Theo như Lâm Lạc nghĩ đến, hẳn là Phong mẫu vào thời điểm “Chế tạo” Phong Sở Liên đã sai lầm, kết quả đẻ ra con trai nhưng lại coi nàng thành nữ nhân, bởi vậy ngay cả Phong Sở Liên cũng đem bản thân trở thành nữ nhân.
Hắn không khỏi thấy đồng cảm, muốn vỗ vai Phong Sở Liên để biểu thị, lại bị đối phương trừng mắt liền chỉ có thể ngượng ngùng rút tay về. Hắn hận không thể tự cắt đầu, Tử Nhân Yêu tự kỷ như thế, sao còn cần đồng tình!
Mắt thấy trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát khỏi Tử Nhân Yêu, Lâm Lạc đơn giản là an tâm, lãnh giáo nàng về tinh vực chi đạo.
Một mặt hắn phải về Hận Tuyệt cốc để an trí Lạc Ngưng Vân, về phương diện khác cũng là vì hướng Nghiêm Thanh hỏi biện pháp đột phá tinh vực.
“Tinh vực?” Phong Sở Liên trong ánh mắt hiện lên một đạo dị sắc,“Xú trùng đã có thể đánh sâu vào tinh vực ? Thiên tư như vậy khiến bổn hậu có điểm nhìn với cặp mắt khác xưa !”
“Hắc hắc, so ra kém ngươi!” Lâm Lạc thở dài, có xuất thân tốt thật sự là hơn người khác phấn đấu mười thế!
Giống như Phong Sở Liên mới gần hai mươi bảy tuổi cũng đã là tinh hoàng tam trọng thiên, chỉ kém một bước sẽ là tinh đế, trở thành tồn tại cường đại nhất toàn bộ hạ giới, vương giả chân chính dưới tinh không, như vậy đâu chỉ là mười thế, thường nhân dù phấn đấu một trăm thế nhất vạn thế cũng không khả năng so cùng nàng!
Nhân sinh chính là không công bình .
Cũng vì cha mẹ hắn đều là hậu nhân của vẫn thần, mẫu thân cũng có truyền thần huyết mạch, sinh con đã có tiềm lực thành thần, nếu không hắn có thiên tư bất phàm như thế sao?
Nếu không phải bởi vì tử đỉnh,
Không đúng, Lâm Hồng Hoang nói tử đỉnh tự bay qua đi tìm hắn, trước đó chưa có người nào từng di động được tử đỉnh, tự nhiên cũng sẽ không được truyền thừa lò luyện Hỗn Độn! Nói cách khác, hắn kỳ thật quả thật truyền thừa huyết mạch thần linh, chính là Lâm gia tổ tiên, tử đỉnh nguyên là tổ huyết của chủ nhân!
Nhưng vị lão tổ này cũng là thiên tư thấp kém như thế sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Lạc suy nghĩ rất nhiều, hận không thể trở lại hàng tỉ năm trước đi, xem vị tổ tiên Lâm gia kia là người thế nào.
“Ân, ở bổn hậu trước mặt cũng dám ngẩn người, xú trùng ngươi không muốn sống chăng?” Phong Sở Liên bực bội, Lâm Lạc lại dám hờ hững với tuyệt thế dung nhan của nàng, đây không phải sỉ nhục sao?
“Hắc, mấy ngày hôm trước đụng đầu đau, ngẫu nhiên ngẩn người!” Lâm Lạc thuận miệng nói.
Phong Sở Liên không khỏi cười duyên, đem Lâm Lạc vừa “Thất lễ” sang một bên, nói:“Bổn hậu cũng không biết nên miêu tả tinh vực chi đạo như thế nào, bởi vì xú trùng ngươi cũng biết, toàn bộ tu vi bổn hậu kế thừa tự mẫu hậu. Bất quá, bổn hậu lại có thể dẫn động tinh thần lực, cho ngươi tự thể nghiệm một chút.”
Nàng làm việc tuyệt không dây dưa, tay phải vươn ra, năm ngón tay thon dài như ngọc, gần như cho trong suốt, giống như một tác phẩm tối hoàn mỹ của thượng thiên.
Hưu hưu hưu!
Vô số đạo tinh quang từ trên chín tầng trời bị xả rơi xuống, hội tụ ở trong tay Phong Sở Liên, hình thành một quang cầu màu trắng, chậm rãi khuếch trương đến khi bằng đầu người.
Đây là Phong Sở Liên muốn cho Lâm Lạc thể hội tinh tế toàn bộ quá trình, nếu không tốc độ tất nhiên phải nhanh hơn vô số lần.
Lâm Lạc không hề dám xem thường lực lượng hội tụ trong tiểu cầu kia. Nếu đem năng lượng này đánh ra mặt đất thì dù Ngân Nguyệt tinh không lập tức hỏng mất, nhưng toàn bộ Đông châu nói không chừng cũng muốn sẽ phân thành mấy mảnh, tái diễn chuyện xưa hơn mười vạn năm trước.
Tay phải Phong Sở Liên nắm chặt, quang cầu vỡ tan, lực lượng nháy khủng bố mắt biến mất.
Lâm Lạc lại lâm vào suy nghĩ sâu xa, tuy rằng Phong Sở Liên chưa giải thích như thế nào đánh sâu vào tinh vực, nhưng biểu thị lực lượng của tinh vực cũng đủ khai sáng cho Lâm Lạc.
Tuy rằng loại khai sáng này đối với người khác căn bản không có gì hữu dụng nhưng với ngộ tính nghịch thiên của Lâm Lạc vậy thì đã quá đủ.
Lần ngồi xuống này chính là nửa tháng!
“Xú trùng lớn mật, dám làm cho bổn hậu đợi ngươi nửa tháng, còn không mau quỳ xuống bồi tội!” Lúc nhìn đến Lâm Lạc bỗng nhiên mở mắt khi, Phong Sở Liên lập tức bực bội, dung nhan lại có thêm một vẻ đẹp khác.
Trong nháy mắt, hai mắt Lâm Lạc sáng lóe như trời sao, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy. Nhưng Lâm Lạc cũng biết bản thân đã nắm giữ được một tia ảo diệu của tinh vực, đại môn kia sẽ mở ra rất nhanh vì hắn!
Hắn ôm quyền cười, nói:“Đa tạ Phong hậu thành toàn!”
“Hừ!” Phong Sở Liên vung tay áo,“Xú trùng, nên ra đi , vì ngươi ngừng nhiều ngày. Nếu không phải bởi vì ngươi vẫn là tuyển phu duy nhất trước mắt của bổn hậu thì bổn hậu sớm đem ngươi lăng trì xử tử !”
Một câu này làm cho Lâm Lạc vừa mới dâng lên ý cảm kích đã tan thành mây khói!
Tử Nhân Yêu kiêu ngạo từ trong xương cốt tuyệt không cần người khác cảm kích, chỉ cần mỗi người đều quỳ gối trước sự xinh đẹp của nàng.
Bốn người tiếp tục lên đường. Buổi tối khi ở tại một khách điếm, Lâm Lạc không thể không đem Lạc Ngưng Vân cùng bạch y nhân phóng xuất từ tử đỉnh.
Chuyện này cũng không thể làm như trước, là vì Phong Sở Liên đã nói qua muốn giết thê thiếp của hắn! Tuy rằng bạch y nhân là loại nữ nhân thất thường, Lâm Lạc tuyệt không để ý sinh tử, nhưng Lạc Ngưng Vân vẫn có chút cảm tình , dù sao một đêm vợ chồng trăm ngày ân, huống hồ bọn họ làm sao chỉ là một đêm tình duyên.
Nhưng hai nàng đã ở trong tử đỉnh sắp một tháng, nếu không phóng xuất thì chắc sẽ buồn đến chết trong đó!
Lấy tử đỉnh ngăn cách khí tức, tuy rằng Phong Sở Liên là tinh vực chí tôn, nhưng trừ phi nàng cố ý chú ý, nếu không tuyệt không khả năng đột phá hộ yểm của tử đỉnh, bởi vậy Lâm Lạc mới dám đem hai nàng phóng xuất.
Ý thức của hai nàng vẫn còn dừng lại lúc ở Vũ Tinh thành, đều rất nhanh phát hiện thân thể của mình tương đối suy yếu, cũng biết là đã ở trong không gian pháp khí quá dài!
“Hiện tại an toàn , ngươi có thể đi rồi!” Lâm Lạc không lưu tình chút nào, nói với bạch y nhân. Hắn sau khi suy nghĩ cũng đại khái biết được tâm tư của nữ nhân này, dĩ nhiên không có hảo cảm.
“Lâm công tử” Bạch y nhân sao có thể cam chịu rời đi, chẳng phải nàng đã đắc tội với La gia?
“Ân?” Sắc mặt Lâm Lạc trầm xuống, khí tức chủ linh cảnh tràn đầy khiến bạch y nhân lập tức hoảng sợ thu nhỏ miệng lại.
Dù nàng không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì hơn, Lâm Lạc đã là tồn tại chủ linh cảnh, nếu nàng có thể lấy sắc đẹp dụ hoặc thì có thể còn khả dĩ, nhưng hiện tại người ta không coi nàng vào mắt thì cũng chỉ có tạm thời rút lui.
Cũng may nàng vẫn thu hoạch được một quyển [ Lưu Minh Thiên Sương tâm kinh ], kỳ thật cũng đủ cho trả giá của nàng, chỉ vì lòng tham của nàng quá mức mà thôi!
“Chúng ta hiện tại làm sao?” Lạc Ngưng Vân còn không biết tồn tại của Phong Sở Liên, chỉ nghĩ Lâm Lạc đã trốn khỏi Vũ Tinh thành đi tới địa phương an toàn.
“Đang ở trên đường đi Thiên Phương vực!”
“Chúng ta không phải về Hận Tuyệt cốc sao?”
“Nói dài!”
“Vậy lên giường đi, chúng ta nằm nói!” Lạc Ngưng Vân liếc mắt, dù có lại ý thức chưa bao lâu nhưng thân thể cũng đã qua gần một tháng ở không, mà bổ sung tốt nhất chính là tư nhuận của Lâm Lạc.
Lâm Lạc cũng muốn thoát khỏi tạp niệm với Phong Sở Liên, Tử Nhân Yêu cường thế tiến nhập vào lòng hắn khó mà thoát khỏi, xem ra cần một trận đại chiến để quên hết thảy.
Hắn không khỏi thấy đồng cảm, muốn vỗ vai Phong Sở Liên để biểu thị, lại bị đối phương trừng mắt liền chỉ có thể ngượng ngùng rút tay về. Hắn hận không thể tự cắt đầu, Tử Nhân Yêu tự kỷ như thế, sao còn cần đồng tình!
Mắt thấy trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát khỏi Tử Nhân Yêu, Lâm Lạc đơn giản là an tâm, lãnh giáo nàng về tinh vực chi đạo.
Một mặt hắn phải về Hận Tuyệt cốc để an trí Lạc Ngưng Vân, về phương diện khác cũng là vì hướng Nghiêm Thanh hỏi biện pháp đột phá tinh vực.
“Tinh vực?” Phong Sở Liên trong ánh mắt hiện lên một đạo dị sắc,“Xú trùng đã có thể đánh sâu vào tinh vực ? Thiên tư như vậy khiến bổn hậu có điểm nhìn với cặp mắt khác xưa !”
“Hắc hắc, so ra kém ngươi!” Lâm Lạc thở dài, có xuất thân tốt thật sự là hơn người khác phấn đấu mười thế!
Giống như Phong Sở Liên mới gần hai mươi bảy tuổi cũng đã là tinh hoàng tam trọng thiên, chỉ kém một bước sẽ là tinh đế, trở thành tồn tại cường đại nhất toàn bộ hạ giới, vương giả chân chính dưới tinh không, như vậy đâu chỉ là mười thế, thường nhân dù phấn đấu một trăm thế nhất vạn thế cũng không khả năng so cùng nàng!
Nhân sinh chính là không công bình .
Cũng vì cha mẹ hắn đều là hậu nhân của vẫn thần, mẫu thân cũng có truyền thần huyết mạch, sinh con đã có tiềm lực thành thần, nếu không hắn có thiên tư bất phàm như thế sao?
Nếu không phải bởi vì tử đỉnh,
Không đúng, Lâm Hồng Hoang nói tử đỉnh tự bay qua đi tìm hắn, trước đó chưa có người nào từng di động được tử đỉnh, tự nhiên cũng sẽ không được truyền thừa lò luyện Hỗn Độn! Nói cách khác, hắn kỳ thật quả thật truyền thừa huyết mạch thần linh, chính là Lâm gia tổ tiên, tử đỉnh nguyên là tổ huyết của chủ nhân!
Nhưng vị lão tổ này cũng là thiên tư thấp kém như thế sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Lạc suy nghĩ rất nhiều, hận không thể trở lại hàng tỉ năm trước đi, xem vị tổ tiên Lâm gia kia là người thế nào.
“Ân, ở bổn hậu trước mặt cũng dám ngẩn người, xú trùng ngươi không muốn sống chăng?” Phong Sở Liên bực bội, Lâm Lạc lại dám hờ hững với tuyệt thế dung nhan của nàng, đây không phải sỉ nhục sao?
“Hắc, mấy ngày hôm trước đụng đầu đau, ngẫu nhiên ngẩn người!” Lâm Lạc thuận miệng nói.
Phong Sở Liên không khỏi cười duyên, đem Lâm Lạc vừa “Thất lễ” sang một bên, nói:“Bổn hậu cũng không biết nên miêu tả tinh vực chi đạo như thế nào, bởi vì xú trùng ngươi cũng biết, toàn bộ tu vi bổn hậu kế thừa tự mẫu hậu. Bất quá, bổn hậu lại có thể dẫn động tinh thần lực, cho ngươi tự thể nghiệm một chút.”
Nàng làm việc tuyệt không dây dưa, tay phải vươn ra, năm ngón tay thon dài như ngọc, gần như cho trong suốt, giống như một tác phẩm tối hoàn mỹ của thượng thiên.
Hưu hưu hưu!
Vô số đạo tinh quang từ trên chín tầng trời bị xả rơi xuống, hội tụ ở trong tay Phong Sở Liên, hình thành một quang cầu màu trắng, chậm rãi khuếch trương đến khi bằng đầu người.
Đây là Phong Sở Liên muốn cho Lâm Lạc thể hội tinh tế toàn bộ quá trình, nếu không tốc độ tất nhiên phải nhanh hơn vô số lần.
Lâm Lạc không hề dám xem thường lực lượng hội tụ trong tiểu cầu kia. Nếu đem năng lượng này đánh ra mặt đất thì dù Ngân Nguyệt tinh không lập tức hỏng mất, nhưng toàn bộ Đông châu nói không chừng cũng muốn sẽ phân thành mấy mảnh, tái diễn chuyện xưa hơn mười vạn năm trước.
Tay phải Phong Sở Liên nắm chặt, quang cầu vỡ tan, lực lượng nháy khủng bố mắt biến mất.
Lâm Lạc lại lâm vào suy nghĩ sâu xa, tuy rằng Phong Sở Liên chưa giải thích như thế nào đánh sâu vào tinh vực, nhưng biểu thị lực lượng của tinh vực cũng đủ khai sáng cho Lâm Lạc.
Tuy rằng loại khai sáng này đối với người khác căn bản không có gì hữu dụng nhưng với ngộ tính nghịch thiên của Lâm Lạc vậy thì đã quá đủ.
Lần ngồi xuống này chính là nửa tháng!
“Xú trùng lớn mật, dám làm cho bổn hậu đợi ngươi nửa tháng, còn không mau quỳ xuống bồi tội!” Lúc nhìn đến Lâm Lạc bỗng nhiên mở mắt khi, Phong Sở Liên lập tức bực bội, dung nhan lại có thêm một vẻ đẹp khác.
Trong nháy mắt, hai mắt Lâm Lạc sáng lóe như trời sao, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy. Nhưng Lâm Lạc cũng biết bản thân đã nắm giữ được một tia ảo diệu của tinh vực, đại môn kia sẽ mở ra rất nhanh vì hắn!
Hắn ôm quyền cười, nói:“Đa tạ Phong hậu thành toàn!”
“Hừ!” Phong Sở Liên vung tay áo,“Xú trùng, nên ra đi , vì ngươi ngừng nhiều ngày. Nếu không phải bởi vì ngươi vẫn là tuyển phu duy nhất trước mắt của bổn hậu thì bổn hậu sớm đem ngươi lăng trì xử tử !”
Một câu này làm cho Lâm Lạc vừa mới dâng lên ý cảm kích đã tan thành mây khói!
Tử Nhân Yêu kiêu ngạo từ trong xương cốt tuyệt không cần người khác cảm kích, chỉ cần mỗi người đều quỳ gối trước sự xinh đẹp của nàng.
Bốn người tiếp tục lên đường. Buổi tối khi ở tại một khách điếm, Lâm Lạc không thể không đem Lạc Ngưng Vân cùng bạch y nhân phóng xuất từ tử đỉnh.
Chuyện này cũng không thể làm như trước, là vì Phong Sở Liên đã nói qua muốn giết thê thiếp của hắn! Tuy rằng bạch y nhân là loại nữ nhân thất thường, Lâm Lạc tuyệt không để ý sinh tử, nhưng Lạc Ngưng Vân vẫn có chút cảm tình , dù sao một đêm vợ chồng trăm ngày ân, huống hồ bọn họ làm sao chỉ là một đêm tình duyên.
Nhưng hai nàng đã ở trong tử đỉnh sắp một tháng, nếu không phóng xuất thì chắc sẽ buồn đến chết trong đó!
Lấy tử đỉnh ngăn cách khí tức, tuy rằng Phong Sở Liên là tinh vực chí tôn, nhưng trừ phi nàng cố ý chú ý, nếu không tuyệt không khả năng đột phá hộ yểm của tử đỉnh, bởi vậy Lâm Lạc mới dám đem hai nàng phóng xuất.
Ý thức của hai nàng vẫn còn dừng lại lúc ở Vũ Tinh thành, đều rất nhanh phát hiện thân thể của mình tương đối suy yếu, cũng biết là đã ở trong không gian pháp khí quá dài!
“Hiện tại an toàn , ngươi có thể đi rồi!” Lâm Lạc không lưu tình chút nào, nói với bạch y nhân. Hắn sau khi suy nghĩ cũng đại khái biết được tâm tư của nữ nhân này, dĩ nhiên không có hảo cảm.
“Lâm công tử” Bạch y nhân sao có thể cam chịu rời đi, chẳng phải nàng đã đắc tội với La gia?
“Ân?” Sắc mặt Lâm Lạc trầm xuống, khí tức chủ linh cảnh tràn đầy khiến bạch y nhân lập tức hoảng sợ thu nhỏ miệng lại.
Dù nàng không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì hơn, Lâm Lạc đã là tồn tại chủ linh cảnh, nếu nàng có thể lấy sắc đẹp dụ hoặc thì có thể còn khả dĩ, nhưng hiện tại người ta không coi nàng vào mắt thì cũng chỉ có tạm thời rút lui.
Cũng may nàng vẫn thu hoạch được một quyển [ Lưu Minh Thiên Sương tâm kinh ], kỳ thật cũng đủ cho trả giá của nàng, chỉ vì lòng tham của nàng quá mức mà thôi!
“Chúng ta hiện tại làm sao?” Lạc Ngưng Vân còn không biết tồn tại của Phong Sở Liên, chỉ nghĩ Lâm Lạc đã trốn khỏi Vũ Tinh thành đi tới địa phương an toàn.
“Đang ở trên đường đi Thiên Phương vực!”
“Chúng ta không phải về Hận Tuyệt cốc sao?”
“Nói dài!”
“Vậy lên giường đi, chúng ta nằm nói!” Lạc Ngưng Vân liếc mắt, dù có lại ý thức chưa bao lâu nhưng thân thể cũng đã qua gần một tháng ở không, mà bổ sung tốt nhất chính là tư nhuận của Lâm Lạc.
Lâm Lạc cũng muốn thoát khỏi tạp niệm với Phong Sở Liên, Tử Nhân Yêu cường thế tiến nhập vào lòng hắn khó mà thoát khỏi, xem ra cần một trận đại chiến để quên hết thảy.
/1593
|