Vừa nãy tuy tầm nhìn đã bị che đi, nhưng tai cô thì không có vấn đề gì cả, những lời anh ta nói đương nhiên đã lọt vào tai cô không thiếu một từ nào.
Lúc này cô mới hiểu, sự phẫn nộ của bản thân thực ra chỉ là đang miễng cưỡng tỏ ra mạnh mẽ....
Còn anh ta, chỉ cần một câu nói, cũng đủ để đưa cô xuống địa ngục mà ngàn kiếp không phục hồi lại được.
Cô không còn sự tức giận như vừa nãy nữa, cô quay đầu đi, không nhìn vào anh ta nữa, phớt lờ lúc này là thứ vũ khí cuối cùng để cô có thể bảo vệ được danh dự của mình.
Nếu lời đó là người khác nói, có thể cô cũng điên lên và đấu khẩu lại, nhưng lại cứ là anh ta nói – người đàn ông cô yêu.
Lẽ nào, chỉ vì cha dượng của cô tham tiền mà bán cô vào Tần gia, cô liền trở thành một kẻ ham vinh hoa phú quý, một người phụ nữ mưu mô tính trăm phương ngàn kế?
Anh ta nhìn cô như nhìn một kẻ bại trận, không nói gì, sự tức giận trong lồng ngực không những không được giảm xuống mà ngược lại như sắp nổ tung ra.
Anh ta vô cùng ghét cái cảm giác khi bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của cô, anh ta nhìn cô chằm chằm sau đó bước ra khỏi cửa, bàn tay dùng lực đóng rầm cánh cửa lại.
Một tiếng động lớn vang lên, rồi sau đó cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng như cõi chết....
Diệp Dĩ Muội bất lực dựa lưng vào ghế sô pha, đêm nay, chắc chắn mà không ngủ rồi.
Mới tân hôn ngày đầu tiên, ngày tháng đã khó sống như vậy rồi, những ngày tháng tiếp theo cô nên làm thế nào đây?
Một đêm thức trắng vì đau khổ, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, cô tròn xoe mắt nhìn ra ngoài cửa sổ với thứ ánh sáng màu vàng le lói.
Trời, cuối cùng cũng đã sáng rồi....
Cô bắt buộc phải nói chuyện với Tần Hàm Dịch, nếu, Châu Lan Na ở đây cả đời, thì liệu cô phải ngủ trên ghế sô pha cả đời chắc?
Cô coi như không có quyền để quan tâm xem anh ta có bao nhiêu người phụ nữ nhưng cô bắt buộc phải bảo vệ quyền lợi của bản thân, không thể để cuộc sống của bản thân trôi qua như một mớ bòng bong thế này.
Diệp Dĩ Muội đi ra khỏi thư phòng, đi vào phòng tắm tắm rửa lại cho tỉnh táo và sảng khoái sau một đêm mất ngủ.
Thế nhưng, vừa mới tắm xong, liền có chuyện rồi.
Quần áo được cô mặc vào phòng tắm vẫn là bộ lễ phục tối qua cô mặc trong tiệc cưới, nếu lại mặc nữa thì có gì đó sai sai.
Nghĩ rằng bây giờ cũng vẫn còn sớm, chắc hai người đó vẫn còn nằm ôm nhau, cũng sẽ không dậy sớm như vậy, cô liền rút một chiếc khăn tắm quấn lên người, chuản bị đi vào phòng để quần áo để tìm một bộ đồ.
Nhưng, khi cô mở cửa phòng tắm ra, lọt vào ánh mắt cô là hình ảnh Châu Lan Na tay đang cầm một cốc nước trắng, lúc này cô mới biết thế nào gọi là oan gia ngõ hẻm.
Châu Lan Na nhìn cô từ đầu tới chân, bĩu môi, nói với giọng chế nhạo và khinh bỉ: “Đồ rẻ tiền!”