Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Lúc trở về, vẻ mặt của Mạc Đế Sâm là âm tình bất định, chỉ là bàn tay buông thõng bên người của hắn lại lặng lẽ nắm chặt lá thư này, đã tiết lộ cảm xúc. Bước chân của hắn nặng nề mà vững vàng, dường như chuyện vừa mới trải qua chưa từng để lại dấu vết gì trong lòng hắn.
An Ny đi bên cạnh hắn không nhịn được mà bắt đầu tự hỏi, nếu nàng là Mạc Đế Sâm, trong nháy mắt bước vào cửa kia, thực rõ ràng là có thể đoán ra tình cảnh thân thiết kia là do Cáp Mông Đức cố ý làm ra. Nếu theo tính cách của nàng, đã sớm phất tay áo mà bỏ đi, thế mà hắn có thể mặt không hồng khí không suyễn mà ngồi xuống. Tự chủ của người này thật kinh người.
Trở lại tẩm cung, hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cất bước bước vào đại sảnh. Nhất thời nàng không đoán ra ý tứ trong mắt hắn, bước chân do dự mà đảo qua lại. Rốt cuộc là muốn nàng dừng bước hay là muốn nàng đuổi theo đây?
Nàng thoáng nhìn trong đại sảnh có người trước khi đi dự tiệc cưới đã xin tiếp kiến Khắc Lý, còn có dáng người của tướng lãnh kia. Bước chân không khỏi tự động tiến vào, nàng cấp bách muốn biết, đến tột cùng là tên tướng lãnh kia đã tra được manh mối gì của nàng ở Tháp Tháp Nhĩ trấn.
Nàng đi theo phía sau Mạc Đế Sâm, trong đại sảnh không có thân ảnh của Lao Sâm, nàng không hiểu quy củ gì nên đã đứng ở vị trí Lao Sâm thường xuyên đứng. Hắc hắc… Như vậy cũng không sai đi.
Mạc Đế Sâm ngồi ở nhuyễn ghế trước bàn viết, vuốt nhẹ cằm, tầm mắt khóa chặt trên lá thư được phong kín nằm lẳng lặng trên bàn kia. Khắc Lý cùng vị tướng lãnh kia đều liếc nhìn đối phương, trong lúc nhất thời, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
“Khắc Lý.” Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên rõ ràng, thu hồi vẻ chuyên chú trong mắt, khẽ nâng mi lộ ra một ra vẻ âm hàn khiến người ta không thể xem nhẹ.
“Điện hạ.” Hiển nhiên Khắc Lý cũng bị vẻ mặt chưa bao giờ xuất hiện này của Mạc Đế Sâm khiến cho kinh sợ, thừ người ra một lúc, lúc này thân hình mập mạp mới xoay người thi lễ.
“Các ngươi lui xuống trước.” Hắn phất tay, giọng nói có chút mệt mỏi không chịu nổi. “Về việc kia, ngày mai các ngươi hãy bẩm báo với bổn vương tử.”
Khắc Lý cùng tướng lãnh kia yên lặng lui xuống, trong đại sảnh to như vậy chỉ còn hai người bọn họ. An Ny khẽ chu môi, sớm biết không thám thính được tin tức gì, vừa rồi hẳn là sẽ không tiến vào, trở về ngủ vẫn là tốt nhất.
Mạc Đế Sâm nhìn chằm chằm vào lá thư này, nhưng lại không có ý muốn mở ra. Nàng nhịn không được lại bắt đầu tò mò hẳn lên, nhìn bộ dáng do dự của hắn, không biết là trong mật tín của quân vương cho hắn sẽ nói cái gì.
Lúc này, thân ảnh của Lao Sâm chợt xuất hiện rồi tiến vào, nhìn An Ny đang đứng ở vị trí hắn thường xuyên đứng, hơi sửng sốt, mặc dù có chút không rõ, nhưng vẫn yên lặng không tiếng động đứng ở một vị trí khác bên cạnh Mạc Đế Sâm.
“Lao Sâm.” Mạc Đế Sâm không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm phong thư kia như trước, ngữ khí thản nhiên thốt ra từ miệng mệnh lệnh không thể nghi ngờ. “Hôm nay không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi ra ngoài đi. Thuận tiện phái người đưa tới một ít rượu.”
Lao Sâm có chút kinh ngạc, nhưng không hỏi thêm cái gì, theo lời mà rời khỏi đại sảnh. Rất nhanh sau đó, một thị nữ cúi sát đầu bưng tới một chén rượu bằng đầu được chạm khắc tinh xảo, xong liền xoay người lui xuống.
“Cát Ân Tư, cùng nhau uống một chén.” Mạc Đế Sâm chậm rãi rót rượu.
“Không… Không cần… Ta không uống được rượu.” Vẻ mặt An Ny trắng bệch, liên tục xua tay. Có một lần nàng vì tò mò, trộm uống rượu trong thư phòng của Thư Á ca ca, kết quả là chỉ uống một ngụm chất lỏng trong bình thủy tinh màu xanh, nàng liền say đến bất tỉnh nhân sự. Cho nên hiện tại nhớ đến cảnh say rượu, say khi tỉnh lại thì đau đầu đến muốn nứt ra thì nàng vẫn có chút sợ.
“Bổn vương tử muốn ngươi uống, ngươi chỉ có thể nghe theo.” Mạc Đế Sâm không chấp nhận cự tuyệt, đem chén rượu đặt vào trong tay nàng.
Nàng miễn cưỡng cầm chén rượu để đến trước miệng, nếm thử một ngụm nhỏ, hình như cũng không có nặng lắm, sau đó ngửa đầu uống hết chén rượu, rượu chậm rãi chảy vào miệng, còn có lưu lại vị ngọt nhạt của hoa quả.
Thấy An Ny tán thưởng nhìn chất lỏng màu hổ phách trong chén rượu, Mạc Đế Sâm lại rót đầy chén rượu nữa. “Bổn vương tử tự mình rót rượu, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh.”
An Ny mím môi, thấy từ chối không được, lại uống hết rượu trong chén, không thừa một giọt, còn bắt đầu nổi lên tác dụng trong cơ thể nàng, hai má hơi hiện lên màu hồng mê người.
“Cát Ân Tư, ngươi có cô nương nào không?” Mạc Đế Sâm mang chén rượu đến bên miệng, đột nhiên hỏi một câu rất kỳ quái.
“Không có.” An Ny vỗ vỗ cái đầu có chút choáng váng, liền ngồi xuống cái ghế chỉ cách nàng vài bước. “Nhưng là, ta có thích người ta a! Cực kỳ, cực kỳ thích.”
“Oh? Vậy các ngươi được ở bên nhau sao?”
Hắn khẽ nhấp một ngụm chất lỏng màu hổ phách, nếu hắn nói không có thích cô gái nào, lại nói là có người thích. Hắn nhận ra là câu nói của nàng có chỗ mâu thuẫn.
“Không có… Không có…” An Ny lắc đầu thật mạnh, uể oải cùng sầu bi đều viết lên mặt. “Hắn bỏ ta, kết hôn cùng ngươi khác.”
“Cát Ân Tư.” Mạc Đế Sâm khẽ thở dài một tiếng, có chút chán chường dựa vào lưng ghế. “Thì ra đều giống nhau.”
Ánh mắt mơ màng của An Ny nhìn hắn, giống như thấy được tình cảnh lúc nàng đứng ở hôn lễ của Thư Á ca ca. Cái loại cảm giác nhìn người yêu quý trở thành của người khác, cũng thống khổ không thể cùng người yêu quý ở cùng một chỗ, là loại hình phạt so với bất cứ cái gì cũng khiến người ta khó có thể chịu được. Trái tim, giống như là bị từng đao từng đao lăng trì, khoét từng mảnh rồi lại từng mảnh, thẳng cho đến khi mất đi tất cả tri giác, lòng trở nên chết lặng mới thôi.
“Không, ta và ngươi một chút cũng không giống.” Thiếu chút nữa An Ny đã nhảy khỏi ghế, sau đó cúi đầu, giọng nói nhỏ dần. “Ngươi còn có thể nhìn thấy nàng, nhưng là ta ngay cả cơ hội nhìn thấy không chừng cũng có thể không có nữa.”
Beta: LuckyAngel
Lúc trở về, vẻ mặt của Mạc Đế Sâm là âm tình bất định, chỉ là bàn tay buông thõng bên người của hắn lại lặng lẽ nắm chặt lá thư này, đã tiết lộ cảm xúc. Bước chân của hắn nặng nề mà vững vàng, dường như chuyện vừa mới trải qua chưa từng để lại dấu vết gì trong lòng hắn.
An Ny đi bên cạnh hắn không nhịn được mà bắt đầu tự hỏi, nếu nàng là Mạc Đế Sâm, trong nháy mắt bước vào cửa kia, thực rõ ràng là có thể đoán ra tình cảnh thân thiết kia là do Cáp Mông Đức cố ý làm ra. Nếu theo tính cách của nàng, đã sớm phất tay áo mà bỏ đi, thế mà hắn có thể mặt không hồng khí không suyễn mà ngồi xuống. Tự chủ của người này thật kinh người.
Trở lại tẩm cung, hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cất bước bước vào đại sảnh. Nhất thời nàng không đoán ra ý tứ trong mắt hắn, bước chân do dự mà đảo qua lại. Rốt cuộc là muốn nàng dừng bước hay là muốn nàng đuổi theo đây?
Nàng thoáng nhìn trong đại sảnh có người trước khi đi dự tiệc cưới đã xin tiếp kiến Khắc Lý, còn có dáng người của tướng lãnh kia. Bước chân không khỏi tự động tiến vào, nàng cấp bách muốn biết, đến tột cùng là tên tướng lãnh kia đã tra được manh mối gì của nàng ở Tháp Tháp Nhĩ trấn.
Nàng đi theo phía sau Mạc Đế Sâm, trong đại sảnh không có thân ảnh của Lao Sâm, nàng không hiểu quy củ gì nên đã đứng ở vị trí Lao Sâm thường xuyên đứng. Hắc hắc… Như vậy cũng không sai đi.
Mạc Đế Sâm ngồi ở nhuyễn ghế trước bàn viết, vuốt nhẹ cằm, tầm mắt khóa chặt trên lá thư được phong kín nằm lẳng lặng trên bàn kia. Khắc Lý cùng vị tướng lãnh kia đều liếc nhìn đối phương, trong lúc nhất thời, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
“Khắc Lý.” Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên rõ ràng, thu hồi vẻ chuyên chú trong mắt, khẽ nâng mi lộ ra một ra vẻ âm hàn khiến người ta không thể xem nhẹ.
“Điện hạ.” Hiển nhiên Khắc Lý cũng bị vẻ mặt chưa bao giờ xuất hiện này của Mạc Đế Sâm khiến cho kinh sợ, thừ người ra một lúc, lúc này thân hình mập mạp mới xoay người thi lễ.
“Các ngươi lui xuống trước.” Hắn phất tay, giọng nói có chút mệt mỏi không chịu nổi. “Về việc kia, ngày mai các ngươi hãy bẩm báo với bổn vương tử.”
Khắc Lý cùng tướng lãnh kia yên lặng lui xuống, trong đại sảnh to như vậy chỉ còn hai người bọn họ. An Ny khẽ chu môi, sớm biết không thám thính được tin tức gì, vừa rồi hẳn là sẽ không tiến vào, trở về ngủ vẫn là tốt nhất.
Mạc Đế Sâm nhìn chằm chằm vào lá thư này, nhưng lại không có ý muốn mở ra. Nàng nhịn không được lại bắt đầu tò mò hẳn lên, nhìn bộ dáng do dự của hắn, không biết là trong mật tín của quân vương cho hắn sẽ nói cái gì.
Lúc này, thân ảnh của Lao Sâm chợt xuất hiện rồi tiến vào, nhìn An Ny đang đứng ở vị trí hắn thường xuyên đứng, hơi sửng sốt, mặc dù có chút không rõ, nhưng vẫn yên lặng không tiếng động đứng ở một vị trí khác bên cạnh Mạc Đế Sâm.
“Lao Sâm.” Mạc Đế Sâm không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm phong thư kia như trước, ngữ khí thản nhiên thốt ra từ miệng mệnh lệnh không thể nghi ngờ. “Hôm nay không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi ra ngoài đi. Thuận tiện phái người đưa tới một ít rượu.”
Lao Sâm có chút kinh ngạc, nhưng không hỏi thêm cái gì, theo lời mà rời khỏi đại sảnh. Rất nhanh sau đó, một thị nữ cúi sát đầu bưng tới một chén rượu bằng đầu được chạm khắc tinh xảo, xong liền xoay người lui xuống.
“Cát Ân Tư, cùng nhau uống một chén.” Mạc Đế Sâm chậm rãi rót rượu.
“Không… Không cần… Ta không uống được rượu.” Vẻ mặt An Ny trắng bệch, liên tục xua tay. Có một lần nàng vì tò mò, trộm uống rượu trong thư phòng của Thư Á ca ca, kết quả là chỉ uống một ngụm chất lỏng trong bình thủy tinh màu xanh, nàng liền say đến bất tỉnh nhân sự. Cho nên hiện tại nhớ đến cảnh say rượu, say khi tỉnh lại thì đau đầu đến muốn nứt ra thì nàng vẫn có chút sợ.
“Bổn vương tử muốn ngươi uống, ngươi chỉ có thể nghe theo.” Mạc Đế Sâm không chấp nhận cự tuyệt, đem chén rượu đặt vào trong tay nàng.
Nàng miễn cưỡng cầm chén rượu để đến trước miệng, nếm thử một ngụm nhỏ, hình như cũng không có nặng lắm, sau đó ngửa đầu uống hết chén rượu, rượu chậm rãi chảy vào miệng, còn có lưu lại vị ngọt nhạt của hoa quả.
Thấy An Ny tán thưởng nhìn chất lỏng màu hổ phách trong chén rượu, Mạc Đế Sâm lại rót đầy chén rượu nữa. “Bổn vương tử tự mình rót rượu, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh.”
An Ny mím môi, thấy từ chối không được, lại uống hết rượu trong chén, không thừa một giọt, còn bắt đầu nổi lên tác dụng trong cơ thể nàng, hai má hơi hiện lên màu hồng mê người.
“Cát Ân Tư, ngươi có cô nương nào không?” Mạc Đế Sâm mang chén rượu đến bên miệng, đột nhiên hỏi một câu rất kỳ quái.
“Không có.” An Ny vỗ vỗ cái đầu có chút choáng váng, liền ngồi xuống cái ghế chỉ cách nàng vài bước. “Nhưng là, ta có thích người ta a! Cực kỳ, cực kỳ thích.”
“Oh? Vậy các ngươi được ở bên nhau sao?”
Hắn khẽ nhấp một ngụm chất lỏng màu hổ phách, nếu hắn nói không có thích cô gái nào, lại nói là có người thích. Hắn nhận ra là câu nói của nàng có chỗ mâu thuẫn.
“Không có… Không có…” An Ny lắc đầu thật mạnh, uể oải cùng sầu bi đều viết lên mặt. “Hắn bỏ ta, kết hôn cùng ngươi khác.”
“Cát Ân Tư.” Mạc Đế Sâm khẽ thở dài một tiếng, có chút chán chường dựa vào lưng ghế. “Thì ra đều giống nhau.”
Ánh mắt mơ màng của An Ny nhìn hắn, giống như thấy được tình cảnh lúc nàng đứng ở hôn lễ của Thư Á ca ca. Cái loại cảm giác nhìn người yêu quý trở thành của người khác, cũng thống khổ không thể cùng người yêu quý ở cùng một chỗ, là loại hình phạt so với bất cứ cái gì cũng khiến người ta khó có thể chịu được. Trái tim, giống như là bị từng đao từng đao lăng trì, khoét từng mảnh rồi lại từng mảnh, thẳng cho đến khi mất đi tất cả tri giác, lòng trở nên chết lặng mới thôi.
“Không, ta và ngươi một chút cũng không giống.” Thiếu chút nữa An Ny đã nhảy khỏi ghế, sau đó cúi đầu, giọng nói nhỏ dần. “Ngươi còn có thể nhìn thấy nàng, nhưng là ta ngay cả cơ hội nhìn thấy không chừng cũng có thể không có nữa.”
/123
|