Bữa tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường được tổ chức thành công, video chúc phúc của 110 giảng viên và sinh viên xuất sắc cũng nhận được sự khen ngợi từ thầy trò toàn trường, đặc biệt thầy Mã còn nêu tên và khen ngợi một số người ban Tin tức vô cùng tâm huyết trong lần tổ chức này.
Vì để chúc mừng cho sự thành công viên mãn của buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nên ban Tin tức và ban Truyền thông quyết định tổ chức một buổi gặp mặt hữu nghị, địa điểm là một nhà hàng món cay Tứ Xuyên ở cổng phía Nam.
Hương vị cay nồng của món cay Tứ Xuyên rất hợp với khẩu vị của Nhan Thư, nhưng lúc này cô không có thời gian để tỉ mỉ thưởng thức món ăn.
—— Bên tai cô vẫn vang lên tiếng nói chuyện của Tiểu Ưu cùng mấy người bên cạnh.
Âm thanh của Tiểu Ưu tràn đầy sự nhiệt tình: “Các cậu không biết hôm qua có bao nhiêu nguy hiểm đâu! Người của tổng bộ Ngôn Ngọ, Lâm Hoành Thịnh đột nhiên đến Quang Huy thị sát, đàn anh Chu Bân căn bản không thèm để ý đến chúng tôi! Lúc ấy chúng tôi còn tưởng thôi xong rồi!”
Có người cảm thán nói: “Lâm Hoành Thịnh xuống thị sát không phải là xong rồi sao, làm sao có thể quan tâm các cậu nữa!”
Tiểu Ưu gục xuống bàn: “Đúng vậy, chúng tôi cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng kết quả thế nào mấy cậu biết không? Chúng tôi không những thu được video chúc phúc mà còn thu được một bản video ấn phẩm đặc biệt của ban biên tập Quang Huy. Lúc mà đàn anh Chu xuống tiếp đón chúng tôi, đôi mắt của mấy vị mỹ nữ ở quầy lễ tân đều trừng lớn hết hahaha!”
“What the hell?”
“Sao mà được vậy?”
Tiểu Ưu đắc ý vỗ vai Nhan Thư: “Còn không phải nhờ mặt mũi của Nhan Nhan sao! Các cậu không thấy đâu, Lâm Hoành Thịnh cho Nhan Nhan của chúng ta ——”
Nhan Thư nhanh tay gắp cho cô ấy một đũa đậu hũ: “Tiểu Ưu, ăn đi.”
“Nhan Nhan, cậu tốt quá!” Tiểu Ưu hạnh phúc ăn đậu hũ nhưng cũng không quên khoe khoang tiếp: “Lâm Hoành Thịnh đó còn ——”
Nhan Thư nheo mắt, nhanh chóng đưa ra đại chiêu: “Tiểu Ưu, ngày kia cậu có lớp không, không có lớp thì đến sân bay chụp ảnh tư liệu sống đi.”
“Chụp tư liệu sống? Tư liệu sống là cái gì?”
“Đoàn đội của Hứa thần.” Nhan Thư giải thích: “Theo vé máy bay của bọn họ thì chiều hôm đó sẽ trở về Lan Thành.”
Quả nhiên, vừa nghe thấy hai chữ “Hứa thần”, Tiểu Ưu liền kích động.
Cô ấy không rảnh để lo mấy chuyện bát quái nữa, khuôn mặt đỏ bừng lên vì kích động: “A, Nhan Nhan, ý của cậu là phân cho tớ đi chụp ảnh sau trận đấu ở sân bay sao?”
Nhan Thư gật gù: “Đúng vậy, lúc đó đến sân bay nằm vùng, chắc chắn không phải một mình bên chúng ta đi săn tin, cố gắng chiếm một vị trí tốt.”
Tiểu Ưu “aaaa” hơn nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô ấy lại héo xuống giống như trái cà tím phơi sương trong nháy mắt: “Không được rồi, tớ không đi được, chiều hôm đó tớ có lớp, hơn nữa còn có bài kiểm tra, huhuhu.”
“Hửm?” Nhan Thư lại nhìn về phía Điền Tư Điềm.
Điền Tư Điềm oán giận thở dài: “Đừng nhìn tớ, thật ra tớ cũng muốn đi lắm, có thể cậu đã quên, chẳng phải ngày đó tớ cùng nhiếp ảnh gia của đoàn phim đi chụp ảnh ở thành Đông rồi sao?”
Nhan Thư lại hỏi thêm hai người nữa, bọn họ đều tỏ vẻ muốn đi nhưng thật sự đều bận việc cùng ngày.
Năm 3, năm 4 khoa Báo chí đều có các bài sát hạch kiếm không ra thời gian, đàn em năm nhất thì quá non, loại việc lấy tư liệu sống này mà giao cho bọn họ, cô không yên tâm.
Nhan Thư lập tức gặp nan đề.
Điền Tư Điềm: “Nhan Nhan, nếu không thì cậu đi đi.”
Nhan Thư sững sờ: “Nhưng ngày đó tớ cũng có lớp mà.”
Điền Tư Điềm vừa nghe thấy, thì vui vẻ nói: “Buổi chiều là tiết thực nghiệm của lớp chụp ảnh săn tin đúng không, vừa đẹp, nói với giảng viên một tiếng là được.”
Nhan Thư động tâm, chỉ nghĩ không đến một giây, lập tức quyết định: “Được thôi, tớ sẽ đi chụp.”
Tiểu Ưu bên cạnh khóc ‘chít chít’: “Nhan Nhan, cậu giúp tớ chụp ảnh Hứa thần nhiều chút, tớ muốn cách không liếm nhan.”
Cách không liếm nhan à.
Nhan Thư vừa nghe bốn chữ đó đột nhiên nhớ đến cuộc gọi video tối qua.
Cho nên tối qua coi như là cô cách không liếm nhan cả đêm à?
Lông mi, mũi thẳng, môi mỏng…
Cổ, hầu kết, xương quai xanh…
Cô che khuôn mặt đang nóng lên, nghiêm túc phê bình: “Tiểu Ưu, đầu óc cậu cả ngày chỉ chứa cái gì đâu không, tư tưởng thật không đoan chính.”
Tiểu Ưu chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi.
Thường ngày cũng chỉ nói liếm nhan ngoài miệng mà thôi, cũng không thật sự liếm mà, nghiêm trọng đến vậy sao?
Nhan Thư duỗi tay quạt quạt khuôn mặt: “Món Tứ Xuyên thật cay, tớ toát hết mồ hôi.”
Cô vén vén mái tóc hơi ướt: “Tiểu Ưu, có dây cột tóc không cho tớ mượn dùng chút, dây cột tóc của tớ hai ngày trước cho người khác mượn rồi.”
Tiểu Ưu đưa dây qua, giọng kỳ quái nói: “Ai thiếu đạo đức vậy chứ, mượn hai ngày mà không trả?”
Nhan Thư: “…”
Chính là người đàn ông cậu đang muốn cách không liếm nhan đó.
Hai người đang nói chuyện, Điền Tư Điềm thò đầu qua, nhỏ giọng: “Ey ey, có trai đẹp kìa.”
Tiểu Ưu lập tức duỗi cổ ra nhìn: “Chỗ nào? … Fuck, tớ thấy được rồi. Hình như là ban Truyền thông, cả hai người đều rất soái nha! Tớ thích cái cậu bên phải kia…”
Điền Tư Điềm nhìn một cái: “Đừng nghĩ nữa chị em à, cậu không thấy trên tay soái ca đó có đeo dây cột tóc hay sao?”
Tiểu Ưu vừa nhìn thấy liền kêu rên.
Nhan Thư cảm thấy hứng thú: “Mang dây cột tóc thì sao vậy?”
Điền Tư Điềm: “Chứng tỏ là hoa đã có chủ… Ây, cái cậu bên trái có phải đang đến chỗ chúng ta không?”
Nhan Thư giương mắt nhìn, cậu nam sinh cao gầy đang theo sự xúi giục của nam sinh đeo dây cột tóc tiến về phía này.
Cậu ta do dự một hồi rồi lấy hết can đảm nhìn về phía Nhan Thư: “Đàn chị, có thể thêm WeChat không?”
Nhan Thư với kinh nghiệm phong phú gật đầu: “Tất nhiên là có thể, nhưng cậu có phải người của ban Tin tức không?”
Nam sinh gãi đầu: “Không phải, tôi ở ban Truyền thông.”
“Ồ.” Nhan Thư nhướng mày cười: “Cậu có hứng thú đi ăn máng khác, nhảy qua ban Tin tức của chúng tôi không?”
Sắc mặt nam sinh đỏ ửng, đang muốn mở miệng thì bị Điền Tư Điềm cầm đầu mấy người ban Tin tức đoạt lời.
“Đúng đó đàn em, có muốn suy xét ăn máng khác không?”
“Ban Tin tức luôn luôn hoan nghênh các soái ca giống cậu đó.”
Ban Truyền thông không vui.
“Ây, ban Tin tức các cậu trai xinh gái đẹp đều có đủ cả, phải chừa cho chúng tôi chút tài nguyên chứ.”
“Chính là…”
Cái đề tài này cứ nhẹ nhàng mà trôi qua, nam sinh kia cũng không muốn xin WeChat nữa, hậm hực trở về chỗ ngồi.
Nhan Thư lặng lẽ dựng ngón tay cái cho Điền Tư Điềm: “Biểu hiện không tồi nha chị em.”
Điền Tư Điềm liếc cô một cái: “Gặp nhiều riết quen.”
Nhan Thư: “… Nói như tớ trêu hoa ghẹo nguyệt lắm không bằng.”
“Không phải sao?” Điền Tư Điềm chỉ chỉ quần áo của cô: “Cậu có hiểu lầm với bản thân mình không, cậu xem, cậu chỉ cần ăn mặc giản dị như này cũng có thể hút đào hoa tới.”
Hai ngày nay, nhóm bọn họ vừa muốn bố trí sân bãi, vừa muốn khuân vác thiết bị, vì để thuận tiện hoạt động nên Nhan Thư đã mặc một cái áo hoodie màu xám rộng thùng thình, phía dưới mặc quần jean cùng với giày trắng.
Tuy giá trị xa xỉ nhưng tổng thể mộc mạc không thể mộc mạc hơn.
Tiểu Ưu cũng thò qua nói lời thấm thía: “Nhan Nhan, đây là cậu không đúng rồi, biết rõ hai ban có quan hệ hữu nghị, đảm đương giá trị nhan sắc của ban Tin tức chúng ta, chẳng lẽ không nên đổi một bộ quần áo xinh đẹp, hạ gục hai đóa hoa vàng của ban Truyền thông trong nháy mắt?”
“Quần áo à, có thể mặc là được rồi. Lại nói…” Nhan Thư lười biếng uống nước trái cây: “Tớ có vẻ đẹp trời ban không cần quần áo phụ trợ.”
Mới vừa nói xong, điện thoại vang lên.
Là tin nhắn WeChat của ban Tin tức.
Đồng thời, Nhan Thư nhận ra hình như cô bỏ lỡ một tin nhắn.
8 giờ sáng, Hứa Bùi nhắn WeChat cho cô: [Đổi vé máy bay, tối ngày kia về.]
Đang buồn thì nhìn thấy tin nhắn mới này, cô lại nghĩ ngày kia anh về rồi? Chẳng phải sẽ được gặp anh sớm một ngày sao?
Nhan Thư không tự chủ cong cong môi.
Đúng lúc hai ngày trước cô mới mua chiếc đầm lụa dài màu xanh rất hợp với áo khoác màu trắng kia.
Không đúng.
Nhan Thư rút di động ra kiểm tra nhiệt độ không khí.
Ngày kia nhiệt độ xuống thấp, không thích hợp để mặc áo khoác mỏng.
Vậy mặc gì thì mới tốt đây.
–
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ưu cùng với Điền Tư Điềm bị Nhan Thư đánh thức.
Hai người vừa ngáp vừa đi đến quảng trường SFI, thấy Nhan Thư tinh lực tràn trề: “Các chị em, đi, đi dạo! Tớ muốn mua quần áo!”
Vẻ mặt Tiểu Ưu với Điền Tư Điềm tràn đầy hoài nghi: “?”
“Nhan Nhan, sao tự nhiên cậu lại muốn mua quần áo?”
Nhan Thư không thể hiểu được: “Tớ mua quần áo còn cần lý do hay sao?”
Hai người bọn họ im lặng chốc lát.
Điền Tư Điềm: “Vấn đề là tối hôm qua cậu mới nói quần áo chỉ cần có thể mặc là được.”
Tiểu Ưu: “Cậu còn nói cậu có vẻ đẹp trời ban không cần quần áo phụ trợ.”
Nhan Thư cũng trầm mặc: “… Tớ có nói như vậy ư?”
Hai người trăm miệng một lời: “Có!”
“…”
–
COCONIN flagship store.
Chị nhân viên bán hàng nhiệt tình đưa cho cô hai cuốn catalog, giới thiệu vài bộ quần áo phong cách cô thường thích, Nhan Thư đều không hài lòng lắc đầu.
Miễn cưỡng chọn ra một bộ thử vào người, Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu khen không dứt miệng, nhưng lát sau cô lại do dự: “Nhưng mà cái này có bánh bèo quá không?”
Nhân viên bán hàng nhìn ra sự băn khoăn của cô, tiến lên hỏi: “Cô Nhan muốn loại phong cách nào ạ?”
Nhan Thư suy ngẫm.
Chiều mai có một hội thảo giao lưu, chắc hẳn Hứa Bùi sẽ mặc bộ tây trang màu đen kia.
Nhan Thư: “Trưởng thành, thanh lịch?”
Nhân viên lập tức lấy mấy bộ đưa đến trước mặt cô.
Liếc mắt một cái, Nhan Thư đã nhìn trúng chiếc áo khoác cashmere trắng kia.
Mặc vào người, quả nhiên ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây, hoặc ít hoặc nhiều đều mang theo tia hâm mộ.
Điền Tư Điềm tấm tắc: “Thật là tuyệt, véo thử cái eo này coi, thật là quyến rũ mà.”
Hai mắt Tiểu Ưu như tỏa sáng, liên tục gật đầu: “Đẹp quá, Nhan Nhan! Lấy nó đi!”
Nhan Thư nhìn lại trong gương: “Tớ cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.”
Tiểu Ưu: “Không nha! Mọi thứ đều hoàn hảo! Chỉ có điều không tốt duy nhất đó là nó không phù hợp cho hằng ngày. Quá trang nhã, cảm giác phải phối hợp bên cạnh một bộ tây trang mới đẹp.”
Cô ấy nói xong vốn cho rằng Nhan Thư sẽ càng rối rắm.
Kết quả giây tiếp theo đã nghe Nhan Thư đáp chắc nịch: “Chính là nó!”
Tiểu Ưu: “?”
Điền Tư Điềm: “?”
Thời điểm tính tiền, điện thoại Nhan Thư vang lên thông báo có tin nhắn.
[CUMCM ở Hải Thành mở màn]
–
Thi đấu chính thức diễn ra vào 8 giờ ngày hôm qua.
Ba ngày thi đấu tập trung, không thể giao lưu với người ngoài cũng không thể sử dụng điện thoại di động.
Nhan Thư sốt ruột chờ đợi nên đã tham gia vào một diễn đàn, mỗi ngày đều xem cư dân mạng rối rít bàn luận chuyện thi đấu, sau hai ba ngày, cô cũng học được kha khá kiến thức.
Tới ngày cuối cùng.
Trời chưa sáng cô đã tự tỉnh.
Lật tới lật lui trên giường, vài phút lại ngẩng đầu lên, lấy điện thoại coi thời gian, quả thực là hồn vía lên mây.
6 giờ…
7 giờ…
7 giờ rưỡi…
Vừa đến 8 giờ, Nhan Thư càng hồi hộp, may thay điện thoại cô đúng giờ đã vang lên.
Gần như trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, Nhan Thư liền ấn trả lời, giọng hồi hộp hỏi anh: “Thi đấu xong rồi sao?”
“Đấu xong rồi.” Giọng nói mệt mỏi của Hứa Bùi nhàn nhạt truyền qua điện thoại: “Cũng tính là thuận lợi.”
Nhan Thư thở nhẹ ra: “Vậy thì tốt rồi, anh nhanh đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn tham gia hội thảo giao lưu.”
Bốn giờ chiều, chuông điện thoại lại vang lên.
Nhan Thư để di động bên tai.
Trong điện thoại phát ra giọng nam trầm thấp: “Kiều Kiều, anh đang trên đường đến sân bay.”
Lỗ tai Nhan Thư hơi tê dại, theo bản năng hỏi: “Hội thảo giao lưu kết thúc rồi?”
“Ừ.”
Nhan Thư chợt nhớ tới: “Không phải chuyến bay của anh lúc 9 giờ sao, đến sân bay sớm như vậy làm gì chứ?”
Giọng Hứa Bùi nhè nhẹ: “Đi sớm, 6 giờ cất cánh, 7 giờ rưỡi đến nơi.”
“… Lại là đi sớm sao?”
“Đúng vậy, đi sớm.”
Đi sớm hơn 3 tiếng.
Nhan Thư cúi đầu, bóp bóp điện thoại, theo bản năng cong mắt cười.
Hai tiếng sau, điện thoại lại reo lần nữa.
Hứa Bùi: “Đã check-in xong, bây giờ cất cánh.”
Nhan Thư: “Ồ.”
“Kiều Kiều.”
“Sao?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nhẹ giọng cười: “Có phải em cũng nên xuất phát rồi không?”
–
Cúp máy, ngón tay Nhan Thư để trên điện thoại nóng lên.
Cô đã xuất phát từ sớm rồi nha.
Không những xuất phát sớm, cô còn không ngừng thúc giục phía trước: “Bác tài, làm ơn nhanh hơn một chút đi ạ!”
Nói xong, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, chỉnh sửa từng chút tóc mai, đột nhiên ngón tay cô dừng lại.
Cô gái trong gương mặc chiếc áo khoác cashmere trắng, không giống phong cách của bản thân, nhưng có vẻ rất phù hợp với anh ấy, lớp make-up tinh tế này cô đã tốn hai tiếng đồng hồ để làm.
Khóe môi cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh, ý cười dạt dào.
Dường như muốn tràn ra khỏi đuôi mắt luôn.
Nhan Thư nhìn chính mình trong gương, đột nhiên ý thức được cái gì đó.
Không thể nào?!
Vài giây sau, cô móc điện thoại ra, run rẩy đánh chữ ở khung tìm kiếm.
—— Thích một người sẽ có biểu hiện gì.
1. Luôn muốn nhìn thấy đối phương, nếu không được nhìn thấy một thời gian tâm tình sẽ bức bối…
2. Mỗi lần gặp mặt đều phải trang điểm tỉ mỉ…
3. Mỗi ngày phải nhìn di động 800 lần…
Nhan Thư một bên xem điện thoại một bên âm thầm đánh giá trong lòng.
Sau mỗi câu cô đều đánh một dấu tick, cuối cùng cô cầm ‘bài đánh giá 100 điểm’ thả người vào lưng ghế.
Nhan Thư nhận mệnh mà nhắm mắt.
Xong rồi, xong rồi, cô giống như không chỉ thèm khát cơ thể Hứa Bùi nữa rồi.
Mà còn thích anh ấy nữa.
–
Cái kết luận này, khi nhìn Hứa Bùi đẩy vali xuất hiện ở cửa ra sân bay như khẳng định một lần nữa.
Nhan Thư cảm nhận được tim mình đập thình thịch.
Mang theo vài phần cảm xúc không rõ ràng.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo, thân hình cao lớn đĩnh đạc, cà vạt xanh đen tôn lên chiếc cổ thon dài, yết hầu lộ ra nơi viền cổ áo sơ mi.
Ngũ quan cương nghị, ánh mắt lạnh lùng và đường quai hàm rõ ràng.
Đặc biệt nổi bật giữa đám đông.
Giống như đã qua rất lâu, lại như không tới một cái chớp mắt.
Đôi giày da của người đàn ông dừng lại trước mặt cô.
“Đi thôi.” Hứa Bùi không nhiều lời, câu từ ngắn gọn, giọng nói nhè nhẹ, giống như thường ngày.
Nhan Thư máy móc xoay người, đuổi theo bước chân anh: “Ò.”
Thông báo WeChat vang lên liên tục.
Nhan Thư lấy di động mở ra nhìn.
Trong group chat của ban Tin tức, mọi người phẫn nộ kêu to ‘aaaaaaaa’.
[Aaa Hứa thần thật chó! Thế mà lại đi về trước!!!!!]
[Chết tiệt, như vậy là chúng ta không thể chụp ảnh sau trận đấu của anh ấy tại sân bay sao?]
[Không phải là chúng ta không chụp được mà là toàn bộ đơn vị truyền thông đều không chụp được. Ai mà biết anh ấy về ngay sau buổi hội thảo giao lưu chứ, rõ ràng toàn bộ đội của anh ấy ngày mai mới về mà!]
[Má, bây giờ chạy đến sân bay còn kịp không vậy?]
[Tới kịp cái quỷ á, nghe nói cũng đã đến sân bay rồi.]
[…]
Lúc này Nhan Thư mới nhớ tới một vấn đề nghiêm túc.
Từ từ, đi cái gì mà đi!
Cô không phải tới đón!
Cô tới để chụp tư liệu sống!
Nhan Thư chạy nhanh tới làm bộ bình tĩnh lấy máy ảnh ra, chụp ‘tanh tách’ hai cái.
“Thầy Hứa!”
Hứa Bùi dừng bước, quay đầu lại.
Nhan Thư giơ máy ảnh lên, chụp nhanh vài bức, gửi vào trong group chat.
Nhan Thư: [Tư liệu sống get]
Ban Tin tức tĩnh lặng một giây, sau đó toàn bộ như bùng nổ [Đậu má???]
[@Nhan Thư, nữ thần, tình huống này là như thế nào? Cô đi theo hành trình à???]
Nhan Thư chạy chầm chậm đuổi theo bước chân của Hứa Bùi, cúi đầu vừa đi bên cạnh vừa nhắn tin: [Hứa thần lộ ra]
[!!!!]
[Hứa thần quả nhiên là có ý tứ mà!!]
[Cảm động phát khóc luôn, cái này có tính là phúc lợi có một không hai cho trường cũ không!]
Hứa Bùi nghiêng đầu, ánh mắt anh rơi vào cô gái đi bên cạnh.
Một thân áo khoác nhung trắng, thắt lưng nhỏ màu nâu bao quanh chiếc eo thon.
Mắt buông xuống, lông mi cong dài.
Bấm bấm di động, treo nụ cười bên môi.
Hứa Bùi bắt gặp ánh mắt của cô, mở miệng: “Nhìn đường.”
Nhan Thư ‘dạ dạ’ hai tiếng.
“Tôi đang trả lời tin nhắn, xong ngay đây.” Cô chỉ chỉ ảnh vừa mới chụp, cười đến mức mắt cong cong: “Anh xem, Tiểu Ưu hỏi tôi, cái này có phải phúc lợi độc nhất vô nhị của ban Tin tức không.”
“Không phải.”
“Hả?”
Người tại sân bay đông đúc, chen nhau như nước chảy.
Hứa Bùi đứng giữa biển người nhỏ giọng cười, âm thanh trầm thấp vang bên tai cô: “Là phúc lợi độc nhất vô nhị của bà Hứa.”
Vì để chúc mừng cho sự thành công viên mãn của buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nên ban Tin tức và ban Truyền thông quyết định tổ chức một buổi gặp mặt hữu nghị, địa điểm là một nhà hàng món cay Tứ Xuyên ở cổng phía Nam.
Hương vị cay nồng của món cay Tứ Xuyên rất hợp với khẩu vị của Nhan Thư, nhưng lúc này cô không có thời gian để tỉ mỉ thưởng thức món ăn.
—— Bên tai cô vẫn vang lên tiếng nói chuyện của Tiểu Ưu cùng mấy người bên cạnh.
Âm thanh của Tiểu Ưu tràn đầy sự nhiệt tình: “Các cậu không biết hôm qua có bao nhiêu nguy hiểm đâu! Người của tổng bộ Ngôn Ngọ, Lâm Hoành Thịnh đột nhiên đến Quang Huy thị sát, đàn anh Chu Bân căn bản không thèm để ý đến chúng tôi! Lúc ấy chúng tôi còn tưởng thôi xong rồi!”
Có người cảm thán nói: “Lâm Hoành Thịnh xuống thị sát không phải là xong rồi sao, làm sao có thể quan tâm các cậu nữa!”
Tiểu Ưu gục xuống bàn: “Đúng vậy, chúng tôi cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng kết quả thế nào mấy cậu biết không? Chúng tôi không những thu được video chúc phúc mà còn thu được một bản video ấn phẩm đặc biệt của ban biên tập Quang Huy. Lúc mà đàn anh Chu xuống tiếp đón chúng tôi, đôi mắt của mấy vị mỹ nữ ở quầy lễ tân đều trừng lớn hết hahaha!”
“What the hell?”
“Sao mà được vậy?”
Tiểu Ưu đắc ý vỗ vai Nhan Thư: “Còn không phải nhờ mặt mũi của Nhan Nhan sao! Các cậu không thấy đâu, Lâm Hoành Thịnh cho Nhan Nhan của chúng ta ——”
Nhan Thư nhanh tay gắp cho cô ấy một đũa đậu hũ: “Tiểu Ưu, ăn đi.”
“Nhan Nhan, cậu tốt quá!” Tiểu Ưu hạnh phúc ăn đậu hũ nhưng cũng không quên khoe khoang tiếp: “Lâm Hoành Thịnh đó còn ——”
Nhan Thư nheo mắt, nhanh chóng đưa ra đại chiêu: “Tiểu Ưu, ngày kia cậu có lớp không, không có lớp thì đến sân bay chụp ảnh tư liệu sống đi.”
“Chụp tư liệu sống? Tư liệu sống là cái gì?”
“Đoàn đội của Hứa thần.” Nhan Thư giải thích: “Theo vé máy bay của bọn họ thì chiều hôm đó sẽ trở về Lan Thành.”
Quả nhiên, vừa nghe thấy hai chữ “Hứa thần”, Tiểu Ưu liền kích động.
Cô ấy không rảnh để lo mấy chuyện bát quái nữa, khuôn mặt đỏ bừng lên vì kích động: “A, Nhan Nhan, ý của cậu là phân cho tớ đi chụp ảnh sau trận đấu ở sân bay sao?”
Nhan Thư gật gù: “Đúng vậy, lúc đó đến sân bay nằm vùng, chắc chắn không phải một mình bên chúng ta đi săn tin, cố gắng chiếm một vị trí tốt.”
Tiểu Ưu “aaaa” hơn nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô ấy lại héo xuống giống như trái cà tím phơi sương trong nháy mắt: “Không được rồi, tớ không đi được, chiều hôm đó tớ có lớp, hơn nữa còn có bài kiểm tra, huhuhu.”
“Hửm?” Nhan Thư lại nhìn về phía Điền Tư Điềm.
Điền Tư Điềm oán giận thở dài: “Đừng nhìn tớ, thật ra tớ cũng muốn đi lắm, có thể cậu đã quên, chẳng phải ngày đó tớ cùng nhiếp ảnh gia của đoàn phim đi chụp ảnh ở thành Đông rồi sao?”
Nhan Thư lại hỏi thêm hai người nữa, bọn họ đều tỏ vẻ muốn đi nhưng thật sự đều bận việc cùng ngày.
Năm 3, năm 4 khoa Báo chí đều có các bài sát hạch kiếm không ra thời gian, đàn em năm nhất thì quá non, loại việc lấy tư liệu sống này mà giao cho bọn họ, cô không yên tâm.
Nhan Thư lập tức gặp nan đề.
Điền Tư Điềm: “Nhan Nhan, nếu không thì cậu đi đi.”
Nhan Thư sững sờ: “Nhưng ngày đó tớ cũng có lớp mà.”
Điền Tư Điềm vừa nghe thấy, thì vui vẻ nói: “Buổi chiều là tiết thực nghiệm của lớp chụp ảnh săn tin đúng không, vừa đẹp, nói với giảng viên một tiếng là được.”
Nhan Thư động tâm, chỉ nghĩ không đến một giây, lập tức quyết định: “Được thôi, tớ sẽ đi chụp.”
Tiểu Ưu bên cạnh khóc ‘chít chít’: “Nhan Nhan, cậu giúp tớ chụp ảnh Hứa thần nhiều chút, tớ muốn cách không liếm nhan.”
Cách không liếm nhan à.
Nhan Thư vừa nghe bốn chữ đó đột nhiên nhớ đến cuộc gọi video tối qua.
Cho nên tối qua coi như là cô cách không liếm nhan cả đêm à?
Lông mi, mũi thẳng, môi mỏng…
Cổ, hầu kết, xương quai xanh…
Cô che khuôn mặt đang nóng lên, nghiêm túc phê bình: “Tiểu Ưu, đầu óc cậu cả ngày chỉ chứa cái gì đâu không, tư tưởng thật không đoan chính.”
Tiểu Ưu chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi.
Thường ngày cũng chỉ nói liếm nhan ngoài miệng mà thôi, cũng không thật sự liếm mà, nghiêm trọng đến vậy sao?
Nhan Thư duỗi tay quạt quạt khuôn mặt: “Món Tứ Xuyên thật cay, tớ toát hết mồ hôi.”
Cô vén vén mái tóc hơi ướt: “Tiểu Ưu, có dây cột tóc không cho tớ mượn dùng chút, dây cột tóc của tớ hai ngày trước cho người khác mượn rồi.”
Tiểu Ưu đưa dây qua, giọng kỳ quái nói: “Ai thiếu đạo đức vậy chứ, mượn hai ngày mà không trả?”
Nhan Thư: “…”
Chính là người đàn ông cậu đang muốn cách không liếm nhan đó.
Hai người đang nói chuyện, Điền Tư Điềm thò đầu qua, nhỏ giọng: “Ey ey, có trai đẹp kìa.”
Tiểu Ưu lập tức duỗi cổ ra nhìn: “Chỗ nào? … Fuck, tớ thấy được rồi. Hình như là ban Truyền thông, cả hai người đều rất soái nha! Tớ thích cái cậu bên phải kia…”
Điền Tư Điềm nhìn một cái: “Đừng nghĩ nữa chị em à, cậu không thấy trên tay soái ca đó có đeo dây cột tóc hay sao?”
Tiểu Ưu vừa nhìn thấy liền kêu rên.
Nhan Thư cảm thấy hứng thú: “Mang dây cột tóc thì sao vậy?”
Điền Tư Điềm: “Chứng tỏ là hoa đã có chủ… Ây, cái cậu bên trái có phải đang đến chỗ chúng ta không?”
Nhan Thư giương mắt nhìn, cậu nam sinh cao gầy đang theo sự xúi giục của nam sinh đeo dây cột tóc tiến về phía này.
Cậu ta do dự một hồi rồi lấy hết can đảm nhìn về phía Nhan Thư: “Đàn chị, có thể thêm WeChat không?”
Nhan Thư với kinh nghiệm phong phú gật đầu: “Tất nhiên là có thể, nhưng cậu có phải người của ban Tin tức không?”
Nam sinh gãi đầu: “Không phải, tôi ở ban Truyền thông.”
“Ồ.” Nhan Thư nhướng mày cười: “Cậu có hứng thú đi ăn máng khác, nhảy qua ban Tin tức của chúng tôi không?”
Sắc mặt nam sinh đỏ ửng, đang muốn mở miệng thì bị Điền Tư Điềm cầm đầu mấy người ban Tin tức đoạt lời.
“Đúng đó đàn em, có muốn suy xét ăn máng khác không?”
“Ban Tin tức luôn luôn hoan nghênh các soái ca giống cậu đó.”
Ban Truyền thông không vui.
“Ây, ban Tin tức các cậu trai xinh gái đẹp đều có đủ cả, phải chừa cho chúng tôi chút tài nguyên chứ.”
“Chính là…”
Cái đề tài này cứ nhẹ nhàng mà trôi qua, nam sinh kia cũng không muốn xin WeChat nữa, hậm hực trở về chỗ ngồi.
Nhan Thư lặng lẽ dựng ngón tay cái cho Điền Tư Điềm: “Biểu hiện không tồi nha chị em.”
Điền Tư Điềm liếc cô một cái: “Gặp nhiều riết quen.”
Nhan Thư: “… Nói như tớ trêu hoa ghẹo nguyệt lắm không bằng.”
“Không phải sao?” Điền Tư Điềm chỉ chỉ quần áo của cô: “Cậu có hiểu lầm với bản thân mình không, cậu xem, cậu chỉ cần ăn mặc giản dị như này cũng có thể hút đào hoa tới.”
Hai ngày nay, nhóm bọn họ vừa muốn bố trí sân bãi, vừa muốn khuân vác thiết bị, vì để thuận tiện hoạt động nên Nhan Thư đã mặc một cái áo hoodie màu xám rộng thùng thình, phía dưới mặc quần jean cùng với giày trắng.
Tuy giá trị xa xỉ nhưng tổng thể mộc mạc không thể mộc mạc hơn.
Tiểu Ưu cũng thò qua nói lời thấm thía: “Nhan Nhan, đây là cậu không đúng rồi, biết rõ hai ban có quan hệ hữu nghị, đảm đương giá trị nhan sắc của ban Tin tức chúng ta, chẳng lẽ không nên đổi một bộ quần áo xinh đẹp, hạ gục hai đóa hoa vàng của ban Truyền thông trong nháy mắt?”
“Quần áo à, có thể mặc là được rồi. Lại nói…” Nhan Thư lười biếng uống nước trái cây: “Tớ có vẻ đẹp trời ban không cần quần áo phụ trợ.”
Mới vừa nói xong, điện thoại vang lên.
Là tin nhắn WeChat của ban Tin tức.
Đồng thời, Nhan Thư nhận ra hình như cô bỏ lỡ một tin nhắn.
8 giờ sáng, Hứa Bùi nhắn WeChat cho cô: [Đổi vé máy bay, tối ngày kia về.]
Đang buồn thì nhìn thấy tin nhắn mới này, cô lại nghĩ ngày kia anh về rồi? Chẳng phải sẽ được gặp anh sớm một ngày sao?
Nhan Thư không tự chủ cong cong môi.
Đúng lúc hai ngày trước cô mới mua chiếc đầm lụa dài màu xanh rất hợp với áo khoác màu trắng kia.
Không đúng.
Nhan Thư rút di động ra kiểm tra nhiệt độ không khí.
Ngày kia nhiệt độ xuống thấp, không thích hợp để mặc áo khoác mỏng.
Vậy mặc gì thì mới tốt đây.
–
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ưu cùng với Điền Tư Điềm bị Nhan Thư đánh thức.
Hai người vừa ngáp vừa đi đến quảng trường SFI, thấy Nhan Thư tinh lực tràn trề: “Các chị em, đi, đi dạo! Tớ muốn mua quần áo!”
Vẻ mặt Tiểu Ưu với Điền Tư Điềm tràn đầy hoài nghi: “?”
“Nhan Nhan, sao tự nhiên cậu lại muốn mua quần áo?”
Nhan Thư không thể hiểu được: “Tớ mua quần áo còn cần lý do hay sao?”
Hai người bọn họ im lặng chốc lát.
Điền Tư Điềm: “Vấn đề là tối hôm qua cậu mới nói quần áo chỉ cần có thể mặc là được.”
Tiểu Ưu: “Cậu còn nói cậu có vẻ đẹp trời ban không cần quần áo phụ trợ.”
Nhan Thư cũng trầm mặc: “… Tớ có nói như vậy ư?”
Hai người trăm miệng một lời: “Có!”
“…”
–
COCONIN flagship store.
Chị nhân viên bán hàng nhiệt tình đưa cho cô hai cuốn catalog, giới thiệu vài bộ quần áo phong cách cô thường thích, Nhan Thư đều không hài lòng lắc đầu.
Miễn cưỡng chọn ra một bộ thử vào người, Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu khen không dứt miệng, nhưng lát sau cô lại do dự: “Nhưng mà cái này có bánh bèo quá không?”
Nhân viên bán hàng nhìn ra sự băn khoăn của cô, tiến lên hỏi: “Cô Nhan muốn loại phong cách nào ạ?”
Nhan Thư suy ngẫm.
Chiều mai có một hội thảo giao lưu, chắc hẳn Hứa Bùi sẽ mặc bộ tây trang màu đen kia.
Nhan Thư: “Trưởng thành, thanh lịch?”
Nhân viên lập tức lấy mấy bộ đưa đến trước mặt cô.
Liếc mắt một cái, Nhan Thư đã nhìn trúng chiếc áo khoác cashmere trắng kia.
Mặc vào người, quả nhiên ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây, hoặc ít hoặc nhiều đều mang theo tia hâm mộ.
Điền Tư Điềm tấm tắc: “Thật là tuyệt, véo thử cái eo này coi, thật là quyến rũ mà.”
Hai mắt Tiểu Ưu như tỏa sáng, liên tục gật đầu: “Đẹp quá, Nhan Nhan! Lấy nó đi!”
Nhan Thư nhìn lại trong gương: “Tớ cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.”
Tiểu Ưu: “Không nha! Mọi thứ đều hoàn hảo! Chỉ có điều không tốt duy nhất đó là nó không phù hợp cho hằng ngày. Quá trang nhã, cảm giác phải phối hợp bên cạnh một bộ tây trang mới đẹp.”
Cô ấy nói xong vốn cho rằng Nhan Thư sẽ càng rối rắm.
Kết quả giây tiếp theo đã nghe Nhan Thư đáp chắc nịch: “Chính là nó!”
Tiểu Ưu: “?”
Điền Tư Điềm: “?”
Thời điểm tính tiền, điện thoại Nhan Thư vang lên thông báo có tin nhắn.
[CUMCM ở Hải Thành mở màn]
–
Thi đấu chính thức diễn ra vào 8 giờ ngày hôm qua.
Ba ngày thi đấu tập trung, không thể giao lưu với người ngoài cũng không thể sử dụng điện thoại di động.
Nhan Thư sốt ruột chờ đợi nên đã tham gia vào một diễn đàn, mỗi ngày đều xem cư dân mạng rối rít bàn luận chuyện thi đấu, sau hai ba ngày, cô cũng học được kha khá kiến thức.
Tới ngày cuối cùng.
Trời chưa sáng cô đã tự tỉnh.
Lật tới lật lui trên giường, vài phút lại ngẩng đầu lên, lấy điện thoại coi thời gian, quả thực là hồn vía lên mây.
6 giờ…
7 giờ…
7 giờ rưỡi…
Vừa đến 8 giờ, Nhan Thư càng hồi hộp, may thay điện thoại cô đúng giờ đã vang lên.
Gần như trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, Nhan Thư liền ấn trả lời, giọng hồi hộp hỏi anh: “Thi đấu xong rồi sao?”
“Đấu xong rồi.” Giọng nói mệt mỏi của Hứa Bùi nhàn nhạt truyền qua điện thoại: “Cũng tính là thuận lợi.”
Nhan Thư thở nhẹ ra: “Vậy thì tốt rồi, anh nhanh đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn tham gia hội thảo giao lưu.”
Bốn giờ chiều, chuông điện thoại lại vang lên.
Nhan Thư để di động bên tai.
Trong điện thoại phát ra giọng nam trầm thấp: “Kiều Kiều, anh đang trên đường đến sân bay.”
Lỗ tai Nhan Thư hơi tê dại, theo bản năng hỏi: “Hội thảo giao lưu kết thúc rồi?”
“Ừ.”
Nhan Thư chợt nhớ tới: “Không phải chuyến bay của anh lúc 9 giờ sao, đến sân bay sớm như vậy làm gì chứ?”
Giọng Hứa Bùi nhè nhẹ: “Đi sớm, 6 giờ cất cánh, 7 giờ rưỡi đến nơi.”
“… Lại là đi sớm sao?”
“Đúng vậy, đi sớm.”
Đi sớm hơn 3 tiếng.
Nhan Thư cúi đầu, bóp bóp điện thoại, theo bản năng cong mắt cười.
Hai tiếng sau, điện thoại lại reo lần nữa.
Hứa Bùi: “Đã check-in xong, bây giờ cất cánh.”
Nhan Thư: “Ồ.”
“Kiều Kiều.”
“Sao?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nhẹ giọng cười: “Có phải em cũng nên xuất phát rồi không?”
–
Cúp máy, ngón tay Nhan Thư để trên điện thoại nóng lên.
Cô đã xuất phát từ sớm rồi nha.
Không những xuất phát sớm, cô còn không ngừng thúc giục phía trước: “Bác tài, làm ơn nhanh hơn một chút đi ạ!”
Nói xong, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, chỉnh sửa từng chút tóc mai, đột nhiên ngón tay cô dừng lại.
Cô gái trong gương mặc chiếc áo khoác cashmere trắng, không giống phong cách của bản thân, nhưng có vẻ rất phù hợp với anh ấy, lớp make-up tinh tế này cô đã tốn hai tiếng đồng hồ để làm.
Khóe môi cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh, ý cười dạt dào.
Dường như muốn tràn ra khỏi đuôi mắt luôn.
Nhan Thư nhìn chính mình trong gương, đột nhiên ý thức được cái gì đó.
Không thể nào?!
Vài giây sau, cô móc điện thoại ra, run rẩy đánh chữ ở khung tìm kiếm.
—— Thích một người sẽ có biểu hiện gì.
1. Luôn muốn nhìn thấy đối phương, nếu không được nhìn thấy một thời gian tâm tình sẽ bức bối…
2. Mỗi lần gặp mặt đều phải trang điểm tỉ mỉ…
3. Mỗi ngày phải nhìn di động 800 lần…
Nhan Thư một bên xem điện thoại một bên âm thầm đánh giá trong lòng.
Sau mỗi câu cô đều đánh một dấu tick, cuối cùng cô cầm ‘bài đánh giá 100 điểm’ thả người vào lưng ghế.
Nhan Thư nhận mệnh mà nhắm mắt.
Xong rồi, xong rồi, cô giống như không chỉ thèm khát cơ thể Hứa Bùi nữa rồi.
Mà còn thích anh ấy nữa.
–
Cái kết luận này, khi nhìn Hứa Bùi đẩy vali xuất hiện ở cửa ra sân bay như khẳng định một lần nữa.
Nhan Thư cảm nhận được tim mình đập thình thịch.
Mang theo vài phần cảm xúc không rõ ràng.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo, thân hình cao lớn đĩnh đạc, cà vạt xanh đen tôn lên chiếc cổ thon dài, yết hầu lộ ra nơi viền cổ áo sơ mi.
Ngũ quan cương nghị, ánh mắt lạnh lùng và đường quai hàm rõ ràng.
Đặc biệt nổi bật giữa đám đông.
Giống như đã qua rất lâu, lại như không tới một cái chớp mắt.
Đôi giày da của người đàn ông dừng lại trước mặt cô.
“Đi thôi.” Hứa Bùi không nhiều lời, câu từ ngắn gọn, giọng nói nhè nhẹ, giống như thường ngày.
Nhan Thư máy móc xoay người, đuổi theo bước chân anh: “Ò.”
Thông báo WeChat vang lên liên tục.
Nhan Thư lấy di động mở ra nhìn.
Trong group chat của ban Tin tức, mọi người phẫn nộ kêu to ‘aaaaaaaa’.
[Aaa Hứa thần thật chó! Thế mà lại đi về trước!!!!!]
[Chết tiệt, như vậy là chúng ta không thể chụp ảnh sau trận đấu của anh ấy tại sân bay sao?]
[Không phải là chúng ta không chụp được mà là toàn bộ đơn vị truyền thông đều không chụp được. Ai mà biết anh ấy về ngay sau buổi hội thảo giao lưu chứ, rõ ràng toàn bộ đội của anh ấy ngày mai mới về mà!]
[Má, bây giờ chạy đến sân bay còn kịp không vậy?]
[Tới kịp cái quỷ á, nghe nói cũng đã đến sân bay rồi.]
[…]
Lúc này Nhan Thư mới nhớ tới một vấn đề nghiêm túc.
Từ từ, đi cái gì mà đi!
Cô không phải tới đón!
Cô tới để chụp tư liệu sống!
Nhan Thư chạy nhanh tới làm bộ bình tĩnh lấy máy ảnh ra, chụp ‘tanh tách’ hai cái.
“Thầy Hứa!”
Hứa Bùi dừng bước, quay đầu lại.
Nhan Thư giơ máy ảnh lên, chụp nhanh vài bức, gửi vào trong group chat.
Nhan Thư: [Tư liệu sống get]
Ban Tin tức tĩnh lặng một giây, sau đó toàn bộ như bùng nổ [Đậu má???]
[@Nhan Thư, nữ thần, tình huống này là như thế nào? Cô đi theo hành trình à???]
Nhan Thư chạy chầm chậm đuổi theo bước chân của Hứa Bùi, cúi đầu vừa đi bên cạnh vừa nhắn tin: [Hứa thần lộ ra]
[!!!!]
[Hứa thần quả nhiên là có ý tứ mà!!]
[Cảm động phát khóc luôn, cái này có tính là phúc lợi có một không hai cho trường cũ không!]
Hứa Bùi nghiêng đầu, ánh mắt anh rơi vào cô gái đi bên cạnh.
Một thân áo khoác nhung trắng, thắt lưng nhỏ màu nâu bao quanh chiếc eo thon.
Mắt buông xuống, lông mi cong dài.
Bấm bấm di động, treo nụ cười bên môi.
Hứa Bùi bắt gặp ánh mắt của cô, mở miệng: “Nhìn đường.”
Nhan Thư ‘dạ dạ’ hai tiếng.
“Tôi đang trả lời tin nhắn, xong ngay đây.” Cô chỉ chỉ ảnh vừa mới chụp, cười đến mức mắt cong cong: “Anh xem, Tiểu Ưu hỏi tôi, cái này có phải phúc lợi độc nhất vô nhị của ban Tin tức không.”
“Không phải.”
“Hả?”
Người tại sân bay đông đúc, chen nhau như nước chảy.
Hứa Bùi đứng giữa biển người nhỏ giọng cười, âm thanh trầm thấp vang bên tai cô: “Là phúc lợi độc nhất vô nhị của bà Hứa.”
/73
|