Cố Mộ Nghiêm bất động, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cô không nhờ anh, chẳng lẽ định nhờ quỷ? Xui xẻo bị anh ăn mất, giờ lại còn bắt nạt cô, thật đáng ghét.
Có thể phiền anh lấy quần áo giúp tôi một chút không? Cám ơn. Như vậy cũng có thể chứ.
Lần sau trước khi nói chuyện phải nghĩ kỹ. Cố Mộ Nghiêm đưa tay lấy quần áo, nhưng không biết là cố ý hay vô tình, quần áo vướng vào ghế, tiếng vải bị xé rách vang lên, trong nháy mắt xoẹt một tiếng liền xé ra một đường dài.
Quần áo . . . của tôi. . . Tần Tích không dám tin, sau đó chất vấn, Cố Mộ Nghiêm, anh làm rách quần áo của tôi rồi, mau đền cho tôi.
Quần áo kiểu gì lại kém như vậy. Cố Mộ Nghiêm có chút ghét bỏ trực tiếp ném vào thùng rác.
Tần Tích vội vàng hỏi, cô cũng không thể không mặc gì đi ra ngoài, Anh vứt rồi tôi mặc cái gì đây?
Thật là phiền. Cố Mộ Nghiêm cởi áo, đưa chiếc áo sơ mi của mình tới trước mặt cô, Tần Tích ngơ ngác nhìn anh, Còn quần đâu?
Quần của tôi em có thể mặc vừa sao? Cố Mộ Nghiêm nhìn cô từ trên cao xuống, Dựa vào vóc dáng này của em, có thể mặc thành váy.
Tôi không. . . Lời kháng nghị của Tần Tích còn chưa dứt, Cố Mộ Nghiêm liền ném xuống mấy chữ, lạnh lùng mở miệng, Không mặc thì đưa đây, em nghĩ rằng tôi rất muốn cho em mặc sao?
Nói xong, anh liền lạnh nhạt ra khỏi phòng, khi đóng cửa còn có chút dùng sức.
Ngay lập tức Tần Tích mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chiếc áo, cuối cùng không tình nguyện mặc vào, chẳng qua giống như anh nói, đúng là có thể làm thành váy, chỉ che tới bắp đùi, cô cảm thấy nửa người dưới trống rỗng, thỉnh thoảng sẽ phải kéo xuống một chút.
Cố Mộ Nghiêm đi ra từ phòng bếp liền nhìn thấy Tần Tích mặc áo của mình đi ra, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn, vừa nghĩ tới trên người cô dính đầy hơi thở của mình, anh liền cảm thấy sảng khoái không giống bình thường.
Mặc kệ cô đã từng thích ai, thầm mến ai, từ nay về sau trong lòng của cô chỉ có thể có anh. Khiếu thẩm mỹ trước kia của cô quá tệ, anh sẽ từng chút từng chút thay đổi.
Tần Tích mặc áo sơ mi cảm thấy không được tự nhiên, trông thấy Cố Mộ Nghiêm liền lui về phía sau theo bản năng, Cố Mộ Nghiêm lập tức mất hứng, hơi nhíu lông mày, Lại đây.
Tần Tích dè dặt đi tới, dưới ánh mắt chăm chú của anh, chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhìn thấy anh bưng hai bát mì đặt lên bàn, sau đó kéo ghế ngồi đối diện với cô.
Một mùi hương trứng chiên thập cẩm có hành lá cắt nhỏ bay đến, Tần Tích nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới anh còn có thể nấu mì, thật sự khó có thể tưởng tượng, cô còn tưởng anh chỉ biết già mồm.
Cô không thể chờ đợi được cầm lấy chiếc đũa, gắp một miệng lớn, nhưng vừa mới ăn hai đũa, sắc mặt của cô liền thay đổi, theo phản xạ liền muốn phun ra, giọng nói uy hiếp lạnh lùng truyền đến, Em dám phun ra thử xem.
Cô gái chết tiệt này, anh có lòng tốt nấu đồ ăn cho cô, như vậy mà cô còn không biết phải trái, nếu không phải vì nghĩ vừa rồi cô quá mệt mỏi, anh mới lười phải vào phòng bếp nấu ăn, lại dám kén cá chọn canh với anh. Ngứa da có phải không?
Vẻ mặt Tần Tích nhăn nhó, ngậm mì trong miệng, nuốt xuống không được, phun ra cũng không xong, sớm biết mùi vị sẽ thế này, cô thà tình nguyện đói bụng cũng không muốn ăn cái này, cuối cùng phải gắng gượng nuốt xuống, cô liền không muốn ăn đũa tiếp theo, vừa mặn vừa cay, khó ăn chết được.
Cố Mộ Nghiêm ngẩng đầu lên, thấy mì trong bát của cô còn không ít, bất mãn nói, Không phải vừa rồi em than đói bụng sao? Sao lại không ăn?
Tần Tích sờ sờ bụng, nói lời trái với lương tâm, Tôi. . . Tự nhiên tôi cảm thấy no rồi.
Không ăn hết bát mì này, ba ngày nữa em cũng không được ăn cơm.
A !!!! Tần Tích mang vẻ mặt đưa đám kêu lên.
Cố Mộ Nghiêm không để ý đến cô, hai ba đũa liền ăn xong bát mì, đứng dậy mang chén bẩn tới phòng bếp.
Tần Tích nhìn nhìn mì trong bát sắp khóc, thấy Cố Mộ Nghiêm đi ra từ phòng bếp, chớp chớp hai mắt, Có thể không ăn được không?
Em cảm thấy thế nào? Cố Mộ Nghiêm hỏi ngược lại.
Chắc chắn không được.
Tần Tích trừng mắt nhìn bát mì, chậm chạp không muốn cầm đũa, thực sự rất khó ăn, có phải anh đã cho tất cả gia vị vào hay không, như vậy có thể bị ngộ độc không?
Cố đại thiếu. . . Tần Tích ngẩng đầu lên đáng thương nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm nhíu mày dạy dỗ, Cuộc sống của em trải qua khá tốt, em có biết bây giờ có bao nhiêu người không có cơm ăn, không có nước uống không? Có những người đến lễ mừng năm mới mới có thể ăn một chén mì, gia vị chỉ có muối, nhưng còn em, có trứng có dầu, thế nhưng vẫn ở đây lãng phí...
Tần Tích cúi đầu, Anh đừng nói nữa, tôi ăn là được chứ gì.
Muốn cãi thắng Cố Mộ Nghiêm, đó tuyệt đối là chuyện không thể nào, còn không ăn, không chừng anh sẽ còn nói ra những lời kinh khủng hơn.
Tần Tích hít sâu một hơi, làm bộ dáng bất chấp, từng ngụm từng ngụm ăn mì, đoán chừng cũng không nhai liền nuốt xuống, cuối cùng ngay cả nước canh cũng ừng ực uống cạn sạch, giơ tay lên lau miệng một cái, nặng nề thở ra một hơi.
Anh xem, tôi ăn xong rồi. Tần Tích ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm nhìn cô mỉm cười đơn thuần đáng yêu, trong khoảnh khắc đó tim anh run lên mạnh mẽ, chẳng qua tim cứ nhảy thình thịt, nhưng mặt anh vẫn nghiêm túc như cũ, đưa mắt nhìn vài giây sau đó quay đầu, đối với lời của cô chỉ hừ một tiếng.
Mang bát vào phòng bếp đi.
Oh. Theo bản năng Tần Tích liền nghe theo, vô cùng ngoan ngoãn, đi đến phòng bếp mới phản ứng được làm sao mình lại nghe lời anh như vậy, thiệt là.
Nhìn thấy vết bẩn trong phòng bếp, Tần Tích kéo tay áo lên muốn dọn dẹp một chút, cô tự giác như vậy, Cố Mộ Nghiêm có thể sẽ khen cô hay không, hình như anh chưa từng khen cô, không biết phải làm đến mức độ nào, anh mới có thể khen người khác.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Cố Mộ Nghiêm đứng ở cửa, Đi ra.
Làm gì, tôi rửa chén. Tần Tích dùng đôi mắt tròn vo nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm nhẫn nại giải thích, Không cần rửa, ngày mai sẽ có dì giúp việc đến dọn dẹp sạch sẽ. Không phải lúc nãy cô than đau than mệt sao?
Tần Tích không phản ứng kịp, cô cho rằng Cố Mộ Nghiêm sợ cô dọn dẹp không sạch sẽ, vội vàng giải thích, Anh yên tâm, tôi sẽ làm sạch sẽ, trước kia lúc ở nhà, đều là mẹ tôi nấu cơm, tôi rửa chén, trình độ rửa chén năm mươi năm.
Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy hắc tuyến, chỉ số thông minh có cô gái này có vấn đề rồi, để cô nghỉ ngơi thế nhưng cô hết lần này tới lần khác muốn rửa chén cô chính là thích cãi lời anh có phải không?
Hơn nữa không phải lần đầu tiên của con gái sẽ hết sức không thoải mái sao? Tại sao nhìn dáng cô đứng lại giống như người không có việc gì, là anh quá nhẹ nhàng sao?
Bảo em đi ra liền đi
Có thể phiền anh lấy quần áo giúp tôi một chút không? Cám ơn. Như vậy cũng có thể chứ.
Lần sau trước khi nói chuyện phải nghĩ kỹ. Cố Mộ Nghiêm đưa tay lấy quần áo, nhưng không biết là cố ý hay vô tình, quần áo vướng vào ghế, tiếng vải bị xé rách vang lên, trong nháy mắt xoẹt một tiếng liền xé ra một đường dài.
Quần áo . . . của tôi. . . Tần Tích không dám tin, sau đó chất vấn, Cố Mộ Nghiêm, anh làm rách quần áo của tôi rồi, mau đền cho tôi.
Quần áo kiểu gì lại kém như vậy. Cố Mộ Nghiêm có chút ghét bỏ trực tiếp ném vào thùng rác.
Tần Tích vội vàng hỏi, cô cũng không thể không mặc gì đi ra ngoài, Anh vứt rồi tôi mặc cái gì đây?
Thật là phiền. Cố Mộ Nghiêm cởi áo, đưa chiếc áo sơ mi của mình tới trước mặt cô, Tần Tích ngơ ngác nhìn anh, Còn quần đâu?
Quần của tôi em có thể mặc vừa sao? Cố Mộ Nghiêm nhìn cô từ trên cao xuống, Dựa vào vóc dáng này của em, có thể mặc thành váy.
Tôi không. . . Lời kháng nghị của Tần Tích còn chưa dứt, Cố Mộ Nghiêm liền ném xuống mấy chữ, lạnh lùng mở miệng, Không mặc thì đưa đây, em nghĩ rằng tôi rất muốn cho em mặc sao?
Nói xong, anh liền lạnh nhạt ra khỏi phòng, khi đóng cửa còn có chút dùng sức.
Ngay lập tức Tần Tích mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chiếc áo, cuối cùng không tình nguyện mặc vào, chẳng qua giống như anh nói, đúng là có thể làm thành váy, chỉ che tới bắp đùi, cô cảm thấy nửa người dưới trống rỗng, thỉnh thoảng sẽ phải kéo xuống một chút.
Cố Mộ Nghiêm đi ra từ phòng bếp liền nhìn thấy Tần Tích mặc áo của mình đi ra, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn, vừa nghĩ tới trên người cô dính đầy hơi thở của mình, anh liền cảm thấy sảng khoái không giống bình thường.
Mặc kệ cô đã từng thích ai, thầm mến ai, từ nay về sau trong lòng của cô chỉ có thể có anh. Khiếu thẩm mỹ trước kia của cô quá tệ, anh sẽ từng chút từng chút thay đổi.
Tần Tích mặc áo sơ mi cảm thấy không được tự nhiên, trông thấy Cố Mộ Nghiêm liền lui về phía sau theo bản năng, Cố Mộ Nghiêm lập tức mất hứng, hơi nhíu lông mày, Lại đây.
Tần Tích dè dặt đi tới, dưới ánh mắt chăm chú của anh, chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhìn thấy anh bưng hai bát mì đặt lên bàn, sau đó kéo ghế ngồi đối diện với cô.
Một mùi hương trứng chiên thập cẩm có hành lá cắt nhỏ bay đến, Tần Tích nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới anh còn có thể nấu mì, thật sự khó có thể tưởng tượng, cô còn tưởng anh chỉ biết già mồm.
Cô không thể chờ đợi được cầm lấy chiếc đũa, gắp một miệng lớn, nhưng vừa mới ăn hai đũa, sắc mặt của cô liền thay đổi, theo phản xạ liền muốn phun ra, giọng nói uy hiếp lạnh lùng truyền đến, Em dám phun ra thử xem.
Cô gái chết tiệt này, anh có lòng tốt nấu đồ ăn cho cô, như vậy mà cô còn không biết phải trái, nếu không phải vì nghĩ vừa rồi cô quá mệt mỏi, anh mới lười phải vào phòng bếp nấu ăn, lại dám kén cá chọn canh với anh. Ngứa da có phải không?
Vẻ mặt Tần Tích nhăn nhó, ngậm mì trong miệng, nuốt xuống không được, phun ra cũng không xong, sớm biết mùi vị sẽ thế này, cô thà tình nguyện đói bụng cũng không muốn ăn cái này, cuối cùng phải gắng gượng nuốt xuống, cô liền không muốn ăn đũa tiếp theo, vừa mặn vừa cay, khó ăn chết được.
Cố Mộ Nghiêm ngẩng đầu lên, thấy mì trong bát của cô còn không ít, bất mãn nói, Không phải vừa rồi em than đói bụng sao? Sao lại không ăn?
Tần Tích sờ sờ bụng, nói lời trái với lương tâm, Tôi. . . Tự nhiên tôi cảm thấy no rồi.
Không ăn hết bát mì này, ba ngày nữa em cũng không được ăn cơm.
A !!!! Tần Tích mang vẻ mặt đưa đám kêu lên.
Cố Mộ Nghiêm không để ý đến cô, hai ba đũa liền ăn xong bát mì, đứng dậy mang chén bẩn tới phòng bếp.
Tần Tích nhìn nhìn mì trong bát sắp khóc, thấy Cố Mộ Nghiêm đi ra từ phòng bếp, chớp chớp hai mắt, Có thể không ăn được không?
Em cảm thấy thế nào? Cố Mộ Nghiêm hỏi ngược lại.
Chắc chắn không được.
Tần Tích trừng mắt nhìn bát mì, chậm chạp không muốn cầm đũa, thực sự rất khó ăn, có phải anh đã cho tất cả gia vị vào hay không, như vậy có thể bị ngộ độc không?
Cố đại thiếu. . . Tần Tích ngẩng đầu lên đáng thương nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm nhíu mày dạy dỗ, Cuộc sống của em trải qua khá tốt, em có biết bây giờ có bao nhiêu người không có cơm ăn, không có nước uống không? Có những người đến lễ mừng năm mới mới có thể ăn một chén mì, gia vị chỉ có muối, nhưng còn em, có trứng có dầu, thế nhưng vẫn ở đây lãng phí...
Tần Tích cúi đầu, Anh đừng nói nữa, tôi ăn là được chứ gì.
Muốn cãi thắng Cố Mộ Nghiêm, đó tuyệt đối là chuyện không thể nào, còn không ăn, không chừng anh sẽ còn nói ra những lời kinh khủng hơn.
Tần Tích hít sâu một hơi, làm bộ dáng bất chấp, từng ngụm từng ngụm ăn mì, đoán chừng cũng không nhai liền nuốt xuống, cuối cùng ngay cả nước canh cũng ừng ực uống cạn sạch, giơ tay lên lau miệng một cái, nặng nề thở ra một hơi.
Anh xem, tôi ăn xong rồi. Tần Tích ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm nhìn cô mỉm cười đơn thuần đáng yêu, trong khoảnh khắc đó tim anh run lên mạnh mẽ, chẳng qua tim cứ nhảy thình thịt, nhưng mặt anh vẫn nghiêm túc như cũ, đưa mắt nhìn vài giây sau đó quay đầu, đối với lời của cô chỉ hừ một tiếng.
Mang bát vào phòng bếp đi.
Oh. Theo bản năng Tần Tích liền nghe theo, vô cùng ngoan ngoãn, đi đến phòng bếp mới phản ứng được làm sao mình lại nghe lời anh như vậy, thiệt là.
Nhìn thấy vết bẩn trong phòng bếp, Tần Tích kéo tay áo lên muốn dọn dẹp một chút, cô tự giác như vậy, Cố Mộ Nghiêm có thể sẽ khen cô hay không, hình như anh chưa từng khen cô, không biết phải làm đến mức độ nào, anh mới có thể khen người khác.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Cố Mộ Nghiêm đứng ở cửa, Đi ra.
Làm gì, tôi rửa chén. Tần Tích dùng đôi mắt tròn vo nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm nhẫn nại giải thích, Không cần rửa, ngày mai sẽ có dì giúp việc đến dọn dẹp sạch sẽ. Không phải lúc nãy cô than đau than mệt sao?
Tần Tích không phản ứng kịp, cô cho rằng Cố Mộ Nghiêm sợ cô dọn dẹp không sạch sẽ, vội vàng giải thích, Anh yên tâm, tôi sẽ làm sạch sẽ, trước kia lúc ở nhà, đều là mẹ tôi nấu cơm, tôi rửa chén, trình độ rửa chén năm mươi năm.
Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy hắc tuyến, chỉ số thông minh có cô gái này có vấn đề rồi, để cô nghỉ ngơi thế nhưng cô hết lần này tới lần khác muốn rửa chén cô chính là thích cãi lời anh có phải không?
Hơn nữa không phải lần đầu tiên của con gái sẽ hết sức không thoải mái sao? Tại sao nhìn dáng cô đứng lại giống như người không có việc gì, là anh quá nhẹ nhàng sao?
Bảo em đi ra liền đi
/135
|