“Tiểu Mộ Tây, con nhìn xem con có thích những thứ này hay không? Trong tay Cố Đình Dư cầm một hộp sắt, bên trong có một số đồ chơi mà mọi đứa bé đều thích: Chỉ cần con gọi ông nội trước, ông nội đưa cho con toàn bộ những thứ này.
Đừng nghe ông ấy, ông Tổ có đồ tốt hơn ông ấy, ông dẫn con đi xem. Cố Chấn Đình ôm Tần Mộ Tây đi lên lầu, Cố Đình Dư theo ở phía sau: Cha, sao cha có thể làm như vậy chứ?
Ai cho con nói trước như vậy! Cố Chấn Đình lấy ra bảo bối được cất kỹ của mình, lắc lắc đặt trước mặt Tần Mộ Tây: Tiểu Mộ Tây, chỉ cần con gọi ông Tổ trước, những thứ kia tùy con chọn.
Tần Mộ Tây nhìn thấy những thứ trên bàn, Cố Chấn Đình không hổ là đã từng đi lính mà, một bộ sưu tập cũng rất đặc biệt, chẳng hạn như một khẩu súng lục bỏ túi cũng rất vừa lòng của Tần Mộ Tây, rất muốn đặt ở trong tay suy tính chút.
Cố Đình Dư nhìn Chấn Đình kháng nghị nói: Cha, làm sao cha thiên vị như vậy, những thứ đồ này khi còn bé con muốn, cha bưng bít giống như thứ gì vậy, chạm thử cha còn đánh con, bây giờ cha lại bày ra để cho Mộ Tây chọn, con đến cùng có phải là con của cha hay không đây.
Ông Tổ, ông thật tốt. Tần Mộ Tây nắm tay Cố Chấn Đình, tâng bốc Cố Chấn Đình đến chóng mặt: Ông Tổ, con thật sự có thể tùy tiện chọn được không?
Đương nhiên rồi, chỉ cần con thích, tùy tiện lấy. Cố Chấn Đình hào khí vạn trượng trả lời, bị Tiểu Mộ Tây ngọt ngấy ngán làm cho, đã sớm không phân rõ phương hướng.
Cố Đình Dư rất đả kích, khi còn bé vì những thứ đồ này, ông cũng bị đánh rất nhiều, nhưng cha cũng không cho ông, bây giờ lại để cho Tiểu Mộ Tây tùy ý chọn.
Cố Mộ Nghiêm đứng ở một bên, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, những thứ đồ này là bảo bối cả đời của ông nội, ai cũng không có đưa qua, nhưng hôm nay lại nguyện ý cho Tiểu Mộ Tây, có thể thấy được là hết sức thích đứa bé này, yêu thương bé như cháu trai thật vậy.
Thật ra thì Tần Mộ Tây đã sớm nhìn trúng khẩu súng rồi, nhưng bé vẫn làm bộ nhìn một vòng, sau đó đưa tay cầm lấy khẩu súng: Ông Tổ, con muốn cái này, thật là xinh đẹp.
Mặc dù Tần Mộ Tây mới hai tuổi rưỡi, nhưng nhờ có quà tặng của Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên, khi bé được một tuổi đã chơi với súng rồi, cho nên tự nhiên biết súng nào tốt, mà khẩu súng trên tay này, tính chất rất nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng lại vô cùng có xúc cảm, chắc chắn là được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt.
Cố Chấn Đình thở dài nói: Mắt tốt, khẩu súng này là độc nhất vô nhị trên thế giới, ngoài trăm thuớc có thể một phát chết ngay đó.
Mắt Tần Mộ Tây sáng lên, lực xuyên thấu mạnh như vậy.
Cha, cái này sẽ không quá nguy hiểm! Cố Đình Dư có chút lo lắng, khó trách Tiểu Mộ Tây không gọi mình, hoá ra khẩu vị của Tiểu Mộ Tây thích nặng như vậy, nhìn lại
Đừng nghe ông ấy, ông Tổ có đồ tốt hơn ông ấy, ông dẫn con đi xem. Cố Chấn Đình ôm Tần Mộ Tây đi lên lầu, Cố Đình Dư theo ở phía sau: Cha, sao cha có thể làm như vậy chứ?
Ai cho con nói trước như vậy! Cố Chấn Đình lấy ra bảo bối được cất kỹ của mình, lắc lắc đặt trước mặt Tần Mộ Tây: Tiểu Mộ Tây, chỉ cần con gọi ông Tổ trước, những thứ kia tùy con chọn.
Tần Mộ Tây nhìn thấy những thứ trên bàn, Cố Chấn Đình không hổ là đã từng đi lính mà, một bộ sưu tập cũng rất đặc biệt, chẳng hạn như một khẩu súng lục bỏ túi cũng rất vừa lòng của Tần Mộ Tây, rất muốn đặt ở trong tay suy tính chút.
Cố Đình Dư nhìn Chấn Đình kháng nghị nói: Cha, làm sao cha thiên vị như vậy, những thứ đồ này khi còn bé con muốn, cha bưng bít giống như thứ gì vậy, chạm thử cha còn đánh con, bây giờ cha lại bày ra để cho Mộ Tây chọn, con đến cùng có phải là con của cha hay không đây.
Ông Tổ, ông thật tốt. Tần Mộ Tây nắm tay Cố Chấn Đình, tâng bốc Cố Chấn Đình đến chóng mặt: Ông Tổ, con thật sự có thể tùy tiện chọn được không?
Đương nhiên rồi, chỉ cần con thích, tùy tiện lấy. Cố Chấn Đình hào khí vạn trượng trả lời, bị Tiểu Mộ Tây ngọt ngấy ngán làm cho, đã sớm không phân rõ phương hướng.
Cố Đình Dư rất đả kích, khi còn bé vì những thứ đồ này, ông cũng bị đánh rất nhiều, nhưng cha cũng không cho ông, bây giờ lại để cho Tiểu Mộ Tây tùy ý chọn.
Cố Mộ Nghiêm đứng ở một bên, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, những thứ đồ này là bảo bối cả đời của ông nội, ai cũng không có đưa qua, nhưng hôm nay lại nguyện ý cho Tiểu Mộ Tây, có thể thấy được là hết sức thích đứa bé này, yêu thương bé như cháu trai thật vậy.
Thật ra thì Tần Mộ Tây đã sớm nhìn trúng khẩu súng rồi, nhưng bé vẫn làm bộ nhìn một vòng, sau đó đưa tay cầm lấy khẩu súng: Ông Tổ, con muốn cái này, thật là xinh đẹp.
Mặc dù Tần Mộ Tây mới hai tuổi rưỡi, nhưng nhờ có quà tặng của Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên, khi bé được một tuổi đã chơi với súng rồi, cho nên tự nhiên biết súng nào tốt, mà khẩu súng trên tay này, tính chất rất nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng lại vô cùng có xúc cảm, chắc chắn là được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt.
Cố Chấn Đình thở dài nói: Mắt tốt, khẩu súng này là độc nhất vô nhị trên thế giới, ngoài trăm thuớc có thể một phát chết ngay đó.
Mắt Tần Mộ Tây sáng lên, lực xuyên thấu mạnh như vậy.
Cha, cái này sẽ không quá nguy hiểm! Cố Đình Dư có chút lo lắng, khó trách Tiểu Mộ Tây không gọi mình, hoá ra khẩu vị của Tiểu Mộ Tây thích nặng như vậy, nhìn lại
/135
|