Khi Hứa Bùi vào phòng ngủ, Nhan Thư đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ Hứa phu nhân chuẩn bị, làm ổ trên ghế sofa, ánh đèn chiếu xuống khiến cả người cô trở nên mềm mại vô cùng.
Anh bỗng dừng ở cửa, chăm chú nhìn cô mấy giây.
Đi vào trong.
Sau đó liền thấy cô gái nhỏ quay lưng lại chỉ chừa cho anh một cái ót.
Hứa Bùi gọi cô: “Nhan Thư.”
Nhan Thư làm lơ, ngược lại càng vùi sâu hơn.
Hứa Bùi nhíu mày, cho rằng cô đang nghe nhạc nên cố tình lớn tiếng gọi: “Nhan Thư!”
Cô gái nhỏ quay đầu lại: “Anh nhỏ giọng một chút, đừng để bị cô chú nghe thấy.”
Biểu tình Hứa Bùi hơi có vẻ mờ mịt: “Em không đeo tai nghe, vậy tại sao không trả lời tôi?”
Nhan Thư “…”
Cô không nói ra được.
Cảm thấy không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng cô là người không biết kiềm chế nên cuối cùng vẫn không nhịn được: “Anh nói, anh vì cái gì muốn lười gạt tôi, vì sao lại nói nhà anh rất nghèo!”
Hứa Bùi hơi dừng bước chân lại, giương mắt: “Tôi nói nhà tôi nghèo?”
Nhan Thư khó hiểu.
Cô cố gắng nhớ lại một chút.
Hình như quả thật là anh chưa nói thế!
Nhưng…
Nhan Thư lấy khí thế muốn hả giận hỏi: “Vậy chiếc xe second-hand cũ kỹ đại chúng là sao?”
(*伊拉克 (tổn thất chiến tranh Iraq) – second-hand, đã quá cũ, chẳng hạn như bề mặt bị ố vàng và bám bụi, không được rửa sạch, hoặc có vết xước ở khắp mọi nơi, như thể vừa trở về từ chiến trường ở Iraq.)
Giọng điệu Hứa Bùi vô cùng từ tốn, từ phòng để quần áo nói vọng ra: “Tôi không có yêu cầu gì đối với xe, có thể lái được là được. Chiếc xe đó là phần thưởng của trường hồi năm nhất, dùng coi như thuận tay nên không muốn đổi.”
Nhan Thư tỉnh táo nói: “Còn chiếc cốc 8 tệ 8 mua một tặng một?”
Hứa Bùi đi ra, trên tay cầm bộ quần áo ngủ: “Giảm giá mà tại sao không muốn chứ?”
Nhan Thư nói ra nghi ngờ cuối cùng: “Nếu anh không thiếu tiền, tại sao lúc đầu phải nhận làm gia sư cho tôi?”
Ánh sáng mờ tối hắt ra từ phòng thay đồ sau lưng anh, Hứa Bùi không vội vã trả lời.
Vài giây sau, tiếng nói trầm thấp mới phát ra: “Không phải em cần gia sư dạy kèm tại nhà sao?”
“Tôi yêu cầu thì anh lập tức đồng ý sao?” Nhan Thư buột miệng thốt ra.
“Nếu không?”
Nhan Thư dừng lại: “Sẽ không phải là quá phiền phức à, anh sắp tham gia một cuộc thi, còn phải dẫn dắt đội sinh viên năm hai, còn có phòng làm việc…”
“Không phiền.”
Cô giương mắt nhìn anh.
Trong phòng ngủ, hai người cách nhau mấy mét, không tiếng động nhìn nhau hai giây.
Nhan Thư bị anh nhìn chăm chú đến mức mặt nóng lên một cách khó hiểu.
Hứa Bùi mặc áo sơ mi xanh lam, cổ áo mở ra, đoạn xương quai xanh tinh tế lấp ló xuất hiện, thoải mái dựa ở cửa nhìn cô chăm chú: “Chuyện của em không bao giờ là phiền.”
Giọng anh rất thấp.
Xuyên qua ánh đèn vàng chanh từ phòng ngủ, rót vào tai cô.
Giống như một chiếc dùi trống không nặng không nhẹ gõ vang trong lòng cô.
Tim Nhan Thư đập loạn mất mấy giây.
Giây lát lại bị động tác của anh hấp dẫn.
Ngón tay người đàn ông vân vê cúc áo trên ngực, một chiếc bị tuột ra, đầu ngón tay theo đó trượt xuống: “Còn vấn đề gì nữa không? Không có thì tôi đi tắm.”
Tắm à.
Nhan Thư theo bản năng: “Ủa? Không phải anh nói tắm ở tầng một sao?”
Hứa Bùi xoay người, nhàn nhạt nói: “Hệ thống thông gió của tầng một bị hỏng rồi.”
–
“Hệ thống thông gió bị hỏng rồi, mai để lão Lý gọi người tới sửa là được.” Hứa phu nhân ngồi trước bàn trang điểm, lau mặt.
Hứa Thành Sơn nhíu mày: “Không phải chứ, trước vẫn còn tốt mà.”
Hứa phu nhân buồn cười nói: “Được rồi, có sức lực suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này, còn không bằng suy nghĩ một chút xem xử lý thông gia bên kia thế nào đi.”
“Xử lý như thế nào?”
Hứa phu nhân liếc xéo một cái: “Ông nhìn ông xem, còn đâu hình tượng chủ tịch tập đoàn, bàn chuyện cùng thông gia như thế nào còn không biết? Chuyện thứ nhất chẳng lẽ không phải là hai nhà kết thân rồi gặp mặt một lần, thương lượng hôn sự một chút?”
Hứa Thành Sơn gật đầu: “Vậy tôi lập tức gọi cho bên ấy.”
Mặc dù thế hệ trước của hai nhà Hứa Nhan quan hệ không tệ, nhưng loại chuyện như kết hôn này vẫn phải là hai bên cha mẹ cùng thương lượng.
Vừa vặn Hứa Thành Sơn cũng có tiếp xúc với bố của Nhan Thư trong chuyện làm ăn, mở danh bạ, bấm một dãy số.
–
Ở đầu khác của điện thoại, biệt thự Thư gia.
Chung Diễm vốn đang lười biếng nằm trên ghế sofa, sau khi nghe được cái tên này, theo bản năng đứng dậy, bà ta cầm điện thoại, giọng điệu đột nhiên trở nên ân cần: “Ngài là chủ tịch của tập đoàn Ngôn Ngọ, Hứa đổng sao? Chào ngài Hứa đổng, chồng tôi đang đi công tác, ngài có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Hứa Thành Sơn trực tiếp đưa điện thoại cho vợ.
Hứa phu nhân nhíu mày lại.
Bình thường bà không qua lại giao thiệp với Thư phu nhân, nhưng bà ấy là mẹ của Kiều Kiều, cũng chỉ có thể cười xã giao: “Chào bà, Thư phu nhân, tôi là vợ của Hứa Thành Sơn, Bùi Dao, đêm khuya quấy rầy phu nhân, mạo muội rồi.”
Chung Diễm vội vàng cười xòa: “Không quấy rầy không quấy rầy, Hứa phu nhân nói vậy hơi khách khí rồi.”
Hứa phu nhân: “Lần này tôi và Thành Sơn gọi điện thoại tới là vì chuyện hai đứa nhỏ.”
Chung Diễm sửng sốt một chút: “Hai đứa nhỏ có chuyện gì?”
Hứa phu nhân cân nhắc chọn lời, uyển chuyển nói: “Hôm nay chúng tôi cũng vừa mới biết, Hứa Bùi nhà chúng tôi và con gái của gia đình, hai đứa trẻ tuổi tụi nó tâm đầu ý hợp với nhau, mà tôi và Thành Sơn cũng rất thích con bé…”
Bà còn chưa dứt lời, Chung Diễm liền nắm chặt điện thoại, thất thanh: “Cái gì? Tụi nó tâm đầu ý hợp?”
Hứa phu nhân hơi kinh ngạc: “Thì ra mọi người cũng không biết? Hai đứa nhỏ này cũng thật là, giấu quá kỹ.”
Chung Diễm không biết nhớ ra cái gì đó, âm thanh dần dần kích động: “Tôi biết, dĩ nhiên tôi biết! Hai đứa tụi nó đã quen biết từ bé, thanh mai trúc mã, rất xứng đôi.”
Hứa phu nhân yên lòng, cười nói: “Xem ra Thư phu nhân cũng rất ủng hộ bọn nhỏ. Vậy được, chờ Thư tiên sinh trở lại, chúng ta định ra một thời gian gặp mặt, thương lượng hôn sự của bọn nhỏ.”
Chung Diễm lắp ba lắp bắp: “Cưới… hôn sự???”
…
Cúp điện thoại, Chung Diễm mới có chút bừng tỉnh.
Bà ta kinh ngạc đứng trước điện thoại thật lâu, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, vừa vặn bà vú Tiểu Linh đeo tạp dề từ bên cạnh đi qua, bà ta cất cao giọng: “Cô đứng lại!”
Tiểu Linh run sợ đi tới: “Phu nhân.”
Chung Diễm đưa tay ra: “Cô nhéo tôi… Mau nhéo… Ai ui!”
Bà ta mừng rỡ như điên lẩm bẩm, “Là thật, quả nhiên là thật!”
Kích động thì thầm thật lâu, lại vội vàng sờ điện thoại di động, tay run run, nhấn mấy cái mới thành công gọi ra ngoài.
Điện thoại vang lên mấy tiếng.
Bên kia nghe máy, đè giọng: “Mẹ, con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, bây giờ con đang ghi hình tiết mục, không có thời gian nghe điện thoại của mẹ đâu!”
Giọng Chung Diễm hơi run rẩy nói: “Bà cô của tôi ơi, còn ghi tiết mục cái gì hả, Hứa gia cũng đã gọi điện thoại tới thương lượng hôn sự rồi!”
Thư Nhu Nhi mờ mịt: “Cái gì? Hứa gia nào ạ?”
Chung Diễm kích động đến nỗi lạc cả giọng: “Là tập đoàn Ngôn Ngọ, Hứa gia! Hứa Thành Sơn tự mình gọi điện thoại cho mẹ, nói hai đứa tâm đầu ý hợp, muốn chúng ta chọn thời gian để thương lượng với nhau về chuyện tổ chức hôn lễ cho con và Hứa Bùi.”
Thư Nhu Nhi giật mình, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại: “Con với Hứa Bùi tâm đầu ý hợp? Bàn chuyện hôn sự?”
Chung Diễm cười lên: “Con đấy, nha đầu này trong lòng đang suy nghĩ gì, trong lòng người làm mẹ như mẹ sao có thể không biết? Không phải trong ví tiền của con vẫn luôn cất giữ hình ảnh chụp cùng cậu ta sao, mẹ đều biết hết đó nha.”
Thư Nhu Nhi xấu hổ giậm chân một cái: “Mẹ!”
Chung Diễm: “Con phải suy nghĩ lại một chút, Hứa Bùi đối với con có phải rất đặc biệt hay không?”
Thư Nhu Nhi hơi hoảng hốt.
Cô ta quả thực có nhớ tới một sự việc.
Lớp mười, khi mới nhập học, trong dạ tiệc, mấy nữ sinh nháo lên muốn xin WeChat của Hứa Bùi, anh cự tuyệt tất cả mọi người, nhưng lại thêm duy nhất một mình cô ta.
Chung Diễm lại kích động đến rơi nước mắt: “Đó còn không phải là lưỡng tình tương duyệt sao!”
Bị mẹ nói như vậy, trái tim Thư Nhu Nhi loạn nhịp, cô ta cắn cắn môi: “Người lớn nhà họ Hứa không có ý kiến sao?”
Chung Diễm cười toe toét: “Bọn họ nói rất hài lòng đối với con.”
“Nhưng con còn chưa từng gặp họ mà.”
“Tiết mục của con hot như vậy, chắc chắn bọn họ đã thấy con trên tivi! Nếu không sao lại có thể trực tiếp tìm mẹ và ba con thương lượng hôn sự chứ? Hai vợ chồng nhà họ bình thường không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, trong vòng thượng lưu vô cùng khó tiếp chuyện, tối nay toàn bộ quá trình cư xử với mẹ rất khách khí, không phải chọn trúng con thì còn thế nào được nữa? Cảm ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ, nếu con có thể thuận lợi gả vào Hứa gia, đời này cũng có thể hãnh diện! Xem ai còn dám làm khó thân phận của con nữa!”
Chung Diễm càng nói càng hăng, lại nghĩ đến, “Bây giờ công ty ba con có chút vấn đề, con gả qua vừa vặn có thể khiến Hứa gia giúp nhà chúng ta. Không đúng, chuyện này trước khi kết hôn phải thương lượng tốt đã, nói xong thì gả qua.”
Thư Nhu Nhi hờn dỗi: “Con biết rồi, mẹ!”
“Đúng rồi, cuối tháng chị họ Ninh Ninh của con kết hôn, con có thời gian thì trở về một chuyến?”
“Chắc là có thể ạ.”
“Vậy thì thật là tốt, buổi chiều Ninh Ninh còn gọi điện thoại, nói mấy đứa trẻ muốn hỏi xin chữ ký của con.” Chung Diễm không biết nghĩ đến cái gì, thở dài một tiếng, “Thân thích của ba con bên kia luôn không coi trọng chúng ta, nếu biết con có thể gả đến Hứa gia, bảo đảm cằm rơi đầy đất vì kinh ngạc. Không nói nữa, mẹ phải nói tin tốt này cho ba con.”
…
Sau khi cúp điện thoại, trái tim Thư Nhu Nhi nhảy loạn không ngừng, thật lâu không thể bình tĩnh.
Cô ta lấy một tấm hình từ ví tiền ra.
Nhìn một nam một nữ trên đó ngẩn người một hồi, lại cười lên.
Cô ta nắm thật chặt điện thoại, cắn môi nhìn Wechat của Hứa Bùi, muốn nhắn hỏi tình huống bên anh, lại nghe đạo diễn hô: “Số 38, số 38 Thư Nhu Nhi, chạy đi đâu rồi!”
Cô ta đành đặt điện thoại xuống: “Tới ngay.”
–
Nhan Thư nằm trên giường, nghe tiếng rào rào rào rào của vòi hoa sen vang lên trong phòng tắm, đầu óc cô bắt đầu liên tưởng đến một số hình ảnh ừm… hơi ái muội.
Cô bịt mũi, bật dậy.
Không được.
Cô không thể ngày càng sa ngã như vậy được.
Nhan Thư lê dép chạy ra khỏi phòng, mới vừa mở cửa chạy tới hành lang liền thấy ở tầng một có hai bóng người.
Hứa Thành Sơn và Bùi Dao ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng chạy đồng thời ngẩng đầu nhìn sang.
Sáu mắt đối nhau.
Hứa phu nhân quan tâm: “Kiều Kiều, sao thế? Giường ngủ không thoải mái sao?”
Nhan Thư cười tươi: “Không có ạ, con chỉ là muốn ra đây chúc, chúc cô chú ngủ ngon thôi.”
Hứa phu nhân quở trách: “Đứa nhỏ này, sao lại gọi cô chú chứ?”
Nhan Thư đỏ mặt đáp: “Ba, ba… Mẹ, mẹ, ngủ ngon.”
Giọng nhỏ như muỗi kêu.
Nói xong, cô mỉm cười cứng đờ xoay người chạy về phòng, đúng lúc nghe được mấy lời đối thoại của vợ chồng Hứa Thanh Sơn.
“Coi như tôi cảm nhận được sự may mắn khi sinh con gái.”
“Đúng vậy, thật là một áo bông nhỏ tri kỷ mà, còn cố ý đi ra nói ngủ ngon với chúng ta.”
“Đúng vậy, con trai chúng ta thông minh nhưng chắc chắn chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này.”
“…”
‘Áo bông nhỏ tri kỷ’ Nhan Thư trở lại phòng ngủ, Hứa Bùi đã tắm xong.
Tay dài chân dài lười biếng nằm trên giường.
Quần áo ngủ còn hơi lỏng lẻo.
Nhan Thư thật sự không dám nhìn thẳng nên rời mắt sang chỗ khác, giả vờ rất đứng đắn ngồi trên ghế sofa nhỏ: “Anh ngủ trước đi, tôi chơi điện thoại một lúc nữa.”
Cô quyết định, chờ anh ngủ mới len lén bò lên giường.
Nhan Thư quyết định như vậy xong, liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt video.
Một giây kế tiếp, âm thanh từ video vang lên: “Đêm tân hôn phải chuẩn bị tám thứ, thứ nhất, chuẩn bị bồn tắm bởi vì cái này lãng mạn lại kích thích, ban đêm nhất định phải làm chuyện chính là ——”
Nhan Thư chợt giật nảy mình một cái, vội vàng lướt qua.
Video thứ hai: “Cùng người yêu tắm chung, nhìn giọt nước đọng lại trên người anh ấy——”
Next!
“Đồ dùng trên giường phải chọn thật cẩn thận, sau khi cưới hàng đêm không lo nghe thấy những tiếng “rít” chói tai ——”
Ngón tay Nhan Thư run rẩy, dồn sức ấn vào nút nguồn điện thoại để tắt.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Cô chống lại ánh mắt hơi có vẻ phức tạp của Hứa Bùi: “Anh nghe tôi giải thích, chiếc điện thoại di động này nhất định có chức năng nghe lén, tôi muốn khiếu nại!”
Hứa Bùi liếc nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Nó nghe trộm cái gì từ em?”
Nhan Thư thuận miệng: “Nó nghe lén lòng tôi!”
“…”
Nhan Thư trầm mặc, cô hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
“Kiều Kiều.”
“… Hả?”
Hứa Bùi cười nhạt: “Ngày mai lại khiếu nại, bây giờ… ”
Anh chỉ xuống mặt đồng hồ, “Nên đi ngủ.”
Nhan Thư nghe được chữ ngủ kia, tựa như bị lửa thiêu cháy, vội vàng lắc đầu: “Tôi không buồn ngủ.”
Hứa Bùi: “Vậy em?”
Nhan Thư dùng sức đứng lên, “Tôi phải học số học!”
Hứa Bùi im lặng hai giây rồi đứng dậy.
Nhan Thư khẩn trương: “Anh làm gì?”
Hứa Bùi sửa sang lại quần áo ngủ, nhìn cô: “… Dạy số học?”
–
Cuối cùng, cô nam quả nữ.
Hơn nửa đêm.
Ở phòng ngủ, viết thoăn thoắt.
Nhan Thư ghi chép trong chốc lát, mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, bên tai truyền tới giọng nói của Hứa Bùi: “Mệt rồi?”
Cô chợt lên tinh thần: “Tuyệt đối không! Tôi có thể học suốt đêm!”
Chốc lát, cô thực sự không cầm cự nổi, “Tôi đi lấy đồ.”
“Hửm?”
“Dầu gió”
Hứa Bùi: “…”
Nhan Thư đưa tay vào túi xách, không móc ra được dầu gió, lại đột nhiên chạm vào một vật thể hơi lạnh.
Thì ra là bút máy.
—— Là phần thưởng ban ngày của cô.
Cô cầm bút lên, chuẩn bị trực tiếp đưa cho Hứa Bùi, nhưng tay đột nhiên như bị cố định, làm sao cũng không lấy ra được.
Anh sẽ thích chứ.
Hay là, sẽ không thích.
…
Nhan Thư rối rắm một hồi, phút chốc giật mình.
Đợi một chút, tại sao phải cân nhắc anh ấy có thích hay không!
Chẳng lẽ cái này không phải là hai người bọn họ cùng nhau thắng được sao.
Cũng không phải là cố tình đưa, đưa cho anh.
Nhưng giải thích việc cô không cầm dây chuyền, ngược lại chọn thứ anh thích là chiếc bút máy thế nào đây.
Nếu anh ấy hỏi tới…
Hứa Bùi liếc nhìn bàn tay giống như bị kẹt ở trong túi xách của Nhan Thư, “Cần giúp không?”
Cô tựa như bị điện giật rút tay về, ngồi ngay ngắn: “Không cần.”
Nói xong không nghe được Hứa Bùi đáp lời, cô vừa nhấc mắt liền phát hiện anh nhìn chằm chằm vào miệng túi xách đang mở.
Nhan Thư nhìn theo.
Túi xách mở rất lớn, nửa đoạn bút máy màu bạc mới tinh lộ ra bên ngoài, cũng không biết anh có thấy không.
Nhan Thư chột dạ, vội vàng đóng lại dây khóa kéo.
Hứa Bùi nhìn chằm chằm chỗ kia, thấy cô khóa liền thu hồi tầm mắt, đầu bút gõ trên tờ giấy trắng: “Tiếp tục.”
“Đề này, phải dùng công thức tính toán nâng cao, hồ bơi hình hộp chữ nhật, trạng thái đầy nước…”
Xem ra không phát hiện.
Nhan Thư thở phào nhẹ nhõm, lại thất thần về vấn đề đau đầu kia, cô chỉ hận không thể cầm hoa hồng bứt cánh hoa.
Đưa, không đưa, đưa…
Được rồi, hay là đưa đi.
Nhưng nói cái gì bây giờ?
Cảm ơn thầy Hứa đã dạy thêm cho tôi lâu như vậy?
Không được, quá làm kiêu.
Chiếc bút máy này rất hợp với anh, anh cầm dùng đi!
Cũng không được, quá tùy ý.
Trong lòng cô loạn thành một mớ len rối tinh rối mù, lại nghe “cách” một tiếng, ngòi bút máy trong tay Hứa Bùi không hiểu sao tự dưng bị chẻ ra làm đôi.
Bên tai là tiếng Hứa Bùi thở dài: “Bút máy hỏng rồi, đáng tiếc trong nhà lại không còn, phải làm sao đây?”
Nhan Thư sửng sốt một chút.
Oa, trùng hợp như vậy?
Bút máy của thầy Hứa bị hỏng???
Đây chẳng phải là có thể danh chính ngôn thuận lấy bút máy mới ra?
Ánh mắt Nhan Thư chợt lóe sáng: “Tôi có!”
Cô vui vẻ lấy bút máy ra, đưa tới, “Dùng cái này nè.”
Hứa Bùi nhìn chăm chú bút máy trong tay hồi lâu, mới giương mắt nhìn về phía cô: “Cho nên hôm nay em đổi phần thưởng, là cái này?”
Nhan Thư ừ một tiếng, quay mặt chỗ khác.
Lại nhìn xuống dưới đất giải thích, “Chẳng qua là tôi cảm thấy cái này rất đẹp mắt, khụ…khụ… nên… nên chọn cái này, bút của anh mới hỏng nên vừa vặn đưa cho anh.”
Cô còn muốn giải thích thêm xíu nữa.
Ví dụ như dù sao cũng là hai người cùng nhau thắng, với cả chiếc bút này càng hợp với anh.
Chẳng qua còn chưa nói thành lời đã bị anh cắt đứt: “Đưa mực cho tôi.”
Nhan Thư lập tức không xoắn xuýt.
Vui vẻ đưa mực cho anh.
Hai người bắt đầu rửa bút, hút mực.
Ánh mắt Nhan Thư lấp lánh nhìn chiếc bút trên tay anh: “Mau thử một chút xem có viết được hay không, có thích hay không!”
Hứa Bùi đưa tay lên, một công thức được lưu loát viết ra dưới ngòi bút.
Anh bình tĩnh trả lời: “Tạm được.”
Nhan Thư không thuận theo, không buông tha: “Tạm được là bao nhiêu?”
“…”
Không khí tĩnh lặng một giây.
Rồi sau đó anh đáp: “Hai.”
“Hả?”
Giọng Hứa Bùi trầm thấp, tựa như sượt qua bên tai: “Viết tốt, thích.”
Nhan Thư ngẩng đầu, đối mắt với anh.
Qua hai giây, cô rời mắt đi, mắt cong cong “Ồ” một tiếng.
Hứa Bùi quay đầu, đè cảm giác muốn hôn cô xuống.
Đúng lúc này một trận gió thổi vào từ khe hở cửa sổ.
Ôn nhu phất qua sợi tóc của hai người.
Anh bỗng dừng ở cửa, chăm chú nhìn cô mấy giây.
Đi vào trong.
Sau đó liền thấy cô gái nhỏ quay lưng lại chỉ chừa cho anh một cái ót.
Hứa Bùi gọi cô: “Nhan Thư.”
Nhan Thư làm lơ, ngược lại càng vùi sâu hơn.
Hứa Bùi nhíu mày, cho rằng cô đang nghe nhạc nên cố tình lớn tiếng gọi: “Nhan Thư!”
Cô gái nhỏ quay đầu lại: “Anh nhỏ giọng một chút, đừng để bị cô chú nghe thấy.”
Biểu tình Hứa Bùi hơi có vẻ mờ mịt: “Em không đeo tai nghe, vậy tại sao không trả lời tôi?”
Nhan Thư “…”
Cô không nói ra được.
Cảm thấy không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng cô là người không biết kiềm chế nên cuối cùng vẫn không nhịn được: “Anh nói, anh vì cái gì muốn lười gạt tôi, vì sao lại nói nhà anh rất nghèo!”
Hứa Bùi hơi dừng bước chân lại, giương mắt: “Tôi nói nhà tôi nghèo?”
Nhan Thư khó hiểu.
Cô cố gắng nhớ lại một chút.
Hình như quả thật là anh chưa nói thế!
Nhưng…
Nhan Thư lấy khí thế muốn hả giận hỏi: “Vậy chiếc xe second-hand cũ kỹ đại chúng là sao?”
(*伊拉克 (tổn thất chiến tranh Iraq) – second-hand, đã quá cũ, chẳng hạn như bề mặt bị ố vàng và bám bụi, không được rửa sạch, hoặc có vết xước ở khắp mọi nơi, như thể vừa trở về từ chiến trường ở Iraq.)
Giọng điệu Hứa Bùi vô cùng từ tốn, từ phòng để quần áo nói vọng ra: “Tôi không có yêu cầu gì đối với xe, có thể lái được là được. Chiếc xe đó là phần thưởng của trường hồi năm nhất, dùng coi như thuận tay nên không muốn đổi.”
Nhan Thư tỉnh táo nói: “Còn chiếc cốc 8 tệ 8 mua một tặng một?”
Hứa Bùi đi ra, trên tay cầm bộ quần áo ngủ: “Giảm giá mà tại sao không muốn chứ?”
Nhan Thư nói ra nghi ngờ cuối cùng: “Nếu anh không thiếu tiền, tại sao lúc đầu phải nhận làm gia sư cho tôi?”
Ánh sáng mờ tối hắt ra từ phòng thay đồ sau lưng anh, Hứa Bùi không vội vã trả lời.
Vài giây sau, tiếng nói trầm thấp mới phát ra: “Không phải em cần gia sư dạy kèm tại nhà sao?”
“Tôi yêu cầu thì anh lập tức đồng ý sao?” Nhan Thư buột miệng thốt ra.
“Nếu không?”
Nhan Thư dừng lại: “Sẽ không phải là quá phiền phức à, anh sắp tham gia một cuộc thi, còn phải dẫn dắt đội sinh viên năm hai, còn có phòng làm việc…”
“Không phiền.”
Cô giương mắt nhìn anh.
Trong phòng ngủ, hai người cách nhau mấy mét, không tiếng động nhìn nhau hai giây.
Nhan Thư bị anh nhìn chăm chú đến mức mặt nóng lên một cách khó hiểu.
Hứa Bùi mặc áo sơ mi xanh lam, cổ áo mở ra, đoạn xương quai xanh tinh tế lấp ló xuất hiện, thoải mái dựa ở cửa nhìn cô chăm chú: “Chuyện của em không bao giờ là phiền.”
Giọng anh rất thấp.
Xuyên qua ánh đèn vàng chanh từ phòng ngủ, rót vào tai cô.
Giống như một chiếc dùi trống không nặng không nhẹ gõ vang trong lòng cô.
Tim Nhan Thư đập loạn mất mấy giây.
Giây lát lại bị động tác của anh hấp dẫn.
Ngón tay người đàn ông vân vê cúc áo trên ngực, một chiếc bị tuột ra, đầu ngón tay theo đó trượt xuống: “Còn vấn đề gì nữa không? Không có thì tôi đi tắm.”
Tắm à.
Nhan Thư theo bản năng: “Ủa? Không phải anh nói tắm ở tầng một sao?”
Hứa Bùi xoay người, nhàn nhạt nói: “Hệ thống thông gió của tầng một bị hỏng rồi.”
–
“Hệ thống thông gió bị hỏng rồi, mai để lão Lý gọi người tới sửa là được.” Hứa phu nhân ngồi trước bàn trang điểm, lau mặt.
Hứa Thành Sơn nhíu mày: “Không phải chứ, trước vẫn còn tốt mà.”
Hứa phu nhân buồn cười nói: “Được rồi, có sức lực suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này, còn không bằng suy nghĩ một chút xem xử lý thông gia bên kia thế nào đi.”
“Xử lý như thế nào?”
Hứa phu nhân liếc xéo một cái: “Ông nhìn ông xem, còn đâu hình tượng chủ tịch tập đoàn, bàn chuyện cùng thông gia như thế nào còn không biết? Chuyện thứ nhất chẳng lẽ không phải là hai nhà kết thân rồi gặp mặt một lần, thương lượng hôn sự một chút?”
Hứa Thành Sơn gật đầu: “Vậy tôi lập tức gọi cho bên ấy.”
Mặc dù thế hệ trước của hai nhà Hứa Nhan quan hệ không tệ, nhưng loại chuyện như kết hôn này vẫn phải là hai bên cha mẹ cùng thương lượng.
Vừa vặn Hứa Thành Sơn cũng có tiếp xúc với bố của Nhan Thư trong chuyện làm ăn, mở danh bạ, bấm một dãy số.
–
Ở đầu khác của điện thoại, biệt thự Thư gia.
Chung Diễm vốn đang lười biếng nằm trên ghế sofa, sau khi nghe được cái tên này, theo bản năng đứng dậy, bà ta cầm điện thoại, giọng điệu đột nhiên trở nên ân cần: “Ngài là chủ tịch của tập đoàn Ngôn Ngọ, Hứa đổng sao? Chào ngài Hứa đổng, chồng tôi đang đi công tác, ngài có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Hứa Thành Sơn trực tiếp đưa điện thoại cho vợ.
Hứa phu nhân nhíu mày lại.
Bình thường bà không qua lại giao thiệp với Thư phu nhân, nhưng bà ấy là mẹ của Kiều Kiều, cũng chỉ có thể cười xã giao: “Chào bà, Thư phu nhân, tôi là vợ của Hứa Thành Sơn, Bùi Dao, đêm khuya quấy rầy phu nhân, mạo muội rồi.”
Chung Diễm vội vàng cười xòa: “Không quấy rầy không quấy rầy, Hứa phu nhân nói vậy hơi khách khí rồi.”
Hứa phu nhân: “Lần này tôi và Thành Sơn gọi điện thoại tới là vì chuyện hai đứa nhỏ.”
Chung Diễm sửng sốt một chút: “Hai đứa nhỏ có chuyện gì?”
Hứa phu nhân cân nhắc chọn lời, uyển chuyển nói: “Hôm nay chúng tôi cũng vừa mới biết, Hứa Bùi nhà chúng tôi và con gái của gia đình, hai đứa trẻ tuổi tụi nó tâm đầu ý hợp với nhau, mà tôi và Thành Sơn cũng rất thích con bé…”
Bà còn chưa dứt lời, Chung Diễm liền nắm chặt điện thoại, thất thanh: “Cái gì? Tụi nó tâm đầu ý hợp?”
Hứa phu nhân hơi kinh ngạc: “Thì ra mọi người cũng không biết? Hai đứa nhỏ này cũng thật là, giấu quá kỹ.”
Chung Diễm không biết nhớ ra cái gì đó, âm thanh dần dần kích động: “Tôi biết, dĩ nhiên tôi biết! Hai đứa tụi nó đã quen biết từ bé, thanh mai trúc mã, rất xứng đôi.”
Hứa phu nhân yên lòng, cười nói: “Xem ra Thư phu nhân cũng rất ủng hộ bọn nhỏ. Vậy được, chờ Thư tiên sinh trở lại, chúng ta định ra một thời gian gặp mặt, thương lượng hôn sự của bọn nhỏ.”
Chung Diễm lắp ba lắp bắp: “Cưới… hôn sự???”
…
Cúp điện thoại, Chung Diễm mới có chút bừng tỉnh.
Bà ta kinh ngạc đứng trước điện thoại thật lâu, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, vừa vặn bà vú Tiểu Linh đeo tạp dề từ bên cạnh đi qua, bà ta cất cao giọng: “Cô đứng lại!”
Tiểu Linh run sợ đi tới: “Phu nhân.”
Chung Diễm đưa tay ra: “Cô nhéo tôi… Mau nhéo… Ai ui!”
Bà ta mừng rỡ như điên lẩm bẩm, “Là thật, quả nhiên là thật!”
Kích động thì thầm thật lâu, lại vội vàng sờ điện thoại di động, tay run run, nhấn mấy cái mới thành công gọi ra ngoài.
Điện thoại vang lên mấy tiếng.
Bên kia nghe máy, đè giọng: “Mẹ, con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, bây giờ con đang ghi hình tiết mục, không có thời gian nghe điện thoại của mẹ đâu!”
Giọng Chung Diễm hơi run rẩy nói: “Bà cô của tôi ơi, còn ghi tiết mục cái gì hả, Hứa gia cũng đã gọi điện thoại tới thương lượng hôn sự rồi!”
Thư Nhu Nhi mờ mịt: “Cái gì? Hứa gia nào ạ?”
Chung Diễm kích động đến nỗi lạc cả giọng: “Là tập đoàn Ngôn Ngọ, Hứa gia! Hứa Thành Sơn tự mình gọi điện thoại cho mẹ, nói hai đứa tâm đầu ý hợp, muốn chúng ta chọn thời gian để thương lượng với nhau về chuyện tổ chức hôn lễ cho con và Hứa Bùi.”
Thư Nhu Nhi giật mình, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại: “Con với Hứa Bùi tâm đầu ý hợp? Bàn chuyện hôn sự?”
Chung Diễm cười lên: “Con đấy, nha đầu này trong lòng đang suy nghĩ gì, trong lòng người làm mẹ như mẹ sao có thể không biết? Không phải trong ví tiền của con vẫn luôn cất giữ hình ảnh chụp cùng cậu ta sao, mẹ đều biết hết đó nha.”
Thư Nhu Nhi xấu hổ giậm chân một cái: “Mẹ!”
Chung Diễm: “Con phải suy nghĩ lại một chút, Hứa Bùi đối với con có phải rất đặc biệt hay không?”
Thư Nhu Nhi hơi hoảng hốt.
Cô ta quả thực có nhớ tới một sự việc.
Lớp mười, khi mới nhập học, trong dạ tiệc, mấy nữ sinh nháo lên muốn xin WeChat của Hứa Bùi, anh cự tuyệt tất cả mọi người, nhưng lại thêm duy nhất một mình cô ta.
Chung Diễm lại kích động đến rơi nước mắt: “Đó còn không phải là lưỡng tình tương duyệt sao!”
Bị mẹ nói như vậy, trái tim Thư Nhu Nhi loạn nhịp, cô ta cắn cắn môi: “Người lớn nhà họ Hứa không có ý kiến sao?”
Chung Diễm cười toe toét: “Bọn họ nói rất hài lòng đối với con.”
“Nhưng con còn chưa từng gặp họ mà.”
“Tiết mục của con hot như vậy, chắc chắn bọn họ đã thấy con trên tivi! Nếu không sao lại có thể trực tiếp tìm mẹ và ba con thương lượng hôn sự chứ? Hai vợ chồng nhà họ bình thường không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, trong vòng thượng lưu vô cùng khó tiếp chuyện, tối nay toàn bộ quá trình cư xử với mẹ rất khách khí, không phải chọn trúng con thì còn thế nào được nữa? Cảm ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ, nếu con có thể thuận lợi gả vào Hứa gia, đời này cũng có thể hãnh diện! Xem ai còn dám làm khó thân phận của con nữa!”
Chung Diễm càng nói càng hăng, lại nghĩ đến, “Bây giờ công ty ba con có chút vấn đề, con gả qua vừa vặn có thể khiến Hứa gia giúp nhà chúng ta. Không đúng, chuyện này trước khi kết hôn phải thương lượng tốt đã, nói xong thì gả qua.”
Thư Nhu Nhi hờn dỗi: “Con biết rồi, mẹ!”
“Đúng rồi, cuối tháng chị họ Ninh Ninh của con kết hôn, con có thời gian thì trở về một chuyến?”
“Chắc là có thể ạ.”
“Vậy thì thật là tốt, buổi chiều Ninh Ninh còn gọi điện thoại, nói mấy đứa trẻ muốn hỏi xin chữ ký của con.” Chung Diễm không biết nghĩ đến cái gì, thở dài một tiếng, “Thân thích của ba con bên kia luôn không coi trọng chúng ta, nếu biết con có thể gả đến Hứa gia, bảo đảm cằm rơi đầy đất vì kinh ngạc. Không nói nữa, mẹ phải nói tin tốt này cho ba con.”
…
Sau khi cúp điện thoại, trái tim Thư Nhu Nhi nhảy loạn không ngừng, thật lâu không thể bình tĩnh.
Cô ta lấy một tấm hình từ ví tiền ra.
Nhìn một nam một nữ trên đó ngẩn người một hồi, lại cười lên.
Cô ta nắm thật chặt điện thoại, cắn môi nhìn Wechat của Hứa Bùi, muốn nhắn hỏi tình huống bên anh, lại nghe đạo diễn hô: “Số 38, số 38 Thư Nhu Nhi, chạy đi đâu rồi!”
Cô ta đành đặt điện thoại xuống: “Tới ngay.”
–
Nhan Thư nằm trên giường, nghe tiếng rào rào rào rào của vòi hoa sen vang lên trong phòng tắm, đầu óc cô bắt đầu liên tưởng đến một số hình ảnh ừm… hơi ái muội.
Cô bịt mũi, bật dậy.
Không được.
Cô không thể ngày càng sa ngã như vậy được.
Nhan Thư lê dép chạy ra khỏi phòng, mới vừa mở cửa chạy tới hành lang liền thấy ở tầng một có hai bóng người.
Hứa Thành Sơn và Bùi Dao ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng chạy đồng thời ngẩng đầu nhìn sang.
Sáu mắt đối nhau.
Hứa phu nhân quan tâm: “Kiều Kiều, sao thế? Giường ngủ không thoải mái sao?”
Nhan Thư cười tươi: “Không có ạ, con chỉ là muốn ra đây chúc, chúc cô chú ngủ ngon thôi.”
Hứa phu nhân quở trách: “Đứa nhỏ này, sao lại gọi cô chú chứ?”
Nhan Thư đỏ mặt đáp: “Ba, ba… Mẹ, mẹ, ngủ ngon.”
Giọng nhỏ như muỗi kêu.
Nói xong, cô mỉm cười cứng đờ xoay người chạy về phòng, đúng lúc nghe được mấy lời đối thoại của vợ chồng Hứa Thanh Sơn.
“Coi như tôi cảm nhận được sự may mắn khi sinh con gái.”
“Đúng vậy, thật là một áo bông nhỏ tri kỷ mà, còn cố ý đi ra nói ngủ ngon với chúng ta.”
“Đúng vậy, con trai chúng ta thông minh nhưng chắc chắn chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này.”
“…”
‘Áo bông nhỏ tri kỷ’ Nhan Thư trở lại phòng ngủ, Hứa Bùi đã tắm xong.
Tay dài chân dài lười biếng nằm trên giường.
Quần áo ngủ còn hơi lỏng lẻo.
Nhan Thư thật sự không dám nhìn thẳng nên rời mắt sang chỗ khác, giả vờ rất đứng đắn ngồi trên ghế sofa nhỏ: “Anh ngủ trước đi, tôi chơi điện thoại một lúc nữa.”
Cô quyết định, chờ anh ngủ mới len lén bò lên giường.
Nhan Thư quyết định như vậy xong, liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt video.
Một giây kế tiếp, âm thanh từ video vang lên: “Đêm tân hôn phải chuẩn bị tám thứ, thứ nhất, chuẩn bị bồn tắm bởi vì cái này lãng mạn lại kích thích, ban đêm nhất định phải làm chuyện chính là ——”
Nhan Thư chợt giật nảy mình một cái, vội vàng lướt qua.
Video thứ hai: “Cùng người yêu tắm chung, nhìn giọt nước đọng lại trên người anh ấy——”
Next!
“Đồ dùng trên giường phải chọn thật cẩn thận, sau khi cưới hàng đêm không lo nghe thấy những tiếng “rít” chói tai ——”
Ngón tay Nhan Thư run rẩy, dồn sức ấn vào nút nguồn điện thoại để tắt.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Cô chống lại ánh mắt hơi có vẻ phức tạp của Hứa Bùi: “Anh nghe tôi giải thích, chiếc điện thoại di động này nhất định có chức năng nghe lén, tôi muốn khiếu nại!”
Hứa Bùi liếc nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Nó nghe trộm cái gì từ em?”
Nhan Thư thuận miệng: “Nó nghe lén lòng tôi!”
“…”
Nhan Thư trầm mặc, cô hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
“Kiều Kiều.”
“… Hả?”
Hứa Bùi cười nhạt: “Ngày mai lại khiếu nại, bây giờ… ”
Anh chỉ xuống mặt đồng hồ, “Nên đi ngủ.”
Nhan Thư nghe được chữ ngủ kia, tựa như bị lửa thiêu cháy, vội vàng lắc đầu: “Tôi không buồn ngủ.”
Hứa Bùi: “Vậy em?”
Nhan Thư dùng sức đứng lên, “Tôi phải học số học!”
Hứa Bùi im lặng hai giây rồi đứng dậy.
Nhan Thư khẩn trương: “Anh làm gì?”
Hứa Bùi sửa sang lại quần áo ngủ, nhìn cô: “… Dạy số học?”
–
Cuối cùng, cô nam quả nữ.
Hơn nửa đêm.
Ở phòng ngủ, viết thoăn thoắt.
Nhan Thư ghi chép trong chốc lát, mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, bên tai truyền tới giọng nói của Hứa Bùi: “Mệt rồi?”
Cô chợt lên tinh thần: “Tuyệt đối không! Tôi có thể học suốt đêm!”
Chốc lát, cô thực sự không cầm cự nổi, “Tôi đi lấy đồ.”
“Hửm?”
“Dầu gió”
Hứa Bùi: “…”
Nhan Thư đưa tay vào túi xách, không móc ra được dầu gió, lại đột nhiên chạm vào một vật thể hơi lạnh.
Thì ra là bút máy.
—— Là phần thưởng ban ngày của cô.
Cô cầm bút lên, chuẩn bị trực tiếp đưa cho Hứa Bùi, nhưng tay đột nhiên như bị cố định, làm sao cũng không lấy ra được.
Anh sẽ thích chứ.
Hay là, sẽ không thích.
…
Nhan Thư rối rắm một hồi, phút chốc giật mình.
Đợi một chút, tại sao phải cân nhắc anh ấy có thích hay không!
Chẳng lẽ cái này không phải là hai người bọn họ cùng nhau thắng được sao.
Cũng không phải là cố tình đưa, đưa cho anh.
Nhưng giải thích việc cô không cầm dây chuyền, ngược lại chọn thứ anh thích là chiếc bút máy thế nào đây.
Nếu anh ấy hỏi tới…
Hứa Bùi liếc nhìn bàn tay giống như bị kẹt ở trong túi xách của Nhan Thư, “Cần giúp không?”
Cô tựa như bị điện giật rút tay về, ngồi ngay ngắn: “Không cần.”
Nói xong không nghe được Hứa Bùi đáp lời, cô vừa nhấc mắt liền phát hiện anh nhìn chằm chằm vào miệng túi xách đang mở.
Nhan Thư nhìn theo.
Túi xách mở rất lớn, nửa đoạn bút máy màu bạc mới tinh lộ ra bên ngoài, cũng không biết anh có thấy không.
Nhan Thư chột dạ, vội vàng đóng lại dây khóa kéo.
Hứa Bùi nhìn chằm chằm chỗ kia, thấy cô khóa liền thu hồi tầm mắt, đầu bút gõ trên tờ giấy trắng: “Tiếp tục.”
“Đề này, phải dùng công thức tính toán nâng cao, hồ bơi hình hộp chữ nhật, trạng thái đầy nước…”
Xem ra không phát hiện.
Nhan Thư thở phào nhẹ nhõm, lại thất thần về vấn đề đau đầu kia, cô chỉ hận không thể cầm hoa hồng bứt cánh hoa.
Đưa, không đưa, đưa…
Được rồi, hay là đưa đi.
Nhưng nói cái gì bây giờ?
Cảm ơn thầy Hứa đã dạy thêm cho tôi lâu như vậy?
Không được, quá làm kiêu.
Chiếc bút máy này rất hợp với anh, anh cầm dùng đi!
Cũng không được, quá tùy ý.
Trong lòng cô loạn thành một mớ len rối tinh rối mù, lại nghe “cách” một tiếng, ngòi bút máy trong tay Hứa Bùi không hiểu sao tự dưng bị chẻ ra làm đôi.
Bên tai là tiếng Hứa Bùi thở dài: “Bút máy hỏng rồi, đáng tiếc trong nhà lại không còn, phải làm sao đây?”
Nhan Thư sửng sốt một chút.
Oa, trùng hợp như vậy?
Bút máy của thầy Hứa bị hỏng???
Đây chẳng phải là có thể danh chính ngôn thuận lấy bút máy mới ra?
Ánh mắt Nhan Thư chợt lóe sáng: “Tôi có!”
Cô vui vẻ lấy bút máy ra, đưa tới, “Dùng cái này nè.”
Hứa Bùi nhìn chăm chú bút máy trong tay hồi lâu, mới giương mắt nhìn về phía cô: “Cho nên hôm nay em đổi phần thưởng, là cái này?”
Nhan Thư ừ một tiếng, quay mặt chỗ khác.
Lại nhìn xuống dưới đất giải thích, “Chẳng qua là tôi cảm thấy cái này rất đẹp mắt, khụ…khụ… nên… nên chọn cái này, bút của anh mới hỏng nên vừa vặn đưa cho anh.”
Cô còn muốn giải thích thêm xíu nữa.
Ví dụ như dù sao cũng là hai người cùng nhau thắng, với cả chiếc bút này càng hợp với anh.
Chẳng qua còn chưa nói thành lời đã bị anh cắt đứt: “Đưa mực cho tôi.”
Nhan Thư lập tức không xoắn xuýt.
Vui vẻ đưa mực cho anh.
Hai người bắt đầu rửa bút, hút mực.
Ánh mắt Nhan Thư lấp lánh nhìn chiếc bút trên tay anh: “Mau thử một chút xem có viết được hay không, có thích hay không!”
Hứa Bùi đưa tay lên, một công thức được lưu loát viết ra dưới ngòi bút.
Anh bình tĩnh trả lời: “Tạm được.”
Nhan Thư không thuận theo, không buông tha: “Tạm được là bao nhiêu?”
“…”
Không khí tĩnh lặng một giây.
Rồi sau đó anh đáp: “Hai.”
“Hả?”
Giọng Hứa Bùi trầm thấp, tựa như sượt qua bên tai: “Viết tốt, thích.”
Nhan Thư ngẩng đầu, đối mắt với anh.
Qua hai giây, cô rời mắt đi, mắt cong cong “Ồ” một tiếng.
Hứa Bùi quay đầu, đè cảm giác muốn hôn cô xuống.
Đúng lúc này một trận gió thổi vào từ khe hở cửa sổ.
Ôn nhu phất qua sợi tóc của hai người.
/73
|