Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Vị trí Mạc Đế Sâm thường ngồi để trống, trong đại sảnh chỉ có duy nhất gương mặt không thay đổi như tượng đá của Lao Sâm, lặng lẽ nghịch ngợm thè lưỡi với hắn.
Ai ngờ vẻ mặt đờ đẫn của Lao Sâm lại quay lại đây, lẳng lặng nhìn nàng một cái, nàng ngoài ý muốn nhìn thấy khóe miệng hắn lại hiện ra một chút dao động, giống như là một nụ cười miễn cưỡng.
“Cát Ân Tư, điện hạ bảo sau khi ngươi đến đây, đi đến phòng ngủ riêng của người.”
Nàng giật mình đến mức thiếu chút nữa tròng mắt đã rơi ra ngoài, người này nói chuyện với vẻ mặt ôn hòa như vậy, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh như băng lúc trước thì hoàn toàn khác biệt, hôm nay là uống nhầm thuốc hay sao.
Mặt Lao Sâm hơi ửng đỏ, dường như cũng hiểu được chuyển biến của mình là quá mức đường đột, khẽ ho khan một tiếng, lại lặp lại một lần. “Điện hạ bảo ngươi đi phòng ngủ riêng của người.”
Nàng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói. “Cám ơn, bây giờ ta sẽ đi.”
Lần này đổi thành Lao Sâm giật mình há to miệng, không phải là hắn nghe lầm chứ, Cát Ân Tư không nói chuyện nhưng bây giờ lại mở miệng nói với hắn hay sao.
An Ny nhún nhún vai, không để ý vẻ mặt như đang nuốt phải một cái trứng chim của Lao Sâm, chậm rãi đi đến căn phòng ngủ kia.
Thật cẩn thận đẩy cửa ra, ló đầu vào, dò xét trước một phen, nhớ tới lần trước bước lầm vào căn phòng này, bộ dáng tên kia giận tới mức không thể cản lại, lần này cũng không phải là nàng muốn vào. Tầm mắt đảo qua màn lụa bị gió thổi bay bay, trần nhà là bức phù điêu bằng gỗ nạm vàng, ghế ngồi lưng cao với hình dáng trang nhã, thảm với hoa văn biến hóa tinh xảo, cuối cùng dừng lại tại một bức tranh trên vách tường, một thân ảnh cao lớn cường tráng lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích tý nào, tựa hồ như đã đứng đó thật lâu.
“Cát Ân Tư, cha mẹ ngươi là người như thế nào?”
An Ny đang đứng dò xét ở cánh cửa ngây ngốc một chút, thì ra hắn nghe thấy động tĩnh của nàng.
“Ta là cô nhi, chưa từng biết bọn họ trông như thế nào.” Nàng cắn cắn môi, chậm rãi đi đến, học bộ dáng của hắn mà nhìn chằm chằm vào bức tranh kia.
Mạc Đế Sâm quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn đang chăm chú đánh giá bức tranh. “Biết nàng là ai không?”
An Ny nghiêng đầu, nhìn nữ tử trong tranh, mái tóc nâu sẫm dài như tơ tằm buông xuống trước ngực, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ yêu kiều như nước, đôi mắt thâm thúy mà sáng rực, đôi môi trái tim gợi cảm mê người, phong thái đầy tình cảm khiến cho người ta phải nhìn chăm chú thật lâu.
Trước đó nàng chỉ nhìn sơ qua vài cái, nghĩ đây là tranh của Khải Tư Lâm, bây giờ nhìn kỹ, nữ tử trong tranh tuy rằng rất giống nàng, nhưng khí chất cùng phong vận thì khác nhau, tuổi cũng có chên lệch nhất định.
“Nàng… rất giống với công chúa Khải Tư Lâm, nhưng hình như lại lớn tuổi hơn công chúa Khải Tư Lâm một chút.” Nàng nghiêng đầu, nói ra kết luận của mình.
Hắn liếc mắt nhìn nàng, có vẻ khen ngợi, quay đầu dừng ở gương mặt tuyệt mỹ kia. “Nàng là mẫu thân của bổn vương tử cùng Khải Tư Lâm, từng là Vương phi mà phụ vương sủng ái nhất.”
“Từng? Chẳng lẽ nàng…” Nàng mím môi, không đành lòng nói ra từ kia.
“Nàng đã mất mười năm trước.” Ánh mắt của hắn lâm vào bối rối. “Để lại cho bổn vương tử một bí mật phú khả địch quốc(*).”
(*)phú khả địch quốc: giàu có, sung túc
“Bí mật gì?” Nàng ngây ngốc hỏi, lúc nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn nhìn tới thì thè lưỡi. Rõ ràng là do mình khơi mào đề tài trước, bây giờ lại không cho nàng tiếp tục, thật là khiến người ta mất hứng.
“Toàn bộ đế quốc này thì không có tới ba người biết bí mật này. Tốt nhất là ngươi không cần biết, cái này đối với ngươi cũng không có chỗ nào hay.” Hắn xoay người lại, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, lời nói mười phần là cảnh cáo.
Nàng lặng lẽ làm một cái mặt quỷ trong lòng, không nói thì đừng nói, cũng không muốn biết đâu.
Hắn thu lại lãnh ý trong mắt, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt trở nên dịu dàng, không chút để ý hỏi một câu. “Tối hôm qua ngươi ngủ ngon chứ?”
An Ny đang nói thầm bất mãn trong lòng thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình, không phải hắn đã ngủ cùng giường với nàng tới hôm qua sao? Hiện tại còn hỏi nàng ngủ tốt hay không, rõ ràng là người này cố ý nhắc nhở nàng cái chuyện thật khiến người ta khó xử này.
“Uhm… Tốt lắm.” Nàng cúi mi mắt xuống, không biết vì sao mà hai má nóng cả lên.
“Nguyên bản là đêm nay bổn vương tử muốn cùng ngươi đem sự tình nói rõ ràng.” Hắn dừng một chút, nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, “Nhưng có thay đổi bất ngờ, đêm nay bổn vương tử phải đi ra ngoài một chuyến.”
Đối với ẩn ý trong lời nói của hắn, nàng cũng không để ý, chỉ là đã bị một câu cuối cùng của hắn hấp dẫn. Hắn nói đêm nay phải đi ra ngoài một chuyến, tin tức này trong lúc vô ý đã cho nàng một gợi ý, đó là một cơ hội vô cùng tốt.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới kẻ thần bí kia, ba lô cùng khung ảnh còn trong tay hắn, nếu muốn lấy trở về, chỉ có thể làm theo lời hắn. Kẻ thần bí có thân thủ vô cùng tốt, còn hơn nàng rất nhiều, nếu trộm “quyển da dê” thì khẳng định là dễ như trở bàn tay. Nhưng lại muốn này phải làm chuyện này, bởi vậy có thể phỏng đoán, căn bản là hắn cũng không biến “quyển da dê” này bị giấu ở nơi nào.
Đôi mắt lanh lợi bắt đầu đánh giá nơi phòng ngủ mà không cho người khác tùy tiện đi vào này, trực giác nói cho nàng biết là “quyển da dê” này rất có khả năng được giấu trong phòng ngủ này. Từ sau lần nàng bị thương vì cứu hắn, chẳng những mời nàng uống rượu trong đại sảnh, bây giờ còn cho nàng đi vào phòng ngủ riêng của hắn, xem ra là nàng đã hoàn toàn lấy được tín nhiệm của hắn, tình thế này với nàng càng ngày càng có lợi.
Nhưng là, nàng làm như vậy có phải là có chút lấy oán trả ơn với hắn hay không? Kẻ thần bí kia cũng không biết là lai lịch thế nào, cũng không nói rõ cho nàng biết là trong “quyển da dê” kia là vẽ cái gì? Nhớ lại lúc trước đã xem trong phim điện ảnh, không lẽ đây là cơ mật quân sự hay là kho báu này nọ?
Hiện tại thì trong đầu nàng rất loạn, nàng quyết định không nghĩ nữa, đêm nay lẻn vào đây tìm kiếm cho rõ ràng, nhìn xem rốt cuộc là đồ gì. Là dùng đồ mà kẻ thần bí muốn nàng dùng để tráo, hay là để nguyên lại, đến lúc đó quyết định cũng không muộn.
Beta: LuckyAngel
Vị trí Mạc Đế Sâm thường ngồi để trống, trong đại sảnh chỉ có duy nhất gương mặt không thay đổi như tượng đá của Lao Sâm, lặng lẽ nghịch ngợm thè lưỡi với hắn.
Ai ngờ vẻ mặt đờ đẫn của Lao Sâm lại quay lại đây, lẳng lặng nhìn nàng một cái, nàng ngoài ý muốn nhìn thấy khóe miệng hắn lại hiện ra một chút dao động, giống như là một nụ cười miễn cưỡng.
“Cát Ân Tư, điện hạ bảo sau khi ngươi đến đây, đi đến phòng ngủ riêng của người.”
Nàng giật mình đến mức thiếu chút nữa tròng mắt đã rơi ra ngoài, người này nói chuyện với vẻ mặt ôn hòa như vậy, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh như băng lúc trước thì hoàn toàn khác biệt, hôm nay là uống nhầm thuốc hay sao.
Mặt Lao Sâm hơi ửng đỏ, dường như cũng hiểu được chuyển biến của mình là quá mức đường đột, khẽ ho khan một tiếng, lại lặp lại một lần. “Điện hạ bảo ngươi đi phòng ngủ riêng của người.”
Nàng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói. “Cám ơn, bây giờ ta sẽ đi.”
Lần này đổi thành Lao Sâm giật mình há to miệng, không phải là hắn nghe lầm chứ, Cát Ân Tư không nói chuyện nhưng bây giờ lại mở miệng nói với hắn hay sao.
An Ny nhún nhún vai, không để ý vẻ mặt như đang nuốt phải một cái trứng chim của Lao Sâm, chậm rãi đi đến căn phòng ngủ kia.
Thật cẩn thận đẩy cửa ra, ló đầu vào, dò xét trước một phen, nhớ tới lần trước bước lầm vào căn phòng này, bộ dáng tên kia giận tới mức không thể cản lại, lần này cũng không phải là nàng muốn vào. Tầm mắt đảo qua màn lụa bị gió thổi bay bay, trần nhà là bức phù điêu bằng gỗ nạm vàng, ghế ngồi lưng cao với hình dáng trang nhã, thảm với hoa văn biến hóa tinh xảo, cuối cùng dừng lại tại một bức tranh trên vách tường, một thân ảnh cao lớn cường tráng lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích tý nào, tựa hồ như đã đứng đó thật lâu.
“Cát Ân Tư, cha mẹ ngươi là người như thế nào?”
An Ny đang đứng dò xét ở cánh cửa ngây ngốc một chút, thì ra hắn nghe thấy động tĩnh của nàng.
“Ta là cô nhi, chưa từng biết bọn họ trông như thế nào.” Nàng cắn cắn môi, chậm rãi đi đến, học bộ dáng của hắn mà nhìn chằm chằm vào bức tranh kia.
Mạc Đế Sâm quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn đang chăm chú đánh giá bức tranh. “Biết nàng là ai không?”
An Ny nghiêng đầu, nhìn nữ tử trong tranh, mái tóc nâu sẫm dài như tơ tằm buông xuống trước ngực, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ yêu kiều như nước, đôi mắt thâm thúy mà sáng rực, đôi môi trái tim gợi cảm mê người, phong thái đầy tình cảm khiến cho người ta phải nhìn chăm chú thật lâu.
Trước đó nàng chỉ nhìn sơ qua vài cái, nghĩ đây là tranh của Khải Tư Lâm, bây giờ nhìn kỹ, nữ tử trong tranh tuy rằng rất giống nàng, nhưng khí chất cùng phong vận thì khác nhau, tuổi cũng có chên lệch nhất định.
“Nàng… rất giống với công chúa Khải Tư Lâm, nhưng hình như lại lớn tuổi hơn công chúa Khải Tư Lâm một chút.” Nàng nghiêng đầu, nói ra kết luận của mình.
Hắn liếc mắt nhìn nàng, có vẻ khen ngợi, quay đầu dừng ở gương mặt tuyệt mỹ kia. “Nàng là mẫu thân của bổn vương tử cùng Khải Tư Lâm, từng là Vương phi mà phụ vương sủng ái nhất.”
“Từng? Chẳng lẽ nàng…” Nàng mím môi, không đành lòng nói ra từ kia.
“Nàng đã mất mười năm trước.” Ánh mắt của hắn lâm vào bối rối. “Để lại cho bổn vương tử một bí mật phú khả địch quốc(*).”
(*)phú khả địch quốc: giàu có, sung túc
“Bí mật gì?” Nàng ngây ngốc hỏi, lúc nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn nhìn tới thì thè lưỡi. Rõ ràng là do mình khơi mào đề tài trước, bây giờ lại không cho nàng tiếp tục, thật là khiến người ta mất hứng.
“Toàn bộ đế quốc này thì không có tới ba người biết bí mật này. Tốt nhất là ngươi không cần biết, cái này đối với ngươi cũng không có chỗ nào hay.” Hắn xoay người lại, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, lời nói mười phần là cảnh cáo.
Nàng lặng lẽ làm một cái mặt quỷ trong lòng, không nói thì đừng nói, cũng không muốn biết đâu.
Hắn thu lại lãnh ý trong mắt, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt trở nên dịu dàng, không chút để ý hỏi một câu. “Tối hôm qua ngươi ngủ ngon chứ?”
An Ny đang nói thầm bất mãn trong lòng thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình, không phải hắn đã ngủ cùng giường với nàng tới hôm qua sao? Hiện tại còn hỏi nàng ngủ tốt hay không, rõ ràng là người này cố ý nhắc nhở nàng cái chuyện thật khiến người ta khó xử này.
“Uhm… Tốt lắm.” Nàng cúi mi mắt xuống, không biết vì sao mà hai má nóng cả lên.
“Nguyên bản là đêm nay bổn vương tử muốn cùng ngươi đem sự tình nói rõ ràng.” Hắn dừng một chút, nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, “Nhưng có thay đổi bất ngờ, đêm nay bổn vương tử phải đi ra ngoài một chuyến.”
Đối với ẩn ý trong lời nói của hắn, nàng cũng không để ý, chỉ là đã bị một câu cuối cùng của hắn hấp dẫn. Hắn nói đêm nay phải đi ra ngoài một chuyến, tin tức này trong lúc vô ý đã cho nàng một gợi ý, đó là một cơ hội vô cùng tốt.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới kẻ thần bí kia, ba lô cùng khung ảnh còn trong tay hắn, nếu muốn lấy trở về, chỉ có thể làm theo lời hắn. Kẻ thần bí có thân thủ vô cùng tốt, còn hơn nàng rất nhiều, nếu trộm “quyển da dê” thì khẳng định là dễ như trở bàn tay. Nhưng lại muốn này phải làm chuyện này, bởi vậy có thể phỏng đoán, căn bản là hắn cũng không biến “quyển da dê” này bị giấu ở nơi nào.
Đôi mắt lanh lợi bắt đầu đánh giá nơi phòng ngủ mà không cho người khác tùy tiện đi vào này, trực giác nói cho nàng biết là “quyển da dê” này rất có khả năng được giấu trong phòng ngủ này. Từ sau lần nàng bị thương vì cứu hắn, chẳng những mời nàng uống rượu trong đại sảnh, bây giờ còn cho nàng đi vào phòng ngủ riêng của hắn, xem ra là nàng đã hoàn toàn lấy được tín nhiệm của hắn, tình thế này với nàng càng ngày càng có lợi.
Nhưng là, nàng làm như vậy có phải là có chút lấy oán trả ơn với hắn hay không? Kẻ thần bí kia cũng không biết là lai lịch thế nào, cũng không nói rõ cho nàng biết là trong “quyển da dê” kia là vẽ cái gì? Nhớ lại lúc trước đã xem trong phim điện ảnh, không lẽ đây là cơ mật quân sự hay là kho báu này nọ?
Hiện tại thì trong đầu nàng rất loạn, nàng quyết định không nghĩ nữa, đêm nay lẻn vào đây tìm kiếm cho rõ ràng, nhìn xem rốt cuộc là đồ gì. Là dùng đồ mà kẻ thần bí muốn nàng dùng để tráo, hay là để nguyên lại, đến lúc đó quyết định cũng không muộn.
/123
|