Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Ngàn Ấm vốn đã phiếm hồng, càng trở nên đỏ ửng: Cái kia.. Hắc hắc, vừa mới đùa với chú thôi.
Kỳ thật, từ nhỏ đến lớn Thần Ngàn Ấm đều gọi Mộ Diễn Đình là chú, giống như thói quen cho nên anh cảm thấy rất bình thường, nhưng ba chữ chú Đình Đình như thế nào lại dễ nghe như vậy.
Đổ mồ hôi đổ mồ hôi, cô vừa rồi không biết lấy dũng khí ở đâu, nhất thời não nóng liền gọi như vậy, về sau đánh chết cũng không dám, oa!
Đùa?
Mộ Diễn Đình khẽ nhếch môi, khuôn mặt anh tuấn dần dần mỉm cười: Chú không ngại khi cháu tiếp tục.
Thần Ngàn Ấm: ...
Anh có sở thích đặc biệt? Thích cô gọi là chú Đình Đình ? Đổ mồ hôi, cuồng mồ hôi!
Tới tìm chú có việc gì?
Sau khi trầm mặc một hồi, Mộ Diễn Đình lên tiếng đề cập vấn đề chính.
Anh rất hiểu Thần Ngàn Ấm, nếu không phải có chuyện quan trọng, cô tuyệt đối sẽ không chủ động đến công ty.
Chẳng lẽ cảm thấy bản thân sai rồi, đến tìm anh xin lỗi?
Mộ Diễn Đình thầm nghĩ, nếu đã như vậy, anh nên tha thứ cho cô hay không?
Đáng tiếc, anh suy nghĩ quá nhiều...
Chú, dì Khiếm Hoa tới tìm cháu nói chuyện của Duệ Trạch.
Thần Ngàn Ấm đi thẳng vào vấn đề: Dì nhờ cháu nói với chú, hy vọng chú có thể giúp đỡ Duệ Trạch, đưa Duệ Trạch từ Châu Phi trở về.
Mộ Diễn Đình nghe vậy, môi mỉm cười nhanh chóng ngừng lại, giọng cũng lạnh đi vài phần: Đây là mục đích đến tìm?
Không...
Lời nói của anh khiến Thần Ngàn Ấm khó xử.
Thấy cô không trả lời, Mộ Diễn Đình từ ghế đứng lên, cầm máy tính đi về phía bàn làm việc, bộ dạng như không muốn nói chuyện.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm không khỏi hỗn độn: Sao lại thế này? Vừa rồi không phải rất tốt sao, vì cái gì đột nhiên mặt anh biến sắc?
Chẳng lẽ cô nói sai?
Cô cắn môi, một lát sau, cuối cùng cũng biết anh tức giận vì cái gì.
Thần Ngàn Ấm nở nụ cười rạng rỡ, đi phía sau anh, đợi anh ngồi xuống ghế, cô lập tức chân cẩu giúp anh đấm lưng, nói: Chú à, chú đừng tức giận. Cháu biết không nói với chú chuyện được nhận vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, là cháu sai, nhưng lúc trước cháu không có ý định muốn đi, sau quyết định lại, liền nói với chú đầu tiên nha.
Nghe cô giải thích, khuôn mặt tuấn tú buộc chặt của Mộ Diễn Đình dịu đi: Hiện tại thì sao?
Hiện tại?
Thần Ngàn Ấm nháy mắt, rất nhanh trả lời: Cháu nghe theo chú, chú để cho cháu đi cháu liền đi.
Thực ra, không phải cô không có chủ kiến, mà cô tin Mộ Diễn Đình sẽ không để cô chịu thiệt, còn nữa, anh lớn hơn cô vài tuổi, lại ưu tú tài giỏi, nhất định sẽ cho cô ý kiến tốt.
Hơn nữa, sở dĩ cô muốn đi Anh quốc, xét đến cùng cũng là vì anh, nhưng nếu vì chuyện này mà tình cảm của hai người càng ngày càng tồi tệ, chẳng phải là được một mất mười sao?
Cô không muốn đâu.
Mộ Diễn Đình nhìn cô, đôi mắt như những vì sao xẹt qua vài tia sáng: Thực sự nghe chú?
Vâng.
Cô thành thực gật đầu.
Một tuần nữa Đại học Bắc Kinh bắt đầu học. Trong thời gian này, cháu suy nghĩ thật kỹ, nếu vẫn quyết định đi Anh quốc, chú không ngăn cản.
Mộ Diễn Đình lui từng bước nói.
Mặc dù không muốn để cô đi, nhưng anh vẫn là tôn trọng ý kiến của cô, cho nên để cho cô suy nghĩ một thời gian rồi tự đưa ra quyết định.
Thần Ngàn Ấm thấy thế, trong lòng không khỏi dâng lên dòng nước ấm.
Cô không kìm nổi lòng, vòng tay ôm cổ anh, cằm để trên vai anh, dịu dàng hỏi: Nếu cháu... thực sự đi Anh quốc, chú có tới thăm cháu không?
Kỳ thật, từ nhỏ đến lớn Thần Ngàn Ấm đều gọi Mộ Diễn Đình là chú, giống như thói quen cho nên anh cảm thấy rất bình thường, nhưng ba chữ chú Đình Đình như thế nào lại dễ nghe như vậy.
Đổ mồ hôi đổ mồ hôi, cô vừa rồi không biết lấy dũng khí ở đâu, nhất thời não nóng liền gọi như vậy, về sau đánh chết cũng không dám, oa!
Đùa?
Mộ Diễn Đình khẽ nhếch môi, khuôn mặt anh tuấn dần dần mỉm cười: Chú không ngại khi cháu tiếp tục.
Thần Ngàn Ấm: ...
Anh có sở thích đặc biệt? Thích cô gọi là chú Đình Đình ? Đổ mồ hôi, cuồng mồ hôi!
Tới tìm chú có việc gì?
Sau khi trầm mặc một hồi, Mộ Diễn Đình lên tiếng đề cập vấn đề chính.
Anh rất hiểu Thần Ngàn Ấm, nếu không phải có chuyện quan trọng, cô tuyệt đối sẽ không chủ động đến công ty.
Chẳng lẽ cảm thấy bản thân sai rồi, đến tìm anh xin lỗi?
Mộ Diễn Đình thầm nghĩ, nếu đã như vậy, anh nên tha thứ cho cô hay không?
Đáng tiếc, anh suy nghĩ quá nhiều...
Chú, dì Khiếm Hoa tới tìm cháu nói chuyện của Duệ Trạch.
Thần Ngàn Ấm đi thẳng vào vấn đề: Dì nhờ cháu nói với chú, hy vọng chú có thể giúp đỡ Duệ Trạch, đưa Duệ Trạch từ Châu Phi trở về.
Mộ Diễn Đình nghe vậy, môi mỉm cười nhanh chóng ngừng lại, giọng cũng lạnh đi vài phần: Đây là mục đích đến tìm?
Không...
Lời nói của anh khiến Thần Ngàn Ấm khó xử.
Thấy cô không trả lời, Mộ Diễn Đình từ ghế đứng lên, cầm máy tính đi về phía bàn làm việc, bộ dạng như không muốn nói chuyện.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm không khỏi hỗn độn: Sao lại thế này? Vừa rồi không phải rất tốt sao, vì cái gì đột nhiên mặt anh biến sắc?
Chẳng lẽ cô nói sai?
Cô cắn môi, một lát sau, cuối cùng cũng biết anh tức giận vì cái gì.
Thần Ngàn Ấm nở nụ cười rạng rỡ, đi phía sau anh, đợi anh ngồi xuống ghế, cô lập tức chân cẩu giúp anh đấm lưng, nói: Chú à, chú đừng tức giận. Cháu biết không nói với chú chuyện được nhận vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, là cháu sai, nhưng lúc trước cháu không có ý định muốn đi, sau quyết định lại, liền nói với chú đầu tiên nha.
Nghe cô giải thích, khuôn mặt tuấn tú buộc chặt của Mộ Diễn Đình dịu đi: Hiện tại thì sao?
Hiện tại?
Thần Ngàn Ấm nháy mắt, rất nhanh trả lời: Cháu nghe theo chú, chú để cho cháu đi cháu liền đi.
Thực ra, không phải cô không có chủ kiến, mà cô tin Mộ Diễn Đình sẽ không để cô chịu thiệt, còn nữa, anh lớn hơn cô vài tuổi, lại ưu tú tài giỏi, nhất định sẽ cho cô ý kiến tốt.
Hơn nữa, sở dĩ cô muốn đi Anh quốc, xét đến cùng cũng là vì anh, nhưng nếu vì chuyện này mà tình cảm của hai người càng ngày càng tồi tệ, chẳng phải là được một mất mười sao?
Cô không muốn đâu.
Mộ Diễn Đình nhìn cô, đôi mắt như những vì sao xẹt qua vài tia sáng: Thực sự nghe chú?
Vâng.
Cô thành thực gật đầu.
Một tuần nữa Đại học Bắc Kinh bắt đầu học. Trong thời gian này, cháu suy nghĩ thật kỹ, nếu vẫn quyết định đi Anh quốc, chú không ngăn cản.
Mộ Diễn Đình lui từng bước nói.
Mặc dù không muốn để cô đi, nhưng anh vẫn là tôn trọng ý kiến của cô, cho nên để cho cô suy nghĩ một thời gian rồi tự đưa ra quyết định.
Thần Ngàn Ấm thấy thế, trong lòng không khỏi dâng lên dòng nước ấm.
Cô không kìm nổi lòng, vòng tay ôm cổ anh, cằm để trên vai anh, dịu dàng hỏi: Nếu cháu... thực sự đi Anh quốc, chú có tới thăm cháu không?
/141
|