Chương 5: Cô vợ mềm yếu.
“Eo oei, đây không phải là người yêu của tiểu đoàn trưởng Tư sao? Sao ngày hôm nay lại chịu ra ngoài thế?”. Lý Xuân Mai thấy Thịnh Phong Hoa xuống lầu là nói một cách chướng khí.
Thịnh Phong Hoa sợ hãi nhìn Lý Xuân Mai, không nói gì, cô vốn dĩ là người nhát gan, có thể không nói lời nào thì im lặng luôn.
Nhưng dáng vẻ đó của cô lọt vào mắt người khác thì lại giống như đang khinh thường, khó gần. Vốn dĩ Lý Xuân Mai là một người cao ngạo, hơn nữa lại có văn hoá, những người phụ nữ trong đại viện có ai thấy cô ta mà không gọi cô ta một tiếng “chị dâu”!
Nhưng Thịnh Phong Hoa thì ngược lại, một con nhỏ quê mùa thôi mà, thế mà lại không để ý đến cô ta, làm sao cô ta không tức giận cho được?
Mà người phụ nữ này một khi nóng giận lên là mất hết lí trí.
Thế mà Lý Xuân Mai lại gần Thịnh Phong Hoa, lạnh lùng nói: “Sao vậy, cho rằng gả cho tiểu đoàn trưởng Tư thì ngon sao? Tôi nói cho cô biết, cô mà xứng gả cho tiểu đoàn trưởng Tư sao? Có thể cô không biết, cô Bạch và tiểu đoàn trưởng Tư mới là một đôi, nếu không phải…cô cho rằng cô có thể gả cho tiểu đoàn trưởng Tư sao?”.
“Không phải” cái gì, Lý Xuân Mai không nói, nhưng Thịnh Phong Hoa biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, nếu không thì Lý Xuân Mai sẽ không nói vậy đâu.
Chẳng qua, Thịnh Phong Hoa không hề cảm thấy chuyện đó có liên quan gì đến mình, dù sao thì cô vẫn luôn sống ở nông thôn, nếu không phải Tư Chiến Bắc đột nhiên tới cầu hôn thì cô căn bản còn không biết là có tồn tại một người như thế, đồng thời cũng sẽ không theo anh tới nơi này.
Cho nên, cô ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn Lý Xuân Mai, nói bằng giọng như muỗi kêu: “Chị, chị có thể tránh ra không, tôi phải đi mua đồ, tôi còn chưa ăn cơm”.
Lý Xuân Mai vốn dĩ cho rằng mình nói như vậy là có thể khiến Thịnh Phong Hoa thay đổi sắc mặt, thậm chí cầu xin cô ta nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không ngờ đối phương thế mà lại nói một câu không liên quan gì như vậy.
Thế là cô ta càng tức giận, đưa tay ra nawmstp.
Thịnh Phong Hoa đâu ngờ Lý Xuân Mai nói ra tay là ra tay, nên bị đối phương tóm lấy cánh tay, ngây dại cả người.
Cô ngơ ngác nhìn sắc mặt hơi méo mó của Lý Xuân Mai, nhìn hình tượng không tương xứng với lúc bình thường của cô ta, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.
Trước đây cô từng thấy bộ dạng cao ngạo của Lý Xuân Mai rồi, cũng đã từng gặp dáng vẻ tự tin xinh đẹp của cô ta rồi, nhưng chưa từng thấy cô ta độc ác hung tợn như một mụ đàn bà chanh chua như bây giờ.
Trong lúc hai người đang ngẩn người thì Bạch Phi Phi đi ngang qua dưới lầu, thấy hai người tranh chấp thì hứng thú, thế là đi tới hỏi: “Chị dâu Xuân Mai, Thịnh Phong Hoa, hai người đang nói chuyện gì thế?”.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bạch Phi Phi, Lý Xuân Mai giật mình, chợt thả lỏng Thịnh Phong Hoa ra, vốn dĩ Thịnh Phong Hoa đang đứng trên đầu cầu thang chuẩn bị đi xuống, sau đó lại bị Lý Xuân Mai kéo, bây giờ cô ta thả tay ra, Thịnh Phong Hoa đứng không vững, ngã xuống.
Nhìn Thịnh Phong Hoa ngã xuống lầu, không chỉ Lý Xuân Mai mà đến Bạch Phi Phi cũng ngây người, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.
Một lúc lâu sau, Bạch Phi Phi mới hoàn hồn, bước tới nhìn Thịnh Phong Hoa, sau đó nói với Lý Xuân Mai: “Chị dâu Xuân Mai, mau, mau đi gọi người, Thịnh Phong Hoa bị ngã không nhẹ đâu”.
Thịnh Phong Hoa vốn dĩ đã yếu ớt, bị ngã như thế thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh, đến nỗi mình đến bệnh viện như thế nào cũng không biết.
Cô hôn mê một ngày một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại thì đã đổi thành người khác.
Sau khi hiểu rõ những chuyện đã xảy ra với chủ nhân cơ thể này, Thịnh Phong Hoa hơi nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lý Xuân Mai, Bạch Phi Phi, mấy người chờ đó!
/1620
|