Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường
Chương 41: Dây cột tóc của Nhan Thư sao lại ở trên cổ tay Hứa thần?
/73
|
“Thầy Hứa, quay hướng này, đúng rồi, cười một cái!”
“Anh từ chỗ này đi tiến về phía trước một lần nữa đi, đúng đúng đúng… Rất tốt, đẹp lắm!”
Nhan Thư giơ camera, chụp ‘tách tách’ liên tiếp không ngừng.
—— Nếu nó dành riêng cho cô, cô nhất định không khách sáo đâu.
Cô không chút hình tượng nào thử đủ loại góc độ, chụp được một đống ảnh rất đẹp trai của Hứa Bùi, càng chụp càng hăng.
Chụp xong còn không quên mở lại ảnh, từ từ thưởng thức.
Ha, thầy Hứa mặc tây trang thật sự đẹp đến mức phạm quy mà.
“Được chưa?” Hứa Bùi khẽ hỏi.
Nhan Thư gật gật đầu: “Được rồi, được rồi!”
Ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhưng không nhịn được lại tách tách hai cái.
Người đàn ông nâng mắt, lạnh lùng nhìn sang.
Nhan Thư căn bản không sợ anh, cười hì hì: “Hai tấm cuối cùng! Không còn cách nào, hôm nay anh quá đẹp trai làm tôi cầm lòng không đậu*!”
(*Cầm lòng không đậu: Không kìm lòng được. Cre: wiktionary.)
Nói xong lại cảm thấy không ổn chỗ nào đó.
Những lời này, sao giống như đang thả thính anh ấy vậy.
Không đúng.
Sao cô có thể nói những lời này một cách thuận miệng như vậy, hay là cô thật sự có ý định thả thính anh ấy?
Lần đầu tiên chủ động thả thính người khác, Nhan Thư hơi luống cuống tay chân.
Đặc biệt là khi thầy Hưa còn “ồ” một tiếng đầy ẩn ý, càng nghĩ cô càng thấy nóng mặt, liền tìm đại một lý do: “Cái đó, tôi đi vệ sinh chút.”
Mới vừa nhấc chân chạy hai bước lại quay trở về, nhét túi đựng máy ảnh vào tay Hứa Bùi: “Cầm giúp tôi một lát.”
Nói xong đi về phía nhà vệ sinh.
Chừng vài giây, phía sau vang lên tiếng gọi: “Nhan Thư.”
Nhan Thư vừa quay đầu lại đã nghe thấy một tiếng ‘tách’.
Đứng cách nhau 5m, người đàn ông một tay giữ vali hành lý, một tay cầm máy ảnh, thong thả đối diện với đôi mắt nghi hoặc của cô.
Nhan Thư sờ sờ mặt: “Chụp tôi làm gì chứ?”
Hứa Bùi không hé răng.
Rồi sau đó lại nhướng mày, không để tâm nói: “Cầm lòng không đậu?”
–
“Tớ hiện tại không thích hợp chút nào!” Nhan Thư dựa vào cửa nhà vệ sinh, tay che lấy trái tim đang đập loạn xạ, Vưu Giai thở dài ở đầu dây bên kia: “Tớ sờ thử một chút, có lẽ nhịp tim của tớ phải đến 180 chứ không đùa.”
Vưu Giai không rõ hỏi: “Ý cậu là, cậu thả thính Hứa thần không thành mà còn bị anh ấy tung thính lại?”
Nhan Thư sững sờ: “Cái này được tính là bị thả thính rồi sao?”
“Không phải à.”
“…”
Nhan Thư nhận mệnh thở dài, lẩm bẩm: “Đáng ghét, tớ vậy mà lại dính thính.”
Cô cắn cắn môi: “Không được, tớ không thể kém hơn anh ấy như vậy được!”
“… Cho nên?”
“Cho nên tớ muốn thả thính càng cao tay hơn anh ấy!”
Vưu Giai: “?”
Rốt cuộc anh ấy là đối tượng hay đối thủ của cậu vậy?
Có thôi cái tính hiếu thắng đáng ghét này đi không hả?
Cô vừa mới mở miệng định nói móc mấy câu, đã nghe bên phía Nhan Thư vang lên tiếng ‘tít tít’.
Nhan Thư: “Thôi không nói nữa, tớ có điện thoại đến.”
Vừa cúp máy, Nhan Thư đã tiếp nhận cuộc gọi khác: “Chị Ninh Ninh.”
Đầu dây điện thoại bên kia là Thư Ninh.
Thư Ninh là con gái của thím của cô, cũng chính là chị họ của cô, chỉ lớn hơn cô hai tuổi.
Hai người tuổi sêm nhau, khi còn nhỏ không ít lần đánh nhau đến trầy da, nắm tóc nhau nhưng càng lớn hai người càng thân nhau.
Năm ngoái Thư Ninh tốt nghiệp đại học, bỗng nhiên nhất kiến chung tình với người đàn ông hơn chị ấy tám tuổi, yêu trộm cưới trộm.
Muộn như vậy còn gọi tới, không phải hôn lễ bị ngâm nước nóng thì chính là bom đỏ*.
(*Thiệp đỏ mời cưới.)
Quả nhiên điện thoại vừa kết nối, Thư Ninh trực tiếp hạ lệnh: “Kiều Kiều, thứ bảy là hôn lễ của chị, em bắt buộc phải đến đó, nghe thấy không?”
Mấy năm nay quan hệ của cô và ba Thư Chính Bình không được tốt, nghe nói mấy năm nay không về nhà, cũng ít qua lại với thân thích nhà họ Thư.
Sáng sớm Thư Ninh đã tặng cô kẹo cưới, cũng đã thông báo địa chỉ khách sạn.
Sợ bị cô cho leo cây, gần tới hôn lễ còn cố ý gọi điện đến thông báo.
Nhan Thư cười: “Yên tâm, em mà không đến thì làm sao biết ai có bản lĩnh thu phục được chị chứ?”
Thư Ninh: “Thu phục được chị thì có bản lĩnh gì, nếu có thể thu phục em mới có thể gọi là bản lĩnh ấy. Nhớ trước đây hai chị em mình giao ước, ai cưới trước thì được một cái hồng bao lớn sáu chữ số.” Thư Ninh đắc ý nói: “Đừng quên nha, người chị đây chờ hồng bao lớn của em đó!”
Nhan Thư: “… Chị đi lấy giấy chứng nhận khi nào?”
“Tháng 10, chính là mấy ngày trước.”
Nhan Thư đếm ngày, lập tức ưỡn ngực: “Vậy chị…”
Vậy chị trễ hơn em hai tháng đó!
“Chị sao?” Nhan Thư im lặng nuốt những lời còn lại xuống: “Vậy chị đợi nhận hồng bao đi.”
Bên này cô vừa nghe điện thoại vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi vài bước, nhìn chằm chằm cảnh tượng không xa đằng trước, nhìn vài giây mới nhỏ giọng nói: “Không nói nữa, em có chút việc, thứ bảy gặp lại.”
Lúc cô vừa cúp máy thì có hai nữ sinh cấp ba bên cạnh chỉ tay về một hướng, nháy mắt nói.
“Ê ê, có một đại soái ca hướng ba giờ kìa!”
“Má ơi khí chất quá tuyệt, bên cạnh là bạn gái anh ấy sao?”
“Không phải đâu, chị gái đó đứng bên kia một lúc rồi, hiện tại mới đi qua, chắc là muốn làm quen á.”
“Thật là dũng cảm!”
“…”
Trong tầm mắt Nhan Thư.
Người đàn ông một thân tây trang đứng thẳng tắp giữa đám đông nhộn nhịp.
Cô gái mặc áo lông màu hồng đứng trước mặt anh ấy, giơ tay vén lọn tóc bên tai, cười khanh khách chỉ di động, âm thanh như có như không lướt qua.
Nhan Thư chỉ nghe được mấy từ như “anh trai nhỏ”, “WeChat”…
Chuông báo động trong lòng cô lập tức rung lên.
Cái kia, cái kia, giấy hôn thú của cô đâu rồi!
Nhan Thư theo bản năng muốn tiến lên để tuyên thệ chủ quyền, nhưng chưa kịp bước đi đã thấy người đàn ông cách đó không xa nâng cổ tay lên.
Ống tay áo âu phục theo động tác của anh bị kéo lên hai centimet, để lộ ra xương cổ tay của người đàn ông.
Một chiếc dây buộc tóc màu hồng nổi bật trên cổ tay gân cơ rắn chắc của anh.
Nhan Thư chôn chân tại chỗ.
Cái đó không phải chiếc dây cô cho anh mượn sao?
Cô gái áo hồng sửng sốt, cô ấy nhìn dây cột tóc trên cổ tay anh, không nhịn được cười: “Thêm WeChat thôi mà, bạn gái anh sẽ không để ý chứ?”
Nhan Thư:?
… Cô bắt đầu vén ống tay áo.
Mới được một nửa thì nghe được giọng nói của Hứa Bùi: “Xin lỗi, vợ tôi có thể không ngại.”
Anh ấy hơi dừng lại, quay đầu, chuẩn xác đón được ánh mắt của cô.
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Nhưng tôi để ý.”
…
Cuối cùng đi ra khỏi sân bay như thế nào, Nhan Thư không nhớ rõ nữa.
Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ.
Làm sao có thể chống đỡ nồi thính này được.
Thua thua.
Thẳng cho đến khi bắt máy của Điền Tư Điềm, trong lòng Nhan Thư vẫn còn ngây ngốc.
Điền Tư Điềm: “Nhan Nhan, có chụp được tư liệu sống không?”
Nhan Thư: “Chụp được.”
“Chụp được bao nhiêu tấm vậy?”
“Chắc khoảng mấy trăm tấm đi?”
“Mẹ nó! Quá trâu bò rồi!” Điền Tư Điềm hét chói tai ở đầu bên kia: “Chúng tớ đang liên hoan ở tiệm đồ nướng cũ, mau tới đây. Thuận tiện mang thành quả tới luôn!”
“Lại liên hoan?”
“Cậu có tin độc quyền từ Hứa thần, chẳng lẽ không nên tụ tập?”
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi quay qua bên cười một cái.
Điền Tư Điềm nhạy bén: “Bên cạnh cậu có đàn ông? Ai?”
Nhan Thư liếc mắt nhìn Hứa Bùi một cái: “… Tin độc quyền của tớ.”
–
Điền Tư Điềm nhìn Hứa Bùi ngồi bên cạnh Nhan Thư, cảm thấy thật thần kỳ.
Cô nghiêng đầu nói nhỏ với Tiểu Ưu: “Tớ không nhìn nhầm chứ, Hứa thần không chỉ cho chúng ta ảnh sân bay độc quyền mà còn đi liên hoan với chúng ta, chúc mừng chúng ta có tin độc quyền của anh ấy?”
Tiểu Ưu cũng trộm nhìn bên kia một cái.
Theo tầm mắt cô, Hứa thần đang cầm một xiên thịt dê.
Đôi mắt cô lấp lánh: “Chuyện đó tính là gì, cậu xem Hứa thần còn đang tự mình nướng thịt dê kìa.”
Điền Tư Điềm: “…?”
Cô không muốn ngây ngốc giống Tiểu Ưu, quay đầu kéo eo Nhan Thư: “Sao cậu có thể kéo Hứa thần đến đây vậy?”
Nhan Thư thất thần trả lời hai câu cho có lệ, sự chú ý không biết từ khi nào đã đến bên người Hứa Bùi.
Anh ung dung nhai thịt nướng, thong thả ưu nhã như đang thưởng thức bò bít tết trong nhà hàng Michelin cao cấp.
Mỹ nữ Nhan Thư cảm thán.
Sao lại có người ăn xiên nướng cũng có thể đẹp như vậy!
Bộ dạng cô giống như đang tập trung ăn uống nhưng thật chất tâm tư đều đang đặt trên người đàn ông bên cạnh.
Nhìn anh nghiêng đầu vừa cười vừa trả lời các vấn đề của nam sinh khoa Báo chí.
Nhìn sự điềm tĩnh tỏa ra từ trong xương của anh ấy khi giảng giải về toán học.
Nhìn anh cầm đũa, nâng cánh tay…
Khoan đã.
Nâng cánh tay?
Động tác này của anh là muốn gắp đậu đỏ ở vị trí xa nhất kia!
Ánh mắt Nhan Thư lập tức rơi vào cổ tay áo anh.
Lúc này, dưới ánh nhìn của cô cổ tay áo rút lại từng chút từng chút một, mắt thấy dây cột tóc màu hồng sắp lộ ra, trong lòng Nhan Thư căng thẳng, nói nhanh hơn nghĩ: “Hứa thần, tôi gắp giúp anh!”
Hứa Bùi im lặng một lát rồi chớp mắt: “Tôi tự gắp được.”
Nhan Thư không chút chùn bước: “Tôi giúp anh.”
“Tự tôi có thể với tới.”
“Không, anh không với tới đâu.”
“…”
Hứa Bùi rút tay lại, dây cột tóc hồng nhạt cũng bị tay áo che lại, anh nhướng mày: “Được rồi.”
Có được cơ hội gắp đồ ăn quý giá, Nhan Thư vui sướng đứng dậy, nhanh tay gắp một đũa đậu đỏ bỏ vào đĩa của Hứa Bùi.
Nhìn anh vùi đầu ăn hết đậu đỏ, Nhan Thư thở nhẹ, lại thấy anh vươn tay lần nữa.
Cô vội trưng lên nụ cười tri kỷ tươi tắn: “Thầy Hứa còn muốn ăn gì nữa vậy?”
Hứa Bùi liếc cô, chầm chậm nói: “Bánh mật.”
Nhan Thư ngoan ngoãn gắp hai miếng bánh mật: “Còn nữa không?”
“Nấm hương.”
“Được!”
“Cánh gà.”
“Ừ ừ.”
“…”
Ban Tin tức nhìn Nhan Thư ngồi cạnh Hứa thần, gắp đồ ăn bưng thức uống, ân cần giống như tiểu thái giám.
Cả đám sôi nổi cảm thán.
Không hổ là người giới tính nữ duy nhất có thể bắt được Hứa thần, quá có mắt nhìn.
Nhan Thư cảm thấy mình giống như đang hầu hạ đại gia vậy, bận trước bận sau phục vụ Hứa Bùi.
Mắt thấy người kia lại định tự mình động thủ rót đồ uống, cô vội vàng: “Hứa đại gia, không phải, thầy Hứa, anh, anh để tôi rót, để tôi làm cho!”
Vừa nói vừa cầm lấy chai nước, rót vào ly của Hứa Bùi.
Nhưng từ khi nào cô lại hầu hạ người khác chứ.
Không cẩn thận một cái, chiếc ly trên bàn bị đổ, nước cam tràn ra bàn.
Nhìn thấy nước chảy trên bàn sắp dính vào áo khoác của cô, Hứa Bùi duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra bên ngoài.
Anh nâng tay lên, che chở trước người cô, thấp giọng: “Cẩn thận.”
Điền Tư Điềm hoảng sợ, rút khăn giấy lau bàn, miệng còn không quên nói: “May mà có Hứa thần chắn giúp cậu, không dính vào quần áo, chiếc áo khoác của cậu đắt biết ——”
Chưa nói hết câu đã im bặt.
Ánh mắt Điền Tư Điềm như bị chế trụ.
Cô nhìn lầm sao?
Trên cổ tay Hứa thần lại có một sợi dây cột tóc màu hồng nhạt!
Vậy cũng thôi đi.
Sao con cá nhỏ trang trí trên dây cột tóc quen mắt thế nhỉ?
Đại não Điền Tư Điềm lục lọi hồi ức một phen, mí mắt đột nhiên giật loạn xạ.
Từ từ, cái này hình như là của Nhan Thư?
Cô tuyệt đối không nhìn lầm đâu!
Con cá nhỏ kia từng bị rớt một lần, cô còn giúp đỡ đính nó lên lại mà!
Điền Tư Điềm đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô há to miệng, lại nhanh tay bịt kín miệng.
… Như vậy, vấn đề chính là.
Dây cột tóc của Nhan Thư, sao lại ở trên cổ tay của Hứa thần?
“Anh từ chỗ này đi tiến về phía trước một lần nữa đi, đúng đúng đúng… Rất tốt, đẹp lắm!”
Nhan Thư giơ camera, chụp ‘tách tách’ liên tiếp không ngừng.
—— Nếu nó dành riêng cho cô, cô nhất định không khách sáo đâu.
Cô không chút hình tượng nào thử đủ loại góc độ, chụp được một đống ảnh rất đẹp trai của Hứa Bùi, càng chụp càng hăng.
Chụp xong còn không quên mở lại ảnh, từ từ thưởng thức.
Ha, thầy Hứa mặc tây trang thật sự đẹp đến mức phạm quy mà.
“Được chưa?” Hứa Bùi khẽ hỏi.
Nhan Thư gật gật đầu: “Được rồi, được rồi!”
Ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhưng không nhịn được lại tách tách hai cái.
Người đàn ông nâng mắt, lạnh lùng nhìn sang.
Nhan Thư căn bản không sợ anh, cười hì hì: “Hai tấm cuối cùng! Không còn cách nào, hôm nay anh quá đẹp trai làm tôi cầm lòng không đậu*!”
(*Cầm lòng không đậu: Không kìm lòng được. Cre: wiktionary.)
Nói xong lại cảm thấy không ổn chỗ nào đó.
Những lời này, sao giống như đang thả thính anh ấy vậy.
Không đúng.
Sao cô có thể nói những lời này một cách thuận miệng như vậy, hay là cô thật sự có ý định thả thính anh ấy?
Lần đầu tiên chủ động thả thính người khác, Nhan Thư hơi luống cuống tay chân.
Đặc biệt là khi thầy Hưa còn “ồ” một tiếng đầy ẩn ý, càng nghĩ cô càng thấy nóng mặt, liền tìm đại một lý do: “Cái đó, tôi đi vệ sinh chút.”
Mới vừa nhấc chân chạy hai bước lại quay trở về, nhét túi đựng máy ảnh vào tay Hứa Bùi: “Cầm giúp tôi một lát.”
Nói xong đi về phía nhà vệ sinh.
Chừng vài giây, phía sau vang lên tiếng gọi: “Nhan Thư.”
Nhan Thư vừa quay đầu lại đã nghe thấy một tiếng ‘tách’.
Đứng cách nhau 5m, người đàn ông một tay giữ vali hành lý, một tay cầm máy ảnh, thong thả đối diện với đôi mắt nghi hoặc của cô.
Nhan Thư sờ sờ mặt: “Chụp tôi làm gì chứ?”
Hứa Bùi không hé răng.
Rồi sau đó lại nhướng mày, không để tâm nói: “Cầm lòng không đậu?”
–
“Tớ hiện tại không thích hợp chút nào!” Nhan Thư dựa vào cửa nhà vệ sinh, tay che lấy trái tim đang đập loạn xạ, Vưu Giai thở dài ở đầu dây bên kia: “Tớ sờ thử một chút, có lẽ nhịp tim của tớ phải đến 180 chứ không đùa.”
Vưu Giai không rõ hỏi: “Ý cậu là, cậu thả thính Hứa thần không thành mà còn bị anh ấy tung thính lại?”
Nhan Thư sững sờ: “Cái này được tính là bị thả thính rồi sao?”
“Không phải à.”
“…”
Nhan Thư nhận mệnh thở dài, lẩm bẩm: “Đáng ghét, tớ vậy mà lại dính thính.”
Cô cắn cắn môi: “Không được, tớ không thể kém hơn anh ấy như vậy được!”
“… Cho nên?”
“Cho nên tớ muốn thả thính càng cao tay hơn anh ấy!”
Vưu Giai: “?”
Rốt cuộc anh ấy là đối tượng hay đối thủ của cậu vậy?
Có thôi cái tính hiếu thắng đáng ghét này đi không hả?
Cô vừa mới mở miệng định nói móc mấy câu, đã nghe bên phía Nhan Thư vang lên tiếng ‘tít tít’.
Nhan Thư: “Thôi không nói nữa, tớ có điện thoại đến.”
Vừa cúp máy, Nhan Thư đã tiếp nhận cuộc gọi khác: “Chị Ninh Ninh.”
Đầu dây điện thoại bên kia là Thư Ninh.
Thư Ninh là con gái của thím của cô, cũng chính là chị họ của cô, chỉ lớn hơn cô hai tuổi.
Hai người tuổi sêm nhau, khi còn nhỏ không ít lần đánh nhau đến trầy da, nắm tóc nhau nhưng càng lớn hai người càng thân nhau.
Năm ngoái Thư Ninh tốt nghiệp đại học, bỗng nhiên nhất kiến chung tình với người đàn ông hơn chị ấy tám tuổi, yêu trộm cưới trộm.
Muộn như vậy còn gọi tới, không phải hôn lễ bị ngâm nước nóng thì chính là bom đỏ*.
(*Thiệp đỏ mời cưới.)
Quả nhiên điện thoại vừa kết nối, Thư Ninh trực tiếp hạ lệnh: “Kiều Kiều, thứ bảy là hôn lễ của chị, em bắt buộc phải đến đó, nghe thấy không?”
Mấy năm nay quan hệ của cô và ba Thư Chính Bình không được tốt, nghe nói mấy năm nay không về nhà, cũng ít qua lại với thân thích nhà họ Thư.
Sáng sớm Thư Ninh đã tặng cô kẹo cưới, cũng đã thông báo địa chỉ khách sạn.
Sợ bị cô cho leo cây, gần tới hôn lễ còn cố ý gọi điện đến thông báo.
Nhan Thư cười: “Yên tâm, em mà không đến thì làm sao biết ai có bản lĩnh thu phục được chị chứ?”
Thư Ninh: “Thu phục được chị thì có bản lĩnh gì, nếu có thể thu phục em mới có thể gọi là bản lĩnh ấy. Nhớ trước đây hai chị em mình giao ước, ai cưới trước thì được một cái hồng bao lớn sáu chữ số.” Thư Ninh đắc ý nói: “Đừng quên nha, người chị đây chờ hồng bao lớn của em đó!”
Nhan Thư: “… Chị đi lấy giấy chứng nhận khi nào?”
“Tháng 10, chính là mấy ngày trước.”
Nhan Thư đếm ngày, lập tức ưỡn ngực: “Vậy chị…”
Vậy chị trễ hơn em hai tháng đó!
“Chị sao?” Nhan Thư im lặng nuốt những lời còn lại xuống: “Vậy chị đợi nhận hồng bao đi.”
Bên này cô vừa nghe điện thoại vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi vài bước, nhìn chằm chằm cảnh tượng không xa đằng trước, nhìn vài giây mới nhỏ giọng nói: “Không nói nữa, em có chút việc, thứ bảy gặp lại.”
Lúc cô vừa cúp máy thì có hai nữ sinh cấp ba bên cạnh chỉ tay về một hướng, nháy mắt nói.
“Ê ê, có một đại soái ca hướng ba giờ kìa!”
“Má ơi khí chất quá tuyệt, bên cạnh là bạn gái anh ấy sao?”
“Không phải đâu, chị gái đó đứng bên kia một lúc rồi, hiện tại mới đi qua, chắc là muốn làm quen á.”
“Thật là dũng cảm!”
“…”
Trong tầm mắt Nhan Thư.
Người đàn ông một thân tây trang đứng thẳng tắp giữa đám đông nhộn nhịp.
Cô gái mặc áo lông màu hồng đứng trước mặt anh ấy, giơ tay vén lọn tóc bên tai, cười khanh khách chỉ di động, âm thanh như có như không lướt qua.
Nhan Thư chỉ nghe được mấy từ như “anh trai nhỏ”, “WeChat”…
Chuông báo động trong lòng cô lập tức rung lên.
Cái kia, cái kia, giấy hôn thú của cô đâu rồi!
Nhan Thư theo bản năng muốn tiến lên để tuyên thệ chủ quyền, nhưng chưa kịp bước đi đã thấy người đàn ông cách đó không xa nâng cổ tay lên.
Ống tay áo âu phục theo động tác của anh bị kéo lên hai centimet, để lộ ra xương cổ tay của người đàn ông.
Một chiếc dây buộc tóc màu hồng nổi bật trên cổ tay gân cơ rắn chắc của anh.
Nhan Thư chôn chân tại chỗ.
Cái đó không phải chiếc dây cô cho anh mượn sao?
Cô gái áo hồng sửng sốt, cô ấy nhìn dây cột tóc trên cổ tay anh, không nhịn được cười: “Thêm WeChat thôi mà, bạn gái anh sẽ không để ý chứ?”
Nhan Thư:?
… Cô bắt đầu vén ống tay áo.
Mới được một nửa thì nghe được giọng nói của Hứa Bùi: “Xin lỗi, vợ tôi có thể không ngại.”
Anh ấy hơi dừng lại, quay đầu, chuẩn xác đón được ánh mắt của cô.
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Nhưng tôi để ý.”
…
Cuối cùng đi ra khỏi sân bay như thế nào, Nhan Thư không nhớ rõ nữa.
Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ.
Làm sao có thể chống đỡ nồi thính này được.
Thua thua.
Thẳng cho đến khi bắt máy của Điền Tư Điềm, trong lòng Nhan Thư vẫn còn ngây ngốc.
Điền Tư Điềm: “Nhan Nhan, có chụp được tư liệu sống không?”
Nhan Thư: “Chụp được.”
“Chụp được bao nhiêu tấm vậy?”
“Chắc khoảng mấy trăm tấm đi?”
“Mẹ nó! Quá trâu bò rồi!” Điền Tư Điềm hét chói tai ở đầu bên kia: “Chúng tớ đang liên hoan ở tiệm đồ nướng cũ, mau tới đây. Thuận tiện mang thành quả tới luôn!”
“Lại liên hoan?”
“Cậu có tin độc quyền từ Hứa thần, chẳng lẽ không nên tụ tập?”
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi quay qua bên cười một cái.
Điền Tư Điềm nhạy bén: “Bên cạnh cậu có đàn ông? Ai?”
Nhan Thư liếc mắt nhìn Hứa Bùi một cái: “… Tin độc quyền của tớ.”
–
Điền Tư Điềm nhìn Hứa Bùi ngồi bên cạnh Nhan Thư, cảm thấy thật thần kỳ.
Cô nghiêng đầu nói nhỏ với Tiểu Ưu: “Tớ không nhìn nhầm chứ, Hứa thần không chỉ cho chúng ta ảnh sân bay độc quyền mà còn đi liên hoan với chúng ta, chúc mừng chúng ta có tin độc quyền của anh ấy?”
Tiểu Ưu cũng trộm nhìn bên kia một cái.
Theo tầm mắt cô, Hứa thần đang cầm một xiên thịt dê.
Đôi mắt cô lấp lánh: “Chuyện đó tính là gì, cậu xem Hứa thần còn đang tự mình nướng thịt dê kìa.”
Điền Tư Điềm: “…?”
Cô không muốn ngây ngốc giống Tiểu Ưu, quay đầu kéo eo Nhan Thư: “Sao cậu có thể kéo Hứa thần đến đây vậy?”
Nhan Thư thất thần trả lời hai câu cho có lệ, sự chú ý không biết từ khi nào đã đến bên người Hứa Bùi.
Anh ung dung nhai thịt nướng, thong thả ưu nhã như đang thưởng thức bò bít tết trong nhà hàng Michelin cao cấp.
Mỹ nữ Nhan Thư cảm thán.
Sao lại có người ăn xiên nướng cũng có thể đẹp như vậy!
Bộ dạng cô giống như đang tập trung ăn uống nhưng thật chất tâm tư đều đang đặt trên người đàn ông bên cạnh.
Nhìn anh nghiêng đầu vừa cười vừa trả lời các vấn đề của nam sinh khoa Báo chí.
Nhìn sự điềm tĩnh tỏa ra từ trong xương của anh ấy khi giảng giải về toán học.
Nhìn anh cầm đũa, nâng cánh tay…
Khoan đã.
Nâng cánh tay?
Động tác này của anh là muốn gắp đậu đỏ ở vị trí xa nhất kia!
Ánh mắt Nhan Thư lập tức rơi vào cổ tay áo anh.
Lúc này, dưới ánh nhìn của cô cổ tay áo rút lại từng chút từng chút một, mắt thấy dây cột tóc màu hồng sắp lộ ra, trong lòng Nhan Thư căng thẳng, nói nhanh hơn nghĩ: “Hứa thần, tôi gắp giúp anh!”
Hứa Bùi im lặng một lát rồi chớp mắt: “Tôi tự gắp được.”
Nhan Thư không chút chùn bước: “Tôi giúp anh.”
“Tự tôi có thể với tới.”
“Không, anh không với tới đâu.”
“…”
Hứa Bùi rút tay lại, dây cột tóc hồng nhạt cũng bị tay áo che lại, anh nhướng mày: “Được rồi.”
Có được cơ hội gắp đồ ăn quý giá, Nhan Thư vui sướng đứng dậy, nhanh tay gắp một đũa đậu đỏ bỏ vào đĩa của Hứa Bùi.
Nhìn anh vùi đầu ăn hết đậu đỏ, Nhan Thư thở nhẹ, lại thấy anh vươn tay lần nữa.
Cô vội trưng lên nụ cười tri kỷ tươi tắn: “Thầy Hứa còn muốn ăn gì nữa vậy?”
Hứa Bùi liếc cô, chầm chậm nói: “Bánh mật.”
Nhan Thư ngoan ngoãn gắp hai miếng bánh mật: “Còn nữa không?”
“Nấm hương.”
“Được!”
“Cánh gà.”
“Ừ ừ.”
“…”
Ban Tin tức nhìn Nhan Thư ngồi cạnh Hứa thần, gắp đồ ăn bưng thức uống, ân cần giống như tiểu thái giám.
Cả đám sôi nổi cảm thán.
Không hổ là người giới tính nữ duy nhất có thể bắt được Hứa thần, quá có mắt nhìn.
Nhan Thư cảm thấy mình giống như đang hầu hạ đại gia vậy, bận trước bận sau phục vụ Hứa Bùi.
Mắt thấy người kia lại định tự mình động thủ rót đồ uống, cô vội vàng: “Hứa đại gia, không phải, thầy Hứa, anh, anh để tôi rót, để tôi làm cho!”
Vừa nói vừa cầm lấy chai nước, rót vào ly của Hứa Bùi.
Nhưng từ khi nào cô lại hầu hạ người khác chứ.
Không cẩn thận một cái, chiếc ly trên bàn bị đổ, nước cam tràn ra bàn.
Nhìn thấy nước chảy trên bàn sắp dính vào áo khoác của cô, Hứa Bùi duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra bên ngoài.
Anh nâng tay lên, che chở trước người cô, thấp giọng: “Cẩn thận.”
Điền Tư Điềm hoảng sợ, rút khăn giấy lau bàn, miệng còn không quên nói: “May mà có Hứa thần chắn giúp cậu, không dính vào quần áo, chiếc áo khoác của cậu đắt biết ——”
Chưa nói hết câu đã im bặt.
Ánh mắt Điền Tư Điềm như bị chế trụ.
Cô nhìn lầm sao?
Trên cổ tay Hứa thần lại có một sợi dây cột tóc màu hồng nhạt!
Vậy cũng thôi đi.
Sao con cá nhỏ trang trí trên dây cột tóc quen mắt thế nhỉ?
Đại não Điền Tư Điềm lục lọi hồi ức một phen, mí mắt đột nhiên giật loạn xạ.
Từ từ, cái này hình như là của Nhan Thư?
Cô tuyệt đối không nhìn lầm đâu!
Con cá nhỏ kia từng bị rớt một lần, cô còn giúp đỡ đính nó lên lại mà!
Điền Tư Điềm đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô há to miệng, lại nhanh tay bịt kín miệng.
… Như vậy, vấn đề chính là.
Dây cột tóc của Nhan Thư, sao lại ở trên cổ tay của Hứa thần?
/73
|