Hoa Thiên Cốt lao ra phá hỏng Đại lễ bái sư, lại nghe được tin có nội gián Ma tộc xông vào Trường Lưu khiến Ma Nghiêm giận tím mặt.
Hoa Thiên Cốt căng thẳng, nhìn bóng người mặc trường bào gấm đen như mực, tựa một vị thần giáng tử từ trên trời xuống đang khoanh tay đứng trên biển. Gương mặt vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ, sát khí tỏa hơn mười dặm, đó chính là Thế tôn Ma Nghiêm.
“Nghiệt chướng! Thì ra là ngươi!”
Ma Nghiêm kinh ngạc nhìn gương mặt nguyên vẹn như xưa của Hoa Thiên Cốt, hắn chưa bao giờ nghe thấy việc có cách phục hồi vết sẹo do nước ao Tuyệt Tình gây ra. Con nhóc này đã thành phế nhân lại còn bị đẩy tới man hoang, không ngờ vẫn bình an vô sự đứng trước mặt hắn, chẳng lẽ nó thật sự có bản lĩnh thông thiên ư?
Bạch Tử Họa hờ hững liếc nhìn bóng người nhỏ gầy bên dưới, đứa bé này sao lại cố chấp như thế?
Kì thật Bạch Tử Họa đã sớm biết tình cảm của Hoa Thiên Cốt, nhưng hắn đối với con bé chỉ có tình sư đồ đơn thuần. Chuyện con bé bị trừng phạt hắn cũng không biết, lúc ấy chỉ toàn tâm toàn ý muốn cứu Hồng Điệp, cầu xin Ngọc đế ban tiên đan lại đồng ý sẽ nhận U Nhược làm đệ tử, bất chấp làm trái với lời thề của mình. Sau khi đưa Hồng Điệp qua thời không chi môn, hắn lập tức bế quan dưỡng thương, không hỏi chuyện ngoại giới. Sau này biết được chuyện Hoa Thiên Cốt bị trừng phạt, trong lòng không ngừng áy náy liền ngầm cho phép Đông Phương Úc Khanh tới mang Tiểu Cốt đi.
Hoa Thiên Cốt cúi đầu không nói, chân khí quanh người phập phồng bất ổn định theo cảm xúc.
Bao năm tháng qua, cả ngày lẫn đêm, tất cả những trông mong suy nghĩ đều chỉ là muốn được gặp lại người ấy. Bây giờ khi cơ hội thực sự đã tới, người ở ngay trước mắt lại giống như xa cách tận chân trời…
Ma Nghiêm sắc mặt lạnh lẽo tay hướng về phía mi tâm, một dòng nước bạc cực lớn biến ra từ ấn kí, từ từ xoáy tròn trên tay hắn, lấp lánh đầy màu sắc, sáng lòa rực rỡ.
Bạch Tử Họa vốn định ra tay ngăn cản, đột nhiên cảm nhận được một khí tức quen thuộc. Là nàng! Dù khí tức vô cùng yếu ớt nhưng hắn tuyệt đối không nhận lầm được, nàng đã trở lại, hơn nữa ở ngay trên Trường Lưu.
Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không để ý nhiều nữa, lao người bay ra ngoài.
Hoa Thiên Cốt thẫn thờ xin sư phụ bay lướt qua, vốn muốn đuổi theo lại bị Ma Nghiêm chặn lại.
Thủy ngân xoay tròn bồng bềnh, bay múa tự vầng trăng trên trời, uy lực lại cực lớn, thế công vừa nhanh vừa hiểm. Hoa Thiên Cốt chỉ thấy một dòng thủy ngân óng ánh quanh mình, vội vã điều khiển kiếm chống đỡ, ánh lửa đã văng khắp nơi, chẳng bao lâu thân kiếm đã bị đâm thành mấy lỗ.
Hoa Thiên Cốt vừa đánh vừa lui, Ma Nghiêm vươn ngón tay thứ hai ra, nhẹ nhàng kẹp lấy một bông tuyết đang rơi làm ám khí bắn về phía nàng.
“Nghiệp chướng! Còn dám chạy!”
Chân Hoa Thiên Cốt bị kìm hãm, vừa phải thuận thế nhẹ nhàng tránh tuyết, vừa phải chống lại thế công dữ dội vô cùng của dòng nước bạc. Nàng hít sâu một hơi, nội lực không ngừng trào ra ngoài, xung quanh đóng băng từng tấc một, dọc theo mũi kiếm, đông cứng cả thủy ngân.
Ma Nghiêm hừ lạnh, hai tay bổ thẳng vào phía sau Hoa Thiên Cốt. Nàng vội vã xoay người, thấy không thể trốn thoát, đành phải đỡ hai chưởng của hắn.
Luồng chân khí vừa cương vừa mạnh ập thẳng vào lòng bàn tay, dồn dập lên đầu nàng, tựa như chỉ cần nàng hơi buông lỏng thì sẽ bị bóp đến chết.
Môi Hoa Thiên Cốt tím ngắt, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng họng vẫn không thể phát ra tiếng. Nàng cố vực dậy tinh thần, giáng một chưởng như Trường Giang vỡ đê, cuồn cuộn ập thẳng về phía Ma Nghiêm.
Ma Nghiêm bay người bị đẩy đến hơn mấy trượng, kinh ngạc nhìn nàng. Dưới một sắc tím yêu dị, thủy ngân bị nàng kéo phăng ra ngoài, luồng chân khí đang tuôn ra từ miệng vết thương cực lớn sau lưng từ từ chảy về. Miệng vết thương chậm rãi khép lại, cuối cùng chỉ còn một vết sẹo.
“Ngươi…”
Ma Nghiêm hoảng sợ lùi lại hai bước, tựa như thấy yêu ma quỷ quái.
Sức mạnh Yêu Thần?
Lòng hắn như bị nện một đòn mạnh.
Không phải ý niệm của Yêu thần đã bị Hồng Điệp tiêu diệt sao? Chính Bạch Tử Họa cũng đã xác nhận điều đó, sao lại…
Trừ phi con bé này… tình nguyện tiếp nhận ý niệm của Yêu thần, trở thành một Yêu thần khác.
Con bé này quả nhiên là tai họa!
Ánh mắt Ma Nghiêm sắc bén kinh người, hắn trầm mặt lạnh lùng nói: “Lần này ta phải diệt trừ tai họa!”
Nói xong hắn xuất tất cả sức mạnh, như chớp giật sấm rền lao tới tấn công. Hoa Thiên Cốt cảm thấy luồng sức mạnh cuồn cuộn không ngừng trào lên, giao đấu với Ma Nghiêm hơn hai trăm chiêu lại không hề rơi vào thế yếu. Sức mạnh Yêu Thần thoát ra được đó dường như đã dần hòa nhập vào người nàng.
Chúng tiên nhìn nhau kinh hãi, không ngờ một tội đồ của Trường Lưu cũng có thể đánh ngang tay với Thế tôn. Đồ đệ của Bạch Tử Họa đã vậy, người làm sư phụ như hắn còn đáng sợ thế nào?
Người trong thiên hạ đều biết Bạch Tử Họa là đệ nhất nhân của Tiên giới, nhưng không một ai biết được hắn mạnh đến mức nào, bởi vì chưa ai từng thấy hắn toàn lực ra tay. Hiện tại nhìn thấy thực lực Hoa Thiên Cốt thi triển, tự nhiên nghĩ tới là sở học chân truyền của Bạch Tử Họa.
Đáng tiếc Trường Lưu thượng tiên đột nhiên lại bay ra ngoài, không ai biết hắn đi đâu, làm gì, cũng không dám dùng thần thức theo dõi hắn.
Đúng lúc này bỗng có một tiếng vang cực lớn vọng tới từ phía chân núi truyền đến, làm đất trời rung chuyển.
Không ngờ lại thấy Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch đang giao chiến trên trời, ngay cả mây cũng bị chém thành từng mảnh nhỏ bay dáo dác. Khóe môi hai người đều có vết máu, dường như đã bị thương không nhẹ. Chân khí quanh người Sát Thiên Mạch như một ngọn lửa vẫy vùng dữ dội, ánh đỏ lóa mắt, hắn liên tục xuất chiêu tấn công. Bạch Tử Họa lại kiếm pháp uyên thâm, xuất quỷ nhập thần kiềm chế Sát Thiên Mạch.
Sát Thiên Mạch thấy kiếm pháp của mình không bằng Bạch Tử Họa, không đánh gần nữa mà tấn công bằng nội lực. Ánh sáng liên tiếp lóe lên, cầu vồng tung bay như dải lụa màu, tức thời cả bầu trời trở nên rực rỡ, khúc xạ ra ảo ảnh cực lớn.
Tốc độ của bọn họ quá nhanh, mọi người bên dưới không thể nhìn rõ được, chỉ nghe thấy tiếng va chạm không dứt.
Trong giây lát không biết bọn họ đã đấu bao nhiêu hiệp, thỉnh thoảng không trung lại vọng tiếng sấm rền vang, đất trời rung chuyển hết lần này tới lần khác.
Hoa Thiên Cốt và Ma Nghiêm đều kinh hãi, không ngờ Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch lại động thủ. Nghe nói Sát Thiên Mạch đã bế quan ẩn nhẫn nhiều năm, chẳng lẽ lần này đột phá tới tìm Bạch Tử Họa báo thù.
“Bạch Tử Họa, lão tử không vừa mắt với ngươi lâu rồi! Đều là do ngươi, hết lần này đến lần khác làm hại nàng, khiến nàng chịu thương tổn.”
“Ta làm gì không đến phiên ngươi bình luận!” Bạch Tử Họa bình thản đáp, gương mặt vẫn lạnh như băng, dốc toàn lực ứng chiến, không chịu lùi bước.
Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn hai người này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa rồi còn tốt đẹp sao đột nhiên lại đánh nhau long trời lở đất thế này.
Lại nói lúc trước Bạch Tử Họa bay tới, nhìn cũng không nhìn trực tiếp tới trước mặt nàng ôm chặt hại đám đệ tử xung quanh sợ run người. Sát Thiên Mạch đứng một bên tức tối, cũng không biết hai bên truyền âm qua lại gì, đột nhiên giúp kiếm động thủ. Hơn nữa càng đánh càng liều mạng, giống như có mối thù giết cha cướp vợ vậy.
“Ài…”
Hồng Điệp quay điều nhìn Sênh Tiêu Mặc không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào, bên cạnh là đệ tử mới của Bạch Tử Họa, U Nhược.
“Cái này cô cũng đừng xen vào, để bọn họ tận lực mà đánh cho thống khoái đi, không đánh không giải quyết được đâu!”
“Ý ngươi là gì?”
U Nhược chạy tới ôm chặt lấy eo nàng như một con sóc. Mắt nó sáng quắc, mừng như điên. Ông trời ơi sao người tốt với con thế?! Hôm nay vừa bái sư xong thì đã gặp được sư nương rồi!!!
“Sư nương, con cuối cùng cũng nhìn thấy người rồi. Sư phụ nói người sẽ trở về, quả nhiên không sai!”
“Ai là sư nương ngươi!?” Hồng Điệp đầu đầy vạch đen muốn đẩy con bé ra, đáng tiếc hiện tại tu vi không bằng, đành để nó đu bám trên người nàng như sóc chuột.
U Nhược kích động, chớp đôi mắt ầng ậc nước đáng thương nhìn nàng.
“Sư nương, người chính là thần tượng số một của con đấy! Con còn sưu tầm rất nhiều chuyện xưa về người nữa…”
“A, thật sao? Tử Họa có nói gì về ta không?”
“Sư phụ kể rất nhiều chuyện về người, cả chuyện lần đầu tiên gặp người nữa…”
Hoa Thiên Cốt và Ma Nghiêm tuy giao đấu ác liệt vẫn luôn quan sát tình huống bên này. Thấy Sênh Tiêu Mặc đột ngột xuất hiện nói cười với một người áo đen, lại thấy U Nhược ôm chặt người kia gào to hai tiếng “sư nương” liền ngờ ngợ.
Người kia không phải đã chết rồi sao?
Hoa Thiên Cốt thất thần một thoáng, lại bị thế công liên hoàn như bão táp của Ma Nghiêm quét tới.
Mái tóc dài vốn gọn gàng của Ma Nghiêm giờ phút này bay tán loạn trong cơn gió dữ. Luồng chân khí màu xanh nhạt trên người hòa vào gió, quấn quanh bên hắn không thôi.
Dường như hiểu ngay được nguyên nhân Hoa Thiên Cốt thất thần, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh, càng xuống tay độc ác hơn.
“Nơi này không có chỗ dành cho ngươi đâu!”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, sắc tím quanh người hỗn loạn không chịu nổi:
“Không thể nào… không thể nào…”
Ma Nghiêm nào chịu bỏ qua cơ hội này, một ngón tay điểm tử huyệt trên lưng Hoa Thiên Cốt, dùng toàn lực vặn gãy xương sống nàng. Hắn đánh liên tiếp hơn mười chưởng, cương khí hung mãnh phá nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt không còn lòng dạ nào tự bảo vệ mình, chỉ liên tục lẩm bẩm một kẻ điên, vừa thổi vừa nôn ra máu. Nàng không thể cử động, cũng đã mất cảm giác đau…
Chân khí cực lớn trong tay Ma Nghiêm bủa vây lấy Hoa Thiên Cốt Có điều Ma Nghiêm biết chuyện này không dễ dàng như vậy, hắn phải dồn sức đánh một cú cực mạnh và cực nhanh, nếu không rất có thể sẽ bị sức mạnh của Yêu Thần vì bảo vệ vật chứa mà tự động công kích và phản phệ. Thầm nghĩ ngươi có thể tự hồi phục nhưng ta sẽ hủy thể xác ngươi trong nháy mắt, hồn phi phách tán, tan thành tro bụi, để xem ngươi phục hồi bằng cách nào!
Tuy Hoa Thiên Cốt biết vị sư bá này từ trước tới nay không thích mình, nhưng không ngờ sát ý lại tới mức này, chỉ hận không thể giết nàng ngay lập tức. Trong lòng bất chợt nảy sinh ý niệm giết chóc đối với Ma Nghiêm.
Đúng lúc hắn đang tập trung tụ kiếm, trước mắt bỗng xuất hiện quầng sáng màu tím chói mắt.
Không ổn!
Chúng tiên vừa nãy chứng kiến đột nhiên trong cơ thể nàng xuất hiện sức mạnh cực lớn, hình như là sức mạnh của Yêu Thần, tất cả bắt đầu xôn xao, lo lắng suy đoán. Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch cũng dừng tay bay tới gần Hồng Điệp, vẻ mặt trầm trọng.
“Thì ra là con nhãi này, ta nhất định phải giết nó báo thù cho Tiểu Hồng Điệp!”
Sát Thiên Mạch hận đến ngứa răng nhưng cũng không hồ đồ lao tới. Mái tóc dài sắc tím càng đậm màu, gần như biến thành màu đen, phản chiếu ra một vầng sáng mờ màu tím quỷ dị âm u.
Bên cạnh là Bạch Tử Họa quanh người có một vầng sáng màu bạc mờ mờ bao phủ, trên vạt chiếc áo choàng trắng thuần thêu hoa văn lưu động màu bạc, cực kì khéo léo, tinh xảo vô cùng.
Hai người có được tinh hoa của trời đất, một mang dáng vẻ yêu mị điên đảo chúng sinh, một thì thần thánh cao quý không thể với tới như thế, khung cảnh đẹp đẽ hiếm có này quả thật muôn lời khó nói hết.
“Không thể nào, ta rõ ràng đã tiêu diệt ý niệm của Yêu thần rồi cơ mà. Chẳng lẽ Tiểu Cốt đã bị ý thức của Yêu thần thôn phệ?”
Hồng Điệp bỏ xuống mũ trùm đầu, một đàn bướm đỏ không biết từ đâu xuất hiện dập dờn xung quanh nàng. Sau khi nối lại liên hệ với cây sinh mệnh dung mạo của nàng lại lần nữa biến hóa trở thành bộ dáng trước kia, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không giấu được nét khuynh thành.
Bạch Tử Họa nắm tay nàng, không lên tiếng. Chỉ có như vậy hắn mới cảm giác được sẽ không đánh mất nàng lần nữa.
Một vài người đã nhận ra thân phận của Hồng Điệp, có ngỡ ngàng, có nghi hoặc cũng lên tiếng chào hỏi một chút. Vân Ẩn dẫn theo đệ tử Mao Sơn mừng rỡ chạy tới. Đệ tử Mao Sơn luôn tín ngưỡng nàng, lúc trước nghe tin nàng bỏ mạng đều vô cùng oán hận người của Trường Lưu, hiện tại thấy nàng trở về, tất cả đều không kìm được mà bật khóc, đồng loạt quỳ xuống chắp tay bái.
Nghê Thiên Trượng đứng cùng chưởng môn các phái khác, từ xa chắp tay chào hỏi. Bọn họ cũng không ngờ vị chưởng môn Mao Sơn này lại lợi hại thế, có thể cải tử hoàn sinh. Là bí pháp của Tiên Linh tộc hay là quyền năng của sinh mệnh thụ? Nếu cô ta thật sự bất tử bất diệt chẳng phải là đệ nhất nhân của Lục giới sao?
Hoa Thiên Cốt trong quầng sáng tím chậm rãi mở mắt, phát hiện Bạch Tử Họa cùng Hồng Điệp đứng chung một chỗ, con ngươi hơi co lại.
Nghê Mạn Thiên, Lạc Thập Nhất, Khinh Thủy cũng chạy tới. Tay Lạc Thập Nhất đang cầm một chiếc hộp thủy tinh, bên trong là Đường Bảo đang bĩu môi giận dỗi. Hoa Thiên Cốt không muốn nó đi theo, sợ nó gặp nguy hiểm trong chiến loạn, nhân lúc nó ngủ nhốt nó lại, nhưng cuối cùng nó vẫn nghĩ ra cách để Lạc Thập Nhất mang đi cùng.
Nghê Mạn Thiên không ngờ Hoa Thiên Cốt có thể ra khỏi man hoang, lại bình yên vô sự đứng trước mặt mình lần nữa. Thâm tâm vừa kinh ngạc vừa hối hận vì xưa kia đã mềm lòng, không trừ cỏ tận gốc. Giờ nếu Hoa Thiên Cốt muốn trả thù, mình chắc chắn đánh không lại. Nhưng vừa nghĩ ra có Tam tôn cùng phụ thân và các vị tiên khác ở đây, không sợ Hoa Thiên Cốt sẽ làm gì, lúc này mới thoáng yên tâm. Nghê Mạn Thiên nhìn Hoa Thiên Cốt đội mũ có mạng che mặt, biết mặc dù nàng khỏe mạnh, nhưng tướng mạo không thể khôi phục, không khỏi có chút đắc ý, thật chờ mong không biết dáng vẻ khi bị giật khăn che mặt của nàng ta thế nào.
Ma Nghiêm thấy Bạch Tử Họa tới đây, thầm thở phào một hơi, lạnh lùng quát: “Hoa Thiên Cốt, nếu ngươi còn coi mình là đệ tử Trường Lưu thì lập tức tự phế tu vi theo chúng ta trở về!”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chúng tiên đều đang nhìn hành động của Bạch Tử Họa hoặc đang chờ lệnh của hắn theo thói quen. Trước đó Hoa Thiên Cốt bỗng nhiên bộc phát sức mạnh Yêu Thần đáng sợ khiến bọn họ hoài nghi lo lắng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Bạch Tử Họa đang không nói gì, cuối cùng lại bước lên, từ từ rút Hoành Sương kiếm ra, ánh sáng bạc lạnh như băng chớp lóe khiến lòng Hoa Thiên Cốt nguội lạnh.
Ý tứ đã quá rõ ràng, đệ tử của hắn, hắn tự ra tay xử lý trước.
Hoa Thiên Cốt lùi từng bước về phía sau, nhìn Bạch Tử Họa chói lọi rực rỡ chậm rãi đi về phía mình, tuy rằng tay áo vẫn tung bay, phong thái vẫn tuyệt thế, nhưng sát khí trên thân kiếm lại bập bùng hơn mười dặm.
“Ta không sai! Ta không làm gì sai cả!” Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa, gằn từng tiếng. Âm thanh run rẩy tiết lộ sự kích động và sợ hãi của nàng, lại mang theo nỗi xót xa và oan ức vô tận tự đáy lòng. Nhưng dưới khuôn mặt hờ hững lạnh như băng của Bạch Tử Họa, lời trách móc này có vẻ vô cùng yếu ớt.
“Thân có sức mạnh của Yêu Thần, chính là sai.” Bạch Tử Họa cuối cùng cũng lạnh lùng mở miệng.
Hoa Thiên Cốt không chú ý tới Ma Nghiêm nữa, chậm rãi bay đến trước mặt Bạch Tử Họa. Nàng rất muốn hỏi sư phụ vì sao lại tuyệt tình với mình như thế.
Nàng run giọng nói: “Sư phụ, thật ra Tiểu Cốt…”
“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?” Bạch Tử Họa nhíu mày, vẻ mặt lạnh tanh.
“Bạch Tử Họa! Ngươi có còn là người không? Có còn trái tim không hả? Ngươi biết rõ nàng…”
Đông Phương Úc Khanh cuối cùng không nhịn nổi lao ra. Bạch Tử Họa liếc mắt nhìn hắn, nhớ ra kẻ này từng thi triển quỷ kế khiến Hồng Điệp gặp nguy hiểm liền không lưu tình chém ra một kiếm.
Kiếm khí màu trắng quét đến, mắt thấy Đông Phương Úc Khanh không thể nào tránh được nữa, bỗng một bóng trắng lóe lên, Hoa Thiên Cốt đã chắn trước người hắn.
Không gian bỗng vang lên một tiếng vỡ nhỏ.
Tất cả đều sợ ngây người, không rõ tình huống trước mắt là thế nào.
Trường kiếm không chuôi đâm thẳng qua người nàng. Đông Phương Úc Khanh ngây ngẩn cả người, không ngờ nàng lại dùng sức mạnh Yêu Thần, lấy tốc độ nhanh như thế đỡ thay hắn nhát kiếm này.
Hoa Thiên Cốt không dám tin từ từ cúi đầu, nhìn Hoành Sương kiếm đâm xuyên qua ngực mình. Bàn tay run rẩy chậm rãi luồn vào ngực, móc ra chiếc cung linh không lúc nào nàng không cất trong người. Nhưng hiện giờ, quả chuông trong suốt rực rỡ như thủy tinh ấy đã vỡ thành mấy mảnh.
Hoành Sương kiếm đâm xuyên qua tim nàng từ phía sau, lòng nàng đã vỡ, cung linh cũng vỡ. Đầu óc rối loạn, sức lực dần trôi khỏi cơ thể, nhưng nàng biết mình không thể chết được, cho dù có tan nát cõi lòng nàng vẫn không chết được. Nàng đã sớm trở thành quái vật, một con quái vật bị cả thiên hạ phỉ nhổ, mà hiện giờ, lại là một con quái vật có xác không hồn.
Có điều, thì ra quái vật cũng biết đau, thì ra, tan nát cõi lòng là như thế…
Hoa Thiên Cốt cầm chặt mảnh vỡ của cung linh, đầu óc xoay mòng thất tha thất thiểu đi về phía trước hai bước, sau đó ngã mạnh xuống đất, mũ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Không khí lập tức cứng lại, mọi người ở đây cũng sợ tới mức hít một hơi thật sâu.
Nước ao Tuyệt Tình!
Hoa Thiên Cốt bối rối muốn che mặt, nhưng lại đau tới mức không thể động đậy.
Bị sư phụ nhìn thấy, còn bị mọi người nhìn thấy.
Nỗi xấu hổ và xót xa khiến nàng không biết trốn vào đâu. Nàng bây giờ trong mắt mọi người chắc chắn phải thê thảm và ghê tởm lắm.
Hồng Điệp xót xa nhìn đứa bé này, mặc kệ Sát Thiên Mạch bước tới giúp Hoa Thiên Cốt kéo lại mạng che mặt lại bị nàng ta đẩy ra. Bạch Tử Họa vội vã lao lên kéo nàng lại bên cạnh.
“Tiểu Cốt, còn nhớ ước nguyện ban đầu của ngươi không?”
Còn nhớ vì sao lên Mao Sơn, vì sao bái Bạch Tử Họa làm sư phụ?
Còn nhớ không?
Thanh âm xót thương đồng cảm trong tai Hoa Thiên Cốt lại giống như mỉa mai. Hoa Thiên Cốt nhìn chằm chằm Hồng Điệp trong lòng Bạch Tử Họa, trong lòng không ngờ lại bùng lên sát ý.
Đông Phương Úc Khanh xé khăn che mặt trên mũ xuống, muốn bịt kín mặt nàng. Hoa Thiên Cốt yếu ớt lắc đầu cười, bây giờ đã không cần nữa rồi. Gương mặt này đã nhẫn tâm bán đứng dục vọng xấu xa dưới đáy lòng nàng trước mặt mọi người. Bí mật của nàng, đã không còn là bí mật nữa…
Đông Phương Úc Khanh nhìn khuôn mặt trắng bệch đến trong suốt của nàng, như thể lúc nào cũng sẵn sàng biến mất trong tay hắn.
“Cốt Đầu, đừng khóc, không đau, có ta ở đây…” Giọng nói có chút nghẹn ngào. Từ lúc Hồng Điệp xuất hiện, hắn biết tất cả đã kết thúc rồi. Biết rõ không thể nào thay đổi, nhưng vẫn lừa mình dối người. Cuối cùng lại nhận ra, cho dù hắn có khả năng bảo vệ nàng không bị người khác làm hại, nhưng nào có khả năng bảo vệ nàng không bị Bạch Tử Họa và Hồng Điệp tổn thương? Hắn không thua, thua là bởi Cốt Đầu quá yêu Bạch Tử Họa.
Bỗng tay Ma Nghiêm ngưng kết một vầng sáng cực lớn, dồn toàn lực tấn công bọn họ, rõ ràng không chừa cho Hoa Thiên Cốt một đường sống.
Tốc độ ra đòn quá nhanh, Bạch Tử Họa bay người qua vội vàng đón lấy, lại bị ánh sáng hất văng ra xa. Trong khoảnh khắc đó Ma Nghiêm đã ra tay lần nữa, đánh một đòn rung chuyển đất trời, nháy mắt đã tới trước mặt Đông Phương Úc Khanh và Hoa Thiên Cốt. Bọn Khinh Thủy, Đường Bảo hoảng sợ thét to.
“Sư huynh! Đệ tử của ta không cần huynh quản!”
Hoa Thiên Cốt nghe thấy Bạch Tử Họa nói vậy trong lòng mơ hồ bùng lên hi vọng, lao về phía hắn không tiếc mạng mặc kệ tiếng kêu cẩn thận của Đông Phương Úc Khanh.
Đòn của Ma Nghiêm đã tới sát sườn, không thể tránh nổi nữa. Đông Phương Úc Khanh dùng hết sức ôm nàng vào trong lòng, phủ kín kết giới quanh người, đồng thời vội vàng lấy tay che mắt nàng lại.
“Cốt Đầu, đừng nhìn!”
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, như thể cả bầu trời cũng sập xuống. Hoa Thiên Cốt bị Đông Phương Úc Khanh che mắt, chỉ thấy một màu đen, sau đó là màu đỏ. Có thứ chất lỏng ấm áp văng khắp mặt nàng, giống như vệt màu trên bức tranh, đặc nhầy sắp nhỏ xuống.
Đừng nhìn…
Dư âm của Đông Phương Úc Khanh vẫn không ngừng vang vọng trong không gian, cùng với tiếng khóc thảm thiết xé lòng của Hoa Thiên Cốt.
Thế gian lập tức im lặng, Hoa Thiên Cốt run bần bật không dám mở mắt ra, ánh sáng trắng đã tan, nàng chỉ nghe thấy tiếng thét hoảng sợ chói tai xung quanh và tiếng Đường Bảo gọi cha khản cả giọng.
Trái tim đã vỡ tan còn có thể vỡ một lần nữa không?
Hoa Thiên Cốt căng thẳng, nhìn bóng người mặc trường bào gấm đen như mực, tựa một vị thần giáng tử từ trên trời xuống đang khoanh tay đứng trên biển. Gương mặt vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ, sát khí tỏa hơn mười dặm, đó chính là Thế tôn Ma Nghiêm.
“Nghiệt chướng! Thì ra là ngươi!”
Ma Nghiêm kinh ngạc nhìn gương mặt nguyên vẹn như xưa của Hoa Thiên Cốt, hắn chưa bao giờ nghe thấy việc có cách phục hồi vết sẹo do nước ao Tuyệt Tình gây ra. Con nhóc này đã thành phế nhân lại còn bị đẩy tới man hoang, không ngờ vẫn bình an vô sự đứng trước mặt hắn, chẳng lẽ nó thật sự có bản lĩnh thông thiên ư?
Bạch Tử Họa hờ hững liếc nhìn bóng người nhỏ gầy bên dưới, đứa bé này sao lại cố chấp như thế?
Kì thật Bạch Tử Họa đã sớm biết tình cảm của Hoa Thiên Cốt, nhưng hắn đối với con bé chỉ có tình sư đồ đơn thuần. Chuyện con bé bị trừng phạt hắn cũng không biết, lúc ấy chỉ toàn tâm toàn ý muốn cứu Hồng Điệp, cầu xin Ngọc đế ban tiên đan lại đồng ý sẽ nhận U Nhược làm đệ tử, bất chấp làm trái với lời thề của mình. Sau khi đưa Hồng Điệp qua thời không chi môn, hắn lập tức bế quan dưỡng thương, không hỏi chuyện ngoại giới. Sau này biết được chuyện Hoa Thiên Cốt bị trừng phạt, trong lòng không ngừng áy náy liền ngầm cho phép Đông Phương Úc Khanh tới mang Tiểu Cốt đi.
Hoa Thiên Cốt cúi đầu không nói, chân khí quanh người phập phồng bất ổn định theo cảm xúc.
Bao năm tháng qua, cả ngày lẫn đêm, tất cả những trông mong suy nghĩ đều chỉ là muốn được gặp lại người ấy. Bây giờ khi cơ hội thực sự đã tới, người ở ngay trước mắt lại giống như xa cách tận chân trời…
Ma Nghiêm sắc mặt lạnh lẽo tay hướng về phía mi tâm, một dòng nước bạc cực lớn biến ra từ ấn kí, từ từ xoáy tròn trên tay hắn, lấp lánh đầy màu sắc, sáng lòa rực rỡ.
Bạch Tử Họa vốn định ra tay ngăn cản, đột nhiên cảm nhận được một khí tức quen thuộc. Là nàng! Dù khí tức vô cùng yếu ớt nhưng hắn tuyệt đối không nhận lầm được, nàng đã trở lại, hơn nữa ở ngay trên Trường Lưu.
Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không để ý nhiều nữa, lao người bay ra ngoài.
Hoa Thiên Cốt thẫn thờ xin sư phụ bay lướt qua, vốn muốn đuổi theo lại bị Ma Nghiêm chặn lại.
Thủy ngân xoay tròn bồng bềnh, bay múa tự vầng trăng trên trời, uy lực lại cực lớn, thế công vừa nhanh vừa hiểm. Hoa Thiên Cốt chỉ thấy một dòng thủy ngân óng ánh quanh mình, vội vã điều khiển kiếm chống đỡ, ánh lửa đã văng khắp nơi, chẳng bao lâu thân kiếm đã bị đâm thành mấy lỗ.
Hoa Thiên Cốt vừa đánh vừa lui, Ma Nghiêm vươn ngón tay thứ hai ra, nhẹ nhàng kẹp lấy một bông tuyết đang rơi làm ám khí bắn về phía nàng.
“Nghiệp chướng! Còn dám chạy!”
Chân Hoa Thiên Cốt bị kìm hãm, vừa phải thuận thế nhẹ nhàng tránh tuyết, vừa phải chống lại thế công dữ dội vô cùng của dòng nước bạc. Nàng hít sâu một hơi, nội lực không ngừng trào ra ngoài, xung quanh đóng băng từng tấc một, dọc theo mũi kiếm, đông cứng cả thủy ngân.
Ma Nghiêm hừ lạnh, hai tay bổ thẳng vào phía sau Hoa Thiên Cốt. Nàng vội vã xoay người, thấy không thể trốn thoát, đành phải đỡ hai chưởng của hắn.
Luồng chân khí vừa cương vừa mạnh ập thẳng vào lòng bàn tay, dồn dập lên đầu nàng, tựa như chỉ cần nàng hơi buông lỏng thì sẽ bị bóp đến chết.
Môi Hoa Thiên Cốt tím ngắt, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng họng vẫn không thể phát ra tiếng. Nàng cố vực dậy tinh thần, giáng một chưởng như Trường Giang vỡ đê, cuồn cuộn ập thẳng về phía Ma Nghiêm.
Ma Nghiêm bay người bị đẩy đến hơn mấy trượng, kinh ngạc nhìn nàng. Dưới một sắc tím yêu dị, thủy ngân bị nàng kéo phăng ra ngoài, luồng chân khí đang tuôn ra từ miệng vết thương cực lớn sau lưng từ từ chảy về. Miệng vết thương chậm rãi khép lại, cuối cùng chỉ còn một vết sẹo.
“Ngươi…”
Ma Nghiêm hoảng sợ lùi lại hai bước, tựa như thấy yêu ma quỷ quái.
Sức mạnh Yêu Thần?
Lòng hắn như bị nện một đòn mạnh.
Không phải ý niệm của Yêu thần đã bị Hồng Điệp tiêu diệt sao? Chính Bạch Tử Họa cũng đã xác nhận điều đó, sao lại…
Trừ phi con bé này… tình nguyện tiếp nhận ý niệm của Yêu thần, trở thành một Yêu thần khác.
Con bé này quả nhiên là tai họa!
Ánh mắt Ma Nghiêm sắc bén kinh người, hắn trầm mặt lạnh lùng nói: “Lần này ta phải diệt trừ tai họa!”
Nói xong hắn xuất tất cả sức mạnh, như chớp giật sấm rền lao tới tấn công. Hoa Thiên Cốt cảm thấy luồng sức mạnh cuồn cuộn không ngừng trào lên, giao đấu với Ma Nghiêm hơn hai trăm chiêu lại không hề rơi vào thế yếu. Sức mạnh Yêu Thần thoát ra được đó dường như đã dần hòa nhập vào người nàng.
Chúng tiên nhìn nhau kinh hãi, không ngờ một tội đồ của Trường Lưu cũng có thể đánh ngang tay với Thế tôn. Đồ đệ của Bạch Tử Họa đã vậy, người làm sư phụ như hắn còn đáng sợ thế nào?
Người trong thiên hạ đều biết Bạch Tử Họa là đệ nhất nhân của Tiên giới, nhưng không một ai biết được hắn mạnh đến mức nào, bởi vì chưa ai từng thấy hắn toàn lực ra tay. Hiện tại nhìn thấy thực lực Hoa Thiên Cốt thi triển, tự nhiên nghĩ tới là sở học chân truyền của Bạch Tử Họa.
Đáng tiếc Trường Lưu thượng tiên đột nhiên lại bay ra ngoài, không ai biết hắn đi đâu, làm gì, cũng không dám dùng thần thức theo dõi hắn.
Đúng lúc này bỗng có một tiếng vang cực lớn vọng tới từ phía chân núi truyền đến, làm đất trời rung chuyển.
Không ngờ lại thấy Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch đang giao chiến trên trời, ngay cả mây cũng bị chém thành từng mảnh nhỏ bay dáo dác. Khóe môi hai người đều có vết máu, dường như đã bị thương không nhẹ. Chân khí quanh người Sát Thiên Mạch như một ngọn lửa vẫy vùng dữ dội, ánh đỏ lóa mắt, hắn liên tục xuất chiêu tấn công. Bạch Tử Họa lại kiếm pháp uyên thâm, xuất quỷ nhập thần kiềm chế Sát Thiên Mạch.
Sát Thiên Mạch thấy kiếm pháp của mình không bằng Bạch Tử Họa, không đánh gần nữa mà tấn công bằng nội lực. Ánh sáng liên tiếp lóe lên, cầu vồng tung bay như dải lụa màu, tức thời cả bầu trời trở nên rực rỡ, khúc xạ ra ảo ảnh cực lớn.
Tốc độ của bọn họ quá nhanh, mọi người bên dưới không thể nhìn rõ được, chỉ nghe thấy tiếng va chạm không dứt.
Trong giây lát không biết bọn họ đã đấu bao nhiêu hiệp, thỉnh thoảng không trung lại vọng tiếng sấm rền vang, đất trời rung chuyển hết lần này tới lần khác.
Hoa Thiên Cốt và Ma Nghiêm đều kinh hãi, không ngờ Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch lại động thủ. Nghe nói Sát Thiên Mạch đã bế quan ẩn nhẫn nhiều năm, chẳng lẽ lần này đột phá tới tìm Bạch Tử Họa báo thù.
“Bạch Tử Họa, lão tử không vừa mắt với ngươi lâu rồi! Đều là do ngươi, hết lần này đến lần khác làm hại nàng, khiến nàng chịu thương tổn.”
“Ta làm gì không đến phiên ngươi bình luận!” Bạch Tử Họa bình thản đáp, gương mặt vẫn lạnh như băng, dốc toàn lực ứng chiến, không chịu lùi bước.
Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn hai người này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa rồi còn tốt đẹp sao đột nhiên lại đánh nhau long trời lở đất thế này.
Lại nói lúc trước Bạch Tử Họa bay tới, nhìn cũng không nhìn trực tiếp tới trước mặt nàng ôm chặt hại đám đệ tử xung quanh sợ run người. Sát Thiên Mạch đứng một bên tức tối, cũng không biết hai bên truyền âm qua lại gì, đột nhiên giúp kiếm động thủ. Hơn nữa càng đánh càng liều mạng, giống như có mối thù giết cha cướp vợ vậy.
“Ài…”
Hồng Điệp quay điều nhìn Sênh Tiêu Mặc không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào, bên cạnh là đệ tử mới của Bạch Tử Họa, U Nhược.
“Cái này cô cũng đừng xen vào, để bọn họ tận lực mà đánh cho thống khoái đi, không đánh không giải quyết được đâu!”
“Ý ngươi là gì?”
U Nhược chạy tới ôm chặt lấy eo nàng như một con sóc. Mắt nó sáng quắc, mừng như điên. Ông trời ơi sao người tốt với con thế?! Hôm nay vừa bái sư xong thì đã gặp được sư nương rồi!!!
“Sư nương, con cuối cùng cũng nhìn thấy người rồi. Sư phụ nói người sẽ trở về, quả nhiên không sai!”
“Ai là sư nương ngươi!?” Hồng Điệp đầu đầy vạch đen muốn đẩy con bé ra, đáng tiếc hiện tại tu vi không bằng, đành để nó đu bám trên người nàng như sóc chuột.
U Nhược kích động, chớp đôi mắt ầng ậc nước đáng thương nhìn nàng.
“Sư nương, người chính là thần tượng số một của con đấy! Con còn sưu tầm rất nhiều chuyện xưa về người nữa…”
“A, thật sao? Tử Họa có nói gì về ta không?”
“Sư phụ kể rất nhiều chuyện về người, cả chuyện lần đầu tiên gặp người nữa…”
Hoa Thiên Cốt và Ma Nghiêm tuy giao đấu ác liệt vẫn luôn quan sát tình huống bên này. Thấy Sênh Tiêu Mặc đột ngột xuất hiện nói cười với một người áo đen, lại thấy U Nhược ôm chặt người kia gào to hai tiếng “sư nương” liền ngờ ngợ.
Người kia không phải đã chết rồi sao?
Hoa Thiên Cốt thất thần một thoáng, lại bị thế công liên hoàn như bão táp của Ma Nghiêm quét tới.
Mái tóc dài vốn gọn gàng của Ma Nghiêm giờ phút này bay tán loạn trong cơn gió dữ. Luồng chân khí màu xanh nhạt trên người hòa vào gió, quấn quanh bên hắn không thôi.
Dường như hiểu ngay được nguyên nhân Hoa Thiên Cốt thất thần, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh, càng xuống tay độc ác hơn.
“Nơi này không có chỗ dành cho ngươi đâu!”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, sắc tím quanh người hỗn loạn không chịu nổi:
“Không thể nào… không thể nào…”
Ma Nghiêm nào chịu bỏ qua cơ hội này, một ngón tay điểm tử huyệt trên lưng Hoa Thiên Cốt, dùng toàn lực vặn gãy xương sống nàng. Hắn đánh liên tiếp hơn mười chưởng, cương khí hung mãnh phá nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt không còn lòng dạ nào tự bảo vệ mình, chỉ liên tục lẩm bẩm một kẻ điên, vừa thổi vừa nôn ra máu. Nàng không thể cử động, cũng đã mất cảm giác đau…
Chân khí cực lớn trong tay Ma Nghiêm bủa vây lấy Hoa Thiên Cốt Có điều Ma Nghiêm biết chuyện này không dễ dàng như vậy, hắn phải dồn sức đánh một cú cực mạnh và cực nhanh, nếu không rất có thể sẽ bị sức mạnh của Yêu Thần vì bảo vệ vật chứa mà tự động công kích và phản phệ. Thầm nghĩ ngươi có thể tự hồi phục nhưng ta sẽ hủy thể xác ngươi trong nháy mắt, hồn phi phách tán, tan thành tro bụi, để xem ngươi phục hồi bằng cách nào!
Tuy Hoa Thiên Cốt biết vị sư bá này từ trước tới nay không thích mình, nhưng không ngờ sát ý lại tới mức này, chỉ hận không thể giết nàng ngay lập tức. Trong lòng bất chợt nảy sinh ý niệm giết chóc đối với Ma Nghiêm.
Đúng lúc hắn đang tập trung tụ kiếm, trước mắt bỗng xuất hiện quầng sáng màu tím chói mắt.
Không ổn!
Chúng tiên vừa nãy chứng kiến đột nhiên trong cơ thể nàng xuất hiện sức mạnh cực lớn, hình như là sức mạnh của Yêu Thần, tất cả bắt đầu xôn xao, lo lắng suy đoán. Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch cũng dừng tay bay tới gần Hồng Điệp, vẻ mặt trầm trọng.
“Thì ra là con nhãi này, ta nhất định phải giết nó báo thù cho Tiểu Hồng Điệp!”
Sát Thiên Mạch hận đến ngứa răng nhưng cũng không hồ đồ lao tới. Mái tóc dài sắc tím càng đậm màu, gần như biến thành màu đen, phản chiếu ra một vầng sáng mờ màu tím quỷ dị âm u.
Bên cạnh là Bạch Tử Họa quanh người có một vầng sáng màu bạc mờ mờ bao phủ, trên vạt chiếc áo choàng trắng thuần thêu hoa văn lưu động màu bạc, cực kì khéo léo, tinh xảo vô cùng.
Hai người có được tinh hoa của trời đất, một mang dáng vẻ yêu mị điên đảo chúng sinh, một thì thần thánh cao quý không thể với tới như thế, khung cảnh đẹp đẽ hiếm có này quả thật muôn lời khó nói hết.
“Không thể nào, ta rõ ràng đã tiêu diệt ý niệm của Yêu thần rồi cơ mà. Chẳng lẽ Tiểu Cốt đã bị ý thức của Yêu thần thôn phệ?”
Hồng Điệp bỏ xuống mũ trùm đầu, một đàn bướm đỏ không biết từ đâu xuất hiện dập dờn xung quanh nàng. Sau khi nối lại liên hệ với cây sinh mệnh dung mạo của nàng lại lần nữa biến hóa trở thành bộ dáng trước kia, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không giấu được nét khuynh thành.
Bạch Tử Họa nắm tay nàng, không lên tiếng. Chỉ có như vậy hắn mới cảm giác được sẽ không đánh mất nàng lần nữa.
Một vài người đã nhận ra thân phận của Hồng Điệp, có ngỡ ngàng, có nghi hoặc cũng lên tiếng chào hỏi một chút. Vân Ẩn dẫn theo đệ tử Mao Sơn mừng rỡ chạy tới. Đệ tử Mao Sơn luôn tín ngưỡng nàng, lúc trước nghe tin nàng bỏ mạng đều vô cùng oán hận người của Trường Lưu, hiện tại thấy nàng trở về, tất cả đều không kìm được mà bật khóc, đồng loạt quỳ xuống chắp tay bái.
Nghê Thiên Trượng đứng cùng chưởng môn các phái khác, từ xa chắp tay chào hỏi. Bọn họ cũng không ngờ vị chưởng môn Mao Sơn này lại lợi hại thế, có thể cải tử hoàn sinh. Là bí pháp của Tiên Linh tộc hay là quyền năng của sinh mệnh thụ? Nếu cô ta thật sự bất tử bất diệt chẳng phải là đệ nhất nhân của Lục giới sao?
Hoa Thiên Cốt trong quầng sáng tím chậm rãi mở mắt, phát hiện Bạch Tử Họa cùng Hồng Điệp đứng chung một chỗ, con ngươi hơi co lại.
Nghê Mạn Thiên, Lạc Thập Nhất, Khinh Thủy cũng chạy tới. Tay Lạc Thập Nhất đang cầm một chiếc hộp thủy tinh, bên trong là Đường Bảo đang bĩu môi giận dỗi. Hoa Thiên Cốt không muốn nó đi theo, sợ nó gặp nguy hiểm trong chiến loạn, nhân lúc nó ngủ nhốt nó lại, nhưng cuối cùng nó vẫn nghĩ ra cách để Lạc Thập Nhất mang đi cùng.
Nghê Mạn Thiên không ngờ Hoa Thiên Cốt có thể ra khỏi man hoang, lại bình yên vô sự đứng trước mặt mình lần nữa. Thâm tâm vừa kinh ngạc vừa hối hận vì xưa kia đã mềm lòng, không trừ cỏ tận gốc. Giờ nếu Hoa Thiên Cốt muốn trả thù, mình chắc chắn đánh không lại. Nhưng vừa nghĩ ra có Tam tôn cùng phụ thân và các vị tiên khác ở đây, không sợ Hoa Thiên Cốt sẽ làm gì, lúc này mới thoáng yên tâm. Nghê Mạn Thiên nhìn Hoa Thiên Cốt đội mũ có mạng che mặt, biết mặc dù nàng khỏe mạnh, nhưng tướng mạo không thể khôi phục, không khỏi có chút đắc ý, thật chờ mong không biết dáng vẻ khi bị giật khăn che mặt của nàng ta thế nào.
Ma Nghiêm thấy Bạch Tử Họa tới đây, thầm thở phào một hơi, lạnh lùng quát: “Hoa Thiên Cốt, nếu ngươi còn coi mình là đệ tử Trường Lưu thì lập tức tự phế tu vi theo chúng ta trở về!”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chúng tiên đều đang nhìn hành động của Bạch Tử Họa hoặc đang chờ lệnh của hắn theo thói quen. Trước đó Hoa Thiên Cốt bỗng nhiên bộc phát sức mạnh Yêu Thần đáng sợ khiến bọn họ hoài nghi lo lắng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Bạch Tử Họa đang không nói gì, cuối cùng lại bước lên, từ từ rút Hoành Sương kiếm ra, ánh sáng bạc lạnh như băng chớp lóe khiến lòng Hoa Thiên Cốt nguội lạnh.
Ý tứ đã quá rõ ràng, đệ tử của hắn, hắn tự ra tay xử lý trước.
Hoa Thiên Cốt lùi từng bước về phía sau, nhìn Bạch Tử Họa chói lọi rực rỡ chậm rãi đi về phía mình, tuy rằng tay áo vẫn tung bay, phong thái vẫn tuyệt thế, nhưng sát khí trên thân kiếm lại bập bùng hơn mười dặm.
“Ta không sai! Ta không làm gì sai cả!” Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa, gằn từng tiếng. Âm thanh run rẩy tiết lộ sự kích động và sợ hãi của nàng, lại mang theo nỗi xót xa và oan ức vô tận tự đáy lòng. Nhưng dưới khuôn mặt hờ hững lạnh như băng của Bạch Tử Họa, lời trách móc này có vẻ vô cùng yếu ớt.
“Thân có sức mạnh của Yêu Thần, chính là sai.” Bạch Tử Họa cuối cùng cũng lạnh lùng mở miệng.
Hoa Thiên Cốt không chú ý tới Ma Nghiêm nữa, chậm rãi bay đến trước mặt Bạch Tử Họa. Nàng rất muốn hỏi sư phụ vì sao lại tuyệt tình với mình như thế.
Nàng run giọng nói: “Sư phụ, thật ra Tiểu Cốt…”
“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?” Bạch Tử Họa nhíu mày, vẻ mặt lạnh tanh.
“Bạch Tử Họa! Ngươi có còn là người không? Có còn trái tim không hả? Ngươi biết rõ nàng…”
Đông Phương Úc Khanh cuối cùng không nhịn nổi lao ra. Bạch Tử Họa liếc mắt nhìn hắn, nhớ ra kẻ này từng thi triển quỷ kế khiến Hồng Điệp gặp nguy hiểm liền không lưu tình chém ra một kiếm.
Kiếm khí màu trắng quét đến, mắt thấy Đông Phương Úc Khanh không thể nào tránh được nữa, bỗng một bóng trắng lóe lên, Hoa Thiên Cốt đã chắn trước người hắn.
Không gian bỗng vang lên một tiếng vỡ nhỏ.
Tất cả đều sợ ngây người, không rõ tình huống trước mắt là thế nào.
Trường kiếm không chuôi đâm thẳng qua người nàng. Đông Phương Úc Khanh ngây ngẩn cả người, không ngờ nàng lại dùng sức mạnh Yêu Thần, lấy tốc độ nhanh như thế đỡ thay hắn nhát kiếm này.
Hoa Thiên Cốt không dám tin từ từ cúi đầu, nhìn Hoành Sương kiếm đâm xuyên qua ngực mình. Bàn tay run rẩy chậm rãi luồn vào ngực, móc ra chiếc cung linh không lúc nào nàng không cất trong người. Nhưng hiện giờ, quả chuông trong suốt rực rỡ như thủy tinh ấy đã vỡ thành mấy mảnh.
Hoành Sương kiếm đâm xuyên qua tim nàng từ phía sau, lòng nàng đã vỡ, cung linh cũng vỡ. Đầu óc rối loạn, sức lực dần trôi khỏi cơ thể, nhưng nàng biết mình không thể chết được, cho dù có tan nát cõi lòng nàng vẫn không chết được. Nàng đã sớm trở thành quái vật, một con quái vật bị cả thiên hạ phỉ nhổ, mà hiện giờ, lại là một con quái vật có xác không hồn.
Có điều, thì ra quái vật cũng biết đau, thì ra, tan nát cõi lòng là như thế…
Hoa Thiên Cốt cầm chặt mảnh vỡ của cung linh, đầu óc xoay mòng thất tha thất thiểu đi về phía trước hai bước, sau đó ngã mạnh xuống đất, mũ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Không khí lập tức cứng lại, mọi người ở đây cũng sợ tới mức hít một hơi thật sâu.
Nước ao Tuyệt Tình!
Hoa Thiên Cốt bối rối muốn che mặt, nhưng lại đau tới mức không thể động đậy.
Bị sư phụ nhìn thấy, còn bị mọi người nhìn thấy.
Nỗi xấu hổ và xót xa khiến nàng không biết trốn vào đâu. Nàng bây giờ trong mắt mọi người chắc chắn phải thê thảm và ghê tởm lắm.
Hồng Điệp xót xa nhìn đứa bé này, mặc kệ Sát Thiên Mạch bước tới giúp Hoa Thiên Cốt kéo lại mạng che mặt lại bị nàng ta đẩy ra. Bạch Tử Họa vội vã lao lên kéo nàng lại bên cạnh.
“Tiểu Cốt, còn nhớ ước nguyện ban đầu của ngươi không?”
Còn nhớ vì sao lên Mao Sơn, vì sao bái Bạch Tử Họa làm sư phụ?
Còn nhớ không?
Thanh âm xót thương đồng cảm trong tai Hoa Thiên Cốt lại giống như mỉa mai. Hoa Thiên Cốt nhìn chằm chằm Hồng Điệp trong lòng Bạch Tử Họa, trong lòng không ngờ lại bùng lên sát ý.
Đông Phương Úc Khanh xé khăn che mặt trên mũ xuống, muốn bịt kín mặt nàng. Hoa Thiên Cốt yếu ớt lắc đầu cười, bây giờ đã không cần nữa rồi. Gương mặt này đã nhẫn tâm bán đứng dục vọng xấu xa dưới đáy lòng nàng trước mặt mọi người. Bí mật của nàng, đã không còn là bí mật nữa…
Đông Phương Úc Khanh nhìn khuôn mặt trắng bệch đến trong suốt của nàng, như thể lúc nào cũng sẵn sàng biến mất trong tay hắn.
“Cốt Đầu, đừng khóc, không đau, có ta ở đây…” Giọng nói có chút nghẹn ngào. Từ lúc Hồng Điệp xuất hiện, hắn biết tất cả đã kết thúc rồi. Biết rõ không thể nào thay đổi, nhưng vẫn lừa mình dối người. Cuối cùng lại nhận ra, cho dù hắn có khả năng bảo vệ nàng không bị người khác làm hại, nhưng nào có khả năng bảo vệ nàng không bị Bạch Tử Họa và Hồng Điệp tổn thương? Hắn không thua, thua là bởi Cốt Đầu quá yêu Bạch Tử Họa.
Bỗng tay Ma Nghiêm ngưng kết một vầng sáng cực lớn, dồn toàn lực tấn công bọn họ, rõ ràng không chừa cho Hoa Thiên Cốt một đường sống.
Tốc độ ra đòn quá nhanh, Bạch Tử Họa bay người qua vội vàng đón lấy, lại bị ánh sáng hất văng ra xa. Trong khoảnh khắc đó Ma Nghiêm đã ra tay lần nữa, đánh một đòn rung chuyển đất trời, nháy mắt đã tới trước mặt Đông Phương Úc Khanh và Hoa Thiên Cốt. Bọn Khinh Thủy, Đường Bảo hoảng sợ thét to.
“Sư huynh! Đệ tử của ta không cần huynh quản!”
Hoa Thiên Cốt nghe thấy Bạch Tử Họa nói vậy trong lòng mơ hồ bùng lên hi vọng, lao về phía hắn không tiếc mạng mặc kệ tiếng kêu cẩn thận của Đông Phương Úc Khanh.
Đòn của Ma Nghiêm đã tới sát sườn, không thể tránh nổi nữa. Đông Phương Úc Khanh dùng hết sức ôm nàng vào trong lòng, phủ kín kết giới quanh người, đồng thời vội vàng lấy tay che mắt nàng lại.
“Cốt Đầu, đừng nhìn!”
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, như thể cả bầu trời cũng sập xuống. Hoa Thiên Cốt bị Đông Phương Úc Khanh che mắt, chỉ thấy một màu đen, sau đó là màu đỏ. Có thứ chất lỏng ấm áp văng khắp mặt nàng, giống như vệt màu trên bức tranh, đặc nhầy sắp nhỏ xuống.
Đừng nhìn…
Dư âm của Đông Phương Úc Khanh vẫn không ngừng vang vọng trong không gian, cùng với tiếng khóc thảm thiết xé lòng của Hoa Thiên Cốt.
Thế gian lập tức im lặng, Hoa Thiên Cốt run bần bật không dám mở mắt ra, ánh sáng trắng đã tan, nàng chỉ nghe thấy tiếng thét hoảng sợ chói tai xung quanh và tiếng Đường Bảo gọi cha khản cả giọng.
Trái tim đã vỡ tan còn có thể vỡ một lần nữa không?
/79
|