Bà nôi của Tần Hàm Dịch vì muốn để Diệp Dĩ Muội và anh ta nuôi dưỡng tình cảm nhanh chóng có cảm giác vợ chồng thực sự mà đã đặc biệt cho hai người bọn họ chuyển tới một căn biệt thự của Tần gia – đó là một căn biệt thự rộng hơn 200 mét vuông nhưng lại chỉ có một phòng ngủ.
Thế nhưng cái lòng tốt đó, cuối cùng lại khiến cho Diệp Dĩ Muội trong đêm tân hôn, đến một căn phòng để ngủ cũng không có, cô chỉ có thể ngủ trong thư phòng.
Trong đêm lạnh giá, cô nằm co ro trên chiếc ghế sô pha, không có cách nào để chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi lấy chăn.
Khi ti tới trước phòng ngủ, đang định gõ cửa, liền nghe thấy bên trong phát ra một thứ ấm thanh làm cô choáng váng và vội thu tay về.
Tiếng thở hổn hển của người đàn ông, tiếng kêu rên rỉ của cô gái, hai âm thanh đó hòa trộn lại với nhau, khó nghe tới mức làm cho cô phải bịt chặt tai lại, không ngừng lùi về phía sau.
Mang trong lòng cơn đau nhói, cô hốt hoảng bỏ chạy, trốn vào trong căn thư phòng lạnh lẽo, can tâm nằm co ro giống như một con rùa rụt cổ.
Cô nằm trên ghế sô pha, ôm lấy con tim đang đau nhói, khóe mắt từ khi nào đã ướt nhòa đi.
Cô tưởng cô có thể bình tĩnh lạnh lùng mà đối mặt với anh ta và tình nhân của anh ta, thế nhưng hóa ra con tim cô như đang bị bóp chặt lại, đúng là không thể kiểm soát được!
“Cô đang khóc?” một giọng nói thấp và lạnh nhạt đột nhiên vang lên, toàn thân Diệp Dĩ Muội dand run rẩy, giật mình nhìn ra cửa thư phòng, liền thấy Tần Hàm Dịch đang mặc một bộ đồ ngủ màu nâu nhạt, trên tay cầm một chiếc chăn, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Bị anh ta nhìn thấy bộ dạng khóc lóc đáng thương, đột nhiên Diệp Dĩ Muội cảm thấy tức giận: “Anh đi vào sao không gõ cửa?”
“Đây là thư phòng của tôi!” Tần Hàm Dịch sầm mặt lại, nói với ngữ khí chẳng tốt đẹp gì.
“Anh....” Diệp Dĩ Muội bị lời nói của anh ta chọc tức nhưng vẫn phải nuốt cục giận vào trong, sự tức giận lại kèm với sự tủi thân đang dâng lên trong lòng cô, cô chỉ tay về phía phòng ngủ gầm lên với anh ta: “Vậy thì đó là phòng ngủ của tôi đấy!”
“Cuối cùng cô cũng nói ra lời trong lòng cô rồi!” Tần Hàm Dịch vứt chiếc chăn lên người cô: “Thế mà Lan Na lại còn lo sợ cô bị lạnh, bảo tôi mang chăn đến cho cô, không ngờ cô vẫn còn đang suy nghĩ tới việc muốn trèo lên giường của tôi.”
Tần Hàm Dịch tức giận, lồng ngực anh ta phập phòng, cũng không biết tại sao, kể từ khi anh biết người con gái trước mặt, anh ta luôn có một ngọn lửa tức giận cháy trong lòng.
Chiếc chăn được vứt vào mặt Diệp Dĩ Muội, che khuất đi mọi tầm nhìn của cô.
Vài giây sau khi chiếc chăn tuột xuống, cô mới nhìn thấy ánh mắt tối sầm tức giận của anh đã được nhuộm đỏ rồi, dường như cô trong mắt anh ta là một người đã làm chuyện gì đó mà trời không dung đất không tha được vậy.