Trong khách sạn còn có một tinh vực cường giả, chỉ dựa vào tử đỉnh ngăn cách chắc sẽ không đủ, Lâm Lạc lại triển khai lĩnh vực tự thân để che lấp thanh âm rồi mới lên giường với Lạc Ngưng Vân.
Đối với Lạc Ngưng Vân Lai thì cách biệt với Lâm Lạc chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với Lâm Lạc mà nói cũng là gần như một tháng ly biệt.
Tuy rằng hắn không mê luyến nữ sắc nhưng vì quan hệ song tu mà nhu cầu của hắn về phương diện này cũng lớn. Nếu một tháng luôn chiến đấu thì tinh lực quá thịnh của hắn còn có chỗ phát tiết vậy thì không sao.
Nhưng một tháng này lại khác, hắn ở chung với Phong Sở Liên đủ để cho bất luận kẻ nào khuynh đảo nhưng tinh lực tràn đầy lại không thể nào phát tiết, ngược lại càng thiêu đốt càng vượng!
Bởi vậy khi cưỡi lên một thiếu nữ muôn vàn xinh đẹp, Lâm Lạc như điên như cuồng, chỉ vài động tác đã làm cho Lạc Ngưng Vân thoát tinh quang, vừa vùi đầu vào hai tòa nhũ phong vừa hào hùng tiến nhập vào chỗ ôn nhuận kia.
“Nhẹ nào, còn lâu mà!” Lạc Ngưng Vân hơi nhíu mày liễu, ánh mắt quyến rũ như nước.
Lâm Lạc giảm tốc độ, vừa xoa nắn kiều đồn vừa hôn lên đôi môi đỏ thắm, rất nhanh làm cho nàng nhũn đi, chuẩn bị chinh phạt cùng hắn.
Động tác hai người nhất thời cuồng dã, thanh âm va chạm không ngớt. Lạc Ngưng Vân cũng không ngừng rên rỉ, làm cho Lâm Lạc càng thêm ra sức cày cấy.
Qua hai canh giờ đại chiến kịch liệt, trong phòng mới khôi phục im lặng, hai người vẫn như cũ ôm siết, Lâm Lạc bắt đầu kể lại chuyện đã phát sinh.
Lạc Ngưng Vân biết được có một nam nhân kỳ lạ muốn tuyển Lâm Lạc làm hôn phu thì không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không thể trốn sao?” Trong ý thức của nàng, Lâm Lạc đã là người cường đại nhất trên đời này. Có thể lợi hại hơn hắn cũng chỉ có thiên thượng thần linh, ngay cả Lâm Lạc cũng không kế khả thi thì tình huống hoàn toàn không thể tưởng tượng.
Lâm Lạc cười khổ một chút, nếu là một linh vực chí tôn xem hắn là mục tiêu thì hắn có năng lực chạy trốn đi đâu?
Hơn nữa, Phong Sở Liên mạnh đến đáng sợ, ngay cả Nghiêm Thanh cũng không là đối thủ của nàng. Nếu như để nàng vào tới Hận Tuyệt cốc thì nói không chừng sẽ liên lụy tới đám Tô Mị, Lâm Lạc tuyệt không dám mạo hiểm!
Hai người nói lời tâm tình, đến cao hứng nhịn không được lại hoan hảo một lần, vầy vò cho Lạc Ngưng Vân mềm nhũn. Nàng vốn đầy đặn giờ lai càng quyến rũ, từ bộ ngực cao vút đến kiều đồn tròn trịa đều làm người ta nổi dục hỏa muốn làm quỷ phong lưu.
Nhưng theo sắc trời sáng dần, Lâm Lạc vẫn phải đem Lạc Ngưng Vân thu vào tử đỉnh. Nếu để cho Phong Sở Liên phát hiện Lạc Ngưng Vân thì với nữ vương hoàn toàn không nói đạo lý này chắc sẽ ra tay hạ sát.
Cũng may Lâm Lạc lo lắng không công, với sự tự kỷ của Phong Sở Liên dĩ nhiên sẽ cho rằng Lâm Lạc bị thần hồn điên đảo, đâu có thể nào muốn trốn? Trên thực tế, nếu không phải Lâm Lạc vẫn xem nàng là Tử Nhân Yêu để nhắc nhở bản thân thì thật sự có khả năng hoàn toàn rơi vào lưới tình. Sắc đẹp của nàng có thể làm cho nữ nhân trong thiên hạ thất sắc!
Trong tình huống như vậy, Phong Sở Liên sao còn phải lưu ý Lâm Lạc. Người ta nhưng là Phong hậu, mỹ nữ đệ nhất thiên hạ. Chỉ có nàng chọn lựa vị hôn phu còn nam nhân nào dám từ chối nàng?
Tuy rằng Phong Sở Liên nói là muốn đi Thiên Phương vực tiếp tục tìm kiếm vị hôn phu hậu tuyển, nhưng nàng cũng không sốt ruột, dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy nơi nơi, mỗi lần đến chỗ nào đều làm cho nam nữ già trẻ ở đó thét chói tai, xưng thần dưới váy.
Nếu như nàng muốn xưng bá Đông châu thì căn bản không cần nàng cường đại đến tinh hoàng tam trọng thiên, chỉ tính sự tuyệt đại tao nhã của nàng đã đủ để dễ dàng chinh phục thế giới này, không có bất luận kẻ nào phản kháng.
Một ngày này, bọn họ đi tới Binh Nhạc sơn nổi tiếng nhất Phương Lâm vực. Lúc lên đỉnh nhìn ra xa chỉ thấy quần sơn và một hồ nước tiếp liền một chỗ. Sơn tiếp thủy, thủy mênh mông, diễm lệ tuyệt đỉnh.
Giữa cảnh đẹp như vậy, Phong Sở Liên một thân y phục tuyết trắng phơ phất trong gió núi, giống như tiên nữ xuống trần, như muốn theo gió bay đi, đẹp đến tuyệt đỉnh.
Lâm Lạc giận dữ tự đề tỉnh, tuy hắn biết nàng là nam nhân nhưng lúc này tim đập thình thịch, hô hấp sắp nghẹn lại, thật sự là xong đời !
Oành!
Hắn lại đụng đầu vào vách đá bên cạnh khiến nó vỡ nát dưới lực lượng chủ linh cảnh.
“Ha ha ha!” Phong Sở Liên cùng hai thị nữ Thanh Nguyệt, Phồn Tinh đều cười lên duyên dáng. Dọc theo đường đi, Lâm Lạc cũng không biết bởi vì sao mà “ngứa đầu” nhiều lần.
Nam nhân ngu đần này làm cho các nàng đều cảm thấy rất ý tứ.
Không được, nhất định phải rời đi! Nếu không hắn chắc sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, thành tựu một đoạn nghiệt duyên !
Lâm Lạc hạ quyết định phải bỏ trốn, hơn nữa hắn cũng mơ hồ phát hiện Phong Sở Liên không “Giám thị” hắn, bởi vì nữ vương kiêu ngạo này căn bản không cần làm như thế!
Ban đêm, sau khi bọn họ vào ở một khách sạn, Lâm Lạc lợi dụng tử đỉnh ngăn cách khí tức, lặng lẽ trốn, thẳng đến hơn mười dặm mới triển khai thân hình bay nhanh mà đi.
Một đường chạy đến bảy ngày bảy đêm cũng không thấy Phong Sở Liên đuổi theo, như vậy coi như nàng sẽ không quan tâm hắn nữa.
Bất quá cũng có thể nàng đã sớm phát hiện, chỉ là khinh thường mà thôi!
Nghĩ đến đây, Lâm Lạc tự nhiên có cảm giác buồn bã, không khỏi lại đụng đầu vào một thân cây. Thật ra hắn đã có thể trốn sớm hơn, chậm chạp rời đi chẳng lẽ vì ôm vài phần ảo mộng với nàng?
Lâm Lạc không khỏi sợ hãi, ý thức được bất tri bất giác đã bị Phong Sở Liên mê muội không nhẹ!
Phải mau chóng về tới Hận Tuyệt cốc, chỉ có tình yêu với đám Tô Mị mới có thể đuổi đi di chứng của Tử Nhân Yêu lưu lại!
Lâm Lạc đem Lạc Ngưng Vân phóng ra, cũng cố dùng ân ái triền miên để xua đi. Chỉ là nàng không có mị lực lớn đến mức làm Lâm Lạc quên Phong Sở Liên, chỉ có đám Tô Mị mới có thể làm được.
Cho dù Lâm Lạc hiện tại đạt tới chủ linh cảnh, nhưng về mặt tốc độ cũng không có biến hóa nghiêng trời lệch đất, Thiên Phương vực cách Lãng Nguyệt vực năm đại vực, Lâm Lạc qua bốn tháng mới tiến vàoLãng Nguyệt vực, về tới Hận Tuyệt cốc.
“Ngốc tử!”
“Lâm Lạc!”
“Đại phôi đản!”
“Lạc nhi!”
Một đám nương tử vây lại đón, lúc nhìn đến Lạc Ngưng Vân thì chúng nữ có biểu tình khác nhau, lại chỉ có Nghiêm Thanh nhìn hắn tán thưởng, ý bảo ánh mắt hắn không tệ, nữ nhân này tuy rằng thành thục nhưng mông to ngực nẩy như Lữ Nguyệt Đồng, tuyệt đối là rất tốt!
Sau khi biết Lâm Lạc đã luyện hóa nhất kiện thánh khí, đạt tới chủ linh cảnh, đám Tô Mị tự nhiên vui mừng quá đỗi, ngay cả Nghiêm Thanh cũng lấy làm kỳ lạ.
Nàng có thể nói là phản đồ của Thiểm Điện tộc, tuy rằng Thiểm Điện tộc có thánh khí tồn tại nhưng nàng cũng không có khả năng đi ra, nếu không còn gấp gáp tăng tiến tu vi?
Chỉ có vẻ mặt Thủy Doanh Tâm thiểu não, nói:“Đáng tiếc, nhất kiện thánh khí vậy mà để hư!” Nàng khiêu khích nhìn Lâm Lạc, nói,“Xú nam nhân, ngươi hiện tại cũng đạt tới chủ linh cảnh, có dám cùng bản thống lĩnh tái chiến hay không?”
“Cầu còn không được!” Lâm Lạc sớm đã muốn hành hạ nàng, thấy nàng chủ động khiêu chiến, nào có đạo lý không đáp ứng.
“Ha ha, nể mặt đám Kinh Hồng, bản thống lĩnh sẽ không đánh mặt ngươi!” Thủy Doanh Tâm kiêu ngạo nói.
“Hừ, cũng không biết là ai đánh ai đâu!”
Hai người đều bay lên trời, bọn họ đều là cao thủ chủ linh cảnh, một khi ra tay thì lực phá hoại quá mạnh mẽ, chỉ có ở thiên không khai chiến mới có thể không chỗ nào cố kỵ.
“Ta cầm cái, mọi người đến mua người nào thắng!” Đường Điềm chỉ e thiên hạ bất loạn, lập tức vỗ tay kêu lên,“Đại phôi đản mua hai trả ba, Thủy tỷ tỷ mua ba trả bốn!”
Theo như nàng thấy, vẫn là Thủy Doanh Tâm có phần thắng rất cao, tự nhiên đặt cửa Lâm Lạc ăn cao hơn.
Đám Tô Mị đều cười hì hì, dù sao có Nghiêm Thanh tọa trấn, Thủy Doanh Tâm có điên cuồng cũng không khả năng đả thương Lâm Lạc nên đều tham gia đặt cửa. Các nàng đều là thê thiếp của Lâm Lạc, dĩ nhiên không có đạo lý để nước chảy ra ngoài, đặt cửa Lâm Lạc thắng lợi.
“Tiểu ma nữ, nếu Doanh Tâm thắng, ngươi tự nhiên kiếm lớn, bất quá nếu là Lạc nhi thắng thì ngươi cũng mất sạch!” Nghiêm Thanh mỉm cười nói, sống chung lâu với Đường Điềm như vậy, dần dần cũng quen thuộc bản chất nha đầu kia.
“Hì hì!” Đường Điềm nháy mắt một cái.
Nghiêm Thanh lập tức hiểu được, nói:“Nếu như ngươi thắng thì dĩ nhiên được tiền, còn nếu thua thì lại không trả!”
“Hư!” Đường Điềm lập tức đưa tay lên miệng,“Cẩn thận đừng làm cho các nàng nghe được!”
Nghiêm Thanh không khỏi bật cười, tiểu ma nữ này thật đúng là làm cho người ta đau đầu!
Trong không trung, Lâm Lạc đã động thủ cùng với Thủy Doanh Tâm.
Lúc này Lâm Lạc đã lên tới cao độ chủ linh cảnh độ cao, về mặt lực lượng không hề thua kém đối phương, hơn nữa nếu không phải lôi hệ công pháp còn chưa đề thăng thì lục hệ đồng tu của Lâm Lạc thậm chí còn trên lực lượng của Thủy Doanh Tâm một bậc!
Hai người thăm dò qua mấy chiêu rồi sử xuất công phu thực, dần dần kịch liệt.
Oành! Oành! Oành!
Giao phong cực kỳ mãnh liệt, khí lưu cuồng bạo cũng không ngừng ập xuống, nếu không phải có Nghiêm Thanh dùng lực đánh tan thì sơn mạch chung quanh đều muốn san thành bình địa !
“Xú nam nhân, đáng giá bản thống lĩnh xuất ra toàn lực!” Thủy Doanh Tâm thét dài, ngũ hành lĩnh vực mở ra, tiểu thế giới hoàn mỹ xuất hiện, hướng về trấn áp Lâm Lạc trấn áp.
“Ngươi đã không phải là đối thủ của ta !” Lâm Lạc mỉm cười, đồng dạng mở ra ngũ hành tiểu thế giới, cũng phóng cao hỏa diễm lực, đem ngũ hành lĩnh vực của Thủy Doanh Tâm phá hư trong nháy mắt!
“Phì, sao gia hỏa này có năng lực như thế!” Thủy Doanh thầm kinh hô, thiếu hỏa hệ lĩnh vực chống đỡ, tiểu thế giới của nàng lập tức sụp đổ, ngũ hành thiếu hỏa lại há có thể tương sinh, nhất thời bị Lâm Lạc áp chế!
Ngũ hành lĩnh vực vô địch trong võ giả cùng giai!
Đây là chân lí tuyệt đối của võ đạo đến bây giờ, Thủy Doanh Tâm cũng quả thật mọi việc đều thuận lợi, nhưng tuyệt đối thật không ngờ thế nào bản thân cũng bị ngũ hành lĩnh vực đánh bại!
Thế giới hoàn chỉnh áp tới, nàng lập tức cảm giác được hít thở không thông, chỉ có thể co rút lại tứ hệ lĩnh vực, miễn cưỡng chống đỡ.
“Đừng tưởng rằng ngươi thắng !” Nàng cơn tức mười phần tế ra hắc sắc trường tiên.
Đối với Lạc Ngưng Vân Lai thì cách biệt với Lâm Lạc chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với Lâm Lạc mà nói cũng là gần như một tháng ly biệt.
Tuy rằng hắn không mê luyến nữ sắc nhưng vì quan hệ song tu mà nhu cầu của hắn về phương diện này cũng lớn. Nếu một tháng luôn chiến đấu thì tinh lực quá thịnh của hắn còn có chỗ phát tiết vậy thì không sao.
Nhưng một tháng này lại khác, hắn ở chung với Phong Sở Liên đủ để cho bất luận kẻ nào khuynh đảo nhưng tinh lực tràn đầy lại không thể nào phát tiết, ngược lại càng thiêu đốt càng vượng!
Bởi vậy khi cưỡi lên một thiếu nữ muôn vàn xinh đẹp, Lâm Lạc như điên như cuồng, chỉ vài động tác đã làm cho Lạc Ngưng Vân thoát tinh quang, vừa vùi đầu vào hai tòa nhũ phong vừa hào hùng tiến nhập vào chỗ ôn nhuận kia.
“Nhẹ nào, còn lâu mà!” Lạc Ngưng Vân hơi nhíu mày liễu, ánh mắt quyến rũ như nước.
Lâm Lạc giảm tốc độ, vừa xoa nắn kiều đồn vừa hôn lên đôi môi đỏ thắm, rất nhanh làm cho nàng nhũn đi, chuẩn bị chinh phạt cùng hắn.
Động tác hai người nhất thời cuồng dã, thanh âm va chạm không ngớt. Lạc Ngưng Vân cũng không ngừng rên rỉ, làm cho Lâm Lạc càng thêm ra sức cày cấy.
Qua hai canh giờ đại chiến kịch liệt, trong phòng mới khôi phục im lặng, hai người vẫn như cũ ôm siết, Lâm Lạc bắt đầu kể lại chuyện đã phát sinh.
Lạc Ngưng Vân biết được có một nam nhân kỳ lạ muốn tuyển Lâm Lạc làm hôn phu thì không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không thể trốn sao?” Trong ý thức của nàng, Lâm Lạc đã là người cường đại nhất trên đời này. Có thể lợi hại hơn hắn cũng chỉ có thiên thượng thần linh, ngay cả Lâm Lạc cũng không kế khả thi thì tình huống hoàn toàn không thể tưởng tượng.
Lâm Lạc cười khổ một chút, nếu là một linh vực chí tôn xem hắn là mục tiêu thì hắn có năng lực chạy trốn đi đâu?
Hơn nữa, Phong Sở Liên mạnh đến đáng sợ, ngay cả Nghiêm Thanh cũng không là đối thủ của nàng. Nếu như để nàng vào tới Hận Tuyệt cốc thì nói không chừng sẽ liên lụy tới đám Tô Mị, Lâm Lạc tuyệt không dám mạo hiểm!
Hai người nói lời tâm tình, đến cao hứng nhịn không được lại hoan hảo một lần, vầy vò cho Lạc Ngưng Vân mềm nhũn. Nàng vốn đầy đặn giờ lai càng quyến rũ, từ bộ ngực cao vút đến kiều đồn tròn trịa đều làm người ta nổi dục hỏa muốn làm quỷ phong lưu.
Nhưng theo sắc trời sáng dần, Lâm Lạc vẫn phải đem Lạc Ngưng Vân thu vào tử đỉnh. Nếu để cho Phong Sở Liên phát hiện Lạc Ngưng Vân thì với nữ vương hoàn toàn không nói đạo lý này chắc sẽ ra tay hạ sát.
Cũng may Lâm Lạc lo lắng không công, với sự tự kỷ của Phong Sở Liên dĩ nhiên sẽ cho rằng Lâm Lạc bị thần hồn điên đảo, đâu có thể nào muốn trốn? Trên thực tế, nếu không phải Lâm Lạc vẫn xem nàng là Tử Nhân Yêu để nhắc nhở bản thân thì thật sự có khả năng hoàn toàn rơi vào lưới tình. Sắc đẹp của nàng có thể làm cho nữ nhân trong thiên hạ thất sắc!
Trong tình huống như vậy, Phong Sở Liên sao còn phải lưu ý Lâm Lạc. Người ta nhưng là Phong hậu, mỹ nữ đệ nhất thiên hạ. Chỉ có nàng chọn lựa vị hôn phu còn nam nhân nào dám từ chối nàng?
Tuy rằng Phong Sở Liên nói là muốn đi Thiên Phương vực tiếp tục tìm kiếm vị hôn phu hậu tuyển, nhưng nàng cũng không sốt ruột, dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy nơi nơi, mỗi lần đến chỗ nào đều làm cho nam nữ già trẻ ở đó thét chói tai, xưng thần dưới váy.
Nếu như nàng muốn xưng bá Đông châu thì căn bản không cần nàng cường đại đến tinh hoàng tam trọng thiên, chỉ tính sự tuyệt đại tao nhã của nàng đã đủ để dễ dàng chinh phục thế giới này, không có bất luận kẻ nào phản kháng.
Một ngày này, bọn họ đi tới Binh Nhạc sơn nổi tiếng nhất Phương Lâm vực. Lúc lên đỉnh nhìn ra xa chỉ thấy quần sơn và một hồ nước tiếp liền một chỗ. Sơn tiếp thủy, thủy mênh mông, diễm lệ tuyệt đỉnh.
Giữa cảnh đẹp như vậy, Phong Sở Liên một thân y phục tuyết trắng phơ phất trong gió núi, giống như tiên nữ xuống trần, như muốn theo gió bay đi, đẹp đến tuyệt đỉnh.
Lâm Lạc giận dữ tự đề tỉnh, tuy hắn biết nàng là nam nhân nhưng lúc này tim đập thình thịch, hô hấp sắp nghẹn lại, thật sự là xong đời !
Oành!
Hắn lại đụng đầu vào vách đá bên cạnh khiến nó vỡ nát dưới lực lượng chủ linh cảnh.
“Ha ha ha!” Phong Sở Liên cùng hai thị nữ Thanh Nguyệt, Phồn Tinh đều cười lên duyên dáng. Dọc theo đường đi, Lâm Lạc cũng không biết bởi vì sao mà “ngứa đầu” nhiều lần.
Nam nhân ngu đần này làm cho các nàng đều cảm thấy rất ý tứ.
Không được, nhất định phải rời đi! Nếu không hắn chắc sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, thành tựu một đoạn nghiệt duyên !
Lâm Lạc hạ quyết định phải bỏ trốn, hơn nữa hắn cũng mơ hồ phát hiện Phong Sở Liên không “Giám thị” hắn, bởi vì nữ vương kiêu ngạo này căn bản không cần làm như thế!
Ban đêm, sau khi bọn họ vào ở một khách sạn, Lâm Lạc lợi dụng tử đỉnh ngăn cách khí tức, lặng lẽ trốn, thẳng đến hơn mười dặm mới triển khai thân hình bay nhanh mà đi.
Một đường chạy đến bảy ngày bảy đêm cũng không thấy Phong Sở Liên đuổi theo, như vậy coi như nàng sẽ không quan tâm hắn nữa.
Bất quá cũng có thể nàng đã sớm phát hiện, chỉ là khinh thường mà thôi!
Nghĩ đến đây, Lâm Lạc tự nhiên có cảm giác buồn bã, không khỏi lại đụng đầu vào một thân cây. Thật ra hắn đã có thể trốn sớm hơn, chậm chạp rời đi chẳng lẽ vì ôm vài phần ảo mộng với nàng?
Lâm Lạc không khỏi sợ hãi, ý thức được bất tri bất giác đã bị Phong Sở Liên mê muội không nhẹ!
Phải mau chóng về tới Hận Tuyệt cốc, chỉ có tình yêu với đám Tô Mị mới có thể đuổi đi di chứng của Tử Nhân Yêu lưu lại!
Lâm Lạc đem Lạc Ngưng Vân phóng ra, cũng cố dùng ân ái triền miên để xua đi. Chỉ là nàng không có mị lực lớn đến mức làm Lâm Lạc quên Phong Sở Liên, chỉ có đám Tô Mị mới có thể làm được.
Cho dù Lâm Lạc hiện tại đạt tới chủ linh cảnh, nhưng về mặt tốc độ cũng không có biến hóa nghiêng trời lệch đất, Thiên Phương vực cách Lãng Nguyệt vực năm đại vực, Lâm Lạc qua bốn tháng mới tiến vàoLãng Nguyệt vực, về tới Hận Tuyệt cốc.
“Ngốc tử!”
“Lâm Lạc!”
“Đại phôi đản!”
“Lạc nhi!”
Một đám nương tử vây lại đón, lúc nhìn đến Lạc Ngưng Vân thì chúng nữ có biểu tình khác nhau, lại chỉ có Nghiêm Thanh nhìn hắn tán thưởng, ý bảo ánh mắt hắn không tệ, nữ nhân này tuy rằng thành thục nhưng mông to ngực nẩy như Lữ Nguyệt Đồng, tuyệt đối là rất tốt!
Sau khi biết Lâm Lạc đã luyện hóa nhất kiện thánh khí, đạt tới chủ linh cảnh, đám Tô Mị tự nhiên vui mừng quá đỗi, ngay cả Nghiêm Thanh cũng lấy làm kỳ lạ.
Nàng có thể nói là phản đồ của Thiểm Điện tộc, tuy rằng Thiểm Điện tộc có thánh khí tồn tại nhưng nàng cũng không có khả năng đi ra, nếu không còn gấp gáp tăng tiến tu vi?
Chỉ có vẻ mặt Thủy Doanh Tâm thiểu não, nói:“Đáng tiếc, nhất kiện thánh khí vậy mà để hư!” Nàng khiêu khích nhìn Lâm Lạc, nói,“Xú nam nhân, ngươi hiện tại cũng đạt tới chủ linh cảnh, có dám cùng bản thống lĩnh tái chiến hay không?”
“Cầu còn không được!” Lâm Lạc sớm đã muốn hành hạ nàng, thấy nàng chủ động khiêu chiến, nào có đạo lý không đáp ứng.
“Ha ha, nể mặt đám Kinh Hồng, bản thống lĩnh sẽ không đánh mặt ngươi!” Thủy Doanh Tâm kiêu ngạo nói.
“Hừ, cũng không biết là ai đánh ai đâu!”
Hai người đều bay lên trời, bọn họ đều là cao thủ chủ linh cảnh, một khi ra tay thì lực phá hoại quá mạnh mẽ, chỉ có ở thiên không khai chiến mới có thể không chỗ nào cố kỵ.
“Ta cầm cái, mọi người đến mua người nào thắng!” Đường Điềm chỉ e thiên hạ bất loạn, lập tức vỗ tay kêu lên,“Đại phôi đản mua hai trả ba, Thủy tỷ tỷ mua ba trả bốn!”
Theo như nàng thấy, vẫn là Thủy Doanh Tâm có phần thắng rất cao, tự nhiên đặt cửa Lâm Lạc ăn cao hơn.
Đám Tô Mị đều cười hì hì, dù sao có Nghiêm Thanh tọa trấn, Thủy Doanh Tâm có điên cuồng cũng không khả năng đả thương Lâm Lạc nên đều tham gia đặt cửa. Các nàng đều là thê thiếp của Lâm Lạc, dĩ nhiên không có đạo lý để nước chảy ra ngoài, đặt cửa Lâm Lạc thắng lợi.
“Tiểu ma nữ, nếu Doanh Tâm thắng, ngươi tự nhiên kiếm lớn, bất quá nếu là Lạc nhi thắng thì ngươi cũng mất sạch!” Nghiêm Thanh mỉm cười nói, sống chung lâu với Đường Điềm như vậy, dần dần cũng quen thuộc bản chất nha đầu kia.
“Hì hì!” Đường Điềm nháy mắt một cái.
Nghiêm Thanh lập tức hiểu được, nói:“Nếu như ngươi thắng thì dĩ nhiên được tiền, còn nếu thua thì lại không trả!”
“Hư!” Đường Điềm lập tức đưa tay lên miệng,“Cẩn thận đừng làm cho các nàng nghe được!”
Nghiêm Thanh không khỏi bật cười, tiểu ma nữ này thật đúng là làm cho người ta đau đầu!
Trong không trung, Lâm Lạc đã động thủ cùng với Thủy Doanh Tâm.
Lúc này Lâm Lạc đã lên tới cao độ chủ linh cảnh độ cao, về mặt lực lượng không hề thua kém đối phương, hơn nữa nếu không phải lôi hệ công pháp còn chưa đề thăng thì lục hệ đồng tu của Lâm Lạc thậm chí còn trên lực lượng của Thủy Doanh Tâm một bậc!
Hai người thăm dò qua mấy chiêu rồi sử xuất công phu thực, dần dần kịch liệt.
Oành! Oành! Oành!
Giao phong cực kỳ mãnh liệt, khí lưu cuồng bạo cũng không ngừng ập xuống, nếu không phải có Nghiêm Thanh dùng lực đánh tan thì sơn mạch chung quanh đều muốn san thành bình địa !
“Xú nam nhân, đáng giá bản thống lĩnh xuất ra toàn lực!” Thủy Doanh Tâm thét dài, ngũ hành lĩnh vực mở ra, tiểu thế giới hoàn mỹ xuất hiện, hướng về trấn áp Lâm Lạc trấn áp.
“Ngươi đã không phải là đối thủ của ta !” Lâm Lạc mỉm cười, đồng dạng mở ra ngũ hành tiểu thế giới, cũng phóng cao hỏa diễm lực, đem ngũ hành lĩnh vực của Thủy Doanh Tâm phá hư trong nháy mắt!
“Phì, sao gia hỏa này có năng lực như thế!” Thủy Doanh thầm kinh hô, thiếu hỏa hệ lĩnh vực chống đỡ, tiểu thế giới của nàng lập tức sụp đổ, ngũ hành thiếu hỏa lại há có thể tương sinh, nhất thời bị Lâm Lạc áp chế!
Ngũ hành lĩnh vực vô địch trong võ giả cùng giai!
Đây là chân lí tuyệt đối của võ đạo đến bây giờ, Thủy Doanh Tâm cũng quả thật mọi việc đều thuận lợi, nhưng tuyệt đối thật không ngờ thế nào bản thân cũng bị ngũ hành lĩnh vực đánh bại!
Thế giới hoàn chỉnh áp tới, nàng lập tức cảm giác được hít thở không thông, chỉ có thể co rút lại tứ hệ lĩnh vực, miễn cưỡng chống đỡ.
“Đừng tưởng rằng ngươi thắng !” Nàng cơn tức mười phần tế ra hắc sắc trường tiên.
/1593
|