Giả bộ?
Anh biết cô giả bộ?
Oanh!
Thần Ngàn Ấm như sét đánh ngang trời, xấu hổ chỉ muốn cứ thế ngủ chết đi.
Thấy lông mi của cô run rẩy, nhưng vẫn không chịu mở mắt, đáy mắt vô thức Mộ Diễn Đình cười thâm trầm, lại nói: Xem ra là chú nhầm.
Cái gì?
Hóa ra anh không hề biết?
Thật tốt quá!
Thần Ngàn Ấm thở phào một hơi, ai ngờ, giây tiếp theo nghe anh nói: Chú là người tốt, sẽ giúp cháu tắm rửa.
Tắm?
Như thế nào có thể?
Rốt cuộc Thần Ngàn Ấm không thể giả bộ được nữa.
Cô mạnh dạn mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của anh, đột nhiên, cô bị đôi mắt như thiên thần của anh quyến rũ, mê hoặc đến quên hô hấp.
Nhìn ánh mắt thẹn thùng trong sáng của cô, trong lòng Mộ Diễn Đình khẽ kích động, rất muốn cúi người hung hăng hôn cô một chút, nhưng anh đoán trước được hậu quả, đành buộc lòng chịu đựng.
Đợi thêm chút nữa, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô...
Nghĩ đến đây, Mộ Diễn Đình nhanh chóng giúp cô kéo lại quần áo, quay đầu ra vẻ bình tĩnh nói: Chú có việc phải đi, cháu tắm rửa trước, không cần đợi chú.
Anh nói xong, không dám xoa đầu cô, thậm chí không chờ cô phản ứng liền vội vàng đứng dậy rời đi.
Thần Ngàn Ấm: ...
Đi rồi?
Anh cứ như vậy rời đi?
Chẳng lẽ, nhìn cô... Không hài lòng?
Cô kém đến mức như vậy sao?
Thần Ngàn Ấm đứng lên, cúi đầu nhìn thân thể.
Vẫn rất đẹp, ngay cả Trầm Nghệ còn nói cô có thể đi làm người mẫu nội y, anh như thế nào...
Ai, rốt cuộc cô không có mị lực ở đâu, hay là anh không thể?
Cô nghĩ hai người ở chung như vậy, chuyện kia khả năng xảy ra lần hai rất cao.
Nhưng lần đầu cô và anh làm cái những gì?
A, không nghĩ!
Thần Ngàn Ấm buồn bực xoa đầu, quyết định tạm thời quên việc này.
Nhưng mà, vấn đề quan trọng như vậy, sao có thể quên? Suốt đêm, cô đều mơ một giấc mơ cho nên không thể ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, hai mắt như gấu trúc đến sân bay đón Trầm Nghệ, dọa Trầm Nghệ nhảy dựng.
Cậu, tối qua đi ăn trộm sao?
Trên xe, Trầm Nghệ tháo kính râm của cô xuống, vẻ mặt bỡn cợt hỏi.
Thần Ngàn Ấm vừa lái xe, vừa dõng dạc nói: Không, mình biết hôm nay cậu đến Bắc Kinh, vui mừng quá mức nên cả đêm mất ngủ.
Cô dứt lời, Trầm Nghệ liền không nể mặt cười lớn: Ha ha, cười chết cậu. Cậu đời này, cũng sẽ chỉ vì Mộ Diễn Đình mà mất ngủ!
Thần Ngàn Ấm nghiêng đầu nhìn Trầm Nghệ: Chán ghét, nói bừa cái gì lại thành thật.
Việc cô thích Mộ Diễn Đình không phải Trầm Nghệ không biết, cho nên cô đưa Trầm Nghệ về biệt thự, thẳng thắn thừa nhận bản thân đã cùng Mộ Diễn Đình kết hôn. Trầm Nghệ nghe xong phản ứng kịch liệt.
Oa oa, cậu quá mạnh mẽ! Thản nhiên có thể mang người đàn ông mình thích vào trong tay.
Ha ha, như vậy chẳng phải Mộ Duệ Trạch phải gọi cậu là dì nhỏ sao? Ai, chàng trai đáng thương.
Mình lớn hơn cậu một tháng tuổi, ông xã cậu có phải hay không nên gọi mình là chị dâu?
Ha ha, Mộ Diễn Đình lại có thể là em rể của mình? Em rể... haha
Trầm Nghệ càng nói càng kích động, cuối cùng bế Thần Ngàn Ấm lên không ngừng xoay quanh.
Một vòng lại một vòng, Trầm Nghệ quay vòng không tốn sức chút nào, mà Thần Ngàn Ấm bị xoay đầu óc choáng váng, yếu ớt ngăn cản nói: Cậu...cậu mau thả mình xuống, mình muốn nôn.
Cái gì? Muốn nôn? Cậu có?
Anh biết cô giả bộ?
Oanh!
Thần Ngàn Ấm như sét đánh ngang trời, xấu hổ chỉ muốn cứ thế ngủ chết đi.
Thấy lông mi của cô run rẩy, nhưng vẫn không chịu mở mắt, đáy mắt vô thức Mộ Diễn Đình cười thâm trầm, lại nói: Xem ra là chú nhầm.
Cái gì?
Hóa ra anh không hề biết?
Thật tốt quá!
Thần Ngàn Ấm thở phào một hơi, ai ngờ, giây tiếp theo nghe anh nói: Chú là người tốt, sẽ giúp cháu tắm rửa.
Tắm?
Như thế nào có thể?
Rốt cuộc Thần Ngàn Ấm không thể giả bộ được nữa.
Cô mạnh dạn mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của anh, đột nhiên, cô bị đôi mắt như thiên thần của anh quyến rũ, mê hoặc đến quên hô hấp.
Nhìn ánh mắt thẹn thùng trong sáng của cô, trong lòng Mộ Diễn Đình khẽ kích động, rất muốn cúi người hung hăng hôn cô một chút, nhưng anh đoán trước được hậu quả, đành buộc lòng chịu đựng.
Đợi thêm chút nữa, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô...
Nghĩ đến đây, Mộ Diễn Đình nhanh chóng giúp cô kéo lại quần áo, quay đầu ra vẻ bình tĩnh nói: Chú có việc phải đi, cháu tắm rửa trước, không cần đợi chú.
Anh nói xong, không dám xoa đầu cô, thậm chí không chờ cô phản ứng liền vội vàng đứng dậy rời đi.
Thần Ngàn Ấm: ...
Đi rồi?
Anh cứ như vậy rời đi?
Chẳng lẽ, nhìn cô... Không hài lòng?
Cô kém đến mức như vậy sao?
Thần Ngàn Ấm đứng lên, cúi đầu nhìn thân thể.
Vẫn rất đẹp, ngay cả Trầm Nghệ còn nói cô có thể đi làm người mẫu nội y, anh như thế nào...
Ai, rốt cuộc cô không có mị lực ở đâu, hay là anh không thể?
Cô nghĩ hai người ở chung như vậy, chuyện kia khả năng xảy ra lần hai rất cao.
Nhưng lần đầu cô và anh làm cái những gì?
A, không nghĩ!
Thần Ngàn Ấm buồn bực xoa đầu, quyết định tạm thời quên việc này.
Nhưng mà, vấn đề quan trọng như vậy, sao có thể quên? Suốt đêm, cô đều mơ một giấc mơ cho nên không thể ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, hai mắt như gấu trúc đến sân bay đón Trầm Nghệ, dọa Trầm Nghệ nhảy dựng.
Cậu, tối qua đi ăn trộm sao?
Trên xe, Trầm Nghệ tháo kính râm của cô xuống, vẻ mặt bỡn cợt hỏi.
Thần Ngàn Ấm vừa lái xe, vừa dõng dạc nói: Không, mình biết hôm nay cậu đến Bắc Kinh, vui mừng quá mức nên cả đêm mất ngủ.
Cô dứt lời, Trầm Nghệ liền không nể mặt cười lớn: Ha ha, cười chết cậu. Cậu đời này, cũng sẽ chỉ vì Mộ Diễn Đình mà mất ngủ!
Thần Ngàn Ấm nghiêng đầu nhìn Trầm Nghệ: Chán ghét, nói bừa cái gì lại thành thật.
Việc cô thích Mộ Diễn Đình không phải Trầm Nghệ không biết, cho nên cô đưa Trầm Nghệ về biệt thự, thẳng thắn thừa nhận bản thân đã cùng Mộ Diễn Đình kết hôn. Trầm Nghệ nghe xong phản ứng kịch liệt.
Oa oa, cậu quá mạnh mẽ! Thản nhiên có thể mang người đàn ông mình thích vào trong tay.
Ha ha, như vậy chẳng phải Mộ Duệ Trạch phải gọi cậu là dì nhỏ sao? Ai, chàng trai đáng thương.
Mình lớn hơn cậu một tháng tuổi, ông xã cậu có phải hay không nên gọi mình là chị dâu?
Ha ha, Mộ Diễn Đình lại có thể là em rể của mình? Em rể... haha
Trầm Nghệ càng nói càng kích động, cuối cùng bế Thần Ngàn Ấm lên không ngừng xoay quanh.
Một vòng lại một vòng, Trầm Nghệ quay vòng không tốn sức chút nào, mà Thần Ngàn Ấm bị xoay đầu óc choáng váng, yếu ớt ngăn cản nói: Cậu...cậu mau thả mình xuống, mình muốn nôn.
Cái gì? Muốn nôn? Cậu có?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/141
|