Mộ Diễn Đình ôn nhu xoa đầu cô, đôi mắt đen như đang mỉm cười: Vậy thì đừng gặp.
Dứt lời, không chờ Thần Ngàn Ấm phản ứng, anh trực tiếp bế cô lên, giọng nói trầm thấp ở trong gió vô cùng quyến rũ: Chúng ta về nhà.
Vâng.
Thần Ngàn Ấm liên tục gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng cọ vào lồng ngực cường tráng của anh, chóp mũi đều là hơi thở nam tính trấn an cô, giây phút này, cô cảm thấy tất cả hạnh phúc mà cô chưa từng có.
Mộ Diễn Đình ôm cô đến thẳng bãi đỗ xe, đặt cô xuống ghế bên cạnh.
Trên đường trở về biệt thự, Thần Ngàn Ấm ngượng ngùng không dám đối mặt với anh, dứt khoát nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, nhìn một chút lại không cẩn thận ngủ quên.
Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Mộ Diễn Đình nhìn con mèo nhỏ đang ngủ, không nói lên lời.
Cô bé này, nhất định là tiểu Trư chuyển thế thành.
Không muốn cô phải tỉnh giấc, Mộ Diễn Đình đành phải nhẹ nhàng ôm cô vào nhà.
Thực ra lúc xe dừng, Thần Ngàn Ấm đã tỉnh nhưng đột nhiên nghĩ lại vài lần trước cô cũng ngủ quên, có chút tò mò muốn biết anh làm như thế nào. Cho nên, cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ, mặc ý để anh ôm về phòng.
Lưng được đặt lên nệm mềm mại, cô liền cảm giác được hai tay anh rút lại, tiếp theo không có động tĩnh.
Ai...Cứ như vậy sao?
Thất vọng!
Cô thầm than thở.
Rất muốn mở mắt nhìn trộm một chút xem anh có rời đi hay không, nhưng rốt cuộc vẫn là không dám, bởi vì sợ anh phát hiện cô giả bộ ngủ.
Mộ Diễn Đình không rời đi, mà ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn cô.
Nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt cách đây không lâu, đôi mắt thâm thúy của Mộ Diễn Đình nhíu lại, xuất hiện một loại cảm giác phức tạp.
Tưởng rằng tính cách của anh có thể kiềm chế, ai ngờ vẫn phải phá vỡ ranh giới chịu thua dưới tay cô, tuy không biết hậu quả ra sao, nhưng lúc này anh không hối hận.
Thấy tóc trên trán rủ xuống chạm vào mắt cô, Mộ Diễn Đình đưa tay giúp cô vén ra sau tai, lại phát hiện đôi mi cong của cô nhẹ run rẩy.
Giả bộ ngủ?
A!
Khóe môi của anh khẽ nhếch lên, bàn tay to cố ý theo vành tai xuống dưới cổ, sau đó chậm rãi hướng phía lưng cô tìm kiếm.
Hôm nay, cô mặc váy cổ chéo lộ lưng nhỏ, rất thuận tiện để cởi.
Khi dây váy từng bước một cởi ra, Thần Ngàn Ấm lo lắng đến mức cô bắt đầu run theo từng nhịp thở.
Cư nhiên anh giúp cô cởi đồ, chẳng lẽ anh nghĩ muốn...
Lúc này, cô nên tiếp tục giả bộ ngủ hay tỉnh lại?
Ô, mắc cở chết người.
Chán ghét, tại sao anh có thể thừa dịp cô ngủ mà làm ra chuyện này?
Chẳng lẽ, từ trước đến giờ, quần áo đều là do anh thay cho?
Vậy chẳng phải sớm bị nhìn thấy hết rồi?
Thần Ngàn Ấm miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào mảnh dán phía trước đã bị tuột xuống.
Oanh!
Để mặc váy đẹp, cô chỉ dán miếng silicon (miếng dán ngực thay bra), nhưng vì cùng anh giành ly nước nên miếng dán đã sớm tuột xuống một chút, bây giờ thì...
Khôngggg!
Tưởng tượng đến anh nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, khuôn mặt Thần Ngàn Ấm đỏ bừng, xấu hổ vô cùng xấu hổ.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Cô không thể giả bộ được nữa...
Cô càng nghĩ càng ngượng ngùng, như nào lại không để ý đến chuyện này, cô vô thức cắn chặt cánh môi.
Dù bận nhưng Mộ Diễn Đình vẫn muốn thưởng thức hành động vừa vụng về vừa ngốc nghếch của cô. Ngay sau đó, ánh mắt không khỏi nhìn khuôn mặt của cô, qua vài phút mới mỉm cười vạch trần: Giả bộ lâu như vậy, không khó chịu sao?
Dứt lời, không chờ Thần Ngàn Ấm phản ứng, anh trực tiếp bế cô lên, giọng nói trầm thấp ở trong gió vô cùng quyến rũ: Chúng ta về nhà.
Vâng.
Thần Ngàn Ấm liên tục gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng cọ vào lồng ngực cường tráng của anh, chóp mũi đều là hơi thở nam tính trấn an cô, giây phút này, cô cảm thấy tất cả hạnh phúc mà cô chưa từng có.
Mộ Diễn Đình ôm cô đến thẳng bãi đỗ xe, đặt cô xuống ghế bên cạnh.
Trên đường trở về biệt thự, Thần Ngàn Ấm ngượng ngùng không dám đối mặt với anh, dứt khoát nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, nhìn một chút lại không cẩn thận ngủ quên.
Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Mộ Diễn Đình nhìn con mèo nhỏ đang ngủ, không nói lên lời.
Cô bé này, nhất định là tiểu Trư chuyển thế thành.
Không muốn cô phải tỉnh giấc, Mộ Diễn Đình đành phải nhẹ nhàng ôm cô vào nhà.
Thực ra lúc xe dừng, Thần Ngàn Ấm đã tỉnh nhưng đột nhiên nghĩ lại vài lần trước cô cũng ngủ quên, có chút tò mò muốn biết anh làm như thế nào. Cho nên, cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ, mặc ý để anh ôm về phòng.
Lưng được đặt lên nệm mềm mại, cô liền cảm giác được hai tay anh rút lại, tiếp theo không có động tĩnh.
Ai...Cứ như vậy sao?
Thất vọng!
Cô thầm than thở.
Rất muốn mở mắt nhìn trộm một chút xem anh có rời đi hay không, nhưng rốt cuộc vẫn là không dám, bởi vì sợ anh phát hiện cô giả bộ ngủ.
Mộ Diễn Đình không rời đi, mà ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn cô.
Nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt cách đây không lâu, đôi mắt thâm thúy của Mộ Diễn Đình nhíu lại, xuất hiện một loại cảm giác phức tạp.
Tưởng rằng tính cách của anh có thể kiềm chế, ai ngờ vẫn phải phá vỡ ranh giới chịu thua dưới tay cô, tuy không biết hậu quả ra sao, nhưng lúc này anh không hối hận.
Thấy tóc trên trán rủ xuống chạm vào mắt cô, Mộ Diễn Đình đưa tay giúp cô vén ra sau tai, lại phát hiện đôi mi cong của cô nhẹ run rẩy.
Giả bộ ngủ?
A!
Khóe môi của anh khẽ nhếch lên, bàn tay to cố ý theo vành tai xuống dưới cổ, sau đó chậm rãi hướng phía lưng cô tìm kiếm.
Hôm nay, cô mặc váy cổ chéo lộ lưng nhỏ, rất thuận tiện để cởi.
Khi dây váy từng bước một cởi ra, Thần Ngàn Ấm lo lắng đến mức cô bắt đầu run theo từng nhịp thở.
Cư nhiên anh giúp cô cởi đồ, chẳng lẽ anh nghĩ muốn...
Lúc này, cô nên tiếp tục giả bộ ngủ hay tỉnh lại?
Ô, mắc cở chết người.
Chán ghét, tại sao anh có thể thừa dịp cô ngủ mà làm ra chuyện này?
Chẳng lẽ, từ trước đến giờ, quần áo đều là do anh thay cho?
Vậy chẳng phải sớm bị nhìn thấy hết rồi?
Thần Ngàn Ấm miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào mảnh dán phía trước đã bị tuột xuống.
Oanh!
Để mặc váy đẹp, cô chỉ dán miếng silicon (miếng dán ngực thay bra), nhưng vì cùng anh giành ly nước nên miếng dán đã sớm tuột xuống một chút, bây giờ thì...
Khôngggg!
Tưởng tượng đến anh nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, khuôn mặt Thần Ngàn Ấm đỏ bừng, xấu hổ vô cùng xấu hổ.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Cô không thể giả bộ được nữa...
Cô càng nghĩ càng ngượng ngùng, như nào lại không để ý đến chuyện này, cô vô thức cắn chặt cánh môi.
Dù bận nhưng Mộ Diễn Đình vẫn muốn thưởng thức hành động vừa vụng về vừa ngốc nghếch của cô. Ngay sau đó, ánh mắt không khỏi nhìn khuôn mặt của cô, qua vài phút mới mỉm cười vạch trần: Giả bộ lâu như vậy, không khó chịu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/141
|