*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Bùi cầm bút máy viết lưu loát một loạt công thức trên tờ giấy trắng.
Bút máy này là nhãn hiệu anh thường dùng, cảm giác khi dùng cũng tương tự với mấy chiếc bút trước.
Kiểu dáng giản dị, mềm cứng vừa phải, xúc cảm mượt mà.
Nhưng rất rõ ràng, vẫn không giống nhau.
Một cái đầu từ từ nhích lại gần, đuôi trang sức nhẹ nhàng quét vào cánh tay anh, mùi hoa chanh như có như không bay vào mũi.
Hứa Bùi nhìn sang, ánh mắt mềm mại.
Người nào đó nửa giờ trước còn nháo lên muốn học suốt đêm, giờ phút này lại đang chống cằm, ngủ gà ngủ gật.
Hứa Bùi nhàn nhạt nói: “Buồn ngủ thì lên trên giường ngủ.”
Ngủ trên giường cùng Hứa Bùi.
Liên hệ hai câu với nhau, Nhan Thư đột nhiên giật mình một cái: “Tôi không buồn ngủ.”
Cô cố gắng mở mắt, đứng lên: “Tôi đi pha một ly cà phê.”
Nói xong thì tỉnh táo hơn chút.
Nhưng vừa mới đứng lên, ống tay áo đã bị kéo.
Hứa Bùi đóng nắp bút: “Em ngồi đây, để tôi đi pha.”
Năm phút sau, Hứa Bùi bưng khay đẩy cửa bước vào.
Nhan Thư liếc nhìn, kinh ngạc nói: “Tại sao lại là sữa bò?”
Sắc mặt Hứa Bùi không thay đổi: “Vậy à?”
Anh lưu loát ném nồi, “Mẹ vừa rót, có lẽ là nhầm.”
Ở một phòng khác, Hứa phu nhân đã rơi vào mộng đẹp nên không giải thích được chỉ có thể hắt hơi một cái.
Nhan Thư bưng sữa bò lên, ừng ực uống nửa ly.
So với cà phê đắng, đúng thật là cô càng thích sữa bò hơn.
Nếu không phải là không muốn ngủ ——
Đột nhiên, trước mắt một mảnh tối đen.
Nhan Thư bưng nửa ly sữa bò còn dư theo bản năng nói: “Ơ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong bóng tối, hình như Hứa Bùi cầm lấy chiếc ly trong tay cô, âm thanh không chút gợn sóng: “Bị cúp điện?”
“Hả?”
Anh như có như không thở dài một tiếng: “Bây giờ, chỉ có thể ngủ.”
Nhan Thư: “…”
Mười phút sau, bởi vì sự cố cúp điện, Nhan Thư bị buộc lựa chọn ngủ mắt mở thao láo, nằm trên giường.
Từ từ thích ứng bóng tối, cô đã có thể mơ hồ định hình mọi thứ bốn phía.
—— Bức rèm, phiêu cửa sổ*, trên phiêu cửa sổ có người đàn ông đang nằm.
*Hình ảnh minh họa:
Hứa Bùi tay dài chân dài, vùi ở phiêu cửa sổ chật hẹp
Nhưng không có một chút mất tự nhiên hay khó chịu nào cả.
Hình như bất kỳ lúc nào bất kỳ tình huống gì, anh cũng sẽ luôn ung dung tự tại.
Cho dù là ngủ cũng vậy.
Tóc đen, mũi cao môi mỏng, mặt mày lãnh đạm.
Nghiêng mặt, dáng cằm gọn gàng sạch sẽ.
Nhan Thư không biết đã ngắm anh bao lâu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Thứ cô vừa uống không phải sữa bò mà là cà phê?
Nếu không thì tại sao không ngủ được!
Chỉ muốn, chỉ muốn nhìn anh chằm chằm.
… Càng nhìn càng tỉnh táo.
Lần trước lều vải của cô bị hỏng, hai người bị buộc ngủ chung trên nửa giường, là cảm giác gì nhỉ?
Lúc ấy hình như là hơi hơi lúng túng, sau đó… Cô, cô ngủ quên mất???
Hình như còn ngủ rất ngon.
Nhưng bây giờ.
Cô chẳng qua ở cùng một căn phòng với anh mà thôi.
Cô ngủ ở trên giường, anh nằm ở phiêu cửa sổ.
Hai người cách nhau hơn hai mét.
Vậy mà cô lại không ngủ được.
Chẳng những vậy, mắt cô còn không nghe theo khống chế cứ nhìn về phía anh, càng nhìn càng không ngủ được, càng nhìn tim đập càng nhanh.
Một giây kế tiếp, người đàn ông bị cô nhìn chằm chằm tựa hồ cau mày lại.
Anh lên tiếng: “Kiều Kiều.”
Nhan Thư theo bản năng: “Ừm?”
Hầu kết của anh hơi động, giọng trầm thấp bị bao bọc bởi bóng tối, ý vị sâu xa nói: “Đừng nhìn.”
Nhan Thư: “…”
Nhắm mắt, xoay người, đắp chăn.
Ba bước không tới một giây, đã xong cả quá trình.
Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Nhan Thư nhắm mắt thật chặt, trong lỗ tai phát ra hơi nóng như có tiếng trống ‘thịch thịch thịch” vang lên không ngừng.
Giống như tiếng tim đập của cô.
–
“Cậu nói, có phải tớ có chút quá phận?” Nhan Thư chống tay trên bàn dài trong phòng cà phê, ngồi đối diện với Vưu Giai, khổ não vùi đầu nhấp một ngụm nước ép xoài.
Vưu Giai trầm mặc ba giây, đột nhiên mở miệng: “Cậu thích anh ấy?”
Đồng thời, Nhan Thư nói: “Tớ thèm muốn cơ thể anh ấy?”
Vưu Giai: “Không thể nào!”
Nhan Thư: “Không thể nào!”
“…”
“…”
Vưu Giai không dám tin tưởng cô hỏi lại: “Cậu nói như vậy là thèm muốn cơ thể anh ấy sao?”
Nhan Thư có lý chẳng sợ: “Đúng vậy! Tớ nhìn cơ ngực anh ấy, sờ cơ bụng anh ấy, trong đầu tớ luôn muốn anh ấy…, đó không phải là thèm muốn cơ thể anh ấy thì là cái gì?”
Vưu Giai: “Nhưng không phải cậu cũng rung động à? Chính cậu nói, cái gì mà lúc dắt tay đầu óc như muốn nổ tung, cái gì mà nhìn mặt anh ấy, trái tim bé nhỏ như đang nhảy disco…”
Nhan Thư xấu hổ chỉ muốn bịt miệng cô nàng lại: “Đó chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể con người thôi! Làm gì có gì là rung động chứ!”
Vưu Giai: “Không rung động? Không rung động mà cậu buông dây chuyền mình thích, chỉ vì đưa cho anh ấy một chiếc bút máy? Cậu là dạng người gì tớ còn không biết à? Lúc nhỏ cùng tớ tranh một cái kẹp tóc nhỏ, cậu có thể thiếu chút nữa là muốn nhổ hết tóc trên đầu tớ! Người với người đãi ngộ quá khác biệt, chậc chậc.”
“Chẳng qua là tớ ——”
Vưu Giai ngắt lời cô: “Chẳng qua cái gì mà chẳng qua, cậu nghe đây. Mặc dù tớ chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng kinh nghiệm crush con trai thì tớ hơn cậu nhiều, nghe tớ đảm bảo không sai.”
Cô là người cuồng crush, ‘thỉnh thoảng’ cũng có lúc trèo tường, số crush đếm mười đầu ngón tay không hết.
Nhan Thư: “Cậu yêu đơn phương cũng coi là kinh nghiệm?”
Vưu Giai nghiêm mặt: “Sao lại không tính! Dựa theo những gì cậu nói thì cậu xong rồi, cậu tuyệt đối là đã thích anh ấy rồi.”
Nhan Thư sửa lại: “Tớ tuyệt đối chỉ thèm muốn cơ thể của anh ấy thôi.”
“Cậu thích anh ấy!”
“Tớ thèm muốn cơ thể của anh ấy!”
“…”
Hai người tranh luận nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận.
Bất kể như thế nào, cô đã không còn đơn thuần đối với Hứa Bùi.
Nhưng cụ thể không đơn thuần đến trình độ nào thì phải đợi quan sát thêm.
Nhan Thư ôm cái kết luận này phiền muộn trở về trường.
Lan Đại đã được xây dựng tròn 110 năm, buổi tiệc kỉ niệm được tổ chức vào ba ngày sau, ở cổng vào nhà hát, ban Tin tức và ban Truyền thông cùng nhau tổ chức, trang trí, bố trí sân.
Nhan Thư cúi đầu xem bản thảo phỏng vấn, sân đang náo nhiệt bỗng an tĩnh lại.
Điền Tư Điềm điều chỉnh máy ảnh bên cạnh nhích lại gần: “Uây, Hứa Thần mặc bộ này thật đẹp traiii.”
Nhan Thư ngẩng đầu.
Người đàn ông đứng ở cửa nơi ngược sáng, đang nói gì đó với Tôn Hiếu Nguyên.
Điền Tư Điềm: “Tớ xem diễn đàn có người nhìn thấy gần đây anh ấy hay mua quần áo trong một bộ sưu tập, hình như là nhãn hiệu cậu thường mua, bản giới hạn nhà COCONIN, không rẻ đâu. Xem ra phòng làm việc kia của Hứa thần kiếm ra tiền, bắt đầu mua xa xỉ phẩm như cậu rồi.”
Cô nàng nói xong, chỉ thấy Nhan Thư dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình một cái.
Điền Tư Điềm hơi khó hiểu: “Cậu nhìn gì thế?”
Nhan Thư không đáp, chỉ hỏi: “Hứa thần tới làm gì vậy?”
“Hình như là quay video chúc mừng.” Điền Tư Điềm từ trước đến nay luôn nắm rõ lịch trình của nam thần như lòng bàn tay, “Hình như ngày mai Hứa thần bay đến Hải Thành tham gia thi đấu CUMCM sẽ không kịp về dự nên phải đến quay trước một đoạn video chúc phúc.”
Cô ấy vừa nói như vậy, Nhan Thư liền nhớ lại chuyện này.
Cho nên, ngày mai anh phải đi sao.
Điền Tư Điềm vẫn còn lải nhải: “Lúc đầu ban Tuyên truyền muốn cho anh ấy tới quay buổi sáng, nhưng hình như Hứa thần có chuyện gì nên tạm trì hoãn tới bây giờ mới quay về trường.”
Trong lúc hai người nói chuyện, những người khác cũng một mặt xì xào bàn tán, một mặt nhìn về phía Hứa Bùi.
Có một em trai năm nhất khoa Toán học bị bạn học xúi giục, cầm một quyển sổ lấy hết dũng khí đi tới bên cạnh Hứa Bùi: “Hứa thần, có thể ký tên cho em được không ạ?”
Tân sinh viên này có lẽ là lần đầu tiên làm loại chuyện này, giọng nói vì kích động mà vô thức phóng đại.
Các bạn học xung quanh lập tức quay sang nhìn.
Điền Tư Điềm chậc chậc thở dài nói: “Xong rồi, cái yêu cầu này của em í kiểu gì cũng không được.”
“Tại sao?”
“Cho tới bây giờ Hứa thần chưa bao giờ ký tên cho ai, hai năm trước lúc anh ấy mới nổi danh ở trường, khi đó rất nhiều fanboy fangirl tìm anh ấy muốn xin, một người anh ấy cũng không cho, về sau cũng không có ai nhắc lại chuyện ký tên này ——”
Điền Tư Điềm đang hừng hực khí thế bát quái, đột nhiên im bặt.
Trong tầm mắt, Hứa thần nhìn em trai đó một cái, lấy ra một chiếc bút máy, cúi đầu ký một chuỗi chữ viết trên sổ.
Điền Tư Điềm: “Vãi chưởng!!!”
Bên cạnh cũng thay nhau vang lên tiếng sốc của các bạn học:
“Hứa thần vậy mà lại ký tên!”
“A a a sổ tay của tôi đâu!”
“Hôm nay là ngày lành à, đợi… đợi tôi!”
Sự thật chứng minh, hôm nay thật đúng là ngày lành, ai tới Hứa thần cũng không từ chối, nghiêm túc ký cho mọi người, thậm chí còn rất ‘thân thiết’ viết lời chúc phúc.
Điền Tư Điềm cũng kích động nhặt sổ phỏng vấn lên: “Tớ cũng phải đi!”
Mới vừa nhấc chân, nhưng lại nghi ngờ quay lại, “Nhan Nhan, chiếc bút máy trên tay Hứa Thần nhìn quen quen!”
Trái tim của Nhan Thư bỗng lệch đi một nhịp nhưng cô giả vờ ổn định: “Bút máy của anh ấy cái nào chẳng như vậy, không quen mắt sao được.”
Điền Tư Điềm như có điều suy nghĩ gật đầu một cái nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, cô nàng đột nhiên cất cao giọng: “Không đúng, đây không phải là cậu… ư… ư…”
–
Hứa Bùi ký tên xong, nhưng không cất bút, cho đến lúc quay xong video chúc phúc, anh vẫn còn cầm chiếc bút, vừa nói vừa chuyển bút từ tay này qua tay khác.
Tôn Hiếu Nguyên quả thực nhìn không nổi nữa, trừng anh: “Thằng nhóc này, vậy là đủ rồi!”
Hứa Bùi cười: “Đủ cái gì ạ?”
“Giả vờ cái gì?” Nhìn anh mặt mày vui vẻ, Tôn Hiếu Nguyên bực mình, ông thổi râu cố ý nói, “Cậu nói một chút tại sao lại không có tiền đồ như vậy, không phải chỉ là một cây bút máy thôi à. Muốn khoe khoang, còn đến nông nỗi phải nghĩ trăm phương nghìn kế để lôi nó ra? Cậu nhìn người khác xem.”
Hứa Bùi không hiểu: “Người khác làm sao ạ?”
Tôn Hiếu Nguyên chỉ cậu học sinh vừa chạy lại chỗ anh xin chữ ký xong: “Cậu nhìn trên tay người ta có cái gì biết không?”
“Vòng đo nhịp tim.”
*Hình ảnh minh họa
“Cậu nhìn thêm chút nữa.”
“Sợi dây.”
“Cái này là dây cột tóc mà.” Tôn Hiếu Nguyên hừ một tiếng, “Hóa ra cậu còn không hiểu biết bằng một người lớn tuổi như thầy? Dây cột tóc con gái mà đeo trên cổ tay thì ai cũng biết là hoa có chủ, chứ có ai đến nỗi như cậu?”
Hứa Bùi: “…”
Tôn Hiếu Nguyên khiến học sinh của mình á khẩu hết sức sung sướng nhưng lại có chút không đành lòng: “Không có thì không có thôi, đi.”
Hứa Bùi như có điều suy nghĩ chuyển bút: “Thầy đi trước đi, lần sau lại gặp.”
Tôn Hiếu Nguyên khó hiểu: “Không phải quay xong rồi à?”
Hứa Bùi hất cằm về phía sân, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ với ông: “Không còn cách nào, mẹ em đã dặn bọn em phải cùng về.”
Tôn Hiếu Nguyên: “…”
Không còn cách nào cái rắm.
Đáng lẽ vừa rồi ông phải khịa cậu ta mấy chục câu nữa cho hả giận!
Hứa Bùi lấy điện thoại di động ra: [Khoảng khi nào thì đi?]
Nhan Thư bên kia rất nhanh nhắn lại: [Anh đi trước đi, tôi còn phải một giờ nữa]
Hứa Bùi: [Không gấp, tôi cũng còn chút chuyện, thời gian không lệch lắm]
Nhan thư: [Okok]
Lát sau.
Hứa Bùi: [Tôi ở bên ngoài, làm xong thì nhắn tôi]
–
Suốt đêm hôm qua Thư Nhu Nhi không tài nào ngủ được, sáng nay vừa cầm được điện thoại ở chỗ đạo diễn Từ, việc đầu tiên là gọi cho mẹ.
Ở trong điện thoại, cô ta lại không yên tâm hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, chắc chắn thật là Hứa Thành Sơn và Hứa phu nhân đã gọi điện thoại, trái tim mới hoàn toàn hạ xuống.
Cúp điện thoại xong, cô ta nhớ tới ngày hôm qua mình đã chưa gửi Wechat cho Hứa Bùi, do dự một chút, lần nữa chạm vào ảnh đại diện của anh.
[Anh Hứa Bùi, gần đây anh khỏe không?]
Thư Nhu Nhi nắm điện thoại, thật lâu đều không thấy anh nhắn lại.
Tim cô ta không khỏi đập loạn nhịp.
Chẳng lẽ anh ấy đang bận, không thời gian nhìn điện thoại di động?
–
Điện thoại di động rung.
Hứa Bùi liếc nhìn thời gian, chắc là Nhan Thư gửi, anh mở khóa điện thoại, bấm vào Wechat rồi lại thả điện thoại di động về chỗ cũ.
Người nhắn không phải Nhan Thư.
Hứa Bùi suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ nổi người này là ai.
Dứt khoát trực tiếp bấm vào hủy bạn tốt.
Chốc lát, điện thoại di động lại rung lên một tiếng.
Nhan Thư đối xong bản thảo, lập tức nhắn tin cho Hứa Bùi: [Tôi xong rồi, ở đâu?]
Bên kia chưa đầy một giây đã trả lời: [Ngẩng đầu]
Nhan Thư ngẩng đầu lên liền thấy bóng người cao gầy tựa vào góc tường.
Anh cầm bút máy trong tay, xoay hai vòng ở đầu ngón tay, không nhanh không chậm thu hồi, nghiêng đầu đối mắt với cô.
–
Hai người cùng về nhà, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn tối xong, Hứa Thành Sơn xem tivi với vợ, hai vợ chồng trẻ trở về phòng ngủ.
Vừa về tới phòng ngủ, Nhan Thư liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô và Hứa Bùi như vậy, ứng phó với trưởng bối thật sự hơi đau đầu.
Hơn nữa còn không biết phải diễn bao lâu, cũng không thể để Hứa Bùi ngày nào cũng ngủ ở phiêu cửa sổ được.
Hứa Bùi quét mắt nhìn cô gái nhỏ trên mặt đầy lo lắng, đi vào phòng để quần áo: “Đừng lo, nhà cũ khoảng hai ngày nữa quét dọn xong, bọn họ sẽ trở về ở. Huống hồ sáng mai tôi phải đi Hải Thành một chuyến, bốn ngày sau mới trở về, chỉ cần đối phó nốt tối nay là được.”
Anh chọn mấy bộ quần áo, ném trên giường.
Nhan Thư liếc mắt nhìn: “Anh đi Hải Thành mà chuẩn bị những thứ này?”
“Ừ.”
“Hải Thành lạnh hơn rất nhiều so với Lan Thành đúng không?” Nhan Thư vội vàng lấy điện thoại ra tra một chút: “Anh nhìn xem bên kia nhiệt độ đã giảm đến gần mười độ, anh chọn những bộ quần áo này quá mỏng rồi, không thích hợp.”
Hứa Bùi nhàn nhạt hỏi: “Thế mang cái gì thích hợp?”
Nhan Thư suy nghĩ một chút: “Áo hoodie thêm áo khoác dày, còn có áo sơ mi, áo gile, thêm…”
Cô nói một tràng, thấy Hứa Bùi còn chưa rõ cho nên thở dài: “Vậy thế này đi, tôi giúp anh chọn mấy bộ. Anh nhìn cái áo sơ mi phai màu này, phối hợp một chiếc gile nhung, bên ngoài mặc chiếc áo cao bồi, một bộ này vừa giữ ấm lại vừa đẹp có phải không?”
Hứa Bùi dựa ở cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy cô ở phòng để quần áo vì anh bận rộn sắp đồ, khẽ cười một cái.
Anh thỉnh thoảng lười biếng đáp lại một tiếng.
Dưới ánh đèn màu vàng chanh, bóng hai người đan xen với nhau.
Nhan Thư nhanh chóng phối xong ba bộ, còn chưa đã ngứa, lại nghĩ tới: “Đúng rồi, tôi nghe Điềm Điềm nói ngày cuối cùng còn có một bữa tiệc giao lưu phải không, phải mặc âu phục.”
Hứa Bùi ừ một tiếng: “Âu phục đã chuẩn bị xong, em giúp tôi chọn cà vạt đi.”
“Được thôi, ở đâu?”
“Em kéo ngăn tủ bên tay trái.”
Nhan Thư trong miệng đáp lời, tay đưa ra mở.
Hứa Bùi nhìn cô đưa tay phải ra, mí mắt nhảy lên: “Là bên trái.”
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Ngăn tủ bên tay phải của cô đã bị mở ra mạnh mẽ.
Lộ ra một hàng đồ lót nam chỉnh chỉnh tề tề.
Tay của Nhan Thư còn lơ đãng lướt qua.
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi: “…”
‘Rầm’ một tiếng vang thật lớn, ngăn kéo bị đóng sập lại.
Cứ như bên trong có quái thú vậy.
Nhan Thư đóng kỹ ‘tủ đựng quái thú’, nhanh chóng chạy đi mở một ngăn kéo khác, vội vội vàng vàng chọn cà vạt, rồi sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Chắc chuẩn bị nhiêu đấy là đủ rồi, anh… anh… đi rửa mặt đi.”
Hứa Bùi cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua: “… Ừm.”
Anh xoay người đi tới phòng vệ sinh nhưng vừa đi hai bước, lại dừng bước, xoay người: “Đúng rồi, em có dây cột tóc không?”
“Có một cái.” Nhan Thư che kín lỗ tai ửng đỏ, lấy lại tinh thần: “Sao thế?”
“Tóc mái dài quá, rửa mặt không tiện.” Hứa Bùi đưa tay ra, mấy đầu ngón tay khép lại, ngoắc ngoắc, thấp giọng hỏi cô: “Cho tôi mượn dùng một chút.”
Hứa Bùi cầm bút máy viết lưu loát một loạt công thức trên tờ giấy trắng.
Bút máy này là nhãn hiệu anh thường dùng, cảm giác khi dùng cũng tương tự với mấy chiếc bút trước.
Kiểu dáng giản dị, mềm cứng vừa phải, xúc cảm mượt mà.
Nhưng rất rõ ràng, vẫn không giống nhau.
Một cái đầu từ từ nhích lại gần, đuôi trang sức nhẹ nhàng quét vào cánh tay anh, mùi hoa chanh như có như không bay vào mũi.
Hứa Bùi nhìn sang, ánh mắt mềm mại.
Người nào đó nửa giờ trước còn nháo lên muốn học suốt đêm, giờ phút này lại đang chống cằm, ngủ gà ngủ gật.
Hứa Bùi nhàn nhạt nói: “Buồn ngủ thì lên trên giường ngủ.”
Ngủ trên giường cùng Hứa Bùi.
Liên hệ hai câu với nhau, Nhan Thư đột nhiên giật mình một cái: “Tôi không buồn ngủ.”
Cô cố gắng mở mắt, đứng lên: “Tôi đi pha một ly cà phê.”
Nói xong thì tỉnh táo hơn chút.
Nhưng vừa mới đứng lên, ống tay áo đã bị kéo.
Hứa Bùi đóng nắp bút: “Em ngồi đây, để tôi đi pha.”
Năm phút sau, Hứa Bùi bưng khay đẩy cửa bước vào.
Nhan Thư liếc nhìn, kinh ngạc nói: “Tại sao lại là sữa bò?”
Sắc mặt Hứa Bùi không thay đổi: “Vậy à?”
Anh lưu loát ném nồi, “Mẹ vừa rót, có lẽ là nhầm.”
Ở một phòng khác, Hứa phu nhân đã rơi vào mộng đẹp nên không giải thích được chỉ có thể hắt hơi một cái.
Nhan Thư bưng sữa bò lên, ừng ực uống nửa ly.
So với cà phê đắng, đúng thật là cô càng thích sữa bò hơn.
Nếu không phải là không muốn ngủ ——
Đột nhiên, trước mắt một mảnh tối đen.
Nhan Thư bưng nửa ly sữa bò còn dư theo bản năng nói: “Ơ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong bóng tối, hình như Hứa Bùi cầm lấy chiếc ly trong tay cô, âm thanh không chút gợn sóng: “Bị cúp điện?”
“Hả?”
Anh như có như không thở dài một tiếng: “Bây giờ, chỉ có thể ngủ.”
Nhan Thư: “…”
Mười phút sau, bởi vì sự cố cúp điện, Nhan Thư bị buộc lựa chọn ngủ mắt mở thao láo, nằm trên giường.
Từ từ thích ứng bóng tối, cô đã có thể mơ hồ định hình mọi thứ bốn phía.
—— Bức rèm, phiêu cửa sổ*, trên phiêu cửa sổ có người đàn ông đang nằm.
*Hình ảnh minh họa:
Hứa Bùi tay dài chân dài, vùi ở phiêu cửa sổ chật hẹp
Nhưng không có một chút mất tự nhiên hay khó chịu nào cả.
Hình như bất kỳ lúc nào bất kỳ tình huống gì, anh cũng sẽ luôn ung dung tự tại.
Cho dù là ngủ cũng vậy.
Tóc đen, mũi cao môi mỏng, mặt mày lãnh đạm.
Nghiêng mặt, dáng cằm gọn gàng sạch sẽ.
Nhan Thư không biết đã ngắm anh bao lâu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Thứ cô vừa uống không phải sữa bò mà là cà phê?
Nếu không thì tại sao không ngủ được!
Chỉ muốn, chỉ muốn nhìn anh chằm chằm.
… Càng nhìn càng tỉnh táo.
Lần trước lều vải của cô bị hỏng, hai người bị buộc ngủ chung trên nửa giường, là cảm giác gì nhỉ?
Lúc ấy hình như là hơi hơi lúng túng, sau đó… Cô, cô ngủ quên mất???
Hình như còn ngủ rất ngon.
Nhưng bây giờ.
Cô chẳng qua ở cùng một căn phòng với anh mà thôi.
Cô ngủ ở trên giường, anh nằm ở phiêu cửa sổ.
Hai người cách nhau hơn hai mét.
Vậy mà cô lại không ngủ được.
Chẳng những vậy, mắt cô còn không nghe theo khống chế cứ nhìn về phía anh, càng nhìn càng không ngủ được, càng nhìn tim đập càng nhanh.
Một giây kế tiếp, người đàn ông bị cô nhìn chằm chằm tựa hồ cau mày lại.
Anh lên tiếng: “Kiều Kiều.”
Nhan Thư theo bản năng: “Ừm?”
Hầu kết của anh hơi động, giọng trầm thấp bị bao bọc bởi bóng tối, ý vị sâu xa nói: “Đừng nhìn.”
Nhan Thư: “…”
Nhắm mắt, xoay người, đắp chăn.
Ba bước không tới một giây, đã xong cả quá trình.
Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Nhan Thư nhắm mắt thật chặt, trong lỗ tai phát ra hơi nóng như có tiếng trống ‘thịch thịch thịch” vang lên không ngừng.
Giống như tiếng tim đập của cô.
–
“Cậu nói, có phải tớ có chút quá phận?” Nhan Thư chống tay trên bàn dài trong phòng cà phê, ngồi đối diện với Vưu Giai, khổ não vùi đầu nhấp một ngụm nước ép xoài.
Vưu Giai trầm mặc ba giây, đột nhiên mở miệng: “Cậu thích anh ấy?”
Đồng thời, Nhan Thư nói: “Tớ thèm muốn cơ thể anh ấy?”
Vưu Giai: “Không thể nào!”
Nhan Thư: “Không thể nào!”
“…”
“…”
Vưu Giai không dám tin tưởng cô hỏi lại: “Cậu nói như vậy là thèm muốn cơ thể anh ấy sao?”
Nhan Thư có lý chẳng sợ: “Đúng vậy! Tớ nhìn cơ ngực anh ấy, sờ cơ bụng anh ấy, trong đầu tớ luôn muốn anh ấy…, đó không phải là thèm muốn cơ thể anh ấy thì là cái gì?”
Vưu Giai: “Nhưng không phải cậu cũng rung động à? Chính cậu nói, cái gì mà lúc dắt tay đầu óc như muốn nổ tung, cái gì mà nhìn mặt anh ấy, trái tim bé nhỏ như đang nhảy disco…”
Nhan Thư xấu hổ chỉ muốn bịt miệng cô nàng lại: “Đó chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể con người thôi! Làm gì có gì là rung động chứ!”
Vưu Giai: “Không rung động? Không rung động mà cậu buông dây chuyền mình thích, chỉ vì đưa cho anh ấy một chiếc bút máy? Cậu là dạng người gì tớ còn không biết à? Lúc nhỏ cùng tớ tranh một cái kẹp tóc nhỏ, cậu có thể thiếu chút nữa là muốn nhổ hết tóc trên đầu tớ! Người với người đãi ngộ quá khác biệt, chậc chậc.”
“Chẳng qua là tớ ——”
Vưu Giai ngắt lời cô: “Chẳng qua cái gì mà chẳng qua, cậu nghe đây. Mặc dù tớ chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng kinh nghiệm crush con trai thì tớ hơn cậu nhiều, nghe tớ đảm bảo không sai.”
Cô là người cuồng crush, ‘thỉnh thoảng’ cũng có lúc trèo tường, số crush đếm mười đầu ngón tay không hết.
Nhan Thư: “Cậu yêu đơn phương cũng coi là kinh nghiệm?”
Vưu Giai nghiêm mặt: “Sao lại không tính! Dựa theo những gì cậu nói thì cậu xong rồi, cậu tuyệt đối là đã thích anh ấy rồi.”
Nhan Thư sửa lại: “Tớ tuyệt đối chỉ thèm muốn cơ thể của anh ấy thôi.”
“Cậu thích anh ấy!”
“Tớ thèm muốn cơ thể của anh ấy!”
“…”
Hai người tranh luận nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận.
Bất kể như thế nào, cô đã không còn đơn thuần đối với Hứa Bùi.
Nhưng cụ thể không đơn thuần đến trình độ nào thì phải đợi quan sát thêm.
Nhan Thư ôm cái kết luận này phiền muộn trở về trường.
Lan Đại đã được xây dựng tròn 110 năm, buổi tiệc kỉ niệm được tổ chức vào ba ngày sau, ở cổng vào nhà hát, ban Tin tức và ban Truyền thông cùng nhau tổ chức, trang trí, bố trí sân.
Nhan Thư cúi đầu xem bản thảo phỏng vấn, sân đang náo nhiệt bỗng an tĩnh lại.
Điền Tư Điềm điều chỉnh máy ảnh bên cạnh nhích lại gần: “Uây, Hứa Thần mặc bộ này thật đẹp traiii.”
Nhan Thư ngẩng đầu.
Người đàn ông đứng ở cửa nơi ngược sáng, đang nói gì đó với Tôn Hiếu Nguyên.
Điền Tư Điềm: “Tớ xem diễn đàn có người nhìn thấy gần đây anh ấy hay mua quần áo trong một bộ sưu tập, hình như là nhãn hiệu cậu thường mua, bản giới hạn nhà COCONIN, không rẻ đâu. Xem ra phòng làm việc kia của Hứa thần kiếm ra tiền, bắt đầu mua xa xỉ phẩm như cậu rồi.”
Cô nàng nói xong, chỉ thấy Nhan Thư dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình một cái.
Điền Tư Điềm hơi khó hiểu: “Cậu nhìn gì thế?”
Nhan Thư không đáp, chỉ hỏi: “Hứa thần tới làm gì vậy?”
“Hình như là quay video chúc mừng.” Điền Tư Điềm từ trước đến nay luôn nắm rõ lịch trình của nam thần như lòng bàn tay, “Hình như ngày mai Hứa thần bay đến Hải Thành tham gia thi đấu CUMCM sẽ không kịp về dự nên phải đến quay trước một đoạn video chúc phúc.”
Cô ấy vừa nói như vậy, Nhan Thư liền nhớ lại chuyện này.
Cho nên, ngày mai anh phải đi sao.
Điền Tư Điềm vẫn còn lải nhải: “Lúc đầu ban Tuyên truyền muốn cho anh ấy tới quay buổi sáng, nhưng hình như Hứa thần có chuyện gì nên tạm trì hoãn tới bây giờ mới quay về trường.”
Trong lúc hai người nói chuyện, những người khác cũng một mặt xì xào bàn tán, một mặt nhìn về phía Hứa Bùi.
Có một em trai năm nhất khoa Toán học bị bạn học xúi giục, cầm một quyển sổ lấy hết dũng khí đi tới bên cạnh Hứa Bùi: “Hứa thần, có thể ký tên cho em được không ạ?”
Tân sinh viên này có lẽ là lần đầu tiên làm loại chuyện này, giọng nói vì kích động mà vô thức phóng đại.
Các bạn học xung quanh lập tức quay sang nhìn.
Điền Tư Điềm chậc chậc thở dài nói: “Xong rồi, cái yêu cầu này của em í kiểu gì cũng không được.”
“Tại sao?”
“Cho tới bây giờ Hứa thần chưa bao giờ ký tên cho ai, hai năm trước lúc anh ấy mới nổi danh ở trường, khi đó rất nhiều fanboy fangirl tìm anh ấy muốn xin, một người anh ấy cũng không cho, về sau cũng không có ai nhắc lại chuyện ký tên này ——”
Điền Tư Điềm đang hừng hực khí thế bát quái, đột nhiên im bặt.
Trong tầm mắt, Hứa thần nhìn em trai đó một cái, lấy ra một chiếc bút máy, cúi đầu ký một chuỗi chữ viết trên sổ.
Điền Tư Điềm: “Vãi chưởng!!!”
Bên cạnh cũng thay nhau vang lên tiếng sốc của các bạn học:
“Hứa thần vậy mà lại ký tên!”
“A a a sổ tay của tôi đâu!”
“Hôm nay là ngày lành à, đợi… đợi tôi!”
Sự thật chứng minh, hôm nay thật đúng là ngày lành, ai tới Hứa thần cũng không từ chối, nghiêm túc ký cho mọi người, thậm chí còn rất ‘thân thiết’ viết lời chúc phúc.
Điền Tư Điềm cũng kích động nhặt sổ phỏng vấn lên: “Tớ cũng phải đi!”
Mới vừa nhấc chân, nhưng lại nghi ngờ quay lại, “Nhan Nhan, chiếc bút máy trên tay Hứa Thần nhìn quen quen!”
Trái tim của Nhan Thư bỗng lệch đi một nhịp nhưng cô giả vờ ổn định: “Bút máy của anh ấy cái nào chẳng như vậy, không quen mắt sao được.”
Điền Tư Điềm như có điều suy nghĩ gật đầu một cái nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, cô nàng đột nhiên cất cao giọng: “Không đúng, đây không phải là cậu… ư… ư…”
–
Hứa Bùi ký tên xong, nhưng không cất bút, cho đến lúc quay xong video chúc phúc, anh vẫn còn cầm chiếc bút, vừa nói vừa chuyển bút từ tay này qua tay khác.
Tôn Hiếu Nguyên quả thực nhìn không nổi nữa, trừng anh: “Thằng nhóc này, vậy là đủ rồi!”
Hứa Bùi cười: “Đủ cái gì ạ?”
“Giả vờ cái gì?” Nhìn anh mặt mày vui vẻ, Tôn Hiếu Nguyên bực mình, ông thổi râu cố ý nói, “Cậu nói một chút tại sao lại không có tiền đồ như vậy, không phải chỉ là một cây bút máy thôi à. Muốn khoe khoang, còn đến nông nỗi phải nghĩ trăm phương nghìn kế để lôi nó ra? Cậu nhìn người khác xem.”
Hứa Bùi không hiểu: “Người khác làm sao ạ?”
Tôn Hiếu Nguyên chỉ cậu học sinh vừa chạy lại chỗ anh xin chữ ký xong: “Cậu nhìn trên tay người ta có cái gì biết không?”
“Vòng đo nhịp tim.”
*Hình ảnh minh họa
“Cậu nhìn thêm chút nữa.”
“Sợi dây.”
“Cái này là dây cột tóc mà.” Tôn Hiếu Nguyên hừ một tiếng, “Hóa ra cậu còn không hiểu biết bằng một người lớn tuổi như thầy? Dây cột tóc con gái mà đeo trên cổ tay thì ai cũng biết là hoa có chủ, chứ có ai đến nỗi như cậu?”
Hứa Bùi: “…”
Tôn Hiếu Nguyên khiến học sinh của mình á khẩu hết sức sung sướng nhưng lại có chút không đành lòng: “Không có thì không có thôi, đi.”
Hứa Bùi như có điều suy nghĩ chuyển bút: “Thầy đi trước đi, lần sau lại gặp.”
Tôn Hiếu Nguyên khó hiểu: “Không phải quay xong rồi à?”
Hứa Bùi hất cằm về phía sân, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ với ông: “Không còn cách nào, mẹ em đã dặn bọn em phải cùng về.”
Tôn Hiếu Nguyên: “…”
Không còn cách nào cái rắm.
Đáng lẽ vừa rồi ông phải khịa cậu ta mấy chục câu nữa cho hả giận!
Hứa Bùi lấy điện thoại di động ra: [Khoảng khi nào thì đi?]
Nhan Thư bên kia rất nhanh nhắn lại: [Anh đi trước đi, tôi còn phải một giờ nữa]
Hứa Bùi: [Không gấp, tôi cũng còn chút chuyện, thời gian không lệch lắm]
Nhan thư: [Okok]
Lát sau.
Hứa Bùi: [Tôi ở bên ngoài, làm xong thì nhắn tôi]
–
Suốt đêm hôm qua Thư Nhu Nhi không tài nào ngủ được, sáng nay vừa cầm được điện thoại ở chỗ đạo diễn Từ, việc đầu tiên là gọi cho mẹ.
Ở trong điện thoại, cô ta lại không yên tâm hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, chắc chắn thật là Hứa Thành Sơn và Hứa phu nhân đã gọi điện thoại, trái tim mới hoàn toàn hạ xuống.
Cúp điện thoại xong, cô ta nhớ tới ngày hôm qua mình đã chưa gửi Wechat cho Hứa Bùi, do dự một chút, lần nữa chạm vào ảnh đại diện của anh.
[Anh Hứa Bùi, gần đây anh khỏe không?]
Thư Nhu Nhi nắm điện thoại, thật lâu đều không thấy anh nhắn lại.
Tim cô ta không khỏi đập loạn nhịp.
Chẳng lẽ anh ấy đang bận, không thời gian nhìn điện thoại di động?
–
Điện thoại di động rung.
Hứa Bùi liếc nhìn thời gian, chắc là Nhan Thư gửi, anh mở khóa điện thoại, bấm vào Wechat rồi lại thả điện thoại di động về chỗ cũ.
Người nhắn không phải Nhan Thư.
Hứa Bùi suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ nổi người này là ai.
Dứt khoát trực tiếp bấm vào hủy bạn tốt.
Chốc lát, điện thoại di động lại rung lên một tiếng.
Nhan Thư đối xong bản thảo, lập tức nhắn tin cho Hứa Bùi: [Tôi xong rồi, ở đâu?]
Bên kia chưa đầy một giây đã trả lời: [Ngẩng đầu]
Nhan Thư ngẩng đầu lên liền thấy bóng người cao gầy tựa vào góc tường.
Anh cầm bút máy trong tay, xoay hai vòng ở đầu ngón tay, không nhanh không chậm thu hồi, nghiêng đầu đối mắt với cô.
–
Hai người cùng về nhà, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn tối xong, Hứa Thành Sơn xem tivi với vợ, hai vợ chồng trẻ trở về phòng ngủ.
Vừa về tới phòng ngủ, Nhan Thư liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô và Hứa Bùi như vậy, ứng phó với trưởng bối thật sự hơi đau đầu.
Hơn nữa còn không biết phải diễn bao lâu, cũng không thể để Hứa Bùi ngày nào cũng ngủ ở phiêu cửa sổ được.
Hứa Bùi quét mắt nhìn cô gái nhỏ trên mặt đầy lo lắng, đi vào phòng để quần áo: “Đừng lo, nhà cũ khoảng hai ngày nữa quét dọn xong, bọn họ sẽ trở về ở. Huống hồ sáng mai tôi phải đi Hải Thành một chuyến, bốn ngày sau mới trở về, chỉ cần đối phó nốt tối nay là được.”
Anh chọn mấy bộ quần áo, ném trên giường.
Nhan Thư liếc mắt nhìn: “Anh đi Hải Thành mà chuẩn bị những thứ này?”
“Ừ.”
“Hải Thành lạnh hơn rất nhiều so với Lan Thành đúng không?” Nhan Thư vội vàng lấy điện thoại ra tra một chút: “Anh nhìn xem bên kia nhiệt độ đã giảm đến gần mười độ, anh chọn những bộ quần áo này quá mỏng rồi, không thích hợp.”
Hứa Bùi nhàn nhạt hỏi: “Thế mang cái gì thích hợp?”
Nhan Thư suy nghĩ một chút: “Áo hoodie thêm áo khoác dày, còn có áo sơ mi, áo gile, thêm…”
Cô nói một tràng, thấy Hứa Bùi còn chưa rõ cho nên thở dài: “Vậy thế này đi, tôi giúp anh chọn mấy bộ. Anh nhìn cái áo sơ mi phai màu này, phối hợp một chiếc gile nhung, bên ngoài mặc chiếc áo cao bồi, một bộ này vừa giữ ấm lại vừa đẹp có phải không?”
Hứa Bùi dựa ở cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy cô ở phòng để quần áo vì anh bận rộn sắp đồ, khẽ cười một cái.
Anh thỉnh thoảng lười biếng đáp lại một tiếng.
Dưới ánh đèn màu vàng chanh, bóng hai người đan xen với nhau.
Nhan Thư nhanh chóng phối xong ba bộ, còn chưa đã ngứa, lại nghĩ tới: “Đúng rồi, tôi nghe Điềm Điềm nói ngày cuối cùng còn có một bữa tiệc giao lưu phải không, phải mặc âu phục.”
Hứa Bùi ừ một tiếng: “Âu phục đã chuẩn bị xong, em giúp tôi chọn cà vạt đi.”
“Được thôi, ở đâu?”
“Em kéo ngăn tủ bên tay trái.”
Nhan Thư trong miệng đáp lời, tay đưa ra mở.
Hứa Bùi nhìn cô đưa tay phải ra, mí mắt nhảy lên: “Là bên trái.”
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Ngăn tủ bên tay phải của cô đã bị mở ra mạnh mẽ.
Lộ ra một hàng đồ lót nam chỉnh chỉnh tề tề.
Tay của Nhan Thư còn lơ đãng lướt qua.
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi: “…”
‘Rầm’ một tiếng vang thật lớn, ngăn kéo bị đóng sập lại.
Cứ như bên trong có quái thú vậy.
Nhan Thư đóng kỹ ‘tủ đựng quái thú’, nhanh chóng chạy đi mở một ngăn kéo khác, vội vội vàng vàng chọn cà vạt, rồi sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Chắc chuẩn bị nhiêu đấy là đủ rồi, anh… anh… đi rửa mặt đi.”
Hứa Bùi cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua: “… Ừm.”
Anh xoay người đi tới phòng vệ sinh nhưng vừa đi hai bước, lại dừng bước, xoay người: “Đúng rồi, em có dây cột tóc không?”
“Có một cái.” Nhan Thư che kín lỗ tai ửng đỏ, lấy lại tinh thần: “Sao thế?”
“Tóc mái dài quá, rửa mặt không tiện.” Hứa Bùi đưa tay ra, mấy đầu ngón tay khép lại, ngoắc ngoắc, thấp giọng hỏi cô: “Cho tôi mượn dùng một chút.”
/73
|