Hàn Thu lòng thầm vui sướng, bà sẽ sớm làm bà nội rồi, nếu con trai của bà biết mình đã làm cha, nhất định rất vui mừng, nhà họ Cố bọn họ sẽ là ba đời đồng đường rồi.
Tần Tích dùng nước súc miệng, sắc mặt có chút nhợt nhạt, Hàn Thu đỡ cô ngồi xuống: Tình huống này đã bao lâu rồi con?”
Sau khi đi Luân Đôn, có thể là vừa trở về cho nên không quen khí hậu, lúc mới vừa đi dạ dày cũng rất khó chịu, luôn muốn ói.
Hàn Thu nghe xong lời này, nhìn dáng vẻ Tiểu Tích dường như không biết mình đã mang thai: Tiểu Tích, con nói cho mẹ, tháng này kinh nguyệt đến chưa con?
Trên mặt Tần Tích có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút nói: Vẫn chưa ạ, chẳng qua việc này con không thể quyết định đượcạ, bởi mỗi tháng sẽ có trước hoặc lùi về sau mấy ngày.
Hàn Thu càng vui vẻ: Con không phải là không quen khí hậu thay đổi, chắc chắn là mang thai rồi đó.
À? Mang thai? Tần Tích trợn to hai mắt: Không . . . không thể nào. . .
Làm sao cô sẽ mang thai, cô vẫn chưa kết hôn, mặc dù sẽ phải lập tức kết hôn, nhưng cô vẫn còn nhỏ, mới hơn hai mươi, bản thân cô vẫn như đứa bé, sao lại xui xẻo hồ đồ đã mang thai rồi, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ đâu.
Hàn Thu nhìn thấy Tần Tích sững sớ ngồi đó, trấn an nói: Tiểu Tích, con đừng sợ, làm mẹ là một chuyện rất hạnh phúc, con sẽ cảm thấy có toàn thế giới, nếu Mộ Nghiêm biết chuyện này chắc chắn sẽ rất vui mừng, mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó ngay đây.
Đầu Tần Tích có chút rối loạn: Mẹ, không được, con muốn tự mình nói cho anh ấy biết.
Được được được. Hàn Thu rất vui mừng, mong cháu trong một thời gian dài sẽ đến ngay lập tức, sau đó bà vội kêu người đến sửa lại phòng trẻ một chút.
Cố Trạch Giai nhìn thấy Tần Tích có chút sững sờ đi ra, tay để ở trên bụng, biết mình suy đoán đúng, cô thật sự mang thai, không hiểu tại sao, tự nhiên lại có một cảm giác khó chịu đánh tới tận đáy lòng.
Buổi chiều, Hàn Thu đưa Tần Tích đi bệnh viện làm kiểm tra, lúc nào cũng dìu cô, chỉ sợ cô bị đụng ngã, cẩn thận, trước đó Hàn Thu đã hẹn bác sĩ, cho nên đến không cần xếp hàng, trực tiếp đi phòng làm việc.
Tần Tích làm một loạt kiểm tra, cần chờ mấy giờ mới có thể lấy được kết quả, cho nên họ đi đến nhà hàng gần bệnh viện để ăn, Hàn Thu mới vừa ngồi xuống phát hiện điện thoại di động rơi bên trong phòng làm việc của bác sĩ, Tần Tích vốn muốn đi lấy giúp bà, nhưng Hàn Thu vội vàng ngăn cản cô: Con ngồi yên đi, mẹ tự đi lấy là được, nhanh ăn đi, đừng để đói bụng đó.
Sau khi Hàn Thu Ly rời đi, Tần Tích ngồi tại chỗ, tay chống cằm, nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, tay không tự giác sờ lên bụng, ở Luân Đôn xảy ra nhiều chuyện như vậy, đứa bé này lại vẫn còn sống trong bụng của cô, sinh mạng thật ngoan cường, đứa bé này sinh ra sẽ giống ai đây? Mũi phải giống như Cố Mộ Nghiêm, như vậy mới cao và thẳng, lông mày cũng phải giống như anh, a, thông minh cũng phải giống như anh, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng phải giống hoàn toàn như Cố Mộ Nghiêm mới thông minh hơn cô.
Tần Tích nghĩ đi nghĩ
Tần Tích dùng nước súc miệng, sắc mặt có chút nhợt nhạt, Hàn Thu đỡ cô ngồi xuống: Tình huống này đã bao lâu rồi con?”
Sau khi đi Luân Đôn, có thể là vừa trở về cho nên không quen khí hậu, lúc mới vừa đi dạ dày cũng rất khó chịu, luôn muốn ói.
Hàn Thu nghe xong lời này, nhìn dáng vẻ Tiểu Tích dường như không biết mình đã mang thai: Tiểu Tích, con nói cho mẹ, tháng này kinh nguyệt đến chưa con?
Trên mặt Tần Tích có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút nói: Vẫn chưa ạ, chẳng qua việc này con không thể quyết định đượcạ, bởi mỗi tháng sẽ có trước hoặc lùi về sau mấy ngày.
Hàn Thu càng vui vẻ: Con không phải là không quen khí hậu thay đổi, chắc chắn là mang thai rồi đó.
À? Mang thai? Tần Tích trợn to hai mắt: Không . . . không thể nào. . .
Làm sao cô sẽ mang thai, cô vẫn chưa kết hôn, mặc dù sẽ phải lập tức kết hôn, nhưng cô vẫn còn nhỏ, mới hơn hai mươi, bản thân cô vẫn như đứa bé, sao lại xui xẻo hồ đồ đã mang thai rồi, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ đâu.
Hàn Thu nhìn thấy Tần Tích sững sớ ngồi đó, trấn an nói: Tiểu Tích, con đừng sợ, làm mẹ là một chuyện rất hạnh phúc, con sẽ cảm thấy có toàn thế giới, nếu Mộ Nghiêm biết chuyện này chắc chắn sẽ rất vui mừng, mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó ngay đây.
Đầu Tần Tích có chút rối loạn: Mẹ, không được, con muốn tự mình nói cho anh ấy biết.
Được được được. Hàn Thu rất vui mừng, mong cháu trong một thời gian dài sẽ đến ngay lập tức, sau đó bà vội kêu người đến sửa lại phòng trẻ một chút.
Cố Trạch Giai nhìn thấy Tần Tích có chút sững sờ đi ra, tay để ở trên bụng, biết mình suy đoán đúng, cô thật sự mang thai, không hiểu tại sao, tự nhiên lại có một cảm giác khó chịu đánh tới tận đáy lòng.
Buổi chiều, Hàn Thu đưa Tần Tích đi bệnh viện làm kiểm tra, lúc nào cũng dìu cô, chỉ sợ cô bị đụng ngã, cẩn thận, trước đó Hàn Thu đã hẹn bác sĩ, cho nên đến không cần xếp hàng, trực tiếp đi phòng làm việc.
Tần Tích làm một loạt kiểm tra, cần chờ mấy giờ mới có thể lấy được kết quả, cho nên họ đi đến nhà hàng gần bệnh viện để ăn, Hàn Thu mới vừa ngồi xuống phát hiện điện thoại di động rơi bên trong phòng làm việc của bác sĩ, Tần Tích vốn muốn đi lấy giúp bà, nhưng Hàn Thu vội vàng ngăn cản cô: Con ngồi yên đi, mẹ tự đi lấy là được, nhanh ăn đi, đừng để đói bụng đó.
Sau khi Hàn Thu Ly rời đi, Tần Tích ngồi tại chỗ, tay chống cằm, nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, tay không tự giác sờ lên bụng, ở Luân Đôn xảy ra nhiều chuyện như vậy, đứa bé này lại vẫn còn sống trong bụng của cô, sinh mạng thật ngoan cường, đứa bé này sinh ra sẽ giống ai đây? Mũi phải giống như Cố Mộ Nghiêm, như vậy mới cao và thẳng, lông mày cũng phải giống như anh, a, thông minh cũng phải giống như anh, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng phải giống hoàn toàn như Cố Mộ Nghiêm mới thông minh hơn cô.
Tần Tích nghĩ đi nghĩ
/135
|