Ngồi một mình trong văn phòng làm việc, dưới sàn nhà trước mặt bàn toàn là tàn thuốc, cái gạt tàn bằng thủy tinh kia cũng đã bị đập vỡ, trong văn phòng có chút lộn xộn.
Thư ký đang cẩn thận quét dọn văn phòng làm việc, ánh mắt có chút sợ sệt thỉnh thoảng lén nhìn Triệu Vệ Giang.
Triệu Vệ Giang lúc này thật sự rất phẫn nộ, cả huyện đều đưa tin đồn, nói Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân đang liên kết chống lại Triệu Vệ Giang hắn.
Lúc đầu Triệu Vệ Giang cũng không tin có chuyện này, hôm qua trên Hội nghị thường ủy lại một lần nữa nghiệm chứng khả năng của chuyện này. Ở Hội nghị thường ủy huyện lần trước, khi Thôi Vĩnh Chí hết sức ủng hộ một số đề nghị của Bành Học Vân Triệu Vệ Giang liền thấy lạ. Hôm qua trên Hội nghị thường ủy, lại là dự thảo nghị quyết của mấy người trên nhân sự, lại là Bành Học Vân đề xuất, Thôi Vĩnh Chí không có bất cứ một biểu hiện phản đối nào, còn giơ tay tán thành. Lực lượng trong huyện rõ ràng đã hình thành liên thủ Bành Thôi để trấn áp bản thân mình. Hôm qua đúng là đã muốn cướp đi cái ghế quan trọng của mình.
Triệu Vệ Giang cũng không ngốc, các tình huống chỉ có thể nói rõ một điều, không có lửa làm sao có khói, những lời đồn trong huyện chắc chắn là có thật.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện xảy ra hôm nay đã khiến cho Triệu Vệ Giang vừa lo sợ vừa tức giận.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Khải Công đã tiết lộ một tin tức, nói đã có rất nhiều phong thư báo tin gửi lên Ủy ban Kỷ luật thành phố, toàn bộ đều là nhằm vào việc xây dựng đường lộ trong huyện, mà mũi giáo lại chĩa thẳng vào Triệu Vệ Giang.
Việc xây dựng đường lộ luôn là một việc lớn trong huyện, việc này cũng chính là việc mà Triệu Vệ Giang đứng ra chủ trì. Trên hạng mục công việc đó, Triệu Vệ Giang ít nhiều gì cũng gặp phải một số vấn đề đen tối ở trong đó, khi biết có người chống đối, trong lòng Triệu Vệ Giang đang rất lo lắng.
Liên kết các sự việc lại với nhau, Triệu Vệ Giang có một manh mối vô cùng đặc biệt, đã có một nhóm người trực tiếp quay mũi giáo vê phía mình rồi.
Triệu Vệ Giang không đời nào đi thăm dò tình hình của Ủy ban Kỷ luật thành phố. Ông ta không cần suy nghĩ cũng biết, nếu Ông ta bị sụp đổ, người được lợi ích lớn nhất đương nhiên là tên Bành Học Vân đó.
Chẳng trách Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân thân thiết như vậy
Lại nghĩ đến sau lưng của Bành Học Vân là Phó bí thư Thị ủy Triệu Diệc Hiền, và sau lưng Thôi Vĩnh Chí là Bí thư Thị ủy Hứa Phu Kiệt, Triệu Vệ Giang không những phẫn nộ, mà còn có chút lo sợ.
Trong việc xây dựng đường khó tránh được những chỗ mờ ám. Nếu hai người bọn họ liên kết lực lượng lại, Triệu Vệ Giang hoàn toàn tưởng tượng ra được, Ông ta đang phải đối mặt với một tình hình vô cùng nguy hiểm.
Thằng chó nhật Thôi Vĩnh Chí dám công khai như vậy!
Ông ta và Thôi Vĩnh Chí đã ngấm ngầm đấu đá nhau một thời gian. Thủ đoạn của hai người bọn họ đều rất kín đáo không để cấp trên biết mâu thuẫn giữa hai người họ. Nhưng hiện giờ Thôi Vĩnh Chí đã công khai cùng với Bành Học Vân nhắm thẳng mục tiêu vào ông ta. Đây mới chính là việc làm Triệu Vệ Giang phẫn nộ nhất. Vội vàng như vậy để lật đổ ông ta xuống không một chút nương tay, lẽ nào ông ta lại để cho bọn họ tùy ý sắp đặt?
Triệu Vệ Giang không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa, nếu tiếp tục như vậy, thì sự việc nhất định sẽ bị bọn họ làm cho tồi tệ hơn.
Triệu Vệ Giang ngồi ở đó suy nghĩ một hồi lâu, sau đó vội vã rời văn phòng, lên ô tô con đi về hướng thủ đô.
Sự việc như vậy Triệu Vệ Giang vẫn hy vọng có thêm sự phản ứng từ cấp trên, đương nhiên, quan cấp trên chính là Địch Mãnh.
Diệp Trạch Đào đang ngồi trong văn phòng, thì nhận được điện thoại của Thường Minh Quang gọi đến, Thường Minh Quang chỉ nói:
- Đi đến thủ đô rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đôi khi dư luận của quần chúng vẫn là rất quan trọng!
Khi nói lời này Diệp Trạch Đào hoàn toàn cho rằng mình đang đùa giỡn với mưu sâu kế độc. Tình hình của cả huyện hiện nay đều là kết quả mà hắn hành động. Mặc dù không ra mặt, làm rất kín đáo, nhưng trong lòng lại có một chút không thể tin nổi từ lúc nào mà hắn lại học được cách làm ra chuyện như vậy. Hoàn toàn không phải là một việc làm của người quang minh chính đại hay làm!
Khi nghĩ đến những người của Thường Minh Quang đều là những cán bộ không đáng để mắt tới, Diệp Trạch Đào phát hiện, rõ ràng là một nhóm người không đáng để mắt tới lại có thể làm ra chuyện rối loạn trật tự.
Cúp điện thoại xong, Diệp Trạch Đào cười gượng một tiếng, dù sao cũng đã hạ lưu, để tiếp tục phát triển công cuộc, chỉ có thể làm như vậy thôi, đẩy mạnh thêm một chút, tình hình tiến triển ra sao vẫn chưa biết, dù sao cũng tốt hơn là không làm gì.
Thông qua một số công cuộc thúc đẩy, trong huyện Thảo Hải bây giờ đều đã biết thủ đoạn của Bành Học Vân, hắn không thể nào tiếp tục che đậy được nữa, bây giờ xem Bành Học Vân đi lên bằng cách nào.
Đi trong hiện trường khu công nghiệp đang thi công, toàn bộ hiện trường thi công đều rất náo nhiệt, đã và đang dần dần có thêm một số xí nghiệp đầu tư gia nhập vào.
Nhìn thấy cảnh náo nhiệt ở đây, trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui sướng, đây mới chính là một nơi phát triển mạnh công cuộc sự nghiệp!
Rất nhiều người công nhân đều là người dân ở đây, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi đến, mọi người trên đường đều chào hỏi hắn.
Nhìn về phía một phụ huynh học sinh, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chu Lão Tứ, thế nào, thu nhập khá chứ!
Vừa thấy là Diệp Trạch Đào, Chu Lão Tứ đứng thẳng người lên nói:
- Chủ tịch xã, tiền công ở đây không tồi, cuộc sống trong gia đình đã cải thiện đi rất nhiều!
- Đúng vậy, ở đây có một khu công nghiệp như vậy, làm công kiếm sống đều có thu nhập, giúp đỡ được gia đình rất nhiều!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hắn biết tình hình, xã đưa ra những yêu cầu nghiêm khắc đối với những dự án của doanh nghiệp. Đó là không được khất nợ tiền công của mọi người, có được một nguồn thu nhập nhất định, đối với những gia đình có hoàn cảnh khó khăn ở đây mà nói, thu nhập này đã là rất lớn.
Nhìn tình hình xung quanh ở đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Cuộc sống của mọi người càng ngày sẽ càng tốt!
Tiến về phía trước, Diệp Trạch Đào không ngừng hỏi thăm tình hình gia đình của người dân. Đối với hắn mà nói, điểm dừng chân của mọi công việc chỉ có một điểm, đó là nâng cao đời sống của mọi người lên. Tình hình hiện nay cho thấy, cuộc sống của người dân đang dần dần được cải thiện, đây là chuyện tốt.
Khi từ công trình về đến văn phòng, vừa ngồi xuống uống một ngụm nước ấm. Ôn Phương liền bước đi vào.
Tự ngồi xuống, Ôn Phương nói:
- Bây giờ cậu đang kiêm nhiệm công việc. Bí thư Thôi đã nói chuyện với tôi, đặc biệt muốn để cho cậu tập trung vào công tác phát triển khu công nghiệp, còn chức Chủ tịch trong xã muốn để cho Ngụy Hùng Hải đảm nhiệm. Việc này tôi cũng đã phản đối, nhưng cảm thấy Bí thư Thôi không mấy hài lòng, sợ không được!
Diệp Trạch Đào sớm đã nhận thức được, căn cứ vào các tình hình xảy ra ở trong huyện có thể biết, điểm yếu của Thôi Vĩnh Chí đã bị Bành Học Vân nắm được. Chẳng trách Thôi Vĩnh Chí bị Bành Học Vân tấn công liên tiếp như vậy mà dần dần thoái lui.
Rốt cuộc tên Bành Học Vân đó đã nắm được những điểm yếu gì?
Một cán bộ lĩnh đạo lại áp dụng cách làm như vậy để áp chế người, đây cũng là một điều đại kị trên quan trường. Có thể Bành Học Vân cũng không nghĩ tình hình sẽ như vậy, hắn giống như đâm lao thì phải theo lao!
- Bí thư Ôn, tôi sớm muộn gì cũng rời khỏi chức Chủ tịch xã. Suy cho cùng công việc ở khu công nghiệp quan trọng hơn, biện pháp tốt nhất là nhanh chóng tìm ra một người chững chạc để tiến cử!
Diệp Trạch Đào cũng biết nói những lời này vốn là lời thừa, tình hình trước mắt bây giờ,Thôi Vĩnh Chí có làm theo hay không?
Ôn Phương sớm đã nghĩ tới việc này, liền nói:
- Trạch Đào, ở đây không có người ngoài, tôi có một số chuyện muốn nói với anh một chút.
Văn phòng hai người họ nằm ở cuối đầu hành lang, thông thường không có việc gì thì không có người đi lại đây, đều phải thông qua phòng Đảng chính, đây là nơi để bàn bạc công việc.
Diệp Trạch Đào biết Ôn Phương cũng đã biết được một số chuyện, nói:
- Xin Bí thư Ôn cứ nói.
- Tôi cảm thấy tình hình trong huyện không được bình thường. Bí thư Bành ngày thường luôn im hơi lặng tiếng chỉ trong phút chốc thế lực lại mạnh lên, trong khi đó ở trước mặt của bí thư Bành thì bí thư Thôi lại không ngừng nhượng bộ!
Việc này không chỉ có Ôn Phương, mà nhiều người cũng đang nghi ngờ, nhưng, không ai biết được tình hình sự thật.
Diệp Trạch Đào đang do dự có nên đem tình hình kể cho Ôn Phương biết.
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương bĩu môi hỏi:
- Trạch Đào, lẽ nào cậu vẫn không tin tôi?
Có lẽ thêm một người góp sức sự việc sẽ càng náo nhiệt hơn!
Tuy có suy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn thật sự chưa hiểu rõ tình hình trước mắt của Ôn Phương, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ nói :
- Những tin đồn trong huyện, ngẫm lại cảm thấy có phần hợp lý!
Ôn Phương cũng nghe được một số tin đồn, nói:
- Lẽ nào lão Bành thật sự đã nắm được điểm yếu gì của lão Thôi.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Bước tiếp theo tình hình trong huyện nhất định sẽ có một số biến đổi lớn!
Thậ ra Ôn Phương sớm đã suy nghĩ nhiều đến chuyện này, hôm nay đến chỗ Diệp Trạch Đào là muốn xác định rõ sự suy đoán của mình, khi nghe Diệp Trạch Đào cũng có cách nghĩ giống vậy, Ôn Phương nói:
- Cậu cho rằng sẽ ảnh hưởng đến công việc sản xuất của xã Xuân Trúc?
Thật ra cô ấy muốn hỏi có ảnh hưởng đến vị trí của cô ta hay không.
Ôn Phương đương nhiên không biết tên Bành Học Vân đó mũi tên công kích đã nhắm về phía cô ta, Diệp Trạch Đào cũng không có ý định nói chuyện này ra, chỉ có thể nói:
- Đây là chuyện trong huyện, chúng ta làm tốt công việc của chính mình là được rồi!
Cảm thấy Diệp Trạch Đào vẫn chưa thật sự tin tưởng mình, Ôn Phương than thở thầm một tiếng, xem ra phải nhanh chóng làm cho Diệp Trạch Đào tin tưởng chính mình mới được.
Ôn Phương đứng dậy bước đi ra, Diệp Trạch Đào nhìn theo dáng vẻ bắt mắt của Ôn Phương, lắc lắc đầu, tình hình trong huyện bây giờ có chút phức tạp, chuyện này không nên để cô ta biết vẫn tốt hơn.
Cũng trong thời gian Diệp Trạch Đào ngồi đây nói chuyện với Ôn Phương, Triệu Vệ Giang cũng đang ngồi trong gian phòng của Chủ tịch thành phố Địch Mãnh. Đường phố từ thủ đô đến huyện cũng không tồi, trong lộ trình hai giờ đồng hồ, Triệu Vệ Giang đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Bây giờ khi ngồi trong gian phòng của Địch Mãnh, Triệu Vệ Giang vẫn chưa mở lời, Địch Mãnh nét mặt nặng nề nói:
- Triệu Vệ Giang, anh làm việc cái kiểu gì vậy hả, tất cả phong thư báo tin cứ nối tiếp gửi đến thủ đô!
- Thưa Chủ tịch thành phố Địch, ngài cũng biết rồi đấy, những người ăn không ngồi rồi bây giờ không có chuyện gì làm thì đưa gửi tin tức bậy bạ. Mỗi tháng ở huyện cũng đều nhận được không ít, đa số đều là để xuyên tạc hãm hại!
- Nặc danh?
Địch Mãnh giọng nặng nề nói:
- Ai nói là nặc danh?
Àh!
Triệu Vệ Giang giật mình nhìn Địch Mãnh.
- Triệu Vệ Giang, đừng nói là tôi không nói trước với anh, anh chỉ là một Chủ tịch huyện, trên tổ chức là muốn anh đi làm công việc, chứ không phải bảo anh đi làm chuyện tai hại!
Nghiến răng một cái, Triệu Vệ Giang cho rằng bây giờ đã đến thời điểm quan trọng rồi. Đối phương đang đối phó với chính mình đã hiện rõ răng nanh rồi, nếu mình không đánh trả lại, thì thật sự sẽ kết thúc.
- Chủ tịch thành phố Địch, tôi còn có chuyện muốn báo cáo với ngài!
Triệu Vệ Giang liền đem đầu đuôi tình hình mình biết được và các tình hình xảy ra của Huyện ủy kể lại với Địch Mãnh.
Lúc đầu Địch Mãnh cũng không có chú trọng lắm, nghe tiếp nghe tiếp, biểu hiện trên mặt của Ông ta cũng trở nên rất nghiêm túc.
Địch Mãnh cũng có nhiều cách nghĩ. Tình hình trong thủ đô bây giờ cũng phức tạp, thông qua chuyện xảy ra của huyện Thảo Hải không biết có phải đã chứng minh rõ một sự việc ông ta lo lắng, đó chính là Bí thư Thị ủy và Bí thư phó Thị ủy đã liên kết lại với nhau?
Nếu thật sự là như vậy, vậy cần phải coi trọng rồi!
Thư ký đang cẩn thận quét dọn văn phòng làm việc, ánh mắt có chút sợ sệt thỉnh thoảng lén nhìn Triệu Vệ Giang.
Triệu Vệ Giang lúc này thật sự rất phẫn nộ, cả huyện đều đưa tin đồn, nói Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân đang liên kết chống lại Triệu Vệ Giang hắn.
Lúc đầu Triệu Vệ Giang cũng không tin có chuyện này, hôm qua trên Hội nghị thường ủy lại một lần nữa nghiệm chứng khả năng của chuyện này. Ở Hội nghị thường ủy huyện lần trước, khi Thôi Vĩnh Chí hết sức ủng hộ một số đề nghị của Bành Học Vân Triệu Vệ Giang liền thấy lạ. Hôm qua trên Hội nghị thường ủy, lại là dự thảo nghị quyết của mấy người trên nhân sự, lại là Bành Học Vân đề xuất, Thôi Vĩnh Chí không có bất cứ một biểu hiện phản đối nào, còn giơ tay tán thành. Lực lượng trong huyện rõ ràng đã hình thành liên thủ Bành Thôi để trấn áp bản thân mình. Hôm qua đúng là đã muốn cướp đi cái ghế quan trọng của mình.
Triệu Vệ Giang cũng không ngốc, các tình huống chỉ có thể nói rõ một điều, không có lửa làm sao có khói, những lời đồn trong huyện chắc chắn là có thật.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện xảy ra hôm nay đã khiến cho Triệu Vệ Giang vừa lo sợ vừa tức giận.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Khải Công đã tiết lộ một tin tức, nói đã có rất nhiều phong thư báo tin gửi lên Ủy ban Kỷ luật thành phố, toàn bộ đều là nhằm vào việc xây dựng đường lộ trong huyện, mà mũi giáo lại chĩa thẳng vào Triệu Vệ Giang.
Việc xây dựng đường lộ luôn là một việc lớn trong huyện, việc này cũng chính là việc mà Triệu Vệ Giang đứng ra chủ trì. Trên hạng mục công việc đó, Triệu Vệ Giang ít nhiều gì cũng gặp phải một số vấn đề đen tối ở trong đó, khi biết có người chống đối, trong lòng Triệu Vệ Giang đang rất lo lắng.
Liên kết các sự việc lại với nhau, Triệu Vệ Giang có một manh mối vô cùng đặc biệt, đã có một nhóm người trực tiếp quay mũi giáo vê phía mình rồi.
Triệu Vệ Giang không đời nào đi thăm dò tình hình của Ủy ban Kỷ luật thành phố. Ông ta không cần suy nghĩ cũng biết, nếu Ông ta bị sụp đổ, người được lợi ích lớn nhất đương nhiên là tên Bành Học Vân đó.
Chẳng trách Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân thân thiết như vậy
Lại nghĩ đến sau lưng của Bành Học Vân là Phó bí thư Thị ủy Triệu Diệc Hiền, và sau lưng Thôi Vĩnh Chí là Bí thư Thị ủy Hứa Phu Kiệt, Triệu Vệ Giang không những phẫn nộ, mà còn có chút lo sợ.
Trong việc xây dựng đường khó tránh được những chỗ mờ ám. Nếu hai người bọn họ liên kết lực lượng lại, Triệu Vệ Giang hoàn toàn tưởng tượng ra được, Ông ta đang phải đối mặt với một tình hình vô cùng nguy hiểm.
Thằng chó nhật Thôi Vĩnh Chí dám công khai như vậy!
Ông ta và Thôi Vĩnh Chí đã ngấm ngầm đấu đá nhau một thời gian. Thủ đoạn của hai người bọn họ đều rất kín đáo không để cấp trên biết mâu thuẫn giữa hai người họ. Nhưng hiện giờ Thôi Vĩnh Chí đã công khai cùng với Bành Học Vân nhắm thẳng mục tiêu vào ông ta. Đây mới chính là việc làm Triệu Vệ Giang phẫn nộ nhất. Vội vàng như vậy để lật đổ ông ta xuống không một chút nương tay, lẽ nào ông ta lại để cho bọn họ tùy ý sắp đặt?
Triệu Vệ Giang không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa, nếu tiếp tục như vậy, thì sự việc nhất định sẽ bị bọn họ làm cho tồi tệ hơn.
Triệu Vệ Giang ngồi ở đó suy nghĩ một hồi lâu, sau đó vội vã rời văn phòng, lên ô tô con đi về hướng thủ đô.
Sự việc như vậy Triệu Vệ Giang vẫn hy vọng có thêm sự phản ứng từ cấp trên, đương nhiên, quan cấp trên chính là Địch Mãnh.
Diệp Trạch Đào đang ngồi trong văn phòng, thì nhận được điện thoại của Thường Minh Quang gọi đến, Thường Minh Quang chỉ nói:
- Đi đến thủ đô rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đôi khi dư luận của quần chúng vẫn là rất quan trọng!
Khi nói lời này Diệp Trạch Đào hoàn toàn cho rằng mình đang đùa giỡn với mưu sâu kế độc. Tình hình của cả huyện hiện nay đều là kết quả mà hắn hành động. Mặc dù không ra mặt, làm rất kín đáo, nhưng trong lòng lại có một chút không thể tin nổi từ lúc nào mà hắn lại học được cách làm ra chuyện như vậy. Hoàn toàn không phải là một việc làm của người quang minh chính đại hay làm!
Khi nghĩ đến những người của Thường Minh Quang đều là những cán bộ không đáng để mắt tới, Diệp Trạch Đào phát hiện, rõ ràng là một nhóm người không đáng để mắt tới lại có thể làm ra chuyện rối loạn trật tự.
Cúp điện thoại xong, Diệp Trạch Đào cười gượng một tiếng, dù sao cũng đã hạ lưu, để tiếp tục phát triển công cuộc, chỉ có thể làm như vậy thôi, đẩy mạnh thêm một chút, tình hình tiến triển ra sao vẫn chưa biết, dù sao cũng tốt hơn là không làm gì.
Thông qua một số công cuộc thúc đẩy, trong huyện Thảo Hải bây giờ đều đã biết thủ đoạn của Bành Học Vân, hắn không thể nào tiếp tục che đậy được nữa, bây giờ xem Bành Học Vân đi lên bằng cách nào.
Đi trong hiện trường khu công nghiệp đang thi công, toàn bộ hiện trường thi công đều rất náo nhiệt, đã và đang dần dần có thêm một số xí nghiệp đầu tư gia nhập vào.
Nhìn thấy cảnh náo nhiệt ở đây, trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui sướng, đây mới chính là một nơi phát triển mạnh công cuộc sự nghiệp!
Rất nhiều người công nhân đều là người dân ở đây, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi đến, mọi người trên đường đều chào hỏi hắn.
Nhìn về phía một phụ huynh học sinh, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chu Lão Tứ, thế nào, thu nhập khá chứ!
Vừa thấy là Diệp Trạch Đào, Chu Lão Tứ đứng thẳng người lên nói:
- Chủ tịch xã, tiền công ở đây không tồi, cuộc sống trong gia đình đã cải thiện đi rất nhiều!
- Đúng vậy, ở đây có một khu công nghiệp như vậy, làm công kiếm sống đều có thu nhập, giúp đỡ được gia đình rất nhiều!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hắn biết tình hình, xã đưa ra những yêu cầu nghiêm khắc đối với những dự án của doanh nghiệp. Đó là không được khất nợ tiền công của mọi người, có được một nguồn thu nhập nhất định, đối với những gia đình có hoàn cảnh khó khăn ở đây mà nói, thu nhập này đã là rất lớn.
Nhìn tình hình xung quanh ở đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Cuộc sống của mọi người càng ngày sẽ càng tốt!
Tiến về phía trước, Diệp Trạch Đào không ngừng hỏi thăm tình hình gia đình của người dân. Đối với hắn mà nói, điểm dừng chân của mọi công việc chỉ có một điểm, đó là nâng cao đời sống của mọi người lên. Tình hình hiện nay cho thấy, cuộc sống của người dân đang dần dần được cải thiện, đây là chuyện tốt.
Khi từ công trình về đến văn phòng, vừa ngồi xuống uống một ngụm nước ấm. Ôn Phương liền bước đi vào.
Tự ngồi xuống, Ôn Phương nói:
- Bây giờ cậu đang kiêm nhiệm công việc. Bí thư Thôi đã nói chuyện với tôi, đặc biệt muốn để cho cậu tập trung vào công tác phát triển khu công nghiệp, còn chức Chủ tịch trong xã muốn để cho Ngụy Hùng Hải đảm nhiệm. Việc này tôi cũng đã phản đối, nhưng cảm thấy Bí thư Thôi không mấy hài lòng, sợ không được!
Diệp Trạch Đào sớm đã nhận thức được, căn cứ vào các tình hình xảy ra ở trong huyện có thể biết, điểm yếu của Thôi Vĩnh Chí đã bị Bành Học Vân nắm được. Chẳng trách Thôi Vĩnh Chí bị Bành Học Vân tấn công liên tiếp như vậy mà dần dần thoái lui.
Rốt cuộc tên Bành Học Vân đó đã nắm được những điểm yếu gì?
Một cán bộ lĩnh đạo lại áp dụng cách làm như vậy để áp chế người, đây cũng là một điều đại kị trên quan trường. Có thể Bành Học Vân cũng không nghĩ tình hình sẽ như vậy, hắn giống như đâm lao thì phải theo lao!
- Bí thư Ôn, tôi sớm muộn gì cũng rời khỏi chức Chủ tịch xã. Suy cho cùng công việc ở khu công nghiệp quan trọng hơn, biện pháp tốt nhất là nhanh chóng tìm ra một người chững chạc để tiến cử!
Diệp Trạch Đào cũng biết nói những lời này vốn là lời thừa, tình hình trước mắt bây giờ,Thôi Vĩnh Chí có làm theo hay không?
Ôn Phương sớm đã nghĩ tới việc này, liền nói:
- Trạch Đào, ở đây không có người ngoài, tôi có một số chuyện muốn nói với anh một chút.
Văn phòng hai người họ nằm ở cuối đầu hành lang, thông thường không có việc gì thì không có người đi lại đây, đều phải thông qua phòng Đảng chính, đây là nơi để bàn bạc công việc.
Diệp Trạch Đào biết Ôn Phương cũng đã biết được một số chuyện, nói:
- Xin Bí thư Ôn cứ nói.
- Tôi cảm thấy tình hình trong huyện không được bình thường. Bí thư Bành ngày thường luôn im hơi lặng tiếng chỉ trong phút chốc thế lực lại mạnh lên, trong khi đó ở trước mặt của bí thư Bành thì bí thư Thôi lại không ngừng nhượng bộ!
Việc này không chỉ có Ôn Phương, mà nhiều người cũng đang nghi ngờ, nhưng, không ai biết được tình hình sự thật.
Diệp Trạch Đào đang do dự có nên đem tình hình kể cho Ôn Phương biết.
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương bĩu môi hỏi:
- Trạch Đào, lẽ nào cậu vẫn không tin tôi?
Có lẽ thêm một người góp sức sự việc sẽ càng náo nhiệt hơn!
Tuy có suy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn thật sự chưa hiểu rõ tình hình trước mắt của Ôn Phương, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ nói :
- Những tin đồn trong huyện, ngẫm lại cảm thấy có phần hợp lý!
Ôn Phương cũng nghe được một số tin đồn, nói:
- Lẽ nào lão Bành thật sự đã nắm được điểm yếu gì của lão Thôi.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Bước tiếp theo tình hình trong huyện nhất định sẽ có một số biến đổi lớn!
Thậ ra Ôn Phương sớm đã suy nghĩ nhiều đến chuyện này, hôm nay đến chỗ Diệp Trạch Đào là muốn xác định rõ sự suy đoán của mình, khi nghe Diệp Trạch Đào cũng có cách nghĩ giống vậy, Ôn Phương nói:
- Cậu cho rằng sẽ ảnh hưởng đến công việc sản xuất của xã Xuân Trúc?
Thật ra cô ấy muốn hỏi có ảnh hưởng đến vị trí của cô ta hay không.
Ôn Phương đương nhiên không biết tên Bành Học Vân đó mũi tên công kích đã nhắm về phía cô ta, Diệp Trạch Đào cũng không có ý định nói chuyện này ra, chỉ có thể nói:
- Đây là chuyện trong huyện, chúng ta làm tốt công việc của chính mình là được rồi!
Cảm thấy Diệp Trạch Đào vẫn chưa thật sự tin tưởng mình, Ôn Phương than thở thầm một tiếng, xem ra phải nhanh chóng làm cho Diệp Trạch Đào tin tưởng chính mình mới được.
Ôn Phương đứng dậy bước đi ra, Diệp Trạch Đào nhìn theo dáng vẻ bắt mắt của Ôn Phương, lắc lắc đầu, tình hình trong huyện bây giờ có chút phức tạp, chuyện này không nên để cô ta biết vẫn tốt hơn.
Cũng trong thời gian Diệp Trạch Đào ngồi đây nói chuyện với Ôn Phương, Triệu Vệ Giang cũng đang ngồi trong gian phòng của Chủ tịch thành phố Địch Mãnh. Đường phố từ thủ đô đến huyện cũng không tồi, trong lộ trình hai giờ đồng hồ, Triệu Vệ Giang đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Bây giờ khi ngồi trong gian phòng của Địch Mãnh, Triệu Vệ Giang vẫn chưa mở lời, Địch Mãnh nét mặt nặng nề nói:
- Triệu Vệ Giang, anh làm việc cái kiểu gì vậy hả, tất cả phong thư báo tin cứ nối tiếp gửi đến thủ đô!
- Thưa Chủ tịch thành phố Địch, ngài cũng biết rồi đấy, những người ăn không ngồi rồi bây giờ không có chuyện gì làm thì đưa gửi tin tức bậy bạ. Mỗi tháng ở huyện cũng đều nhận được không ít, đa số đều là để xuyên tạc hãm hại!
- Nặc danh?
Địch Mãnh giọng nặng nề nói:
- Ai nói là nặc danh?
Àh!
Triệu Vệ Giang giật mình nhìn Địch Mãnh.
- Triệu Vệ Giang, đừng nói là tôi không nói trước với anh, anh chỉ là một Chủ tịch huyện, trên tổ chức là muốn anh đi làm công việc, chứ không phải bảo anh đi làm chuyện tai hại!
Nghiến răng một cái, Triệu Vệ Giang cho rằng bây giờ đã đến thời điểm quan trọng rồi. Đối phương đang đối phó với chính mình đã hiện rõ răng nanh rồi, nếu mình không đánh trả lại, thì thật sự sẽ kết thúc.
- Chủ tịch thành phố Địch, tôi còn có chuyện muốn báo cáo với ngài!
Triệu Vệ Giang liền đem đầu đuôi tình hình mình biết được và các tình hình xảy ra của Huyện ủy kể lại với Địch Mãnh.
Lúc đầu Địch Mãnh cũng không có chú trọng lắm, nghe tiếp nghe tiếp, biểu hiện trên mặt của Ông ta cũng trở nên rất nghiêm túc.
Địch Mãnh cũng có nhiều cách nghĩ. Tình hình trong thủ đô bây giờ cũng phức tạp, thông qua chuyện xảy ra của huyện Thảo Hải không biết có phải đã chứng minh rõ một sự việc ông ta lo lắng, đó chính là Bí thư Thị ủy và Bí thư phó Thị ủy đã liên kết lại với nhau?
Nếu thật sự là như vậy, vậy cần phải coi trọng rồi!
/1075
|