Minh và Như Xuân chia tay nhau, chàng tặng nàng một viên Hỏa Nguyên đan và mười viên Bổ Huyết đan dặn, Hỏa Nguyên đan một năm sau nàng mới dùng lại được không thể để người thường dùng nếu không hậu quả chết người, còn Bổ Huyết đan hiệu quả như danh, chữa ngoại thương mất máu. Nàng vừa đi chàng dùng thần thức theo tiễn một đoạn, khi nàng đã đi khuất, chàng đó cảm thấy như mình bị mất mát cái gì quý giá.
Minh về Buôn Ma Thuột báo tin cho Lê Tuân và hai nàng Huyền-Trâm Ánh Tuyết đã nộp đơn dự thi tuyển cho bốn người, chàng báo cho Lê Tuân ngày mai đi Tu Chân Giới.
Minh từ lúc chia tay Như Xuân nhung nhớ khôn nguôi, chàng ngạc nhiên tại sao trước kia trên đường về ở bãi biển Rio Brazil mình đã đụng chạm vào người nàng, hai đứa ở bên nhau cả một buổi chàng không bị lôi cuốn hấp dẫn như bây giờ. Gặp lại lần này tâm tình của mình thay đổi nỗi nhớ day dứt, Minh báo cho mẹ ngày mai chàng sẽ đi xa khoảng hai tháng sẽ về sau đó chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới ráng quên nàng đi nhưng càng cố gắng càng nhớ.
Minh đành để theo tự nhiên. đem Thanh Vân Tiêu ra chọn mấy bản nhạc tình Việt Nam chàng đã sưu tầm lấy trên Inte ra thổi, tình cờ chọn ra bản „Bao giờ biết tương tư – Phạm Duy/Ngọc Chánh“. Chàng ngâm nga lời bản nhạc thấy rất phù hợp với tâm tình mình hiện tại, câu nào cũng thấm thía tận xương tuỷ, linh hồn. Chàng đưa Thanh Vân Tiêu lên môi thổi từ lúc nào không hay.
Dì Hoa nghe tiếng tiêu day dứt diễn tả nỗi nhớ người yêu của Minh thì nghĩ thầm „cháu Minh đã biết yêu, đối tượng là Như Xuân. Tình yêu lứa đôi tuổi trẻ trong sáng đẹp biết bao, mình đáng tiếc tuổi xuân lặng lẽ qua đi trong tủi nhục đau khổ, không được nhưi bọn họ.“
Sau bảy ngày ngơ ngẩn trong Hồng Mông Linh Châu giới, mấy trăm bản nhạc tình được Minh thổi trôi chảy, nhiều bản còn dùng hai lớp Thanh Vân Tiêu thổi ra hai âm thanh khác nhau một trầm một bổng như hai người thổi tiêu hòa âm với nhau, hai tiếng tiêu có lúc một đệm một nổi, một chính một phụ, có lúc như đồng hành song song, có lúc cuốn quýt xen vào nhau chặt chẽ như đôi tình nhân không muốn rời xa nhau, tâm tình nỗi nhớ của Minh vơi đi phần nào, nó vẫn như cháy âm ỉ trong tim, chàng cuối cùng ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới đem Lê Tuân vào Hồng Mông Linh Châu giới nói:
- Mày tạm thời ở đây yên tâm tu luyện đi khi tới nơi tao sẽ đem mày ra. Đây là năm viên Hỏa Nguyên Đan tặng mày dùng, nhớ kỹ mỗi lần mày chỉ được dùng một viên, dược tính mãnh liệt lắm đó, chắc mày cũng đã nhận thức loại đan dược này.
Nói xong Minh đi vào thông đạo Tu Chân giới, đây là lần thứ hai chàng dùng thông đạo nên không bỡ ngỡ nữa, qua khu vực khí xoáy chàng đã thấy chân hổng rồi thân người nhẹ nhàng đáp xuống đất, chung quanh sương mù linh khí dầy đặc, chàng vội dùng thần thức tra xét chung quanh không phát hiện một sinh vật nào, chỉ toàn là núi đá cao ngất, thung lũng sâu thẳm, cây cối khô khan. Trên vách núi đá Minh phát hiện có một chỗ hơi nhô ra liền bay lên đó là một tảng đá xanh bằng phẳng, sạch sẽ chàng ngồi xuống tĩnh tọa. Muôn rời khỏi nơi đây việc trước tiên là phải biết nơi đây là đâu, ở đây lại không có ai mà hỏi, có lẽ nên đem Hoả Vũ Hỏa Vân ra cho bọn chúng dò đường là thích hợp nhất còn mình tạm thời ở đây tìm tòi xem xét kỹ một chút. Vị Hồng Mông Linh Châu chủ nhân cũ đã mở thông đạo ở đây chắc nơi này cũng không phải nơi tầm thường, cứ theo kinh nghiệm lần trước ở Phàm giới Amazon thì rõ, vị đó rõ ràng sưu tầm đủ mọ thứ, những quyển trục toàn là trận pháp và kiến thức yêu ma quỷ quái, lại có phòng luyện đan, luyện khí thì nơi đây phỏng đoán là có nhiều tài liệu luyện khí.
Không suy nghĩ thêm Minh đem hai Hỏa Ưng ra dặn dò chúng một lát chúng liền bay đi. Minh lại đem thần thức dùng đến cực hạn tra xét chu vi rộng hơn, thì phát hiện một số yêu thú, như xuyên sơn thú, Phệ Nhĩ thú, mãng xà, thỏ. Chàng cũng không kiến bọn chúng làm phiền, lại dùng thần vào lòng đất đá tìm tòi. Bất chợt Minh vui mừng phát hiện ra một thạch động trong lòng núi đá, trong đó rõ ràng có một bộ xương người, chàng liền độn thổ xuống đến cửa động xem xét thì thấy trước cửa động được bố trí âm dương đảo nghịch tiểu trận thì nghĩ „không ngờ ở đây là thạch động của một vị trận pháp sư“, chàng đứng xem tìm tòi một lúc thì đã hiểu mọi đường lối liền đi vào trong động, một bộ xương khô trong tư thế xếp bằng ngồi ngay ngắn trên một tấm bồ đoàn, bên cạnh để một tấm ngọc giản.
Minh cầm tấm ngọc giản tập trung vào ngọc giản thì thấy tin tức của vị thạch động chủ nhân để lại: „Ta gọi là Triệu Thâm, một luyện bảo đại sư đến Sơn Hỏa Tinh này thu thập một số luyện bảo tài liệu, không may gặp phải một con bát giai Hoàng Giả Kim Cương yêu Xà, chiến đấu một ngày một đêm bị thương nặng,sau đó may mắn chạy thoát trở về thạch động tạm trú chữa thương. Đáng tiếc thương thế trầm trọng, lại bị chất độc hành hạ vô phương thoát chết. Kẻ nào sau này có duyên tìm ra thạch động này, làm ơn đem kiện Hồng Chung hạ phẩm Tiên khí của Triệu mỗ về trả cho Luyện Bảo khí ở Mộc Linh Tinh. Mọi vật khác xin tặng làm vật trả thù lao. Đa tạ!“
- Thì ra là người trong nhà cả, có lẽ có lai lịch vị tiền bối Triệu Thâm này liên quan đến Triệu đại ca đây.
Minh kiểm kê các vật trong thạch động, ngoài bàn ghế, giường, kệ sách, phía sau thạch động còn có một cái phòng nhỏ, Minh tò mò nhìn vào thì giật nẩy mình, thì ra trong phòng có hai con dị thú to như hai con heo, béo tròn trùng trục, da đỏ như máu, mặt trông dữ tợn mắt to và miệng rộng đỏ, tai chuột, mũi heo, thân mang bốn cánh sáu chân, chúng thấy Minh liền phát ra những tiếng Hm...Ư...Ó...Ó...Á„ mười mấy tiếng quái dị kỳ âm, nghỉ hai phách lại một đợt rống hô, âm thanh không giống như bình thường yêu thú thường rống, thê lương hoặc là hùng tráng mà giống như một tác phẩm âm nhạc nối tiếp nhịp nhàng, lúc trầm lúc bổng, lúc lớn lúc nhỏ. Minh buột miệng:
-“Hả? Hai con yêu thú này cũng biết ca hát à. Ngộ thật!“
Hai con dị thú nghe được liền rống to lên, trong miệng cực tốc khí âm tụ hợp thành từng đạo xoay tròn đạm sắc âm phù hướng về phía Minh phiêu đãng đánh ra.
Thấy vô hình khí âm hóa thành âm phù, Minh không dám khinh thường. Chàng biết cực tốc khí âm phù cùng kiếm, lôi, hỏa âm phù có hiệu quả ngang nhau, có khi còn cường mạnh hơn so với kiếm âm phù.
Tâm niệm vừa động. Minh dùng Băng Thuẫn đem thân thể chặt chẽ hình thành cái chắn không chỉ có có thể ngăn chặn còn có thể hấp thụ một ít để phân tích công năng của nó.
- Quả nhiên là Hỏa hòa với Lôi khí âm phù.
Minh thấy vậy càng thích thú với đôi dị thú này, vừa biết tấu nhạc, vừa có thể tụ âm thành Lôi Hỏa phù, nếu để cho nó đem hỏa phù này giúp Dì Hoa luyện đan thì rất hữu dụng, trước tiên phải thu phục chúng đã.
Minh lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi mất nửa giờ trao đổi mới hàng phục được hai con dị thú. Thì ra hai con thú một thư một hùng, bị Triệu Thâm bắt nhốt gần trăm năm nay, chúng sống nhờ hấp thụ Hoả khí và Lôi điện đến nay không cần ăn uống nhưng vẫn sống tốt, lúc bọn hắn bị bắt thì còn nhỏ nay đang còn trong quá trình phát triển. Minh thu phục được chúng mừng rỡ đem chúng vào Hồng Mông Linh Châu giới vây cho chúng một tòa núi nhỏ để chúng sinh sống.
Minh lại tiếp tục xem lại thấy một hồ nước nhỏ, lúc nào cũng bốc hơi sương lạnh buốt, chàng dùng thần thức xem xuống đáy hồ thì thấy một viên hắc châu kỳ lạ nhỏ như hạt ngô, hơi lạnh từ viên châu này không ngừng tỏa lan khắp hồ.
Minh biết ngay là vật quý dù chưa biết sẽ dùng được vào việc gì cũng thu vào Hồng Mông Linh Châu giới. Chàng về thạch động không thấy „Hồng Chung“ như Triệu Thâm đề cập thì bất thấy trên ngón tay bộ xương có mang trữ vật nhẫn, chàng nhẹ nhàng tháo ra xem bên trong thì thấy không gian rộng khoảng năm trăm thước khối, trong đó đồ đạc xếp thật ngăn nắp, sách vở mấy trăm cuốn để trong tủ, luyện bảo tài liệu thông dụng khá nhiều được phân loại để từng thùng. Linh thạch hạ phẩm trăm vạn khối, trung phẩm ngàn khối, thượng phẩm trăm khối. Trong góc còn kê một cái tủ kính màu xanh nhỏ trông thật đẹp bên trong cất một cái chuông màu đỏ, mấy bộ bảo giáp, mười hai bức tranh, một chiếc xe bánh nhỏ kỳ lạ, một cái tinh bàn. Minh cầm Tinh Bàn lên xem thì thấy có la bàn kim chỉ hướng, tinh bàn thì có các địa điểm tên tinh cầu, tất cả có đến mấy ngàn nhìn hoa cả mắt. Trong ngọc giản của Triệu tiền bối nhờ đem Hồng Chung về trao cho Luyện Bảo Tông ở Mộc Linh Tinh, nếu Đông Duyến Châu ở Mộc Linh Tinh vậy ta kiếm địa điểm tinh cầu này là biết hướng đi.
Minh thấy địa điểm Mộc Linh Tinh lại tiếp tục kiếm Sơn Hỏa Tinh xem vị trí của mình đang ở đâu thì thấy chỉ là một trong những tinh cầu nhỏ nhất.
Minh đem Tinh Bàn và chiếc xe lạ ra khỏi trữ vật rồi cất trữ vật nhẫn vào trữ vật nhẫn của mình. Chàng trước khi rời khỏi thạch động lại dùng thần thức quét ra chung quanh xem xét lại một lần, bất chợt phát hiện ở dướì độ sâu hơn trăm trượng phía sau thạch động có vật khả nghi, Minh nhắm hướng đó độn xuống thì thấy có nhiều khối tinh thể trong suốt, chàng đem thần thức vào một khối xem xét thì nhận định là Silicium-Dioxid SiO2 một loại nguyên liệu bán dẫn dùng để chế Micro-Processor, Chips, Pin, Accu, đang bắt đầu khan hiếm ở Phàm giới. May mà chàng hay vào Inte tò mò tìm hiểu kỹ thuật Computer, Electronic Technic nên mới rõ. Chàng vui mừng bắt đầu đào móc, càng đào càng thấy nhiều, trong ba tiếng đã được vạn khối lớn nhỏ, chàng đào thêm ba tiếng nữa thì thấy hai con Hỏa Ưng đã trở lại nên dừng tay đón bọn chúng.
- Chủ nhân, chúng ta đã dò ra vị trí nơi đây chính là Sơn Hỏa Tinh, người ở hầu như không có nhưng yêu thú thì có một số. Muốn rời khỏi đây thì phía đông có một trạm Truyền Tống trận có thể sử dụng.
- Vậy chúng ta đến Truyền Tống trận xem.
Hai Hỏa Ưng dẫn đường Minh đến thì ra đây có người bố trí trận pháp, chàng quan sát sưu tầm một lúc thì hiểu đại khái nguyên lý. Chàng vào toa xem thì thấy có một tinh đồ nhỏ chỉ hướng đi các tên tinh cầu, trong đó có cả Mộc Linh tinh đồng nhất với hướng chỉ của Tinh bàn của Triệu Thâm thì yên tâm. Minh muốn nhanh rời khỏi đây nên đem 2 con Hỏa Ưng vào trong Hồng Mông Linh Châu giới rồi bỏ năm viên hạ cấp linh thạch vào hộp nguyên liệu chọn hướng Mộc Linh Tinh rồi khởi động, chỉ thấy truyền tống trận được khởi động sáng loé lên sau đó tắt ngủm. Minh nhìn lại thì mình vẫn chưa được tống đi thì biết Truyền tống trận này e rằng đã hỏng, không dùng được nữa.
Minh bỏ ra mấy tiếng đồng hồ kiểm tra sửa chữa, thuộc lòng các bộ phận nhưng vẫn không xong thì nghĩ đến cái xe kỳ lạ của Triệu tiền bối. Chàng lấy xe ra dùng ít chân khí quán chú vào, cái xe lập tức sáng lên biến lớn thành một chiếc xe màu trắng, chàng mở cửa lên xe ngồi thấy có bàn lái, cũng có một tinh bàn nhỏ trước mặt, bên hông lại có thùng nhỏ dùng để chứa nguyên liệu, chàng lại bỏ năm khối hạ phẩm linh thạch vào khởi động rồi điều chỉnh bàn lái, loay hoay một lúc thì đã thấy xe thăng lên, không nghe thấy xe phát ra tiếng động cơ gì, Minh vội định hướng đi, vừa hoàn tất thì xe hướng về phía trước vọt một cái theo một quỹ đạo cong, sau đó bay thẳng nhanh như hỏa tiễn. „Thì ra là một kiện Phi Xa Bảo, Lúc xe gia tốc thân thể chưa quen, cả người Minh bị quán lực ép về phía sau ghế, đến lúc xe bay với vận tốc đều hoà thì sức ép mới hết. Minh nhìn vào đồng hồ tinh bàn thì điểm xanh đang chuyển động dần về điểm Mộc Linh Tinh, trong khi để xe tự động chảy chàng quan sát trong xe thấy phía sau còn có năm ghế ngồi thì biết xe này có thể chở thêm năm người, ngoài ra xe không trang bị thêm thứ nào.
Ngồi năm tiếng minh xem kỹ từng chi tiết trên bàn lái thì còn thấy nhiều cần chỉnh, vận tốc, độ cao thấp, đáp xe, ngưng động, đổi tinh bàn sang la bàn, bản đồ địa phương, vv...
- Cái xe này cũng hay, phương tiện di chuyển tốt, chỉ có điều trang trí và phụ dụng không có, xe hơi phàm giới còn có Radio, đầu CD, màn DVD, tủ lạnh vv.. còn xe này thì không. Không biết ai luyện ra bảo vật này, nếu có dịp ta cũng thử luyện ra một cái thử cũng là một niềm vui chứ chẳng phải chơi.
Đang suy nghĩ so sánh Minh thấy điểm xanh trên tinh bàn đã đạt tới điểm Mộc Linh tinh, chàng vội giảm tốc độ xuống còn 1 phần mười, sau đó chỉnh từ Tinh bàn sang la bàn đồ thì thấy trên đó chỉ tên năm châu trong đó có Đông-Duyến Châu thì cả mừng, chọn hướng đó khởi động, xe lập tức bay theo một quỹ đạo cong rồi lại bay thẳng, Minh quan sát trên la bàn cũng có một điểm xanh di chuyển chậm tiến đến điểm Đông-Duyến châu, chàng thử tăng vận tốc lên gấp đôi thì thấy quả nhiên điểm xanh tiến cũng nhanh gấp đôi. Chưa được hai mươi phút đã tới Đông-Duyến châu chàng vội giảm hết tốc độ còn nửa phân, bớt độ cao xuống còn 800 m sau đó cho ngưng động, xem lại nguyên liệu thì còn hai khối linh thạch. Chàng ra khỏi xe lăng không rồi xuất Tạc đao ngự trên, cửa xe vừa đóng xe biến nhỏ rơi vào tay Minh, Minh cất nó vào trữ vật nhẫn xong hết chàng đem thần thức xuống dưới thì nhận ra dưới chân là Khuynh-Hưng thành nơi trước kia lần đầu tiên mình bị bắt cóc đem tới.
Minh đáp xuống trước cổng thành thu đao đi vào thành, sau đó kiếmm chỗ vắng vào Hồng Mông Linh Châu giới thì đã thấy Lê Tuân và Dì Hoa đón tiếp:
- Sao tới Tu Chân giới chưa?
Minh nhìn Tuân thì thấy hắn tu vi đã tăng lên sáu cấp luyện khí kỳ.
- Chúc mừng mày tăng cấp! Tuân.
Chúng ta đang ở trong Khuynh-Hưng thành, mình ra ngoài uống mấy chén rượu sau đó chúng ta phân tán..
Minh đưa hai người ra rồi cùng vào Chiêu Anh tửu lâu ăn uống một bữa.
- Dì có muốn ở đây chơi vài bữa không hay đi theo cháu?
- Lâu rồi không trở lại đây ta muốn đi dạo phố một vòng xem đã.
Minh đưa cho mỗi người năm trăm khối linh thạch, một miếng ngọc phù, đưa thêm cho Dì Hoa một kiện Ẩn Trữ Vật nhẫn dặn:
- Nếu có chuyện gì cần cháu Dì đem tin tức quán chú vào ngọc phù thì cháu biết, mày cũng vậy Tuân. Vậy Dì bảo trọng, cháu đưa Tuân đến Ngọc-Huyền Đan tông một chuyến, sau đó đi Luyện Bảo Tông tạm trú ở đó.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Minh về Buôn Ma Thuột báo tin cho Lê Tuân và hai nàng Huyền-Trâm Ánh Tuyết đã nộp đơn dự thi tuyển cho bốn người, chàng báo cho Lê Tuân ngày mai đi Tu Chân Giới.
Minh từ lúc chia tay Như Xuân nhung nhớ khôn nguôi, chàng ngạc nhiên tại sao trước kia trên đường về ở bãi biển Rio Brazil mình đã đụng chạm vào người nàng, hai đứa ở bên nhau cả một buổi chàng không bị lôi cuốn hấp dẫn như bây giờ. Gặp lại lần này tâm tình của mình thay đổi nỗi nhớ day dứt, Minh báo cho mẹ ngày mai chàng sẽ đi xa khoảng hai tháng sẽ về sau đó chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới ráng quên nàng đi nhưng càng cố gắng càng nhớ.
Minh đành để theo tự nhiên. đem Thanh Vân Tiêu ra chọn mấy bản nhạc tình Việt Nam chàng đã sưu tầm lấy trên Inte ra thổi, tình cờ chọn ra bản „Bao giờ biết tương tư – Phạm Duy/Ngọc Chánh“. Chàng ngâm nga lời bản nhạc thấy rất phù hợp với tâm tình mình hiện tại, câu nào cũng thấm thía tận xương tuỷ, linh hồn. Chàng đưa Thanh Vân Tiêu lên môi thổi từ lúc nào không hay.
Dì Hoa nghe tiếng tiêu day dứt diễn tả nỗi nhớ người yêu của Minh thì nghĩ thầm „cháu Minh đã biết yêu, đối tượng là Như Xuân. Tình yêu lứa đôi tuổi trẻ trong sáng đẹp biết bao, mình đáng tiếc tuổi xuân lặng lẽ qua đi trong tủi nhục đau khổ, không được nhưi bọn họ.“
Sau bảy ngày ngơ ngẩn trong Hồng Mông Linh Châu giới, mấy trăm bản nhạc tình được Minh thổi trôi chảy, nhiều bản còn dùng hai lớp Thanh Vân Tiêu thổi ra hai âm thanh khác nhau một trầm một bổng như hai người thổi tiêu hòa âm với nhau, hai tiếng tiêu có lúc một đệm một nổi, một chính một phụ, có lúc như đồng hành song song, có lúc cuốn quýt xen vào nhau chặt chẽ như đôi tình nhân không muốn rời xa nhau, tâm tình nỗi nhớ của Minh vơi đi phần nào, nó vẫn như cháy âm ỉ trong tim, chàng cuối cùng ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới đem Lê Tuân vào Hồng Mông Linh Châu giới nói:
- Mày tạm thời ở đây yên tâm tu luyện đi khi tới nơi tao sẽ đem mày ra. Đây là năm viên Hỏa Nguyên Đan tặng mày dùng, nhớ kỹ mỗi lần mày chỉ được dùng một viên, dược tính mãnh liệt lắm đó, chắc mày cũng đã nhận thức loại đan dược này.
Nói xong Minh đi vào thông đạo Tu Chân giới, đây là lần thứ hai chàng dùng thông đạo nên không bỡ ngỡ nữa, qua khu vực khí xoáy chàng đã thấy chân hổng rồi thân người nhẹ nhàng đáp xuống đất, chung quanh sương mù linh khí dầy đặc, chàng vội dùng thần thức tra xét chung quanh không phát hiện một sinh vật nào, chỉ toàn là núi đá cao ngất, thung lũng sâu thẳm, cây cối khô khan. Trên vách núi đá Minh phát hiện có một chỗ hơi nhô ra liền bay lên đó là một tảng đá xanh bằng phẳng, sạch sẽ chàng ngồi xuống tĩnh tọa. Muôn rời khỏi nơi đây việc trước tiên là phải biết nơi đây là đâu, ở đây lại không có ai mà hỏi, có lẽ nên đem Hoả Vũ Hỏa Vân ra cho bọn chúng dò đường là thích hợp nhất còn mình tạm thời ở đây tìm tòi xem xét kỹ một chút. Vị Hồng Mông Linh Châu chủ nhân cũ đã mở thông đạo ở đây chắc nơi này cũng không phải nơi tầm thường, cứ theo kinh nghiệm lần trước ở Phàm giới Amazon thì rõ, vị đó rõ ràng sưu tầm đủ mọ thứ, những quyển trục toàn là trận pháp và kiến thức yêu ma quỷ quái, lại có phòng luyện đan, luyện khí thì nơi đây phỏng đoán là có nhiều tài liệu luyện khí.
Không suy nghĩ thêm Minh đem hai Hỏa Ưng ra dặn dò chúng một lát chúng liền bay đi. Minh lại đem thần thức dùng đến cực hạn tra xét chu vi rộng hơn, thì phát hiện một số yêu thú, như xuyên sơn thú, Phệ Nhĩ thú, mãng xà, thỏ. Chàng cũng không kiến bọn chúng làm phiền, lại dùng thần vào lòng đất đá tìm tòi. Bất chợt Minh vui mừng phát hiện ra một thạch động trong lòng núi đá, trong đó rõ ràng có một bộ xương người, chàng liền độn thổ xuống đến cửa động xem xét thì thấy trước cửa động được bố trí âm dương đảo nghịch tiểu trận thì nghĩ „không ngờ ở đây là thạch động của một vị trận pháp sư“, chàng đứng xem tìm tòi một lúc thì đã hiểu mọi đường lối liền đi vào trong động, một bộ xương khô trong tư thế xếp bằng ngồi ngay ngắn trên một tấm bồ đoàn, bên cạnh để một tấm ngọc giản.
Minh cầm tấm ngọc giản tập trung vào ngọc giản thì thấy tin tức của vị thạch động chủ nhân để lại: „Ta gọi là Triệu Thâm, một luyện bảo đại sư đến Sơn Hỏa Tinh này thu thập một số luyện bảo tài liệu, không may gặp phải một con bát giai Hoàng Giả Kim Cương yêu Xà, chiến đấu một ngày một đêm bị thương nặng,sau đó may mắn chạy thoát trở về thạch động tạm trú chữa thương. Đáng tiếc thương thế trầm trọng, lại bị chất độc hành hạ vô phương thoát chết. Kẻ nào sau này có duyên tìm ra thạch động này, làm ơn đem kiện Hồng Chung hạ phẩm Tiên khí của Triệu mỗ về trả cho Luyện Bảo khí ở Mộc Linh Tinh. Mọi vật khác xin tặng làm vật trả thù lao. Đa tạ!“
- Thì ra là người trong nhà cả, có lẽ có lai lịch vị tiền bối Triệu Thâm này liên quan đến Triệu đại ca đây.
Minh kiểm kê các vật trong thạch động, ngoài bàn ghế, giường, kệ sách, phía sau thạch động còn có một cái phòng nhỏ, Minh tò mò nhìn vào thì giật nẩy mình, thì ra trong phòng có hai con dị thú to như hai con heo, béo tròn trùng trục, da đỏ như máu, mặt trông dữ tợn mắt to và miệng rộng đỏ, tai chuột, mũi heo, thân mang bốn cánh sáu chân, chúng thấy Minh liền phát ra những tiếng Hm...Ư...Ó...Ó...Á„ mười mấy tiếng quái dị kỳ âm, nghỉ hai phách lại một đợt rống hô, âm thanh không giống như bình thường yêu thú thường rống, thê lương hoặc là hùng tráng mà giống như một tác phẩm âm nhạc nối tiếp nhịp nhàng, lúc trầm lúc bổng, lúc lớn lúc nhỏ. Minh buột miệng:
-“Hả? Hai con yêu thú này cũng biết ca hát à. Ngộ thật!“
Hai con dị thú nghe được liền rống to lên, trong miệng cực tốc khí âm tụ hợp thành từng đạo xoay tròn đạm sắc âm phù hướng về phía Minh phiêu đãng đánh ra.
Thấy vô hình khí âm hóa thành âm phù, Minh không dám khinh thường. Chàng biết cực tốc khí âm phù cùng kiếm, lôi, hỏa âm phù có hiệu quả ngang nhau, có khi còn cường mạnh hơn so với kiếm âm phù.
Tâm niệm vừa động. Minh dùng Băng Thuẫn đem thân thể chặt chẽ hình thành cái chắn không chỉ có có thể ngăn chặn còn có thể hấp thụ một ít để phân tích công năng của nó.
- Quả nhiên là Hỏa hòa với Lôi khí âm phù.
Minh thấy vậy càng thích thú với đôi dị thú này, vừa biết tấu nhạc, vừa có thể tụ âm thành Lôi Hỏa phù, nếu để cho nó đem hỏa phù này giúp Dì Hoa luyện đan thì rất hữu dụng, trước tiên phải thu phục chúng đã.
Minh lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi mất nửa giờ trao đổi mới hàng phục được hai con dị thú. Thì ra hai con thú một thư một hùng, bị Triệu Thâm bắt nhốt gần trăm năm nay, chúng sống nhờ hấp thụ Hoả khí và Lôi điện đến nay không cần ăn uống nhưng vẫn sống tốt, lúc bọn hắn bị bắt thì còn nhỏ nay đang còn trong quá trình phát triển. Minh thu phục được chúng mừng rỡ đem chúng vào Hồng Mông Linh Châu giới vây cho chúng một tòa núi nhỏ để chúng sinh sống.
Minh lại tiếp tục xem lại thấy một hồ nước nhỏ, lúc nào cũng bốc hơi sương lạnh buốt, chàng dùng thần thức xem xuống đáy hồ thì thấy một viên hắc châu kỳ lạ nhỏ như hạt ngô, hơi lạnh từ viên châu này không ngừng tỏa lan khắp hồ.
Minh biết ngay là vật quý dù chưa biết sẽ dùng được vào việc gì cũng thu vào Hồng Mông Linh Châu giới. Chàng về thạch động không thấy „Hồng Chung“ như Triệu Thâm đề cập thì bất thấy trên ngón tay bộ xương có mang trữ vật nhẫn, chàng nhẹ nhàng tháo ra xem bên trong thì thấy không gian rộng khoảng năm trăm thước khối, trong đó đồ đạc xếp thật ngăn nắp, sách vở mấy trăm cuốn để trong tủ, luyện bảo tài liệu thông dụng khá nhiều được phân loại để từng thùng. Linh thạch hạ phẩm trăm vạn khối, trung phẩm ngàn khối, thượng phẩm trăm khối. Trong góc còn kê một cái tủ kính màu xanh nhỏ trông thật đẹp bên trong cất một cái chuông màu đỏ, mấy bộ bảo giáp, mười hai bức tranh, một chiếc xe bánh nhỏ kỳ lạ, một cái tinh bàn. Minh cầm Tinh Bàn lên xem thì thấy có la bàn kim chỉ hướng, tinh bàn thì có các địa điểm tên tinh cầu, tất cả có đến mấy ngàn nhìn hoa cả mắt. Trong ngọc giản của Triệu tiền bối nhờ đem Hồng Chung về trao cho Luyện Bảo Tông ở Mộc Linh Tinh, nếu Đông Duyến Châu ở Mộc Linh Tinh vậy ta kiếm địa điểm tinh cầu này là biết hướng đi.
Minh thấy địa điểm Mộc Linh Tinh lại tiếp tục kiếm Sơn Hỏa Tinh xem vị trí của mình đang ở đâu thì thấy chỉ là một trong những tinh cầu nhỏ nhất.
Minh đem Tinh Bàn và chiếc xe lạ ra khỏi trữ vật rồi cất trữ vật nhẫn vào trữ vật nhẫn của mình. Chàng trước khi rời khỏi thạch động lại dùng thần thức quét ra chung quanh xem xét lại một lần, bất chợt phát hiện ở dướì độ sâu hơn trăm trượng phía sau thạch động có vật khả nghi, Minh nhắm hướng đó độn xuống thì thấy có nhiều khối tinh thể trong suốt, chàng đem thần thức vào một khối xem xét thì nhận định là Silicium-Dioxid SiO2 một loại nguyên liệu bán dẫn dùng để chế Micro-Processor, Chips, Pin, Accu, đang bắt đầu khan hiếm ở Phàm giới. May mà chàng hay vào Inte tò mò tìm hiểu kỹ thuật Computer, Electronic Technic nên mới rõ. Chàng vui mừng bắt đầu đào móc, càng đào càng thấy nhiều, trong ba tiếng đã được vạn khối lớn nhỏ, chàng đào thêm ba tiếng nữa thì thấy hai con Hỏa Ưng đã trở lại nên dừng tay đón bọn chúng.
- Chủ nhân, chúng ta đã dò ra vị trí nơi đây chính là Sơn Hỏa Tinh, người ở hầu như không có nhưng yêu thú thì có một số. Muốn rời khỏi đây thì phía đông có một trạm Truyền Tống trận có thể sử dụng.
- Vậy chúng ta đến Truyền Tống trận xem.
Hai Hỏa Ưng dẫn đường Minh đến thì ra đây có người bố trí trận pháp, chàng quan sát sưu tầm một lúc thì hiểu đại khái nguyên lý. Chàng vào toa xem thì thấy có một tinh đồ nhỏ chỉ hướng đi các tên tinh cầu, trong đó có cả Mộc Linh tinh đồng nhất với hướng chỉ của Tinh bàn của Triệu Thâm thì yên tâm. Minh muốn nhanh rời khỏi đây nên đem 2 con Hỏa Ưng vào trong Hồng Mông Linh Châu giới rồi bỏ năm viên hạ cấp linh thạch vào hộp nguyên liệu chọn hướng Mộc Linh Tinh rồi khởi động, chỉ thấy truyền tống trận được khởi động sáng loé lên sau đó tắt ngủm. Minh nhìn lại thì mình vẫn chưa được tống đi thì biết Truyền tống trận này e rằng đã hỏng, không dùng được nữa.
Minh bỏ ra mấy tiếng đồng hồ kiểm tra sửa chữa, thuộc lòng các bộ phận nhưng vẫn không xong thì nghĩ đến cái xe kỳ lạ của Triệu tiền bối. Chàng lấy xe ra dùng ít chân khí quán chú vào, cái xe lập tức sáng lên biến lớn thành một chiếc xe màu trắng, chàng mở cửa lên xe ngồi thấy có bàn lái, cũng có một tinh bàn nhỏ trước mặt, bên hông lại có thùng nhỏ dùng để chứa nguyên liệu, chàng lại bỏ năm khối hạ phẩm linh thạch vào khởi động rồi điều chỉnh bàn lái, loay hoay một lúc thì đã thấy xe thăng lên, không nghe thấy xe phát ra tiếng động cơ gì, Minh vội định hướng đi, vừa hoàn tất thì xe hướng về phía trước vọt một cái theo một quỹ đạo cong, sau đó bay thẳng nhanh như hỏa tiễn. „Thì ra là một kiện Phi Xa Bảo, Lúc xe gia tốc thân thể chưa quen, cả người Minh bị quán lực ép về phía sau ghế, đến lúc xe bay với vận tốc đều hoà thì sức ép mới hết. Minh nhìn vào đồng hồ tinh bàn thì điểm xanh đang chuyển động dần về điểm Mộc Linh Tinh, trong khi để xe tự động chảy chàng quan sát trong xe thấy phía sau còn có năm ghế ngồi thì biết xe này có thể chở thêm năm người, ngoài ra xe không trang bị thêm thứ nào.
Ngồi năm tiếng minh xem kỹ từng chi tiết trên bàn lái thì còn thấy nhiều cần chỉnh, vận tốc, độ cao thấp, đáp xe, ngưng động, đổi tinh bàn sang la bàn, bản đồ địa phương, vv...
- Cái xe này cũng hay, phương tiện di chuyển tốt, chỉ có điều trang trí và phụ dụng không có, xe hơi phàm giới còn có Radio, đầu CD, màn DVD, tủ lạnh vv.. còn xe này thì không. Không biết ai luyện ra bảo vật này, nếu có dịp ta cũng thử luyện ra một cái thử cũng là một niềm vui chứ chẳng phải chơi.
Đang suy nghĩ so sánh Minh thấy điểm xanh trên tinh bàn đã đạt tới điểm Mộc Linh tinh, chàng vội giảm tốc độ xuống còn 1 phần mười, sau đó chỉnh từ Tinh bàn sang la bàn đồ thì thấy trên đó chỉ tên năm châu trong đó có Đông-Duyến Châu thì cả mừng, chọn hướng đó khởi động, xe lập tức bay theo một quỹ đạo cong rồi lại bay thẳng, Minh quan sát trên la bàn cũng có một điểm xanh di chuyển chậm tiến đến điểm Đông-Duyến châu, chàng thử tăng vận tốc lên gấp đôi thì thấy quả nhiên điểm xanh tiến cũng nhanh gấp đôi. Chưa được hai mươi phút đã tới Đông-Duyến châu chàng vội giảm hết tốc độ còn nửa phân, bớt độ cao xuống còn 800 m sau đó cho ngưng động, xem lại nguyên liệu thì còn hai khối linh thạch. Chàng ra khỏi xe lăng không rồi xuất Tạc đao ngự trên, cửa xe vừa đóng xe biến nhỏ rơi vào tay Minh, Minh cất nó vào trữ vật nhẫn xong hết chàng đem thần thức xuống dưới thì nhận ra dưới chân là Khuynh-Hưng thành nơi trước kia lần đầu tiên mình bị bắt cóc đem tới.
Minh đáp xuống trước cổng thành thu đao đi vào thành, sau đó kiếmm chỗ vắng vào Hồng Mông Linh Châu giới thì đã thấy Lê Tuân và Dì Hoa đón tiếp:
- Sao tới Tu Chân giới chưa?
Minh nhìn Tuân thì thấy hắn tu vi đã tăng lên sáu cấp luyện khí kỳ.
- Chúc mừng mày tăng cấp! Tuân.
Chúng ta đang ở trong Khuynh-Hưng thành, mình ra ngoài uống mấy chén rượu sau đó chúng ta phân tán..
Minh đưa hai người ra rồi cùng vào Chiêu Anh tửu lâu ăn uống một bữa.
- Dì có muốn ở đây chơi vài bữa không hay đi theo cháu?
- Lâu rồi không trở lại đây ta muốn đi dạo phố một vòng xem đã.
Minh đưa cho mỗi người năm trăm khối linh thạch, một miếng ngọc phù, đưa thêm cho Dì Hoa một kiện Ẩn Trữ Vật nhẫn dặn:
- Nếu có chuyện gì cần cháu Dì đem tin tức quán chú vào ngọc phù thì cháu biết, mày cũng vậy Tuân. Vậy Dì bảo trọng, cháu đưa Tuân đến Ngọc-Huyền Đan tông một chuyến, sau đó đi Luyện Bảo Tông tạm trú ở đó.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
/501
|