Khi yêu một người chúng ta đều không có lỗi
Chỉ là tại ngã tư ấy lại rẽ thành hai con đường khác nhau
Nếu từ nay về sau không thể cùng người tay trong tay
Thì xin hãy để ta ôm chặt người dù chỉ trong phút chốc
Khi yêu một người chúng ta đều không có lỗi
Chỉ là từ nay về sau không thể cùng người đi đến cuối đường
Nếu lòng ta đau thế gian này liệu có ai hiểu được
Và ta sẽ không hối hận vì đã từng yêu người
Hoa Thiên Cốt tê dại ngã xuống đất, mở hai tay ra, chỉ thấy tay mình dính tanh mùi máu. Con người vừa mới ấm áp ôm nàng không biết đã đi đâu, có cơn gió thổi tới, nàng bỗng thấy lạnh quá. Nàng có thể tưởng tượng cái chết của Đông Phương Úc Khanh thảm thiết tới mức nào, ngay cả giây phút cuối cùng hắn cũng không quên che mắt nàng, không quên nói với nàng… đừng nhìn.
Đó chính là sự bảo hộ cuối cùng hắn có thể cho nàng.
Tất cả mọi người đều ngây dại, ngay cả Ma Nghiêm cũng chết sững, hắn không ngờ một kẻ phàm tục như Đông Phương Úc Khanh lại có sức mạnh lớn đến thế, càng không ngờ Đông Phương Úc Khanh thà chết không toàn thây cũng không muốn Hoa Thiên Cốt phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Bạch Tử Họa khẽ thở dài, hai tay kết ấn, chậm rãi tụ lại thân thể và hồn phách tản khắp nơi của Đông Phương Úc Khanh, cũng cẩn thận hủy từng vết máu xung quanh.
Bóng hình màu bạc như ảo ảnh của Đông Phương Úc Khanh dần tụ lại.
“Cốt Đầu…” Hắn khẽ gọi, vươn tay muốn chạm vào gò má nàng, lại bị vỡ thành vô số mảnh trong suốt, rồi lại tụ lại.
Hoa Thiên Cốt từ từ mở đôi mắt đầy tơ máu ra, nhìn chằm chằm vào hắn, không dám chớp mắt, như thể sợ chỉ cần nhắm lại thì sẽ không bao giờ thấy Đông Phương nữa.
Không phải ảo giác, không phải ảo giác… Hoa Thiên Cốt tự nhủ với mình hết lần này tới lần khác.
“Cốt Đầu, đừng chết, nghe lời ta, đừng chết. Dẫu thế gian này không ai yêu nàng thì nàng cũng phải tự yêu lấy bản thân…”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu khóc, muốn ôm chặt lấy hắn lại chỉ chạm vào một đống mảnh vụn trong suốt.
Giọng Đông Phương Úc Khanh càng ngày càng nhỏ, không duy trì được hình thái nữa, bắt đầu tan theo gió. Hoa Thiên Cốt điên cuồng vươn tay muốn ôm hắn như thể đang giành lại thứ gì đó, tuyệt vọng khóc nức nở, bất lực như một đứa trẻ.
“Ta vẫn muốn thấy sau khi lớn lên Cốt Đầu sẽ như thế nào, tiếc rằng ta lại không đợi được…” Đông Phương Úc Khanh cười dịu dàng như cơn gió mát lướt qua thảo nguyên, sau đó dần biến mất không còn dấu vết.
Hoa Thiên Cốt gắng đứng dậy chạy theo, rồi lại loạng choạng ngã xuống, vừa khóc vừa lê mình trên nền đất. Miệng vết thương lại vỡ ra, máu chảy lênh láng.
“Đừng đi, không phải huynh muốn ta đi cùng huynh, không quan tâm tới chuyện đời, huynh cũng không làm Các chủ Dị Hủ các đó sao? Ta đồng ý, ta đồng ý mà! Cả nhà chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau! Xin huynh đừng đi! Đừng bỏ lại ta! Đông Phương…”
Hoa Thiên Cốt bất lực cuộn người khóc gọi, nhưng Đông Phương Úc Khanh đã không còn nghe thấy nữa.
Mi tâm của Hồng Điệp lộ vẻ thương xót, người của Dị Hủ các mặc dù chết sớm nhưng vẫn vẹn toàn. Còn Đông Phương Úc Khanh lại trúng chiêu mạnh nhất của Ma Nghiêm – Phù Trần Đoạn, từ tứ chi đến khung xương, từ da thịt đến gân cốt, đều vỡ thành từng mảnh vụn, cơ thể như bị thả vào máy xay thịt, lúc chết cực kì đau đớn, cực kì đáng sợ.
Nhưng tới tận trước khi chết Đông Phương Úc Khanh vẫn còn lo lắng không biết Hoa Thiên Cốt có vì vậy mà sợ hãi không, thế nên không cho nàng ta nhìn, không để trái tim Hoa Thiên Cốt vì cái chết của bản thân mà lại tan nát thêm lần nữa.
Hoa Thiên Cốt vẫn ngồi im dưới đất, không có lấy một chút sức sống, y như một cái xác vô hồn. Mắt nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay đang mở ra, nhìn những mảnh nhỏ trong suốt dần bay khắp trời như hoa bồ công anh, sau đó biến mất không còn gì nữa.
Bạch Tử Họa nhìn nàng, tràn đầy cảm giác đau lòng và thương xót, khẽ thở dài.
Hoa Thiên Cốt thầm cười lạnh, nỗi đau của nàng, sự kiên trì của nàng, sự dứt khoát của nàng người làm sao hiểu được? Nàng không bản lĩnh như người, có thể nhẫn tâm tổn thương người yêu mình vì mấy thứ đạo nghĩa vớ vẩn của người.
Chuyện đã tới nước này, nàng không thể làm gì cho Đông Phương được nữa. Điều nàng có thể làm chỉ có một – giết Ma Nghiêm, báo thù cho Đông Phương.
Hoa Thiên Cốt nhào về phía Ma Nghiêm như một kẻ điên, yêu khí theo những giọt máu bắn tung tóe từ miệng vết thương mà tràn ra ngoài. Ma Nghiêm dưới lượt tấn công cực nhanh và cực mạnh liên tục lui dần về phía sau, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hoa Thiên Cốt bỗng thấy hơi sợ. Hết nhát kiếm này tới nhát kiếm khác bổ tới, ánh lửa văng khắp nơi.
Nàng muốn ông ta phải đau đớn, không hề đánh trúng chỗ hiểm nào, đầu tiên là phế đi tay trái của ông ta, phần thịt trên cánh tay bị nàng lóc sạch, có thể thấy phần xương trắng thấp thoáng.
Hoa Thiên Cốt oán hận tới tột độ, dần sa vào ma đạo. Màu mắt ngày càng biến tím, bất giác không có một chút ánh sáng, cả người đều bao trùm hơi thở điên cuồng khát máu.
“Con nhãi này bắt đầu yêu hóa rồi!”
Sát Thiên Mạch cong khóe môi, tay trái giơ lên vẽ mấy kí tự trên không trung, xung quanh liền hiện ra một kết giới lớn màu tím bảo vệ bên ngoài.
“Tận mắt chứng kiến cái chết của người thân đổi lại là ai cũng khó mà bình tĩnh. Đừng ép Tiểu Cốt, dùng pháp trận giữ con bé lại, cho nó thời gian để bình tĩnh.” Hồng Điệp thoáng nhớ tới cảnh Hoa Thiên Cốt bị ép trở thành Yêu thần trong nguyên tác, lo lắng nói.
“Được.”
Bạch Tử Họa không chút do dự đáp ứng, trong thâm tâm cũng không thực sự muốn làm tổn thương đứa trẻ này. Dẫu gì cũng là đệ tử của hắn, cho dù có phạm sai lầm cũng vẫn là đệ tử của hắn.
Nếu Hoa Thiên Cốt biết những gì Bạch Tử Họa suy nghĩ hẳn sẽ không lâm vào hoàn cảnh này. Đáng tiếc, Hoa Thiên Cốt tự phụ rất hiểu sư phụ mình lại không biết, hắn không thích nói chuyện, chỉ dùng hành động để bày tỏ. Hoa Thiên Cốt không biết, đối với Bạch Tử Họa vừa yêu vừa hận, đối với Hồng Điệp có được tình yêu của Bạch Tử Họa vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Cuối cùng dẫn đến bi kịch mà tất cả đều không ngờ đến…
Bạch Tử Họa niệm chú, hai tay kết ấn, một kiếm trận khổng lồ do vô số đệ tử Trường Lưu hợp lực thi triển lấy hắn làm trung tâm, hiện trên không trung, từ từ thu nhỏ lại vây lấy Hoa Thiên Cốt bên trong. Hoa Thiên Cốt liếc nhìn sư phụ, không hiểu vì sao hắn nhất định phải ngăn mình báo thù cho Đông Phương, lòng càng tăng thêm oán hận. Nàng không tránh né, cũng không phòng thủ, chỉ một mực đuổi giết Ma Nghiêm, tàn nhẫn tra tấn ông ta, muốn khiến ông ta sống không bằng chết. Cho dù thỉnh thoảng có kiếm chém lên người cũng không thèm tránh, như không có cảm giác gì vậy.
Mặt Ma Nghiêm ngày càng trắng bệch, chợt thấy Hoa Thiên Cốt cũng ra một chiêu Phù Trần Đoạn như hắn vừa nãy, không ngờ lại muốn hắn chết ngay dưới chiêu của mình.
“Tiểu Cốt!”
Bạch Tử Họa đẩy Ma Nghiêm ra, chắn trước mặt Hoa Thiên Cốt, hét lớn.
Chưởng của Hoa Thiên Cốt bỗng dừng lại trước người Bạch Tử Họa một thước.
“Tránh ra!”
Hoa Thiên Cốt tức giận tới cả người run bần bật, khuôn mặt vì yêu hóa nên càng thêm đáng sợ. Bạch Tử Họa chau mày, dồn toàn sức muốn phong ấn yêu lực của nàng lại.
“Muốn giết người, hãy giết vi sư trước!” Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn nàng, như thể đã thấu suốt nàng từ lâu.
“Tránh ra!” Hoa Thiên Cốt gầm lên giận dữ, chỉ một chút nữa, một chút nữa là có thể báo thù cho Đông Phương rồi. Vì sao lại cản nàng, nàng muốn báo thù cho Đông Phương có gì sai?
Một trận chiến cuối cùng lại dẫn tới hai sư đồ đối đầu. Chúng tiên nín thở quan sát tình hình, Sát Thiên Mạch cau mày, có chút khó chịu với thái độ của Bạch Tử Họa.
Hai bên vốn đang giằng co, bỗng một bóng đỏ lóe lên đằng sau Hoa Thiên Cốt. Chỉ thấy Hoa Thiên Cốt đột nhiên bất động, từ trên cao rơi xuống được bóng người màu đỏ giữ lấy.
Chúng tiên nhìn người mặc áo đỏ trên cao, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một điển tịch trong sách cổ: Thần thông thiên phú Tiên Linh tộc – Thuấn di(*).
(*) Thuấn phát di chuyển: Dùng cách giải nghĩa hiện đại là dịch chuyển tức thời – teleport
Mắt Bạch Tử Họa hiện lên vẻ đau lòng, cắn chặt răng, vươn tay điểm tất cả khí huyệt trên người Hoa Thiên Cốt. Để phòng nàng ta lại bạo phát, hắn tụ tiên lực thành tơ, xuyên vào trong cơ thể khóa chặt tất cả các khớp xương của Hoa Thiên Cốt lại.
“Chỉ thiếu chút nữa thôi, Hồng Điệp, sư phụ, không ngờ các ngươi lại phá hỏng chuyện của ta.”
Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời rên một tiếng thảm thiết vô cùng, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Chúng tiên sửng sốt nhìn lên trời, mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển.
“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa hoảng sợ nhìn Hoa Thiên Cốt.
Tiếng rên của Hoa Thiên Cốt đã trở thành tiếng cười sằng sặc bi ai, nhưng vẫn thảm thiết như trước. Tiếng cười không ngừng vang lên, vô cùng đau khổ, người nghe đều rung động. Chúng tiên vừa sờ tay lên mặt, không ngờ lại vương đầy nước mắt.
Rất lâu về sau, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mọi người vẫn hoảng sợ.
Không ai có thể quên gương mặt đầy huyết lệ, đáng sợ tới cực điểm kia của Hoa Thiên Cốt cùng tiếng cười sặc sụa tuyệt vọng và gào thét thảm thiết.
Thần khóc, đất trời cùng đau, nhật nguyệt nức nở.
“Tiểu Cốt! Bọn họ đã chết rồi!”
Hoa Thiên Cốt đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Hồng Điệp, thần tình trong mắt biến đổi bất định, cuối cùng im lặng, hất tay nàng ra quỳ rạp xuống đất, cuộn người thành một khối nhỏ. Cả người run lên bần bật.
Bạch Tử Họa nhìn đứa trẻ mình đã dạy dỗ, trong mắt chỉ có đau lòng cùng tự trách. Đứa trẻ này trở nên như vậy, đầu là do hắn dạy dỗ không tốt.
Hồng Điệp im lặng không nói, nắm chặt tay hắn. Bất kì lời nói nào cũng không ngăn được sự tự trách cùng hối hận trong lòng hắn, cái nàng có thể làm chính là ở bên cạnh hắn, giúp hắn có được lựa chọn đúng nhất mà thôi.
Ma Nghiêm đã bị trọng thương, được Sênh Tiêu Mặc đỡ lại gần Bạch Tử Họa. Tuy rằng hắn không vui khi thấy Bạch Tử Họa cùng Hồng Điệp nắm tay đứng chung một chỗ nhưng cũng biết giờ không phải lúc tính toán, chỉ đành nén nhịn nói.
“Sư đệ! Đệ đã nhìn thấy tất cả tai họa này rồi đấy, Hoa Thiên Cốt bắt buộc phải chết! Chẳng lẽ đệ còn định mềm lòng thêm lần nữa?”
Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn hắn, mắt không có chút cảm xúc nào, Ma Nghiêm không khỏi chột dạ. Tới lúc này rồi, chuyện không nên làm đều đã làm, chẳng lẽ Bạch Tử Họa còn muốn tính sổ với hắn hay sao?
“Là ai hắt nước ao Tuyệt Tình vào nàng?” Một câu thản nhiên, nhưng rõ ràng là đang hỏi tội. Nghê Mạn Thiên vốn cực kì đắc ý bỗng sợ tới mức suýt chút nữa quỳ sụp xuống. Hoa Thiên Cốt nằm dưới đất cũng hơi run rẩy.
“Ta hỏi, là ai?” Bạch Tử Họa đảo mắt nhìn chúng tiên Trường Lưu, mọi người đều như không có chỗ trốn dưới ánh mắt của hắn.
Nghê Mạn Thiên thầm biết có lẽ Bạch Tử Họa đã tính ra, giấu thế nào được, nàng ta hoang mang sợ hãi, quỳ rạp xuống đất.
“Đêm đó không có sự cho phép của ta, ngươi dám vào tiên lao, còn hủy mặt nàng?” Giọng Bạch Tử Họa vẫn bình thản như thường, nhưng mọi người xung quanh lại bất giác rùng mình.
Nghê Mạn Thiên bắt đầu run rẩy, chuyện tới nước này rồi không phải Tôn thượng còn muốn báo thù cho Hoa Thiên Cốt chứ? Không đâu! Thế tôn và phụ thân đều đang ở đây, cho dù người thật sự giận lây sang nàng cũng sẽ không làm gì đâu.
Ma Nghiêm thấy vậy, cả giận nói: “Nước ao Tuyệt Tình là ta hạ lệnh hắt, nếu không phải trong lòng nó mang tạp niệm thì sao lại biến thành thế kia?”
Bạch Tử Họa không nhìn hắn, chỉ bước từng bước tới gần Nghê Mạn Thiên. Nghê Thiên Trượng hoảng loạn che trước mặt con gái.
“Chỉ cần một ngày Nghê Mạn Thiên vẫn là đệ tử của Trường Lưu, thì sẽ phải tuân thủ môn quy của bổn phái.”
Bạch Tử Họa không thèm chớp mắt, nâng kiếm lên, cánh tay trái của Nghê Mạn Thiên đã bị hắn chém đứt.
“Ngươi đã phạm phải bao nhiêu tội, ta không nói tự ngươi rõ, phạt nhỏ cảnh lớn, phạt ngươi diện bích trong tĩnh thất bảy năm, không được ra ngoài một bước!”
Nghê Thiên Trượng vẫn đứng yên tại chỗ, giận run người, thậm chí Bạch Tử Họa rút kiếm thế nào ông ta cũng không thấy.
Nghê Mạn Thiên chứng kiến cánh tay của mình rơi xuống, còn không cảm nhận được cả đau đớn, sau một lát thì kinh sợ hét toáng lên rồi ngất đi.
“Đệ muốn trút giận, có thể trút hết lên ta! Đệ biết rõ tất cả đều là ta đứng sau sai bảo!”
Bạch Tử Họa quay ngoắt lại, giơ kiếm về phía Ma Nghiêm, nhưng ngay sau đó lại khẽ thả tay, Hoành Sương kiếm rơi xuống đất. Ma Nghiêm giật mình, nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Bạch Tử Họa.
Có lẽ hắn muốn, chỉ có điều không thể mà thôi.
“Hoa Thiên Cốt hết lần này đến lần khác phạm vào môn quy, niệm tình trước kia có nhiều công lao với bổn môn nay phong ấn tu vi giam vào thủy lao… suốt đời.”
Sợi cung vũ trắng noãn bay ra, xoay nửa vòng trên không rồi rơi xuống.
“Chức chưởng môn này, vẫn nên để huynh làm thôi. Ta và Hồng Điệp sẽ cùng nhau quy ẩn, không hỏi chuyện Lục giới nữa.” Bạch Tử Họa mệt mỏi ném Hoành Sương kiếm cùng cung vũ lại, mặc kệ tất cả mang theo Hồng Điệp xoay người rời đi.
Ma Nghiêm nhìn theo bóng Bạch Tử Họa ôm Hồng Điệp dần đi xa, bỗng thấy mệt mỏi. Tất cả những gì mình làm đều vì hắn, vì Trường Lưu, vì Tiên giới, ấy vậy mà hắn lại ghét lại hận mình, chỉ vì một nữ nhân mà từ bỏ tất cả. Sớm biết có ngày hôm nay, Ma Nghiêm này tội gì tự làm khổ mình…
Hai bóng người một đỏ một trắng đã biến mất khỏi thần thức của chúng tiên, Sát Thiên Mạch cũng đột nhiên biến mất không thấy, chúng tiên cũng từ biệt rời đi, chỉ còn đệ tử của Trường Lưu.
“Sư huynh, tiếp theo phải làm thế nào?” Sênh Tiêu Mặc lúc này đã không còn bộ dáng trấn tĩnh như thường, lo lắng hỏi.
“Còn thế nào nữa, làm theo lời Tử Họa thôi…” Ma Nghiêm mệt mỏi nói.
“Thế tôn, xin người tha cho mẹ Cốt Đầu. Mẹ đã mất hết tu vi rồi, sẽ không gây ra chuyện gì nữa đâu, huhu.” Đường Bảo từ trên vai Lạc Thập Nhất bay đến, khuôn mặt mũm mĩm lấm lem nước mắt dập đầu dưới chân Ma Nghiêm.
Hoa Thiên Cốt vốn luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu, họng có chút nghen ngào khàn khàn gọi một tiếng “Đường Bảo”. Nàng đã mất sư phụ, mất Đông Phương, nhưng vẫn còn Đường Bảo, thật may quá.
Đường Bảo chính là con nàng, là máu thịt, là tất cả yêu thương của nàng. Từ trước khi gặp được sư phụ, nó đã luôn ở bên cạnh nàng làm bạn. Đối với nàng, Đường Bảo quan trọng không hề kém sư phụ…
Lạc Thập Nhất và Khinh Thủy cũng chạy tới cầu xin Ma Nghiêm, tuy rằng hi vọng không lớn nhưng cũng không đành lòng để Hoa Thiên Cốt bị giam trọn đời trong thủy lao.
Ma Nghiêm lúc này giống như đã già đi mấy chục tuổi, nhìn mấy đứa nhóc này tình cảm thâm hậu lại nhớ đến mấy sư huynh đệ mình lúc trẻ, cũng hơi mềm lòng đột nhiên một chùm sáng đỏ mang theo sát khí từ xa bay tới, như lưu tinh lao về phía Hoa Thiên Cốt.
“Nghê Thiên Trượng, ngươi dám…” Ma Nghiêm tức giận gầm lên, tay vung lên đánh lệch hướng chùm sáng đỏ.
“Ma Nghiêm, con nhãi này hại con gái ta thảm như vậy, không giết nó lão phu không cam lòng!” Nghê Thiên Trượng mắt lóe sát khí, trên tay là thần kiếm Thu Thủy. Mấy người Bạch Tử Họa không có ở đây, lão cũng không còn phải cố kị gì nữa.
Ma Nghiêm đã trọng thương sao có thể là đối thủ của Nghê Thiên Trượng, Sênh Tiêu Mặc bình thường cũng không am hiểu chiến đấu, hai người công lại mới miễn cưỡng đánh ngang tay với Nghê Thiên Trượng. Lạc Thập Nhất cùng Khinh Thủy cực kì lo lắng, sợ Thế tôn và Nho tôn không chống đỡ được, thần kinh căng thẳng tập trung vào cuộc chiến, không để ý tới Nghê Mạn Thiên chỉ còn một tay, vẻ mặt đầy oán hận chậm rãi tiếp cận, đánh một chưởng cực mạnh.
Đường Bảo từ đầu đến cuối vẫn tập trung vào Hoa Thiên Cốt, hét lớn một tiếng rồi lao ra chắn cho nàng. Cơ thẻ nhỏ bé trong suốt rơi vào lòng Hoa Thiên Cốt.
Mấy người còn lại đều sợ ngây người trước biến cố này, đờ đẫn nhìn Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo.
“Mẹ Cốt Đầu…” Đường Bảo lấm lem nước mắt nhìn Hoa Thiên Cốt “Rõ ràng mẹ đã hứa với con, sẽ không bao giờ bỏ con lại một mình nữa, nhưng hết lần này tới lần khác lại nuốt lời!” Trơ mắt nhìn ba chết, nhìn nàng bị bắt, một đứa bé như nó sao chịu nổi. Cho dù có Lạc Thập Nhất ở bên chăm sóc, nó sẽ vui vẻ được sao? Người quan trọng nhất với nó vẫn là mẹ Cốt Đầu! Rõ ràng đã hứa rồi, hai người sẽ ở bên nhau mãi không chia xa.
“Không… không bao giờ bỏ con lại nữa…”
Hoa Thiên Cốt ôm chặt lấy nó, cổ họng khản đặc cuối cùng cũng vang lên vài từ, tiếng khóc đau đớn như rên rỉ.
“Mẹ hứa rồi đó nha…”
Đường Bảo yếu ớt nói, hai mắt khép lại, rồi cuối cùng cũng dần tan biến trên không.
Lạc Thập Nhất lập tức đổ sụp xuống đất, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng đong đầy nước mắt. Bao năm qua, trong lòng nàng, hắn vẫn mãi không bằng Hoa Thiên Cốt. Bao năm qua, có lẽ nàng chưa bao giờ yêu hắn…
Khinh Thủy kinh hoàng che miệng, hai vai run bần bật, sao lại thành thế này, sao lại thành thế này!
Nghê Mạn Thiên ngửa mặt cười điên cuồng, trốn sau lưng Nghê Thiên Trượng. Cho dù không thể tận tay chém giết Hoa Thiên Cốt, giết con sâu này coi như cũng giảm bớt oán hận trong lòng nàng rồi . Chẳng qua chỉ là một con sâu mà dám cướp người thương của nàng. Cả ngày lẫn đêm nàng đều bị ghen ghét đố kị gặm cắn, muốn giết nó. Có điều tuy Hoa Thiên Cốt bị cầm tù, Lạc Thập Nhất lại không lúc nào không bảo vệ nó. Bây giờ trời ban cho nàng cơ hội, cuối cùng không còn ai cướp sư phụ của nàng nữa, sư phụ sau này sẽ chỉ nhìn Nghê Mạn Thiên nàng thôi!
Ma Nghiêm tuy bình thường nghiêm khắc lại cực đoan nhưng cũng biết tình cảm của Lạc Thập Nhất dành cho Đường Bảo. Thấy đệ tử của mình suy sụp như thế trong lòng cũng cực kì khó chịu. Chẳng lẽ bất cứ ai liên quan đến Hoa Thiên Cốt đều không có kết quả tốt ư?
Sênh Tiêu Mặc vẻ mặt tái nhợt, trong lòng lo lắng Hoa Thiên Cốt lại phát điên, vội vã kéo mấy người Ma Nghiêm, lạc Thập Nhất, Khinh Thủy lùi ra ngoài.
Bỗng thấy Hoa Thiên Cốt từ từ ngẩng đầu đứng dậy, không còn đau đớn như khi Đông Phương Úc Khanh chết, mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng mênh mông. Có lẽ chỉ khi người ta tuyệt vọng tới tận cùng, không còn lưu luyến gì thế gian này mới có ánh mắt vô tình lạnh băng như thế.
Tất cả mọi người đều bất giác rùng mình, hàn khí thấu xương.
Chỉ là tại ngã tư ấy lại rẽ thành hai con đường khác nhau
Nếu từ nay về sau không thể cùng người tay trong tay
Thì xin hãy để ta ôm chặt người dù chỉ trong phút chốc
Khi yêu một người chúng ta đều không có lỗi
Chỉ là từ nay về sau không thể cùng người đi đến cuối đường
Nếu lòng ta đau thế gian này liệu có ai hiểu được
Và ta sẽ không hối hận vì đã từng yêu người
Hoa Thiên Cốt tê dại ngã xuống đất, mở hai tay ra, chỉ thấy tay mình dính tanh mùi máu. Con người vừa mới ấm áp ôm nàng không biết đã đi đâu, có cơn gió thổi tới, nàng bỗng thấy lạnh quá. Nàng có thể tưởng tượng cái chết của Đông Phương Úc Khanh thảm thiết tới mức nào, ngay cả giây phút cuối cùng hắn cũng không quên che mắt nàng, không quên nói với nàng… đừng nhìn.
Đó chính là sự bảo hộ cuối cùng hắn có thể cho nàng.
Tất cả mọi người đều ngây dại, ngay cả Ma Nghiêm cũng chết sững, hắn không ngờ một kẻ phàm tục như Đông Phương Úc Khanh lại có sức mạnh lớn đến thế, càng không ngờ Đông Phương Úc Khanh thà chết không toàn thây cũng không muốn Hoa Thiên Cốt phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Bạch Tử Họa khẽ thở dài, hai tay kết ấn, chậm rãi tụ lại thân thể và hồn phách tản khắp nơi của Đông Phương Úc Khanh, cũng cẩn thận hủy từng vết máu xung quanh.
Bóng hình màu bạc như ảo ảnh của Đông Phương Úc Khanh dần tụ lại.
“Cốt Đầu…” Hắn khẽ gọi, vươn tay muốn chạm vào gò má nàng, lại bị vỡ thành vô số mảnh trong suốt, rồi lại tụ lại.
Hoa Thiên Cốt từ từ mở đôi mắt đầy tơ máu ra, nhìn chằm chằm vào hắn, không dám chớp mắt, như thể sợ chỉ cần nhắm lại thì sẽ không bao giờ thấy Đông Phương nữa.
Không phải ảo giác, không phải ảo giác… Hoa Thiên Cốt tự nhủ với mình hết lần này tới lần khác.
“Cốt Đầu, đừng chết, nghe lời ta, đừng chết. Dẫu thế gian này không ai yêu nàng thì nàng cũng phải tự yêu lấy bản thân…”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu khóc, muốn ôm chặt lấy hắn lại chỉ chạm vào một đống mảnh vụn trong suốt.
Giọng Đông Phương Úc Khanh càng ngày càng nhỏ, không duy trì được hình thái nữa, bắt đầu tan theo gió. Hoa Thiên Cốt điên cuồng vươn tay muốn ôm hắn như thể đang giành lại thứ gì đó, tuyệt vọng khóc nức nở, bất lực như một đứa trẻ.
“Ta vẫn muốn thấy sau khi lớn lên Cốt Đầu sẽ như thế nào, tiếc rằng ta lại không đợi được…” Đông Phương Úc Khanh cười dịu dàng như cơn gió mát lướt qua thảo nguyên, sau đó dần biến mất không còn dấu vết.
Hoa Thiên Cốt gắng đứng dậy chạy theo, rồi lại loạng choạng ngã xuống, vừa khóc vừa lê mình trên nền đất. Miệng vết thương lại vỡ ra, máu chảy lênh láng.
“Đừng đi, không phải huynh muốn ta đi cùng huynh, không quan tâm tới chuyện đời, huynh cũng không làm Các chủ Dị Hủ các đó sao? Ta đồng ý, ta đồng ý mà! Cả nhà chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau! Xin huynh đừng đi! Đừng bỏ lại ta! Đông Phương…”
Hoa Thiên Cốt bất lực cuộn người khóc gọi, nhưng Đông Phương Úc Khanh đã không còn nghe thấy nữa.
Mi tâm của Hồng Điệp lộ vẻ thương xót, người của Dị Hủ các mặc dù chết sớm nhưng vẫn vẹn toàn. Còn Đông Phương Úc Khanh lại trúng chiêu mạnh nhất của Ma Nghiêm – Phù Trần Đoạn, từ tứ chi đến khung xương, từ da thịt đến gân cốt, đều vỡ thành từng mảnh vụn, cơ thể như bị thả vào máy xay thịt, lúc chết cực kì đau đớn, cực kì đáng sợ.
Nhưng tới tận trước khi chết Đông Phương Úc Khanh vẫn còn lo lắng không biết Hoa Thiên Cốt có vì vậy mà sợ hãi không, thế nên không cho nàng ta nhìn, không để trái tim Hoa Thiên Cốt vì cái chết của bản thân mà lại tan nát thêm lần nữa.
Hoa Thiên Cốt vẫn ngồi im dưới đất, không có lấy một chút sức sống, y như một cái xác vô hồn. Mắt nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay đang mở ra, nhìn những mảnh nhỏ trong suốt dần bay khắp trời như hoa bồ công anh, sau đó biến mất không còn gì nữa.
Bạch Tử Họa nhìn nàng, tràn đầy cảm giác đau lòng và thương xót, khẽ thở dài.
Hoa Thiên Cốt thầm cười lạnh, nỗi đau của nàng, sự kiên trì của nàng, sự dứt khoát của nàng người làm sao hiểu được? Nàng không bản lĩnh như người, có thể nhẫn tâm tổn thương người yêu mình vì mấy thứ đạo nghĩa vớ vẩn của người.
Chuyện đã tới nước này, nàng không thể làm gì cho Đông Phương được nữa. Điều nàng có thể làm chỉ có một – giết Ma Nghiêm, báo thù cho Đông Phương.
Hoa Thiên Cốt nhào về phía Ma Nghiêm như một kẻ điên, yêu khí theo những giọt máu bắn tung tóe từ miệng vết thương mà tràn ra ngoài. Ma Nghiêm dưới lượt tấn công cực nhanh và cực mạnh liên tục lui dần về phía sau, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hoa Thiên Cốt bỗng thấy hơi sợ. Hết nhát kiếm này tới nhát kiếm khác bổ tới, ánh lửa văng khắp nơi.
Nàng muốn ông ta phải đau đớn, không hề đánh trúng chỗ hiểm nào, đầu tiên là phế đi tay trái của ông ta, phần thịt trên cánh tay bị nàng lóc sạch, có thể thấy phần xương trắng thấp thoáng.
Hoa Thiên Cốt oán hận tới tột độ, dần sa vào ma đạo. Màu mắt ngày càng biến tím, bất giác không có một chút ánh sáng, cả người đều bao trùm hơi thở điên cuồng khát máu.
“Con nhãi này bắt đầu yêu hóa rồi!”
Sát Thiên Mạch cong khóe môi, tay trái giơ lên vẽ mấy kí tự trên không trung, xung quanh liền hiện ra một kết giới lớn màu tím bảo vệ bên ngoài.
“Tận mắt chứng kiến cái chết của người thân đổi lại là ai cũng khó mà bình tĩnh. Đừng ép Tiểu Cốt, dùng pháp trận giữ con bé lại, cho nó thời gian để bình tĩnh.” Hồng Điệp thoáng nhớ tới cảnh Hoa Thiên Cốt bị ép trở thành Yêu thần trong nguyên tác, lo lắng nói.
“Được.”
Bạch Tử Họa không chút do dự đáp ứng, trong thâm tâm cũng không thực sự muốn làm tổn thương đứa trẻ này. Dẫu gì cũng là đệ tử của hắn, cho dù có phạm sai lầm cũng vẫn là đệ tử của hắn.
Nếu Hoa Thiên Cốt biết những gì Bạch Tử Họa suy nghĩ hẳn sẽ không lâm vào hoàn cảnh này. Đáng tiếc, Hoa Thiên Cốt tự phụ rất hiểu sư phụ mình lại không biết, hắn không thích nói chuyện, chỉ dùng hành động để bày tỏ. Hoa Thiên Cốt không biết, đối với Bạch Tử Họa vừa yêu vừa hận, đối với Hồng Điệp có được tình yêu của Bạch Tử Họa vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Cuối cùng dẫn đến bi kịch mà tất cả đều không ngờ đến…
Bạch Tử Họa niệm chú, hai tay kết ấn, một kiếm trận khổng lồ do vô số đệ tử Trường Lưu hợp lực thi triển lấy hắn làm trung tâm, hiện trên không trung, từ từ thu nhỏ lại vây lấy Hoa Thiên Cốt bên trong. Hoa Thiên Cốt liếc nhìn sư phụ, không hiểu vì sao hắn nhất định phải ngăn mình báo thù cho Đông Phương, lòng càng tăng thêm oán hận. Nàng không tránh né, cũng không phòng thủ, chỉ một mực đuổi giết Ma Nghiêm, tàn nhẫn tra tấn ông ta, muốn khiến ông ta sống không bằng chết. Cho dù thỉnh thoảng có kiếm chém lên người cũng không thèm tránh, như không có cảm giác gì vậy.
Mặt Ma Nghiêm ngày càng trắng bệch, chợt thấy Hoa Thiên Cốt cũng ra một chiêu Phù Trần Đoạn như hắn vừa nãy, không ngờ lại muốn hắn chết ngay dưới chiêu của mình.
“Tiểu Cốt!”
Bạch Tử Họa đẩy Ma Nghiêm ra, chắn trước mặt Hoa Thiên Cốt, hét lớn.
Chưởng của Hoa Thiên Cốt bỗng dừng lại trước người Bạch Tử Họa một thước.
“Tránh ra!”
Hoa Thiên Cốt tức giận tới cả người run bần bật, khuôn mặt vì yêu hóa nên càng thêm đáng sợ. Bạch Tử Họa chau mày, dồn toàn sức muốn phong ấn yêu lực của nàng lại.
“Muốn giết người, hãy giết vi sư trước!” Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn nàng, như thể đã thấu suốt nàng từ lâu.
“Tránh ra!” Hoa Thiên Cốt gầm lên giận dữ, chỉ một chút nữa, một chút nữa là có thể báo thù cho Đông Phương rồi. Vì sao lại cản nàng, nàng muốn báo thù cho Đông Phương có gì sai?
Một trận chiến cuối cùng lại dẫn tới hai sư đồ đối đầu. Chúng tiên nín thở quan sát tình hình, Sát Thiên Mạch cau mày, có chút khó chịu với thái độ của Bạch Tử Họa.
Hai bên vốn đang giằng co, bỗng một bóng đỏ lóe lên đằng sau Hoa Thiên Cốt. Chỉ thấy Hoa Thiên Cốt đột nhiên bất động, từ trên cao rơi xuống được bóng người màu đỏ giữ lấy.
Chúng tiên nhìn người mặc áo đỏ trên cao, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một điển tịch trong sách cổ: Thần thông thiên phú Tiên Linh tộc – Thuấn di(*).
(*) Thuấn phát di chuyển: Dùng cách giải nghĩa hiện đại là dịch chuyển tức thời – teleport
Mắt Bạch Tử Họa hiện lên vẻ đau lòng, cắn chặt răng, vươn tay điểm tất cả khí huyệt trên người Hoa Thiên Cốt. Để phòng nàng ta lại bạo phát, hắn tụ tiên lực thành tơ, xuyên vào trong cơ thể khóa chặt tất cả các khớp xương của Hoa Thiên Cốt lại.
“Chỉ thiếu chút nữa thôi, Hồng Điệp, sư phụ, không ngờ các ngươi lại phá hỏng chuyện của ta.”
Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời rên một tiếng thảm thiết vô cùng, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Chúng tiên sửng sốt nhìn lên trời, mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển.
“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa hoảng sợ nhìn Hoa Thiên Cốt.
Tiếng rên của Hoa Thiên Cốt đã trở thành tiếng cười sằng sặc bi ai, nhưng vẫn thảm thiết như trước. Tiếng cười không ngừng vang lên, vô cùng đau khổ, người nghe đều rung động. Chúng tiên vừa sờ tay lên mặt, không ngờ lại vương đầy nước mắt.
Rất lâu về sau, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mọi người vẫn hoảng sợ.
Không ai có thể quên gương mặt đầy huyết lệ, đáng sợ tới cực điểm kia của Hoa Thiên Cốt cùng tiếng cười sặc sụa tuyệt vọng và gào thét thảm thiết.
Thần khóc, đất trời cùng đau, nhật nguyệt nức nở.
“Tiểu Cốt! Bọn họ đã chết rồi!”
Hoa Thiên Cốt đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Hồng Điệp, thần tình trong mắt biến đổi bất định, cuối cùng im lặng, hất tay nàng ra quỳ rạp xuống đất, cuộn người thành một khối nhỏ. Cả người run lên bần bật.
Bạch Tử Họa nhìn đứa trẻ mình đã dạy dỗ, trong mắt chỉ có đau lòng cùng tự trách. Đứa trẻ này trở nên như vậy, đầu là do hắn dạy dỗ không tốt.
Hồng Điệp im lặng không nói, nắm chặt tay hắn. Bất kì lời nói nào cũng không ngăn được sự tự trách cùng hối hận trong lòng hắn, cái nàng có thể làm chính là ở bên cạnh hắn, giúp hắn có được lựa chọn đúng nhất mà thôi.
Ma Nghiêm đã bị trọng thương, được Sênh Tiêu Mặc đỡ lại gần Bạch Tử Họa. Tuy rằng hắn không vui khi thấy Bạch Tử Họa cùng Hồng Điệp nắm tay đứng chung một chỗ nhưng cũng biết giờ không phải lúc tính toán, chỉ đành nén nhịn nói.
“Sư đệ! Đệ đã nhìn thấy tất cả tai họa này rồi đấy, Hoa Thiên Cốt bắt buộc phải chết! Chẳng lẽ đệ còn định mềm lòng thêm lần nữa?”
Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn hắn, mắt không có chút cảm xúc nào, Ma Nghiêm không khỏi chột dạ. Tới lúc này rồi, chuyện không nên làm đều đã làm, chẳng lẽ Bạch Tử Họa còn muốn tính sổ với hắn hay sao?
“Là ai hắt nước ao Tuyệt Tình vào nàng?” Một câu thản nhiên, nhưng rõ ràng là đang hỏi tội. Nghê Mạn Thiên vốn cực kì đắc ý bỗng sợ tới mức suýt chút nữa quỳ sụp xuống. Hoa Thiên Cốt nằm dưới đất cũng hơi run rẩy.
“Ta hỏi, là ai?” Bạch Tử Họa đảo mắt nhìn chúng tiên Trường Lưu, mọi người đều như không có chỗ trốn dưới ánh mắt của hắn.
Nghê Mạn Thiên thầm biết có lẽ Bạch Tử Họa đã tính ra, giấu thế nào được, nàng ta hoang mang sợ hãi, quỳ rạp xuống đất.
“Đêm đó không có sự cho phép của ta, ngươi dám vào tiên lao, còn hủy mặt nàng?” Giọng Bạch Tử Họa vẫn bình thản như thường, nhưng mọi người xung quanh lại bất giác rùng mình.
Nghê Mạn Thiên bắt đầu run rẩy, chuyện tới nước này rồi không phải Tôn thượng còn muốn báo thù cho Hoa Thiên Cốt chứ? Không đâu! Thế tôn và phụ thân đều đang ở đây, cho dù người thật sự giận lây sang nàng cũng sẽ không làm gì đâu.
Ma Nghiêm thấy vậy, cả giận nói: “Nước ao Tuyệt Tình là ta hạ lệnh hắt, nếu không phải trong lòng nó mang tạp niệm thì sao lại biến thành thế kia?”
Bạch Tử Họa không nhìn hắn, chỉ bước từng bước tới gần Nghê Mạn Thiên. Nghê Thiên Trượng hoảng loạn che trước mặt con gái.
“Chỉ cần một ngày Nghê Mạn Thiên vẫn là đệ tử của Trường Lưu, thì sẽ phải tuân thủ môn quy của bổn phái.”
Bạch Tử Họa không thèm chớp mắt, nâng kiếm lên, cánh tay trái của Nghê Mạn Thiên đã bị hắn chém đứt.
“Ngươi đã phạm phải bao nhiêu tội, ta không nói tự ngươi rõ, phạt nhỏ cảnh lớn, phạt ngươi diện bích trong tĩnh thất bảy năm, không được ra ngoài một bước!”
Nghê Thiên Trượng vẫn đứng yên tại chỗ, giận run người, thậm chí Bạch Tử Họa rút kiếm thế nào ông ta cũng không thấy.
Nghê Mạn Thiên chứng kiến cánh tay của mình rơi xuống, còn không cảm nhận được cả đau đớn, sau một lát thì kinh sợ hét toáng lên rồi ngất đi.
“Đệ muốn trút giận, có thể trút hết lên ta! Đệ biết rõ tất cả đều là ta đứng sau sai bảo!”
Bạch Tử Họa quay ngoắt lại, giơ kiếm về phía Ma Nghiêm, nhưng ngay sau đó lại khẽ thả tay, Hoành Sương kiếm rơi xuống đất. Ma Nghiêm giật mình, nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Bạch Tử Họa.
Có lẽ hắn muốn, chỉ có điều không thể mà thôi.
“Hoa Thiên Cốt hết lần này đến lần khác phạm vào môn quy, niệm tình trước kia có nhiều công lao với bổn môn nay phong ấn tu vi giam vào thủy lao… suốt đời.”
Sợi cung vũ trắng noãn bay ra, xoay nửa vòng trên không rồi rơi xuống.
“Chức chưởng môn này, vẫn nên để huynh làm thôi. Ta và Hồng Điệp sẽ cùng nhau quy ẩn, không hỏi chuyện Lục giới nữa.” Bạch Tử Họa mệt mỏi ném Hoành Sương kiếm cùng cung vũ lại, mặc kệ tất cả mang theo Hồng Điệp xoay người rời đi.
Ma Nghiêm nhìn theo bóng Bạch Tử Họa ôm Hồng Điệp dần đi xa, bỗng thấy mệt mỏi. Tất cả những gì mình làm đều vì hắn, vì Trường Lưu, vì Tiên giới, ấy vậy mà hắn lại ghét lại hận mình, chỉ vì một nữ nhân mà từ bỏ tất cả. Sớm biết có ngày hôm nay, Ma Nghiêm này tội gì tự làm khổ mình…
Hai bóng người một đỏ một trắng đã biến mất khỏi thần thức của chúng tiên, Sát Thiên Mạch cũng đột nhiên biến mất không thấy, chúng tiên cũng từ biệt rời đi, chỉ còn đệ tử của Trường Lưu.
“Sư huynh, tiếp theo phải làm thế nào?” Sênh Tiêu Mặc lúc này đã không còn bộ dáng trấn tĩnh như thường, lo lắng hỏi.
“Còn thế nào nữa, làm theo lời Tử Họa thôi…” Ma Nghiêm mệt mỏi nói.
“Thế tôn, xin người tha cho mẹ Cốt Đầu. Mẹ đã mất hết tu vi rồi, sẽ không gây ra chuyện gì nữa đâu, huhu.” Đường Bảo từ trên vai Lạc Thập Nhất bay đến, khuôn mặt mũm mĩm lấm lem nước mắt dập đầu dưới chân Ma Nghiêm.
Hoa Thiên Cốt vốn luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu, họng có chút nghen ngào khàn khàn gọi một tiếng “Đường Bảo”. Nàng đã mất sư phụ, mất Đông Phương, nhưng vẫn còn Đường Bảo, thật may quá.
Đường Bảo chính là con nàng, là máu thịt, là tất cả yêu thương của nàng. Từ trước khi gặp được sư phụ, nó đã luôn ở bên cạnh nàng làm bạn. Đối với nàng, Đường Bảo quan trọng không hề kém sư phụ…
Lạc Thập Nhất và Khinh Thủy cũng chạy tới cầu xin Ma Nghiêm, tuy rằng hi vọng không lớn nhưng cũng không đành lòng để Hoa Thiên Cốt bị giam trọn đời trong thủy lao.
Ma Nghiêm lúc này giống như đã già đi mấy chục tuổi, nhìn mấy đứa nhóc này tình cảm thâm hậu lại nhớ đến mấy sư huynh đệ mình lúc trẻ, cũng hơi mềm lòng đột nhiên một chùm sáng đỏ mang theo sát khí từ xa bay tới, như lưu tinh lao về phía Hoa Thiên Cốt.
“Nghê Thiên Trượng, ngươi dám…” Ma Nghiêm tức giận gầm lên, tay vung lên đánh lệch hướng chùm sáng đỏ.
“Ma Nghiêm, con nhãi này hại con gái ta thảm như vậy, không giết nó lão phu không cam lòng!” Nghê Thiên Trượng mắt lóe sát khí, trên tay là thần kiếm Thu Thủy. Mấy người Bạch Tử Họa không có ở đây, lão cũng không còn phải cố kị gì nữa.
Ma Nghiêm đã trọng thương sao có thể là đối thủ của Nghê Thiên Trượng, Sênh Tiêu Mặc bình thường cũng không am hiểu chiến đấu, hai người công lại mới miễn cưỡng đánh ngang tay với Nghê Thiên Trượng. Lạc Thập Nhất cùng Khinh Thủy cực kì lo lắng, sợ Thế tôn và Nho tôn không chống đỡ được, thần kinh căng thẳng tập trung vào cuộc chiến, không để ý tới Nghê Mạn Thiên chỉ còn một tay, vẻ mặt đầy oán hận chậm rãi tiếp cận, đánh một chưởng cực mạnh.
Đường Bảo từ đầu đến cuối vẫn tập trung vào Hoa Thiên Cốt, hét lớn một tiếng rồi lao ra chắn cho nàng. Cơ thẻ nhỏ bé trong suốt rơi vào lòng Hoa Thiên Cốt.
Mấy người còn lại đều sợ ngây người trước biến cố này, đờ đẫn nhìn Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo.
“Mẹ Cốt Đầu…” Đường Bảo lấm lem nước mắt nhìn Hoa Thiên Cốt “Rõ ràng mẹ đã hứa với con, sẽ không bao giờ bỏ con lại một mình nữa, nhưng hết lần này tới lần khác lại nuốt lời!” Trơ mắt nhìn ba chết, nhìn nàng bị bắt, một đứa bé như nó sao chịu nổi. Cho dù có Lạc Thập Nhất ở bên chăm sóc, nó sẽ vui vẻ được sao? Người quan trọng nhất với nó vẫn là mẹ Cốt Đầu! Rõ ràng đã hứa rồi, hai người sẽ ở bên nhau mãi không chia xa.
“Không… không bao giờ bỏ con lại nữa…”
Hoa Thiên Cốt ôm chặt lấy nó, cổ họng khản đặc cuối cùng cũng vang lên vài từ, tiếng khóc đau đớn như rên rỉ.
“Mẹ hứa rồi đó nha…”
Đường Bảo yếu ớt nói, hai mắt khép lại, rồi cuối cùng cũng dần tan biến trên không.
Lạc Thập Nhất lập tức đổ sụp xuống đất, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng đong đầy nước mắt. Bao năm qua, trong lòng nàng, hắn vẫn mãi không bằng Hoa Thiên Cốt. Bao năm qua, có lẽ nàng chưa bao giờ yêu hắn…
Khinh Thủy kinh hoàng che miệng, hai vai run bần bật, sao lại thành thế này, sao lại thành thế này!
Nghê Mạn Thiên ngửa mặt cười điên cuồng, trốn sau lưng Nghê Thiên Trượng. Cho dù không thể tận tay chém giết Hoa Thiên Cốt, giết con sâu này coi như cũng giảm bớt oán hận trong lòng nàng rồi . Chẳng qua chỉ là một con sâu mà dám cướp người thương của nàng. Cả ngày lẫn đêm nàng đều bị ghen ghét đố kị gặm cắn, muốn giết nó. Có điều tuy Hoa Thiên Cốt bị cầm tù, Lạc Thập Nhất lại không lúc nào không bảo vệ nó. Bây giờ trời ban cho nàng cơ hội, cuối cùng không còn ai cướp sư phụ của nàng nữa, sư phụ sau này sẽ chỉ nhìn Nghê Mạn Thiên nàng thôi!
Ma Nghiêm tuy bình thường nghiêm khắc lại cực đoan nhưng cũng biết tình cảm của Lạc Thập Nhất dành cho Đường Bảo. Thấy đệ tử của mình suy sụp như thế trong lòng cũng cực kì khó chịu. Chẳng lẽ bất cứ ai liên quan đến Hoa Thiên Cốt đều không có kết quả tốt ư?
Sênh Tiêu Mặc vẻ mặt tái nhợt, trong lòng lo lắng Hoa Thiên Cốt lại phát điên, vội vã kéo mấy người Ma Nghiêm, lạc Thập Nhất, Khinh Thủy lùi ra ngoài.
Bỗng thấy Hoa Thiên Cốt từ từ ngẩng đầu đứng dậy, không còn đau đớn như khi Đông Phương Úc Khanh chết, mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng mênh mông. Có lẽ chỉ khi người ta tuyệt vọng tới tận cùng, không còn lưu luyến gì thế gian này mới có ánh mắt vô tình lạnh băng như thế.
Tất cả mọi người đều bất giác rùng mình, hàn khí thấu xương.
/79
|