- Hàn tiên sinh, ngươi làm ra động tĩnh quá lớn khiến vô số cường giả tập trung thần thức về đây dò xét. Vừa rồi bọn Thần Ma cấp vương tu vi ngang hàng với ta định ra tay bị ta ngăn chận. Ngươi phải cẩn thận lắm mới được.
Hàn Tinh ngẩn người một lúc rồi nói:
- Vãn bối không sợ!
- Ta biết, tinh thần lực của ngươi không kém nhưng so với Thần Vương cấp vẫn còn kém nhiều. Thôi trước tiên theo ta, ta sẽ thay đổi cho ngươi một thân phận khác dùng một loại đan dược thay đổi hơi thở của ngươi.
Hàn Tinh được dẫn vào trong khu cấm chế, nàng cho hắn xem không gian trận đồ của Lê thế gia, thu lại chỉ bằng nắm tay, khi phát động thành một không gian trăm mẫu. Hàn Tinh xem xong giật mình, cảm thấy không gian này đối với mình rất quen thuộc dường như đã thấy ở đâu rồi. Chờ Hàn Tinh thanh tỉnh Nữ Thần Vương Lê Trân Trân đưa cho chàng ba viên đan dược dặn:
- Bây giờ ngươi dùng một viên, khi vào Đại Hải chiến trường dùng một viên, còn một viên để phòng hờ khi cần dùng thêm.
Hàn Tinh nhận đan dược dùng ngay một viên, trong chốc lát hơi thở khí chất liền biến đổi yếu mấy thành, dù người quen cũng không nhận ra.
- Còn đây là một Biến Thân tiểu thuật, ngươi nhận lấy rồi vận dụng cho thành thục, biến đổi thành hình mẫu này, một giờ sau ta đưa ngươi đến tiểu gia đình Lê Hành, từ bây giờ ngươi là Lê Tường con trai thứ ba của Lê Hành. Nên nhớ Lê Tường đã không còn ngay cả thân nhân đều không nhận biết, ngươi cứ đóng vai hắn là được, chút nữa ta truyền cho ngươi một ít trí nhớ của hắn. Còn thị nữ của ngươi ta tạm thời chiếu cố cho để nàng sống nơi khác. Một chuyện quan trọng nữa là Bảo Chuông của ngươi không được đem ra sử dụng cho đến khi ngươi trở thành Thần Vương.
- Được! Cám ơn tiền bối cẩn thận lơ lắng chu đáo.
- Có chuyện gì cần, ta hay hai thị nữ của ta sẽ liên lạc.
Một giờ sau Hàn Tinh biến thân xong, liền được một cơn gió cuốn đi đến trước một khu nhà thuộc hạng khá sang. Chàng theo trí nhớ của Lê Tường biết ngay đây là nhà mình, liền ngang nhiên bước vào, thấy mấy cô cậu choai choai đang chơi đùa gần đó, trong số đó một đứa quen thuộc trong trí nhớ, chàng gọi:
- Thằng Đạo! Anh mày về rồi, không nhận ra à?
Thằng bé mười ba tuổi thấy chàng liền giật nảy mình nhảy dựng, bỏ bạn bè chạy một mạch vào nhà hô toáng lên:
- Anh Tường về rồi! Anh Tường chưa chết về rồi....
- Cái gì! Thằng Tường về rồi..
Lập tức trong nhà ba người chạy vọt ra, một thiếu phụ trung niên, hai thanh niên tuổi ba mươi mốt, hai chín như trong trí nhớ đã cho biết..
- Mẹ! Anh Chuẩn, anh Kiên khoẻ cả chứ! Còn bố đâu rồi có khoẻ không?
- Quả nhiên là thằng Tường!
Bà Hành, nước mắt bắt đầu rơi xuống, Tường vội đến sát cầm tay, tay kia lau nước mắt dùm.
- Mấy năm nay chắc mẹ lo lắng đau khổ vì con nhiều, nhưng vì bị vây hãm trong trận pháp, mới đây mới ra được.
Thì ra Lê Tường đi khảo nghiệm trong một cánh rừng âm u, U Minh vực biên giới Bắc Thiên Châu, bỏ mình trong đó trước đây hai năm.
- Về được là may rồi. Bố mày còn đang bận làm việc trong thành.
Lê hành địa vị không cao, làm chưỏng quỹ cho một tiểu lâu, đi làm từ trưa đến đêm mới về.
Lê Tường biết thế, nên xum họp mấy giờ bốn anh em liền kéo nhau ra tiểu lâu gặp bố. Lê Hành thấy con thứ ba không chết trở về mừng như điên, chỉ vào cái bàn trống nói:
- Mấy đứa ngồi vào đó, chúng ta phải ăn mừng một chút! Thằng Đạo về gọi mẹ đến đây luôn.
- Mọi người đang vui vẻ dùng bữa xong, uống rượu nói chuyện bỗng một thanh niên, ăn mặc diêm dúa cầm quạt, dẫn theo bốn người tùy tùng đi vào nhìn Lê Hành hách dịch lên giọng:
- Lão Hành! Hôm nay ngày gì mà kéo cả gia đình đến đây ăn uống vậy?
- Ồ! Nghệ-Siêu thiếu gia, hôm nay thằng Tường con thứ ba tưởng đã chết trước đây hai năm nay lại sống sót trở về nên chúng tôi ăn mừng một bữa.
Nghệ Siêu hất cằm ngạo nghễ hạch hỏi:
- Ai cho phép mày làm như vậy. Quy củ của bỗn lâu không cho phép người nhà công nhân đến đây ăn uống.
Cả nhà Lê Hành tức giận chửi thầm thằng này khinh người, người lớn đáng tuổi chú bác mà dám hô thằng một cách hỗn xược. Lê Chẩn vội bào chữa cho bố mình:
- Nhưng chúng tôi ăn thanh toán sòng phẳng như thực khách mà!
- Thanh toán hay không ai mà biết được. Ngày mai mày không cần đến bổn lâu đi làm nữa!
- Wau! Nghệ Siêu thiếu gia hôm nay oai phong quá sức!
Mọi ngườì nghe giọng nửa khen nửa khinh thường liền nhìn xem, thì ra một thiếu nữ bình thường ăn vận võ phục..
- Bích Chiêu, chuyện của bổn lâu không cần cô xía vào.
- Cái gì! Bổn cô nương cứ xía thì thế nào, ra oai với người làm có gì đáng hãnh diện. Ta là thực khách ở đây hơn năm năm nay, Lê Hành chưởng quỹ đã ở đây làm việc nghe nói hơn mười năm, tức là ngay khi mày còn mặc quần xẻ đáy, không hề sai chuyện gì, vậy mà mày khinh người ta là công nhân, một việc không đáng gọi là lỗi, còn nói là quy củ rồi đuổi người ta. Các vị thực khách ở đây chứng kiến tự đánh giá xem, đây là quy củ chó má của Tôn chủ lâu, Hoàng-Phụng Lâu. Từ nay ta cũng không thèm bước vào đây nữa, ta còn báo cho thất cả thân nhân bằng hữu họ hàng tẩy chay vào Hoàng-Phụng Lâu.
- Con mẹ lắm mồm! Đừng tưởng biết được mấy đường võ kỹ mèo cào là có thể ở đây làm nhục bổn thiếu gia. Mày chỉ là con lẳng lơ lang bang lắm chuyện mà thôi, tao không thèm chấp. Mau cút ra khỏi đây.
- Hừ! Vô căn cứ dám chửi bổn cô nương lẳng lơ lang bang, hôm nay phải cho thằng thiếu gia thối Nghệ Siêu một bài học nhớ đời.
- Tiểu nhị tính tiền!
Lê Tường thanh toán xong, vẫn ngồi xem cô gái Bích Châu dạy dỗ tên thiếu lễ độ..
Bích Châu trung tâm bàn tay phải trở nên đỏ như máu, phụt lên một ngọn lửa xanh biếc tròn như viên bi, bắn thẳng vào mặt Nghệ Siêu, một trong bốn tùy tùng nhanh chân phát phong thuật cuốn ném ra ngoài đường, dè đâu lúc này ngoài đường người qua kẻ lại không ít. Một thanh niên mặt tía để tóc mào gà đang đi nghe tiếng gió lạ, quay lại thì một viên lửa cầu nhắm ngay đầu mình bắn tới. Hắn vội ngiêng người né tránh viên cầu liền hướng tên ăn mày đang ngồi bên kia đường bắn đến, tên ăn mày vẫn như không biết khiến mọi người hoảng sợ hét lên...thì hắn lấy chiếc bát đang cầm trong tay khẻ hứng lấy rồi hất vào Hoàng-Phụng Lâu trở lại.
Không ngờ cẩu lửa nhắm ngay bàn Lê Tường, Lê Tường thản nhiên như không biết, ba anh em còn lại đang định ra tay thì nghe chàng hô: „Ngồi yên!“
Chỉ thấy cầu lửa chưa đụng vào người đã thấy quay tít trong một cơn lốc chuyển hướng bay thẳng vào quày rượu. Những tiếng loãng xoảng vang lên rồi „Bùng“ một tiếng một ngọn lửa bốc cao mười mấy mét bốc lên...phá tung lên tầng ba, đánh một nửa mái ngói bay lên trời..
- Chạy! Cứu hỏa, cháy nhà rồi..
Bích Chiêu theo dõi quỹ tích cầu lửa của mình bay qua bắn lại đến khi quày rượu nổ, giật mình ngạc nhiên không ngờ xảy ra nhiều chuyện đến thế, nàng nhận định cầu lửa cuối cùng bắn vào bàn Lê Tường, nhưng không thấy ai ra tay, cầu lửa tự động bị cơn lốc đổi hướng...
Bích Chiêu hừ một tiếng rồi liếc qua Lê Tường xoay gót bỏ đi.
- Thôi chúng ta về, nơi đây Nhệ Siêu thiếu gia đã không muốn chúng ta đến thì đành chịu vậy, bố ơi chúng ta về thôi! Ngày mai trở đi không cần đến đây nữa.
- Nhưng tiền lương của tao.
- Tiền đó xem như bị quỵt rồi!
Lê Tường an ủi:
- Phải đó bố, không cần tiếc nữa. Anh em chúng con đã lớn tự đi làm kiếm tiền, bố không cần phải khổ cực nữa.
Lê Hành thấy thằng con thứ ba nói mạnh như vậy, thầm nghĩ thằng này đi mấy năm chẳng lẽ học hỏi được cách kiếm tiền đủ nuôi thân rồi nên đồng ý:
- Thôi về nhà chúng ta bàn kỹ lại.
Bữa tối xum họp gia đình, Lê Tường mới biết anh Chuẩn học nghề lò rèn, nay đang làm thợ của một xưởng nhỏ.. còn anh Kiên làm bồi bàn, nói chung không có địa vị gì, nghề nghiệp lao công làm thuê không vững chắc. Bốn bố con tu luyện không chuyên, chỉ tiến đến cấp Chân Thần hậu kỳ, nhiều năm không đột phá liền mất kiên nhẫn bỏ bê tu luyện, bà mẹ cũng trường hợp trên, sau khi sinh con nuôi nấng còn bị tụt hậu, chỉ còn chân thần trung cấp. Tương lai chỉ có thằng Đạo mười ba tuổi còn chăm tu luyện, mới bước vào chân thần cảnh giới.
Lê Tường so thằng Đạo với con mình thằng Chính Lộ, thằng Quang Huy, hay thằng Tĩnh Minh còn mạnh hơn nhiều. Thật là người được sinh nơi này tự nhiên hưởng thân thể cường hãn gấp ngàn lần so với mình thuở nhỏ.
Lê Tường đem tài liệu còn dư bán đi một số, gom vào quỹ gia đình, rồi tiếp tục việc nghiên cứu trận pháp. Một tuần sau, có người đưa đến cho chàng một số môn quyết luyện thể, chàng nhớ lại ngay, nữ thần vương có nói cho người thu thập cho chàng tài liệu này. Chàng đọc qua một lần rồi tóm tắt, mấy phương pháp căn bản như dùng thuốc ngâm, dùng hỏa dùng hàn thủy luyện thân, còn có một số nội ngoại công pháp luyện thể, dùng trọng lực luyện thể. Suy đi tính lại chàng trước tiên quyết định vào Hồng Mông Linh Châu dùng trọng thủy và dị hỏa luyện thể.
Một tháng sau, chàng đề nghị anh Chuẩn mở cửa tiệm rèn. Rèn sắt thép kim loại khác với luyện chế bảo khí, tiêu chuẩn tinh luyện bài trừ tạp chất không cao, không cần bước khải linh, nếu có thợ giỏi biết một ít trận pháp cơ bản để làm bước khải linh thì giá trị sản phẩm tăng lên gấp bội. Anh Chuẩn nghe đề nghị liền lo sợ:
- Anh tay nghề chưa thạo, lại không biết trận pháp nên không thể trở thành thợ giỏi được, chỉ là tay mơ làm sao dám mở tiệm.
- Trận pháp em chỉ anh. Nghề chưa thạo thì cố gắng, dám mạnh dạn đón nhận khó khăn mới tiến được đừng lo lắng quá. Ngoài ra anh thu mua phế bảo khí, bảo vật cho em có chỗ cần dùng.
- Bố có thể giúp gì được không?
- Phải rồi, việc thu mua, bán ra bố phụ trách được. Ngoài ra cần mướn thêm một thợ rèn phụ tá nữa. Con tạm thời phụ trách việc này.
Lê Hành gom hết tiền vốn mua sắm vật dụng cần dùng, sửa gian nhà trước cửa v.v.. Lê Tường đem hầu hết tài liệu, còn bán thêm mấy kiện thần khí giúp vốn mở tiệm.
Lê Chuẩn lúc đầu còn lo sợ, những lúc khó khăn giải quyết không được Lê Tường truyền âm giải thíc hỗ trợ, Lê Tường cầm búa, hai anh em gõ đập suốt ngày. Những hàng khó Lê Tường đứng ra đảm nhận, chàng vừa làm chỉ tỉ mỉ rồi để Chuẩn làm đứng bên chỉ. Cũng may tiệm mới mở ít người nên thời giờ nhiều cứ thong thả làm việc. Tháng sau bắt đầu có người đến đặt cả thần khí hạ cấp, Lê Chuẩn không dám nhưng đã có Lê Tường nhận làm, chàng không làm phương cách ngưng luyện mà bắt đầu bằng dùng đe búa, nung lửa để chỉ cho Lê Chuẩn, phần khải linh chàng cũng vừa làm vừa chỉ...
Lê Chuẩn kinh ngạc, không ngờ thằng em vắng vài năm, hành nghề rèn cao hơn mình nữa. Ngay cả khải linh cũng thành thục.
Lê Tường hành nghề rèn lợi dụng hoạt động mạnh, luyện thể có thể dùng búa đập thuận cả hai tay. Ban đêm vào Hồng Mông Linh Châu giới luyện trận, luyện thể. Thoáng cái ba tháng qua đi, công việc vận hành tốt đẹp, Lê Chuẩn có thể khải linh năm ba trận pháp đơn giản, vì ngay cả khi không có khách hàng, hai anh em đem tài liệu ra luyện tập rèn sẵn để bán.
Việc thu mua phế vật rất nhanh, cứ mỗi khi có nhiều chàng lại đem vào Hồng Mông Linh Châu giới đốt chảy phân ra, thỉnh thoảng còn ghi lại được một số trận pháp mới lạ. Khi trở lại có thêm tài liệu cho cửa tiệm.
Thằng Đạo tỉnh thoảng đòi vào làm việc liền bị đuổi ra.
- Mày phải lo tu luyện cho tốt!
- Nhưng em đâu có thể tu luyện mải được, vẫn còn nhiều thời giờ rảnh rỗi nhàm chán.
- Vậy khi rảnh ở đây xem, anh chỉ cho ít căn bản trận pháp.
Lê Tường thỉnh thoảng còn dạy quyền cước, song luyện đánh thằng bé nhiều lúc bị thương ngoài da. Lê Hành, Lê Chuẩn thấy vậy thầm nhủ:
- Thằng Tường này nhiều đòn đánh dã man thật, dậy thằng em mà đánh như thật, trầy da tróc vảy, tím bầm khiến nó đau quá sức.
Ngược lại thằng Đạo lúc đầu còn sợ đau, sau đó chai lỳ không sợ chẳng những quyền cước nhanh nhẹn, việc tu luyện cũng hứng thú dễ dàng hơn nhiều.
Chuyện buồn cười xảy ra. Thằng Đạo học được hai trận pháp liền đi kiếm chỗ bố trận thách mấy đứa hàng xóm vào phá. Bố mẹ con hàng xóm gọi tìm con mãi không thấy cuối cùng biết được bị thằng đạo dùng trận pháp giam nhốt cả ngày liền qua chửi la om xòm. Nó đắc ý nghịch ngợm, nhưng không quên chăm học, chẳng mấy lúc tu vi có dấu hiệu thăng cấp liền chạy ra cửa tiệm khoe khoang.
- Có gì mà khoe, mày măy mắn được anh Tường dạy bảo. Nếu không tiến mới là lạ.
Lê Tường trái lại khen:
- Tu luyện như vậy tạm xem như nhanh nhưng chưa đủ. Em phải cố gắng đến mười sáu tuổi phải đạt được chân thần hậu kỳ, mười tám tuổi lên thần quân.
- Em nhất định cố gắng làm được, vượt qua anh Chuẩn và anh Kiên.
- Tốt, cố gắng kiên trì chịu khổ tương lai có chỗ dùng.
Vừa nói xong bỗng thấy trước cửa xôn xao, thì ra Tôn Nghệ Siêu thiếu gia của Hoàng-Phụng Lâu đem theo mười mấy người đến trả thù.
Hàn Tinh ngẩn người một lúc rồi nói:
- Vãn bối không sợ!
- Ta biết, tinh thần lực của ngươi không kém nhưng so với Thần Vương cấp vẫn còn kém nhiều. Thôi trước tiên theo ta, ta sẽ thay đổi cho ngươi một thân phận khác dùng một loại đan dược thay đổi hơi thở của ngươi.
Hàn Tinh được dẫn vào trong khu cấm chế, nàng cho hắn xem không gian trận đồ của Lê thế gia, thu lại chỉ bằng nắm tay, khi phát động thành một không gian trăm mẫu. Hàn Tinh xem xong giật mình, cảm thấy không gian này đối với mình rất quen thuộc dường như đã thấy ở đâu rồi. Chờ Hàn Tinh thanh tỉnh Nữ Thần Vương Lê Trân Trân đưa cho chàng ba viên đan dược dặn:
- Bây giờ ngươi dùng một viên, khi vào Đại Hải chiến trường dùng một viên, còn một viên để phòng hờ khi cần dùng thêm.
Hàn Tinh nhận đan dược dùng ngay một viên, trong chốc lát hơi thở khí chất liền biến đổi yếu mấy thành, dù người quen cũng không nhận ra.
- Còn đây là một Biến Thân tiểu thuật, ngươi nhận lấy rồi vận dụng cho thành thục, biến đổi thành hình mẫu này, một giờ sau ta đưa ngươi đến tiểu gia đình Lê Hành, từ bây giờ ngươi là Lê Tường con trai thứ ba của Lê Hành. Nên nhớ Lê Tường đã không còn ngay cả thân nhân đều không nhận biết, ngươi cứ đóng vai hắn là được, chút nữa ta truyền cho ngươi một ít trí nhớ của hắn. Còn thị nữ của ngươi ta tạm thời chiếu cố cho để nàng sống nơi khác. Một chuyện quan trọng nữa là Bảo Chuông của ngươi không được đem ra sử dụng cho đến khi ngươi trở thành Thần Vương.
- Được! Cám ơn tiền bối cẩn thận lơ lắng chu đáo.
- Có chuyện gì cần, ta hay hai thị nữ của ta sẽ liên lạc.
Một giờ sau Hàn Tinh biến thân xong, liền được một cơn gió cuốn đi đến trước một khu nhà thuộc hạng khá sang. Chàng theo trí nhớ của Lê Tường biết ngay đây là nhà mình, liền ngang nhiên bước vào, thấy mấy cô cậu choai choai đang chơi đùa gần đó, trong số đó một đứa quen thuộc trong trí nhớ, chàng gọi:
- Thằng Đạo! Anh mày về rồi, không nhận ra à?
Thằng bé mười ba tuổi thấy chàng liền giật nảy mình nhảy dựng, bỏ bạn bè chạy một mạch vào nhà hô toáng lên:
- Anh Tường về rồi! Anh Tường chưa chết về rồi....
- Cái gì! Thằng Tường về rồi..
Lập tức trong nhà ba người chạy vọt ra, một thiếu phụ trung niên, hai thanh niên tuổi ba mươi mốt, hai chín như trong trí nhớ đã cho biết..
- Mẹ! Anh Chuẩn, anh Kiên khoẻ cả chứ! Còn bố đâu rồi có khoẻ không?
- Quả nhiên là thằng Tường!
Bà Hành, nước mắt bắt đầu rơi xuống, Tường vội đến sát cầm tay, tay kia lau nước mắt dùm.
- Mấy năm nay chắc mẹ lo lắng đau khổ vì con nhiều, nhưng vì bị vây hãm trong trận pháp, mới đây mới ra được.
Thì ra Lê Tường đi khảo nghiệm trong một cánh rừng âm u, U Minh vực biên giới Bắc Thiên Châu, bỏ mình trong đó trước đây hai năm.
- Về được là may rồi. Bố mày còn đang bận làm việc trong thành.
Lê hành địa vị không cao, làm chưỏng quỹ cho một tiểu lâu, đi làm từ trưa đến đêm mới về.
Lê Tường biết thế, nên xum họp mấy giờ bốn anh em liền kéo nhau ra tiểu lâu gặp bố. Lê Hành thấy con thứ ba không chết trở về mừng như điên, chỉ vào cái bàn trống nói:
- Mấy đứa ngồi vào đó, chúng ta phải ăn mừng một chút! Thằng Đạo về gọi mẹ đến đây luôn.
- Mọi người đang vui vẻ dùng bữa xong, uống rượu nói chuyện bỗng một thanh niên, ăn mặc diêm dúa cầm quạt, dẫn theo bốn người tùy tùng đi vào nhìn Lê Hành hách dịch lên giọng:
- Lão Hành! Hôm nay ngày gì mà kéo cả gia đình đến đây ăn uống vậy?
- Ồ! Nghệ-Siêu thiếu gia, hôm nay thằng Tường con thứ ba tưởng đã chết trước đây hai năm nay lại sống sót trở về nên chúng tôi ăn mừng một bữa.
Nghệ Siêu hất cằm ngạo nghễ hạch hỏi:
- Ai cho phép mày làm như vậy. Quy củ của bỗn lâu không cho phép người nhà công nhân đến đây ăn uống.
Cả nhà Lê Hành tức giận chửi thầm thằng này khinh người, người lớn đáng tuổi chú bác mà dám hô thằng một cách hỗn xược. Lê Chẩn vội bào chữa cho bố mình:
- Nhưng chúng tôi ăn thanh toán sòng phẳng như thực khách mà!
- Thanh toán hay không ai mà biết được. Ngày mai mày không cần đến bổn lâu đi làm nữa!
- Wau! Nghệ Siêu thiếu gia hôm nay oai phong quá sức!
Mọi ngườì nghe giọng nửa khen nửa khinh thường liền nhìn xem, thì ra một thiếu nữ bình thường ăn vận võ phục..
- Bích Chiêu, chuyện của bổn lâu không cần cô xía vào.
- Cái gì! Bổn cô nương cứ xía thì thế nào, ra oai với người làm có gì đáng hãnh diện. Ta là thực khách ở đây hơn năm năm nay, Lê Hành chưởng quỹ đã ở đây làm việc nghe nói hơn mười năm, tức là ngay khi mày còn mặc quần xẻ đáy, không hề sai chuyện gì, vậy mà mày khinh người ta là công nhân, một việc không đáng gọi là lỗi, còn nói là quy củ rồi đuổi người ta. Các vị thực khách ở đây chứng kiến tự đánh giá xem, đây là quy củ chó má của Tôn chủ lâu, Hoàng-Phụng Lâu. Từ nay ta cũng không thèm bước vào đây nữa, ta còn báo cho thất cả thân nhân bằng hữu họ hàng tẩy chay vào Hoàng-Phụng Lâu.
- Con mẹ lắm mồm! Đừng tưởng biết được mấy đường võ kỹ mèo cào là có thể ở đây làm nhục bổn thiếu gia. Mày chỉ là con lẳng lơ lang bang lắm chuyện mà thôi, tao không thèm chấp. Mau cút ra khỏi đây.
- Hừ! Vô căn cứ dám chửi bổn cô nương lẳng lơ lang bang, hôm nay phải cho thằng thiếu gia thối Nghệ Siêu một bài học nhớ đời.
- Tiểu nhị tính tiền!
Lê Tường thanh toán xong, vẫn ngồi xem cô gái Bích Châu dạy dỗ tên thiếu lễ độ..
Bích Châu trung tâm bàn tay phải trở nên đỏ như máu, phụt lên một ngọn lửa xanh biếc tròn như viên bi, bắn thẳng vào mặt Nghệ Siêu, một trong bốn tùy tùng nhanh chân phát phong thuật cuốn ném ra ngoài đường, dè đâu lúc này ngoài đường người qua kẻ lại không ít. Một thanh niên mặt tía để tóc mào gà đang đi nghe tiếng gió lạ, quay lại thì một viên lửa cầu nhắm ngay đầu mình bắn tới. Hắn vội ngiêng người né tránh viên cầu liền hướng tên ăn mày đang ngồi bên kia đường bắn đến, tên ăn mày vẫn như không biết khiến mọi người hoảng sợ hét lên...thì hắn lấy chiếc bát đang cầm trong tay khẻ hứng lấy rồi hất vào Hoàng-Phụng Lâu trở lại.
Không ngờ cẩu lửa nhắm ngay bàn Lê Tường, Lê Tường thản nhiên như không biết, ba anh em còn lại đang định ra tay thì nghe chàng hô: „Ngồi yên!“
Chỉ thấy cầu lửa chưa đụng vào người đã thấy quay tít trong một cơn lốc chuyển hướng bay thẳng vào quày rượu. Những tiếng loãng xoảng vang lên rồi „Bùng“ một tiếng một ngọn lửa bốc cao mười mấy mét bốc lên...phá tung lên tầng ba, đánh một nửa mái ngói bay lên trời..
- Chạy! Cứu hỏa, cháy nhà rồi..
Bích Chiêu theo dõi quỹ tích cầu lửa của mình bay qua bắn lại đến khi quày rượu nổ, giật mình ngạc nhiên không ngờ xảy ra nhiều chuyện đến thế, nàng nhận định cầu lửa cuối cùng bắn vào bàn Lê Tường, nhưng không thấy ai ra tay, cầu lửa tự động bị cơn lốc đổi hướng...
Bích Chiêu hừ một tiếng rồi liếc qua Lê Tường xoay gót bỏ đi.
- Thôi chúng ta về, nơi đây Nhệ Siêu thiếu gia đã không muốn chúng ta đến thì đành chịu vậy, bố ơi chúng ta về thôi! Ngày mai trở đi không cần đến đây nữa.
- Nhưng tiền lương của tao.
- Tiền đó xem như bị quỵt rồi!
Lê Tường an ủi:
- Phải đó bố, không cần tiếc nữa. Anh em chúng con đã lớn tự đi làm kiếm tiền, bố không cần phải khổ cực nữa.
Lê Hành thấy thằng con thứ ba nói mạnh như vậy, thầm nghĩ thằng này đi mấy năm chẳng lẽ học hỏi được cách kiếm tiền đủ nuôi thân rồi nên đồng ý:
- Thôi về nhà chúng ta bàn kỹ lại.
Bữa tối xum họp gia đình, Lê Tường mới biết anh Chuẩn học nghề lò rèn, nay đang làm thợ của một xưởng nhỏ.. còn anh Kiên làm bồi bàn, nói chung không có địa vị gì, nghề nghiệp lao công làm thuê không vững chắc. Bốn bố con tu luyện không chuyên, chỉ tiến đến cấp Chân Thần hậu kỳ, nhiều năm không đột phá liền mất kiên nhẫn bỏ bê tu luyện, bà mẹ cũng trường hợp trên, sau khi sinh con nuôi nấng còn bị tụt hậu, chỉ còn chân thần trung cấp. Tương lai chỉ có thằng Đạo mười ba tuổi còn chăm tu luyện, mới bước vào chân thần cảnh giới.
Lê Tường so thằng Đạo với con mình thằng Chính Lộ, thằng Quang Huy, hay thằng Tĩnh Minh còn mạnh hơn nhiều. Thật là người được sinh nơi này tự nhiên hưởng thân thể cường hãn gấp ngàn lần so với mình thuở nhỏ.
Lê Tường đem tài liệu còn dư bán đi một số, gom vào quỹ gia đình, rồi tiếp tục việc nghiên cứu trận pháp. Một tuần sau, có người đưa đến cho chàng một số môn quyết luyện thể, chàng nhớ lại ngay, nữ thần vương có nói cho người thu thập cho chàng tài liệu này. Chàng đọc qua một lần rồi tóm tắt, mấy phương pháp căn bản như dùng thuốc ngâm, dùng hỏa dùng hàn thủy luyện thân, còn có một số nội ngoại công pháp luyện thể, dùng trọng lực luyện thể. Suy đi tính lại chàng trước tiên quyết định vào Hồng Mông Linh Châu dùng trọng thủy và dị hỏa luyện thể.
Một tháng sau, chàng đề nghị anh Chuẩn mở cửa tiệm rèn. Rèn sắt thép kim loại khác với luyện chế bảo khí, tiêu chuẩn tinh luyện bài trừ tạp chất không cao, không cần bước khải linh, nếu có thợ giỏi biết một ít trận pháp cơ bản để làm bước khải linh thì giá trị sản phẩm tăng lên gấp bội. Anh Chuẩn nghe đề nghị liền lo sợ:
- Anh tay nghề chưa thạo, lại không biết trận pháp nên không thể trở thành thợ giỏi được, chỉ là tay mơ làm sao dám mở tiệm.
- Trận pháp em chỉ anh. Nghề chưa thạo thì cố gắng, dám mạnh dạn đón nhận khó khăn mới tiến được đừng lo lắng quá. Ngoài ra anh thu mua phế bảo khí, bảo vật cho em có chỗ cần dùng.
- Bố có thể giúp gì được không?
- Phải rồi, việc thu mua, bán ra bố phụ trách được. Ngoài ra cần mướn thêm một thợ rèn phụ tá nữa. Con tạm thời phụ trách việc này.
Lê Hành gom hết tiền vốn mua sắm vật dụng cần dùng, sửa gian nhà trước cửa v.v.. Lê Tường đem hầu hết tài liệu, còn bán thêm mấy kiện thần khí giúp vốn mở tiệm.
Lê Chuẩn lúc đầu còn lo sợ, những lúc khó khăn giải quyết không được Lê Tường truyền âm giải thíc hỗ trợ, Lê Tường cầm búa, hai anh em gõ đập suốt ngày. Những hàng khó Lê Tường đứng ra đảm nhận, chàng vừa làm chỉ tỉ mỉ rồi để Chuẩn làm đứng bên chỉ. Cũng may tiệm mới mở ít người nên thời giờ nhiều cứ thong thả làm việc. Tháng sau bắt đầu có người đến đặt cả thần khí hạ cấp, Lê Chuẩn không dám nhưng đã có Lê Tường nhận làm, chàng không làm phương cách ngưng luyện mà bắt đầu bằng dùng đe búa, nung lửa để chỉ cho Lê Chuẩn, phần khải linh chàng cũng vừa làm vừa chỉ...
Lê Chuẩn kinh ngạc, không ngờ thằng em vắng vài năm, hành nghề rèn cao hơn mình nữa. Ngay cả khải linh cũng thành thục.
Lê Tường hành nghề rèn lợi dụng hoạt động mạnh, luyện thể có thể dùng búa đập thuận cả hai tay. Ban đêm vào Hồng Mông Linh Châu giới luyện trận, luyện thể. Thoáng cái ba tháng qua đi, công việc vận hành tốt đẹp, Lê Chuẩn có thể khải linh năm ba trận pháp đơn giản, vì ngay cả khi không có khách hàng, hai anh em đem tài liệu ra luyện tập rèn sẵn để bán.
Việc thu mua phế vật rất nhanh, cứ mỗi khi có nhiều chàng lại đem vào Hồng Mông Linh Châu giới đốt chảy phân ra, thỉnh thoảng còn ghi lại được một số trận pháp mới lạ. Khi trở lại có thêm tài liệu cho cửa tiệm.
Thằng Đạo tỉnh thoảng đòi vào làm việc liền bị đuổi ra.
- Mày phải lo tu luyện cho tốt!
- Nhưng em đâu có thể tu luyện mải được, vẫn còn nhiều thời giờ rảnh rỗi nhàm chán.
- Vậy khi rảnh ở đây xem, anh chỉ cho ít căn bản trận pháp.
Lê Tường thỉnh thoảng còn dạy quyền cước, song luyện đánh thằng bé nhiều lúc bị thương ngoài da. Lê Hành, Lê Chuẩn thấy vậy thầm nhủ:
- Thằng Tường này nhiều đòn đánh dã man thật, dậy thằng em mà đánh như thật, trầy da tróc vảy, tím bầm khiến nó đau quá sức.
Ngược lại thằng Đạo lúc đầu còn sợ đau, sau đó chai lỳ không sợ chẳng những quyền cước nhanh nhẹn, việc tu luyện cũng hứng thú dễ dàng hơn nhiều.
Chuyện buồn cười xảy ra. Thằng Đạo học được hai trận pháp liền đi kiếm chỗ bố trận thách mấy đứa hàng xóm vào phá. Bố mẹ con hàng xóm gọi tìm con mãi không thấy cuối cùng biết được bị thằng đạo dùng trận pháp giam nhốt cả ngày liền qua chửi la om xòm. Nó đắc ý nghịch ngợm, nhưng không quên chăm học, chẳng mấy lúc tu vi có dấu hiệu thăng cấp liền chạy ra cửa tiệm khoe khoang.
- Có gì mà khoe, mày măy mắn được anh Tường dạy bảo. Nếu không tiến mới là lạ.
Lê Tường trái lại khen:
- Tu luyện như vậy tạm xem như nhanh nhưng chưa đủ. Em phải cố gắng đến mười sáu tuổi phải đạt được chân thần hậu kỳ, mười tám tuổi lên thần quân.
- Em nhất định cố gắng làm được, vượt qua anh Chuẩn và anh Kiên.
- Tốt, cố gắng kiên trì chịu khổ tương lai có chỗ dùng.
Vừa nói xong bỗng thấy trước cửa xôn xao, thì ra Tôn Nghệ Siêu thiếu gia của Hoàng-Phụng Lâu đem theo mười mấy người đến trả thù.
/501
|