Edit: Sun520
Được. Triệu Tử Diên gật đầu một cái, nhưng mới bước một bước, cả người đã ngã về phía Cố Mộ Nghiêm, anh không thể tránh ra, nếu không cả người Triệu Tử Diên sẽ ngã trên mặt đất, cho nên chỉ có thể đỡ lấy, nên Triệu Tử Diên dựa vào trong ngực Cố Mộ Nghiêm.
Tần Tích cảm thấy khát nước, muốn đi xuống tầng dưới uống nước, lại vừa vặn thấy Triệu Tử Diên dựa sát vào người Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích cầm chặt ly nước trong tay.
Cố Mộ Nghiêm nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Tần Tích đang nhìn mình, anh giải thích: Cô ta bị sốt, bây giờ anh muốn đưa cô ta đi bệnh viện, anh sẽ nhanh chóng trở lại.
Được.
Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy Triệu Tử Diên đã sốt đến mơ hồ, suy nghĩ một chút, nhanh chóng ôm cô ta lên, sải bước đi đến cửa.
Tần Tích nhìn bóng lưng của anh biến mất ở cửa, cô biết rất rõ ràng anh làm như vậy là có tình nghĩa, nhưng vì sao trong lòng của cô vẫn còn có chút khó chịu.
Nhanh chóng lắc đầu một cái, để thoát khỏi cảm giác không thoải mái này.
Uống hết nước, nhưng Tần Tích vẫn không buồn ngủ, ngồi trên ghế sa lon ngẩn người, sau đó lên lầu rửa mặt, mới vừa xuống lầu thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, chẳng lẽ là Cố Mộ Nghiêm trở lại?
Không thể nào nhanh như vậy? Nếu không phải là anh ấy, thì là ai đây?
Mang theo vài phần nghi ngờ, Tần Tích tò mò đi mở cửa, lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ đặc biệt đẹp trai, ăn mặc cũng rất hợp thời trang, vừa nhìn thấy Tần Tích, cậu ta nhiệt tình ôm: Chị chính là chị dâu phải không, em là Hà Diệc, là em họ của Cố Mộ Nghiêm!
Tần Tích đột ngột bị ôm nên sửng sốt hai giây, lúc phản ứng lại, Hà Diệc đã buông ra rồi.
Em họ Cố Mộ Nghiêm? Hình như cô chưa nghe nói qua.
Hà Diệc thấy vẻ mặt Tần Tích, nhất thời đau lòng: Chẳng lẽ anh họ không nói với chị về em sao?
Con ngươi Tần Tích chuyển động, mỉm cười: Nói. . . Đã từng nói tới. . . Dĩ nhiên là nói tới. . . Chỉ là đột nhiên cậu đến, tôi không phản ứng kịp mà thôi, mau vào ngồi.
Anh họ đâu ạ? Sau khi Hà Diệc ngồi xuống và nhìn xung quanh.
Anh ấy đi bệnh viện rồi, cậu muốn uống gì?
Tùy tiện cái gì cũng được, ngồi một chuyến máy bay mệt chết tôi. Hà Diệc trực tiếp nằm trên ghế sa lon, thật thoải mái làm sao, thật không coi mình như người ngoài.
Tần Tích đưa cho cậu ta một chai nước suối, sau đó ngồi ở một bên, Hà Diệc thoạt nhìn chính là người sảng khoái, không có giống với Cố Mộ Nghiêm.
Hà Diệc chống đầu nhìn Tần Tích, không có chút nào sợ người lạ: Chị dâu, chị mới vừa nói anh họ đi bệnh viện rồi, anh ấy bị sao thế? Ngã bệnh sao?
Trong ấn tượng của anh, anh họ đó là Kim Cương, tất cả người trên thế giới có thể bị bệnh, nhưng anh họ sẽ không ngã bệnh.
Không phải, anh ấy. . . Là đưa một người con gái của bác đi bệnh viện. Không khỏi liền nghĩ tới vừa rồi dáng vẻ Triệu Tử Diên dựa vào trong ngực Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích khẽ nhíu mày.
Con gái của bác? Sẽ không phải
Được. Triệu Tử Diên gật đầu một cái, nhưng mới bước một bước, cả người đã ngã về phía Cố Mộ Nghiêm, anh không thể tránh ra, nếu không cả người Triệu Tử Diên sẽ ngã trên mặt đất, cho nên chỉ có thể đỡ lấy, nên Triệu Tử Diên dựa vào trong ngực Cố Mộ Nghiêm.
Tần Tích cảm thấy khát nước, muốn đi xuống tầng dưới uống nước, lại vừa vặn thấy Triệu Tử Diên dựa sát vào người Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích cầm chặt ly nước trong tay.
Cố Mộ Nghiêm nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Tần Tích đang nhìn mình, anh giải thích: Cô ta bị sốt, bây giờ anh muốn đưa cô ta đi bệnh viện, anh sẽ nhanh chóng trở lại.
Được.
Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy Triệu Tử Diên đã sốt đến mơ hồ, suy nghĩ một chút, nhanh chóng ôm cô ta lên, sải bước đi đến cửa.
Tần Tích nhìn bóng lưng của anh biến mất ở cửa, cô biết rất rõ ràng anh làm như vậy là có tình nghĩa, nhưng vì sao trong lòng của cô vẫn còn có chút khó chịu.
Nhanh chóng lắc đầu một cái, để thoát khỏi cảm giác không thoải mái này.
Uống hết nước, nhưng Tần Tích vẫn không buồn ngủ, ngồi trên ghế sa lon ngẩn người, sau đó lên lầu rửa mặt, mới vừa xuống lầu thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, chẳng lẽ là Cố Mộ Nghiêm trở lại?
Không thể nào nhanh như vậy? Nếu không phải là anh ấy, thì là ai đây?
Mang theo vài phần nghi ngờ, Tần Tích tò mò đi mở cửa, lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ đặc biệt đẹp trai, ăn mặc cũng rất hợp thời trang, vừa nhìn thấy Tần Tích, cậu ta nhiệt tình ôm: Chị chính là chị dâu phải không, em là Hà Diệc, là em họ của Cố Mộ Nghiêm!
Tần Tích đột ngột bị ôm nên sửng sốt hai giây, lúc phản ứng lại, Hà Diệc đã buông ra rồi.
Em họ Cố Mộ Nghiêm? Hình như cô chưa nghe nói qua.
Hà Diệc thấy vẻ mặt Tần Tích, nhất thời đau lòng: Chẳng lẽ anh họ không nói với chị về em sao?
Con ngươi Tần Tích chuyển động, mỉm cười: Nói. . . Đã từng nói tới. . . Dĩ nhiên là nói tới. . . Chỉ là đột nhiên cậu đến, tôi không phản ứng kịp mà thôi, mau vào ngồi.
Anh họ đâu ạ? Sau khi Hà Diệc ngồi xuống và nhìn xung quanh.
Anh ấy đi bệnh viện rồi, cậu muốn uống gì?
Tùy tiện cái gì cũng được, ngồi một chuyến máy bay mệt chết tôi. Hà Diệc trực tiếp nằm trên ghế sa lon, thật thoải mái làm sao, thật không coi mình như người ngoài.
Tần Tích đưa cho cậu ta một chai nước suối, sau đó ngồi ở một bên, Hà Diệc thoạt nhìn chính là người sảng khoái, không có giống với Cố Mộ Nghiêm.
Hà Diệc chống đầu nhìn Tần Tích, không có chút nào sợ người lạ: Chị dâu, chị mới vừa nói anh họ đi bệnh viện rồi, anh ấy bị sao thế? Ngã bệnh sao?
Trong ấn tượng của anh, anh họ đó là Kim Cương, tất cả người trên thế giới có thể bị bệnh, nhưng anh họ sẽ không ngã bệnh.
Không phải, anh ấy. . . Là đưa một người con gái của bác đi bệnh viện. Không khỏi liền nghĩ tới vừa rồi dáng vẻ Triệu Tử Diên dựa vào trong ngực Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích khẽ nhíu mày.
Con gái của bác? Sẽ không phải
/135
|