Quân sĩ rời đi, Vô Tấn từ trong túi lấy ra một chồng công văn. Đây là ghi chép của Mai Hoa vệ đối với Hoàng Phủ Võ Thực. Giám sát đối với Hoàng tộc và quan ngũ phẩm trở lên từ bốn mươi năm trước. Theo phân công, Mai Hoa vệ phụ trách giám thị Hoàng tộc, còn Tú Y vệ phụ trách giám sát quan viên.
Cho nên mỗi một Hoàng tộc trong Mai Hoa vệ đều có hồ sơ ghi chép, bao gồm Hoàng Phủ Vô Tấn hắn cũng có. Những ghi chép này thật ra không phải là ghi chép từng lời từng bước thường ngày. Cũng không quan tâm trong nhà đệ tử Hoàng tộc như thế nào.
Mà là ghi chép các việc làm trong các trường hợp công khai có chút ảnh hưởng của Hoàng tộc. Sẽ có người chuyên phục trách điều tra thăm hỏi tường tận, sau đó ghi lại. Như Vô Tấn ở Bách Phú tửu lâu cùng đám người Hoàng Phủ Anh Tuấn đấu đá. Mai Hoa vệ có hơn chục trang ghi chép điều tra.
Bình thường Hoàng tộc từ mười sáu tuổi bắt đầu lập hồ sơ. Cho nên ghi chép của Hoàng Phủ Võ Thực đã có một chồng dày đặc rồi. Đây cũng là minh chứng gián tiếp cho Hoàng Phủ Võ Thực thường ngày gây tai hoạ. Như những Hoàng tộc rất ít xuất đầu lộ diện, trên cơ bản sẽ không có ghi chép gì.
Vô Tấn cẩn thận duyệt từng trang từng trang. Hăn không vội thu thập năng lực báo cáo của Mai Hoa vệ. Từ trong này tổng kết ra kết luận đối với Hoàng Phủ Võ Thực, trong đó có một điều, tửu lượng của Hoàng Phủ Võ Thực là một cân rượu nho. Cái này là mốc điểm, nếu ít hơn hắn sẽ không say, mà dựa vào ghi chép lúc tết Nguyên Tiêu năm trước, Hoàng Phủ Võ Thực say rượu đánh nhau trong tửu quán. Người điều tra thăm hỏi của Mai Hoa vệ gặp chưởng quầy, bảo vệ, các khách nhân khác của quán rượu thu được lời chứng. Hoàng Phủ Võ Thực ngày đó chỉ uống có nửa cân rượu, cho nên Mai Hoa vệ đưa ra kết luận là, Hoàng Phủ Võ Thực hoàn toàn không có say, mà kiếm cớ say rượu để gây chuyện. Nguyên nhân là Hoàng Phủ Võ Thực thích một tửu cơ của quán rượu đó. Tết Nguyên Tiêu năm đó đi tới, không ngờ tửu cơ kia chạy mất. Hắn liền trút giận lên quán rượu.
Các loại thẩm tra tìm hiểu như vậy rất nhiều, làm cho Vô Tấn xem có chút sởn gai ốc. Thật không biết Mai Hoa vệ điều tra tìm hiểu hắn như thế nào.
Tuy nhiên từ trong hồ sơ này, Vô Tấn đã hiểu được Hoàng Phủ Võ Thực là người như thế nào. Trong trang đầu tiên của Mai Hoa vệ đã đưa ra kết luận là: Háo sắc tham tài, đầu óc ngu si, nhát gan hay làm xằng bậy, bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh….
Vô Tấn quả thực đối với Hoàng Phủ Võ Thực này nhịn cũng không thể nhịn được nữa. Vốn hắn đã định bỏ qua người này, vì sao hắn cũng là cháu trai duy nhất của Hoàng Phủ Cương. Vô Tấn muốn cho Hoàng Phủ Cương thể diện. Nếu Hoàng Phủ Võ Thực ngày đầu tiên không tìm được Kinh Nương sau đó liền bỏ qua. Hắn cũng coi như không có chuyện gì. Nhưng Hoàng Phủ Võ Thực không những không từ bỏ, còn thăm dò tin tức của Kinh nương. Thậm chí chạy đến Bách Phúc tửu lâu hỏi nơi ở của cậu mợ Kinh nương. Hoàn toàn không coi Hoàng Phủ Vô Tấn ra gì, điều này làm cho Vô Tấn không nhịn được nữa.
Nhưng xử trí tên điên cuồng vô tri này như thế nào, Vô Tấn đã suy nghĩ hai ngày. Cho dù Hoàng Phủ Cương đã tỏ thái độ, giữ lại mạng, các việc khác tuỳ hắn xử lý?
Vô Tấn biết rõ, tuy Hoàng Phủ Cương nói như thế. Nhưng hắn cũng không nỡ làm như thế. Dù sao, Hoàng Phủ Võ Thực cũng chưa xâm hại đến mình. Hiện nay, hắn đang làm chỉ là một cảnh cáo. Nếu cảnh cáo này hơi quá đáng, khiến Hoàng Phủ Võ Thực trọng thương. Điều đó đối với Hoàng Phủ Cương cũng là tổn thương. Hắn không muốn làm tổn thương Hoàng Phủ Cương có ân với mình.
Cho nên Vô Tấn lợi dụng quan hệ của hắn, từ trong phòng hồ sơ của Mai Hoa vệ lấy ra hồ sơ của Hoàng Phủ Võ Thực. Hắn cần tìm hiểu nhược điểm của người này.
Lúc này, Vô Tấn đối với một sự tình ba năm trước rất có hứng thú. Ba năm trước, Hoàng Phủ Anh Tuấn vừa đảm nhiệm Giáo uý của Tú Y vệ, trong Bách Phú tửu lâu đã xung đột với quân sĩ Mai Hoa vệ. Hoàng Phủ Võ Thực cũng ở trong đó. Căn cứ ghi chép điều tra, xung đột lúc đó rất thảm thiết, hình như còn có án mạng. Lúc đó một binh lính Mai Hoa vệ đè Hoàng Phủ Võ Thực xuống đất. Mà binh lính này bị một dao đâm xuyên ngực, chết trên người Hoàng Phủ Võ Thực. Hoàng Phủ Võ Thực hoàn toàn không bị thương. Ngược lại bị doạ ốm một trận, ba tháng không ra khỏi cửa.
Ghi chép điều tra này để cho Vô Tấn hiểu thêm. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, lập tức dặn dò binh lính gác cửa:
- Đi tìm Tôn Kiến Hoành lại đây cho ta!
Hoàng Phủ Võ Thực sáng sớm ra cửa liền phát hiện mình bị theo dõi. Ý đồ của người theo dõi hắn rất rõ ràng. Hoàn toàn không che giấu, không vì bị hắn phát hiện mà lãn tránh.
Hoàng Phủ Võ Thực tuy là Kim Ngô Vệ Giáo uý. Nhưng năm năm qua, hắn chưa đặt chân đến cửa nha môn Kim Ngô vệ. Hắn chỉ là Giao1 úy trên danh nghĩa.
Bao nhiêu năm hắn đều ăn chơi nhàn nhã, cùng một đám hồ bằng cẩu hữu trong Hoàng tộc ở kinh thành tầm hoa vấn liễu. Nhiều năm hung hăng ngang ngược, sinh sống vô kỵ đã dưỡng hắn có tính cách tùy tâm sở dục, mà thân phận Hoàng tộc cao cao tại thượng cùng với sự cưng chiều của mẫu thân khiến cho hắn không biết sợ cái gì, hắn chưa gặp bất kỳ ngăn trở nào.
Hoàng Phủ Võ Thực cực kỳ háo sắc, đặc biệt hắn thích nữ nhân da trắng. Đêm đó, Kinh Nương da thịt trắng nõn giống hệt mỡ dê làm cho hắn ấn tượng sâu sắc. Quan trọng hơn là, Kinh Nương là nữ nhân của Hoàng Phủ Vô Tấn. Hoàng Phủ Vô Tấn cướp hết tất cả những thứ thuộc về hắn, tước vị, quan chức, kế thừa quân Tây Lương…. khiến cho hắn hận thấu xương.
Còn thân phận của Kinh nương chẳng qua là thị thiếp. Chiếm đoạt nàng sẽ không có vấn đề gì. Như thế hắn có thể hung hăng tát cho Hoàng Phủ Vô Tấn một cái nhớ đời, trút bỏ ác khí trong lòng.
Đêm hôm đó, hắn nói việc này với phụ thân. Phụ thân chỉ nói một câu với hắn. Chỉ cần là nhằm vào Hoàng Phủ Vô Tấn y đều ủng hộ, đây chính là ý trợ giúp. Hoàng Phủ Võ Thực nghĩ vừa có thể chiếm được nữ nhân xinh đẹp lại có thể làm nhục Hoàng Phủ Vô Tấn. Cớ sao không làm? Ngày hôm sau, hắn nhân cơ hội Hoàng Phủ Vô Tấn kiểm tra quân doanh mà mò đến.
Chỉ đáng hận là Hoàng Phủ Vô Tấn cực kỳ giảo hoạt, đã đưa Kinh Nương đi. Khiến hắn thế nào cũng tìm không được. Nhưng Hoàng Phủ Võ Thực không can lòng, hắn tin rằng Kinh nương vẫn ở trong kinh thành. Chỉ cần ở trong kinh thành, hắn sẽ có cách tìm được.
Cho nên mỗi một Hoàng tộc trong Mai Hoa vệ đều có hồ sơ ghi chép, bao gồm Hoàng Phủ Vô Tấn hắn cũng có. Những ghi chép này thật ra không phải là ghi chép từng lời từng bước thường ngày. Cũng không quan tâm trong nhà đệ tử Hoàng tộc như thế nào.
Mà là ghi chép các việc làm trong các trường hợp công khai có chút ảnh hưởng của Hoàng tộc. Sẽ có người chuyên phục trách điều tra thăm hỏi tường tận, sau đó ghi lại. Như Vô Tấn ở Bách Phú tửu lâu cùng đám người Hoàng Phủ Anh Tuấn đấu đá. Mai Hoa vệ có hơn chục trang ghi chép điều tra.
Bình thường Hoàng tộc từ mười sáu tuổi bắt đầu lập hồ sơ. Cho nên ghi chép của Hoàng Phủ Võ Thực đã có một chồng dày đặc rồi. Đây cũng là minh chứng gián tiếp cho Hoàng Phủ Võ Thực thường ngày gây tai hoạ. Như những Hoàng tộc rất ít xuất đầu lộ diện, trên cơ bản sẽ không có ghi chép gì.
Vô Tấn cẩn thận duyệt từng trang từng trang. Hăn không vội thu thập năng lực báo cáo của Mai Hoa vệ. Từ trong này tổng kết ra kết luận đối với Hoàng Phủ Võ Thực, trong đó có một điều, tửu lượng của Hoàng Phủ Võ Thực là một cân rượu nho. Cái này là mốc điểm, nếu ít hơn hắn sẽ không say, mà dựa vào ghi chép lúc tết Nguyên Tiêu năm trước, Hoàng Phủ Võ Thực say rượu đánh nhau trong tửu quán. Người điều tra thăm hỏi của Mai Hoa vệ gặp chưởng quầy, bảo vệ, các khách nhân khác của quán rượu thu được lời chứng. Hoàng Phủ Võ Thực ngày đó chỉ uống có nửa cân rượu, cho nên Mai Hoa vệ đưa ra kết luận là, Hoàng Phủ Võ Thực hoàn toàn không có say, mà kiếm cớ say rượu để gây chuyện. Nguyên nhân là Hoàng Phủ Võ Thực thích một tửu cơ của quán rượu đó. Tết Nguyên Tiêu năm đó đi tới, không ngờ tửu cơ kia chạy mất. Hắn liền trút giận lên quán rượu.
Các loại thẩm tra tìm hiểu như vậy rất nhiều, làm cho Vô Tấn xem có chút sởn gai ốc. Thật không biết Mai Hoa vệ điều tra tìm hiểu hắn như thế nào.
Tuy nhiên từ trong hồ sơ này, Vô Tấn đã hiểu được Hoàng Phủ Võ Thực là người như thế nào. Trong trang đầu tiên của Mai Hoa vệ đã đưa ra kết luận là: Háo sắc tham tài, đầu óc ngu si, nhát gan hay làm xằng bậy, bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh….
Vô Tấn quả thực đối với Hoàng Phủ Võ Thực này nhịn cũng không thể nhịn được nữa. Vốn hắn đã định bỏ qua người này, vì sao hắn cũng là cháu trai duy nhất của Hoàng Phủ Cương. Vô Tấn muốn cho Hoàng Phủ Cương thể diện. Nếu Hoàng Phủ Võ Thực ngày đầu tiên không tìm được Kinh Nương sau đó liền bỏ qua. Hắn cũng coi như không có chuyện gì. Nhưng Hoàng Phủ Võ Thực không những không từ bỏ, còn thăm dò tin tức của Kinh nương. Thậm chí chạy đến Bách Phúc tửu lâu hỏi nơi ở của cậu mợ Kinh nương. Hoàn toàn không coi Hoàng Phủ Vô Tấn ra gì, điều này làm cho Vô Tấn không nhịn được nữa.
Nhưng xử trí tên điên cuồng vô tri này như thế nào, Vô Tấn đã suy nghĩ hai ngày. Cho dù Hoàng Phủ Cương đã tỏ thái độ, giữ lại mạng, các việc khác tuỳ hắn xử lý?
Vô Tấn biết rõ, tuy Hoàng Phủ Cương nói như thế. Nhưng hắn cũng không nỡ làm như thế. Dù sao, Hoàng Phủ Võ Thực cũng chưa xâm hại đến mình. Hiện nay, hắn đang làm chỉ là một cảnh cáo. Nếu cảnh cáo này hơi quá đáng, khiến Hoàng Phủ Võ Thực trọng thương. Điều đó đối với Hoàng Phủ Cương cũng là tổn thương. Hắn không muốn làm tổn thương Hoàng Phủ Cương có ân với mình.
Cho nên Vô Tấn lợi dụng quan hệ của hắn, từ trong phòng hồ sơ của Mai Hoa vệ lấy ra hồ sơ của Hoàng Phủ Võ Thực. Hắn cần tìm hiểu nhược điểm của người này.
Lúc này, Vô Tấn đối với một sự tình ba năm trước rất có hứng thú. Ba năm trước, Hoàng Phủ Anh Tuấn vừa đảm nhiệm Giáo uý của Tú Y vệ, trong Bách Phú tửu lâu đã xung đột với quân sĩ Mai Hoa vệ. Hoàng Phủ Võ Thực cũng ở trong đó. Căn cứ ghi chép điều tra, xung đột lúc đó rất thảm thiết, hình như còn có án mạng. Lúc đó một binh lính Mai Hoa vệ đè Hoàng Phủ Võ Thực xuống đất. Mà binh lính này bị một dao đâm xuyên ngực, chết trên người Hoàng Phủ Võ Thực. Hoàng Phủ Võ Thực hoàn toàn không bị thương. Ngược lại bị doạ ốm một trận, ba tháng không ra khỏi cửa.
Ghi chép điều tra này để cho Vô Tấn hiểu thêm. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, lập tức dặn dò binh lính gác cửa:
- Đi tìm Tôn Kiến Hoành lại đây cho ta!
Hoàng Phủ Võ Thực sáng sớm ra cửa liền phát hiện mình bị theo dõi. Ý đồ của người theo dõi hắn rất rõ ràng. Hoàn toàn không che giấu, không vì bị hắn phát hiện mà lãn tránh.
Hoàng Phủ Võ Thực tuy là Kim Ngô Vệ Giáo uý. Nhưng năm năm qua, hắn chưa đặt chân đến cửa nha môn Kim Ngô vệ. Hắn chỉ là Giao1 úy trên danh nghĩa.
Bao nhiêu năm hắn đều ăn chơi nhàn nhã, cùng một đám hồ bằng cẩu hữu trong Hoàng tộc ở kinh thành tầm hoa vấn liễu. Nhiều năm hung hăng ngang ngược, sinh sống vô kỵ đã dưỡng hắn có tính cách tùy tâm sở dục, mà thân phận Hoàng tộc cao cao tại thượng cùng với sự cưng chiều của mẫu thân khiến cho hắn không biết sợ cái gì, hắn chưa gặp bất kỳ ngăn trở nào.
Hoàng Phủ Võ Thực cực kỳ háo sắc, đặc biệt hắn thích nữ nhân da trắng. Đêm đó, Kinh Nương da thịt trắng nõn giống hệt mỡ dê làm cho hắn ấn tượng sâu sắc. Quan trọng hơn là, Kinh Nương là nữ nhân của Hoàng Phủ Vô Tấn. Hoàng Phủ Vô Tấn cướp hết tất cả những thứ thuộc về hắn, tước vị, quan chức, kế thừa quân Tây Lương…. khiến cho hắn hận thấu xương.
Còn thân phận của Kinh nương chẳng qua là thị thiếp. Chiếm đoạt nàng sẽ không có vấn đề gì. Như thế hắn có thể hung hăng tát cho Hoàng Phủ Vô Tấn một cái nhớ đời, trút bỏ ác khí trong lòng.
Đêm hôm đó, hắn nói việc này với phụ thân. Phụ thân chỉ nói một câu với hắn. Chỉ cần là nhằm vào Hoàng Phủ Vô Tấn y đều ủng hộ, đây chính là ý trợ giúp. Hoàng Phủ Võ Thực nghĩ vừa có thể chiếm được nữ nhân xinh đẹp lại có thể làm nhục Hoàng Phủ Vô Tấn. Cớ sao không làm? Ngày hôm sau, hắn nhân cơ hội Hoàng Phủ Vô Tấn kiểm tra quân doanh mà mò đến.
Chỉ đáng hận là Hoàng Phủ Vô Tấn cực kỳ giảo hoạt, đã đưa Kinh Nương đi. Khiến hắn thế nào cũng tìm không được. Nhưng Hoàng Phủ Võ Thực không can lòng, hắn tin rằng Kinh nương vẫn ở trong kinh thành. Chỉ cần ở trong kinh thành, hắn sẽ có cách tìm được.
/493
|