Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Nếu buổi tối phải đi do thám phòng ngủ riêng kia, như vậy phải có một vài công cụ đi đêm, thiết bị nàng quen dùng đều nằm trong cái ba lô kia, hiện tại cũng chỉ có thể làm tạm thời một ít. Nghĩ một lát, nàng về phòng mình trước, không phát hiện thân ảnh của Duy Á Đặc, xem ra nha đầu kia thật đúng là nghe mệnh lệnh của hoàng tử điện hạ kia mà ở trong tòa tẩm cung đó chờ nàng.
Nàng đi thẳng đến tòa tẩm cung mà kéo Duy Á Đặc về phòng của nàng, đóng cửa lại, hai người bắt đầu bận rộn ở bên trong.
Một tay gãi gãi tóc giả, đại khái là có quan hệ với một thời gian không rửa, mái tóc giả mang trên đầu này rất là không thoải mái, buồn bực tháo nó xuống, mái tóc màu bạch kim mềm mại như tơ khiến người khác lóa mắt rơi xuống trên vai như thác nước, vung tay ném qua cho Duy Á Đặc đang cúi đầu may vá.
“Duy Á Đặc, phiền ngươi giúp ta rửa một chút, nhớ rõ phải làm khô, ngày mai ta còn phải đội đây.”
Duy Á Đặc giấu mái tóc giả vào trong bao bố nhỏ cho tốt, giấu vào trong ngực, làm xong hết, lại cúi đầu tiếp tục việc trên tay.
An Ny ngồi trước bàn, dùng một sợi dây thừng thô mà Duy Á Đặc đã tìm cho nàng, một đầu dùng để cột chặt một hòn đá, sau đó cầm vung vung vài cái trong tay, thử xem cảm giác của tay.
Duy Á Đặc cắn một đầu sợi chỉ cuối cùng, đem bộ quần áo màu xám để trước mặt nàng, dùng ánh mắt không chắc chắn nhìn thẳng nàng. “Cát Ân Tư, ngươi xem thế này có được không? Đây là hoàn toàn làm theo lời ngươi nói.”
An Ny nhìn chằm bộ y phục dạ hành trước mặt mình, hoàn toàn hài lòng. Năng lực của Duy Á Đặc có hạn, không tìm được vải dệt màu đen như nàng yêu cầu, nhưng cũng đã nghĩ biện pháp tìm một áo choàng màu xám đến đây, sau khi trải qua một lần chỉnh sửa của nàng, cũng có thể được coi như là được.
Nàng cầm quần áo để trước người so sánh qua lại, Duy Á Đặc đứng bên cạnh lo lắng nhìn nàng. “Cát Ân Tư, ngươi xác định là thật sự muốn đi hay sao? Tất cả mọi người đều biết, nơi đó là nơi mà điện hạ thường xuyên triệu tập đại thần để thương lượng chuyện quan trọng, cũng là nơi được canh gác cẩn mật nhất trong cả tòa hành cung, chẳng may ngươi…”
“Duy Á Đặc, ngươi không cần lo lắng. Ta đã hỏi thăm rõ ràng, hoàng tử điện hạ kia của các ngươi đã chính miệng nói cho ta biết, đêm nay hắn có việc đi ra ngoài.”
“Một khi đã như vậy, vậy được rồi. Chúc ngươi may mắn, Cát Ân Tư.” Duy Á Đặc thở dài, bước nhanh ra ngoài cửa. “Ta còn nhiều việc chưa làm xong, ta phải đi trước.”
An Ny đóng cửa cẩn thận, sau đó thay bộ y phục dạ hành cho tốt, xoa nhẹ mái tóc bạch kim xõa dài, lộ ra ánh mắt không muốn. Nó đã bị mái tóc giả che lâu lắm rồi, dù sao đêm nay tên kia cũng không ở đây, cũng nên cho nó lộ ra để hít thở không khí một chút.
Nhìn sắc trời đã dần dần tối, sau đó nằm lên giường quyết định ngủ một giấc bổ sung. Đợi đến lúc nàng tỉnh lại, nhìn sắc trời thì đã là nửa đêm, không khỏi buồn bực đập lên trán của mình.
Một thân ảnh nhanh nhẹn dựa vào bóng đêm, lặng yên đi về phía trước trong hành cung rộng lớn, bước chân nhẹ nhàng, một mái tóc màu bạch kim tung bay ở phía sau người, thoải mái tránh đi đội thị vệ tuần tra, rẽ đông quẹo tây trong hành cung, rất nhanh liền đi đến tòa tẩm cung kia. Phi thân một cái nhảy lên nóc của tẩm cung, mái nhà thiết kế hình mái vòm khiến cho thân ảnh đang bước như bay kia gặp chút khó khăn, hoàn hảo là nàng đã sớm chuẩn bị trước, trước đó đã quan sát hoàn cảnh cho tốt, rất nhanh liền tìm được một chỗ ẩn nấp rất tốt, một cánh cửa sổ không đóng trong góc của mái nhà hình tròn.
Từ bên hông lấy ra công cụ đã chuẩn bị tốt, đem sợi dây dài có cột tảng đá ở đầu ném lên cửa sổ, người cầm lấy dây thừng nhẹ nhàng chui vào trong phòng ngủ, hết thảy đều được tiến hành thật thuận lợi. Nàng buông dây thừng ra, dựa vào trí nhớ mà sờ soạng tìm được một chân nến nằm phía tay phải của cửa, lấy ra đá đánh lửa từ trong người, đốt nến lên, bắt đầu tìm kiếm đồ mình cần trong phòng ngủ.
Phòng ngủ không lớn rất nhanh đã bị lục tung lên, nàng không tìm được gì, lại bước qua lại trong phòng ngủ, chẳng lẽ phán đoán lúc đầu của nàng là sai lầm? “Quyển da dê” kia căn bản là không phải nằm trong phòng ngủ này? Ánh mắt vô tình mà hướng về bức tranh trên tường kia, đôi mắt mê người mỉm cười, nhìn nàng chăm chú, linh quang chợt lóe, một suy đoán lớn mật hình thành trong đầu.
Đây là bức tranh của mẫu thân hắn, là cái mà hắn cực kỳ trân quý trong lòng hắn, nếu đem một thứ cũng trân quý không kém đặt vào bên trong thì cũng không phải là không có khả năng. Có ai có thể nghĩ ra phía sau một bức tranh bình thường lại có giấu cái gì quan trọng.
Nàng đưa tay thử di động bức tranh kia, không có tác dụng gì, sau đó bắt đầu tìm kiếm cẩn thận ở bốn phía của bức tranh, nhìn xem có cơ quan gì hay không…
Đôi mắt quyến rũ động lòng người kia được ánh nến chiếu rọi vào chiết xạ ra màu sắc đẹp đẽ quý giá, thoáng chốc liền hấp dẫn ánh mắt của nàng. Thì ra đôi mắt trong bức tranh là dùng hồng ngọc để khảm lên, thủ công cực kỳ tinh xảo, nếu không quan sát cẩn thận, căn bản sẽ không dễ dàng phát hiện được.
Hay nó chính là cơ quan kia… Nàng lấy tay khẽ đè lên đôi mắt hồng ngọc kia, quả nhiên một giây sau liền nghe thấy một tiếng động, có điểm giống như tiếng lúc tra đúng chìa khóa vào ổ khóa. Bức tranh lớn từ từ chuyển động, lộ ra một cái hốc đen nhỏ hẹp, nàng chuẩn bị chờ cái hốc đen mở lớn ra thì đưa tay để vào.
Lúc này, chỉ nghe bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân vội vã, mang theo thanh âm bén nhọn chói tai. “Mau, có người xâm nhập tẩm cung… Mau… Bắt lấy hắn…”
Beta: LuckyAngel
Nếu buổi tối phải đi do thám phòng ngủ riêng kia, như vậy phải có một vài công cụ đi đêm, thiết bị nàng quen dùng đều nằm trong cái ba lô kia, hiện tại cũng chỉ có thể làm tạm thời một ít. Nghĩ một lát, nàng về phòng mình trước, không phát hiện thân ảnh của Duy Á Đặc, xem ra nha đầu kia thật đúng là nghe mệnh lệnh của hoàng tử điện hạ kia mà ở trong tòa tẩm cung đó chờ nàng.
Nàng đi thẳng đến tòa tẩm cung mà kéo Duy Á Đặc về phòng của nàng, đóng cửa lại, hai người bắt đầu bận rộn ở bên trong.
Một tay gãi gãi tóc giả, đại khái là có quan hệ với một thời gian không rửa, mái tóc giả mang trên đầu này rất là không thoải mái, buồn bực tháo nó xuống, mái tóc màu bạch kim mềm mại như tơ khiến người khác lóa mắt rơi xuống trên vai như thác nước, vung tay ném qua cho Duy Á Đặc đang cúi đầu may vá.
“Duy Á Đặc, phiền ngươi giúp ta rửa một chút, nhớ rõ phải làm khô, ngày mai ta còn phải đội đây.”
Duy Á Đặc giấu mái tóc giả vào trong bao bố nhỏ cho tốt, giấu vào trong ngực, làm xong hết, lại cúi đầu tiếp tục việc trên tay.
An Ny ngồi trước bàn, dùng một sợi dây thừng thô mà Duy Á Đặc đã tìm cho nàng, một đầu dùng để cột chặt một hòn đá, sau đó cầm vung vung vài cái trong tay, thử xem cảm giác của tay.
Duy Á Đặc cắn một đầu sợi chỉ cuối cùng, đem bộ quần áo màu xám để trước mặt nàng, dùng ánh mắt không chắc chắn nhìn thẳng nàng. “Cát Ân Tư, ngươi xem thế này có được không? Đây là hoàn toàn làm theo lời ngươi nói.”
An Ny nhìn chằm bộ y phục dạ hành trước mặt mình, hoàn toàn hài lòng. Năng lực của Duy Á Đặc có hạn, không tìm được vải dệt màu đen như nàng yêu cầu, nhưng cũng đã nghĩ biện pháp tìm một áo choàng màu xám đến đây, sau khi trải qua một lần chỉnh sửa của nàng, cũng có thể được coi như là được.
Nàng cầm quần áo để trước người so sánh qua lại, Duy Á Đặc đứng bên cạnh lo lắng nhìn nàng. “Cát Ân Tư, ngươi xác định là thật sự muốn đi hay sao? Tất cả mọi người đều biết, nơi đó là nơi mà điện hạ thường xuyên triệu tập đại thần để thương lượng chuyện quan trọng, cũng là nơi được canh gác cẩn mật nhất trong cả tòa hành cung, chẳng may ngươi…”
“Duy Á Đặc, ngươi không cần lo lắng. Ta đã hỏi thăm rõ ràng, hoàng tử điện hạ kia của các ngươi đã chính miệng nói cho ta biết, đêm nay hắn có việc đi ra ngoài.”
“Một khi đã như vậy, vậy được rồi. Chúc ngươi may mắn, Cát Ân Tư.” Duy Á Đặc thở dài, bước nhanh ra ngoài cửa. “Ta còn nhiều việc chưa làm xong, ta phải đi trước.”
An Ny đóng cửa cẩn thận, sau đó thay bộ y phục dạ hành cho tốt, xoa nhẹ mái tóc bạch kim xõa dài, lộ ra ánh mắt không muốn. Nó đã bị mái tóc giả che lâu lắm rồi, dù sao đêm nay tên kia cũng không ở đây, cũng nên cho nó lộ ra để hít thở không khí một chút.
Nhìn sắc trời đã dần dần tối, sau đó nằm lên giường quyết định ngủ một giấc bổ sung. Đợi đến lúc nàng tỉnh lại, nhìn sắc trời thì đã là nửa đêm, không khỏi buồn bực đập lên trán của mình.
Một thân ảnh nhanh nhẹn dựa vào bóng đêm, lặng yên đi về phía trước trong hành cung rộng lớn, bước chân nhẹ nhàng, một mái tóc màu bạch kim tung bay ở phía sau người, thoải mái tránh đi đội thị vệ tuần tra, rẽ đông quẹo tây trong hành cung, rất nhanh liền đi đến tòa tẩm cung kia. Phi thân một cái nhảy lên nóc của tẩm cung, mái nhà thiết kế hình mái vòm khiến cho thân ảnh đang bước như bay kia gặp chút khó khăn, hoàn hảo là nàng đã sớm chuẩn bị trước, trước đó đã quan sát hoàn cảnh cho tốt, rất nhanh liền tìm được một chỗ ẩn nấp rất tốt, một cánh cửa sổ không đóng trong góc của mái nhà hình tròn.
Từ bên hông lấy ra công cụ đã chuẩn bị tốt, đem sợi dây dài có cột tảng đá ở đầu ném lên cửa sổ, người cầm lấy dây thừng nhẹ nhàng chui vào trong phòng ngủ, hết thảy đều được tiến hành thật thuận lợi. Nàng buông dây thừng ra, dựa vào trí nhớ mà sờ soạng tìm được một chân nến nằm phía tay phải của cửa, lấy ra đá đánh lửa từ trong người, đốt nến lên, bắt đầu tìm kiếm đồ mình cần trong phòng ngủ.
Phòng ngủ không lớn rất nhanh đã bị lục tung lên, nàng không tìm được gì, lại bước qua lại trong phòng ngủ, chẳng lẽ phán đoán lúc đầu của nàng là sai lầm? “Quyển da dê” kia căn bản là không phải nằm trong phòng ngủ này? Ánh mắt vô tình mà hướng về bức tranh trên tường kia, đôi mắt mê người mỉm cười, nhìn nàng chăm chú, linh quang chợt lóe, một suy đoán lớn mật hình thành trong đầu.
Đây là bức tranh của mẫu thân hắn, là cái mà hắn cực kỳ trân quý trong lòng hắn, nếu đem một thứ cũng trân quý không kém đặt vào bên trong thì cũng không phải là không có khả năng. Có ai có thể nghĩ ra phía sau một bức tranh bình thường lại có giấu cái gì quan trọng.
Nàng đưa tay thử di động bức tranh kia, không có tác dụng gì, sau đó bắt đầu tìm kiếm cẩn thận ở bốn phía của bức tranh, nhìn xem có cơ quan gì hay không…
Đôi mắt quyến rũ động lòng người kia được ánh nến chiếu rọi vào chiết xạ ra màu sắc đẹp đẽ quý giá, thoáng chốc liền hấp dẫn ánh mắt của nàng. Thì ra đôi mắt trong bức tranh là dùng hồng ngọc để khảm lên, thủ công cực kỳ tinh xảo, nếu không quan sát cẩn thận, căn bản sẽ không dễ dàng phát hiện được.
Hay nó chính là cơ quan kia… Nàng lấy tay khẽ đè lên đôi mắt hồng ngọc kia, quả nhiên một giây sau liền nghe thấy một tiếng động, có điểm giống như tiếng lúc tra đúng chìa khóa vào ổ khóa. Bức tranh lớn từ từ chuyển động, lộ ra một cái hốc đen nhỏ hẹp, nàng chuẩn bị chờ cái hốc đen mở lớn ra thì đưa tay để vào.
Lúc này, chỉ nghe bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân vội vã, mang theo thanh âm bén nhọn chói tai. “Mau, có người xâm nhập tẩm cung… Mau… Bắt lấy hắn…”
/123
|