Lê Chuẩn, Lê Kiên, Lê Tường, Lê Đạo bốn anh em đều ở cửa tiệm rèn, Lê Kiên mấy hôm trưóc quyết định nghỉ việc ở nhà học rèn. Hắn thấy thằng em út học được trận pháp khiến cho bọn trẻ đau khổ điêu đứng, tự nhủ chính mình nếu bị giam nhốt vào đó muốn ra cũng trầy da tróc vảy, hao tâm tổn trí chứ không phải chuyện đùa. Thêm vào đó thằng Đạo muốn đột phá thăng cấp, khiến hai hắn và anh Chuẩn rục rịch muốn tu luyện trở lại. Lê Tường thấy vậy liền khuyến khích thêm nên không những ba anh em tu luyện trở lại, ngay cả bố mẹ cũng tu luyện.
Hôm nay luyện được một tuần chưa có bao nhiêu kết quả nhưng ai nấy nhiệt tâm bừng bừng, khiến sinh hoạt ban ngày sinh động, vui vẻ.
Thấy bọn Hoàng-Phụng Lâu đến, thắng Đạo hăng hái nói:
- Mấy anh nhất định phải nhường em một vài thằng, mấy ngày nay em đang ngứa tay quá sức...
Lê Chuẩn lo lắng thằng em nhỏ thiệt thòi nên trừng mắt không đồng ý:
- Mày đi vào nhà đóng cửa đừng ra đây kẻo nguy hiểm.
- Anh Tường! Cho em thử đi mà..
Lê Tường thần thức quét ra ngoài thấy trong bọn Hoàng-Phụng Lâu thằng nào cũng không yếu, kém cỏi nhất cũng là chân thần trung cấp, trong khi thằng Đạo chỉ có chân thần cấp hai, kém đến bốn tiểu cấp...
- Thử một chút cũng được, khi nào anh nháy mắt thì em chọn thằng áo vàng kia. Tuyệt đối không được chọn ai khác, và dùng quyền cước đánh hết mình, không được trực tiếp đấu lực nên dùng kỹ xảo, và thân pháp nhanh nhẹn mà lợi dụng.
Chợt một tên tùy tùng hách dịch hô to:
- Có khách quý đến, sao không ai ra đón tiếp. Không có người tiếp tân hay sao.
- Thằng nào đứng trước cửa tiệm la ó đó. Nơi đây không phải tửu lâu, cũng không phải quán ăn, cần gì tiếp tân. Cần rèn nông cụ, hay gia cụ, vũ khí thì vào, còn kiếm ăn thì mời đi quán ăn, tửu lâu. Thật đúng là gặp đám người mù chữ.
Bọn Nghệ Siêu nghe vậy, xấu hổ mặt đỏ lên nhưng vẫn tiến vào.
Anh Chuẩn niềm nở tiếp đón:
- Thì ra Hoàng-Phụng Lâu Nghệ Siêu thiếu gia, thật xin lỗi tôi tưởng quân khốn kiếp mù chữ nào chứ, không ngờ là thiếu gia. Không biết thiếu gia rời gót đến bổn điếm có việc gì chăng. Chúng ta từ ngày chiếu cố Hoàng-Phụng Lâu không có giờ đến nữa thật là tiếc nuối, nhất là món thịt ướp rượu nướng giòn. Càng nghĩ càng thèm nhỏ nước rãi.
Nghệ Siêu nghe vậy sắc mặt giận đỏ tím lại, cũng vì tủ rượu bị cháy tưởng khiến chả Hoàng-Phụng lâu bị cháy, cuối cùng phá huỷ phân nửa, tu sửa ba tháng mới xong thiệt hại nửa triệu trung cấp thần thạch, như vậy cũng chưa xong.
Sau khi khai trương trở lại, khách cũ biết chuyện xảy ra giữa Chưởng quày Lê Hành và hắn họ tẩy chay không đến, khiến Hoàng-Phụng Lâu trống vắng lạnh tanh. Sợ lỗ vốn bố Nghệ Siêu là Nghệ Đăng lo lắng bắt hắn đến in lỗi mời Lê Hành trở lại làm việc. Nghệ Siêu sợ tổn thương thân phận mình không tự thân đi lại sai thuộc hạ đi, hai ba lần Lê Hành đều chối từ, vịn cớ nhà đã mở cửa điếm thợ rèn không rảnh.
Nghệ Siêu giận quá quên cả ý định của mình đến đây hạ mình năn nỉ Lê Hàng hét:
- Lên! Vào đập phá nát tiệm cho ta.
Lê Chuẩn như dự định để mặc cho họ đập một hồi, hư hại một số đồ không quan trọng. Trong khi Lê Tường đứng ở bên thiết đe, tay cầm búa tạ. Một tên tùy tùng tướng mạo to lớn vai hùm bụng thon đến gần ngoắc ngón tay giữa ý muốn chàng đưa búc cho hắn.
Lê Tường vận hỏa nguyên khí bao bọc cây búa một lớp hỏa khí vô hình rồi thảy cho hắn..
Tùy tùng to con thấy vậy cười đắc ý, nghĩ thầm thằng này vừa nhìn khí thế của tao đã rụt vòi, không khác sáo bắt búa, vừa cầm vào tay bỗng hét lên một tiếng chói tai thảm thiết. Lập tức buông tay cho búa rơi xuống đất, nhìn đôi bàn tay thấy đỏ như máu, bắt đầu phỏng lên.
Thằng Đạo không biết đang núp ở đâu thấy vậy vội lấy thùng nước lạnh ôm đến trước mặt hắn. Tên kia vội nhúng hai tay vào, nước trong thùng liền sôi lên sùng sục, bắn văng cả ra ngoài khiến người xem trợn mắt kinh hãi. Bốn năm phút sau tên kia mới rút tay ra nhìn hai bàn tay đã trở nên to gấp đôi bóng bảy bọng nước..
Thằng Đạo thấy vậy ngạc nhiên khen:
- Đại Huyết chưởng lợi hại quá chừng!
Người xem nghe vậy cười ầm lên..
- Mày còn dám cười tao, muốn chết không?
Thằng Đạo sợ hãi bỏ chạy ngược ra ngoài, đứng sau một thiếu nữ núp nói:
- Chị Bích Chiêu ơi! Mau cứu em, thằng này đòi giết em.
- Đừng sợ! Nó chị dọa suông thôi.
Cái búa rơi xuống đất trông rất bình thường, không có vẻ gì nóng. Một thiếu niên hàng xóm quá tò mò nhặt lên, nhưng giật mình nâng lên không nổi dù cố sức, hắn nhìn cán búa không biết làm bằng nguyên liệu gì, rõ ràng không phải gỗ thường. Thì ra trong điếm có gần mười cây búa, cây này nặng bảy vạn cân Lê Tường dùng để luyện cơ bắp của mình. Cây búa rơi xuống bình thường vì được niệm lực của chàng xui khiến, giảm lực và vô hình hỏa khí cũng được thu hồi xong rồi.
Tôn Nghệ Siêu thấy Tôn Nhất bị thương, bực mình hô lên:
- Đánh tiếp..
Bao nhiêu tuỳ tùng thuộc hạ đều xông vào nhắm bốn anh em đánh, Lê Hành trong đại gia tộc không thuộc giòng chính thống tính từ đời ông tổ đã năm mươi mấy đời nên thần quyết võ kỹ tu luyện thiếu sót rất nhiều. Huyết thống không còn tinh thuần của Lê gia nên căn cơ, cùng ngộ tính kém xa người Lê gia chính thống. Tuy Lê Hành và các con cố gắng tìm cách tu bổ thiếu sót, nhược điểm bằng cách dùng đan dược, tìm hiểu thêm các thần quyết khác nhưng kết quả không như ý.
Gia đình Lê Hành ngày càng xuống dốc, thu nhập vừa đủ ăn, nhất là sau khi nghe tin Lê Tường chết mất tích, mất hết ý chí phấn đấu. Ngay cả hai anh lớn vũng bị tinh thần xuống dốc, hàng xóm người ngoài nhìn vào đều thấy tiếc, các cô gái đến tuổi cặp kê có khi vừa mắt hai anh em họ cũng bỏ qua cho rằng không có tương lai vững chắc.
Từ ngày Lê Chuẩn đứng ra mở cửa điếm thợ rèn, tiếng tăm bắt đầu rục rịch vang lên, nhiều người tò mò cố tìm ra xem mình cần để đem đến điếm thợ rèn, xem tay nghề thế nào. Hôm nay động tĩnh lớn nên người trong khu phố liền chạy đến xem có đến hai ba trăm người, chưa kể số cường giả ngồi yên một chỗ dùng thần thức theo dõi sự việc tranh chấp.
Lê Tường nhanh chân chọn những đối thủ mạnh, thần quân cực đỉnh, thần tướng ra tay, chốc lát đã giải quết tám tên khống chế dùng cấm chế bắt giữ, đánh gãy chân tay trật khớp cũng có, cuối cùng chạm một tên thần tướng có chút khó giải quyết, chàng nhìn lại thấy Lê Chuẩn phải đối phó với hai chân thần, một tên chính là thằng áo vàng chân thần trung kỳ liền đưa mắt ra hiệu cho thằng đạo, ai dè thằng đạo đứng sau Bích Chiêu, nàng thấy Lê Tường đá lông nheo không biết có ý gì nên suy nghĩ vẩn vơ tim nhịp đập mạnh, chưa kịp phản ứng đã thấy thằng Đạo vọt ra nhắm tên áo vàng đá luôn một cước vào mông khiến hắn nhảy dựng lên, suýt xoa nhăn mặt đau đớn. Hắn xoay đầy lại nhìn, liền bị Lê Chuẩn đánh một cùi chỏ vào ngực bay ra ngoài.
Thằng Đạo thấy vậy vọt ra đuổi theo không cho đối thủ nghỉ ngơi, lấy cạnh tay thay đao chém vào bả vai địch. Thằng áo vàng vô ý bị trúng một đòn, tay phải liền rũ xuống, mất hết sức lực. Tay trái còn lại đánh đỡ nhanh như chớp mới đẩy lui được đối thủ, khi nhìn lại mới biết đối thủ chỉ là một thằng nhỏ đang tuổi dậy thì, vắt mũi chưa sạch. Giận quá hắn gầm lên vận tàn lực vào bàn tay xông vào nhắm ngực thằng nhỏ vỗ vào, Lê Đạo nhớ lời anh Tường dặn lui lại, lực dồn xuống chân nhảy lên lộn qua đầu đối thủ, khi đáp xuống hai chân đạp ngược vào vai trái đối thủ.
Bọn trẻ cùng lứa bên ngoài thấy thân thủ của Đạo, không ngớt đồng thanh hô to:
- Lê Đạo! Lê Đạo..
Tên áo vàng thấy áp lực đè xuống trên đầu vội lộn người ra trước tránh né, khiến cú đạp của Đạo, đạp vào không khí, hắn đáp xuống đất hai tay giang rộng nhìn chẳng khác một con chim ưng vừa nhào xuống chụp con mồi...
Tên áo vàng xông lại, đạo đang ở thế ngồi vội đứng dậy bỏ chạy, tên áo vàng rượt theo được năm ba bước bị thằng Đạo nhảy lên xuất chiêu Hồi Mã Thương, chân đá ra mười mấy ảnh bàn chân đánh trên người đối thủ, khiến hắn bay ngược năm thước, máu miệng chảy ra.
Thấy đối thủ bị thương, thằng Đạo xông vào chưởng nhắm đầu đối phương vỗ xuống, tên kia cười khảy không sợ còn mừng chưởng trái đánh thốc lên, hai chưởng giao nhau, ầm một tiếng lớn. Thằng Đạo hự một tiếng bị đánh bay ra ngoài chưa rơi xuống đã thấy trời đất quay cuồng. Bóng người nhoáng lên đã đón thằng Đạo biến mất vào nhà.
Lê Tường đấu với Thần Tướng cao thủ, tên này quyền pháp mạnh mẽ, quyền chưa chạm người quyền phong khí thế đã áp ra khống chế không gian trói chặt lấy Lê Tường. Lê Tường phải dùng chỉ công phá vỡ trói buộc mới đánh tan quyền ảnh chàng phản đòn dùng đao thế áp đảo, dừng tay vi đao nhưng đến đích lại dùng chỉ công ba ngón phát chỉ vặn ra, đánh vào ngực địch. Tên kia trúng chỉ cũng trả một quyền hai người vừa tiếp cận đều bay ngược ra cách xa nhao mười mấy thước. Lê Tường thấy ngực bị một quyền rung chuyễn đến tận xương cốt, phổi bị áp khó thở đau đớn, dù trước đó đã cẩn thận tạo thành một lớp nhu khí hộ thân. Chàng hít một hơi dài vận hành chân nguyên mấy đại chu thiên thấy không việc gì mới yên tâm tự nhủ Thần Tướng quả nhiên mạnh, còn biết một chút không gian trói buộc. May mà hắn chưa lấy thần khí ra..
Đánh mười mấy chiêu nữa tên kia bị mười mấy chỉ, Lê Tường cũng bị quyền nện trúng bảy tám quyền, xương cốt đau đớn gân cốt lỏng lẻo bắt đầu mệt nhọc.. Bỗng nghe tên kia rống lên:
- Bảo giáp của ta! Trung phẩn thần giáp. Mau đền mạng cho ta.
Lê Tường nhìn qua thấy bộ giáp trên người vừa bị chỉ công vừa rồi khoan thủng ba lỗ..
Ngay lúc đó biến cố xảy ram thằng Đạo đối chưởng bị thương. Lê Tường hơi sốt ruột thấy đối phương điên cuồng tay cầm một kiện Kim Ấn thượng phẩm thần khí xông lại. Chàng liền sử dụng Quang Minh Lĩnh vực, tâm niệm khởi động, toàn thân phát ra một lớp ánh quang mờ tụ lại nhanh chóng đại thịnh rồi biến thành vô hình, bắn vọt vào mi tâm đối phương nhanh như tia chớp. Mọi người chỉ thấy như tinh quang hội tụ rồi biến mất.
Tên kia đang hùng hổ xông lại bỗng khựng người lại, ngơ ngẩn rồi thân đổ ập xuống nằm bất tỉnh.
Lê Tường vội khống chế đối thủ, rồi xông lại khống chế luôn những tên còn lại sau đó mới vào nhà xem thằng Đạo.
Mọi người kinh hô, không biết đây là thần thông gì, lợi hại như vậy.
Thằng Đạo bị chưởng kình chấn thương ảnh hưởng đến tim, chàng đưa nguyên khí vào chữa trị trái tim, rồi ra ngoài.
Bích Chiêu thấy vậy vội hỏi:
- Nó bị thương nặng không?
- Tâm mạch bị thương!
Lê Tường tạm giải quyết xong, thì nghe âm quen thuộc Nữ Thần Vương Trân Trân truyền đến hỏi:
- Vừa rồi tiên sinh dùng thần thông gì vậy?
Lê Tường nghe hỏi vậy hơi ngẩn người nhưng cũng trả lời.
- Quang Minh lĩnh vực.
- Cái gì! Quang Minh lĩnh vực, không phải chỉ có cảnh giới Thần Vương mới có thể lĩnh ngộ lĩnh vực hay sao, sao tiên sinh lại có thể lĩnh ngộ được.
- May mắn lĩnh ngộ được một chút, chỉ là múa rìu qua mắt thợ, tiền bối đừng cười.
Trong khi nói, trong lòng tự hỏi bọn cung chủ Quỳnh Hương cũng chẳng phải Thần Vương sao cũng lĩnh ngộ lĩnh vực như thưởng, vậy ai đúng.
Hôm nay luyện được một tuần chưa có bao nhiêu kết quả nhưng ai nấy nhiệt tâm bừng bừng, khiến sinh hoạt ban ngày sinh động, vui vẻ.
Thấy bọn Hoàng-Phụng Lâu đến, thắng Đạo hăng hái nói:
- Mấy anh nhất định phải nhường em một vài thằng, mấy ngày nay em đang ngứa tay quá sức...
Lê Chuẩn lo lắng thằng em nhỏ thiệt thòi nên trừng mắt không đồng ý:
- Mày đi vào nhà đóng cửa đừng ra đây kẻo nguy hiểm.
- Anh Tường! Cho em thử đi mà..
Lê Tường thần thức quét ra ngoài thấy trong bọn Hoàng-Phụng Lâu thằng nào cũng không yếu, kém cỏi nhất cũng là chân thần trung cấp, trong khi thằng Đạo chỉ có chân thần cấp hai, kém đến bốn tiểu cấp...
- Thử một chút cũng được, khi nào anh nháy mắt thì em chọn thằng áo vàng kia. Tuyệt đối không được chọn ai khác, và dùng quyền cước đánh hết mình, không được trực tiếp đấu lực nên dùng kỹ xảo, và thân pháp nhanh nhẹn mà lợi dụng.
Chợt một tên tùy tùng hách dịch hô to:
- Có khách quý đến, sao không ai ra đón tiếp. Không có người tiếp tân hay sao.
- Thằng nào đứng trước cửa tiệm la ó đó. Nơi đây không phải tửu lâu, cũng không phải quán ăn, cần gì tiếp tân. Cần rèn nông cụ, hay gia cụ, vũ khí thì vào, còn kiếm ăn thì mời đi quán ăn, tửu lâu. Thật đúng là gặp đám người mù chữ.
Bọn Nghệ Siêu nghe vậy, xấu hổ mặt đỏ lên nhưng vẫn tiến vào.
Anh Chuẩn niềm nở tiếp đón:
- Thì ra Hoàng-Phụng Lâu Nghệ Siêu thiếu gia, thật xin lỗi tôi tưởng quân khốn kiếp mù chữ nào chứ, không ngờ là thiếu gia. Không biết thiếu gia rời gót đến bổn điếm có việc gì chăng. Chúng ta từ ngày chiếu cố Hoàng-Phụng Lâu không có giờ đến nữa thật là tiếc nuối, nhất là món thịt ướp rượu nướng giòn. Càng nghĩ càng thèm nhỏ nước rãi.
Nghệ Siêu nghe vậy sắc mặt giận đỏ tím lại, cũng vì tủ rượu bị cháy tưởng khiến chả Hoàng-Phụng lâu bị cháy, cuối cùng phá huỷ phân nửa, tu sửa ba tháng mới xong thiệt hại nửa triệu trung cấp thần thạch, như vậy cũng chưa xong.
Sau khi khai trương trở lại, khách cũ biết chuyện xảy ra giữa Chưởng quày Lê Hành và hắn họ tẩy chay không đến, khiến Hoàng-Phụng Lâu trống vắng lạnh tanh. Sợ lỗ vốn bố Nghệ Siêu là Nghệ Đăng lo lắng bắt hắn đến in lỗi mời Lê Hành trở lại làm việc. Nghệ Siêu sợ tổn thương thân phận mình không tự thân đi lại sai thuộc hạ đi, hai ba lần Lê Hành đều chối từ, vịn cớ nhà đã mở cửa điếm thợ rèn không rảnh.
Nghệ Siêu giận quá quên cả ý định của mình đến đây hạ mình năn nỉ Lê Hàng hét:
- Lên! Vào đập phá nát tiệm cho ta.
Lê Chuẩn như dự định để mặc cho họ đập một hồi, hư hại một số đồ không quan trọng. Trong khi Lê Tường đứng ở bên thiết đe, tay cầm búa tạ. Một tên tùy tùng tướng mạo to lớn vai hùm bụng thon đến gần ngoắc ngón tay giữa ý muốn chàng đưa búc cho hắn.
Lê Tường vận hỏa nguyên khí bao bọc cây búa một lớp hỏa khí vô hình rồi thảy cho hắn..
Tùy tùng to con thấy vậy cười đắc ý, nghĩ thầm thằng này vừa nhìn khí thế của tao đã rụt vòi, không khác sáo bắt búa, vừa cầm vào tay bỗng hét lên một tiếng chói tai thảm thiết. Lập tức buông tay cho búa rơi xuống đất, nhìn đôi bàn tay thấy đỏ như máu, bắt đầu phỏng lên.
Thằng Đạo không biết đang núp ở đâu thấy vậy vội lấy thùng nước lạnh ôm đến trước mặt hắn. Tên kia vội nhúng hai tay vào, nước trong thùng liền sôi lên sùng sục, bắn văng cả ra ngoài khiến người xem trợn mắt kinh hãi. Bốn năm phút sau tên kia mới rút tay ra nhìn hai bàn tay đã trở nên to gấp đôi bóng bảy bọng nước..
Thằng Đạo thấy vậy ngạc nhiên khen:
- Đại Huyết chưởng lợi hại quá chừng!
Người xem nghe vậy cười ầm lên..
- Mày còn dám cười tao, muốn chết không?
Thằng Đạo sợ hãi bỏ chạy ngược ra ngoài, đứng sau một thiếu nữ núp nói:
- Chị Bích Chiêu ơi! Mau cứu em, thằng này đòi giết em.
- Đừng sợ! Nó chị dọa suông thôi.
Cái búa rơi xuống đất trông rất bình thường, không có vẻ gì nóng. Một thiếu niên hàng xóm quá tò mò nhặt lên, nhưng giật mình nâng lên không nổi dù cố sức, hắn nhìn cán búa không biết làm bằng nguyên liệu gì, rõ ràng không phải gỗ thường. Thì ra trong điếm có gần mười cây búa, cây này nặng bảy vạn cân Lê Tường dùng để luyện cơ bắp của mình. Cây búa rơi xuống bình thường vì được niệm lực của chàng xui khiến, giảm lực và vô hình hỏa khí cũng được thu hồi xong rồi.
Tôn Nghệ Siêu thấy Tôn Nhất bị thương, bực mình hô lên:
- Đánh tiếp..
Bao nhiêu tuỳ tùng thuộc hạ đều xông vào nhắm bốn anh em đánh, Lê Hành trong đại gia tộc không thuộc giòng chính thống tính từ đời ông tổ đã năm mươi mấy đời nên thần quyết võ kỹ tu luyện thiếu sót rất nhiều. Huyết thống không còn tinh thuần của Lê gia nên căn cơ, cùng ngộ tính kém xa người Lê gia chính thống. Tuy Lê Hành và các con cố gắng tìm cách tu bổ thiếu sót, nhược điểm bằng cách dùng đan dược, tìm hiểu thêm các thần quyết khác nhưng kết quả không như ý.
Gia đình Lê Hành ngày càng xuống dốc, thu nhập vừa đủ ăn, nhất là sau khi nghe tin Lê Tường chết mất tích, mất hết ý chí phấn đấu. Ngay cả hai anh lớn vũng bị tinh thần xuống dốc, hàng xóm người ngoài nhìn vào đều thấy tiếc, các cô gái đến tuổi cặp kê có khi vừa mắt hai anh em họ cũng bỏ qua cho rằng không có tương lai vững chắc.
Từ ngày Lê Chuẩn đứng ra mở cửa điếm thợ rèn, tiếng tăm bắt đầu rục rịch vang lên, nhiều người tò mò cố tìm ra xem mình cần để đem đến điếm thợ rèn, xem tay nghề thế nào. Hôm nay động tĩnh lớn nên người trong khu phố liền chạy đến xem có đến hai ba trăm người, chưa kể số cường giả ngồi yên một chỗ dùng thần thức theo dõi sự việc tranh chấp.
Lê Tường nhanh chân chọn những đối thủ mạnh, thần quân cực đỉnh, thần tướng ra tay, chốc lát đã giải quết tám tên khống chế dùng cấm chế bắt giữ, đánh gãy chân tay trật khớp cũng có, cuối cùng chạm một tên thần tướng có chút khó giải quyết, chàng nhìn lại thấy Lê Chuẩn phải đối phó với hai chân thần, một tên chính là thằng áo vàng chân thần trung kỳ liền đưa mắt ra hiệu cho thằng đạo, ai dè thằng đạo đứng sau Bích Chiêu, nàng thấy Lê Tường đá lông nheo không biết có ý gì nên suy nghĩ vẩn vơ tim nhịp đập mạnh, chưa kịp phản ứng đã thấy thằng Đạo vọt ra nhắm tên áo vàng đá luôn một cước vào mông khiến hắn nhảy dựng lên, suýt xoa nhăn mặt đau đớn. Hắn xoay đầy lại nhìn, liền bị Lê Chuẩn đánh một cùi chỏ vào ngực bay ra ngoài.
Thằng Đạo thấy vậy vọt ra đuổi theo không cho đối thủ nghỉ ngơi, lấy cạnh tay thay đao chém vào bả vai địch. Thằng áo vàng vô ý bị trúng một đòn, tay phải liền rũ xuống, mất hết sức lực. Tay trái còn lại đánh đỡ nhanh như chớp mới đẩy lui được đối thủ, khi nhìn lại mới biết đối thủ chỉ là một thằng nhỏ đang tuổi dậy thì, vắt mũi chưa sạch. Giận quá hắn gầm lên vận tàn lực vào bàn tay xông vào nhắm ngực thằng nhỏ vỗ vào, Lê Đạo nhớ lời anh Tường dặn lui lại, lực dồn xuống chân nhảy lên lộn qua đầu đối thủ, khi đáp xuống hai chân đạp ngược vào vai trái đối thủ.
Bọn trẻ cùng lứa bên ngoài thấy thân thủ của Đạo, không ngớt đồng thanh hô to:
- Lê Đạo! Lê Đạo..
Tên áo vàng thấy áp lực đè xuống trên đầu vội lộn người ra trước tránh né, khiến cú đạp của Đạo, đạp vào không khí, hắn đáp xuống đất hai tay giang rộng nhìn chẳng khác một con chim ưng vừa nhào xuống chụp con mồi...
Tên áo vàng xông lại, đạo đang ở thế ngồi vội đứng dậy bỏ chạy, tên áo vàng rượt theo được năm ba bước bị thằng Đạo nhảy lên xuất chiêu Hồi Mã Thương, chân đá ra mười mấy ảnh bàn chân đánh trên người đối thủ, khiến hắn bay ngược năm thước, máu miệng chảy ra.
Thấy đối thủ bị thương, thằng Đạo xông vào chưởng nhắm đầu đối phương vỗ xuống, tên kia cười khảy không sợ còn mừng chưởng trái đánh thốc lên, hai chưởng giao nhau, ầm một tiếng lớn. Thằng Đạo hự một tiếng bị đánh bay ra ngoài chưa rơi xuống đã thấy trời đất quay cuồng. Bóng người nhoáng lên đã đón thằng Đạo biến mất vào nhà.
Lê Tường đấu với Thần Tướng cao thủ, tên này quyền pháp mạnh mẽ, quyền chưa chạm người quyền phong khí thế đã áp ra khống chế không gian trói chặt lấy Lê Tường. Lê Tường phải dùng chỉ công phá vỡ trói buộc mới đánh tan quyền ảnh chàng phản đòn dùng đao thế áp đảo, dừng tay vi đao nhưng đến đích lại dùng chỉ công ba ngón phát chỉ vặn ra, đánh vào ngực địch. Tên kia trúng chỉ cũng trả một quyền hai người vừa tiếp cận đều bay ngược ra cách xa nhao mười mấy thước. Lê Tường thấy ngực bị một quyền rung chuyễn đến tận xương cốt, phổi bị áp khó thở đau đớn, dù trước đó đã cẩn thận tạo thành một lớp nhu khí hộ thân. Chàng hít một hơi dài vận hành chân nguyên mấy đại chu thiên thấy không việc gì mới yên tâm tự nhủ Thần Tướng quả nhiên mạnh, còn biết một chút không gian trói buộc. May mà hắn chưa lấy thần khí ra..
Đánh mười mấy chiêu nữa tên kia bị mười mấy chỉ, Lê Tường cũng bị quyền nện trúng bảy tám quyền, xương cốt đau đớn gân cốt lỏng lẻo bắt đầu mệt nhọc.. Bỗng nghe tên kia rống lên:
- Bảo giáp của ta! Trung phẩn thần giáp. Mau đền mạng cho ta.
Lê Tường nhìn qua thấy bộ giáp trên người vừa bị chỉ công vừa rồi khoan thủng ba lỗ..
Ngay lúc đó biến cố xảy ram thằng Đạo đối chưởng bị thương. Lê Tường hơi sốt ruột thấy đối phương điên cuồng tay cầm một kiện Kim Ấn thượng phẩm thần khí xông lại. Chàng liền sử dụng Quang Minh Lĩnh vực, tâm niệm khởi động, toàn thân phát ra một lớp ánh quang mờ tụ lại nhanh chóng đại thịnh rồi biến thành vô hình, bắn vọt vào mi tâm đối phương nhanh như tia chớp. Mọi người chỉ thấy như tinh quang hội tụ rồi biến mất.
Tên kia đang hùng hổ xông lại bỗng khựng người lại, ngơ ngẩn rồi thân đổ ập xuống nằm bất tỉnh.
Lê Tường vội khống chế đối thủ, rồi xông lại khống chế luôn những tên còn lại sau đó mới vào nhà xem thằng Đạo.
Mọi người kinh hô, không biết đây là thần thông gì, lợi hại như vậy.
Thằng Đạo bị chưởng kình chấn thương ảnh hưởng đến tim, chàng đưa nguyên khí vào chữa trị trái tim, rồi ra ngoài.
Bích Chiêu thấy vậy vội hỏi:
- Nó bị thương nặng không?
- Tâm mạch bị thương!
Lê Tường tạm giải quyết xong, thì nghe âm quen thuộc Nữ Thần Vương Trân Trân truyền đến hỏi:
- Vừa rồi tiên sinh dùng thần thông gì vậy?
Lê Tường nghe hỏi vậy hơi ngẩn người nhưng cũng trả lời.
- Quang Minh lĩnh vực.
- Cái gì! Quang Minh lĩnh vực, không phải chỉ có cảnh giới Thần Vương mới có thể lĩnh ngộ lĩnh vực hay sao, sao tiên sinh lại có thể lĩnh ngộ được.
- May mắn lĩnh ngộ được một chút, chỉ là múa rìu qua mắt thợ, tiền bối đừng cười.
Trong khi nói, trong lòng tự hỏi bọn cung chủ Quỳnh Hương cũng chẳng phải Thần Vương sao cũng lĩnh ngộ lĩnh vực như thưởng, vậy ai đúng.
/501
|