Hồng-Linh y lời Thầy dặn dò đưa mẹ đến anh chị Cường, lúc đầu mẹ không chịu đi, sau đó Hồng-Linh suy nghĩ, may mắn biết chị cường đang có mang tháng thứ tám, nàng bèn đem việc này khuyên mẹ:
- Mẹ, con đã lớn rồi có thể tự lo cho mình còn mẹ xem chị Cường đã mang thai tháng thứ tám đang rất cần sự giúp đỡ. Xin Mẹ hãy dọn đồ đến nhà anh chị ở một vài tháng giúp đỡ chị ấy vả lại mẹ đã chẳng mong có cháu bế từ lâu, bây giờ sắp có cháu mẹ nên làm chuyện này lắm lắm.
Bà giáo Thông thực ra lo lắng nhất là cho Hồng-Linh, cô con gái út còn chưa gả được ông giáo đã mất, còn ba thằng con trai đã lập gia đình, công việc nhà cửa đã ổn định. Mai-Nhị mẹ của Minh thỉh thoảng cũng đến thăm, nhất là sau khi ông giáo mất nàng hiểu rõ ước mong của bà giáo nên cũng mong Minh về để còn lo chuyện trăm năm. Nàng còn hứa nhất định lo cho đôi trẻ, và xem như Hồng-Linh dã là con dâu mình.
Bà giáo Thông đi rồi Hồng-Linh đem tất cả những đồ vật quý giá cất vào trữ vật nhẫn, thật ra trong nhà chẳng có gì quý giá ngoài những đồ vật kỷ niệm của nàng. Tất cả đã chuẩn bị xong nàng chờ bọn Bạch-Yến đến, xem tên mệnh danh tiên nhân lợi hại bao nhiêu. Chung quanh nhà nàng cũng bố trí hai trận pháp đơn giản bảo vệ căn nhà, sợ khi tranh đấu bị phá hỏng.
Hai mươi lăm tù nhân nàng đã thả ra trước đây nửa tháng, bọn này phải bồi dưỡng thân thể ít nhất nửa năm, sau khi bị bỏ đói, dù bị điểm huyệt cũng chỉ còn da bọc xương, nàng chỉ cung cấp cầm chừng cho vừa đủ sống nên khi thả họ ra thì chỉ có thể bò mà về.
Tiểu-Phụng thấy chỗ ở rộng rãi một mình độc chiếm Trữ Vật Lắc mừng rỡ vô cùng, trong đây linh khí không tệ, dù ta ở trong đó vài chục năm nhịn đói cũng có thể, trái lại hai mươi lăm tên kia không biết hấp thụ linh khí nên chịu đói không nổi. Tiểu-Phụng thích chí không thôi đánh giá kiện trữ vật lắc không gian diện tích già nửa mẩu, có năm mấy căn nhà nhỏ, một căn nhà nhỏ xinh một phòng rộng hai chục mét vuông, cao bốn mét, rất hợp với mình, nàng không biết căn này trước kia Hỏa Sư đã ở, bên trong không có gì ngoài một chiếc cầu ngang để đậu. «Trữ vật Lắc» này của chủ nhân rõ ràng là một cực cao không gian bảo khí, dường như còn có thể tăng cấp khiến cho không gian tăng trưởng, không biết chủ nhân có biết không. Tiểu-Phụng lại đánh giá trên người chủ nhân hơi thở, hương vị thật tuyệt vời, lúc nào cũng khiến mình mong muốn gần gũi thật là thoải mái dễ chịu. Chiếc Huyền-Trâm cài trên tóc kia rõ ràng là một cực phẫm pháp bảo không biết chủ nhân có nhận thức không, lúc nào ta phải nhắc nhở mới được.
Tiểu-Phụng thấy chủ nhân thở phào nhẹ nhõm sau khi hai mươi lăm tên kia rời khỏi vẫn còn đứng đó không biết lo nghĩ điều gì. Nó định bay ra khỏi Trữ vật Lắc hỏi thì Hồng-Linh vận chân khí đánh ra một đạo thủy ảnh, thủy ảnh xoay quanh mất chục vòng rồi tụ lại thành một con băng điểu nhỏ rất bắt mắt, màu sắc óng ánh, lạ một điểm là con băng điểu có thể nhẹ nhàng bay lượn, mỏ của nó nhọn như một mũi tên, mỗi chân bốn móng nhọn trong khi bay thì chân duỗi thẳng ra phía sau khiến nó trông như một mũi băng tên đang bay. Băng điểu bay đến một hòn đá khi còn cách hòn đa nửa thước thì giuơng hai chân tám móng nhọn ra phía trước, hòn đá bị chộp liền biến thành phấn vụn. Băng điểu tung cách lên cao bất chợt giải thể thành mấy trăm vạn giọt nước, chưa kịp rơi xuống đã tụ lại thành một đàn bướm trắng năm con bay nhởn nhơ, sau đó lại giải thể biến thành một đoàn băng châm đồng loạt bay qua bay lại vận tốc lúc nhanh lúc chậm, lúc theo hàng lối lúc không.
Hồng-Linh lắc đầu, nàng muốn chuẩn bị một ít cho cuộc chạm với tiên nhân nhưng không biết phải làm sao, trước nay nàng không hề kinh nghiệm đến sinh tử tranh đấu nên chẳng có một cảm giác gì nắm vững. Không biết tên tiên nhân kia lợi ra sao tu vi mạnh là bao mà Bạch-Yến mời hắn đến. Nếu chỉ mạnh như chị Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết thì nàng không đáng ngại. Nàng chỉ còn cách tuỳ cơ ứng biến, nếu đối phương yếu thì đánh cho hắn một trận rồi tống cổ đi là được.
Hồng-Linh an tâm hành y cho đến ngày mồng chín tháng mười một, cứ vài ngày nàng lại đến dạy dỗ Hạnh-Chi. Tin nữ bác sĩ Hồng-Linh người đẹp như tiên, võ công hạng tuyệt đỉnh cao thủ thu nhận đệ tử không biết sao loan tin ra không những khắp thôn xóm còn khắp vùng chung quanh nhiều người biết đến. Cứ nghe tin nàng chữa bệnh ở đâu lại có người đưa con gái đến xin nàng thu nhận làm học trò. Thấy càng lúc càng phiền não nàng đổi hướng hành y vùng Long Khánh quen không biết bao nhiêu lớp người, phần đông là dân lao động. Nhiều bệnh nhân không có tiền nàng cũng không đòi, thì họ nghĩ ngợi đưa tặng cho nàng nhiều thứ lặt vặt, từ trái cây, đồ dùng đến sách vở cổ thư đủ loại, nhiều thứ nàng chưa từng nghe bao giờ. Phần nhiều sách vở thuộc về phạm vi chăn nuôi trồng trọt, thảo dược, hoa dược, độc vật, vv... kinh nhiệm của người xưa không biết viết từ đời nào, khi thì bản sao, lúc thì bản gốc. Một hôm đi đến một khu rừng Hồng-Linh nghe tiếng vu vu không ngớt, nàng quét thần thức quan sát thì thấy có một người thân mặc áo kín, đầu đội nón màn đen bao che mặt, chung quanh một đàn ong mật cả triệu con bay toán loạn quanh một hàng chuồng ong làm bằng thùng gỗ, đàn ong đang bị tiêu diệt bởi một giống ong vàng chói mắt.
Hồng-Linh tiến đến gần đeo gang tay vào chộp lấy một con xem thì giật mình, con ong vàng kim đầu sư tử, hàm răng cùng răng nanh nhỏ sắc bén, đuôi có kim độc màu đen, bụng có lông tơ, hai chân sau cũng có nhiều lông tơ cánh hai lớp như cánh châu chấu, lớp cánh ngoài màu vàng, dầy, cứng, bền lớp cánh bênn trong trong suốt mỏng như cánh ong thường nhưng cũng bền, không trách nào khi bay chúng phát ra tiếng vù vù lớn như vậy. Nàng xem kỹ thêm lại thấy ngực vai. Nàng thấy người kia một tay cầm vợt điện đánh trúng ong vàng, chúng bị điện giật rơi xuống nhưng lại không chết, chỉ trong chốc lát lại bay lên không hao tổn gì. Hồng-Linh lại thấy hắn bỏ vợt điện cầm vợt lưới, vừa bắt được một con mỗi khi bắt được ong vàng thì tay kia cầm một cái đập ruồi đan bằng tre trông rất bến đập liên tục những tiếng kêu «lẹt bẹt», con ong đầu sư tử bị đập nhưng không hề hấn gì như chỉ gãi ngứa cho nó, nó kêu lên những tiếng rít «vo ve». Lấp tức năm bảy con bay tới cắn vào cái lưới đang nhốt con ong đó, cái lưới bị cắn liền bị rách con ong trong đó lập tức bay ra lượn một vòng, tiếng kêu «ve ve» vẫn tiếp tục nhắm người kia bay đến.
Trong khi trong tay Hồng-Linh con ong bị bắt đuôi cứ ngo ngoe đòi chích nàng nhưng không làm gì được rồi nó bắt đầu kêu lên tiếng «vo ve» như tiếng cầu cứu. Hồng-Linh cả kinh nhìn quanh thấy người kia đã vị ong đốt nằm lăn bất tỉnh không biết sống chết, mấy trăm con ong đầu sư tử bay lại về phía này, nàng vội ném con ong trên tay ra rồi đánh ra một luồng thủy khí rồi phân mỏng đều ra vô sắc bao trùm lấy toàn thân. Khi ong đầu sư tử đụng vào thì lập tức bị dội bắn văng ra, Hồng-Linh thấy vậy mừng rỡ không ngờ thủy khí trước kia nàng nghĩ ra dùng để tránh bụi lại có thể ngăn chặn bày ong dữ này, nàng yên tâm bắt đầu kiếm cách diệt mấy con ong dữ dằn này đi thì đã nghe giọng Tiểu-Phụng:
- Ong đầu sư tử! Không ngờ ở đây cũng có giống lợi hại này.Thứ này thân thể cường mạnh lắm không dễ dàng đánh chết đâu. Chủ nhân bắt hết nó vào đây, sau đó thả một con ra theo dõi kiếm tổ của nó bắt trọn tổ đã.
- Bắt loại ong dữ này làm gì nguy hiểm lắm.
- Loại ong này tuy dữ nhưng rất quý, có thể dùng để canh giữ nhà, tấn công địch, nọc độc của nó cũng rất hữu dụng.
Hồng-Linh nghe vậy thủy khí đang bao bọc quanh mình liền lộn lại bắt hết đàn ong trong một viên thủy khí cầu. Nàng nhìn sang người kia thì giật mình thấy hắn đã chết rất thảm, da thịt chảy thành nước, chỉ còn để lại quần áo và bộ xương khô. Hồng-Linh vội quỳ gối xuống âm thầm cầu nguyện cho người xấu số này, nuôi ong lại chết vì ong. Sau đó Hồng-Linh gom xương khử độc, gói kỹ vào, nàng xem trong ví hắn có tên địa chỉ liền đào đất chôn chung xuống đóng thánh giá viết tên hắn vào.
Hồng-Linh thả một con ong đầu sư tử ra rồi theo dõi quả nhiên bắt được trọn ổ ở dưới lòng đất, con ong chúa dài hơn vàng kim từ đầu đến chân. Nàng vừa bắt được ong chúa, Tiểu-Phụng liền nhắc, «Mau lấy máu bắt nó nhận chủ, sau này chủ nhân có thể thông qua nó khống chế cả tổ». Hồng-Linh không biết rõ khống chế tổ ong thì sẽ được lợi ích gì, chỉ nghĩ đến không cho bọn chúng hại người nữa nên làm theo quá trình nhận chủ rồi đem hết vào Trữ Vật Thú. Nàng trở về chỗ cũ thấy mấy chục tổ ong mật, nghĩ ngợi một chút rồi truyền âm báo tin cho người nhà của nạn nhân ở cách đó mấy chục cây số.
Hồng-Linh không tha thiết gì mấy đến tổ ong đầu sư tử, chỉ vui mừng đã tạm thời cất đi nguy hiểm cho dân ở gần đây đồng thời vui vì trình độ thao túng khống chế thủy khí, khiến cho nàng có thể dùng để tăng cường khả năng tự vệ.
Nàng không hề biết không những năng lực bản lãnh mình đã tăng lên nhiều lần mà cả linh hồn, tinh thần, tâm trí cảnh giới vừa rồi cũng tăng lên rất nhiều.
Bất giác Hồng-Linh nghĩ mình muốn thử tác dụng của Thuỷ pháp khí lần nữa, bỗng luồng thủy khí từ từ đôi bàn tay vọt ra tạt cả vào mặt mũi, Hồng-Linh giật mình vội khống chế lấy thủy khí lại thu vào. Hồng-Linh ngạc nhiên vừa rồi rõ ràng mình chỉ nghĩ đến, chưa kịp đánh pháp quyết tại sao thủy khí đã xuất ra?
Chẳng lẽ! Chẳng lẽ mình có thể dùng ý niệm điều khiển thủy linh khí?
Nếu thế thì tốt quá.
Nàng biết sự cách biệt của hai cách này, nếu có thể dùng ý niệm điều khiển chân linh khí thì không cần phải dùng pháp quyết, hay chú pháp gì cả, vừa đơn giản vừa có thể tăng thêm tốc độ gấp mấy lần. Nàng thí nghiệm mấy lần quả nhiên thành công mừng thầm tự nhủ «Hay thật!». Không biết ý niệm ngoại trừ thủy chân khí có thể khống chế vật khác không? Nàng thấy dưới chân có mấy chú kiến đang bò nàng vừa nghĩ bắt một con lên tay thì lập tức con đó bay lên bò trên bàn tay nàng... Nàng lại đuổi nó xuống thì nó biến mất, nhìn xuống đất thì quả nhiên con kiến vừa rồi đã trở lại.
Bỗng thần thức nàng thấy người nhà của nạn nhân đang chạy trên một chiếc xe vận tải cỡ trung đến đây còn cách hai chục cây số nữa. Trong đầu nàng ý niệm liền hình thành thì đàn ong mật đang bay trước mặt thành đàn bay về hướng chiếc xe tải dẫn đường. Hồng-Linh rời khỏi nhưng vẫn điều khiển bày ong mật kia dẫn đường cho đến nơi.
Tối hôm sau chính là ngày mồng chín tháng mười một, trời vừa chập choạng tối Hồng-Linh đã ngồi tĩnh tọa phía sau nhà, nàng quét thần thức chưa thấy động tĩnh gì nên đọc âm thầm kinh tối như mọi khi, hôm nay nàng không tu luyện nữa, suy nghĩ đến hành vi của cô bạn Bạch-Yến nàng bực mình. Nếu trong đạo không dậy điều răn yêu thương mọi người thì nàng đã tự tìm Bạch-Yến chứ không phải chờ nó mãi giở trò. Mỗi khi nghĩ đến cái chết Thày trong lòng nàng lại lại xảy ra một cuộc chiến đấu, phải yêu người kể cả kẻ thù. Lần nào cũng kiềm chế được rồi sau đó nàng cầu cho kẻ thù mau được hối cải, nàng cũng không chờ biết tác dụng ra sao song đến hôm nay chắc chắn kẻ thù cùng sát thủ đến giết nàng. Lúc 0 giờ nàng hơn hai chục người trong đó có Bạch-Yến, hai đứa em họ, một cô em gái, trong vòng thần thức của nàng. Hồng-Linh chưa phát hiện cao thủ tiên nhân kia đâu nên tinh thần bất định nghĩ «chẳng lẽ tên kia tu vi cao hơn mình nhiều, anh Minh đã nói với mình Thánh Thai tu vi cao hơn Kim Đan kỳ có thể tương đương với Nguyên Anh kỳ, không biết hắn bản lãnh đến độ nào». Bỗng nàng thấy một chiếc xe taxi chạy về hướng này, khi cách nhà một dặm thì một thanh niên ăn vận hào nhoáng xuống xe, nàng xem xét khí tức người này thì hiểu thầm mình đã tìm được người mình chờ đêm nay.
Thì ra hắn che đậy khí tức khiến nếu nàng không biết ẩn khí thuật của anh Minh dạy cho thì không nhận ra.
Thanh niên kia trái lại đã phát hiện cô gái tĩnh tọa ở mục tiêu phía sau nhà thấy khí tức nàng chỉ như người phàm nhân thì an tâm vững trí tự nhủ:
- »Cô này tuy là phàm nhân nhưng đáng kể là một mỹ nữ, sắc đẹp tương đương với đệ nhất mỹ nhân Trương Thúy Hoa trong Ngự Linh tông mà hắn từng được chiêm ngưỡng, nếu nàng tu tiên thì sẽ vượt trên hạng mỹ nữ như Thúy Hoa trở thành tuyệt đại mỹ nữ không biết chừng. Một vị mỹ nữ như vậy mà chết đi thì uổng quá, thôi ta cứ bắt nàng hưởng thụ cho thoả chí sau đó giết đi là được cả hai. Nàng Bạch-Yến kia cũng không tệ, không nên bỏ qua của quý hiếm này.«
- Mẹ, con đã lớn rồi có thể tự lo cho mình còn mẹ xem chị Cường đã mang thai tháng thứ tám đang rất cần sự giúp đỡ. Xin Mẹ hãy dọn đồ đến nhà anh chị ở một vài tháng giúp đỡ chị ấy vả lại mẹ đã chẳng mong có cháu bế từ lâu, bây giờ sắp có cháu mẹ nên làm chuyện này lắm lắm.
Bà giáo Thông thực ra lo lắng nhất là cho Hồng-Linh, cô con gái út còn chưa gả được ông giáo đã mất, còn ba thằng con trai đã lập gia đình, công việc nhà cửa đã ổn định. Mai-Nhị mẹ của Minh thỉh thoảng cũng đến thăm, nhất là sau khi ông giáo mất nàng hiểu rõ ước mong của bà giáo nên cũng mong Minh về để còn lo chuyện trăm năm. Nàng còn hứa nhất định lo cho đôi trẻ, và xem như Hồng-Linh dã là con dâu mình.
Bà giáo Thông đi rồi Hồng-Linh đem tất cả những đồ vật quý giá cất vào trữ vật nhẫn, thật ra trong nhà chẳng có gì quý giá ngoài những đồ vật kỷ niệm của nàng. Tất cả đã chuẩn bị xong nàng chờ bọn Bạch-Yến đến, xem tên mệnh danh tiên nhân lợi hại bao nhiêu. Chung quanh nhà nàng cũng bố trí hai trận pháp đơn giản bảo vệ căn nhà, sợ khi tranh đấu bị phá hỏng.
Hai mươi lăm tù nhân nàng đã thả ra trước đây nửa tháng, bọn này phải bồi dưỡng thân thể ít nhất nửa năm, sau khi bị bỏ đói, dù bị điểm huyệt cũng chỉ còn da bọc xương, nàng chỉ cung cấp cầm chừng cho vừa đủ sống nên khi thả họ ra thì chỉ có thể bò mà về.
Tiểu-Phụng thấy chỗ ở rộng rãi một mình độc chiếm Trữ Vật Lắc mừng rỡ vô cùng, trong đây linh khí không tệ, dù ta ở trong đó vài chục năm nhịn đói cũng có thể, trái lại hai mươi lăm tên kia không biết hấp thụ linh khí nên chịu đói không nổi. Tiểu-Phụng thích chí không thôi đánh giá kiện trữ vật lắc không gian diện tích già nửa mẩu, có năm mấy căn nhà nhỏ, một căn nhà nhỏ xinh một phòng rộng hai chục mét vuông, cao bốn mét, rất hợp với mình, nàng không biết căn này trước kia Hỏa Sư đã ở, bên trong không có gì ngoài một chiếc cầu ngang để đậu. «Trữ vật Lắc» này của chủ nhân rõ ràng là một cực cao không gian bảo khí, dường như còn có thể tăng cấp khiến cho không gian tăng trưởng, không biết chủ nhân có biết không. Tiểu-Phụng lại đánh giá trên người chủ nhân hơi thở, hương vị thật tuyệt vời, lúc nào cũng khiến mình mong muốn gần gũi thật là thoải mái dễ chịu. Chiếc Huyền-Trâm cài trên tóc kia rõ ràng là một cực phẫm pháp bảo không biết chủ nhân có nhận thức không, lúc nào ta phải nhắc nhở mới được.
Tiểu-Phụng thấy chủ nhân thở phào nhẹ nhõm sau khi hai mươi lăm tên kia rời khỏi vẫn còn đứng đó không biết lo nghĩ điều gì. Nó định bay ra khỏi Trữ vật Lắc hỏi thì Hồng-Linh vận chân khí đánh ra một đạo thủy ảnh, thủy ảnh xoay quanh mất chục vòng rồi tụ lại thành một con băng điểu nhỏ rất bắt mắt, màu sắc óng ánh, lạ một điểm là con băng điểu có thể nhẹ nhàng bay lượn, mỏ của nó nhọn như một mũi tên, mỗi chân bốn móng nhọn trong khi bay thì chân duỗi thẳng ra phía sau khiến nó trông như một mũi băng tên đang bay. Băng điểu bay đến một hòn đá khi còn cách hòn đa nửa thước thì giuơng hai chân tám móng nhọn ra phía trước, hòn đá bị chộp liền biến thành phấn vụn. Băng điểu tung cách lên cao bất chợt giải thể thành mấy trăm vạn giọt nước, chưa kịp rơi xuống đã tụ lại thành một đàn bướm trắng năm con bay nhởn nhơ, sau đó lại giải thể biến thành một đoàn băng châm đồng loạt bay qua bay lại vận tốc lúc nhanh lúc chậm, lúc theo hàng lối lúc không.
Hồng-Linh lắc đầu, nàng muốn chuẩn bị một ít cho cuộc chạm với tiên nhân nhưng không biết phải làm sao, trước nay nàng không hề kinh nghiệm đến sinh tử tranh đấu nên chẳng có một cảm giác gì nắm vững. Không biết tên tiên nhân kia lợi ra sao tu vi mạnh là bao mà Bạch-Yến mời hắn đến. Nếu chỉ mạnh như chị Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết thì nàng không đáng ngại. Nàng chỉ còn cách tuỳ cơ ứng biến, nếu đối phương yếu thì đánh cho hắn một trận rồi tống cổ đi là được.
Hồng-Linh an tâm hành y cho đến ngày mồng chín tháng mười một, cứ vài ngày nàng lại đến dạy dỗ Hạnh-Chi. Tin nữ bác sĩ Hồng-Linh người đẹp như tiên, võ công hạng tuyệt đỉnh cao thủ thu nhận đệ tử không biết sao loan tin ra không những khắp thôn xóm còn khắp vùng chung quanh nhiều người biết đến. Cứ nghe tin nàng chữa bệnh ở đâu lại có người đưa con gái đến xin nàng thu nhận làm học trò. Thấy càng lúc càng phiền não nàng đổi hướng hành y vùng Long Khánh quen không biết bao nhiêu lớp người, phần đông là dân lao động. Nhiều bệnh nhân không có tiền nàng cũng không đòi, thì họ nghĩ ngợi đưa tặng cho nàng nhiều thứ lặt vặt, từ trái cây, đồ dùng đến sách vở cổ thư đủ loại, nhiều thứ nàng chưa từng nghe bao giờ. Phần nhiều sách vở thuộc về phạm vi chăn nuôi trồng trọt, thảo dược, hoa dược, độc vật, vv... kinh nhiệm của người xưa không biết viết từ đời nào, khi thì bản sao, lúc thì bản gốc. Một hôm đi đến một khu rừng Hồng-Linh nghe tiếng vu vu không ngớt, nàng quét thần thức quan sát thì thấy có một người thân mặc áo kín, đầu đội nón màn đen bao che mặt, chung quanh một đàn ong mật cả triệu con bay toán loạn quanh một hàng chuồng ong làm bằng thùng gỗ, đàn ong đang bị tiêu diệt bởi một giống ong vàng chói mắt.
Hồng-Linh tiến đến gần đeo gang tay vào chộp lấy một con xem thì giật mình, con ong vàng kim đầu sư tử, hàm răng cùng răng nanh nhỏ sắc bén, đuôi có kim độc màu đen, bụng có lông tơ, hai chân sau cũng có nhiều lông tơ cánh hai lớp như cánh châu chấu, lớp cánh ngoài màu vàng, dầy, cứng, bền lớp cánh bênn trong trong suốt mỏng như cánh ong thường nhưng cũng bền, không trách nào khi bay chúng phát ra tiếng vù vù lớn như vậy. Nàng xem kỹ thêm lại thấy ngực vai. Nàng thấy người kia một tay cầm vợt điện đánh trúng ong vàng, chúng bị điện giật rơi xuống nhưng lại không chết, chỉ trong chốc lát lại bay lên không hao tổn gì. Hồng-Linh lại thấy hắn bỏ vợt điện cầm vợt lưới, vừa bắt được một con mỗi khi bắt được ong vàng thì tay kia cầm một cái đập ruồi đan bằng tre trông rất bến đập liên tục những tiếng kêu «lẹt bẹt», con ong đầu sư tử bị đập nhưng không hề hấn gì như chỉ gãi ngứa cho nó, nó kêu lên những tiếng rít «vo ve». Lấp tức năm bảy con bay tới cắn vào cái lưới đang nhốt con ong đó, cái lưới bị cắn liền bị rách con ong trong đó lập tức bay ra lượn một vòng, tiếng kêu «ve ve» vẫn tiếp tục nhắm người kia bay đến.
Trong khi trong tay Hồng-Linh con ong bị bắt đuôi cứ ngo ngoe đòi chích nàng nhưng không làm gì được rồi nó bắt đầu kêu lên tiếng «vo ve» như tiếng cầu cứu. Hồng-Linh cả kinh nhìn quanh thấy người kia đã vị ong đốt nằm lăn bất tỉnh không biết sống chết, mấy trăm con ong đầu sư tử bay lại về phía này, nàng vội ném con ong trên tay ra rồi đánh ra một luồng thủy khí rồi phân mỏng đều ra vô sắc bao trùm lấy toàn thân. Khi ong đầu sư tử đụng vào thì lập tức bị dội bắn văng ra, Hồng-Linh thấy vậy mừng rỡ không ngờ thủy khí trước kia nàng nghĩ ra dùng để tránh bụi lại có thể ngăn chặn bày ong dữ này, nàng yên tâm bắt đầu kiếm cách diệt mấy con ong dữ dằn này đi thì đã nghe giọng Tiểu-Phụng:
- Ong đầu sư tử! Không ngờ ở đây cũng có giống lợi hại này.Thứ này thân thể cường mạnh lắm không dễ dàng đánh chết đâu. Chủ nhân bắt hết nó vào đây, sau đó thả một con ra theo dõi kiếm tổ của nó bắt trọn tổ đã.
- Bắt loại ong dữ này làm gì nguy hiểm lắm.
- Loại ong này tuy dữ nhưng rất quý, có thể dùng để canh giữ nhà, tấn công địch, nọc độc của nó cũng rất hữu dụng.
Hồng-Linh nghe vậy thủy khí đang bao bọc quanh mình liền lộn lại bắt hết đàn ong trong một viên thủy khí cầu. Nàng nhìn sang người kia thì giật mình thấy hắn đã chết rất thảm, da thịt chảy thành nước, chỉ còn để lại quần áo và bộ xương khô. Hồng-Linh vội quỳ gối xuống âm thầm cầu nguyện cho người xấu số này, nuôi ong lại chết vì ong. Sau đó Hồng-Linh gom xương khử độc, gói kỹ vào, nàng xem trong ví hắn có tên địa chỉ liền đào đất chôn chung xuống đóng thánh giá viết tên hắn vào.
Hồng-Linh thả một con ong đầu sư tử ra rồi theo dõi quả nhiên bắt được trọn ổ ở dưới lòng đất, con ong chúa dài hơn vàng kim từ đầu đến chân. Nàng vừa bắt được ong chúa, Tiểu-Phụng liền nhắc, «Mau lấy máu bắt nó nhận chủ, sau này chủ nhân có thể thông qua nó khống chế cả tổ». Hồng-Linh không biết rõ khống chế tổ ong thì sẽ được lợi ích gì, chỉ nghĩ đến không cho bọn chúng hại người nữa nên làm theo quá trình nhận chủ rồi đem hết vào Trữ Vật Thú. Nàng trở về chỗ cũ thấy mấy chục tổ ong mật, nghĩ ngợi một chút rồi truyền âm báo tin cho người nhà của nạn nhân ở cách đó mấy chục cây số.
Hồng-Linh không tha thiết gì mấy đến tổ ong đầu sư tử, chỉ vui mừng đã tạm thời cất đi nguy hiểm cho dân ở gần đây đồng thời vui vì trình độ thao túng khống chế thủy khí, khiến cho nàng có thể dùng để tăng cường khả năng tự vệ.
Nàng không hề biết không những năng lực bản lãnh mình đã tăng lên nhiều lần mà cả linh hồn, tinh thần, tâm trí cảnh giới vừa rồi cũng tăng lên rất nhiều.
Bất giác Hồng-Linh nghĩ mình muốn thử tác dụng của Thuỷ pháp khí lần nữa, bỗng luồng thủy khí từ từ đôi bàn tay vọt ra tạt cả vào mặt mũi, Hồng-Linh giật mình vội khống chế lấy thủy khí lại thu vào. Hồng-Linh ngạc nhiên vừa rồi rõ ràng mình chỉ nghĩ đến, chưa kịp đánh pháp quyết tại sao thủy khí đã xuất ra?
Chẳng lẽ! Chẳng lẽ mình có thể dùng ý niệm điều khiển thủy linh khí?
Nếu thế thì tốt quá.
Nàng biết sự cách biệt của hai cách này, nếu có thể dùng ý niệm điều khiển chân linh khí thì không cần phải dùng pháp quyết, hay chú pháp gì cả, vừa đơn giản vừa có thể tăng thêm tốc độ gấp mấy lần. Nàng thí nghiệm mấy lần quả nhiên thành công mừng thầm tự nhủ «Hay thật!». Không biết ý niệm ngoại trừ thủy chân khí có thể khống chế vật khác không? Nàng thấy dưới chân có mấy chú kiến đang bò nàng vừa nghĩ bắt một con lên tay thì lập tức con đó bay lên bò trên bàn tay nàng... Nàng lại đuổi nó xuống thì nó biến mất, nhìn xuống đất thì quả nhiên con kiến vừa rồi đã trở lại.
Bỗng thần thức nàng thấy người nhà của nạn nhân đang chạy trên một chiếc xe vận tải cỡ trung đến đây còn cách hai chục cây số nữa. Trong đầu nàng ý niệm liền hình thành thì đàn ong mật đang bay trước mặt thành đàn bay về hướng chiếc xe tải dẫn đường. Hồng-Linh rời khỏi nhưng vẫn điều khiển bày ong mật kia dẫn đường cho đến nơi.
Tối hôm sau chính là ngày mồng chín tháng mười một, trời vừa chập choạng tối Hồng-Linh đã ngồi tĩnh tọa phía sau nhà, nàng quét thần thức chưa thấy động tĩnh gì nên đọc âm thầm kinh tối như mọi khi, hôm nay nàng không tu luyện nữa, suy nghĩ đến hành vi của cô bạn Bạch-Yến nàng bực mình. Nếu trong đạo không dậy điều răn yêu thương mọi người thì nàng đã tự tìm Bạch-Yến chứ không phải chờ nó mãi giở trò. Mỗi khi nghĩ đến cái chết Thày trong lòng nàng lại lại xảy ra một cuộc chiến đấu, phải yêu người kể cả kẻ thù. Lần nào cũng kiềm chế được rồi sau đó nàng cầu cho kẻ thù mau được hối cải, nàng cũng không chờ biết tác dụng ra sao song đến hôm nay chắc chắn kẻ thù cùng sát thủ đến giết nàng. Lúc 0 giờ nàng hơn hai chục người trong đó có Bạch-Yến, hai đứa em họ, một cô em gái, trong vòng thần thức của nàng. Hồng-Linh chưa phát hiện cao thủ tiên nhân kia đâu nên tinh thần bất định nghĩ «chẳng lẽ tên kia tu vi cao hơn mình nhiều, anh Minh đã nói với mình Thánh Thai tu vi cao hơn Kim Đan kỳ có thể tương đương với Nguyên Anh kỳ, không biết hắn bản lãnh đến độ nào». Bỗng nàng thấy một chiếc xe taxi chạy về hướng này, khi cách nhà một dặm thì một thanh niên ăn vận hào nhoáng xuống xe, nàng xem xét khí tức người này thì hiểu thầm mình đã tìm được người mình chờ đêm nay.
Thì ra hắn che đậy khí tức khiến nếu nàng không biết ẩn khí thuật của anh Minh dạy cho thì không nhận ra.
Thanh niên kia trái lại đã phát hiện cô gái tĩnh tọa ở mục tiêu phía sau nhà thấy khí tức nàng chỉ như người phàm nhân thì an tâm vững trí tự nhủ:
- »Cô này tuy là phàm nhân nhưng đáng kể là một mỹ nữ, sắc đẹp tương đương với đệ nhất mỹ nhân Trương Thúy Hoa trong Ngự Linh tông mà hắn từng được chiêm ngưỡng, nếu nàng tu tiên thì sẽ vượt trên hạng mỹ nữ như Thúy Hoa trở thành tuyệt đại mỹ nữ không biết chừng. Một vị mỹ nữ như vậy mà chết đi thì uổng quá, thôi ta cứ bắt nàng hưởng thụ cho thoả chí sau đó giết đi là được cả hai. Nàng Bạch-Yến kia cũng không tệ, không nên bỏ qua của quý hiếm này.«
/501
|