Tiểu nhị vâng dạ chưa kịp đem rượu và đồ nhắm ra, hai nữ tử kia vội chạy lại quỳ sụp dưới chân Huyền-Trâm nức nở nói:
- Xin tiền bối dủ lòng thương thu nhận hai chị em đệ tử!
Vừa rồi mọi người chứng kiến Huyền-Trâm ra tay đánh Hỏa Tu lão quái, sau đó lão phản công liền bị đánh biến mất. Mọi người đều cho rằng lão quái bị Huyền-Trâm đánh cho tan xương nát thịt, biến mất trên cõi đời này.
- Ổ, Trúc cơ kỳ tủ sĩ.
Huyền-Trâm nghiêm mặt giả vờ hỏi:
- Chúng bay là ai, tại sao lại ngồi chung bàn với lão quái, phải chăng là đồng bọn?
Hai nư tử nghe vậy cả kinh run rẩy nói:
- Không phải, chúng tiểu bối chỉ là nạn nhân. Ba thầy trò tiểu bối vừa vào đây liền bị lão quỷ giở trò bỉ ổi, sư phụ nhịn không được phản kháng liền bị lão đốt chết, mất xác. Sau đó lão bắt hai vãn bối ngồi xuống hầu hạ.
- Chúng bay là người tông môn nào?
- Dạ tiểu môn phái của chúng tiểu nhân bị diệt chỉ còn ba thầy trò phải trốn chạy, cực khổ địa vị so với tán tu còn không bằng, chẳng dè sư phụ cũng bị chết trong tay lão quỷ.
- Xin lỗi! Tôi không thể mang hai cô theo được. Chúng bay thử hỏi bốn nam tử này xem!
Bốn bố con trông hơi giống nhau, tuy Minh là bố nhưng nhìn vẻ bề ngoài khó ai phân biệt ra được nên tưởng là bốn anh em. Hai nữ tử nhìn nhau hội ý sau đó chuyển hướng sang Doanh Minh, thằng này đẹp trai tuấn tú có vẻ trẻ hơn cả quỳ xuống cầu khẩn. Doanh Minh cả kinh gạt tay nói:
- Vậy sao được, tuổi ta còn trẻ hơn hai cô nương nhiều lắm sao ta dám thu nhận hai cô.
Hai nữ tử hết chạy sang người này rồi qua người khác, cuối cùng đến Minh. Ánh mắt chàng khẽ quét qua một lần nhìn thẳng vào mắt hai nàng, thấu suốt tất cả. Quả nhiên hai nàng này nói thật, mười lăm năm trước chỉ là kẻ mồ cô, bơ vơ đầu đường xó chợ được sư phụ co ta đi ngang qua nhặt về nuôi dạy.
- Hai cô là trúc cơ cao thủ, đủ để lịch lãm tu chân giới, nếu muốn có chỗ dựa vững vàng thì xin vào các tông môn sao muốn theo chúng ta làm gì.
- Các vị ân nhân không sợ lão quỷ đó, mới là chỗ dựa vững chắc. Ngay cả độ kiếp kỳ, đại thành kỳ cường giả khi gặp lão quái này đều âm thầm lẩn tránh càng xa càng tốt.
Minh chợt nghĩ đến Hạnh-Chi, Hồng-Linh chuẩn bị cho nàng đi lịch lãm, nếu có thêm hai cô này ba nữ tử đồng hành hỗ trợ lẫn nhau cũng tốt nên bảo:
- Hai cô nương tạm thời theo ta, sau này ta kiếm cho một vị sư phụ tốt nhưng phải nhớ không được làm chúng ta thất vọng.
Khi hỏi tên mới biết sư phụ đặt cho Đinh Hương và Đinh Lan.
Ăn uống xong Minh định trở về Hồng Mông Linh Châu giới bỗng chàng nghe tiếng hô cứu mạng nhỏ như muỗi từ đàng xa. Chàng nhíu mày thần thức quét tìm lại không phát hiện ra ai...
- Tiền bối cứu mạng!! Vãn bối là sư phụ hai đứa kia, hiện nay nguyên anh đang ẩn trốn ở trong một cái bầu nước cũ trong cửa tiệm bán đồ cũ..
Minh nghe vậy biết ngay là sư phụ hai cô này tuy thân bị đốt thành tro nhưng nguyên anh may mắn chạy trốn kịp thời, bây giờ mới kêu cứu.
Thì ra nguyên anh ẩn trốn, thấy hỏa tu lão quái bị giải quyết nhẹ nhàng, nàng không dám ra mặt, sợ rủi ro gặp phải kẻ xấu vì nguyên anh đối với tu giả chẳng khác gì cực phẩm đan dược, chẳng những tăng cảnh giới còn có thể nhờ đó thông ngộ được nhiều đạo lý. Nguyên Anh quan sát một hồì cuối cùng liều mạng đánh một ván bài, thua thì mất mạng, thắng thí cơ hội đoạt xá, hay ngưng thể trở thành tán tu còn hơn là cứ lo sợ ẩn trốn nơi đây chẳng biết đến bao giờ.
Minh vào cửa tiệm mua bầu nước cũ, vợ con thấy vậy chẳng hiểu ra sao rồi một bước trở về Hồng Mông Linh Châu giới. Chàng dặn vợ con nhanh tranh thủ tế luyện kiện bảo vật Trữ Hỏa Nguyên Bán Cầu, sau đó có thể thu dị hỏa để nó nhận chủ.
Riêng hai nàng Đinh Hương, Đinh Hương chàng bàn với Hồng Linh đem Hạnh-Chi vào Hồng Mông Linh Châu giới cùng với hai nàng họ Đinh tu luyện. Hạnh-Chi rất ít vào Hồng Mông Linh Châu giới nên hiện mới có luyện khí tầng sáu, phần nhiều là do Hồng Linh ban cho đan dược để giúp tăng trưởng cảnh giới. Tuy vậy Minh tin rằng Hạnh-Chi một khi trường ở Hồng Mông Linh Châu giới, sẽ nhờ cổ loa quyết để tăng trưởng thì chẳng bao lâu sẽ theo kịp hia nàng họ Đinh. Hồng-Linh dự định sẽ nhận hai nàng vào môn hạ Hư Vô đan đỉnh tông, đệ tử đời thứ nhất sau khi tái lập Hư Vô đan đỉnh tông. Nàng thấy tên dài khó nói nên rút ngắn thành Hư Đỉnh Tông. Hồng-Linh và Thùy-Nhung nhận được một số ký danh đệ tử cho Hư Đỉnh Tông, chờ khi hai nàng cảnh giới từ địa bước sang thiên tiên, tức là tiên đế cảnh giới mới chính thức lập tông, hơn nữa hai nàng chờ Minh giải quyết ngăn trở ỡ Đại Thủy Giới, để vào đó tìm kiếm môn nhân cũ may ra còn sót lại.
Minh trước tiên đem nguyên anh vào Thanh Vân Tiêu để nàng tu luyện, giảm thiểu tiêu hao nguyên khí. Sau đó đem hỏa tu lão quái ra đọc hết ký ức, quả nhiên lão giết người vô số, hơi ai làm mất lòng là giết, bức người không được cũng giết, và còn vô số nạn nhân chết vì lão muốn thử nghiệm uy lực của dị hỏa. Minh vừa đọc vừa xoá, chỉ sao lại những điều cần thiết, cuối cùng đến phần tu luyện công pháp của lão. Ngự Hỏa Cửu Chuyển quyết, thu thập đủ chín loại dị hỏa từ cấp địa hoả đến cấp thiên hỏa rồi dùng bước cuối cùng dung hợp làm một.
Ngự Hỏa công pháp thần kỳ nhưng đòi hỏi công lao nhiều như vậy khiến chàng lắc đầu không cho là cần thiết.
Chàng cắt phần cửu chuyển, chỉ lấy phần ngự hỏa, khống chế thu dị hỏa, dung hợp, nhận chủ gọi là Ngự Hỏa Quyết, rút ngắn đơn giản như một pháp thuật nhưng không phải vì các quá trình rất tỉ mỉ, ngay bước dung hợp cũng đã khó khăn và nguy hiểm vô cùng. Bản Ngự Họa quyết chàng ghi vào sáu ngọc giản rồi đưa cho sáu mẹ con Tiểu-Hồng, Huyền-Trâm, và Doanh-Doanh.
Còn các công pháp khác, luyện đan luyện khí thuật toàn là thứ rác rưởi không đáng giá. Hỏa Tu lão giả chàng tạm thời phong ấn nguyên thần khiến hắn an toàn nằm một chỗ.
Minh nghĩ đến về thượng giới tầng trời dự đoán sẽ không tránh khỏi những cuộc tranh đấu nguy hiểm, nên điều cần thiết là luyện chế một số bảo khí, nhất là tu sửa Bá Vương Thương. Mà muốn luyện chế thần khí cấp cao tốt nhất là chọn nơi có thần khí dư dật, và nơi tốt nhất chàng chọn là tầng trời thứ hai.
Mọi việc đã ổn Minh thần di xuyên thẳng lên tầng trời thứ hai. Tìm một khu vùng núi khe hiểm trở nhất, bố trận, tụ thần khí trận, huyễn trận. Chẳng mấy chốc cả một khu vực rộng lớn bao phủ sương mù, trước khi tu sửa Bá Vương Thương chàng một lần nữa đọc lại bản chính, đem Bá Vương Thương ra cất thương linh bảo quản trong trữ vật nhẫn chờ trước khi khải linh đưa lại trở vào. Chàng vận Cổ Loa quyết tạo thành ba mươi sáu vòng xoắn ốc, khi đã thấy đầy đủ năng lượng chàng nung Bá Vương Thương chảy ra chuyển thành dạng khí để nó hoà tan trong vòng xoắn Cổ Loa. Vừa định ra tay bắt đầu ngưng luyện, bỗng trung trữ vật nhẫn mấy viên Ma khí hôm trước ngưng tụ rục rịch muốn bay ra.
- Không được! Ta muốn luyện chế thông thiên bảo khí chứ không phải là thông thiên ma bảo khí...
Nghĩ ngợi đắn đó, thứ ma khí này muốn ra công phụ một phần hay là ta cứ dùng thử xem. Ma Khí cũng là hỗn độn và hỗn độn cũng là từ hồng mông đến từ trong hư vô. Cùng một nguồn cội tại sao không thể dung hợp. Cuối cùng chàng lấy ra ba viên, tán thành khí. Niệm ý khởi động „tụ!“, „ngưng!“ năng lượng chi khí còn có ma khí, thần khí, tiên khí của Bá Vương Thương cũ, điên cuồng vận chuyển tụ lại như đàn ong khổng lồ. Nửa giờ, một giờ, hai giờ, ….năm giờ vẫn chưa dừng lại, Minh cảm ứng được Bá Vương Thương khí phôi ngưng tụ thành một kiện Bá Vương Thương chỉ bằng đoản kiếm...lại thêm một giờ, hai giờ...mười giờ, mười lăm giờ. Bỗng oong một tiếng vang động ngâm lên, bỗng dị biến trong thức hải xảy ra. Một tia khí màu xám tro xuất phát từ Hồng Mông Linh Châu bay ra khỏi mi tâm quán chú vào Bá Vương Thương,
- Hồng Mông khí cộng hưởng hỗ trợ, tự động bay ra một tia?
Chẳng bao lâu một tiếng oong nữa ngâm lên còn vang động hơn trước gấp bội. Một kiện Bá Vương Thương phôi bay lơ lửng trước mặt chàng, không có độ nóng như rèn đúc, trái lại thương phôi mát lạnh... Thấy vậy chàng vội đem Bá Vương Thương linh cũ ra dẫn đạo vào thương phôi, rồi lập tức khắc trận pháp hoàn thành bước khải linh.
- Oong...!
Quang Diễm chín màu rực rỡ: trắng, đỏ, vàng, cam, xanh, lam, chàm, tím, đen.
Gió lớn lồng lộng bất chợt gào thét, mây mù phủ đầu nhanh trong vài tích tắc... Một đạo thiên lôi giáng xuống. Minh quán chú nguyên khí vào Bá Vương Thương đâm luân một thương đón đầu đạo thiên lôi..
- Ầm!
Vô số điện xà chạy loạn ngược xuôi bao phủ Bá Vương Thương, quang diễm chớp lên chín lần rồi điện xà ảm đạm dần cho đến khi tắt hẳn..Bá Vương Thương hạ xuống rơi vào tay Minh, chàng thấy rõ màu sắc của nó càng ngạc nhiên, kim ngân lại còn có mầu đen và một tia màu xám tro lúc ẩn lúc hiện.
Minh mừng rỡ, không ngờ trong lúc ngưng luyện xảy ra hai biến cố bất ngờ, lại khiến Bá Vương Thương thêm cường mạnh, phẩm chất tăng lên.
Tay chàng cầm thương, thương ý vừa động, một thương ảnh đâm thẳng vào vách núi, niệm ý thứ hai cũng động, thương ảnh ngoái một vòng, lập tức vách đá mở một thông đạo đen ngòm không biết sâu cao nhiêu nên thần thức dò xét đi vào, cuối cùng thấy ánh sáng bên vách núi bên kia. Năm dặm, tự tiện đâm một ngoáy đã tạo thành một thông đạo xuyên qua núi đá..
Bỗng một giọng hách dịch vang lên:
- Thằng nhóc, bảo bối ngươi đang cầm bắt dầu từ giây phút này thuộc về bổn thần ma vương. Mau dâng lên đây, bổn tọa cho mày chết toàn thây.
- Muốn cướp chăng, có tài thì nhào vô.
- Hừ một thần quân nhỏ bé mà cũng đòi thách thức Thần Ma Vương cường giả. Thật là nghé không biết sợ cọp. Khôn hồn thì dâng bảo thương lên..
Bỗng khí áp trở nên trầm trọng, Minh ngẩng đầu lên liền thấy một cự huyết trảo chậm rãi chộp xuống. Minh biết ngay là ảo tưởng che mắt khiến mình đánh giá thấp vận tốc, thật ra Cự Huyết Trảo chộp rất nhanh... nên không dám chần chờ ý niệm động một thương đâm ra thêm vào độ quay như một mũi khoan, mũi thương đón lấy bạch cốt cự huyết trảo.
- „Ầm!“
Cự Huyết Trảo và cự thương ảnh chạm nhau tan vỡ biến mất, Minh cảm thấy choáng váng, tay chân mỏi nhừ, hơi thở dồn dập, lục phủ ngũ tạng như muốn rời khỏi vị trí.. chàng nhìn tay vẫn giữ chắc Bá Vương Thương nên không nói một lời vội trở về Hồng Mông Linh Châu giới.
- Xin tiền bối dủ lòng thương thu nhận hai chị em đệ tử!
Vừa rồi mọi người chứng kiến Huyền-Trâm ra tay đánh Hỏa Tu lão quái, sau đó lão phản công liền bị đánh biến mất. Mọi người đều cho rằng lão quái bị Huyền-Trâm đánh cho tan xương nát thịt, biến mất trên cõi đời này.
- Ổ, Trúc cơ kỳ tủ sĩ.
Huyền-Trâm nghiêm mặt giả vờ hỏi:
- Chúng bay là ai, tại sao lại ngồi chung bàn với lão quái, phải chăng là đồng bọn?
Hai nư tử nghe vậy cả kinh run rẩy nói:
- Không phải, chúng tiểu bối chỉ là nạn nhân. Ba thầy trò tiểu bối vừa vào đây liền bị lão quỷ giở trò bỉ ổi, sư phụ nhịn không được phản kháng liền bị lão đốt chết, mất xác. Sau đó lão bắt hai vãn bối ngồi xuống hầu hạ.
- Chúng bay là người tông môn nào?
- Dạ tiểu môn phái của chúng tiểu nhân bị diệt chỉ còn ba thầy trò phải trốn chạy, cực khổ địa vị so với tán tu còn không bằng, chẳng dè sư phụ cũng bị chết trong tay lão quỷ.
- Xin lỗi! Tôi không thể mang hai cô theo được. Chúng bay thử hỏi bốn nam tử này xem!
Bốn bố con trông hơi giống nhau, tuy Minh là bố nhưng nhìn vẻ bề ngoài khó ai phân biệt ra được nên tưởng là bốn anh em. Hai nữ tử nhìn nhau hội ý sau đó chuyển hướng sang Doanh Minh, thằng này đẹp trai tuấn tú có vẻ trẻ hơn cả quỳ xuống cầu khẩn. Doanh Minh cả kinh gạt tay nói:
- Vậy sao được, tuổi ta còn trẻ hơn hai cô nương nhiều lắm sao ta dám thu nhận hai cô.
Hai nữ tử hết chạy sang người này rồi qua người khác, cuối cùng đến Minh. Ánh mắt chàng khẽ quét qua một lần nhìn thẳng vào mắt hai nàng, thấu suốt tất cả. Quả nhiên hai nàng này nói thật, mười lăm năm trước chỉ là kẻ mồ cô, bơ vơ đầu đường xó chợ được sư phụ co ta đi ngang qua nhặt về nuôi dạy.
- Hai cô là trúc cơ cao thủ, đủ để lịch lãm tu chân giới, nếu muốn có chỗ dựa vững vàng thì xin vào các tông môn sao muốn theo chúng ta làm gì.
- Các vị ân nhân không sợ lão quỷ đó, mới là chỗ dựa vững chắc. Ngay cả độ kiếp kỳ, đại thành kỳ cường giả khi gặp lão quái này đều âm thầm lẩn tránh càng xa càng tốt.
Minh chợt nghĩ đến Hạnh-Chi, Hồng-Linh chuẩn bị cho nàng đi lịch lãm, nếu có thêm hai cô này ba nữ tử đồng hành hỗ trợ lẫn nhau cũng tốt nên bảo:
- Hai cô nương tạm thời theo ta, sau này ta kiếm cho một vị sư phụ tốt nhưng phải nhớ không được làm chúng ta thất vọng.
Khi hỏi tên mới biết sư phụ đặt cho Đinh Hương và Đinh Lan.
Ăn uống xong Minh định trở về Hồng Mông Linh Châu giới bỗng chàng nghe tiếng hô cứu mạng nhỏ như muỗi từ đàng xa. Chàng nhíu mày thần thức quét tìm lại không phát hiện ra ai...
- Tiền bối cứu mạng!! Vãn bối là sư phụ hai đứa kia, hiện nay nguyên anh đang ẩn trốn ở trong một cái bầu nước cũ trong cửa tiệm bán đồ cũ..
Minh nghe vậy biết ngay là sư phụ hai cô này tuy thân bị đốt thành tro nhưng nguyên anh may mắn chạy trốn kịp thời, bây giờ mới kêu cứu.
Thì ra nguyên anh ẩn trốn, thấy hỏa tu lão quái bị giải quyết nhẹ nhàng, nàng không dám ra mặt, sợ rủi ro gặp phải kẻ xấu vì nguyên anh đối với tu giả chẳng khác gì cực phẩm đan dược, chẳng những tăng cảnh giới còn có thể nhờ đó thông ngộ được nhiều đạo lý. Nguyên Anh quan sát một hồì cuối cùng liều mạng đánh một ván bài, thua thì mất mạng, thắng thí cơ hội đoạt xá, hay ngưng thể trở thành tán tu còn hơn là cứ lo sợ ẩn trốn nơi đây chẳng biết đến bao giờ.
Minh vào cửa tiệm mua bầu nước cũ, vợ con thấy vậy chẳng hiểu ra sao rồi một bước trở về Hồng Mông Linh Châu giới. Chàng dặn vợ con nhanh tranh thủ tế luyện kiện bảo vật Trữ Hỏa Nguyên Bán Cầu, sau đó có thể thu dị hỏa để nó nhận chủ.
Riêng hai nàng Đinh Hương, Đinh Hương chàng bàn với Hồng Linh đem Hạnh-Chi vào Hồng Mông Linh Châu giới cùng với hai nàng họ Đinh tu luyện. Hạnh-Chi rất ít vào Hồng Mông Linh Châu giới nên hiện mới có luyện khí tầng sáu, phần nhiều là do Hồng Linh ban cho đan dược để giúp tăng trưởng cảnh giới. Tuy vậy Minh tin rằng Hạnh-Chi một khi trường ở Hồng Mông Linh Châu giới, sẽ nhờ cổ loa quyết để tăng trưởng thì chẳng bao lâu sẽ theo kịp hia nàng họ Đinh. Hồng-Linh dự định sẽ nhận hai nàng vào môn hạ Hư Vô đan đỉnh tông, đệ tử đời thứ nhất sau khi tái lập Hư Vô đan đỉnh tông. Nàng thấy tên dài khó nói nên rút ngắn thành Hư Đỉnh Tông. Hồng-Linh và Thùy-Nhung nhận được một số ký danh đệ tử cho Hư Đỉnh Tông, chờ khi hai nàng cảnh giới từ địa bước sang thiên tiên, tức là tiên đế cảnh giới mới chính thức lập tông, hơn nữa hai nàng chờ Minh giải quyết ngăn trở ỡ Đại Thủy Giới, để vào đó tìm kiếm môn nhân cũ may ra còn sót lại.
Minh trước tiên đem nguyên anh vào Thanh Vân Tiêu để nàng tu luyện, giảm thiểu tiêu hao nguyên khí. Sau đó đem hỏa tu lão quái ra đọc hết ký ức, quả nhiên lão giết người vô số, hơi ai làm mất lòng là giết, bức người không được cũng giết, và còn vô số nạn nhân chết vì lão muốn thử nghiệm uy lực của dị hỏa. Minh vừa đọc vừa xoá, chỉ sao lại những điều cần thiết, cuối cùng đến phần tu luyện công pháp của lão. Ngự Hỏa Cửu Chuyển quyết, thu thập đủ chín loại dị hỏa từ cấp địa hoả đến cấp thiên hỏa rồi dùng bước cuối cùng dung hợp làm một.
Ngự Hỏa công pháp thần kỳ nhưng đòi hỏi công lao nhiều như vậy khiến chàng lắc đầu không cho là cần thiết.
Chàng cắt phần cửu chuyển, chỉ lấy phần ngự hỏa, khống chế thu dị hỏa, dung hợp, nhận chủ gọi là Ngự Hỏa Quyết, rút ngắn đơn giản như một pháp thuật nhưng không phải vì các quá trình rất tỉ mỉ, ngay bước dung hợp cũng đã khó khăn và nguy hiểm vô cùng. Bản Ngự Họa quyết chàng ghi vào sáu ngọc giản rồi đưa cho sáu mẹ con Tiểu-Hồng, Huyền-Trâm, và Doanh-Doanh.
Còn các công pháp khác, luyện đan luyện khí thuật toàn là thứ rác rưởi không đáng giá. Hỏa Tu lão giả chàng tạm thời phong ấn nguyên thần khiến hắn an toàn nằm một chỗ.
Minh nghĩ đến về thượng giới tầng trời dự đoán sẽ không tránh khỏi những cuộc tranh đấu nguy hiểm, nên điều cần thiết là luyện chế một số bảo khí, nhất là tu sửa Bá Vương Thương. Mà muốn luyện chế thần khí cấp cao tốt nhất là chọn nơi có thần khí dư dật, và nơi tốt nhất chàng chọn là tầng trời thứ hai.
Mọi việc đã ổn Minh thần di xuyên thẳng lên tầng trời thứ hai. Tìm một khu vùng núi khe hiểm trở nhất, bố trận, tụ thần khí trận, huyễn trận. Chẳng mấy chốc cả một khu vực rộng lớn bao phủ sương mù, trước khi tu sửa Bá Vương Thương chàng một lần nữa đọc lại bản chính, đem Bá Vương Thương ra cất thương linh bảo quản trong trữ vật nhẫn chờ trước khi khải linh đưa lại trở vào. Chàng vận Cổ Loa quyết tạo thành ba mươi sáu vòng xoắn ốc, khi đã thấy đầy đủ năng lượng chàng nung Bá Vương Thương chảy ra chuyển thành dạng khí để nó hoà tan trong vòng xoắn Cổ Loa. Vừa định ra tay bắt đầu ngưng luyện, bỗng trung trữ vật nhẫn mấy viên Ma khí hôm trước ngưng tụ rục rịch muốn bay ra.
- Không được! Ta muốn luyện chế thông thiên bảo khí chứ không phải là thông thiên ma bảo khí...
Nghĩ ngợi đắn đó, thứ ma khí này muốn ra công phụ một phần hay là ta cứ dùng thử xem. Ma Khí cũng là hỗn độn và hỗn độn cũng là từ hồng mông đến từ trong hư vô. Cùng một nguồn cội tại sao không thể dung hợp. Cuối cùng chàng lấy ra ba viên, tán thành khí. Niệm ý khởi động „tụ!“, „ngưng!“ năng lượng chi khí còn có ma khí, thần khí, tiên khí của Bá Vương Thương cũ, điên cuồng vận chuyển tụ lại như đàn ong khổng lồ. Nửa giờ, một giờ, hai giờ, ….năm giờ vẫn chưa dừng lại, Minh cảm ứng được Bá Vương Thương khí phôi ngưng tụ thành một kiện Bá Vương Thương chỉ bằng đoản kiếm...lại thêm một giờ, hai giờ...mười giờ, mười lăm giờ. Bỗng oong một tiếng vang động ngâm lên, bỗng dị biến trong thức hải xảy ra. Một tia khí màu xám tro xuất phát từ Hồng Mông Linh Châu bay ra khỏi mi tâm quán chú vào Bá Vương Thương,
- Hồng Mông khí cộng hưởng hỗ trợ, tự động bay ra một tia?
Chẳng bao lâu một tiếng oong nữa ngâm lên còn vang động hơn trước gấp bội. Một kiện Bá Vương Thương phôi bay lơ lửng trước mặt chàng, không có độ nóng như rèn đúc, trái lại thương phôi mát lạnh... Thấy vậy chàng vội đem Bá Vương Thương linh cũ ra dẫn đạo vào thương phôi, rồi lập tức khắc trận pháp hoàn thành bước khải linh.
- Oong...!
Quang Diễm chín màu rực rỡ: trắng, đỏ, vàng, cam, xanh, lam, chàm, tím, đen.
Gió lớn lồng lộng bất chợt gào thét, mây mù phủ đầu nhanh trong vài tích tắc... Một đạo thiên lôi giáng xuống. Minh quán chú nguyên khí vào Bá Vương Thương đâm luân một thương đón đầu đạo thiên lôi..
- Ầm!
Vô số điện xà chạy loạn ngược xuôi bao phủ Bá Vương Thương, quang diễm chớp lên chín lần rồi điện xà ảm đạm dần cho đến khi tắt hẳn..Bá Vương Thương hạ xuống rơi vào tay Minh, chàng thấy rõ màu sắc của nó càng ngạc nhiên, kim ngân lại còn có mầu đen và một tia màu xám tro lúc ẩn lúc hiện.
Minh mừng rỡ, không ngờ trong lúc ngưng luyện xảy ra hai biến cố bất ngờ, lại khiến Bá Vương Thương thêm cường mạnh, phẩm chất tăng lên.
Tay chàng cầm thương, thương ý vừa động, một thương ảnh đâm thẳng vào vách núi, niệm ý thứ hai cũng động, thương ảnh ngoái một vòng, lập tức vách đá mở một thông đạo đen ngòm không biết sâu cao nhiêu nên thần thức dò xét đi vào, cuối cùng thấy ánh sáng bên vách núi bên kia. Năm dặm, tự tiện đâm một ngoáy đã tạo thành một thông đạo xuyên qua núi đá..
Bỗng một giọng hách dịch vang lên:
- Thằng nhóc, bảo bối ngươi đang cầm bắt dầu từ giây phút này thuộc về bổn thần ma vương. Mau dâng lên đây, bổn tọa cho mày chết toàn thây.
- Muốn cướp chăng, có tài thì nhào vô.
- Hừ một thần quân nhỏ bé mà cũng đòi thách thức Thần Ma Vương cường giả. Thật là nghé không biết sợ cọp. Khôn hồn thì dâng bảo thương lên..
Bỗng khí áp trở nên trầm trọng, Minh ngẩng đầu lên liền thấy một cự huyết trảo chậm rãi chộp xuống. Minh biết ngay là ảo tưởng che mắt khiến mình đánh giá thấp vận tốc, thật ra Cự Huyết Trảo chộp rất nhanh... nên không dám chần chờ ý niệm động một thương đâm ra thêm vào độ quay như một mũi khoan, mũi thương đón lấy bạch cốt cự huyết trảo.
- „Ầm!“
Cự Huyết Trảo và cự thương ảnh chạm nhau tan vỡ biến mất, Minh cảm thấy choáng váng, tay chân mỏi nhừ, hơi thở dồn dập, lục phủ ngũ tạng như muốn rời khỏi vị trí.. chàng nhìn tay vẫn giữ chắc Bá Vương Thương nên không nói một lời vội trở về Hồng Mông Linh Châu giới.
/501
|