- Vợ à, nếu như hai chúng ta đều chết ở đây thì thôi, nhưng nếu anh chết, em còn sống thoát ra ngoài mà dám mang con trai của anh đi tái giá với người đàn ông khác, anh có là ma cũng không tha cho em đâu, biết chưa hả?
Nước mưa mang theo bùn đất xối xả trôi xuống, Diệp Trì vẫn ôm chặt Thời Tiêu trong lòng, cũng may chỗ họ đang đứng là góc nhà, cho dù trần nhà có sập xuống, xà nhà cũng gả vào tường, tạo ra một khoảng trống nhỏ hẹp, chỉ có điều hai người không thể nào cử động được.
Diệp Trì thử cử động mới phát hiện ra hai chân của mình chẳng còn chút sức lực nào. Anh biết, ban nãy cửa đổ vào khiến chân phải của anh bị gãy, còn chân trái của anh đang bị bùn đất vừa đổ xuống chôn chặt, không thể nhấc ra được.
Một cánh tay anh ôm chặt lấy vợ, tay kia giữ chặt vào khung cửa sổ, lấy thân mình che mưa và bùn đất. Mặc dù trong lòng đang rất lo lắng, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm đe dọa Thời Tiêu, anh muốn cố gắng gạt đi nỗi lo sợ cho Thời Tiêu…
Thời Tiêu được anh bảo vệ trong vòng tay, mặc dù không cử động được, nhưng cũng biết Diệp Trì mặc dù nói năng gở miệng nhưng khôn khéo đó lại là sự thật, rất có thể hai người sẽ phải chết ở đây. Nếu xúi quẩy, rất có thể bùn đất sẽ đổ ào xuống, cuộc đời của cả hai sẽ chấm dứt ở đây.
Thời Tiêu từ xưa đến nay luôn không hiểu thế nào là cùng sống cùng chết, nhưng lúc này đây, khoảnh khắc đối mặt với cái chết, cô mới phát hiện thà chết chung với Diệp Trì ở chỗ này chứ không muốn một mình sống sót ra ngoài.
Thời Tiêu ngẩng đầu, trong bóng tối, hai người không nhìn rõ mặt nhau, nhưng thật kỳ lạ, Thời Tiêu vẫn nhìn rõ đôi mắt của Diệp Trì , đôi mắt sâu thẳm, sáng long lanh, ánh mắt vẫn ngang ngược như vậy, nhưng thật kỳ lạ, con tim Thời Tiêu bỗng trở nên thanh thản, cô cố gắng cử động, xáp lại gần anh, tìm kiếm và hôn lên đôi môi anh.
- Diệp Trì , anh nhớ cho kỹ, nếu như không muốn em sống với người đàn ông khác, không muốn con trai anh gọi người khác là cha, vậy thì chúng ta phải cùng nhau thoát ra ngoài. Nếu như anh chết rồi, việc đầu tiên em làm là tái giá, lấy Hứa Minh Chương, lấy Tưởng Tiến!
- Em dám!
Diệp Trì cúi đầu xuống, dùng môi chặn miệng cô lại, không cho cô nói linh tinh, cái lưỡi lành lạnh mang theo hơi thở phẫn nộ đưa vào trong miệng cô. Thời Tiêu há miệng, đan chặt lưỡi vào nhau. Dòng đất đá đang đổ xuống dường như đã bị hai người gạt sang một bên, trong khoảnh khắc chỉ còn lại nụ hôn nồng nàn. Ầm một tiếng, phân nửa căn nhà đổ ụp xuống.
Phương Chấn Đông nhận được tin tức liền tức tốc thông báo với tổ chức cứu nạn của huyện Thông Giang, còn mình thì dẫn theo cấp dưới trực tiếp vượt núi đến cứu nạn trước.
Phương Chấn Đông đã đi với vợ đến đây mấy lần. Đây đúng là một thiên đường dưới mặt đất, người dân ở đây lại hiền lành, mộc mạc, nhưng ở đây môi trường địa chất không tốt, trước đây chuyên gia từng nói, núi đồi ở đây dễ bị sụt lở, bảo dân làng ở đây tốt nhất là nên dời đi, nếu không gặp phải mưa lớn không biết chừng sẽ gặp tai họa không lường.
Lúc ấy Phương Chấn Đông đã bàn bạc với chính quyền huyện Thông Giang về chuyện này, chính quyền cũng rất khó xử, chỉ là vì các dân làng đều nhiều đời sống ở đây rồi, giờ bảo họ rời đi chẳng khác nào bỏ quê quán mà đi, chẳng ai đồng ý. Đã làm công tác hai năm nay rồi mà không được. Đến hôm này thì quả nhiên lời nói của chuyên gia đã ứng nghiệm.
Phương Chấn Đông dẫn quân đến núi, nhìn cảnh tượng không khỏi lo lắng. Mặc dù đập vào mắt anh là một đống hỗn độn, nhưng dân làng đều đang đứng ở mảnh đất trống dưới góc cây, chỉ có điều không thấy bóng dáng Diệp Trì đâu cả.
Trưởng thôn nhìn thấy Phương Chấn Đông đến liền lao ra:
- Đồng chí giải phóng quân, các anh mau đi cứu bọn họ, bọn họ ở bên kia. Thời Tiêu và đồng chí giải phóng quân ban nãy đều ở bên k
Phương Chấn Đông nhìn theo hướng chỉ của trưởng thôn, một ánh chớp rạch ngang trời, giúp anh nhìn rõ đại khái tình hình, cây gốc to nghiêng vẹo đổ xuống, đè lên căn nhà đã sập nát, nhìn chẳng rỗ là nhà hay là bùn đất, hay là cây cối nữa. Diệp Trì và vợ nếu đang ở trong đó thì chẳng biết sống chết ra sao.
Hơn nữa Phương Chấn Đông biết, vợ Diệp Trì đang có bầu năm tháng.
- Trương Thường Bảo, cậu dẫn người tìm kiếm ở khắp ngóc ngách trong thôn. Vương Tiến Hi, cậu dựng lều ngay tại đây, giúp trưởng thôn sắp xếp ổn thỏa cho dân làng. Những người còn lại theo tôi cứu người!
Phải dựa hoàn toàn vào sức người, vô cùng khó khăn, chuyển từng tảng đá đi một, bên dưới lớp bùn đất, cây cối và đất đá ngổn ngang. Phương Chấn Đông đứng bên này nhìn mà lòng thầm than.
Lúc trời tảng sáng , mưa to cuối cùng cũng tạnh. Một ngôi làng vốn đẹp như tranh nay giống như một bãi rác, cũng may là cả ngọn núi không sụt xuống nữa và đội cứu nạn đã tìm đến. Phương Chấn Đông liếc mắt nhìn phía trước, người đàn ông tay không chuyển đất đá, trên người mặc bộ đồng phục cảnh sát, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng là con trai của phó phòng Hứa, là cục trưởng công an huyện Thông Giang mới được điều chuyển đến. Nói như vậy cho dễ nghe thôi chứ người trong giới của họ đều biết, chắc chắn là anh ta đã đắc tội ai đó nên mới bị đẩy về nơi này. Mặc dù đã gặp được nhiều thanh niên xuất sắc, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy vị Hứa cục trưởng trẻ tuổi này, Phương Chấn Đông không khỏi gật gù: khôi ngô tuấn tú, phong độ hơn người, quả không hổ danh là nam tử địa trượng phu,chỉ có điều thứ tình cảm trào qua ánh mắt thật khó hiểu. Anh ta chộp lấy một người ở gần đó hỏi: “Tiêu Tiêu đâu, Thời Tiêu đâu?”
Sau khi biết cô đang bị kẹt ở bên dưới, anh lao vào như điên, gia nhập đội cứu nạn, người khác đi găng tay, nhưng anh để tay không. Người ta đưa găng tay cho anh, nhưng anh không buồn dùng, mắt đau đáu nhìn xuống dưới, chúi đầu đào xới, miệng không ngừng lẩm bẩm, lại gần một chút có thể nghe thấy rất rõ:
- Thời Tiêu…Thời Tiêu…
Từng tiếng gọi như xuất phát từ tận đáy lòng, vô cùng tuyệt vọng và thê lương. Nếu như không biết đích xác Thời Tiêu là vợ của Diệp Trì , Phương Chấn Đông rất có thể sẽ nghĩ Hứa Minh Chương chính là chồng của Thời Tiêu .
- Ở dưới chỗ này này!
Một người cầm máy thăm dò hồng ngoại kêu lớn, Phương Chấn Đông vội vàng chạy đến:
- Đào chỗ này lên cho tôi, mau!
Hứa Minh Chương lao đến nhưng bị Phương Chấn Đông giữ lại:
- Cực trưởng Hứa cứ bình tĩnh, giờ cần phải có biện pháp, cậu ra đấy có khi lại vướng chân vướng ta người ta. Chúng ta cứ đứng đây chờ đợi, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu họ ra, tôi đảm bảo!
Trạng thái tinh thần của Hứa Minh Chương đã hơi bình ổn lại, kể từ lúc nghe tin Thời Tiêu bị chôn vùi ở bên dưới, anh đã bất chấp tất cả. Anh hối hận, oán trách, nếu như lúc ấy anh chịu từ bỏ kịp lúc, nếu như lúc ấy anh không nhát gan lùi bước để bảo toàn sự bình an cho mình, nếu như lúc Thời Tiêu rời bỏ Diệp Trì , anh đứng ra dẫn cô cao chạy xa bay, có thể tất cả những chuyện này đều không xảy ra.
Đó là người con gái anh yêu biết bao năm trời, anh đã thầm nghĩ cô sẽ là vợ của anh suốt đời. Nếu như cô sống hạnh phúc,vậy thì cuộc đời này của anh chẳng còn gì phải hối tiếc, nhưng giờ cô lại bị chôn vùi ở bên dưới, chẳng biết sống chết ra sao. Hứa Minh Chương thật muốn tát cho mình vài cái, nhìn trân trân vào những tảng đá, cây gỗ được dời đi, rồi khủng hoảng trong lòng đang dày vò anh.
- Nhìn thấy rồi, bọn họ ở đây này!
Phương Chấn Đông và Hứa Minh Chương cùng lao đến, họ có thể nhìn thấy hai người gần như bị chôn vùi trong lớp đất đá trong một không gian chật hẹp. Diệp Trì quay lưng vào họ, che chở phía trên người Thời Tiêu , hai tay ôm chặt lấy cô.
Chỉ liếc qua Phương Chấn Đông cũng biết Diệp Trì đã phải gánh chịu sức nặng như thế nào để che chở cho vợ mình. Đúng là một người đàn ông chân chính, không chỉ là một dũng sĩ, đây còn là một kỹ năng khi đối mặt với hiểm nguy, anh đã biết cách giảm thiểu tối đa những tổn thương cho mình.
Đột nhiên có ánh sáng chiếu vào khiến Thời Tiêu tỉnh trước. Thời Tiêu chẳng nhớ có chuyện gì nữa, chỉ nhớ hai người đã hôn nhau rất nồng nàn, sau đó xung quanh tối đen. Nhưng lúc ấy cô không hề sợ, thật sự chẳng sợ chút nào. Cô biết Diệp Trì ở bên cạnh mình, anh đang ôm chặt lấy cô. Do đó cô chẳng sợ gì hết, nhưng giờ thì cô sợ thật rồi, bởi vì Diệp Trì lúc này chẳng có chút phản ứng gì.
Lúc nhìn thấy Phương Chấn Đông , cô dùng hết sức lực của mình để kêu lên:
- Cứu anh ấy, mau cứu anh ấy!
Mặc dù dùng toàn bộ sức lực nhưng giọng nói vẫn còn rất yếu ớt. Tuy nhiên ánh mắt cô lại toát lên sự khủng hoảng đến tuyệt vọng, vô cùng rõ nét, cô thậm chí chẳng nhìn thấy Hứa Minh Chương đang lao đến, chẳng buồn nhìn lấy một cái. Rồi chưa nói hết câu đã ngất đi.
Cáng được đưa đến, hai người lần lượt được cứu ra rồi đưa xuống căn lều bên dưới để cấp cứu. Trên người Diệp Trì bị gãy xương ở nhiều chỗ, còn Thời Tiêu ngoài hoảng sợ ra thì trên người chẳng có một vết thương nào hết, ngay cả đứa bé trong cũng bụng vẫn bình an, bác sĩ nói đây đúng là kỳ tích.
Nhưng Phương Chấn Đông biết, đây chẳng phải là kỳ tích, đây là tình yêu của một người đàn ông, tình yêu đối với vợ và con. Nhưng trải qua những khó khăn này, Diệp Trì đúng là một người đàn ông chân chính, vừa cứng rắn vừa dịu dàng, rất cảm động lòng người.
Vết thương của Diệp Trì rất nặng, không thể để lâu, Phương Chấn Đông liền điều máy bay trực thăng đến chuyển hai người ra ngoài.
Lúc Thời Tiêu tỉnh lại, cô đã nằm trong bệnh viện quân khu Trùng Khánh. Vừa mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Thời Tiêu là Quyên Tử, Quyên Tử nhìn thấy cô mở mắt ra liền ôm chầm lấy cô mà gào khóc:
- Cái con ranh này, trốn cái gì mà trốn, suýt nữa thì vùi mạng ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó rồi! Cậu với tên khốn Diệp Trì ấy chia tay thì chia tay, có gì ghê gớm mà phải bỏ trốn hả? Đây là xã hội pháp chế, tớ không tin là gã Diệp Trì ấy có thể làm bừa như thế, cậu làm tớ sợ phát khiếp đi được!
Lâm Yến mang phích nước nóng đến, nghe thấy Quyên Tử nơi năng loạn xạ liền lắc đầu, đây nào phải đến giúp đỡ, rõ ràng là đến làm loạ
Thời Tiêu sực tỉnh, liền chộp lấy Quyên Tử , hỏi:
- Diệp Trì đâu? Diệp Trì đâu rồi? Anh ấy ở đâu?
Quyên Tử hừ giọng:
- Yên tâm, hắn chưa chết được đâu, còn sống dai hơn cả gián!
Thời Tiêu thở phào. Lâm Yến rót một cốc nước ấm đưa cho Thời Tiêu:
- Hai người làm cái trò gì thế hả, đến giờ vẫn còn phải giấu bố mẹ đấy, nếu không biết chuyện này còn ầm ĩ đến mức nào. Nhưng cũng chẳng giấu được lâu đâu, Diệp Trì bị gãy mất một chân một tay rồi, ngực phải bị gãy mất hai xương sườn, ít nhất cũng phải nằm tĩnh dưỡng ba tháng…
Lâm Yến còn chưa nói xong, Thời Tiêu đã ngồi bật dậy, nhìn Lâm Yến bằng ánh mắt kiên quyết:
- Tôi muốn gặp anh ấy, ngay bây giờ!
Nước mưa mang theo bùn đất xối xả trôi xuống, Diệp Trì vẫn ôm chặt Thời Tiêu trong lòng, cũng may chỗ họ đang đứng là góc nhà, cho dù trần nhà có sập xuống, xà nhà cũng gả vào tường, tạo ra một khoảng trống nhỏ hẹp, chỉ có điều hai người không thể nào cử động được.
Diệp Trì thử cử động mới phát hiện ra hai chân của mình chẳng còn chút sức lực nào. Anh biết, ban nãy cửa đổ vào khiến chân phải của anh bị gãy, còn chân trái của anh đang bị bùn đất vừa đổ xuống chôn chặt, không thể nhấc ra được.
Một cánh tay anh ôm chặt lấy vợ, tay kia giữ chặt vào khung cửa sổ, lấy thân mình che mưa và bùn đất. Mặc dù trong lòng đang rất lo lắng, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm đe dọa Thời Tiêu, anh muốn cố gắng gạt đi nỗi lo sợ cho Thời Tiêu…
Thời Tiêu được anh bảo vệ trong vòng tay, mặc dù không cử động được, nhưng cũng biết Diệp Trì mặc dù nói năng gở miệng nhưng khôn khéo đó lại là sự thật, rất có thể hai người sẽ phải chết ở đây. Nếu xúi quẩy, rất có thể bùn đất sẽ đổ ào xuống, cuộc đời của cả hai sẽ chấm dứt ở đây.
Thời Tiêu từ xưa đến nay luôn không hiểu thế nào là cùng sống cùng chết, nhưng lúc này đây, khoảnh khắc đối mặt với cái chết, cô mới phát hiện thà chết chung với Diệp Trì ở chỗ này chứ không muốn một mình sống sót ra ngoài.
Thời Tiêu ngẩng đầu, trong bóng tối, hai người không nhìn rõ mặt nhau, nhưng thật kỳ lạ, Thời Tiêu vẫn nhìn rõ đôi mắt của Diệp Trì , đôi mắt sâu thẳm, sáng long lanh, ánh mắt vẫn ngang ngược như vậy, nhưng thật kỳ lạ, con tim Thời Tiêu bỗng trở nên thanh thản, cô cố gắng cử động, xáp lại gần anh, tìm kiếm và hôn lên đôi môi anh.
- Diệp Trì , anh nhớ cho kỹ, nếu như không muốn em sống với người đàn ông khác, không muốn con trai anh gọi người khác là cha, vậy thì chúng ta phải cùng nhau thoát ra ngoài. Nếu như anh chết rồi, việc đầu tiên em làm là tái giá, lấy Hứa Minh Chương, lấy Tưởng Tiến!
- Em dám!
Diệp Trì cúi đầu xuống, dùng môi chặn miệng cô lại, không cho cô nói linh tinh, cái lưỡi lành lạnh mang theo hơi thở phẫn nộ đưa vào trong miệng cô. Thời Tiêu há miệng, đan chặt lưỡi vào nhau. Dòng đất đá đang đổ xuống dường như đã bị hai người gạt sang một bên, trong khoảnh khắc chỉ còn lại nụ hôn nồng nàn. Ầm một tiếng, phân nửa căn nhà đổ ụp xuống.
Phương Chấn Đông nhận được tin tức liền tức tốc thông báo với tổ chức cứu nạn của huyện Thông Giang, còn mình thì dẫn theo cấp dưới trực tiếp vượt núi đến cứu nạn trước.
Phương Chấn Đông đã đi với vợ đến đây mấy lần. Đây đúng là một thiên đường dưới mặt đất, người dân ở đây lại hiền lành, mộc mạc, nhưng ở đây môi trường địa chất không tốt, trước đây chuyên gia từng nói, núi đồi ở đây dễ bị sụt lở, bảo dân làng ở đây tốt nhất là nên dời đi, nếu không gặp phải mưa lớn không biết chừng sẽ gặp tai họa không lường.
Lúc ấy Phương Chấn Đông đã bàn bạc với chính quyền huyện Thông Giang về chuyện này, chính quyền cũng rất khó xử, chỉ là vì các dân làng đều nhiều đời sống ở đây rồi, giờ bảo họ rời đi chẳng khác nào bỏ quê quán mà đi, chẳng ai đồng ý. Đã làm công tác hai năm nay rồi mà không được. Đến hôm này thì quả nhiên lời nói của chuyên gia đã ứng nghiệm.
Phương Chấn Đông dẫn quân đến núi, nhìn cảnh tượng không khỏi lo lắng. Mặc dù đập vào mắt anh là một đống hỗn độn, nhưng dân làng đều đang đứng ở mảnh đất trống dưới góc cây, chỉ có điều không thấy bóng dáng Diệp Trì đâu cả.
Trưởng thôn nhìn thấy Phương Chấn Đông đến liền lao ra:
- Đồng chí giải phóng quân, các anh mau đi cứu bọn họ, bọn họ ở bên kia. Thời Tiêu và đồng chí giải phóng quân ban nãy đều ở bên k
Phương Chấn Đông nhìn theo hướng chỉ của trưởng thôn, một ánh chớp rạch ngang trời, giúp anh nhìn rõ đại khái tình hình, cây gốc to nghiêng vẹo đổ xuống, đè lên căn nhà đã sập nát, nhìn chẳng rỗ là nhà hay là bùn đất, hay là cây cối nữa. Diệp Trì và vợ nếu đang ở trong đó thì chẳng biết sống chết ra sao.
Hơn nữa Phương Chấn Đông biết, vợ Diệp Trì đang có bầu năm tháng.
- Trương Thường Bảo, cậu dẫn người tìm kiếm ở khắp ngóc ngách trong thôn. Vương Tiến Hi, cậu dựng lều ngay tại đây, giúp trưởng thôn sắp xếp ổn thỏa cho dân làng. Những người còn lại theo tôi cứu người!
Phải dựa hoàn toàn vào sức người, vô cùng khó khăn, chuyển từng tảng đá đi một, bên dưới lớp bùn đất, cây cối và đất đá ngổn ngang. Phương Chấn Đông đứng bên này nhìn mà lòng thầm than.
Lúc trời tảng sáng , mưa to cuối cùng cũng tạnh. Một ngôi làng vốn đẹp như tranh nay giống như một bãi rác, cũng may là cả ngọn núi không sụt xuống nữa và đội cứu nạn đã tìm đến. Phương Chấn Đông liếc mắt nhìn phía trước, người đàn ông tay không chuyển đất đá, trên người mặc bộ đồng phục cảnh sát, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng là con trai của phó phòng Hứa, là cục trưởng công an huyện Thông Giang mới được điều chuyển đến. Nói như vậy cho dễ nghe thôi chứ người trong giới của họ đều biết, chắc chắn là anh ta đã đắc tội ai đó nên mới bị đẩy về nơi này. Mặc dù đã gặp được nhiều thanh niên xuất sắc, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy vị Hứa cục trưởng trẻ tuổi này, Phương Chấn Đông không khỏi gật gù: khôi ngô tuấn tú, phong độ hơn người, quả không hổ danh là nam tử địa trượng phu,chỉ có điều thứ tình cảm trào qua ánh mắt thật khó hiểu. Anh ta chộp lấy một người ở gần đó hỏi: “Tiêu Tiêu đâu, Thời Tiêu đâu?”
Sau khi biết cô đang bị kẹt ở bên dưới, anh lao vào như điên, gia nhập đội cứu nạn, người khác đi găng tay, nhưng anh để tay không. Người ta đưa găng tay cho anh, nhưng anh không buồn dùng, mắt đau đáu nhìn xuống dưới, chúi đầu đào xới, miệng không ngừng lẩm bẩm, lại gần một chút có thể nghe thấy rất rõ:
- Thời Tiêu…Thời Tiêu…
Từng tiếng gọi như xuất phát từ tận đáy lòng, vô cùng tuyệt vọng và thê lương. Nếu như không biết đích xác Thời Tiêu là vợ của Diệp Trì , Phương Chấn Đông rất có thể sẽ nghĩ Hứa Minh Chương chính là chồng của Thời Tiêu .
- Ở dưới chỗ này này!
Một người cầm máy thăm dò hồng ngoại kêu lớn, Phương Chấn Đông vội vàng chạy đến:
- Đào chỗ này lên cho tôi, mau!
Hứa Minh Chương lao đến nhưng bị Phương Chấn Đông giữ lại:
- Cực trưởng Hứa cứ bình tĩnh, giờ cần phải có biện pháp, cậu ra đấy có khi lại vướng chân vướng ta người ta. Chúng ta cứ đứng đây chờ đợi, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu họ ra, tôi đảm bảo!
Trạng thái tinh thần của Hứa Minh Chương đã hơi bình ổn lại, kể từ lúc nghe tin Thời Tiêu bị chôn vùi ở bên dưới, anh đã bất chấp tất cả. Anh hối hận, oán trách, nếu như lúc ấy anh chịu từ bỏ kịp lúc, nếu như lúc ấy anh không nhát gan lùi bước để bảo toàn sự bình an cho mình, nếu như lúc Thời Tiêu rời bỏ Diệp Trì , anh đứng ra dẫn cô cao chạy xa bay, có thể tất cả những chuyện này đều không xảy ra.
Đó là người con gái anh yêu biết bao năm trời, anh đã thầm nghĩ cô sẽ là vợ của anh suốt đời. Nếu như cô sống hạnh phúc,vậy thì cuộc đời này của anh chẳng còn gì phải hối tiếc, nhưng giờ cô lại bị chôn vùi ở bên dưới, chẳng biết sống chết ra sao. Hứa Minh Chương thật muốn tát cho mình vài cái, nhìn trân trân vào những tảng đá, cây gỗ được dời đi, rồi khủng hoảng trong lòng đang dày vò anh.
- Nhìn thấy rồi, bọn họ ở đây này!
Phương Chấn Đông và Hứa Minh Chương cùng lao đến, họ có thể nhìn thấy hai người gần như bị chôn vùi trong lớp đất đá trong một không gian chật hẹp. Diệp Trì quay lưng vào họ, che chở phía trên người Thời Tiêu , hai tay ôm chặt lấy cô.
Chỉ liếc qua Phương Chấn Đông cũng biết Diệp Trì đã phải gánh chịu sức nặng như thế nào để che chở cho vợ mình. Đúng là một người đàn ông chân chính, không chỉ là một dũng sĩ, đây còn là một kỹ năng khi đối mặt với hiểm nguy, anh đã biết cách giảm thiểu tối đa những tổn thương cho mình.
Đột nhiên có ánh sáng chiếu vào khiến Thời Tiêu tỉnh trước. Thời Tiêu chẳng nhớ có chuyện gì nữa, chỉ nhớ hai người đã hôn nhau rất nồng nàn, sau đó xung quanh tối đen. Nhưng lúc ấy cô không hề sợ, thật sự chẳng sợ chút nào. Cô biết Diệp Trì ở bên cạnh mình, anh đang ôm chặt lấy cô. Do đó cô chẳng sợ gì hết, nhưng giờ thì cô sợ thật rồi, bởi vì Diệp Trì lúc này chẳng có chút phản ứng gì.
Lúc nhìn thấy Phương Chấn Đông , cô dùng hết sức lực của mình để kêu lên:
- Cứu anh ấy, mau cứu anh ấy!
Mặc dù dùng toàn bộ sức lực nhưng giọng nói vẫn còn rất yếu ớt. Tuy nhiên ánh mắt cô lại toát lên sự khủng hoảng đến tuyệt vọng, vô cùng rõ nét, cô thậm chí chẳng nhìn thấy Hứa Minh Chương đang lao đến, chẳng buồn nhìn lấy một cái. Rồi chưa nói hết câu đã ngất đi.
Cáng được đưa đến, hai người lần lượt được cứu ra rồi đưa xuống căn lều bên dưới để cấp cứu. Trên người Diệp Trì bị gãy xương ở nhiều chỗ, còn Thời Tiêu ngoài hoảng sợ ra thì trên người chẳng có một vết thương nào hết, ngay cả đứa bé trong cũng bụng vẫn bình an, bác sĩ nói đây đúng là kỳ tích.
Nhưng Phương Chấn Đông biết, đây chẳng phải là kỳ tích, đây là tình yêu của một người đàn ông, tình yêu đối với vợ và con. Nhưng trải qua những khó khăn này, Diệp Trì đúng là một người đàn ông chân chính, vừa cứng rắn vừa dịu dàng, rất cảm động lòng người.
Vết thương của Diệp Trì rất nặng, không thể để lâu, Phương Chấn Đông liền điều máy bay trực thăng đến chuyển hai người ra ngoài.
Lúc Thời Tiêu tỉnh lại, cô đã nằm trong bệnh viện quân khu Trùng Khánh. Vừa mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Thời Tiêu là Quyên Tử, Quyên Tử nhìn thấy cô mở mắt ra liền ôm chầm lấy cô mà gào khóc:
- Cái con ranh này, trốn cái gì mà trốn, suýt nữa thì vùi mạng ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó rồi! Cậu với tên khốn Diệp Trì ấy chia tay thì chia tay, có gì ghê gớm mà phải bỏ trốn hả? Đây là xã hội pháp chế, tớ không tin là gã Diệp Trì ấy có thể làm bừa như thế, cậu làm tớ sợ phát khiếp đi được!
Lâm Yến mang phích nước nóng đến, nghe thấy Quyên Tử nơi năng loạn xạ liền lắc đầu, đây nào phải đến giúp đỡ, rõ ràng là đến làm loạ
Thời Tiêu sực tỉnh, liền chộp lấy Quyên Tử , hỏi:
- Diệp Trì đâu? Diệp Trì đâu rồi? Anh ấy ở đâu?
Quyên Tử hừ giọng:
- Yên tâm, hắn chưa chết được đâu, còn sống dai hơn cả gián!
Thời Tiêu thở phào. Lâm Yến rót một cốc nước ấm đưa cho Thời Tiêu:
- Hai người làm cái trò gì thế hả, đến giờ vẫn còn phải giấu bố mẹ đấy, nếu không biết chuyện này còn ầm ĩ đến mức nào. Nhưng cũng chẳng giấu được lâu đâu, Diệp Trì bị gãy mất một chân một tay rồi, ngực phải bị gãy mất hai xương sườn, ít nhất cũng phải nằm tĩnh dưỡng ba tháng…
Lâm Yến còn chưa nói xong, Thời Tiêu đã ngồi bật dậy, nhìn Lâm Yến bằng ánh mắt kiên quyết:
- Tôi muốn gặp anh ấy, ngay bây giờ!
/59
|