Cố Mộ Nghiêm làm việc xong, vốn một đám lãnh đạo mời đi ăn cơm, nhưng lại bị anh khéo léo từ chối, bảo Vạn Kiệt thay anh đi, bởi vì Tần Tích ở nhà một mình nên anh có chút không yên lòng, dù sao cô cũng không phải là người an phận, vẫn phải giám sát chặt mới được.
Xe chạy được nửa đường, đột nhiên anh nhìn thấy ven đường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, lắc qua lắc lại, giống như người say, người này không phải là Tần Tích thì là ai.
Sẽ không cô gái kia ban ngày ban mặt mà vẫn đi uống rượu chứ, chết tiệt, nếu cô thật sự uống, xem anh thu thập cô thế nào.
Cố Mộ Nghiêm dừng xe, kéo cửa kính xe xuống gọi, Tần Tích.
Bóng dáng của cô không dừng lại, cứ tiếp tục đi lên phía trước, Cố Mộ Nghiêm trầm mặt xuống xe, sải bước đi đến, bắt lấy bả vai của cô từ phía sau, Em có chuyện gì vậy, gọi em em cũng không nghe. . .
Nhưng khi mới vòng đến trước mặt cô, cả người cô liền ngã xuống, Cố Mộ Nghiêm hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cô, trên mặt lo lắng, Tần Tích. . .
Tôi thật khó chịu. Tần Tích ủy khuất không thôi.
Cố Mộ Nghiêm nhìn bộ dáng của cô cũng biết cô bị cảm nắng, ngu ngốc, mặt trời gắt như vậy không ngoan ngoãn ở nhà, chạy khắp nơi làm cái gì.
Sau khi ôm cô vào trong xe, Cố Mộ Nghiêm chạy đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc hạ nhiệt, sau đó trở lại, Này, uống thuốc đi.
Tần Tích tựa vào ghế, mơ mơ màng màng lắc đầu, Tôi không uống thuốc.
Cố Mộ Nghiêm nhẫn nại dụ dỗ, Uống thuốc liền không khó chịu nữa.
Tôi không uống, tôi không uống. Tần Tích la ầm ĩ, chính là không chịu ngoan ngoãn phối hợp, môi mỏng của Cố Mộ Nghiêm mím lại, vừa định quát cô, lại nhìn thấy cô giống như chú chó nhỏ bị thương cúi đầu than thở, Hu hu, đầu thật choáng váng, có phải tôi sắp chết rồi phải không?
Nhìn thấy cô như vậy, vẻ giận dữ trong lòng Cố Mộ Nghiêm bỗng chốc liền bị chặn ở ngực, muốn trút ra nhưng lại trút ra không được, chỉ có thể không ngừng tự nói với mình ở trong lòng, cô bị bệnh, anh không thể so đo với cô.
Uống thuốc liền không khó chịu nữa, ngoan uống đi. Từ lúc nào mà Cố Mộ Nghiêm anh phải nhẫn nhịn dụ dỗ người khác như vậy, từ trước tới giờ chỉ có người khác đến bợ đỡ anh.
Cố Mộ Nghiêm mở nắp, đưa tới bên môi cô, Tần Tích hé miệng theo bản năng, nhưng khi chất lỏng chảy vào miệng, cô phản xạ có điều kiện liền phun ra, hơn nữa không sai lệch phun toàn bộ vào mặt Cố Mộ Nghiêm, những giọt nước từ cằm của anh chảy vào áo sơ mi, nhuộm một mảng lớn.
Tần Tích. Cố Mộ Nghiêm giận dữ hét lên.
Anh có lòng tốt như vậy, thế nhưng vì sao cô không biết tốt xấu.
Vốn đầu Tần Tích đang đau, đột nhiên bị quát, cả người hoảng sợ, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy mặt Cố Mộ Nghiêm, vẻ mặt hận không thể nuốt cô vào trong bụng, miệng cô mếu máo, khóc lên, Hu hu hu. . .
Im miệng. Cô phạm lỗi, còn không biết xấu hổ mà khóc lóc, đừng tưởng rằng khóc thì anh có thể tha cho cô, lần này không thể không dạy dỗ cô thật tốt, sau này đỡ gặp phải cô hếch mũi lên mặt.
Nếu là ngày thường, Cố Mộ Nghiêm rống giận như vậy, chắc chắn Tần Tích sẽ im miệng ngay lập tức, nước mắt ủy khuất lởn vởn trong hốc mắt, nhưng hôm nay thân thể không thoải mái, đầu choáng váng, hoàn toàn không nghe theo lời nói của Cố Mộ Nghiêm.
Cố Mộ Nghiêm, tên khốn kiếp. Tần Tích vừa khóc vừa lên án, Anh chỉ biết bắt nạt tôi, hơn nữa vừa hung dữ vừa già, một chút lãng mạn cũng không có, số tôi thật là khổ mà. Hu hu hu. . .
Cô bị bệnh sao? Anh sờ đầu cô rất bình thường, còn mắng người lợi hại như vậy.
Tần Tích khóc đến nước mắt nước mũi một mặt, Cố Mộ Nghiêm thô lỗ lau nước mắt trên mặt giúp cô, bất mãn nói, Anh ta hung dữ là vì muốn tốt cho em, nếu em ngoan một chút, anh ta sẽ mắng em sao?
Cô cho là anh rất thích mắng chửi người khác sao? Nếu không phải xem cô là vợ tương lai của anh, anh mới lười phải mắng cô.
Tôi có chỗ nào không ngoan, rõ ràng anh ta chính là không bình thường, tôi nói cho anh biết, tốt nhất nên cách anh ta xa một chút, đến gần anh ta sẽ xui xẻo, anh xem tôi cũng sắp bị anh ta hại chết rồi. Tần Tích mơ hồ nói.
Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy hắc tuyến, dụ dỗ hỏi, Anh ta hại em như thế nào?
Anh ta buộc tôi làm chuyện xấu hổ, hơn nữa phía dưới của anh ta cất dấu một cây gậy, vừa lớn vừa cứng, không ngừng chọc tôi, thật là đau. Tần Tích bĩu môi, trên mặt vô cùng ủy khuất, Cho nên tôi ghét anh ta.
Giây phút kia, Cố Mộ Nghiêm ngây ngốc tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Hơn nữa tôi lại không có sữa, anh ta còn bú mút tôi, anh nói xem anh ta có phải biến thái không. Đau chết mất. Tần Tích tức giận bất bình lên án nói.
Cố Mộ Nghiêm nghe được lý do này, có chút dở khóc dở cười, bị anh chạm vào, cô gái này bày ra bộ dáng bị lỗ nặng, nhớ lúc trước, nhiều cô gái muốn phát triển sự tình đến một bước này cùng anh, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Được anh nhìn trúng, đó là vì tổ tiên cô tích đức, phải biết cảm ơn trời đất mới đúng.
Thôi bỏ đi, tuổi cô còn nhỏ, anh không chấp nhặt với cô, hơn nữa, bây giờ đầu óc cô cũng không tỉnh táo, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, đợi cô trưởng thành hơn chút nữa, đầu óc cũng thanh tỉnh ra, anh lại dạy từ từ.
Cố Mộ Nghiêm không ngừng thôi miên bản thân mình, nhưng lời nói kế tiếp của Tần Tích được bật ra,làm tức giận Cố Mộ Nghiêm đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tôi quyết định rồi nhất định phải tìm một người đi quyến rũ Cố Mộ Nghiêm, đến lúc đó chụp ảnh lại, sau đó đá anh ta, cho anh ta lăn càng xa càng tốt. Thật thoải mái. Tần Tích đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Người khác đều ước gì chồng của mình chỉ có hứng thú với mình, còn cô gái chết tiệt này hết lần này tới lần khác chối bỏ, cấu tạo đầu óc của cô không giống với người bình thường.
Mặt Cố Mộ Nghiêm bình tĩnh, nhìn cô gái đang mơ mơ màng màng dựa vào ghế, thật muốn bóp cổ cô để cô tỉnh lại.
Đau quá. . . Tần Tích đưa tay gõ đầu.
Cố Mộ Nghiêm buộc dây an toàn giúp cô, lái xe về phía căn hộ của anh, đợi cô tỉnh táo lại, anh sẽ tính sổ với cô, muốn tính kế anh, cô gái này đang nằm mơ à.
Sau khi trở về, Cố Mộ Nghiêm mất một phần công sức mới dụ dỗ được Tần Tích uống thuốc, mặc dù vẫn phun ra, nhưng dù sao cũng xem như uống được một chút, sau khi chờ Tần Tích ngủ, Cố Mộ Nghiêm mệt mỏi toát một trận mồ hôi, nhìn cô ôm chăn ngủ ngon, Cố Mộ Nghiêm đứng bên cạnh giường, tức giận nhìn cô một cái, xoay người đi vào phòng tắm.
Toàn thân hôi chết được, Cố Mộ Nghiêm cũng ghét bỏ bản thân mình.
Chín giờ tối, Tần Tích tỉnh lại, khi nhìn thấy trần nhà liền sững sờ một chút, cô trở về lúc nào vậy, tại sao cô không nhớ rõ.
Cố gắng suy nghĩ một chút, thật sự không có chút ấn tượng nào, kỳ quái. Cô bị mất trí nhớ sao? Nhưng chuyện lúc trước cô đều còn nhớ mà.
Tần Tích ngồi dậy, cầm
Xe chạy được nửa đường, đột nhiên anh nhìn thấy ven đường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, lắc qua lắc lại, giống như người say, người này không phải là Tần Tích thì là ai.
Sẽ không cô gái kia ban ngày ban mặt mà vẫn đi uống rượu chứ, chết tiệt, nếu cô thật sự uống, xem anh thu thập cô thế nào.
Cố Mộ Nghiêm dừng xe, kéo cửa kính xe xuống gọi, Tần Tích.
Bóng dáng của cô không dừng lại, cứ tiếp tục đi lên phía trước, Cố Mộ Nghiêm trầm mặt xuống xe, sải bước đi đến, bắt lấy bả vai của cô từ phía sau, Em có chuyện gì vậy, gọi em em cũng không nghe. . .
Nhưng khi mới vòng đến trước mặt cô, cả người cô liền ngã xuống, Cố Mộ Nghiêm hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cô, trên mặt lo lắng, Tần Tích. . .
Tôi thật khó chịu. Tần Tích ủy khuất không thôi.
Cố Mộ Nghiêm nhìn bộ dáng của cô cũng biết cô bị cảm nắng, ngu ngốc, mặt trời gắt như vậy không ngoan ngoãn ở nhà, chạy khắp nơi làm cái gì.
Sau khi ôm cô vào trong xe, Cố Mộ Nghiêm chạy đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc hạ nhiệt, sau đó trở lại, Này, uống thuốc đi.
Tần Tích tựa vào ghế, mơ mơ màng màng lắc đầu, Tôi không uống thuốc.
Cố Mộ Nghiêm nhẫn nại dụ dỗ, Uống thuốc liền không khó chịu nữa.
Tôi không uống, tôi không uống. Tần Tích la ầm ĩ, chính là không chịu ngoan ngoãn phối hợp, môi mỏng của Cố Mộ Nghiêm mím lại, vừa định quát cô, lại nhìn thấy cô giống như chú chó nhỏ bị thương cúi đầu than thở, Hu hu, đầu thật choáng váng, có phải tôi sắp chết rồi phải không?
Nhìn thấy cô như vậy, vẻ giận dữ trong lòng Cố Mộ Nghiêm bỗng chốc liền bị chặn ở ngực, muốn trút ra nhưng lại trút ra không được, chỉ có thể không ngừng tự nói với mình ở trong lòng, cô bị bệnh, anh không thể so đo với cô.
Uống thuốc liền không khó chịu nữa, ngoan uống đi. Từ lúc nào mà Cố Mộ Nghiêm anh phải nhẫn nhịn dụ dỗ người khác như vậy, từ trước tới giờ chỉ có người khác đến bợ đỡ anh.
Cố Mộ Nghiêm mở nắp, đưa tới bên môi cô, Tần Tích hé miệng theo bản năng, nhưng khi chất lỏng chảy vào miệng, cô phản xạ có điều kiện liền phun ra, hơn nữa không sai lệch phun toàn bộ vào mặt Cố Mộ Nghiêm, những giọt nước từ cằm của anh chảy vào áo sơ mi, nhuộm một mảng lớn.
Tần Tích. Cố Mộ Nghiêm giận dữ hét lên.
Anh có lòng tốt như vậy, thế nhưng vì sao cô không biết tốt xấu.
Vốn đầu Tần Tích đang đau, đột nhiên bị quát, cả người hoảng sợ, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy mặt Cố Mộ Nghiêm, vẻ mặt hận không thể nuốt cô vào trong bụng, miệng cô mếu máo, khóc lên, Hu hu hu. . .
Im miệng. Cô phạm lỗi, còn không biết xấu hổ mà khóc lóc, đừng tưởng rằng khóc thì anh có thể tha cho cô, lần này không thể không dạy dỗ cô thật tốt, sau này đỡ gặp phải cô hếch mũi lên mặt.
Nếu là ngày thường, Cố Mộ Nghiêm rống giận như vậy, chắc chắn Tần Tích sẽ im miệng ngay lập tức, nước mắt ủy khuất lởn vởn trong hốc mắt, nhưng hôm nay thân thể không thoải mái, đầu choáng váng, hoàn toàn không nghe theo lời nói của Cố Mộ Nghiêm.
Cố Mộ Nghiêm, tên khốn kiếp. Tần Tích vừa khóc vừa lên án, Anh chỉ biết bắt nạt tôi, hơn nữa vừa hung dữ vừa già, một chút lãng mạn cũng không có, số tôi thật là khổ mà. Hu hu hu. . .
Cô bị bệnh sao? Anh sờ đầu cô rất bình thường, còn mắng người lợi hại như vậy.
Tần Tích khóc đến nước mắt nước mũi một mặt, Cố Mộ Nghiêm thô lỗ lau nước mắt trên mặt giúp cô, bất mãn nói, Anh ta hung dữ là vì muốn tốt cho em, nếu em ngoan một chút, anh ta sẽ mắng em sao?
Cô cho là anh rất thích mắng chửi người khác sao? Nếu không phải xem cô là vợ tương lai của anh, anh mới lười phải mắng cô.
Tôi có chỗ nào không ngoan, rõ ràng anh ta chính là không bình thường, tôi nói cho anh biết, tốt nhất nên cách anh ta xa một chút, đến gần anh ta sẽ xui xẻo, anh xem tôi cũng sắp bị anh ta hại chết rồi. Tần Tích mơ hồ nói.
Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy hắc tuyến, dụ dỗ hỏi, Anh ta hại em như thế nào?
Anh ta buộc tôi làm chuyện xấu hổ, hơn nữa phía dưới của anh ta cất dấu một cây gậy, vừa lớn vừa cứng, không ngừng chọc tôi, thật là đau. Tần Tích bĩu môi, trên mặt vô cùng ủy khuất, Cho nên tôi ghét anh ta.
Giây phút kia, Cố Mộ Nghiêm ngây ngốc tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Hơn nữa tôi lại không có sữa, anh ta còn bú mút tôi, anh nói xem anh ta có phải biến thái không. Đau chết mất. Tần Tích tức giận bất bình lên án nói.
Cố Mộ Nghiêm nghe được lý do này, có chút dở khóc dở cười, bị anh chạm vào, cô gái này bày ra bộ dáng bị lỗ nặng, nhớ lúc trước, nhiều cô gái muốn phát triển sự tình đến một bước này cùng anh, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Được anh nhìn trúng, đó là vì tổ tiên cô tích đức, phải biết cảm ơn trời đất mới đúng.
Thôi bỏ đi, tuổi cô còn nhỏ, anh không chấp nhặt với cô, hơn nữa, bây giờ đầu óc cô cũng không tỉnh táo, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, đợi cô trưởng thành hơn chút nữa, đầu óc cũng thanh tỉnh ra, anh lại dạy từ từ.
Cố Mộ Nghiêm không ngừng thôi miên bản thân mình, nhưng lời nói kế tiếp của Tần Tích được bật ra,làm tức giận Cố Mộ Nghiêm đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tôi quyết định rồi nhất định phải tìm một người đi quyến rũ Cố Mộ Nghiêm, đến lúc đó chụp ảnh lại, sau đó đá anh ta, cho anh ta lăn càng xa càng tốt. Thật thoải mái. Tần Tích đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Người khác đều ước gì chồng của mình chỉ có hứng thú với mình, còn cô gái chết tiệt này hết lần này tới lần khác chối bỏ, cấu tạo đầu óc của cô không giống với người bình thường.
Mặt Cố Mộ Nghiêm bình tĩnh, nhìn cô gái đang mơ mơ màng màng dựa vào ghế, thật muốn bóp cổ cô để cô tỉnh lại.
Đau quá. . . Tần Tích đưa tay gõ đầu.
Cố Mộ Nghiêm buộc dây an toàn giúp cô, lái xe về phía căn hộ của anh, đợi cô tỉnh táo lại, anh sẽ tính sổ với cô, muốn tính kế anh, cô gái này đang nằm mơ à.
Sau khi trở về, Cố Mộ Nghiêm mất một phần công sức mới dụ dỗ được Tần Tích uống thuốc, mặc dù vẫn phun ra, nhưng dù sao cũng xem như uống được một chút, sau khi chờ Tần Tích ngủ, Cố Mộ Nghiêm mệt mỏi toát một trận mồ hôi, nhìn cô ôm chăn ngủ ngon, Cố Mộ Nghiêm đứng bên cạnh giường, tức giận nhìn cô một cái, xoay người đi vào phòng tắm.
Toàn thân hôi chết được, Cố Mộ Nghiêm cũng ghét bỏ bản thân mình.
Chín giờ tối, Tần Tích tỉnh lại, khi nhìn thấy trần nhà liền sững sờ một chút, cô trở về lúc nào vậy, tại sao cô không nhớ rõ.
Cố gắng suy nghĩ một chút, thật sự không có chút ấn tượng nào, kỳ quái. Cô bị mất trí nhớ sao? Nhưng chuyện lúc trước cô đều còn nhớ mà.
Tần Tích ngồi dậy, cầm
/135
|