Em nói gì?
Mộ Diễn Đình liếc nhìn Hạ Liên Tôn, lạnh nhạt hỏi lại.
Biết rõ anh không nói đùa, Hạ Liên Tôn thực sự choáng váng: Oa, thật vô lý! Dựa vào cái gì cây vạn tuế nghìn năm có thể nở hoa, bông hoa siêu đẹp trai như em đây, người gặp người thích nhưng vẫn là cẩu độc thân? Không công bằng.
Giọng Hạ Liên Tôn nói lớn, lúc này hắn vô cùng kích động, âm thành từ đầu bên kia truyền tới khiến Thần Ngàn Ấm nhịn không được che lấy lỗ tai.
Mộ Diễn Đình phát hiện hành động nhỏ của cô, không khỏi nhíu mày, lạnh giọng nói với Hạ Liên Tôn: Được rồi, trước hết như vậy đi.
Cái gì?
Hạ Liên Tôn chớp mắt: Anh Diễn Đình, em còn chưa gặp chị dâu.
Sau này sẽ gặp.
Mộ Diễn Đình nghiêm túc trả lời.
Hạ Liên Tôn không bằng lòng, liên tục kêu trời kêu đất: Không được!Chị dâu, chị mau tới đây, chị dâu, chị dâu...
A...
Thần Ngàn Ấm bị hắn chọc cười, lông mày khẽ cong lên, khuôn mặt đẹp tới mê người.
Mộ Diễn Đình thấy thế, đột nhiên có chút ghen tị, dứt khoát ngăn cản: Tắt máy.
Ô anh Diễn Đình...
Chuyện anh kết hôn tạm thời giữ bí mật, em không được nói cho bất kỳ ai.
Trước khi tắt máy, Mộ Diễn Đình lớn tiếng cảnh cáo.
Hạ Liên Tôn chán nản làm ồn: Không phải chứ? Anh biết rõ em rất khó giữ bí mật, hơn nữa tin tức động trời như vậy, còn không cho phép nói ra. Trời ạ, đây không phải cố ý gài bẫy em sao?
Mộ Diễn Đình cắn môi, ánh mắt thâm thúy xẹt qua vài tia bỡn cợt: Chính em nhảy vào hố, trách được ai?
Oa oa...
Được rồi, cứ như vậy!
Dứt lời, anh trực tiếp tắt màn hình.
Anh, anh à...
Hạ Liên Tôn chưa từ bỏ ý định gọi vài câu, đáng tiếc, chào đón hắn là âm thanh ngắt quãng.
A...a trái tim tôi bị tổn thương oa...
Hắn nhịn không được ở trong phòng làm việc gào khóc kêu la.
Ai khiến em bị tổn thương?
Lúc này, một giọng nữ trầm ấm chợt vang lên, dọa hắn sợ nhảy dựng.
Khụ...
Nhìn người đi tới, Hạ Liên Tôn lập tức ngồi thẳng người, thần sắc khôi phục bình thường: Chị An Tiệp? Sao chị lại tới đây?
Có người muốn hợp tác với giải trí HL, nên chị đến tìm em.
Lục An Tiệp tao nhã thướt tha đi tới ngồi xuống chiếc bàn đối diện Hạ Liên Tôn, giọng mềm nhẹ hỏi hắn: Không làm phiền em chứ?
Không có, không có. Rất hoan nghênh.
Hạ Liên Tôn cười ha ha lên tiếng.
Vậy là tốt rồi.
Lục An Tiệp khéo miệng mỉm cười, không chút do dự lấy tài liệu trong túi ra.
Hạ Liên Tôn dùng ánh mắt dò xét Lục An Tiệp, thấy sắc mặt cô trầm tĩnh, mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Hừ, nhất định chị ấy không nghe được cuộc trò chuyện của mình và anh Diễn Đình, cám ơn trời đất! Chẳng may không cẩn thận để lộ bí mật, anh ấy sẽ giết người đấy, gào khóc!
Nhưng mà, thật sự Lục An Tiệp không nghe thấy sao?
Không phải vậy chứ?
Những ngón tay nhỏ bé của Lục An Tiệp vô thức siết chặt tập tài liệu, trong đầu suy nghĩ mờ ám.
Mộ Diễn Đình thực sự có bạn gái?
Chẳng lẽ là Thần Ngàn Ấm?
Không, không có khả năng!
Bất luận là ai, thì tuyệt đối không phải là cô gái kia...
______
Mộ Diễn Đình đóng máy tính, thấy Thần Ngàn Ấm vẫn đứng yên một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, thoạt nhìn ngây ngốc rất đáng yêu, anh nhướn mày, trầm giọng gọi cô: Còn ngây ngốc ở đó là gì? Lại đây!
Rốt cục không có người thứ ba ở đây, Thần Ngàn Ấm không phải gò bó bản thân, cô tươi cười đi tới trước mặt Mộ Diễn Đình, ngọt ngào gọi một tiếng: Chú...
Mộ Diễn Đình dựa vào sofa, chậm rãi nâng cằm, giống cười mà không phải cười: Tại sao không gọi chú Đình Đình?
Mộ Diễn Đình liếc nhìn Hạ Liên Tôn, lạnh nhạt hỏi lại.
Biết rõ anh không nói đùa, Hạ Liên Tôn thực sự choáng váng: Oa, thật vô lý! Dựa vào cái gì cây vạn tuế nghìn năm có thể nở hoa, bông hoa siêu đẹp trai như em đây, người gặp người thích nhưng vẫn là cẩu độc thân? Không công bằng.
Giọng Hạ Liên Tôn nói lớn, lúc này hắn vô cùng kích động, âm thành từ đầu bên kia truyền tới khiến Thần Ngàn Ấm nhịn không được che lấy lỗ tai.
Mộ Diễn Đình phát hiện hành động nhỏ của cô, không khỏi nhíu mày, lạnh giọng nói với Hạ Liên Tôn: Được rồi, trước hết như vậy đi.
Cái gì?
Hạ Liên Tôn chớp mắt: Anh Diễn Đình, em còn chưa gặp chị dâu.
Sau này sẽ gặp.
Mộ Diễn Đình nghiêm túc trả lời.
Hạ Liên Tôn không bằng lòng, liên tục kêu trời kêu đất: Không được!Chị dâu, chị mau tới đây, chị dâu, chị dâu...
A...
Thần Ngàn Ấm bị hắn chọc cười, lông mày khẽ cong lên, khuôn mặt đẹp tới mê người.
Mộ Diễn Đình thấy thế, đột nhiên có chút ghen tị, dứt khoát ngăn cản: Tắt máy.
Ô anh Diễn Đình...
Chuyện anh kết hôn tạm thời giữ bí mật, em không được nói cho bất kỳ ai.
Trước khi tắt máy, Mộ Diễn Đình lớn tiếng cảnh cáo.
Hạ Liên Tôn chán nản làm ồn: Không phải chứ? Anh biết rõ em rất khó giữ bí mật, hơn nữa tin tức động trời như vậy, còn không cho phép nói ra. Trời ạ, đây không phải cố ý gài bẫy em sao?
Mộ Diễn Đình cắn môi, ánh mắt thâm thúy xẹt qua vài tia bỡn cợt: Chính em nhảy vào hố, trách được ai?
Oa oa...
Được rồi, cứ như vậy!
Dứt lời, anh trực tiếp tắt màn hình.
Anh, anh à...
Hạ Liên Tôn chưa từ bỏ ý định gọi vài câu, đáng tiếc, chào đón hắn là âm thanh ngắt quãng.
A...a trái tim tôi bị tổn thương oa...
Hắn nhịn không được ở trong phòng làm việc gào khóc kêu la.
Ai khiến em bị tổn thương?
Lúc này, một giọng nữ trầm ấm chợt vang lên, dọa hắn sợ nhảy dựng.
Khụ...
Nhìn người đi tới, Hạ Liên Tôn lập tức ngồi thẳng người, thần sắc khôi phục bình thường: Chị An Tiệp? Sao chị lại tới đây?
Có người muốn hợp tác với giải trí HL, nên chị đến tìm em.
Lục An Tiệp tao nhã thướt tha đi tới ngồi xuống chiếc bàn đối diện Hạ Liên Tôn, giọng mềm nhẹ hỏi hắn: Không làm phiền em chứ?
Không có, không có. Rất hoan nghênh.
Hạ Liên Tôn cười ha ha lên tiếng.
Vậy là tốt rồi.
Lục An Tiệp khéo miệng mỉm cười, không chút do dự lấy tài liệu trong túi ra.
Hạ Liên Tôn dùng ánh mắt dò xét Lục An Tiệp, thấy sắc mặt cô trầm tĩnh, mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Hừ, nhất định chị ấy không nghe được cuộc trò chuyện của mình và anh Diễn Đình, cám ơn trời đất! Chẳng may không cẩn thận để lộ bí mật, anh ấy sẽ giết người đấy, gào khóc!
Nhưng mà, thật sự Lục An Tiệp không nghe thấy sao?
Không phải vậy chứ?
Những ngón tay nhỏ bé của Lục An Tiệp vô thức siết chặt tập tài liệu, trong đầu suy nghĩ mờ ám.
Mộ Diễn Đình thực sự có bạn gái?
Chẳng lẽ là Thần Ngàn Ấm?
Không, không có khả năng!
Bất luận là ai, thì tuyệt đối không phải là cô gái kia...
______
Mộ Diễn Đình đóng máy tính, thấy Thần Ngàn Ấm vẫn đứng yên một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, thoạt nhìn ngây ngốc rất đáng yêu, anh nhướn mày, trầm giọng gọi cô: Còn ngây ngốc ở đó là gì? Lại đây!
Rốt cục không có người thứ ba ở đây, Thần Ngàn Ấm không phải gò bó bản thân, cô tươi cười đi tới trước mặt Mộ Diễn Đình, ngọt ngào gọi một tiếng: Chú...
Mộ Diễn Đình dựa vào sofa, chậm rãi nâng cằm, giống cười mà không phải cười: Tại sao không gọi chú Đình Đình?
/141
|