Edit: Sun520
Một toà nhà lớn cao tầng nằm ở khu vực xa hoa nhất Phượng Thành, một bóng dáng thon dài gầy gò đứng ở trước cửa sổ sát đất, anh ta sững sờ nhìn xuống tầng dưới, trong lòng lại mơ hồ có một chút kích động, cô ấy sống ngay trong thành phố này, có lẽ ngày mai ở một đường phố nào đó, anh ta có thể nhìn thấy cô lần nữa.
Lần trước cô vì người đàn ông khác lại nói với anh như vậy, anh rất tức giận rất buồn bực, nhưng anh không thể động thủ, sợ sự thật giống như lời Lạc Thiên, nếu anh thật sự làm thương tổn người đàn ông kia, thì cả đời này cô sẽ hận anh mất.
Cho đến khi cô rời Luân Đôn trở lại Phượng Thành, anh cũng đến đây, mặc dù biết bên người cô đã có người khác, nhưng anh vẫn không khống chế được.
Chu Sâm liếc mắt nhìn thời gian, nhắc nhở: Hàn tiên sinh, cũng sắp đến giờ ngài hẹn gặp Lương tổng rồi.
Đi thôi. Hàn Thành Nghiêu xoay người đi tới cửa, Chu Sâm nhanh chóng đuổi theo, anh ta không hiểu tại sao Hàn tiên sinh muốn tới thành phố này, thế lực kinh doanh của bọn họ vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng ngày hôm qua, Hàn tiên sinh quyết định dứt khoát lựa chọn trở lại Phượng Thành, hơn nữa lại hẹn gặp Lương Hạo.
Anh ta nghi vấn đầy bụng, nhưng lại không dám hỏi, bởi vì chuyện mà Hàn tiên sinh quyết định rồi, anh ta không có tư cách hỏi nhiều.
Hàn Thành Nghiêu ngồi ở phía sau, quay cửa sổ xe xuống, nhìn phong cảnh bên đường, cô ấy cũng đã từng đi qua con đường này, giống như anh nhìn phong cảnh, xe chợt dừng lại, Hàn Thành Nghiêu khẽ nhíu mày: Chuyện gì xảy ra?
Chu Sâm quay đầu lại báo cáo: Hàn tiên sinh, phía trước kẹt xe rồi.
Qua hơn mười phút, xe đi phía trước di chuyển có lẽ chừng 100m, trên mặt Hàn Thành Nghiêu hơi thiếu kiên nhẫn.
Sau khi Tần Tích chạy ra khỏi nhà hàng, cảm thấy rất là mờ mịt, không biết nên đi đâu, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định đi về nhà một chuyến, vốn muốn đón xe, nhưng không ngờ đoạn đường này bị chặn lại, cho nên cô tính toán đi tới ngã tư đường phía trước sẽ đón xe.
Cô cúi đầu đi, tâm tình có chút sa sút, không biết anh ấy có đến tìm mình hay không, theo như tính cách của anh cũng sẽ không đi, đáng ghét, tại sao anh không tin mình chứ.
Càng nghĩ, trong lòng Tần Tích vẫn cảm thấy khó chịu, nhìn thấy bên chân có cục đá, theo bản năng đá một cái, nhưng không nghĩ rằng cục đá lại nện vào cửa sổ của một chiếc xe sang trọng, phát ra một tiếng keng, trong lòng Tần Tích trầm xuống, xong đời, cô vốn muốn chạy trốn, nhưng cửa sổ xe đã quay xuống mất rồi, cô nhắm mắt đi tới: Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. . .
Rắc rắc một tiếng, cửa xe được mở ra, Tần Tích cho là chủ xe muốn xuống mắng cô, theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhưng không nghĩ đến bên trong tuyền ra một giọng nói đàn ông đầy bá đạo: Đi lên!
Tần Tích sững sờ, a, giọng nói này sao quen thuộc như vậy, giống như Hàn Thành Nghiêu? Cô khom lưng nhìn vào, người đang ngồi bên trong không phải là Hàn Thành Nghiêu sao, cô trợn to hai mắt: Sao anh lại ở đây?
Hàn Thành Nghiêu mặt không nhìn cô, lập lại lần nữa: Lên xe!
Anh muốn đưa tôi đi? Không cần, bây giờ kẹt xe còn không bằng tôi đi bộ nhanh hơn. Cô cũng không quên chuyện thủ hạ của anh muốn giết Cố Mộ Nghiêm.
Lên xe! Lần này trong giọng nói mang theo ý không thể cãi lời.
Lúc này, dòng xe chạy đang chậm rãi bắt đầu di chuyển đến phía trước, phía sau xe đang không ngừng ấn còi, mà dáng vẻ của Hàn Thành Nghiêu là nếu cô không lên xe thì anh ta cũng không đi, tài xế phía sau từ trong cửa xe đưa đầu ra ngoài la mắng: Rốt cuộc có đi hay không, không đi cũng đừng ở trước mặt cản đường chứ!
Tần Tích lúng túng, cuối cùng không thể không lên xe, dựa vào cửa sổ xe ngồi xuống, có khoảng cách nhất định với anh ta, Chu Sâm nổ máy xe.
Hàn Thành Nghiêu duy trì dáng vẻ trước sau như một, lạnh nhạt ngồi ở một bên, không có ý tứ muốn chủ động tìm đề tài nói chuyện, Tần Tích ho nhẹ một tiếng: Cái đó. . . Anh tới đây thăm người thân hay là thăm bạn vậy?
Hàn Thành Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, khẽ nhíu mày: Không thăm người thân không thăm bạn, thì tôi không thể đến đây sao?
Tần Tích thấy anh có chút khó chịu, vội vàng khoát tay: Không phải, không phải, anh là đại gia, đến mặt trăng cũng không có người dám cản anh đâu. Chẳng qua là cảm thấy anh đang êm đẹp ở Luân Đôn, không có việc gì thì đến đây làm gì.
Anh ta không có việc gì đi mặt trăng làm gì, thật không biết trong đầu
Một toà nhà lớn cao tầng nằm ở khu vực xa hoa nhất Phượng Thành, một bóng dáng thon dài gầy gò đứng ở trước cửa sổ sát đất, anh ta sững sờ nhìn xuống tầng dưới, trong lòng lại mơ hồ có một chút kích động, cô ấy sống ngay trong thành phố này, có lẽ ngày mai ở một đường phố nào đó, anh ta có thể nhìn thấy cô lần nữa.
Lần trước cô vì người đàn ông khác lại nói với anh như vậy, anh rất tức giận rất buồn bực, nhưng anh không thể động thủ, sợ sự thật giống như lời Lạc Thiên, nếu anh thật sự làm thương tổn người đàn ông kia, thì cả đời này cô sẽ hận anh mất.
Cho đến khi cô rời Luân Đôn trở lại Phượng Thành, anh cũng đến đây, mặc dù biết bên người cô đã có người khác, nhưng anh vẫn không khống chế được.
Chu Sâm liếc mắt nhìn thời gian, nhắc nhở: Hàn tiên sinh, cũng sắp đến giờ ngài hẹn gặp Lương tổng rồi.
Đi thôi. Hàn Thành Nghiêu xoay người đi tới cửa, Chu Sâm nhanh chóng đuổi theo, anh ta không hiểu tại sao Hàn tiên sinh muốn tới thành phố này, thế lực kinh doanh của bọn họ vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng ngày hôm qua, Hàn tiên sinh quyết định dứt khoát lựa chọn trở lại Phượng Thành, hơn nữa lại hẹn gặp Lương Hạo.
Anh ta nghi vấn đầy bụng, nhưng lại không dám hỏi, bởi vì chuyện mà Hàn tiên sinh quyết định rồi, anh ta không có tư cách hỏi nhiều.
Hàn Thành Nghiêu ngồi ở phía sau, quay cửa sổ xe xuống, nhìn phong cảnh bên đường, cô ấy cũng đã từng đi qua con đường này, giống như anh nhìn phong cảnh, xe chợt dừng lại, Hàn Thành Nghiêu khẽ nhíu mày: Chuyện gì xảy ra?
Chu Sâm quay đầu lại báo cáo: Hàn tiên sinh, phía trước kẹt xe rồi.
Qua hơn mười phút, xe đi phía trước di chuyển có lẽ chừng 100m, trên mặt Hàn Thành Nghiêu hơi thiếu kiên nhẫn.
Sau khi Tần Tích chạy ra khỏi nhà hàng, cảm thấy rất là mờ mịt, không biết nên đi đâu, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định đi về nhà một chuyến, vốn muốn đón xe, nhưng không ngờ đoạn đường này bị chặn lại, cho nên cô tính toán đi tới ngã tư đường phía trước sẽ đón xe.
Cô cúi đầu đi, tâm tình có chút sa sút, không biết anh ấy có đến tìm mình hay không, theo như tính cách của anh cũng sẽ không đi, đáng ghét, tại sao anh không tin mình chứ.
Càng nghĩ, trong lòng Tần Tích vẫn cảm thấy khó chịu, nhìn thấy bên chân có cục đá, theo bản năng đá một cái, nhưng không nghĩ rằng cục đá lại nện vào cửa sổ của một chiếc xe sang trọng, phát ra một tiếng keng, trong lòng Tần Tích trầm xuống, xong đời, cô vốn muốn chạy trốn, nhưng cửa sổ xe đã quay xuống mất rồi, cô nhắm mắt đi tới: Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. . .
Rắc rắc một tiếng, cửa xe được mở ra, Tần Tích cho là chủ xe muốn xuống mắng cô, theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhưng không nghĩ đến bên trong tuyền ra một giọng nói đàn ông đầy bá đạo: Đi lên!
Tần Tích sững sờ, a, giọng nói này sao quen thuộc như vậy, giống như Hàn Thành Nghiêu? Cô khom lưng nhìn vào, người đang ngồi bên trong không phải là Hàn Thành Nghiêu sao, cô trợn to hai mắt: Sao anh lại ở đây?
Hàn Thành Nghiêu mặt không nhìn cô, lập lại lần nữa: Lên xe!
Anh muốn đưa tôi đi? Không cần, bây giờ kẹt xe còn không bằng tôi đi bộ nhanh hơn. Cô cũng không quên chuyện thủ hạ của anh muốn giết Cố Mộ Nghiêm.
Lên xe! Lần này trong giọng nói mang theo ý không thể cãi lời.
Lúc này, dòng xe chạy đang chậm rãi bắt đầu di chuyển đến phía trước, phía sau xe đang không ngừng ấn còi, mà dáng vẻ của Hàn Thành Nghiêu là nếu cô không lên xe thì anh ta cũng không đi, tài xế phía sau từ trong cửa xe đưa đầu ra ngoài la mắng: Rốt cuộc có đi hay không, không đi cũng đừng ở trước mặt cản đường chứ!
Tần Tích lúng túng, cuối cùng không thể không lên xe, dựa vào cửa sổ xe ngồi xuống, có khoảng cách nhất định với anh ta, Chu Sâm nổ máy xe.
Hàn Thành Nghiêu duy trì dáng vẻ trước sau như một, lạnh nhạt ngồi ở một bên, không có ý tứ muốn chủ động tìm đề tài nói chuyện, Tần Tích ho nhẹ một tiếng: Cái đó. . . Anh tới đây thăm người thân hay là thăm bạn vậy?
Hàn Thành Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, khẽ nhíu mày: Không thăm người thân không thăm bạn, thì tôi không thể đến đây sao?
Tần Tích thấy anh có chút khó chịu, vội vàng khoát tay: Không phải, không phải, anh là đại gia, đến mặt trăng cũng không có người dám cản anh đâu. Chẳng qua là cảm thấy anh đang êm đẹp ở Luân Đôn, không có việc gì thì đến đây làm gì.
Anh ta không có việc gì đi mặt trăng làm gì, thật không biết trong đầu
/135
|