Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
“Nàng gả đi rất xa sao?” Thoáng chốc Mạc Đế Sâm đã bị vấn đề của nàng hấp dẫn, chậm rãi đi đến bên nhuyễn tháp cạnh nàng.
“Đúng… Rất xa… Rất xa.” Nàng chỉ cảm thấy đầu nóng lên, ánh mắt dần hiện lên một tầng sương mù mông lung, miệng nói chuyện cũng cơ hồ nói những lời vô nghĩa. “Nếu… Nếu không nghĩ ra biện pháp trở về… Khả năng… Đời này… Cũng không thấy được hắn.”
Trong lúc hoảng hốt, nàng như nhìn thấy một thân ảnh chậm rãi đi tới phía nàng, gương mặt quen thuộc, mỉm cười sủng nịch. Mạc Đế Sâm cầm chén rượu, đi qua bên người nàng, nhìn đến ánh mắt khác thường của nàng, không khỏi liếc mắt nhìn nàng một cái, ai ngờ giây tiếp theo liền bị nàng ôm chặt lấy.
“Thư Á ca ca… Thư Á ca ca… đừng rời đi… đừng kết hôn… Cầu xin anh… Thư Á ca ca… Đừng kết hôn…”
Nếu nói lần đầu nàng nói chuyện, âm điệu quá thấp, hắn không quá để ý, như vậy thì lúc này đây hắn nghe được rành mạch, trong miệng Cát Ân Tư không ngừng kêu lên chính là tên của một người nam nhân.
Mạc Đế Sâm khẽ buông tay, chất lỏng chảy ra ngoài một ít, sau đó chén rượu cũng rớt xuống tấm thảm. Khó trách Cát Ân Tư nhắc tới người mà mình thích thì có chút tự mâu thuẫn, thì ra người hắn nhớ mãi không quên không phải là nữ tử, mà đường đường là một nam tử. Này… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn cúi đầu, đang chuẩn bị hỏi, phát hiện cánh tay ôm trên lưng đã chầm chầm buông lỏng ra. Trước mắt An Ny toàn màu đen, thân thể mềm mại dần dần đổ ra phía sau, lại rơi vào một cánh tay rắn chắc.
Nàng muốn cố gắng mở to hai mắt, nhưng bóng đen càng lúc càng đậm, dần dần che hết hai mắt của nàng, lông mi dài mà cong khẽ rung lên hai cái rồi, rồi nhẹ nhàng khép lại.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
An Ny đưa tay đặt lên tráng, hơi hơi mở mắt ra, liền phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn rất hoa lệ, được chăn đệm mềm mại, thoải mái bao lấy, bốn phía là màn lụa mỏng bay phất phới, vài tia nắng nhu hòa chiến vào bốn vách tường khắc hoa của tẩm cung, chân nến được mài giũa, điêu khắc thật tinh tế, thảm thì được dệt hoa văn tinh xảo.
Sao nàng lại nằm ở nơi này? Rõ ràng là tối hôm qua nàng uống vào ngụm rượu, sau đó mơ màng nhìn thấy Thư Á ca ca… Nàng kinh hãi nhảy xuống từ trên giường, xốc lên chăn đệm, trang phục thị vệ trên người đã sớm bị đổi thành áo ngủ màu trắng bằng tơ tằm. Ai đã thay đổi quần áo cho nàng, chẳng lẽ thân phận của mình đã bị phát hiện? Nàng nắm chặt chăn lại, hoảng sợ trừng to mắt, hai vai khẽ run.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, màn lụa bị vén lên một chút, gương mặt xinh đẹp của Duy Á Đặc liền hiện lên trước mắt.
“Cát Ân Tư, ngươi tỉnh…”
“Duy Á Đặc.” Thật khó khăn mới nhìn thấy một người quen, An Ny bất chấp nhanh chóng bắt lấy tay của Duy Á Đặc. “Sao ta lại ngủ nơi này? Ta nhớ rõ ràng là tối qua còn ở trong đại sảnh uống rượi, sao bây giờ lại nằm ở nơi này? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Cát Ân Tư, ngươi khoan hãy kích động.” Duy Á Đặc nhìn chung quanh không người, lúc này mới thả lỏng mà ngồi xuống mép giường. “Tối hôm qua điện hạ phái người gọi ta đến đây, ta thấy ngươi được điện hạ ôm vào trong lòng. Người chỉ nói một câu là để ta ở chỗ này hầu hạ ngươi….”
“Sau đó đâu?”
“Sau đó… Sau đó người để ta giúp ngươi thay quần áo, bởi vì ngươi đã ói ra cả người, quần áo của ngươi cùng điện hạ đều bị hỏng cả.”
Beta: LuckyAngel
“Nàng gả đi rất xa sao?” Thoáng chốc Mạc Đế Sâm đã bị vấn đề của nàng hấp dẫn, chậm rãi đi đến bên nhuyễn tháp cạnh nàng.
“Đúng… Rất xa… Rất xa.” Nàng chỉ cảm thấy đầu nóng lên, ánh mắt dần hiện lên một tầng sương mù mông lung, miệng nói chuyện cũng cơ hồ nói những lời vô nghĩa. “Nếu… Nếu không nghĩ ra biện pháp trở về… Khả năng… Đời này… Cũng không thấy được hắn.”
Trong lúc hoảng hốt, nàng như nhìn thấy một thân ảnh chậm rãi đi tới phía nàng, gương mặt quen thuộc, mỉm cười sủng nịch. Mạc Đế Sâm cầm chén rượu, đi qua bên người nàng, nhìn đến ánh mắt khác thường của nàng, không khỏi liếc mắt nhìn nàng một cái, ai ngờ giây tiếp theo liền bị nàng ôm chặt lấy.
“Thư Á ca ca… Thư Á ca ca… đừng rời đi… đừng kết hôn… Cầu xin anh… Thư Á ca ca… Đừng kết hôn…”
Nếu nói lần đầu nàng nói chuyện, âm điệu quá thấp, hắn không quá để ý, như vậy thì lúc này đây hắn nghe được rành mạch, trong miệng Cát Ân Tư không ngừng kêu lên chính là tên của một người nam nhân.
Mạc Đế Sâm khẽ buông tay, chất lỏng chảy ra ngoài một ít, sau đó chén rượu cũng rớt xuống tấm thảm. Khó trách Cát Ân Tư nhắc tới người mà mình thích thì có chút tự mâu thuẫn, thì ra người hắn nhớ mãi không quên không phải là nữ tử, mà đường đường là một nam tử. Này… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn cúi đầu, đang chuẩn bị hỏi, phát hiện cánh tay ôm trên lưng đã chầm chầm buông lỏng ra. Trước mắt An Ny toàn màu đen, thân thể mềm mại dần dần đổ ra phía sau, lại rơi vào một cánh tay rắn chắc.
Nàng muốn cố gắng mở to hai mắt, nhưng bóng đen càng lúc càng đậm, dần dần che hết hai mắt của nàng, lông mi dài mà cong khẽ rung lên hai cái rồi, rồi nhẹ nhàng khép lại.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
An Ny đưa tay đặt lên tráng, hơi hơi mở mắt ra, liền phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn rất hoa lệ, được chăn đệm mềm mại, thoải mái bao lấy, bốn phía là màn lụa mỏng bay phất phới, vài tia nắng nhu hòa chiến vào bốn vách tường khắc hoa của tẩm cung, chân nến được mài giũa, điêu khắc thật tinh tế, thảm thì được dệt hoa văn tinh xảo.
Sao nàng lại nằm ở nơi này? Rõ ràng là tối hôm qua nàng uống vào ngụm rượu, sau đó mơ màng nhìn thấy Thư Á ca ca… Nàng kinh hãi nhảy xuống từ trên giường, xốc lên chăn đệm, trang phục thị vệ trên người đã sớm bị đổi thành áo ngủ màu trắng bằng tơ tằm. Ai đã thay đổi quần áo cho nàng, chẳng lẽ thân phận của mình đã bị phát hiện? Nàng nắm chặt chăn lại, hoảng sợ trừng to mắt, hai vai khẽ run.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, màn lụa bị vén lên một chút, gương mặt xinh đẹp của Duy Á Đặc liền hiện lên trước mắt.
“Cát Ân Tư, ngươi tỉnh…”
“Duy Á Đặc.” Thật khó khăn mới nhìn thấy một người quen, An Ny bất chấp nhanh chóng bắt lấy tay của Duy Á Đặc. “Sao ta lại ngủ nơi này? Ta nhớ rõ ràng là tối qua còn ở trong đại sảnh uống rượi, sao bây giờ lại nằm ở nơi này? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Cát Ân Tư, ngươi khoan hãy kích động.” Duy Á Đặc nhìn chung quanh không người, lúc này mới thả lỏng mà ngồi xuống mép giường. “Tối hôm qua điện hạ phái người gọi ta đến đây, ta thấy ngươi được điện hạ ôm vào trong lòng. Người chỉ nói một câu là để ta ở chỗ này hầu hạ ngươi….”
“Sau đó đâu?”
“Sau đó… Sau đó người để ta giúp ngươi thay quần áo, bởi vì ngươi đã ói ra cả người, quần áo của ngươi cùng điện hạ đều bị hỏng cả.”
/123
|