Tần Mộ Tây rất nhanh đã hoà mình với người của phòng kỹ thuật, ánh mắt bọn họ nhìn Tần Mộ Tây quả thật giống như nhìn vị thần, tràn đầy sùng bái, Tần Mộ Tây thấy bọn họ cũng không tệ lắm, nên nói một chút kỹ năng chơi máy vi tính, lập tức tất cả mọi người lấy ra bút ký, không có bút ký thì cầm tạm giấy vệ sinh, ghi chép lại toàn bộ lời của Tần Mộ Tây.
Cùng lúc đó, tại phía xa Luân Đôn Tần Tích nhận được email cầu cứu của Tần Mộ Tây được thiết lập từ trước.
—— Mẹ ơi, con bị một người họ Cố bắt cóc đến Phượng Thành của Trung Quốc.
Tần Tích thấy cảnh như vậy, bỗng dưng nhíu mày, sao thằng nhóc này sẽ bị bắt cóc chứ, không phải là thằng nhóc này muốn chơi thủ đoạn gì đi, nhưng ngày thường mặc dù thỉnh thoảng Mộ Tây sẽ hồ đồ, nhưng cũng không đến nỗi đùa kiểu này.
Mặc dù trong lòng nửa tin nửa ngờ, nhưng Tần Tích vẫn có chút không yên lòng, quyết định vẫn là đi một chuyến, nhưng bây giờ còn không biết chuyện thật hay giả, cho nên Tần Tích cũng không nói cho Lạc Thiên và Hàn Thành Nghiêu, ngộ nhỡ Mộ Tây đùa giỡn thì sao, đến lúc đó cũng quá lao sư động chúng* (điều động binh lực), nhưng nếu thật sự là trò đùa, cô nhất định phải hung hăng đánh thằng nhóc kia mới được.
Ngay lập tức, Tần Tích ngồi chuyến bay nhanh nhất đến Phượng Thành của Trung Quốc.
Cố Mộ Nghiêm thấy thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị đưa Tần Mộ Tây đi ăn cơm, kết quả lại không thấy một bóng người trong phòng nghỉ ngơi, hỏi thăm thư ký mới biết bé đã cầm tiền đi xuống lầu một giờ trước rồi, Cố Mộ Nghiêm đi thang máy xuống, một bước tiến phòng ăn thì nhìn thấy vẻ mặt nhân viên của mình chăm chú nhìn Tần Mộ Tây, có mấy người múa bút thành văn, viết rất được gọi là một nghiêm túc, chỉ sợ sót mất cái gì đó.
Cố Mộ Nghiêm đứng ở bên cạnh mấy phút, thế nhưng không ai thấy, anh khẽ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng: Hừm Hừm. . .
Có một nhân viên không nhịn được phất tay một cái, ý bảo anh tránh ra, mắt vẫn còn nhìn chằm chằm Tần Mộ Tây.
Khuôn mặt Cố Mộ Nghiêm đen lại, lần này nặng nề ho khan một tiếng, nhân viên đó quay đầu lại còn chưa nhìn rõ ràng không vui nói: Anh có phiền hay không vậy, chúng tôi không chọn món ăn. . . . A. . . ! Bỗng dưng anh ta kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng đứng dậy, sau đó vội vàng đẩy người bên cạnh, những người bên cạnh không kiên nhẫn nói: Cậu làm gì đấy? Không thấy tôi đang viết chữ sao hả?
Đừng, đừng viết!
Sao thế?
Những người khác cảm nhận được có cái gì đó không đúng, rối rít quay đầu lại, khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Cố Mộ Nghiêm thì tất cả mọi người sợ hết hồn, nhanh chóng đứng lên, một người trong đó người lắp ba lắp bắp nói: Cố, Cố tiên sinh, sao ngài ở đây vậy ạ?
Cố Mộ Nghiêm nghiêm khắc hỏi: Là cho các người quá ít công việc, quá
Cùng lúc đó, tại phía xa Luân Đôn Tần Tích nhận được email cầu cứu của Tần Mộ Tây được thiết lập từ trước.
—— Mẹ ơi, con bị một người họ Cố bắt cóc đến Phượng Thành của Trung Quốc.
Tần Tích thấy cảnh như vậy, bỗng dưng nhíu mày, sao thằng nhóc này sẽ bị bắt cóc chứ, không phải là thằng nhóc này muốn chơi thủ đoạn gì đi, nhưng ngày thường mặc dù thỉnh thoảng Mộ Tây sẽ hồ đồ, nhưng cũng không đến nỗi đùa kiểu này.
Mặc dù trong lòng nửa tin nửa ngờ, nhưng Tần Tích vẫn có chút không yên lòng, quyết định vẫn là đi một chuyến, nhưng bây giờ còn không biết chuyện thật hay giả, cho nên Tần Tích cũng không nói cho Lạc Thiên và Hàn Thành Nghiêu, ngộ nhỡ Mộ Tây đùa giỡn thì sao, đến lúc đó cũng quá lao sư động chúng* (điều động binh lực), nhưng nếu thật sự là trò đùa, cô nhất định phải hung hăng đánh thằng nhóc kia mới được.
Ngay lập tức, Tần Tích ngồi chuyến bay nhanh nhất đến Phượng Thành của Trung Quốc.
Cố Mộ Nghiêm thấy thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị đưa Tần Mộ Tây đi ăn cơm, kết quả lại không thấy một bóng người trong phòng nghỉ ngơi, hỏi thăm thư ký mới biết bé đã cầm tiền đi xuống lầu một giờ trước rồi, Cố Mộ Nghiêm đi thang máy xuống, một bước tiến phòng ăn thì nhìn thấy vẻ mặt nhân viên của mình chăm chú nhìn Tần Mộ Tây, có mấy người múa bút thành văn, viết rất được gọi là một nghiêm túc, chỉ sợ sót mất cái gì đó.
Cố Mộ Nghiêm đứng ở bên cạnh mấy phút, thế nhưng không ai thấy, anh khẽ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng: Hừm Hừm. . .
Có một nhân viên không nhịn được phất tay một cái, ý bảo anh tránh ra, mắt vẫn còn nhìn chằm chằm Tần Mộ Tây.
Khuôn mặt Cố Mộ Nghiêm đen lại, lần này nặng nề ho khan một tiếng, nhân viên đó quay đầu lại còn chưa nhìn rõ ràng không vui nói: Anh có phiền hay không vậy, chúng tôi không chọn món ăn. . . . A. . . ! Bỗng dưng anh ta kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng đứng dậy, sau đó vội vàng đẩy người bên cạnh, những người bên cạnh không kiên nhẫn nói: Cậu làm gì đấy? Không thấy tôi đang viết chữ sao hả?
Đừng, đừng viết!
Sao thế?
Những người khác cảm nhận được có cái gì đó không đúng, rối rít quay đầu lại, khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Cố Mộ Nghiêm thì tất cả mọi người sợ hết hồn, nhanh chóng đứng lên, một người trong đó người lắp ba lắp bắp nói: Cố, Cố tiên sinh, sao ngài ở đây vậy ạ?
Cố Mộ Nghiêm nghiêm khắc hỏi: Là cho các người quá ít công việc, quá
/135
|