Hôn Ước Hạnh Phúc

Chương 60 - Sự Việc Gì Đang Diễn Ra Thế Này?

/62


Chap 60 : Sự việc gì đang diễn ra thế này?

*Đề nghị không copy dưới mọi hình thức, đây là truyện mình tự sáng tác, không phải edit hay đăng lại.

Cơn gió bên ngoài, vừa ảm đạm vừa hiu quạnh.

Hay chăng lại là ảm đạm ở lòng người.

Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.

Phải, giây phút này cô đang tuyệt vọng. Tuyệt vọng đến tê tái. Bầu trời phảng cả một màu nắng chói chang rực rỡ, màu xanh như bao chùm lấy cả không gian vô định. Như người ta nói, người buồn thì cảnh có vui bao giờ, trong mắt của Trương Thiên Bình cô, cả bầu trời lại đang đổ gay gắt cơn mưa rào, tí tách, tí tách từng giọt. Là nước mắt của cô, hay là nước mắt của trời? Là cô buồn đến rơi lệ, hay là trời khóc thương cho cô? Không ai biết.

Thì ra, cảm giác thất tình là như vậy.

Cả một mùa thanh xuân của Trương Thiên Bình, được người đời nâng đỡ, được nam tử theo đuổi, được biết bao người cưng chiều, ngưỡng mộ. Nhưng cuối cùng, cô vẫn bại trận trước nghĩa gọi là “tình”.

Ái tình rốt cuộc là cớ gì? Vì sao vận đời bao năm vẫn vì chữ “tình” mà xoay chuyển sóng gió, chấp nhận khổ cả một đời.

Ruồi chết vì mật ngọt. Đàn bà chết vì đàn ông khéo. Đàn ông chết vì đàn bà đẹp. Còn cha mẹ chết vì con bất hiếu. Đây vốn đã trở thành một quy luật. Tránh sao cho khỏi nắng? Chốn sao cho khỏi mưa?

Nhân Mã, cô yêu hắn, yêu chết đi được, yêu đến đánh đổi cũng muốn kề bên. Rốt cuộc đã từng mắc phải duyên nợ gì? Mà khiến một người xa lạ, một người chỉ được Thiên Bình tóm gọn lại với hai từ “bình thường” lại khiến cô điêu đứng mỗi đêm, đau đớn từng ngày.

Nhưng, tại sao phải hắn phải khiến cô yêu hắn rồi, hắn lại từ bỏ cô? Lại khiến cô mất đi tình yêu đầu đời của mình?

Bạn mất tích, người yêu cũng chẳng còn bên cạnh.

Trương Thiên Bình, vào một thời điểm nào, cô lại bi thương đến như vậy.

Cô tỉnh táo, cô sáng suốt, cô nhanh nhạy giúp cho Xử Nữ. Việc của người ngoài thì nhanh nhẹn bất ngờ, việc của bản thân lại chẳng có chút sức lực. Thiên Bình, cô thật không đáng sống. Thật không có năng lực.

Nếu cơ hội không gõ cửa, hãy tạo ra một cánh cửa. Nếu bản thân cô đã thua cuộc trong cuộc đấu vô vị này, ít nhất cô cũng phải thẳng thắn nhận được một câu trả lời. Nửa muốn tìm Nhân Mã một lần nói chuyện thẳng thắn. Nửa lại không. Nhân mã gọi cho cô rất nhiều cuộc, nhắn tin cho cô cũng rất nhiều.

Nhưng cô lại không nghe.

Không biết vì lí do gì.

Chỉ là không muốn, cũng chưa sẵn sàng nghe.

Xử Nữ cũng đã đi tìm Sư Tử để giải quyết tình cảm rồi. Còn chuyện của cô đến khi nào mới định giải quyết? Dù gì cũng là mối tình day dứt giữa cả hai, có dứt, cũng là cô dứt trước.

Nghĩ vậy, gót dày của Thiên Bình như có một lực lượng vô hình mà xoay chuyển, đảo gót những bước dài đi đến bệnh viện Tomas. Tay cô nắm rất chặt chiếc túi xách, lồng ngực căng thẳng khiến trái tim đập loạn đến khó thở. Cô không phải đang sợ, chỉ là đang đau.

Đau ở trong tim.

Bệnh viện cách quán rượu vào khoảng 50m, cánh cổng bệnh viện tuy không lớn, không quá cao, nhưng lại ở mức độ vừa tầm, nhìn qua dáng vẻ rất sang trọng. Bù trừ cho cổng phía bên ngoài, bên trong lại là một bệnh viện hoàng gia với chính giữa sảnh vô cùng lớn, vô cùng hoa lệ. Đường rẽ hai bên sảnh là hai đường về lối các khoa. Đến khoa của Lê Thủy cần đi qua hoa viên của bệnh viện, là một hoa viên rất lớn, trồng rất nhiều các loại cây cỏ, trải một hàng gạch lát đá đắt tiền. Dọc con đường dài là từng lớp ghế đá trải đều trên mỗi bước đi của Thiên Bình.

Không phải cô muốn đến gặp Lê Thủy để đôi co, cô chỉ là muốn ba mặt một lời, một lần nói dứt điểm. Để cô có động lực mà buông tay, động lực mà từ bỏ.

Chỉ cần Nhân mã một lần nói : ” Anh không yêu em “. Cô bằng mọi giá cũng sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn. Vĩnh viễn không muốn ai nhắc đến Thiên Bình đã từng yêu Nhân Mã tha thiết.

Đúng thật là số phận. Khi cô có quá nhiều sự lựa chọn, cô không biết mình muốn gì. Khi cô biết mình cần gì thì cũng là lúc cô không còn sự lựa chọn!

– “Thiên Bình !”

Tiếng gọi lanh lảnh phá tan đi dòng suy nghĩ chảy dài trong đầu của Bình nhi, bước chân đều đặn của Thiên Bình còn như bị giật ngược lại, xém chút đã không giữ được thăng bằng của bản thân mà ngã xuống. Thật may !

Tiếng gọi này, sao quen như vậy? Nhưng lại không an toàn chút nào.

Gạt bỏ đi dòng chảy suy nghĩ mông lung. Thiên Bình nghiêng người nhìn hướng sang phía tiếng gọi, chà, người ta thường bảo, oan gia thường ngõ hẹp. Ngõ này thì đúng là hẹp quá rồi. Lê Thủy !

– “Cơn gió nào thổi đệ nhất mỹ nhân chốn nhân gian lại lạc đến đây thế này? Thật quý hóa quá”. Lê Thủy tiếp lời, cất lên giọng nói lảnh lót lại đậm vị chua ngoa, nhàn nhạt nhắm thẳng Thiên Bình đang đứng vững mà đay nghiến, khiến bản thân Bình nhi cũng có chút gì đó cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng thon thả. Cả người Lê Thủy ngồi trên xe lăn, tay đặt hờ trên thành xe lăn, đầu nhỏ nghiêng nhẹ, có chút khinh khi, lại đậm vị coi thường.

You May Like by Mỗi đêm, bạn sẽ bị mất 1kg, nếu bạn sẽ làm điều này trước khi ngủ Hít lấy một hơi thật sâu. Thiên Bình lấy lại cân bằng của chính mình. Đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, đôi mắt sắc lẹm như hờ hững đảo vòng, dáng vẻ của đại mỹ nữ, của mỹ nữ có tiếng tăm, có quyền lực, có danh phận.

– “Lê Thủy, lâu rồi, có soi gương không? Nếu soi, hãy soi cho kĩ, nếu không sẽ đếm không xuể hết mặt của cô”. Thiên Bình bất giác chua chát mà cất lời. Có lẽ Nhân Mã đã ra ngoài mua đồ cho cô ta, mới tình cờ thay gặp cô ta ở đây. Một lần nói ra hết. Một lần rũ bỏ hết. Một lần không cần thiết nữa. Một lần bất chấp. Về sau, mãi cũng không hối tiếc !

Cả một vùng trời như bao phủ cả mảng sát khí dày đặc, cơn ghen của phụ nữ luôn là đáng sợ nhất, nhiều khi xảy ra cãi vã, tranh chấp, đánh nhau cũng chẳng đáng sợ bằng sự im lặng giữa hai người phụ nữ khi ghen tức. Một người đàn ông. Hai người phụ nữ. Cả một đời phải khổ, phải thẹn.

– “Nếu cuộc tình giữa hai người không có kẽ hở, thì làm gì còn chỗ cho kẻ thứ ba chen chân vào?”. Lê Thủy phản bác lại, bản thân đã có chút phẫn nộ, tay nắm lấy thành xe lăn mà gằn lên, cả người phẫn nộ gồng lên giận dữ.

Nhận thấy tình cảnh này. Cũng không biết nên đối xử thái độ ra sao? Nên cười? Hay nên diễn tiếp vai diễn âm trầm, điềm tĩnh? Lê Thủy, cô từ lúc nào dễ kích động như vậy? Kích động như vậy, đã chẳng còn xinh đẹp nữa.

Nhưng nói, làm sao không kích động? Cũng vì chính bản thân trong lòng Lê Thủy vẫn luôn sợ, cô sợ, hay chính là khẳng định, nếu không phải cô gãy chân thế này, tính trách nhiệm của Nhân Mã cao, cả đời cô cũng không dám mơ tưởng một lần được kề bên Nhân Mã. Cô sợ, cô sợ người ta nói ra sự thật đó. Cô sợ người ta biết, cô không phải đang được yêu, mà là đang được thương hại.

Một người con gái đáng thương ! Cũng đáng ghét !

– “A…Lê Thủy, cô nhận mình là kẻ thứ ba rồi sao? Lê Thủy, cô đã nhận cô là kẻ thứ ba chen vào tôi và Nhân Mã rồi. Nhưng không sao, tôi là người tốt bụng, bố thí cho người khuyết tật là việc tốt. Phải không?”

– “Cô…”

Đáy mắt Lê Thủy đã hằn lên tia lửa máu. Giận dữ đến cùng cực. Bàn tay siết chặt đến đỗi đã nghe được từng tiếng “rắc rắc” vọng ra căm hận. Trước sau, đáy mắt đay nghiến đó, đến hướng đến Thiên Bình mà căm phẫn.

– “Lê Thủy. Cô biết thừa Nhân Mã không yêu cô, phải không?”

“Xẹt”

Như có dòng điện nóng chạy dọc trên sống lưng Lê Thủy. Cô ta ngẩn người phút chốc, đôi mắt như ngu ngơ lại ngồi nghệch ra trong phút chốc. Có chút gì đó gọi là hoảng loạn, lại có chút gì đó gọi là sợ hãi. Sự sợ hãi của cô, cuối cùng, đã bị người khác biết mất rồi. Không, không phải như vậy, cô vẫn luôn tự động viên mình rằng, không phải như vậy.

Cô đã từng tin là không phải vậy.

Nhưng, người khác biết mất rồi.

Lê Thủy phải làm sao đây?

Thật sự rất hoảng loạn, cô chẳng thể tự lừa dối mình nữa.

– “KHÔNG PHẢIIIII ”

Một tiếng hét thất thanh như xé toạc cả bầu trời xanh cao vợi. Ngày hôm đó nắng vàng thật đẹp, bầu trời thật xanh, nhưng lại là cả một vùng sự đau đớn như xé toạc cả tầng mây, tầng nắng.

Lê Thủy bật dậy khỏi chiếc xe lăn, cả người nhào đến phía Thiên Bình, tay túm lấy vai Thiên Bình liên tục lay mạnh, đáy mắt hằn lên tia lửa máu mà giàn giụa nước mắt chảy tràn trên gò má. Đôi môi không to son điểm phấn mà nhợt nhạt gào lên tiếng thét thất thanh, sau đó là từng hồi những âm thanh lẩm bầm của Lê Thủy, trước sau chỉ quanh đi quẩn lại hai từ “không phải”. Cô rốt cuộc đang phủ nhận cái gì? Đang phủ nhận thế nào? Còn phủ nhận được sao?

Đau đớn như bóp nghẹn trái tim thiếu nữ trẻ. Yêu, cuối cùng là gì? Mà khiến cho Lê Thủy phải đau đớn đến con đường này?

Sẽ sớm thôi. Một ngày đẹp trời. Cô sẽ nói một tiếng xin lỗi với bản thân mình, bởi những năm qua đã không học cách yêu lấy mình.

Mà…KHOAN!

Khoan đã !

Có điều gì đó. Không đúng ! Không đúng !

Lê Thủy không phải gãy chân không thể đi lại sao?

– “Lê Thủy?!!”

Một tiếng gọi cất lên phá tan đi bầu không khí thấm đẫm sát khí. Nhưng, lại thêm phần căng thẳng.

Rốt cuộc đây là sự việc gì?

Tiếng gọi đó, rốt cuộc là của ai?

Hết chap 60…..

Tâm sự tác giả :

– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3

– Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.

Yêu cả nhà <3

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3

#Tiểu_Ngư_Nhi


/62

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status