Tình trạng của Diệp Trì còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Thời Tiêu . Trước khi ngất đi, cô còn nhớ rất rõ bộ dạng nằm im lìm của anh, anh che chở cho cô, dùng mạng sống của mình để che chở cho cô và đứa bé.
Khoảnh khắc ấy, cô biết rằng, cho dù trời sập xuống vẫn có Diệp Trì ở bên cạnh gánh giúp cho cô. Diệp Trì là chồng của cô, là cha đứa bé trong bụng cô, cô không thể không có anh.
So với những chuyện này, những ân oán ngày trước đều không cần phải so đo nữa. Anh yêu cô, đã trải qua sinh tử cùng cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của Diệp Trì , yêu lắm, yêu hơn cả tính mạng. Là một người phụ nữ, cô còn cần gì hơn nữa? Chỉ cần anh khỏe mạnh, cô cũng khỏe mạnh, đứa bé trong bụng cũng khỏe mạnh là họ sẽ có một gia đình vô cùng hạnh phúc.
Diệp Trì ngủ say rồi, sau một đêm bão tố, anh gần như dốc cạn kiệt sức lực của mình. Lúc ở trên máy bay anh có tỉnh lại một lần. Biết vợ không sao, con trai không sao, anh lại lịm đ
Lần thứ hai tỉnh lại là lúc bác sĩ nối xương cho anh. Nỗi đau thấu gan ruột ấy anh đều gạt đi hết, chỉ một lòng lo lắng cho vợ. Diệp Sinh nói vợ anh vẫn ổn, bảo anh yên tâm nối xương, lúc ấy Diệp Trì mới thấy nhẹ nhõm.
Diệp Sinh lúc ấy còn lắc đầu thở dài, không biết Diệp Trì và Thời Tiêu là duyên phận gì. Vừa hay tin, anh vội vàng bỏ hết công việc, cùng Lâm Yến đến đây ngay trong đêm, còn không dám nói với bố mẹ. Bây giờ đừng nói đến đứa bé trong bụng Thời Tiêu , chỉ nhìn bộ dạng của Diệp Trì lúc này thôi có khi bệnh tim của Diệp tướng quân lại tái phát cũng nên.
Thường ngày Diệp tướng quân hơi tí là mắng mỏ Diệp Trì, nhưng nếu anh ấy mà xảy ra chuyện gì thật thì Diệp tướng quân lại là người lo lắng nhiều nhất.
Diệp Trì có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng Diệp tướng quân, chuyện này cả nhà họ Diệp chẳng ai là không biết. Về điểm này, Diệp Sinh chẳng hề ghen tỵ, bởi vì trong lòng anh biết rõ, vị trí Diệp Trì trong lòng anh cũng là không thể thay thế như vậy, thậm chí còn quan trọng hơn cả so với Diệp tướng quân.
Lúc còn nhỏ, bố mẹ thường xuyên vắng nhà, trong nhà ngoài bà giúp việc ra chỉ có Diệp Sinh và Diệp Trì . Diệp Trì rất ham chơi, thích tụ tập bạn bè, thế nên Diệp Sinh lúc nào cũng là cái đuôi bám theo anh.
Nhưng Diệp Sinh nhỏ hơn Diệp Trì hai tuổi, chỉ hai tuổi, nhưng bọn Hồ Quân, Tả Hồng đều không thích cho anh đi chơi cùng, thường xuyên bỏ anh lại, lén đi chơi riêng.
Nhưng chỉ cần có người dám bắt nạt anh là Diệp Trì lập tức lôi anh đi báo thù, không đánh cho kẻ thù bò lê bò càng là không xong, vì vậy mà không ít lần gây ra họa. Diệp tướng quân về liền cho ăn roi thắt lưng. Nhưng một mình Diệp Trì gánh hết. Lúc ấy Diệp Sinh biết mình thật may mắn khi có được người anh như thế.
Có thể nói anh trai của anh rất có sức hút, từ nhỏ đến lớn, cho dù là nghịch ngợm, cho dù là gây họa, nhưng thành tích học tập lúc nào cũng đứng đầu. Đám con gái ngay từ đầu lúc nào cũng thích bám theo anh, Diệp Trì cũng chẳng bao giờ từ chối những kẻ tự tìm đến.
Lúc Diệp Sinh lên lớp bảy, chính mắt Diệp Sinh đã nhìn thấy anh trai mình đang ôm một cô hoa khôi kiêu ngạo của trường, hôn lấy hô để ở trong góc tường sân vận động. Lúc ấy Diệp Sinh nhìn thấy mà tim đập thình thịch. Về đến nhà, Diệp Trì liền vỗ vai anh cười, nói anh là đồ ngốc. Diệp Sinh biết anh trai mình lúc ấy đã nhìn thấy mình.
Diệp Sinh luôn chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Diệp Trì . Trong con mắt của anh, Diệp Trì không chỉ là anh mà còn là anh hùng, cái khái niệm này đã ăn sâu trong đầu anh. Diệp Sinh chưa từng thấy anh trai mình khó xử trước bất cứ chuyện gì. Nhưng một người độc đoán và cao ngạo như anh cũng có lúc mềm lòng, đó là khi anh gặp phải Thời Tiêu , trái tim anh liền mềm nhũn ra, chẳng nghĩ được cái gì khác, chỉ ngày đêm nhớ nhung đến cô.
Diệp Sinh lúc đầu không nghĩ rằng trên đời này có thể có người “thu phục” được anh trai mình. Nhưng không ngờ có thật, đã vậy còn là Thời Tiêu , một cô gái chẳng mấy nổi bật.
Lâm Yến, vợ anh nói đúng, đừng tưởng Thời Tiêu ngoan hiền ít nói thế thôi chứ thực ra cũng ghê gớm phết. Nếu Diệp Trì mà chọc tức người ta, không biết chừng có khi cô ấy còn lao vào đánh nhau với Diệp Trì ấy chứ.
Lúc ấy Diệp Sinh nghe thấy câu này chỉ phì cười, nhưng sau này hai người bọn họ xảy ra chuyện thật, mặc dù giấu giếm gia đình nhưng Diệp Sinh cũng biết chút ít. Nói thực lòng, anh cảm thấy có hơi bất ngờ.
Lúc mới nhìn thấy Thời Tiêu , vốn nghĩ chỉ là một cô nhóc xinh xắn, bình thường, nhưng về sau mới hay, chớ trông mặt mà bắt hình dong, chẳng ngờ cô gái này lại có thể làm nên “chuyện lơn”, cứ nhìn bộ dạng của anh cả thì biết, tí nữa thì đến cái mạng cũng chẳng còn.
Lâm Yến khẽ kéo tay chồng, ra ý bảo anh ra ngoài. Diệp Sinh liếc nhìn Thời Tiêu , thấy cô ngồi xuống bên giường của Diệp Trì , nước mắt đầm đìa, không khỏi thở dài, đi ra ngoài với Lâm Yến.
Vừa ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Tả Hồng với Quyên Tử đang lôi lôi kéo kéo. Quyên Tử theo Tả Hồng đến đây, có đôi khi thấy Diệp Sinh thấy cuộc đời thật kỳ lạ, một người tính cách trầm lắng như Thời Tiêu sao lại có một người chị em tính cách dữ dằn như thế?
Tả Hồng phải dùng cả tay lẫn chân mới giữ chặt được Quyên Tử trong lòng anh, anh tức tối gắt lên:
- Rốt cuộc em định làm gì? Cứ phải chiaThời Tiêu với Diệp Trì em mới cam lòng phải không? Biết sớm thế này anh đã chẳng cho em theo sang đây. Vì Thời Tiêu , Diệp Trì đã suýt mất cả tính mạng, có chuyện gì to tát thì thôi cũng cho qua đi, Thời Tiêu đã bỏ qua, khóc lóc sang đó trông nom Diệp Trì rồi, em còn ở đây làm ầm ĩ gì chứ? Nói cho cùng đấy là chuyện riêng của họ, em có sức thì mau nghĩ chuyện nghiêm chỉnh của hai ta đi!
Quyên Tử chẳng buồn đoái hoài, cứ nghĩ đến những chuyện Diệp Trì đối xử với Thời Tiêu trước đây là máu nóng lại bốc lên đến đỉnh đầu, cái gì mà cả tính mạng chứ? Nếu như không có anh ta, Thời Tiêu có nhất thiết phải bỏ trốn đến cái nơi khỉ ho cò gáy ấy không?
Quyên Tử tay đấm chân đá, Tả Hồng bắt đầu không giữ nổi cô,bị những móng tay sắc nhọn của cô cào vào mặt. Anh ta la lên một tiếng, nổi giận thật sự. Nếu một người phụ nữ cứ ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay mình, lại là người mình để tâm đến, bảo anh làm sao dám ra tay, nhưng cô gái này thật sự chẳng khác gì con mèo hoang, không ra tay thật sự không được.
Tả Hồng một tay bẻ quặt hai tay cô ra đằng sau, một ta chắn đầu gối của cô, để cho cô giằng co thêm một lúc nữa, Tả Hồng liền bế thốc Quyên Tử lên, đá cánh cửa phòng bệnh đối diện phòng Thời Tiêu và đi vào bên trong.
Diệp Sinh với Lâm Yến đứng ngoài nhìn,không khỏi kinh ngạc. Diệp Sinh bật cười:
- Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bạn của Thời Tiêu cũng giỏi gây chuyện nhỉ!
Mặc dù tiếng khóc rất nhỏ nhưng Diệp Trì vẫn nghe thấy và tỉnh dậy. Mở mắt ra, Diệp Trì nhìn thấy cô vợ bé bỏng đang khóc sưng cả mắt, hai vai run lên, bộ dạng rất đáng thương.
Diệp Trì vô cùng xót xa, giơ tay lên mới phát hiện tay bị bó bột và cố định rồi, chẳng thể cử động được. Cử động của anh làm Thời Tiêu giật mình, cô vội vàng ấn anh xuống giường.
- Anh còn cử động à, còn cử động nữa là sau này tàn phế luôn, xem anh làm thế nào!
Diệp Trì cười: “Anh mà có tàn phế em cũng đừng mong chạy thoát. Khôn hồn thì đời này ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, biết chưa hả?”
Thời Tiêu phì cười, gạt nước mắt, bĩu môi nói:
- Anh mà tàn phế, em chẳng cần anh nữa!
Diệp Trì giơ tay trái lên, vuốt ve mặt cô, ánh mắt dịu dàng như làn nước:
- Vợ à, anh muốn hôn em, em thấy thế nào?
Mặt Thời Tiêu liền đỏ bừng, cúi đầu e ngại trong khoảnh khắc rồi ngẩng đầu lên, từ từ xáp lại, chạm nhẹ lên môi anh như chuồn chuồn đậu nước, nhưng ngay lập tức bị Diệp Trì giữ chặt gáy, há miệng cắn mạnh vào môi Thời Tiêu . Phát cắn này khiến Thời Tiêu rên lên vì đau, mùi tanh của máu theo đầu lưỡi Diệp Trì vào sâu trong khoang miệng cô…
Nụ hôn cuồng nhiệt này giống như nụ hôn trong bão đêm qua. Thời Tiêu gần như chẳng còn sức chống cự, mặc cho lưỡi của anh tự do “hành động”.
Lúc Diệp Trì thả cô ra, Thời Tiêu gần như nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, áp vào lồng ngực Diệp Trì thở hồng hộc, đôi môi đỏ sưng lên, chỗ vết cắn đau rấm rứt như kim châm.
Thời Tiêu muốn ngồi dậy nhưng bị Diệp Trì giữ chặt, khoảng cách giữa hai người rất gần, rất gần. Thời Tiêu không tự chủ được nhìn thẳng vào mắt anh, ở đó ánh lên niềm vui mừng vừa lấy lại được, nhưng ở đó có cả sự hoang mang, hoang mang đến sâu sắc:
- Tiêu Tiêu, anh yêu em, yêu đến mức chỗ này cũng đau đớn!
Diệp Trì kéo tay cô đặt vào ngực mình:
- Yêu đến mức không thể chịu được hậu quả của việc mất em, khoảnh khắc cuối cùng đêm qua anh đã nghĩ, nếu như anh chết đi, em dẫm theo con trai anh lấy Hứa Minh Chương, lấy Tưởng Tiến, anh phải làm sao, vì vậy anh không thể chết, anh phải cố gắng gượng, gắng gượng để sống cả đời với em! Vì vậy hãy đồng ý với anh, sau này không được rời xa anh, hãy đồng ý đi, ngay bấy giờ!
Thời Tiêu nấc lên mấy lần, nước mắt trào ra:
- Vậy thì hãy sống, sống cho tốt, chỉ cần anh dám chết trước em, em lập tức lấy người khác, em nói thật đấy!
- Đồ ngốc này, anh đã thế này rồi mà em vẫn không nói được câu nào tử tế, dỗ dành người đàn ông của em à?
Thời Tiêu mặc cho Diệp Trì nghiến răng trèo trẹo, dù gì anh cũng chẳng cử động được. Diệp Trì đột nhiên nhíu mày, Thời Tiêu tưởng ban nãy vì mải hôn nên chẳng may đè vào vết thương của anh, liền lo lắng hỏi:
- Sao thế?
Diệp Trì nhếch môi cười:
- Vợ ơi, anh buồn đi tè!
Mặt Thời Tiêu đỏ bừng, nhìn chai nước truyền trước mặt với cái chân bị treo lên của Diệp Trì , cô bối rối nói:
- Vậy…vậy phải làm sao?
Diệp Trì nhướng mày, tinh quái nói:
- Làm thế nào, ở đây là phòng bệnh dịch vụ, toàn là các y tá xinh đẹp, nếu em không để bụng, anh gọi các cô ấy vào giúp nhé!
Thời Tiêu lườm Diệp Trì một cái: “Đồ háo sắc, đồ mặt dày!”
Cúi xuống, nhìn thấy cái bô dưới gầm giường, Thời Tiêu hơi do dự rồi với tay lấy cái bô ra, đến gần Diệp Trì , lật tấm chăn màu trắng đắp trên người anh lên. Diệp Trì nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của vợ,trong lòng buồn cười lắm, liền lên tiếng trêu ghẹo cô:
- Vợ ơi, anh vẫn mặc quần, không đi được!
Mặt Thời Tiêu đỏ lên đến tận tai, cô trừng mắt nhìn Diệp Trì, nghi ngờ anh cố ý trêu chọc mình, nhưng lại nghĩ, xương cốt anh gãy nhiều như thế, cô lại chợt thấy mềm lòng.
Cô đưa tay cởi nhanh quần của anh, mặt ngoảnh đi chỗ khác. Diệp Trì cười hả hê:
- Vợ à, thế này thì anh tè ra giường mất, em phải giúp anh mớ
Khoảnh khắc ấy, cô biết rằng, cho dù trời sập xuống vẫn có Diệp Trì ở bên cạnh gánh giúp cho cô. Diệp Trì là chồng của cô, là cha đứa bé trong bụng cô, cô không thể không có anh.
So với những chuyện này, những ân oán ngày trước đều không cần phải so đo nữa. Anh yêu cô, đã trải qua sinh tử cùng cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của Diệp Trì , yêu lắm, yêu hơn cả tính mạng. Là một người phụ nữ, cô còn cần gì hơn nữa? Chỉ cần anh khỏe mạnh, cô cũng khỏe mạnh, đứa bé trong bụng cũng khỏe mạnh là họ sẽ có một gia đình vô cùng hạnh phúc.
Diệp Trì ngủ say rồi, sau một đêm bão tố, anh gần như dốc cạn kiệt sức lực của mình. Lúc ở trên máy bay anh có tỉnh lại một lần. Biết vợ không sao, con trai không sao, anh lại lịm đ
Lần thứ hai tỉnh lại là lúc bác sĩ nối xương cho anh. Nỗi đau thấu gan ruột ấy anh đều gạt đi hết, chỉ một lòng lo lắng cho vợ. Diệp Sinh nói vợ anh vẫn ổn, bảo anh yên tâm nối xương, lúc ấy Diệp Trì mới thấy nhẹ nhõm.
Diệp Sinh lúc ấy còn lắc đầu thở dài, không biết Diệp Trì và Thời Tiêu là duyên phận gì. Vừa hay tin, anh vội vàng bỏ hết công việc, cùng Lâm Yến đến đây ngay trong đêm, còn không dám nói với bố mẹ. Bây giờ đừng nói đến đứa bé trong bụng Thời Tiêu , chỉ nhìn bộ dạng của Diệp Trì lúc này thôi có khi bệnh tim của Diệp tướng quân lại tái phát cũng nên.
Thường ngày Diệp tướng quân hơi tí là mắng mỏ Diệp Trì, nhưng nếu anh ấy mà xảy ra chuyện gì thật thì Diệp tướng quân lại là người lo lắng nhiều nhất.
Diệp Trì có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng Diệp tướng quân, chuyện này cả nhà họ Diệp chẳng ai là không biết. Về điểm này, Diệp Sinh chẳng hề ghen tỵ, bởi vì trong lòng anh biết rõ, vị trí Diệp Trì trong lòng anh cũng là không thể thay thế như vậy, thậm chí còn quan trọng hơn cả so với Diệp tướng quân.
Lúc còn nhỏ, bố mẹ thường xuyên vắng nhà, trong nhà ngoài bà giúp việc ra chỉ có Diệp Sinh và Diệp Trì . Diệp Trì rất ham chơi, thích tụ tập bạn bè, thế nên Diệp Sinh lúc nào cũng là cái đuôi bám theo anh.
Nhưng Diệp Sinh nhỏ hơn Diệp Trì hai tuổi, chỉ hai tuổi, nhưng bọn Hồ Quân, Tả Hồng đều không thích cho anh đi chơi cùng, thường xuyên bỏ anh lại, lén đi chơi riêng.
Nhưng chỉ cần có người dám bắt nạt anh là Diệp Trì lập tức lôi anh đi báo thù, không đánh cho kẻ thù bò lê bò càng là không xong, vì vậy mà không ít lần gây ra họa. Diệp tướng quân về liền cho ăn roi thắt lưng. Nhưng một mình Diệp Trì gánh hết. Lúc ấy Diệp Sinh biết mình thật may mắn khi có được người anh như thế.
Có thể nói anh trai của anh rất có sức hút, từ nhỏ đến lớn, cho dù là nghịch ngợm, cho dù là gây họa, nhưng thành tích học tập lúc nào cũng đứng đầu. Đám con gái ngay từ đầu lúc nào cũng thích bám theo anh, Diệp Trì cũng chẳng bao giờ từ chối những kẻ tự tìm đến.
Lúc Diệp Sinh lên lớp bảy, chính mắt Diệp Sinh đã nhìn thấy anh trai mình đang ôm một cô hoa khôi kiêu ngạo của trường, hôn lấy hô để ở trong góc tường sân vận động. Lúc ấy Diệp Sinh nhìn thấy mà tim đập thình thịch. Về đến nhà, Diệp Trì liền vỗ vai anh cười, nói anh là đồ ngốc. Diệp Sinh biết anh trai mình lúc ấy đã nhìn thấy mình.
Diệp Sinh luôn chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Diệp Trì . Trong con mắt của anh, Diệp Trì không chỉ là anh mà còn là anh hùng, cái khái niệm này đã ăn sâu trong đầu anh. Diệp Sinh chưa từng thấy anh trai mình khó xử trước bất cứ chuyện gì. Nhưng một người độc đoán và cao ngạo như anh cũng có lúc mềm lòng, đó là khi anh gặp phải Thời Tiêu , trái tim anh liền mềm nhũn ra, chẳng nghĩ được cái gì khác, chỉ ngày đêm nhớ nhung đến cô.
Diệp Sinh lúc đầu không nghĩ rằng trên đời này có thể có người “thu phục” được anh trai mình. Nhưng không ngờ có thật, đã vậy còn là Thời Tiêu , một cô gái chẳng mấy nổi bật.
Lâm Yến, vợ anh nói đúng, đừng tưởng Thời Tiêu ngoan hiền ít nói thế thôi chứ thực ra cũng ghê gớm phết. Nếu Diệp Trì mà chọc tức người ta, không biết chừng có khi cô ấy còn lao vào đánh nhau với Diệp Trì ấy chứ.
Lúc ấy Diệp Sinh nghe thấy câu này chỉ phì cười, nhưng sau này hai người bọn họ xảy ra chuyện thật, mặc dù giấu giếm gia đình nhưng Diệp Sinh cũng biết chút ít. Nói thực lòng, anh cảm thấy có hơi bất ngờ.
Lúc mới nhìn thấy Thời Tiêu , vốn nghĩ chỉ là một cô nhóc xinh xắn, bình thường, nhưng về sau mới hay, chớ trông mặt mà bắt hình dong, chẳng ngờ cô gái này lại có thể làm nên “chuyện lơn”, cứ nhìn bộ dạng của anh cả thì biết, tí nữa thì đến cái mạng cũng chẳng còn.
Lâm Yến khẽ kéo tay chồng, ra ý bảo anh ra ngoài. Diệp Sinh liếc nhìn Thời Tiêu , thấy cô ngồi xuống bên giường của Diệp Trì , nước mắt đầm đìa, không khỏi thở dài, đi ra ngoài với Lâm Yến.
Vừa ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Tả Hồng với Quyên Tử đang lôi lôi kéo kéo. Quyên Tử theo Tả Hồng đến đây, có đôi khi thấy Diệp Sinh thấy cuộc đời thật kỳ lạ, một người tính cách trầm lắng như Thời Tiêu sao lại có một người chị em tính cách dữ dằn như thế?
Tả Hồng phải dùng cả tay lẫn chân mới giữ chặt được Quyên Tử trong lòng anh, anh tức tối gắt lên:
- Rốt cuộc em định làm gì? Cứ phải chiaThời Tiêu với Diệp Trì em mới cam lòng phải không? Biết sớm thế này anh đã chẳng cho em theo sang đây. Vì Thời Tiêu , Diệp Trì đã suýt mất cả tính mạng, có chuyện gì to tát thì thôi cũng cho qua đi, Thời Tiêu đã bỏ qua, khóc lóc sang đó trông nom Diệp Trì rồi, em còn ở đây làm ầm ĩ gì chứ? Nói cho cùng đấy là chuyện riêng của họ, em có sức thì mau nghĩ chuyện nghiêm chỉnh của hai ta đi!
Quyên Tử chẳng buồn đoái hoài, cứ nghĩ đến những chuyện Diệp Trì đối xử với Thời Tiêu trước đây là máu nóng lại bốc lên đến đỉnh đầu, cái gì mà cả tính mạng chứ? Nếu như không có anh ta, Thời Tiêu có nhất thiết phải bỏ trốn đến cái nơi khỉ ho cò gáy ấy không?
Quyên Tử tay đấm chân đá, Tả Hồng bắt đầu không giữ nổi cô,bị những móng tay sắc nhọn của cô cào vào mặt. Anh ta la lên một tiếng, nổi giận thật sự. Nếu một người phụ nữ cứ ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay mình, lại là người mình để tâm đến, bảo anh làm sao dám ra tay, nhưng cô gái này thật sự chẳng khác gì con mèo hoang, không ra tay thật sự không được.
Tả Hồng một tay bẻ quặt hai tay cô ra đằng sau, một ta chắn đầu gối của cô, để cho cô giằng co thêm một lúc nữa, Tả Hồng liền bế thốc Quyên Tử lên, đá cánh cửa phòng bệnh đối diện phòng Thời Tiêu và đi vào bên trong.
Diệp Sinh với Lâm Yến đứng ngoài nhìn,không khỏi kinh ngạc. Diệp Sinh bật cười:
- Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bạn của Thời Tiêu cũng giỏi gây chuyện nhỉ!
Mặc dù tiếng khóc rất nhỏ nhưng Diệp Trì vẫn nghe thấy và tỉnh dậy. Mở mắt ra, Diệp Trì nhìn thấy cô vợ bé bỏng đang khóc sưng cả mắt, hai vai run lên, bộ dạng rất đáng thương.
Diệp Trì vô cùng xót xa, giơ tay lên mới phát hiện tay bị bó bột và cố định rồi, chẳng thể cử động được. Cử động của anh làm Thời Tiêu giật mình, cô vội vàng ấn anh xuống giường.
- Anh còn cử động à, còn cử động nữa là sau này tàn phế luôn, xem anh làm thế nào!
Diệp Trì cười: “Anh mà có tàn phế em cũng đừng mong chạy thoát. Khôn hồn thì đời này ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, biết chưa hả?”
Thời Tiêu phì cười, gạt nước mắt, bĩu môi nói:
- Anh mà tàn phế, em chẳng cần anh nữa!
Diệp Trì giơ tay trái lên, vuốt ve mặt cô, ánh mắt dịu dàng như làn nước:
- Vợ à, anh muốn hôn em, em thấy thế nào?
Mặt Thời Tiêu liền đỏ bừng, cúi đầu e ngại trong khoảnh khắc rồi ngẩng đầu lên, từ từ xáp lại, chạm nhẹ lên môi anh như chuồn chuồn đậu nước, nhưng ngay lập tức bị Diệp Trì giữ chặt gáy, há miệng cắn mạnh vào môi Thời Tiêu . Phát cắn này khiến Thời Tiêu rên lên vì đau, mùi tanh của máu theo đầu lưỡi Diệp Trì vào sâu trong khoang miệng cô…
Nụ hôn cuồng nhiệt này giống như nụ hôn trong bão đêm qua. Thời Tiêu gần như chẳng còn sức chống cự, mặc cho lưỡi của anh tự do “hành động”.
Lúc Diệp Trì thả cô ra, Thời Tiêu gần như nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, áp vào lồng ngực Diệp Trì thở hồng hộc, đôi môi đỏ sưng lên, chỗ vết cắn đau rấm rứt như kim châm.
Thời Tiêu muốn ngồi dậy nhưng bị Diệp Trì giữ chặt, khoảng cách giữa hai người rất gần, rất gần. Thời Tiêu không tự chủ được nhìn thẳng vào mắt anh, ở đó ánh lên niềm vui mừng vừa lấy lại được, nhưng ở đó có cả sự hoang mang, hoang mang đến sâu sắc:
- Tiêu Tiêu, anh yêu em, yêu đến mức chỗ này cũng đau đớn!
Diệp Trì kéo tay cô đặt vào ngực mình:
- Yêu đến mức không thể chịu được hậu quả của việc mất em, khoảnh khắc cuối cùng đêm qua anh đã nghĩ, nếu như anh chết đi, em dẫm theo con trai anh lấy Hứa Minh Chương, lấy Tưởng Tiến, anh phải làm sao, vì vậy anh không thể chết, anh phải cố gắng gượng, gắng gượng để sống cả đời với em! Vì vậy hãy đồng ý với anh, sau này không được rời xa anh, hãy đồng ý đi, ngay bấy giờ!
Thời Tiêu nấc lên mấy lần, nước mắt trào ra:
- Vậy thì hãy sống, sống cho tốt, chỉ cần anh dám chết trước em, em lập tức lấy người khác, em nói thật đấy!
- Đồ ngốc này, anh đã thế này rồi mà em vẫn không nói được câu nào tử tế, dỗ dành người đàn ông của em à?
Thời Tiêu mặc cho Diệp Trì nghiến răng trèo trẹo, dù gì anh cũng chẳng cử động được. Diệp Trì đột nhiên nhíu mày, Thời Tiêu tưởng ban nãy vì mải hôn nên chẳng may đè vào vết thương của anh, liền lo lắng hỏi:
- Sao thế?
Diệp Trì nhếch môi cười:
- Vợ ơi, anh buồn đi tè!
Mặt Thời Tiêu đỏ bừng, nhìn chai nước truyền trước mặt với cái chân bị treo lên của Diệp Trì , cô bối rối nói:
- Vậy…vậy phải làm sao?
Diệp Trì nhướng mày, tinh quái nói:
- Làm thế nào, ở đây là phòng bệnh dịch vụ, toàn là các y tá xinh đẹp, nếu em không để bụng, anh gọi các cô ấy vào giúp nhé!
Thời Tiêu lườm Diệp Trì một cái: “Đồ háo sắc, đồ mặt dày!”
Cúi xuống, nhìn thấy cái bô dưới gầm giường, Thời Tiêu hơi do dự rồi với tay lấy cái bô ra, đến gần Diệp Trì , lật tấm chăn màu trắng đắp trên người anh lên. Diệp Trì nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của vợ,trong lòng buồn cười lắm, liền lên tiếng trêu ghẹo cô:
- Vợ ơi, anh vẫn mặc quần, không đi được!
Mặt Thời Tiêu đỏ lên đến tận tai, cô trừng mắt nhìn Diệp Trì, nghi ngờ anh cố ý trêu chọc mình, nhưng lại nghĩ, xương cốt anh gãy nhiều như thế, cô lại chợt thấy mềm lòng.
Cô đưa tay cởi nhanh quần của anh, mặt ngoảnh đi chỗ khác. Diệp Trì cười hả hê:
- Vợ à, thế này thì anh tè ra giường mất, em phải giúp anh mớ
/59
|