Dưới tác dụng của ly rượu whisky, đây là giấc ngủ ngon nhất kể từ ngày kết hôn với Tần Hàm Dịch.
Khi cô mơ màng tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.
Cô ấn tay vào hai thái dương vẫn còn tê đi, ngồi dậy từ trên ghế sô pha, lúc này cô mới phát hiện mình đang nằm gối đầu lên đùi của Lam Dư Khê.
Cô cúi đầu xuống nhìn chiếc áo vest đang được đắp dưới chân, nhớ lại cái ôm ấm áp tối ngày hôm qua, sao mà cô lại không ghét nổi Lam Dư Khê chứ.
Trong căn phòng không có cửa sổ, Diệp Dĩ Muội ngay đến cả trời lúc này là ban ngày hay ban đêm cô cũng không biết, chỉ có thể sờ tìm điện thoại, muốn nhìn thời gian.
Nhìn vào chiếc điện thoại ở trạng thái tắt nguồn, Diệp Dĩ Muội đơ người ra, cũng không nghĩ nhiều, cô liền mở máy.
Vừa mới mở máy, chuông báo tin nhắn liền vang lên.
Cô ấn nút mở, bàn tay cô cầm lấy điện thoại đột nhiên cứng đờ lại.
“Dĩ Muội, sao vậy?” Lam Dư Khê cũng vừa mới tỉnh lại, nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Dĩ Muội, không hiểu liền hỏi.
“Tối qua anh có nhận điện thoại của tôi không?” Diệp Dĩ Muội quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, hỏi vẻ căng thẳng.
“Hức....” Lam Dư Khê hắng giọng do dự một lát rồi mới gật đầu: “Tôi sợ....”
“Tại sao anh lại nhận điện thoại của tôi?” Diệp Dĩ Muội không nghe anh ta giải thích liền nổi cơn tức giận.
“Dĩ Muội, rốt cuộc làm sao vậy?” Lam Dư Khê bỏ qua thái độ tức giận của cô đối với anh ta, tiếp tục hỏi.
Diệp Dĩ Muội không muốn giải thích nhiều, cô đứng lên, đang định rời đi thì chuông điện thoại lại vang lên.
Cô nhìn thì là số điện thoại của cô Vương – người hàng xóm nhà cô, cô bắt máy trong sự lo lắng, đến thở cô cũng không dám thở.
Một dự cảm chẳng lành xuất hiện trong đầu cô...
“Cháu đây.” Tay cô run run ấn nút nghe điện thoại.
“Dĩ Muội, cuối cùng cũng liên lạc được với cháu rồi, cô là cô Vương đây, mẹ cháu sáng nay gặp phải tai nạn xe, cháu mau về đi.”
“Mẹ cháu bây giờ thế nào rồi ạ?” trái tim cô như bị bóp chặt lại, cơ thể cô run rẩy, giọng nói cũng không còn bình thường nữa.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, cô Vương khó khăn lắm mới nói ra được bốn từ: “Đã qua đời rồi.”
Trước mắt Diệp Dĩ Muội tối đen lại, cô ngồi phịch xuống ghế sô pha.
“Sao lại như vậy?” cô lẩm bẩm một mình, người cô như tê dại đi, nước mắt đắng chát không ngừng chảy xuống thấm vào miệng.
“Dĩ Muội, cháu mau trở về đi, tài xế gây ra tai nạn chạy rồi, cha dượng cháu thì không chịu bỏ tiền viện phí, thi thể mẹ cháu bây giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện.”
“Vâng, cháu lập tức quay về.” Lời của cô Vương đã làm cô trở về với thực tại, không kể cô đau lòng thế nào cô đều phải lập tức về nước ngay.
Tắt máy đi, cô lập tức đúng lên, nhưng vì đi quá vội mà một chân cô vấp vào chân bàn, ngã xuống.
“Cẩn thận!” Lam Dư Khê nhanh chóng ôm lấy cô, đỡ cô ngồi lên ghế sô pha.
Đùi anh ta bị cô gối lên hơn mười tiếng đồng hồ, lúc này cũng tê hết đi rồi, bất ngờ đứng lên thực sự rất khó chịu.
“Cút ra, đừng có đụng vào tôi.” Diệp Dĩ Muội trợn trừng mắt nhìn thẳng vào Lam Dư Khê với ánh mắt hận thù.
Anh ta bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, anh ta đơ người ra, nhưng không chịu bỏ cô ra, ngược lại còn nắm chặt lấy cánh tay cô: “Dĩ Muội, cô đừng như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Biết đâu tôi có thể giúp được cô.”
Một chữ “giúp” làm cho Diệp Dĩ Muội đột nhiên dừng lại mọi hành động: “Lập tức đưa tôi về nước.”
Lam Dư Khê nhìn khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu của Diệp Dĩ Muội, không dám chậm trễ, vội vàng bỏ tay cô ra.
“Được, tôi lập tức đưa cô về nước.” vừa nói anh ta vừa cầm điện thoại lên, gọi điện cho thư ký đặt cho anh ta hai vé máy bay chuyến sớm nhất về Trung Quốc.
Diệp Dĩ Muội nhìn chằm chằm vào Lam Dư Khê , không nói cảm ơn, cô đứng lên, đi ra ngoài.
Lam Dư Khê cố gắng đứng lên khi chân vẫn còn đang rất tê, đang định đuổi theo cô liền nhìn thấy điện thoại của Diệp Dĩ Muội rơi dưới đất.