Mới qua vài ngày Diệp Trạch Đào nghiễm nhiên ngồi vào ghế Ủy ban thường vụ huyện, Trưởng ban thường vụ vừa báo cho Diệp Trạch Đào một thông tin quan trọng, thông qua sự bàn bạc thống nhất của Ủy ban thường vụ huyện thì đã quyết định điều chỉnh ban lãnh đạo khu công nghiệp xã Xuân Trúc, chức vụ Bí thư kiêm Chủ nhiệm của Diệp Trạch Đào vẫn giữ nguyên, nhưng các cán bộ phía dưới có chút thay đổi. Đầu tiên là Phó chủ nhiệm bị điều chuyển, do Khương Khai Lâm lên nhận chức, mấy vị lãnh đạo chủ chốt của vài xã cũng bị điều chỉnh, đương nhiên là có vài người của Bành Học Vân được lên thay.
Lần này đột nhiên mở cuộc họp bất thường ở Ủy ban thường vụ huyện cũng khiến mọi người bất ngờ, chẳng ai nghĩ được mọi việc lại trở nên như thế này.
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào còn tin rằng Phương Di Mai sẽ được thăng chức lên Ban quản lý khu công nghiệp, chẳng ngờ cuối cùng cô ta vẫn bị giữ lại làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của xã, Chủ nhiệm văn phòng quản lý khu công nghiệp lại do một người phụ nữ tên Dư Lưu Đào đảm nhiệm.
Diệp Trạch Đào không khỏi lo lắng, đây rõ ràng không phải là một cuộc điều chỉnh bình thường của huyện, hắn có thể nhìn ra rất nhiều chuyện trong vụ việc lần này.
Bắt đầu có thay đổi rồi!
Cũng may chỉ có vài chức vụ bị biến đổi, địa vị của Diệp Trạch Đào vẫn được giữ nguyên.
Qua chuyện này Diệp Trạch Đào cảm nhận được nguy cơ đang đến gần, hắn không thể nghĩ thông cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bàng Huy ngồi trên ghế đối diện với Diệp Trạch Đào, trong lòng cũng đang nghĩ đến mọi việc. Cuộc họp lần này diễn ra nhanh đến nỗi bản thân gã cũng không kịp chuẩn bị gì. Việc Thôi Vĩnh Chí dường như ủng hộ hoàn toàn các ý kiến của Bành Học Vân khiến gã càng thấy khó hiểu hơn.
Nếu so với tình hình trước đây thì càng thấy khó giải thích.
- Trạch Đào, qua cuộc điều chỉnh lần này của huyện, tin là công tác phát triển xã Xuân Trúc sẽ gặp nhiều thuận lợi hơn nữa!
- Trưởng ban Bàng, đó là sự coi trọng của huyện đối với công tác của khu công nghiệp chúng tôi.
Diệp Trạch Đào không hề tỏ ra bất kì thái độ gì, lời nói vẫn tỏ ra rất khách khí.
Thật ra thì Bàng Huy cũng chẳng khác gì Trần Tỏa Nguyên, đều là người của Cao Chấn Sơn, gần đây vì muốn tự bảo vệ mình nên mới liên kết với Trần Tỏa Nguyên, bọn họ đều có chung một ý tưởng, đó là muốn mượn danh nghĩa Diệp Trạch Đào để tiếp cận Hứa Phu Kiệt.
Chỉ có điều Bàng Huy vẫn muốn giữ thể diện một chút, nên lúc nào cũng ra vẻ bề trên.
Hôm nay lại là một cơ hội tốt, nên Bàng Huy còn suy nghĩ nhiều hơn cả Diệp Trạch Đào, trong lòng gã đang ngầm tính toán rất nhiều thứ.
Bàng Huy cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội lần này nên nói :
- Trạch Đào, lần điều chỉnh này ở huyện tôi thấy Bí thư Thôi có vẻ ủng hộ ý kiến của Phó bí thư Bành lắm, cả Khương Khai Lâm và Dư Lưu Đào ở xã của các cậu đều do Phó chủ tịch Bành tiến cử cả.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Bàng Huy, hắn đã biết nguyên nhân, trong lòng nghĩ thầm, thảo nào lại xảy ra chuyện này, huyện đã xảy ra chuyện lớn rồi!
- Trưởng ban Bàng, chúng tôi luôn tuân theo sự sắp xếp của cấp trên.
Diệp Trạch Đào nói.
Nói lời này ra Diệp Trạch Đào vẫn nghĩ mình phải nhanh tay hơn mới được, nếu cứ để mọi việc tiếp tục như hiện tại thì tình hình sẽ xấu đi rất nhiều.
- Trạch Đào, sau này nếu công việc gặp khó khăn có thể tới tìm tôi.
Bàng Huy nói.
Diệp Trạch Đào chẳng còn tâm trí đâu để ý xem Bàng Huy nghĩ gì, bây giờ là thời điểm hết sức quan trọng, nhất định phải phá vỡ được cục diện hiện tại của huyện! Bây giờ đó là việc cần thiết nhất mà Diệp Trạch Đào phải làm.
- Trưởng ban Bàng, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước!
Diệp Trạch Đào lên tiếng.
Còn đang mải suy nghĩ nên Bàng Huy thuận miệng nói :
- Được rồi, về tới nơi thì lập tức triển khai công việc.
Nói xong mới nhận ra Diệp Trạch Đào muốn rời khỏi đây.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi khuất, Bàng Huy thở dài một cái, da mặt mình vẫn còn mỏng lắm!
Bàng Huy ngẫm nghĩ một lúc, có lẽ nên gọi điện cho Trần Tỏa Nguyên. Hai người hẹn địa điểm rồi vội đi tới đó.
Một lúc sau thì Bàng Huy và Trần Tỏa Nguyên gặp nhau ở một khu nhà vườn ngoài thành phố.
Đều là người quen nên cả hai lần lượt vào một căn phòng khá yên tĩnh.
Hai người ngồi đối diện, nhìn nhau một lát Bàng Huy liền thở dài hỏi:
- Anh Trần, rốt cuộc tình huống hôm nay là sao vậy?
Nét mặt Trần Tỏa Nguyên cũng trở nên nghiêm túc, y nhìn Bàng Huy nói :
- Anh Bàng à, chúng ta gặp rắc rối rồi!
Lời nói này khiến Bàng Huy thầm lo sợ, gã biết Trần Tỏa Nguyên có rất nhiều nguồn tin tức, chắc hẳn đã biết được gì đó.
- Anh Trần, đến nước này rồi có gì anh nói cho tôi nghe đi!
Trần Tỏa Nguyên cũng thấy mọi việc đã vỡ lở rồi, cùng tính toán với Bàng Huy cũng tốt, liền đem những gì y biết nói với Bàng Huy.
- Cái gì?
Nghe Trần Tỏa Nguyên kể xong, Bàng Huy giật mình trợn mắt hỏi lại.
Trần Tỏa Nguyên rút một điếu thuốc ra mời Bàng Huy, chính y cũng châm một điếu hút rồi nói :
- Anh Bàng à, chúng ta đều theo nhầm người rồi, bây giờ nghĩ lại thấy thật không đáng!
Câu nói này khiến Bàng Huy trầm tư, mọi người khi đó nhìn vào thế lực của Cao Chấn Sơn đều nghĩ rằng Cao Chấn Sơn sẽ còn tiến xa, ai ngờ lại thành như bây giờ. Điều khiến gã đau đầu hơn là Cao Chấn Sơn vỗ đít quay đi, để mặc bọn gã ở lại chẳng chút thương tiếc.
-Chẳng lẽ là Thôi…
Bàng Huy không mở được lời nữa.
Trần Tỏa Nguyên cười méo xệch :
- Tình hình bây giờ phức tạp lắm, theo như tôi âm thầm điều tra được thì tên Bành sớm đã sắp xếp mọi chuyện, cần lôi kéo ai ông ta đã lôi kéo cả rồi. Nhưng mà dù là như thế mọi việc cũng chẳng thể tệ như bây giờ, cho nên chỉ còn một khả năng ấy là Bành Học Vân đã nắm được điểm yếu của Thôi Vĩnh Chí rồi!
Tuy rằng không biết thực hư ra sao, nhưng với những người lăn lộn trong giới quan trường đã lâu như bọn họ thì chỉ cần có chút manh mối là đã suy đoán được rất nhiều thứ, hai người đều ngồi đó tìm kế sách đối phó.
Việc điều chuyển nhân sự hôm nay ở cuộc họp ủy viên huyện đã lan rộng khắp huyện, mọi người đều đang bàn tán xôn xao việc này. Diệp Trạch Đào ngồi ô tô để về xã, trong đầu hắn sự kinh sợ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Từ chuyện này thì Diệp Trạch Đào đoán rằng Bành Học Vân đã nắm được điểm yếu của Thôi Vĩnh Chí, Thôi Vĩnh Chí biết được điều đó nên đã tìm Bành Học Vân để thương lượng rồi.
Nếu Thôi Vĩnh Chí thật sự đầu hàng thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Hội nghị thường vụ huyện ngày hôm nay cũng đã chứng tỏ một điều là tạm thời Bành Học Vân chưa có ý định ra tay.
Tại sao hắn ta không ra tay?
Diệp Trạch Đào phân tích tình hình của Bành Học Vân.
Vương Báo Quốc tập trung lái xe, còn Diệp Trạch Đào lim dim mắt như đang ngủ, nhưng thực chất trong đầu hắn đang chứa đầy những nghi hoặc.
Thứ nhất Bành Học Vân có lẽ vẫn chưa sắp xếp được ổn thỏa hoàn toàn, nên chưa thể chắc chắn rằng sẽ lật đổ được Thôi Vĩnh Chí. Thôi Vĩnh Chí đã biết Bành Học Vân nắm được điểm yếu của mình thì đến lúc gặp nguy hiểm ông ta sẽ kịch liệt phản kháng lại. Đến khi đó chưa chắc Bành Học Vân đã lên được chức Bí thư mà lại rơi vào tay Triệu Vệ Giang, Bành Học Vân chắc hẳn cũng chẳng thích điều này.
Tiếp nữa có lẽ trong tay Thôi Vĩnh Chí cũng có chút ít nhược điểm của Bành Học Vân, bọn họ đều không muốn sự việc vỡ lở ra.
Thứ Ba là lúc đầu Bành Học Vân chỉ muốn lén lút hành động, như thế mới không làm kinh động đến Hứa Phu Kiệt, và có như thế mới âm thầm trục lợi được. Bây giờ Thôi Vĩnh Chí đã phát hiện ra, ông ta cũng không dám tùy tiện hành động nữa. Hạ được Thôi Vĩnh Chí chỉ là chuyện nhỏ, gây chuyện với người của Hứa Phu Kiệt mới là chuyện lớn, nghĩ đến hậu quả chắc hẳn ông ta sẽ không dám mạo hiểm.
Sau khi xâu chuỗi các sự việc thì Diệp Trạch Đào đưa ra kết quả suy luận như vậy.
Hiện tại Diệp Trạch Đào gặp rắc rối rồi, Bành Học Vân chưa xử lý Thôi Vĩnh Chí không có nghĩa là ông ta sẽ buông tha cho hắn. Nếu như Bành Học Vân thật sự phái người đếnlàm khó dễ hắn, thì ông ta có thể ra tay với hắn bất cứ lức nàoNếu như Bí thư huyện ủy và Phó bí thư huyện liên kết với nhau thì Diệp Trạch Đào chẳng cần nghĩ cũng biết hắn chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Đối mặt với nguy cơ mất lợi ích, Diệp Trạch Đào tin rằng chắc chắn Thôi Vĩnh Chí sẽ không do dự mà đứng về phía Bành Học Vân.
Cười méo xệch, coi như Diệp Trạch Đào lại rút ra được một bài học mới. Trong giới quan trường mọi việc thay đổi nhanh như chớp, muốn trục lợi trong phút chốc đã thành gây họa, bản thân còn chưa kịp làm gì mọi việc đã thay đổi rồi.
Không được, nếu không làm gì đó thì tình hình của hắn sẽ càng nguy hiểm.
Nhưng phải bắt đầu từ đâu bây giờ?
Xe đi được một đoạn nữa thì Diệp Trạch Đào nói với Vương Báo Quốc :
- Cho xe quay lại thị trấn!
Vương Báo Quốc chẳng hỏi vì sao mà rất nhanh đã cho xe quay lại hướng về thị trấn.
Không giải quyết được mọi việc Diệp Trạch Đào không thể yên tâm được.
Phải phá vỡ tình thế Bành Học Vân và Thôi Vĩnh Chí liên kết với nhau, nếu không thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bị Bành Học Vân chèn ép thậm tệ!
Muốn chuyển đổi tình thế có lẽ phải bắt đầu từ việc của Thôi Vĩnh Chí.
Khi Diệp Trạch Đào vào phòng thì Thường Minh Quang Đã chờ ở bên trong.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào Thường Minh Quang bèn nói :
- Chủ tịch xã Diệp, mọi việc trở nên phức tạp rồi!
Gã vốn là người công tác trong huyện, đương nhiên sẽ nắm được tình hình, lại vốn là người sâu sắc nên rất nhanh đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Diệp Trạch Đào nhìn Thường Minh Quang, cũng chẳng hề dấu giếm, hắn đem những gì hắn suy đoán nói với Thường Minh Quang, hắn coi Thường Minh Quang là người có thể thương lượng mọi chuyện được.
- Chủ tịch xã, anh nói đúng, đầu tiên là phải phá vỡ cục diện này, có như vậy mới giải quyết được mọi việc.
Thường Minh Quang chân thành nói.
Nói xong lời này, Thường Minh Quang còn nói thêm :
- Thật ra còn có vài người làm tôi thấy lo lắng nữa, một người là Trưởng ban thư ký huyện Trần Tỏa Nguyên, còn có cả Trưởng ban tổ chức huyện Bàng Huy. Tôi vừa tìm hiểu được một chút, vừa tan cuộc họp hai người bọn họ đã hẹn gặp nhau tại một nhà vườn ở ngoại thành.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, đây là chuyện tốt, hắn biết hai người bọn họ vốn là người của Cao Chấn Sơn, bây giờ bọn họ đi với nhau chắc hẳn là bàn tính tìm đối sách rồi.
Thường Minh Quang lại cười nói :
- Tuy là chúng ta không biết Thôi Vĩnh Chí đã để lộ ra điều gì, nhưng chúng ta lại nắm giữ điểm yếu của Triệu Vệ Giang!
Diệp Trạch Đào hiểu Thường Minh Quang định làm gì, liền nở một nụ cười nói :
- Các anh cứ lo việc của các anh, tôi không tham gia!
Thường Minh Quang cũng cười nói :
- Chủ tịch xã Diệp bây giờ đang về xã Xuân Trúc, đương nhiên là không biết chuyện gì rồi!
Cả hai cùng bật cười!
Lần này đột nhiên mở cuộc họp bất thường ở Ủy ban thường vụ huyện cũng khiến mọi người bất ngờ, chẳng ai nghĩ được mọi việc lại trở nên như thế này.
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào còn tin rằng Phương Di Mai sẽ được thăng chức lên Ban quản lý khu công nghiệp, chẳng ngờ cuối cùng cô ta vẫn bị giữ lại làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của xã, Chủ nhiệm văn phòng quản lý khu công nghiệp lại do một người phụ nữ tên Dư Lưu Đào đảm nhiệm.
Diệp Trạch Đào không khỏi lo lắng, đây rõ ràng không phải là một cuộc điều chỉnh bình thường của huyện, hắn có thể nhìn ra rất nhiều chuyện trong vụ việc lần này.
Bắt đầu có thay đổi rồi!
Cũng may chỉ có vài chức vụ bị biến đổi, địa vị của Diệp Trạch Đào vẫn được giữ nguyên.
Qua chuyện này Diệp Trạch Đào cảm nhận được nguy cơ đang đến gần, hắn không thể nghĩ thông cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bàng Huy ngồi trên ghế đối diện với Diệp Trạch Đào, trong lòng cũng đang nghĩ đến mọi việc. Cuộc họp lần này diễn ra nhanh đến nỗi bản thân gã cũng không kịp chuẩn bị gì. Việc Thôi Vĩnh Chí dường như ủng hộ hoàn toàn các ý kiến của Bành Học Vân khiến gã càng thấy khó hiểu hơn.
Nếu so với tình hình trước đây thì càng thấy khó giải thích.
- Trạch Đào, qua cuộc điều chỉnh lần này của huyện, tin là công tác phát triển xã Xuân Trúc sẽ gặp nhiều thuận lợi hơn nữa!
- Trưởng ban Bàng, đó là sự coi trọng của huyện đối với công tác của khu công nghiệp chúng tôi.
Diệp Trạch Đào không hề tỏ ra bất kì thái độ gì, lời nói vẫn tỏ ra rất khách khí.
Thật ra thì Bàng Huy cũng chẳng khác gì Trần Tỏa Nguyên, đều là người của Cao Chấn Sơn, gần đây vì muốn tự bảo vệ mình nên mới liên kết với Trần Tỏa Nguyên, bọn họ đều có chung một ý tưởng, đó là muốn mượn danh nghĩa Diệp Trạch Đào để tiếp cận Hứa Phu Kiệt.
Chỉ có điều Bàng Huy vẫn muốn giữ thể diện một chút, nên lúc nào cũng ra vẻ bề trên.
Hôm nay lại là một cơ hội tốt, nên Bàng Huy còn suy nghĩ nhiều hơn cả Diệp Trạch Đào, trong lòng gã đang ngầm tính toán rất nhiều thứ.
Bàng Huy cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội lần này nên nói :
- Trạch Đào, lần điều chỉnh này ở huyện tôi thấy Bí thư Thôi có vẻ ủng hộ ý kiến của Phó bí thư Bành lắm, cả Khương Khai Lâm và Dư Lưu Đào ở xã của các cậu đều do Phó chủ tịch Bành tiến cử cả.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Bàng Huy, hắn đã biết nguyên nhân, trong lòng nghĩ thầm, thảo nào lại xảy ra chuyện này, huyện đã xảy ra chuyện lớn rồi!
- Trưởng ban Bàng, chúng tôi luôn tuân theo sự sắp xếp của cấp trên.
Diệp Trạch Đào nói.
Nói lời này ra Diệp Trạch Đào vẫn nghĩ mình phải nhanh tay hơn mới được, nếu cứ để mọi việc tiếp tục như hiện tại thì tình hình sẽ xấu đi rất nhiều.
- Trạch Đào, sau này nếu công việc gặp khó khăn có thể tới tìm tôi.
Bàng Huy nói.
Diệp Trạch Đào chẳng còn tâm trí đâu để ý xem Bàng Huy nghĩ gì, bây giờ là thời điểm hết sức quan trọng, nhất định phải phá vỡ được cục diện hiện tại của huyện! Bây giờ đó là việc cần thiết nhất mà Diệp Trạch Đào phải làm.
- Trưởng ban Bàng, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước!
Diệp Trạch Đào lên tiếng.
Còn đang mải suy nghĩ nên Bàng Huy thuận miệng nói :
- Được rồi, về tới nơi thì lập tức triển khai công việc.
Nói xong mới nhận ra Diệp Trạch Đào muốn rời khỏi đây.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi khuất, Bàng Huy thở dài một cái, da mặt mình vẫn còn mỏng lắm!
Bàng Huy ngẫm nghĩ một lúc, có lẽ nên gọi điện cho Trần Tỏa Nguyên. Hai người hẹn địa điểm rồi vội đi tới đó.
Một lúc sau thì Bàng Huy và Trần Tỏa Nguyên gặp nhau ở một khu nhà vườn ngoài thành phố.
Đều là người quen nên cả hai lần lượt vào một căn phòng khá yên tĩnh.
Hai người ngồi đối diện, nhìn nhau một lát Bàng Huy liền thở dài hỏi:
- Anh Trần, rốt cuộc tình huống hôm nay là sao vậy?
Nét mặt Trần Tỏa Nguyên cũng trở nên nghiêm túc, y nhìn Bàng Huy nói :
- Anh Bàng à, chúng ta gặp rắc rối rồi!
Lời nói này khiến Bàng Huy thầm lo sợ, gã biết Trần Tỏa Nguyên có rất nhiều nguồn tin tức, chắc hẳn đã biết được gì đó.
- Anh Trần, đến nước này rồi có gì anh nói cho tôi nghe đi!
Trần Tỏa Nguyên cũng thấy mọi việc đã vỡ lở rồi, cùng tính toán với Bàng Huy cũng tốt, liền đem những gì y biết nói với Bàng Huy.
- Cái gì?
Nghe Trần Tỏa Nguyên kể xong, Bàng Huy giật mình trợn mắt hỏi lại.
Trần Tỏa Nguyên rút một điếu thuốc ra mời Bàng Huy, chính y cũng châm một điếu hút rồi nói :
- Anh Bàng à, chúng ta đều theo nhầm người rồi, bây giờ nghĩ lại thấy thật không đáng!
Câu nói này khiến Bàng Huy trầm tư, mọi người khi đó nhìn vào thế lực của Cao Chấn Sơn đều nghĩ rằng Cao Chấn Sơn sẽ còn tiến xa, ai ngờ lại thành như bây giờ. Điều khiến gã đau đầu hơn là Cao Chấn Sơn vỗ đít quay đi, để mặc bọn gã ở lại chẳng chút thương tiếc.
-Chẳng lẽ là Thôi…
Bàng Huy không mở được lời nữa.
Trần Tỏa Nguyên cười méo xệch :
- Tình hình bây giờ phức tạp lắm, theo như tôi âm thầm điều tra được thì tên Bành sớm đã sắp xếp mọi chuyện, cần lôi kéo ai ông ta đã lôi kéo cả rồi. Nhưng mà dù là như thế mọi việc cũng chẳng thể tệ như bây giờ, cho nên chỉ còn một khả năng ấy là Bành Học Vân đã nắm được điểm yếu của Thôi Vĩnh Chí rồi!
Tuy rằng không biết thực hư ra sao, nhưng với những người lăn lộn trong giới quan trường đã lâu như bọn họ thì chỉ cần có chút manh mối là đã suy đoán được rất nhiều thứ, hai người đều ngồi đó tìm kế sách đối phó.
Việc điều chuyển nhân sự hôm nay ở cuộc họp ủy viên huyện đã lan rộng khắp huyện, mọi người đều đang bàn tán xôn xao việc này. Diệp Trạch Đào ngồi ô tô để về xã, trong đầu hắn sự kinh sợ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Từ chuyện này thì Diệp Trạch Đào đoán rằng Bành Học Vân đã nắm được điểm yếu của Thôi Vĩnh Chí, Thôi Vĩnh Chí biết được điều đó nên đã tìm Bành Học Vân để thương lượng rồi.
Nếu Thôi Vĩnh Chí thật sự đầu hàng thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Hội nghị thường vụ huyện ngày hôm nay cũng đã chứng tỏ một điều là tạm thời Bành Học Vân chưa có ý định ra tay.
Tại sao hắn ta không ra tay?
Diệp Trạch Đào phân tích tình hình của Bành Học Vân.
Vương Báo Quốc tập trung lái xe, còn Diệp Trạch Đào lim dim mắt như đang ngủ, nhưng thực chất trong đầu hắn đang chứa đầy những nghi hoặc.
Thứ nhất Bành Học Vân có lẽ vẫn chưa sắp xếp được ổn thỏa hoàn toàn, nên chưa thể chắc chắn rằng sẽ lật đổ được Thôi Vĩnh Chí. Thôi Vĩnh Chí đã biết Bành Học Vân nắm được điểm yếu của mình thì đến lúc gặp nguy hiểm ông ta sẽ kịch liệt phản kháng lại. Đến khi đó chưa chắc Bành Học Vân đã lên được chức Bí thư mà lại rơi vào tay Triệu Vệ Giang, Bành Học Vân chắc hẳn cũng chẳng thích điều này.
Tiếp nữa có lẽ trong tay Thôi Vĩnh Chí cũng có chút ít nhược điểm của Bành Học Vân, bọn họ đều không muốn sự việc vỡ lở ra.
Thứ Ba là lúc đầu Bành Học Vân chỉ muốn lén lút hành động, như thế mới không làm kinh động đến Hứa Phu Kiệt, và có như thế mới âm thầm trục lợi được. Bây giờ Thôi Vĩnh Chí đã phát hiện ra, ông ta cũng không dám tùy tiện hành động nữa. Hạ được Thôi Vĩnh Chí chỉ là chuyện nhỏ, gây chuyện với người của Hứa Phu Kiệt mới là chuyện lớn, nghĩ đến hậu quả chắc hẳn ông ta sẽ không dám mạo hiểm.
Sau khi xâu chuỗi các sự việc thì Diệp Trạch Đào đưa ra kết quả suy luận như vậy.
Hiện tại Diệp Trạch Đào gặp rắc rối rồi, Bành Học Vân chưa xử lý Thôi Vĩnh Chí không có nghĩa là ông ta sẽ buông tha cho hắn. Nếu như Bành Học Vân thật sự phái người đếnlàm khó dễ hắn, thì ông ta có thể ra tay với hắn bất cứ lức nàoNếu như Bí thư huyện ủy và Phó bí thư huyện liên kết với nhau thì Diệp Trạch Đào chẳng cần nghĩ cũng biết hắn chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Đối mặt với nguy cơ mất lợi ích, Diệp Trạch Đào tin rằng chắc chắn Thôi Vĩnh Chí sẽ không do dự mà đứng về phía Bành Học Vân.
Cười méo xệch, coi như Diệp Trạch Đào lại rút ra được một bài học mới. Trong giới quan trường mọi việc thay đổi nhanh như chớp, muốn trục lợi trong phút chốc đã thành gây họa, bản thân còn chưa kịp làm gì mọi việc đã thay đổi rồi.
Không được, nếu không làm gì đó thì tình hình của hắn sẽ càng nguy hiểm.
Nhưng phải bắt đầu từ đâu bây giờ?
Xe đi được một đoạn nữa thì Diệp Trạch Đào nói với Vương Báo Quốc :
- Cho xe quay lại thị trấn!
Vương Báo Quốc chẳng hỏi vì sao mà rất nhanh đã cho xe quay lại hướng về thị trấn.
Không giải quyết được mọi việc Diệp Trạch Đào không thể yên tâm được.
Phải phá vỡ tình thế Bành Học Vân và Thôi Vĩnh Chí liên kết với nhau, nếu không thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bị Bành Học Vân chèn ép thậm tệ!
Muốn chuyển đổi tình thế có lẽ phải bắt đầu từ việc của Thôi Vĩnh Chí.
Khi Diệp Trạch Đào vào phòng thì Thường Minh Quang Đã chờ ở bên trong.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào Thường Minh Quang bèn nói :
- Chủ tịch xã Diệp, mọi việc trở nên phức tạp rồi!
Gã vốn là người công tác trong huyện, đương nhiên sẽ nắm được tình hình, lại vốn là người sâu sắc nên rất nhanh đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Diệp Trạch Đào nhìn Thường Minh Quang, cũng chẳng hề dấu giếm, hắn đem những gì hắn suy đoán nói với Thường Minh Quang, hắn coi Thường Minh Quang là người có thể thương lượng mọi chuyện được.
- Chủ tịch xã, anh nói đúng, đầu tiên là phải phá vỡ cục diện này, có như vậy mới giải quyết được mọi việc.
Thường Minh Quang chân thành nói.
Nói xong lời này, Thường Minh Quang còn nói thêm :
- Thật ra còn có vài người làm tôi thấy lo lắng nữa, một người là Trưởng ban thư ký huyện Trần Tỏa Nguyên, còn có cả Trưởng ban tổ chức huyện Bàng Huy. Tôi vừa tìm hiểu được một chút, vừa tan cuộc họp hai người bọn họ đã hẹn gặp nhau tại một nhà vườn ở ngoại thành.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, đây là chuyện tốt, hắn biết hai người bọn họ vốn là người của Cao Chấn Sơn, bây giờ bọn họ đi với nhau chắc hẳn là bàn tính tìm đối sách rồi.
Thường Minh Quang lại cười nói :
- Tuy là chúng ta không biết Thôi Vĩnh Chí đã để lộ ra điều gì, nhưng chúng ta lại nắm giữ điểm yếu của Triệu Vệ Giang!
Diệp Trạch Đào hiểu Thường Minh Quang định làm gì, liền nở một nụ cười nói :
- Các anh cứ lo việc của các anh, tôi không tham gia!
Thường Minh Quang cũng cười nói :
- Chủ tịch xã Diệp bây giờ đang về xã Xuân Trúc, đương nhiên là không biết chuyện gì rồi!
Cả hai cùng bật cười!
/1075
|