Editor: Tâm Thường LạcBầu trời xanh thẳm, sân golf, bãi cỏ xanh ngát.Tống Kỳ Diễn vung một cây đi tới, quả bóng gôn bay ra không trung xẹt qua một đường pa-ra-bôn đẹp mắt.Hắn mặc một chiếc áo thun màu xám trắng, quần thể thao dài màu đen đậm, đứng ở giữa sân bóng, sau lưng cách đó không xa là một tốp tiền bối trong giới thương nhân đi cùng hắn chơi bóng trước đó.Sau vài giờ, phía sau lưng của hắn đã bị mồ hôi thấm ướt loáng thoáng, mặt của hắn có chút ửng đỏ, mái tóc đen mềm mại dưới ánh mặt trời càng đen bóng sạch sẽ, thoạt nhìn chính là một người đàn ông đẹp trai có phần trẻ tuổi.Thật sự thì hắn cũng không có bao nhiêu thích thú với việc đánh gôn, hơn nữa, bởi vì lý do cá nhân, trong lúc nhìn đến gôn sẽ liên tưởng đến một người khác, lại ngại vì tình cảm và thể diện trên thương trường không thể không đến.Tống Kỳ Diễn nhìn đồng hồ một chút, thời gian này, hẳn cô cũng dùng xong bữa ăn sáng rồi chứ?Khóe miệng của hắn kìm lòng không đặng mà cong lên, tay phải ấn xuống khuỷu tay cánh tay trái, chuyển động thả lỏng vài cái, vừa muốn giao gậy gôn cho cầu đồng, lại nhìn thấy Trâu Hướng mang vẻ mặt lo lắng chạy tới."BOSS. . . . . ." Trâu Hướng muốn nói lại thôi, liếc nhìn hai bên mấy lần, mới tới gần sát vào Tống Kỳ Diễn, kề tai nói nhỏ mấy câu, Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong, không khỏi nhíu chân mày lên.Trâu Hướng nói không phải chuyện gì khác, chính là chuyện bởi vì Kiều Niệm Chiêu mà vào sáng nay Cận Thị liên tiếp phát sinh biến cố, lại nói tiếp BOSS của anh ta cũng là con rể của chủ tịch Cận, nên phải cho ông chủ biết tin xấu này."Không biết là người nào ở sau lưng thao túng, những tin tức mà trên web đưa tin dường như sớm đã có mưu tính rồi, đâu vào đấy, đến lúc chủ tịch Cận phái người đi gỡ bỏ, tình hình đã sớm thoát khỏi sự kiểm soát của ngài ấy."Tống Kỳ Diễn quay đầu, nhanh chóng liếc nhìn mấy người bên kia một cái, cau mày: "Phu nhân vẫn còn ở trong khách sạn sao?""BOSS yên tâm, phu nhân không hề rời khỏi khách sạn, nên cũng sẽ không đụng phải đám phóng viên linh tinh ."Tống Kỳ Diễn lúc này mới yên lòng mà gật đầu, "Cậu đi ra bên ngoài chờ trước, chốc lát nữa tôi mới có thể trở về."Trâu Hướng theo đường cũ lúc đến mà đi ra, đứng ở bên ngoài tiếp tục chờ ông chủ đánh xong trận bóng.Lúc Tống Kỳ Diễn xoay người đi lấy gậy gôn, lập tức nhìn thấy Tần Viễn chẳng biết lúc nào đã cách hắn rất gần .Hắn nhướng mày, ở chỗ này mà gặp phải Tần Viễn, hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu kinh ngạc.Tần Viễn ở cách Tống Kỳ Diễn mấy bước thì đứng lại, khẽ mỉm cười: "Không ngại cùng đánh chứ?"Tống Kỳ Diễn nhún vai một cái, khóe miệng cũng chứa ý cười: "Từ chối thì bất kính."Hai người đàn ông khí chất hoàn toàn trái ngược, đứng đối diện nhau, nhìn đối phương cười mỉm, chẳng qua là sự thâm trầm tĩnh mịch trong con ngươi mắt mà người ngoài không thể đoán hiểu được, cũng chỉ có trong lòng họ mới biết rõ."Tôi nghe nói gần đây cậu đang cho luật sư của mình gấp rút xử lý thủ tục li hôn."Tống Kỳ Diễn nhìn qua giống như tùy ý mà khơi mào câu chuyện, trên tay cũng không qua loa, lại xuất ra một gậy.Tần Viễn nheo mắt lại, tầm mắt đi theo quả bóng đã bay xa, bên môi cũng giương lên một độ cong rõ ràng."Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào, Kỳ Diễn, khi nào thì cậu quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi như vậy thế?"Tống Kỳ Diễn không nói tiếp, ngược lại Tần Viễn tiếp tục nói: "Tôi biết chuyện của nhà họ Cận, nên rất lo lắng cho tình hình của cô ấy."Động tác vung gậy của Tống Kỳ Diễn hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó lại vẫn lưu loát như trước, hắn đánh xong trận bóng này, mới quay đầu lại nhìn sang một bên mặt nghiêng tuấn tú của Tần Viễn, "Cho nên. . . . . . Cậu muốn giúp cô ấy trước tiên trừ đi những thứ chướng ngại?"Tần Viễn ngẩn ra, khi anh tiến lên đón nhận ánh mắt sáng rực của Tống Kỳ Diễn, cũng không hề phủ nhận, anh đứng ở vị trí sóng vai cùng Tống Kỳ Diễn, điều hòa một chút sức lực: "Tôi chỉ là muốn bù đắp lại một chút sai lầm của mình.""Nếu như cậu chỉ là muốn bù đắp lại, vậy cậu có thể thu tay lại rồi, cô ấy không cần."Tần Viễn mím môi, đối diện thẳng ánh mắt của hắn, "Cậu không phải là cô ấy, làm sao biết cô ấy không cần.""Vậy cậu cũng không phải là cô ấy, như thế nào biết sự trợ giúp của cậu chính là điều cô ấy muốn?" Tống Kỳ Diễn nói trúng tim đen.Sắc mặt Tần Viễn khó chịu, vừa định mở miệng phản bác, nhưng Tống Kỳ Diễn đã quay đầu trở lại, sâu kín mà nói: "So với mười năm không gặp cậu, nếu như cô ấy muốn tìm người giúp một tay, nên nghĩ đến trước nhất cũng sẽ không phải là cậu."Tần Viễn nhất thời bị chặn không nói tiếp được.Tống Kỳ Diễn trầm mặc trong chốc lát, không nhanh không chậm mà nói: "Tần Viễn, năng lực của tôi không hề kém so với cậu, tuy nhiên tôi không nhúng tay vào chuyện nhà họ Cận, cậu có biết tại sao không?""Tiểu Kỳ nhìn qua là một người tính tình không tranh giành, nhưng trong xương cốt cũng rất cố chấp hiếu thắng, cô ấy không thích bị người ta nắm lấy và khống chế cảm giác của mình, cho nên tôi tình nguyện lặng lẽ đi ở phía sau cô ấy, lúc cô ấy đụng phải bụi gai phiền phức, dưới tình huống xác định không giải quyết được mới hiện thân trợ giúp
/1179
|