch Đào một hồi, Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Không tồi, vẫn khá ổn!
Lần này Diệp Trạch Đào đến Bắc Kinh, Điền Lâm Hỉ vẫn đang lo lắng cho hắn, ông biết rất rõ người của Lưu gia đã thay đổi thái độ.
Diệp Trạch Đào không tin Điền Lâm Hỉ không biết thái độ của Lưu gia, cũng không nói thêm gì về Lưu gia, chỉ nói:
- Tôi định về xã Xuân Trúc, công việc ở nơi đó khá nhiều.
- Thật ra, người trong nhà họ Lưu cũng có điểm khác nhau, cha mẹ của Mộng Y phải chèo chống cả một gia tộc lớn như vậy cũng không phải dễ!
- Tôi hiểu!
Lại qua một khoảng lặng
- Gặp Tôn Cương rồi, cảm giác thế nào?
Ông Điền đột nhiên hỏi.
Nhắc đến người này, Diệp Trạch Đào cũng có chút cả giận nói:
- Có quyền có thế thì làm như giỏi lắm vậy, còn định đến Thảo Hải làm Bí thư Huyện ủy đàn áp tôi, ai sợ ai chứ!
Nói đến câu này, Diệp Trạch Đào như đã không xem mình là Chủ tịch xã nữa, tính nóng nảy của người trẻ tuổi cũng bộc phát ra.
Điền Lâm Hỉ sửng sốt nói:
- Việc này là sao, cậu kể rõ xem.
Vốn không định nhắc đến chuyện này, nóng nảy lên nên đã nói ra, Diệp Trạch Đào nén giận trong lòng nói:
- Gã đã đến bên ấy tìm tôi, ra giá hoặc là một Bí thư huyện ủy hoặc là hai trăm triệu nhân dân tệ, muốn tôi rời khỏi Mộng Y, thấy không hiệu quả, liền nói là muốn đến Thảo Hải làm Bí thư huyện ủy để đè chết tôi.
Điền Lâm Hỉ hừm một tiếng nói:
- Định thăm dò đó mà, tiền thì có thể có, chứ chức Bí thư Huyện ủy không phải nó nói là được!
Dứt lời, Điền Lâm Hỉ lại nói:
- Tôn Cương cũng có chút năng lực, thằng ranh này rất kiêu ngạo, nhà họ Tôn đào tạo gã làm người nối nghiệp, hiện tại gã công tác ở Trung ương Đoàn. Nhà họ Tôn cũng có ý định để gã xuống đó rèn luyện thêm một chút, nếu gã đã nói là muốn đến Thảo Hải, theo ta thấy cũng không phải đến bây giờ mới có ý định này, hẳn là từ sớm đã có chuẩn bị.
Diệp Trạch Đào trong lòng giật mình, mình thật đúng là đã xem thường Tôn Cương, gã đã cố ý ở trước mặt mình làm ra vẻ con ông cháu cha, không ngoài ý muốn làm mình lơ là.
Mục đích của gã là nhằm vào đâu đây?
Điền Lâm Hỉ nói :
- Trong nước xã Xuân Trúc là một xã rất nghèo khó, mãi vẫn chưa thể thoát khỏi nghèo khó!
Diệp Trạch Đào cuối cùng đã hiểu, nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Chắc không phải là người nhà Tôn gia cũng để mắt đến xã Xuân Trúc chứ?
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Trên thực tế đích thực là người Tôn gia đã thấy được. Phải biết rằng hiện nay muốn lấy được những chính tích thật sự là không dễ dàng, Tôn gia lại không thể đợi quá lâu. Xã Xuân Trúc vốn không có phát triển gì quá lớn, được cậu dẫn dắt như vậy, nơi đó lập tức biến thành vùng đất quý, hơn nữa cậu lại đã hoàn thành tốt công tác cơ sở, lại thêm nguồn tài nguyên dồi dào, chỉ cần bỏ ra thêm chút tâm trí và sáng tạo, thì nơi đó sẽ biến thành chính tích thực tế của Tôn Cương!
- Bọn người bên tỉnh Ninh Hải có sức ảnh hưởng lớn như vậy à?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Tôi đã dạy cậu bao nhiêu lần rồi, hai chữ ích lợi còn chưa ngộ ra sao?
Lúc này Diệp Trạch Đào mới không còn lời nào để nói nữa, đích thật là như vậy, Tôn Tường Quân có thể dùng một số ích lợi để tiến hành trao đổi với bọn người Ninh Hải đó, mục đích chính là để cung cấp cho Tôn Cương một không gian có thể phát triển.
Nếu nói như vậy, khả năng Tôn Cương sẽ đến Thảo Hải càng lớn hơn nữa .
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này rõ ràng là muốn đến hái quả đây mà!
- Hái quả đào của cậu đấy, cậu làm gì được nào?
Điền Lâm Hỉ hỏi.
Từ việc trao đổi ích lợi của Tôn gia và một số người ở Ninh Hải, Diệp Trạch Đào đã hiểu ra Tôn gia dám chắc là có sự chuẩn bị mà tới, quả đào này không thể không hái, bản thân mình có đường nào để phản kháng sao?
Tính toán một hồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy lực lượng của mình cũng chỉ có hạn mà thôi.
Nhìn cảnh Diệp Trạch Đào nhíu mày, Điền Lâm Hỉ nói:
- Thế nào? Nản lòng rồi à?
Diệp Trạch Đào tỏ vẻ ngông cuồng nói:
- Chẳng phải là muốn đấu một phen sao? Vậy thì cứ đấu, không có gì là ghê gớm cả, cho dù là bị đánh bại, tôi cũng thấy quang vinh!
Điền Lâm Hỉ cười to ha hả chỉ vào Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe ra cậu không được tự tin lắm!
Giọng cười cay đắng, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu đổi lại là thầy, thầy có lòng tin thắng trận chiến cùng một gia tộc có thế lực như Tôn gia vậy hay không?
Điền Lâm Hỉ ngây người ra, khẽ gật đầu nói:
- Nói thật, nếu đứng vào góc độ của cậu, tôi cũng không có lòng tin!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Sau lưng tôi không phải còn có thầy sao? Nếu tôi quyết định ra tay cùng Tôn Cương kia vật lộn một phen, cho dù là thua đi nữa, thế nào cũng còn có thầy cho tôi một chén cơm ăn mà!
Điền Lâm Hỉ liền mỉm cười nói:
- Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, tỉnh Ninh Hải vốn cũng không phải là nơi mà Tôn gia muốn làm sao thì làm. Để ta tiết lộ với cậu cái này, Bí thư Tỉnh ủy Dương Hiên không phải là người trong bè phái của Tôn gia. Tuy là qua một số trao đổi, Ninh Hải sẽ đồng ý cho Tôn Cương đi nhậm chức, nhưng, khả năng là vẫn có sự đề phòng. Nếu như có thể có một người đủ khả năng cùng Tôn Cương đấu tranh một phen, tốt nhất là đánh bại tên Tôn Cương ấy, ta tin rằng Dương Hiên thấy thích thú với việc này!
- Tôn gia có bệnh sao, cả nước có nhiều địa phương như vậy, tôi thì thật không tin, Tôn gia lại không nắm giữ trong tay vài địa bàn, để Tôn Cương phát triển trên địa bàn Tôn gia chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh, nếu đặt dưới tay những người khác, việc này không phải là tự tìm lấy tội sao?
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Nếu như những người bình thường khác, Tôn gia hoàn toàn có thể làm như những gì cậu nói, cũng sẽ thăng tiến rất nhanh. Nhưng, cậu không biết một số việc của Trung Hoa, mắt của mọi người đều sáng như ánh tuyết, phát triển trên địa bàn của mình thì không được xem là có bản lĩnh. Nếu có thể mở ra một vùng trời trên địa bàn của đối thủ, đó mới được xem là thật sự có bản lĩnh. Cũng chỉ có như vậy, sự phát triển này mới không sinh ra chỗ để bị nghi ngờ.
Trong nhất thời Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ đến việc này, tâm trạng cũng đã khá lên rất nhiều, mỉm cười nói:
- Xem ra trời không tuyệt đường người!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Chẳng lẽ cậu không phát hiện? Tôn Cương biết rất rõ ràng về tình hình của cậu!
Nghe được lời chỉ điểm của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào nghĩ kỹ lại một lúc quá trình Tôn Cương và mình nói chuyện với nhau, trong lòng liền giật mình nói:
- Tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ, gã vốn đã là đối tượng trọng điểm mà Tôn gia đào tạo, không thể nào chỉ có một chút bản lĩnh như vậy thôi!
Khi nói đến câu này, Diệp Trạch Đào lại nhớ đến ánh mắt Tôn Tường Quân kia, nét mặt của Tôn Tường Quân vốn khiến cho người ta không nhìn thấu ra gã đang vui hay giận, trong ánh mắt kia còn lộ vẻ chứa đầy sự thân thiện!
Người được một gia đình như vậy đào tạo ra thì làm sao lại có thể thô tục thế kia!
Càng nghĩ lại càng thấy khiếp sợ, nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Quả nhiên là tinh anh do Tôn gia đào tạo ra!
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Có phải tinh anh hay không, thì còn phải được thử qua mới biết được, tuy nhiên, ta cũng phải nhắc nhở cậu một chút, trong Trung ương Đoàn Tôn Cương cũng là người có chút bản lĩnh, lần này gã ta hẳn là đã bỏ ra một thời gian tìm hiểu về tình hình của Thảo Hải, nếu cậu cư xử không cẩn thận, kết cục tuyệt đối sẽ là hoàn toàn thất bại!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, bắt đầu coi trọng sự có mặt của Tôn Cương .
Tên Tôn Cương này đến gặp mình rõ ràng là tiến hành bước đầu tiên muốn thăm dò mình rồi, nếu gã đã muốn đến Thảo Hải, thì chắc là đã tiến hành một số tìm hiểu và phân tích về tình hình những cán bộ nhân viên ở Thảo Hải.
Với bản lĩnh của Tôn gia, việc thu thập một số tình hình về Thảo Hải vốn không có gì là khó khăn, mục tiêu Tôn Cương đến Thảo Hải chính là khu công nghiệp xã Xuân Trúc, đây mới là nơi khởi nguồn ra chính tích mà gã cần thu được, dám chắc là gã đặc biệt coi trọng mình.
Dùng quyền và tiền để tiến hành thăm dò chính là bước đầu tiên của gã, bày trò ra dáng con ông cháu cha để uy hiếp là bước thứ hai của gã, cả hai bước này đều là muốn thử xem rốt cuộc mình đây là người có tính cách như thế nào, lại dùng thêm cách chứng tỏ có lực lượng hùng mạnh để hù dọa mình, muốn từ đó mà đạt được hiệu quả ‘bất chiến mà khuất nhân chi binh’(không cần chiến đấu mà thu phục được binh lính của đối phương).
Đây vẫn chỉ là một phương diện, một phương diện khác chính là gã muốn dùng vẻ ngoài của một người ngu dốt để mê hoặc mình, vốn dĩ để mình mất cảnh giác đối với gã, đợi đến thời điểm mấu chốt nếu không ra tay thì thôi, đã ra tay thì sẽ dùng sức mạnh lôi đình để đột kích!
Thấy Diệp Trạch Đào đang trầm tư, Điền Lâm Hỉ vẫn luôn ngắm nhìn sắc mặt biến đổi của Diệp Trạch Đào, ông biết chỉ điểm của mình hẳn là sẽ khơi dậy sự coi trọng của Diệp Trạch Đào đối với Tôn gia.
- Trạch Đào, nếu Tôn Cương đến Thảo Hải, nguồn vốn của Tôn gia cũng sẽ được đưa vào Thảo Hải với số lượng lớn, việc phát triển khu công nghiệp Thảo Hải lại là mục đích chung của các cậu, chẳng qua, trong quá trình phát triển, Tôn Cương sẽ không mong muốn cậu thu hoạch được ích lợi, ngoại trừ gã ta ra, một số người của tỉnh Ninh Hải cũng đang âm thầm gây chuyện, khoản thời gian trước cũng đã tìm cách gây chuyện khiến cậu phải đến cục Lâm nghiệp thành phố đảm nhiệm Phó cục trưởng, việc này ta đã giúp cậu chống đỡ!
Diệp Trạch Đào thật sự vẫn không ngờ sau lưng mình họ còn gây ra nhiều việc như vậy.
Nhìn ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn qua đây, Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Nếu không phải là có quá nhiều thế lực can thiệp vào, cậu cho là vấn đề trong bộ máy huyện Thảo Hải sẽ phải kéo trong thời gian dài như vậy à?
Diệp Trạch Đào lúc này mới bừng tỉnh nói:
- Tôi đã thấy kỳ lạ, được trên thành phố coi trọng như vậy, sao lại chậm chạp mãi không có kết quả!
- Lần này hẳn là sẽ có kết quả thôi!
- Trạch Đào ạ, xem ra Tôn Cương vẫn rất xem trọng cậu!
Nghĩ đến mình lâm vào hoàn cảnh phức tạp như vậy, Diệp Trạch Đào cười cay đắng nói:
- Sư phụ, nói thật lòng, người không quyền lực như tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy, tôi thì chỉ nghĩ là phải làm chút việc thật sự tốt đẹp cho quần chúng xã Xuân Trúc!
Điền lâm Hỉ tỏ vẻ rất nghiêm túc nói:
- Tâm tính thái độ của cậu như vậy là không được, cậu không tranh giành không có nghĩa là người khác cũng không tranh giành. Ai kêu cậu đem một vùng nghèo khó tạo dựng thành một hiện trường lớn như vậy. Cậu phải biết rằng, xã Xuân Trúc là cầu nối giao thông thẳng tuyến, vị trí là trung tâm giao giới ba tỉnh đã xác lập nên triển vọng cho vùng này. Việc quy hoạch khu công nghiệp của cậu lại làm rất tốt, có vài khoản nội dung được làm cùng một chỗ, chỉ cần hạ quyết tâm để phát triển, nếu được ủng hộ thêm nguồn vốn khổng lồ, thì muốn không có chính tích cũng là khó. Hiện nay những người ganh ghét với xã Xuân Trúc rất nhiều!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể cười cay đắng, việc này dường như là bản thân mình đã tự vùi mình vào!
- Trạch Đào, thật ra thì, đối với cậu mà nói đây cũng là một cơ hội, có rất nhiều người đang âm thầm chú ý phát triển của cậu. Nếu như đối mặt nhiều thế lực như vậy, đối mặt hoàn cảnh phức tạp như vậy, mà cậu vẫn có thể bộc lộ tài năng, thì cậu chính là một tinh anh trong những tinh anh, nhân tài trong nhân tài!
Khi Điền Lâm Hỉ nói những lời này, trong ánh mắt ông phát ra một tia sáng của vinh quang.
Điền Lâm Hỉ nhìn Diệp Trạch Đào hỏi.
Trong sân, Điền Lâm Hỉ rất thong thả ngồi trên xích đu, điệu bộ như một quý ông.
- Đi rồi.
Diệp Trạch Đào uống một ngụm trà đáp.
Được Điền Lâm Hỉ gọi đến đây, Diệp Trạch Đào cũng hiểu ra, Tôn Cương nếu đã muốn đấu, thì ta sẽ đấu với gã một phen, không có gì là quá ghê gớm, trông hắn cũng không có biểu hiện gì là buồn bực.
Mắt nhìn lướt qua cả người Diệp Trạch Đào một hồi, Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Không tồi, vẫn khá ổn!
Lần này Diệp Trạch Đào đến Bắc Kinh, Điền Lâm Hỉ vẫn đang lo lắng cho hắn, ông biết rất rõ người của Lưu gia đã thay đổi thái độ.
Diệp Trạch Đào không tin Điền Lâm Hỉ không biết thái độ của Lưu gia, cũng không nói thêm gì về Lưu gia, chỉ nói:
- Tôi định về xã Xuân Trúc, công việc ở nơi đó khá nhiều.
- Thật ra, người trong nhà họ Lưu cũng có điểm khác nhau, cha mẹ của Mộng Y phải chèo chống cả một gia tộc lớn như vậy cũng không phải dễ!
- Tôi hiểu!
Lại qua một khoảng lặng
- Gặp Tôn Cương rồi, cảm giác thế nào?
Ông Điền đột nhiên hỏi.
Nhắc đến người này, Diệp Trạch Đào cũng có chút cả giận nói:
- Có quyền có thế thì làm như giỏi lắm vậy, còn định đến Thảo Hải làm Bí thư Huyện ủy đàn áp tôi, ai sợ ai chứ!
Nói đến câu này, Diệp Trạch Đào như đã không xem mình là Chủ tịch xã nữa, tính nóng nảy của người trẻ tuổi cũng bộc phát ra.
Điền Lâm Hỉ sửng sốt nói:
- Việc này là sao, cậu kể rõ xem.
Vốn không định nhắc đến chuyện này, nóng nảy lên nên đã nói ra, Diệp Trạch Đào nén giận trong lòng nói:
- Gã đã đến bên ấy tìm tôi, ra giá hoặc là một Bí thư huyện ủy hoặc là hai trăm triệu nhân dân tệ, muốn tôi rời khỏi Mộng Y, thấy không hiệu quả, liền nói là muốn đến Thảo Hải làm Bí thư huyện ủy để đè chết tôi.
Điền Lâm Hỉ hừm một tiếng nói:
- Định thăm dò đó mà, tiền thì có thể có, chứ chức Bí thư Huyện ủy không phải nó nói là được!
Dứt lời, Điền Lâm Hỉ lại nói:
- Tôn Cương cũng có chút năng lực, thằng ranh này rất kiêu ngạo, nhà họ Tôn đào tạo gã làm người nối nghiệp, hiện tại gã công tác ở Trung ương Đoàn. Nhà họ Tôn cũng có ý định để gã xuống đó rèn luyện thêm một chút, nếu gã đã nói là muốn đến Thảo Hải, theo ta thấy cũng không phải đến bây giờ mới có ý định này, hẳn là từ sớm đã có chuẩn bị.
Diệp Trạch Đào trong lòng giật mình, mình thật đúng là đã xem thường Tôn Cương, gã đã cố ý ở trước mặt mình làm ra vẻ con ông cháu cha, không ngoài ý muốn làm mình lơ là.
Mục đích của gã là nhằm vào đâu đây?
Điền Lâm Hỉ nói :
- Trong nước xã Xuân Trúc là một xã rất nghèo khó, mãi vẫn chưa thể thoát khỏi nghèo khó!
Diệp Trạch Đào cuối cùng đã hiểu, nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Chắc không phải là người nhà Tôn gia cũng để mắt đến xã Xuân Trúc chứ?
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Trên thực tế đích thực là người Tôn gia đã thấy được. Phải biết rằng hiện nay muốn lấy được những chính tích thật sự là không dễ dàng, Tôn gia lại không thể đợi quá lâu. Xã Xuân Trúc vốn không có phát triển gì quá lớn, được cậu dẫn dắt như vậy, nơi đó lập tức biến thành vùng đất quý, hơn nữa cậu lại đã hoàn thành tốt công tác cơ sở, lại thêm nguồn tài nguyên dồi dào, chỉ cần bỏ ra thêm chút tâm trí và sáng tạo, thì nơi đó sẽ biến thành chính tích thực tế của Tôn Cương!
- Bọn người bên tỉnh Ninh Hải có sức ảnh hưởng lớn như vậy à?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Tôi đã dạy cậu bao nhiêu lần rồi, hai chữ ích lợi còn chưa ngộ ra sao?
Lúc này Diệp Trạch Đào mới không còn lời nào để nói nữa, đích thật là như vậy, Tôn Tường Quân có thể dùng một số ích lợi để tiến hành trao đổi với bọn người Ninh Hải đó, mục đích chính là để cung cấp cho Tôn Cương một không gian có thể phát triển.
Nếu nói như vậy, khả năng Tôn Cương sẽ đến Thảo Hải càng lớn hơn nữa .
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này rõ ràng là muốn đến hái quả đây mà!
- Hái quả đào của cậu đấy, cậu làm gì được nào?
Điền Lâm Hỉ hỏi.
Từ việc trao đổi ích lợi của Tôn gia và một số người ở Ninh Hải, Diệp Trạch Đào đã hiểu ra Tôn gia dám chắc là có sự chuẩn bị mà tới, quả đào này không thể không hái, bản thân mình có đường nào để phản kháng sao?
Tính toán một hồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy lực lượng của mình cũng chỉ có hạn mà thôi.
Nhìn cảnh Diệp Trạch Đào nhíu mày, Điền Lâm Hỉ nói:
- Thế nào? Nản lòng rồi à?
Diệp Trạch Đào tỏ vẻ ngông cuồng nói:
- Chẳng phải là muốn đấu một phen sao? Vậy thì cứ đấu, không có gì là ghê gớm cả, cho dù là bị đánh bại, tôi cũng thấy quang vinh!
Điền Lâm Hỉ cười to ha hả chỉ vào Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe ra cậu không được tự tin lắm!
Giọng cười cay đắng, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu đổi lại là thầy, thầy có lòng tin thắng trận chiến cùng một gia tộc có thế lực như Tôn gia vậy hay không?
Điền Lâm Hỉ ngây người ra, khẽ gật đầu nói:
- Nói thật, nếu đứng vào góc độ của cậu, tôi cũng không có lòng tin!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Sau lưng tôi không phải còn có thầy sao? Nếu tôi quyết định ra tay cùng Tôn Cương kia vật lộn một phen, cho dù là thua đi nữa, thế nào cũng còn có thầy cho tôi một chén cơm ăn mà!
Điền Lâm Hỉ liền mỉm cười nói:
- Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, tỉnh Ninh Hải vốn cũng không phải là nơi mà Tôn gia muốn làm sao thì làm. Để ta tiết lộ với cậu cái này, Bí thư Tỉnh ủy Dương Hiên không phải là người trong bè phái của Tôn gia. Tuy là qua một số trao đổi, Ninh Hải sẽ đồng ý cho Tôn Cương đi nhậm chức, nhưng, khả năng là vẫn có sự đề phòng. Nếu như có thể có một người đủ khả năng cùng Tôn Cương đấu tranh một phen, tốt nhất là đánh bại tên Tôn Cương ấy, ta tin rằng Dương Hiên thấy thích thú với việc này!
- Tôn gia có bệnh sao, cả nước có nhiều địa phương như vậy, tôi thì thật không tin, Tôn gia lại không nắm giữ trong tay vài địa bàn, để Tôn Cương phát triển trên địa bàn Tôn gia chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh, nếu đặt dưới tay những người khác, việc này không phải là tự tìm lấy tội sao?
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Nếu như những người bình thường khác, Tôn gia hoàn toàn có thể làm như những gì cậu nói, cũng sẽ thăng tiến rất nhanh. Nhưng, cậu không biết một số việc của Trung Hoa, mắt của mọi người đều sáng như ánh tuyết, phát triển trên địa bàn của mình thì không được xem là có bản lĩnh. Nếu có thể mở ra một vùng trời trên địa bàn của đối thủ, đó mới được xem là thật sự có bản lĩnh. Cũng chỉ có như vậy, sự phát triển này mới không sinh ra chỗ để bị nghi ngờ.
Trong nhất thời Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ đến việc này, tâm trạng cũng đã khá lên rất nhiều, mỉm cười nói:
- Xem ra trời không tuyệt đường người!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Chẳng lẽ cậu không phát hiện? Tôn Cương biết rất rõ ràng về tình hình của cậu!
Nghe được lời chỉ điểm của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào nghĩ kỹ lại một lúc quá trình Tôn Cương và mình nói chuyện với nhau, trong lòng liền giật mình nói:
- Tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ, gã vốn đã là đối tượng trọng điểm mà Tôn gia đào tạo, không thể nào chỉ có một chút bản lĩnh như vậy thôi!
Khi nói đến câu này, Diệp Trạch Đào lại nhớ đến ánh mắt Tôn Tường Quân kia, nét mặt của Tôn Tường Quân vốn khiến cho người ta không nhìn thấu ra gã đang vui hay giận, trong ánh mắt kia còn lộ vẻ chứa đầy sự thân thiện!
Người được một gia đình như vậy đào tạo ra thì làm sao lại có thể thô tục thế kia!
Càng nghĩ lại càng thấy khiếp sợ, nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Quả nhiên là tinh anh do Tôn gia đào tạo ra!
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Có phải tinh anh hay không, thì còn phải được thử qua mới biết được, tuy nhiên, ta cũng phải nhắc nhở cậu một chút, trong Trung ương Đoàn Tôn Cương cũng là người có chút bản lĩnh, lần này gã ta hẳn là đã bỏ ra một thời gian tìm hiểu về tình hình của Thảo Hải, nếu cậu cư xử không cẩn thận, kết cục tuyệt đối sẽ là hoàn toàn thất bại!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, bắt đầu coi trọng sự có mặt của Tôn Cương .
Tên Tôn Cương này đến gặp mình rõ ràng là tiến hành bước đầu tiên muốn thăm dò mình rồi, nếu gã đã muốn đến Thảo Hải, thì chắc là đã tiến hành một số tìm hiểu và phân tích về tình hình những cán bộ nhân viên ở Thảo Hải.
Với bản lĩnh của Tôn gia, việc thu thập một số tình hình về Thảo Hải vốn không có gì là khó khăn, mục tiêu Tôn Cương đến Thảo Hải chính là khu công nghiệp xã Xuân Trúc, đây mới là nơi khởi nguồn ra chính tích mà gã cần thu được, dám chắc là gã đặc biệt coi trọng mình.
Dùng quyền và tiền để tiến hành thăm dò chính là bước đầu tiên của gã, bày trò ra dáng con ông cháu cha để uy hiếp là bước thứ hai của gã, cả hai bước này đều là muốn thử xem rốt cuộc mình đây là người có tính cách như thế nào, lại dùng thêm cách chứng tỏ có lực lượng hùng mạnh để hù dọa mình, muốn từ đó mà đạt được hiệu quả ‘bất chiến mà khuất nhân chi binh’(không cần chiến đấu mà thu phục được binh lính của đối phương).
Đây vẫn chỉ là một phương diện, một phương diện khác chính là gã muốn dùng vẻ ngoài của một người ngu dốt để mê hoặc mình, vốn dĩ để mình mất cảnh giác đối với gã, đợi đến thời điểm mấu chốt nếu không ra tay thì thôi, đã ra tay thì sẽ dùng sức mạnh lôi đình để đột kích!
Thấy Diệp Trạch Đào đang trầm tư, Điền Lâm Hỉ vẫn luôn ngắm nhìn sắc mặt biến đổi của Diệp Trạch Đào, ông biết chỉ điểm của mình hẳn là sẽ khơi dậy sự coi trọng của Diệp Trạch Đào đối với Tôn gia.
- Trạch Đào, nếu Tôn Cương đến Thảo Hải, nguồn vốn của Tôn gia cũng sẽ được đưa vào Thảo Hải với số lượng lớn, việc phát triển khu công nghiệp Thảo Hải lại là mục đích chung của các cậu, chẳng qua, trong quá trình phát triển, Tôn Cương sẽ không mong muốn cậu thu hoạch được ích lợi, ngoại trừ gã ta ra, một số người của tỉnh Ninh Hải cũng đang âm thầm gây chuyện, khoản thời gian trước cũng đã tìm cách gây chuyện khiến cậu phải đến cục Lâm nghiệp thành phố đảm nhiệm Phó cục trưởng, việc này ta đã giúp cậu chống đỡ!
Diệp Trạch Đào thật sự vẫn không ngờ sau lưng mình họ còn gây ra nhiều việc như vậy.
Nhìn ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn qua đây, Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Nếu không phải là có quá nhiều thế lực can thiệp vào, cậu cho là vấn đề trong bộ máy huyện Thảo Hải sẽ phải kéo trong thời gian dài như vậy à?
Diệp Trạch Đào lúc này mới bừng tỉnh nói:
- Tôi đã thấy kỳ lạ, được trên thành phố coi trọng như vậy, sao lại chậm chạp mãi không có kết quả!
- Lần này hẳn là sẽ có kết quả thôi!
- Trạch Đào ạ, xem ra Tôn Cương vẫn rất xem trọng cậu!
Nghĩ đến mình lâm vào hoàn cảnh phức tạp như vậy, Diệp Trạch Đào cười cay đắng nói:
- Sư phụ, nói thật lòng, người không quyền lực như tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy, tôi thì chỉ nghĩ là phải làm chút việc thật sự tốt đẹp cho quần chúng xã Xuân Trúc!
Điền lâm Hỉ tỏ vẻ rất nghiêm túc nói:
- Tâm tính thái độ của cậu như vậy là không được, cậu không tranh giành không có nghĩa là người khác cũng không tranh giành. Ai kêu cậu đem một vùng nghèo khó tạo dựng thành một hiện trường lớn như vậy. Cậu phải biết rằng, xã Xuân Trúc là cầu nối giao thông thẳng tuyến, vị trí là trung tâm giao giới ba tỉnh đã xác lập nên triển vọng cho vùng này. Việc quy hoạch khu công nghiệp của cậu lại làm rất tốt, có vài khoản nội dung được làm cùng một chỗ, chỉ cần hạ quyết tâm để phát triển, nếu được ủng hộ thêm nguồn vốn khổng lồ, thì muốn không có chính tích cũng là khó. Hiện nay những người ganh ghét với xã Xuân Trúc rất nhiều!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể cười cay đắng, việc này dường như là bản thân mình đã tự vùi mình vào!
- Trạch Đào, thật ra thì, đối với cậu mà nói đây cũng là một cơ hội, có rất nhiều người đang âm thầm chú ý phát triển của cậu. Nếu như đối mặt nhiều thế lực như vậy, đối mặt hoàn cảnh phức tạp như vậy, mà cậu vẫn có thể bộc lộ tài năng, thì cậu chính là một tinh anh trong những tinh anh, nhân tài trong nhân tài!
Khi Điền Lâm Hỉ nói những lời này, trong ánh mắt ông phát ra một tia sáng của vinh quang.
/1075
|