Ngoài cửa, Lam Dư Khê đang dựa lưng vào tường, nghe từ bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở, con tim anh không hiểu sao lại đập loạn lên đau đớn.
“Chẳng phải đã nói với cậu là đừng đùa quá đáng quá còn gì?” Chị Vu cầm một chiếc khăn mặt, một cốc nước lọc đi tới, thở dài.
“Chị, chị mau đi vào xem cô ấy thế nào!” Lam Dư Khê như gặp được người cứu mạng, lập tức nói cầu xin.
“Dư Khê, cô ấy là vợ của Tần Hàm Dịch, em không nên căng thẳng như thế chứ!” Vu Uyển Dung nhìn người em trai, sầm mặt nói.
Bắt đầu từ lúc Diệp Dĩ Muội nói với chị ta câu nói đầu tiên chị ta đã nhận ra cô và lập tức gọi điện cho Lam Dư Khê .
Mới đầu anh ta ở đó trêu Diệp Dĩ Muội, chị ta chỉ hoàn toàn nghĩ rằng đó là sự trêu chọc bạn bè với nhau.
Nhưng, điều làm chị ta không ngờ được đó là sự phản ứng căng thẳng của em trai, rõ ràng là đã vượt qua phạm vi bạn bè rất xa.
Lam Dư Khê đơ người ra một lát, sự căng thẳng lo lắng trong ánh mắt nhanh chóng biến mất hoàn toàn.
“Bọn họ sắp về nước rồi.” anh ta không đợi Vu Uyển Dung lên tiếng, bèn đỡ lấy đồ trong tay chị ta và đi vào trong phòng.
Anh ta đối với Diệp Dĩ Muội là sự tùy hứng, không hề để ý quá nhiều.
Nếu không phải hôm nay Vu Uyển Dung nhắc nhở thì anh ta cũng không hề chú ý được sự khác biệt của bản thân.
Vu Uyển Dung bất lực thở dài một tiếng, đi về phía quán bar.
Lam Dư Khê sau khi đặt đồ lên chiếc bàn trà, mới ngồi xuống bên cạnh Diệp Dĩ Muội.
Nhìn cô khóc nấc lên, anh ta do dự một lúc rồi kéo cô vào lòng mình.
Diệp Dĩ Muội trong cơn mơ màng, chỉ cảm thấy nơi cô đang dựa vào thật ấm áo, cô co ro trong đó, có thể khóc thoải mái, trút hết sự ấm ức, tủi thân kìm nén trong người bao nhiêu ngày nay.
Cô khóc, khóc nấc lên, cô ngả mình vào lòng Lam Dư Khê mà khóc, mãi cho tới khi thiếp đi vào cơn mơ.
Lam Dư Khê đặt cô nằm xuống ghế sô pha, đầu cô gối lên đùi anh ta, anh ta cầm lấy chiếc khăn mặt, khẽ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên má, lại cởi chiếc áo vest trên người ra đắp cho cô, lúc này anh ta mới thở phào một tiếng, dựa lưng vào ghế.
Yên tĩnh lại, anh ta mới lại nghĩ tới lời của Vu Uyển Dung, trong lòng cảm thấy rối bời.
Sao...sao anh ta lại có ý nghĩ đặc biệt gì với Diệp Dĩ Muội được chứ, chẳng qua là nhất thời tò mò mà thôi.
“Ưm....” Diệp Dĩ Muội khẽ kêu lên một tiếng trong cơn mơ màng, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Lam Dư Khê, nhưng anh ta cũng không hề dám động đậy vì sợ sẽ làm cô tỉnh.
Cô ngủ không được yên giấc khi mà khuôn mặt vẫn có chút lo lắng, ngón tay trỏ anh sờ lên trên trán cô trong vô thức, trái tim anh cố kìm nén cơn đau lại.
Nhưng không hiểu tại sao anh lại thấy thương cho cô....
Đột nhiên, một âm thanh dịu êm vang lên, ngón tay anh ta cứng đơ giữa hai hàng lông mày của cô.
Anh ta do dự một lát, mới bỏ chiếc áo đang đắp trên người cô ra, cho tay vào túi quần cô nhanh chóng rút ra chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông.
Nhìn trên màn hình điện thoại ba chữ “Tần Hàm Dịch”, anh đắn đo, không biết bản thân có nên nhận cuộc gọi này không.
“Ưm...ồn quá....” Diệp Dĩ Muội động đậy, miệng lẩm bẩm.
Lam Dư Khê không do dự thêm nữa, nhanh chóng ấn nút nghe, còn chưa đợi anh ta nói, đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng gầm lên phẫn nộ của Tần Hàm Dịch: “Diệp Dĩ Muội, trong vòng nửa tiếng nữa nếu cô không về khách sạn thì cô sẽ biết tay tôi.”
Lam Dư Khê nheo mày, cúp máy sau đó tắt hẳn máy đi.
Anh ta hiểu tính cách của Tần Hàm Dịch, lúc này nếu như anh ta gọi Diệp Dĩ Muội dậy và đưa cô về thì nhất định người chịu thiệt là cô.
Nếu đã như vậy, tối nay hay sáng ngày mai về thì cô đều bị Tần Hàm Dịch xử lý, thôi thì đợi tỉnh lại hẳn đi về như vậy sẽ hợp lý hơn.
Anh ta lại đặt chiếc điện thoại vào túi Diệp Dĩ Muội, dựa lưng vào ghế sô pha, lặng lẽ nhìn cô gái đang nằm gối đầu lên đùi mình ngủ và chìm đắm vào những kí ức trong đầu.
Chỉ là, anh ta không ngờ được rằng, anh ta không ngờ được rằng, tất cả những ước tính của anh ta đều sai lầm, gây ra một thảm họa ghê ghớm, làm cho cuộc đời của Diệp Dĩ Muội hoàn toàn bị bao phủ bởi một mày xám, mất đi tất cả mọi niềm vui.