Thanh niên bạch y đang suy nghĩ thì những người đi trước đã tiếp cận mục tiêu. Hồng-Linh không ngờ lần này họ đến đông như vậy, nàng cảm giác bọn người không có gì là sát khí cứ như đi xem văn nghệ, vai chính là thanh niên tiên nhân kia còn nạn nhân đối tượng là chính mình. Mọi người vừa kiếm xong chỗ ẩn núp thì bạch y thanh niên đã đứng trước chỗ Hồng-Linh đang tĩnh tọa lên tiếng:
- Con nhóc kia, đừng giả vờ không biết nữa, mau mau đứng dậy tiếp chuyện thiếu gia.
Hồng-Linh mở mắt ra nhìn về phía đối phương thầm nhủ «Hừ! Bản lãnh chỉ có thế mà đã dám đến đây kiếm chuyện.» Thì ra Hồng-Linh nhận xét bạch y thanh niên trước mặt chỉ cao hơn chị Ánh-Tuyết lúc trước đây đôi chút, nếu bây giờ hắn gặp chị Ánh-Tuyết thì không phải là đối thủ của nàng.
- Anh là ai, vào tận nhà tôi làm gì?
- Ta nghe cô bé thiếu nợ cô Bạch-Yến một món đồ nên đến đây đòi lại.
- Chuyện của tôi và bạn Bạch-Yến anh xía vào làm gì? Hay là cô ta xấu hổ về việc của cô ta không dám chường mặt ra gặp tôi nên tiếp tục sai chó săn là đến cắn sủa bậy.
- Ngươi! Chỉ cần cô bé chịu làm song tu bạn lữ của ta thì ta nhắm mắt bỏ qua chuyện này cho, sau đó ta có thể đứng ra giảng hoà với cô Bạch-Yến. Chuyện oán thù gì cũng nên giải không nên kết.
Hồng-Linh đã được nghe anh Minh kể chuyện về Tu Chân Giới nên hiểu rõ ý đồ củ đối phương «thì ra là một tên dâm tặc tiên nhân». Nàng không khách sáo nữa mắng ngay:
- Ai thèm làm bạn với đồ chó má ngươi. Ngươi nên đi tìm mấy con chó cái mà kết bạn song tu. Còn chuyện của ta không cần ngươi xía vào.
Thanh niên nghe chửi trong lòng cực kỳ tức giận nhưng cố nín tự nhủ «không nhịn được chuyện nhỏ sao thu phục được mỹ nữ»
- Cô bé rượu mờì không uống sao cứ đòi uống rượu phạt, phải biết sự nhẫn nhịn của tôi chỉ có hạn. Một khi tôi ra tay thì không ai có thể cứu được cô, hồn xác đều tiêu tán.
- Chỉ biết khoác lác, ngươi làm hồn xác ta tiêu tán xem!
- Vậy cô coi chừng!
Bạch y thanh niên vừa nói trong tay đã cầm một cây bạch phiến trông thật bắt mắt, hắn mở quạt ra thì Hồng-Linh thấy trên đó có họa một con bạch phụng đang tung cánh. Bạch y thanh niên múa mấy đường, một luồng gió lạnh cuốn ra xông về hướng Hồng-Linh đang ngồi.
Hồng-Linh cảm giác luồng hàn phong tuy không mạnh nhưng cũng không muốn để nó chạm vào người mình nên ý niệm kết một luồng thủy khí tương ứng đón lấy luồng hàn phong của đối phương.
Hai luồng khí vô hình chạm vào nhau vang lên một tiếng «bùng». Khí áp thoát ra chung quanh khiến bụi đất bay mù mịt, bạch y thanh niên liền cảm thấy áp khí xông lại, khí tức không thông cây bạch phiến trên tay thiếu chút nữa rơi khỏi tay, cả thân người bị đẩy lui bảy tám bước.
- «Ủa! Không ngờ phàm nhân cũng có người cường mạnh như thế này, lại là một nữ tử, vừa rồi mình đã dùng năm thành khí lực mà cô ta chỉ nhẹ nhàng tay cũng không động dường như chỉ dùng ba thành. Chẳng lẽ cô ta cũng tu tiên, tu vi đạt trúc cơ cực đỉnh? Ta cũng là Trúc cơ hậu kỳ, không bao lâu nữa đột phá thăng tiến kim đan kỳ.»
Mấy chị em Bạch-Yến thấy Hồng-Linh ngồi yên một chỗ tiếp chiêu vị tiên nhân thanh niên không hề thua thiệt trái còn ép thanh niên lùi bảy tám bước thì ngạc nhiên nghĩ «Thì ra bản lãnh Hồng-Linh cao siêu như thế, chẳng trách mất đợt sát thủ tấn công đều thất bại.»
Bạch Y thanh niên bị thua một chiêu lòng tự tôn bị tổn thương trong tay đổi cây quạt thành một kiện hỏa phù bảo đỏ chói. Hắn quán khí phát động hỏa phù lập tức từ đó phát ra một đàn hỏa khí xanh lè hình thành một con rồng nửa xanh nửa đỏ mười phần khí thế. Nhiệt độ chung quanh trong chốc lát tăng lên mười mấy độ thành bốn mươi năm độ, mọi người chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở chỉ muốn ngất xỉu. Hồng-Linh cùng mọi người thấy long hỏa ảnh uy lực rất lớn vội đứng dậy vận chuyển chân khí một đại chu thiên rồi niệm ý hình thành phía trước một màn lưới thủy khí dày đặc như sương trắng như tuyết, đúng lúc con hoả long ảnh bay lại đây giương nanh múa vuốt ngâm lên những tiếng rung động trời đất làm mọi người chân tay bủn rủn, người không còn một chút sức lực lo sợ hãi hùng. Hồng-Linh không chờ nữa vừa niệm vừa quát lớn:
- Đi!
Màn lưới trắng xoá chợt bành trước to lên gấp mấy trăm lần bao phủ cả ngàn thước vuông từ trên cao chụp vào con hỏa long ảnh.
Những người chung quanh vừa thấy một chiếc lưới khổng lồ thì liền cảm giác mát lạnh dễ chịu, không còn nghẹt thở như trước, nhìn lại đã thấy con hỏa long bị chiếc lưới kỳ diệu tóm gọn, rút lại càng lúc càng nhỏ, theo tiếng gầm yếu dần rối biến mất, chỉ còn trước mắt một màn lam quang đang tụ thành một viên cầu.
Viên cầu càng lúc càng lớn sau đó bất chợt đánh vào bạch y thanh niên. Bạch y thanh niên thấy hỏa phù long của mình bị phá không còn một tia nhìn vào kiện hỏa phù bảo trên tay thấy sắc ảm đạm thì tiếc đứt ruột biết ngay không dùng được nữa, lại thấy một trái càu khổng lồ xông đến nhanh như chớp, hắn vội ném kiện hỏa phù vào trái cầu đồng thời phi thân lên cao né tránh, nhưng khi trái cầu vừa bay qua dưới chân thì bất chợt một khố thủy cầu khác chỉ nhỏ bằng trái cam đánh ngay vào đan điền hắn khiến hắn chỉ thấy trước mắt tối xầm, cả người đau đớn và thân người bắn ra phía sau mấy chục thước đụng vào một cây me rơi xuống không nhúc nhích.
Hồng-Linh không ngờ dễ dàng giải quyết một cách nhanh chóng như thế, thu thủy chân khí trên tay cầm xem kiện hỏa phù thu lấy xem như chiếm lợi phẩm.
Bạch-Yến cùng những người đến quan khán không ngờ tiên nhân mình mời đến bị bại trong tay Hồng-Linh nhanh như vậy, họ không kịp rút lui đành ẩn nấp yên đó chờ Hồng-Linh vào nhà rồi ra về. Họ không ai dám ra tra xét tiên nhân thanh niên còn sống hay đã chết. Riêng Bạch-Yến biết rất rõ bản lãnh của thanh niên tiên nhân này, nguyên ngay cả đệ nhất cao thủ đạt đến thiên tiên hay dù là cổ truyền võ sĩ đi nữa cũng không chống lại uy áp của thanh niên tiên nhân này, nàng cho hắn là vô địch Hồng-Linh sẽ mau bị giết thôi, ai dè kết quả bây giờ ngược lại, phát hiện ra đi kiếm sát thủ đối phó với Hồng-Linh là điều ngư xuẩn, ngay cả tiên nhân cũng không qua được hai chiêu. Nếu biết Hồng-Linh lợi hại đến thế thì nàng không dám trở mặt với nàng, song bây giờ mọi chuyện đã qua muốn hối hận cũng không kịp.
Bỗng một thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc nào đứng bên xem xét thân xác thanh niên tiên nhân nằm đàng kia, Bạch-Yến cảm thấy không khí như bị ép lại khiến thân nặng nề, đôi chân run lẩy bẩy, hai đầu gối như muốn quỵ xuống. «Người này là ai, uy áp còn kinh khủng hơn thanh niên tiên nhân nhiều» Bất giác nàng nhìn sang phía Hồng-Linh thì thấy nàng ta vẫn thản nhiên không hề bị ảnh hưởng gì.
Người kia xem xét một lúc quay lại thì ra cũng là một thanh niên tóc đỏ và có khí thế mạnh hơn nhiều trông dáng đoán tuổi cũng không cao chạc hai bảy. Hắn quay lại ánh mắt nhìn thẳng vào Hồng-Linh hỏi:
- Sao ngươi lại vô cớ phá đan điền đệ tử của Hỏa Phát ta.
Hồng-Linh nghe vậy thì nhẹ nhõm nhủ thầm «May quá, hắn chưa chết» sau đó hỏi lại:
- Hắn là đệ tử ngươi sao? Sao ngươi không hỏi hắn tại sao vô cớ đến đây giết ta. Ta chỉ là tự vệ, tưởng bản lãnh ghê gớm nên lỡ ra tay đánh hơi nặng.
Tên thanh niên bị thương lúc này tỉnh dậy nghe vậy nói:
- Xin lỗi sư tôn! Đệ tử bất tài không thể hầu bên sư phụ báo ân được nữa.
- Hừ! Ta không có đệ tử vô dụng như ngươi.
Nói xong hắn gìơ tay nhắm đánh tên đệ tử nhưng khi tay còn cách đầu hắn trong gang tấc thì bất chợt đổi hướng đã đánh sang Hồng-Linh, một đoàn hỏa diễm từ lòng bàn tay vọt tới, Hồng-Linh vội dùng thân pháp né tránh nhưng thấy đoàn hỏa bám sát đuổi theo như bóng theo hình, nàng vội vận hành chân khí khắp người ý niệm thủy khí hình thành một lớp bao bọc chung quanh cơ thể. Quả nhiên thủy khí cái lồng vừa thành thì vai bị hỏa diễm đánh trúng khiến người nàng bắn sang một bên xa cả mười mét, bả vai trái đau rát như bị phỏng, thuỷ chân khí trong kinh mạch tự động dẫn đến mới thấy hết đau.
Nàng chưa đứng vững đã thấy hỏa diễm đang bay lại tấn công, nàng vội niệm xuất thủy khí thành một đoàn hàn thủy hùng hậu chận lại đoàn hoả diễm. Chân khí trong người ào ạt dồn ra, tuy thế cũng đã trễ «Bùng» một tiếng oanh động điếc tai, Hồng-Linh bị đẩy lùi bắn về phía sau mười mấy thước đến tận vách nhà dán lưng lên đó rơi xuống, khi nhìn đối phương thì thấy nụ cười vừa dâm đãng vừa bỉ ổ trên môi hắn. Hồng-Linh vội nhắm mắt tập trung ổn định chân khí, vừa được ba giây thì nghe tiếng Tiểu-Phụng:
- Chủ nhân coi chừng hắn sắp tấn công kìa. Mau lấy cây trâm bảo khí ra dùng.
Hồng-Linh nghe vậy giật mình nghĩ «Huyền Trâm?», nàng không còn kịp suy nghi nữa, tâm niệm vừa thành trong đầu, cây trâm bay ra khỏi tóc nàng rơi vào tay, nàng vội quán chú mười thành chân khí vào nó không để xót một chút nào, khẩu niệm hô lên:
- «Đi!»
Đồng thời hai mắt mở ra thì thấy hoả diễm chỉ còn cách mình một thước, cây trâm của mình mang theo một luồng quang ảnh trắng xoá mang theo hàn khí bức người đánh vào hỏa diễm «Xèo!» một tiếng nhỏ, hỏa diễm lập tức bị dập tắt không con một tia nhỏ, trâm ảnh sáng ngời tiếp tục đánh vào đối thủ nhanh như điện. Hỏa Phát không ngờ đối phương phá hỏa diễm của mình nhanh như vậy lại thuận thế băng trâm khí thế cực mạnh khiến máu huyệt trong người muốn ngưng đọng đóng băng, đã đến trước mặt, hắn muốn né tránh thì phát hiện ra hai chân không chịu nghe lời nữa nên chỉ có thể nghiêng người né tránh.
- Áh.a.a.a!
Tuy Hỏa Phát né tránh được chỗ yếu hại nhưng cánh tay đã bị băng trâm xuyên thấu qua. Cánh tay lập tức đóng băng, Hỏa-Phát vội dồn hỏa chân khí lên cánh tay đẩy lui hàn khí nhưng khi đến chỗ vết thương thì hỏa chân khí liền bị một tia hỏa kỳ lạ cực kỳ nóng bỏng cắn nuốt hết sạch, hắn kinh sợ hô to:
- «Bạch-Hỏa Hàn Băng Khí!»
Hắn vội lấy phi kiếm ra đoạn cánh tay bị thương, thu cất vào trữ vật thì liền thấy cánh tay biến thành tro bụi, hắn kinh hoàng phất tay ngự kiếm chạy mất không dám chần chờ.
Hồng-Linh thu Huyền-Trâm bằng tâm niệm, suối tóc đang buông xõa bổng vung cuộn lên rồi chiếc trâm đã trở về hình dáng cũ cắm vào búi tóc như cũ. Nàng nhìn chung quanh khán giả thì thấy tất cả nằm rải rác khắp nơi ẩn nấp không biết họ sống hay chết ra sao, vừa rồi tên Hỏa Phát còn phất tay không biết ý đồ gì, bây giờ nàng mới phát hiện ra mọi người còn lại trừ nàng ra ở hiện trường đều chết kể cà thanh niên đệ tử của hắn. «Tên Hỏa Phát này thật bỉ ổi, hiếu sát. Lần sau ta mà gặp thì không thể tha được.». Đột nhiên Hồng-Linh hai mắt hoa lên, cảnh chung quanh quay cuồng, mảnh trời đầy sao như sập xuống, nàng ngã xuống bất tỉnh...
Hai bóng tiên nữ đẹp chưa từng thấy trên nhân gian bỗng âm thầm xuất hiện vô thanh vô tức bên cạnh Hồng-Linh, một trong hai ôm Hồng-Linh lên trong chốc lát biến vô tung tích.
- Con nhóc kia, đừng giả vờ không biết nữa, mau mau đứng dậy tiếp chuyện thiếu gia.
Hồng-Linh mở mắt ra nhìn về phía đối phương thầm nhủ «Hừ! Bản lãnh chỉ có thế mà đã dám đến đây kiếm chuyện.» Thì ra Hồng-Linh nhận xét bạch y thanh niên trước mặt chỉ cao hơn chị Ánh-Tuyết lúc trước đây đôi chút, nếu bây giờ hắn gặp chị Ánh-Tuyết thì không phải là đối thủ của nàng.
- Anh là ai, vào tận nhà tôi làm gì?
- Ta nghe cô bé thiếu nợ cô Bạch-Yến một món đồ nên đến đây đòi lại.
- Chuyện của tôi và bạn Bạch-Yến anh xía vào làm gì? Hay là cô ta xấu hổ về việc của cô ta không dám chường mặt ra gặp tôi nên tiếp tục sai chó săn là đến cắn sủa bậy.
- Ngươi! Chỉ cần cô bé chịu làm song tu bạn lữ của ta thì ta nhắm mắt bỏ qua chuyện này cho, sau đó ta có thể đứng ra giảng hoà với cô Bạch-Yến. Chuyện oán thù gì cũng nên giải không nên kết.
Hồng-Linh đã được nghe anh Minh kể chuyện về Tu Chân Giới nên hiểu rõ ý đồ củ đối phương «thì ra là một tên dâm tặc tiên nhân». Nàng không khách sáo nữa mắng ngay:
- Ai thèm làm bạn với đồ chó má ngươi. Ngươi nên đi tìm mấy con chó cái mà kết bạn song tu. Còn chuyện của ta không cần ngươi xía vào.
Thanh niên nghe chửi trong lòng cực kỳ tức giận nhưng cố nín tự nhủ «không nhịn được chuyện nhỏ sao thu phục được mỹ nữ»
- Cô bé rượu mờì không uống sao cứ đòi uống rượu phạt, phải biết sự nhẫn nhịn của tôi chỉ có hạn. Một khi tôi ra tay thì không ai có thể cứu được cô, hồn xác đều tiêu tán.
- Chỉ biết khoác lác, ngươi làm hồn xác ta tiêu tán xem!
- Vậy cô coi chừng!
Bạch y thanh niên vừa nói trong tay đã cầm một cây bạch phiến trông thật bắt mắt, hắn mở quạt ra thì Hồng-Linh thấy trên đó có họa một con bạch phụng đang tung cánh. Bạch y thanh niên múa mấy đường, một luồng gió lạnh cuốn ra xông về hướng Hồng-Linh đang ngồi.
Hồng-Linh cảm giác luồng hàn phong tuy không mạnh nhưng cũng không muốn để nó chạm vào người mình nên ý niệm kết một luồng thủy khí tương ứng đón lấy luồng hàn phong của đối phương.
Hai luồng khí vô hình chạm vào nhau vang lên một tiếng «bùng». Khí áp thoát ra chung quanh khiến bụi đất bay mù mịt, bạch y thanh niên liền cảm thấy áp khí xông lại, khí tức không thông cây bạch phiến trên tay thiếu chút nữa rơi khỏi tay, cả thân người bị đẩy lui bảy tám bước.
- «Ủa! Không ngờ phàm nhân cũng có người cường mạnh như thế này, lại là một nữ tử, vừa rồi mình đã dùng năm thành khí lực mà cô ta chỉ nhẹ nhàng tay cũng không động dường như chỉ dùng ba thành. Chẳng lẽ cô ta cũng tu tiên, tu vi đạt trúc cơ cực đỉnh? Ta cũng là Trúc cơ hậu kỳ, không bao lâu nữa đột phá thăng tiến kim đan kỳ.»
Mấy chị em Bạch-Yến thấy Hồng-Linh ngồi yên một chỗ tiếp chiêu vị tiên nhân thanh niên không hề thua thiệt trái còn ép thanh niên lùi bảy tám bước thì ngạc nhiên nghĩ «Thì ra bản lãnh Hồng-Linh cao siêu như thế, chẳng trách mất đợt sát thủ tấn công đều thất bại.»
Bạch Y thanh niên bị thua một chiêu lòng tự tôn bị tổn thương trong tay đổi cây quạt thành một kiện hỏa phù bảo đỏ chói. Hắn quán khí phát động hỏa phù lập tức từ đó phát ra một đàn hỏa khí xanh lè hình thành một con rồng nửa xanh nửa đỏ mười phần khí thế. Nhiệt độ chung quanh trong chốc lát tăng lên mười mấy độ thành bốn mươi năm độ, mọi người chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở chỉ muốn ngất xỉu. Hồng-Linh cùng mọi người thấy long hỏa ảnh uy lực rất lớn vội đứng dậy vận chuyển chân khí một đại chu thiên rồi niệm ý hình thành phía trước một màn lưới thủy khí dày đặc như sương trắng như tuyết, đúng lúc con hoả long ảnh bay lại đây giương nanh múa vuốt ngâm lên những tiếng rung động trời đất làm mọi người chân tay bủn rủn, người không còn một chút sức lực lo sợ hãi hùng. Hồng-Linh không chờ nữa vừa niệm vừa quát lớn:
- Đi!
Màn lưới trắng xoá chợt bành trước to lên gấp mấy trăm lần bao phủ cả ngàn thước vuông từ trên cao chụp vào con hỏa long ảnh.
Những người chung quanh vừa thấy một chiếc lưới khổng lồ thì liền cảm giác mát lạnh dễ chịu, không còn nghẹt thở như trước, nhìn lại đã thấy con hỏa long bị chiếc lưới kỳ diệu tóm gọn, rút lại càng lúc càng nhỏ, theo tiếng gầm yếu dần rối biến mất, chỉ còn trước mắt một màn lam quang đang tụ thành một viên cầu.
Viên cầu càng lúc càng lớn sau đó bất chợt đánh vào bạch y thanh niên. Bạch y thanh niên thấy hỏa phù long của mình bị phá không còn một tia nhìn vào kiện hỏa phù bảo trên tay thấy sắc ảm đạm thì tiếc đứt ruột biết ngay không dùng được nữa, lại thấy một trái càu khổng lồ xông đến nhanh như chớp, hắn vội ném kiện hỏa phù vào trái cầu đồng thời phi thân lên cao né tránh, nhưng khi trái cầu vừa bay qua dưới chân thì bất chợt một khố thủy cầu khác chỉ nhỏ bằng trái cam đánh ngay vào đan điền hắn khiến hắn chỉ thấy trước mắt tối xầm, cả người đau đớn và thân người bắn ra phía sau mấy chục thước đụng vào một cây me rơi xuống không nhúc nhích.
Hồng-Linh không ngờ dễ dàng giải quyết một cách nhanh chóng như thế, thu thủy chân khí trên tay cầm xem kiện hỏa phù thu lấy xem như chiếm lợi phẩm.
Bạch-Yến cùng những người đến quan khán không ngờ tiên nhân mình mời đến bị bại trong tay Hồng-Linh nhanh như vậy, họ không kịp rút lui đành ẩn nấp yên đó chờ Hồng-Linh vào nhà rồi ra về. Họ không ai dám ra tra xét tiên nhân thanh niên còn sống hay đã chết. Riêng Bạch-Yến biết rất rõ bản lãnh của thanh niên tiên nhân này, nguyên ngay cả đệ nhất cao thủ đạt đến thiên tiên hay dù là cổ truyền võ sĩ đi nữa cũng không chống lại uy áp của thanh niên tiên nhân này, nàng cho hắn là vô địch Hồng-Linh sẽ mau bị giết thôi, ai dè kết quả bây giờ ngược lại, phát hiện ra đi kiếm sát thủ đối phó với Hồng-Linh là điều ngư xuẩn, ngay cả tiên nhân cũng không qua được hai chiêu. Nếu biết Hồng-Linh lợi hại đến thế thì nàng không dám trở mặt với nàng, song bây giờ mọi chuyện đã qua muốn hối hận cũng không kịp.
Bỗng một thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc nào đứng bên xem xét thân xác thanh niên tiên nhân nằm đàng kia, Bạch-Yến cảm thấy không khí như bị ép lại khiến thân nặng nề, đôi chân run lẩy bẩy, hai đầu gối như muốn quỵ xuống. «Người này là ai, uy áp còn kinh khủng hơn thanh niên tiên nhân nhiều» Bất giác nàng nhìn sang phía Hồng-Linh thì thấy nàng ta vẫn thản nhiên không hề bị ảnh hưởng gì.
Người kia xem xét một lúc quay lại thì ra cũng là một thanh niên tóc đỏ và có khí thế mạnh hơn nhiều trông dáng đoán tuổi cũng không cao chạc hai bảy. Hắn quay lại ánh mắt nhìn thẳng vào Hồng-Linh hỏi:
- Sao ngươi lại vô cớ phá đan điền đệ tử của Hỏa Phát ta.
Hồng-Linh nghe vậy thì nhẹ nhõm nhủ thầm «May quá, hắn chưa chết» sau đó hỏi lại:
- Hắn là đệ tử ngươi sao? Sao ngươi không hỏi hắn tại sao vô cớ đến đây giết ta. Ta chỉ là tự vệ, tưởng bản lãnh ghê gớm nên lỡ ra tay đánh hơi nặng.
Tên thanh niên bị thương lúc này tỉnh dậy nghe vậy nói:
- Xin lỗi sư tôn! Đệ tử bất tài không thể hầu bên sư phụ báo ân được nữa.
- Hừ! Ta không có đệ tử vô dụng như ngươi.
Nói xong hắn gìơ tay nhắm đánh tên đệ tử nhưng khi tay còn cách đầu hắn trong gang tấc thì bất chợt đổi hướng đã đánh sang Hồng-Linh, một đoàn hỏa diễm từ lòng bàn tay vọt tới, Hồng-Linh vội dùng thân pháp né tránh nhưng thấy đoàn hỏa bám sát đuổi theo như bóng theo hình, nàng vội vận hành chân khí khắp người ý niệm thủy khí hình thành một lớp bao bọc chung quanh cơ thể. Quả nhiên thủy khí cái lồng vừa thành thì vai bị hỏa diễm đánh trúng khiến người nàng bắn sang một bên xa cả mười mét, bả vai trái đau rát như bị phỏng, thuỷ chân khí trong kinh mạch tự động dẫn đến mới thấy hết đau.
Nàng chưa đứng vững đã thấy hỏa diễm đang bay lại tấn công, nàng vội niệm xuất thủy khí thành một đoàn hàn thủy hùng hậu chận lại đoàn hoả diễm. Chân khí trong người ào ạt dồn ra, tuy thế cũng đã trễ «Bùng» một tiếng oanh động điếc tai, Hồng-Linh bị đẩy lùi bắn về phía sau mười mấy thước đến tận vách nhà dán lưng lên đó rơi xuống, khi nhìn đối phương thì thấy nụ cười vừa dâm đãng vừa bỉ ổ trên môi hắn. Hồng-Linh vội nhắm mắt tập trung ổn định chân khí, vừa được ba giây thì nghe tiếng Tiểu-Phụng:
- Chủ nhân coi chừng hắn sắp tấn công kìa. Mau lấy cây trâm bảo khí ra dùng.
Hồng-Linh nghe vậy giật mình nghĩ «Huyền Trâm?», nàng không còn kịp suy nghi nữa, tâm niệm vừa thành trong đầu, cây trâm bay ra khỏi tóc nàng rơi vào tay, nàng vội quán chú mười thành chân khí vào nó không để xót một chút nào, khẩu niệm hô lên:
- «Đi!»
Đồng thời hai mắt mở ra thì thấy hoả diễm chỉ còn cách mình một thước, cây trâm của mình mang theo một luồng quang ảnh trắng xoá mang theo hàn khí bức người đánh vào hỏa diễm «Xèo!» một tiếng nhỏ, hỏa diễm lập tức bị dập tắt không con một tia nhỏ, trâm ảnh sáng ngời tiếp tục đánh vào đối thủ nhanh như điện. Hỏa Phát không ngờ đối phương phá hỏa diễm của mình nhanh như vậy lại thuận thế băng trâm khí thế cực mạnh khiến máu huyệt trong người muốn ngưng đọng đóng băng, đã đến trước mặt, hắn muốn né tránh thì phát hiện ra hai chân không chịu nghe lời nữa nên chỉ có thể nghiêng người né tránh.
- Áh.a.a.a!
Tuy Hỏa Phát né tránh được chỗ yếu hại nhưng cánh tay đã bị băng trâm xuyên thấu qua. Cánh tay lập tức đóng băng, Hỏa-Phát vội dồn hỏa chân khí lên cánh tay đẩy lui hàn khí nhưng khi đến chỗ vết thương thì hỏa chân khí liền bị một tia hỏa kỳ lạ cực kỳ nóng bỏng cắn nuốt hết sạch, hắn kinh sợ hô to:
- «Bạch-Hỏa Hàn Băng Khí!»
Hắn vội lấy phi kiếm ra đoạn cánh tay bị thương, thu cất vào trữ vật thì liền thấy cánh tay biến thành tro bụi, hắn kinh hoàng phất tay ngự kiếm chạy mất không dám chần chờ.
Hồng-Linh thu Huyền-Trâm bằng tâm niệm, suối tóc đang buông xõa bổng vung cuộn lên rồi chiếc trâm đã trở về hình dáng cũ cắm vào búi tóc như cũ. Nàng nhìn chung quanh khán giả thì thấy tất cả nằm rải rác khắp nơi ẩn nấp không biết họ sống hay chết ra sao, vừa rồi tên Hỏa Phát còn phất tay không biết ý đồ gì, bây giờ nàng mới phát hiện ra mọi người còn lại trừ nàng ra ở hiện trường đều chết kể cà thanh niên đệ tử của hắn. «Tên Hỏa Phát này thật bỉ ổi, hiếu sát. Lần sau ta mà gặp thì không thể tha được.». Đột nhiên Hồng-Linh hai mắt hoa lên, cảnh chung quanh quay cuồng, mảnh trời đầy sao như sập xuống, nàng ngã xuống bất tỉnh...
Hai bóng tiên nữ đẹp chưa từng thấy trên nhân gian bỗng âm thầm xuất hiện vô thanh vô tức bên cạnh Hồng-Linh, một trong hai ôm Hồng-Linh lên trong chốc lát biến vô tung tích.
/501
|