Thần sắc Hoàng Phủ Cương có chút thương cảm:
- Có một người đã qua đời, nhưng con của hắn, cũng là nhân vật rất có thế lực ở Sở Châu, sau khi ngươi đi Sở Châu sẽ biết, nhưng người cuối cùng ta không thể nói cho ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hắn tên là Thanh Thu, trừ ta cùng Tuệ Minh thiền sư, những người khác cho là hắn đã chết, nhưng chỉ có một mình ta biết rõ hắn hiện tại tên gì? Ẩn nấp ở chỗ nào? Hắn che dấu rất sâu, nếu không tới thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không xuất hiện, ta hứa hẹn qua hắn, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, Vô Tấn, tin tưởng ta, cũng đừng có hỏi nữa, hắn không muốn bất luận kẻ nào biết rõ, cũng bao hàm cả ngươi.
- Ta hiểu được, ta sẽ không hỏi lại.
Bọn hắn lại im miệng không nói mà đi vài bước, Hoàng Phủ Cương lại một lần nữa hỏi hắn:
- Vừa rồi sự tình Trần gia của ta, ngươi cảm thấy thế nào?
Vô Tấn lắc đầu cười nói:
- Ta nhất định sẽ lấy Tô Hạm làm vợ, nếu như Trần Anh nguyện ý, ta có thể lấy nàng làm bình thê, nhưng nàng không thể làm chính thê, tương lai thần dân của Đại Ninh vương triều cũng không tiếp nhận một Hoàng hậu có thân thế hải tặc, lập nàng làm chính thê, tổ phụ không thấy là hoang đường sao?
Hoàng Phủ Cương biết Vô Tấn không chịu, hắn bất đắc dĩ cười cười, xác thực Vô Tấn nói cũng đúng, nha đầu kia lớn lên quá đen, không cách nào bước lên ngôi vị Hoàng hậu.
Lúc này Vô Tấn lại nói:
- Về phần Trần gia, nếu như bọn hắn thấy thế lực của mình rất nặng, cho dù ta cưới Trần Anh, bọn hắn cũng sẽ không cho ta, thế lực của bọn hắn ta không bắt buộc, ta là Sở Châu thuỷ quân Đô đốc, ta sẽ lợi dụng chức vụ này, trùng kiến thế lực của mình.
Hoàng Phủ Cương dừng bước, nhìn hắn một cái thật sâu, sau nửa ngày mới thở nhẹ nói:
- Trương Sùng Tuấn mới gặp một lần, liền đánh giá "Tâm chí kiên định, không thể suy đoán theo lẽ thường" nếu bàn về nhìn người, ta thật xa không bằng hắn, Vô Tấn, so với phụ thân ngươi thì có phách lực hơn nhiều, phụ thân ngươi tuy là Thiên Phượng, nhưng hắn băn khoăn quá nhiều, không kiên quyết, cả ngày sinh hoạt trong nội tâm, hắn thậm chí không dám thử thách, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết, mà ngươi thì khác, khó trách Trương Sùng Tuấn lúc gần đi, hắn rốt cục có lại tin tưởng, Tấn An hội sẽ có ngày thành công.
Vô Tấn cười khổ một tiếng:
- Tổ phụ quá khen ngợi ta rồi, kỳ thật rất nhiều sự tình ta cũng là kiên trì mà làm, không làm không được, không làm thì mệnh khó bảo toàn, vì bảo vệ tánh mạng, đành phải bất cứ giá nào.
Hoàng Phủ Cương cười ha ha, lúc này, Vô Tấn lại thản nhiên nói:
- Hôm nay Hoàng Phủ Võ Thực thừa dịp lúc tổ phụ nghỉ trưa đã đến.
Hoàng Phủ Cương sắc mặt tái nhợt, hắn ngửa đầu nhìn qua trăng sáng, một lát hắn mới lạnh lùng nói:
- Lưu hắn một mạng, mặt khác ta bỏ qua.
Lại mấy ngày nữa, trưa nay Vô Tấn đang sắp xếp công vụ trong quân doanh Mai Hoa vệ. Cùng với việc triều đình chính thức công bố mở rộng Mai Hoa vệ và Tú Y vệ. Nội bộ hai quân lập tức trở nên náo nhiệt, liên quan đến mấy chục tướng lãnh thăng cấp và điều chỉnh chức vụ của tướng lĩnh cao cấp. Hai vệ tổng cộng có mười Đô uý thăng làm Tướng quân. Còn Quả Nghị đô uý thăng làm Đô uý. Giáo uý thăng là Quả nghị đô uý cũng được điều chỉnh theo.
Trong Mai Hoa vệ, ngoài ba người được thăng làm Tướng quân ra, Quân phủ đóng tại Dự Châu và Ung Châu cũng thăng cấp làm Tướng quân phủ. Hai vệ cũng từ một vạn người mở rộng đến ba vạn người.
Phương án ban đầu là thiết lập Hạ Tướng quân phủ. Nhưng cuối cùng chỉnh thành Trung Tướng quân phủ. Theo quy chế quân đội của Vương triều, Hạ tướng quân phủ là biên chế ba nghìn người. Trung tướng quân phủ là biên chế năm nghìn người. Thượng tướng quân phủ là biên chế một vạn người.
Bởi vậy, biên chế của Sở Châu Mai Hoa vệ từ quy định ban đầu tăng lên đến năm nghìn người. Ngoài một nghìn quân từ kinh thành, còn cần điều thêm bốn nghìn tinh nhuệ của quân phủ bản địa.
Theo bổ nhiệm chức vụ chính thức, thân phận của Hoàng Phủ Vô Tấn cũng bắt đầu thay đổi. Hiện giờ hắn đã không phải là Đô uý tam quân nhất phủ của Mai Hoa vệ, mà là Tướng quân của Sở Châu Mai Hoa vệ.
Tam quân của Mai Hoa vệ đã không còn. Đồng thời biến mất còn có Nhị quân, Nhị quân nhất phủ hoàn toàn đến Nhất quân, đổi thành Lạc Kinh Mai Hoa vệ. Nhị quân nhị phủ của Mai Hoa vệ đến Tề Châu. Tam phủ phái đến U Châu, là Mai Hoa vệ của U Châu.
Như vậy sau khi mở rộng, bảo vệ nội thành của Đại Ninh vương triều do Nội Vệ quân đảm nhiệm. Mai Hoa vệ và Tú Y vệ có tất cả sáu nhánh quân, tổng cộng sáu vạn người. Trên danh nghĩa là do hai Đại tướng quân thống soái, nhưng trên thực tế, quyền điều binh đều nằm trong tay Giang Yêm. Mà Giang Yêm trực tiếp nghe lệnh của Hoàng đế. Cuối cùng, đây là quân đội của Hoàng đế trực tiếp nắm giữ, mở rộng ra trên thực tế chính là tăng cường quyền khống chế của Hoàng đế ở tất mọi nơi.
Căn cứ theo thời gian mà triều đình định ra, nửa tháng sau bọn họ sẽ đi đến các nơi. Lúc này, nội bộ của Tú Y vệ và Mai Hoa vệ đã loạn thành một đoàn. Chỉnh lý văn thư, các binh sĩ muốn bố trí người nhà, lòng người hỗn loạn, mỗi ngày thao luyện ba canh giờ cũng rút ngắn còn hai canh giờ.
Hai ngày nay, Vô Tấn cũng rất bận rộn. Một ngàn Mai Hoa vệ của hắn đều là người gần Kinh thành. Lần này bọn họ đóng quân ở Sở Châu, thời hạn đi lính ngắn nhất cũng cần ba năm.
Nội vệ binh cùng phủ phủ bình thường không hợp. Bọn hắn thật ra không phải là phủ binh mà là mộ binh, cũng chính là chức nghiệp binh sĩ, mỗi tháng lĩnh quân lương, có thời hạn phục dịch nhất định. Vì thế chuyển đến nơi khác đóng quân, cũng sẽ không cân nhắc giống phủ binh như gia đình quân nhân, thổ địa...
Mặc dù là như thế, nhưng sự việc cũng rất nhiều, liên quan đến việc di chuyển nơi đóng quân của một ngàn người, vẫn có rất nhiều việc phức tạp không thể tưởng tượng được. Tuy có quan quân văn chức thay hắn giải quyết, nhưng cuối cùng đơn giản ký một chữ vẫn phải là hắn làm.
Vô Tấn vừa sắp xếp xong chồng công văn. Lúc này trong phòng ánh sáng đã tối. Binh sĩ ở cửa bẩm báo:
- Tướng quân, Triệu Tư Mã của quân nha phái người đưa công văn đến.
- Mau cho vào!
Một lát sau, một gã quân sĩ cầm một bọc da tiến vào, hắn quỳ xuống thi lễ. Liền đem túi công văn đưa cho Vô Tấn:
- Triệu Tư Mã bảo ty chức giao công văn này cho Tướng quân!
Vô Tấn đón lấy túi công văn, cười nói:
- Chuyển lại với Triệu Tư Mã, ta đa tạ hắn. Phần công văn này chúng ta kiểm tra xong sẽ hoàn trả.
- Có một người đã qua đời, nhưng con của hắn, cũng là nhân vật rất có thế lực ở Sở Châu, sau khi ngươi đi Sở Châu sẽ biết, nhưng người cuối cùng ta không thể nói cho ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hắn tên là Thanh Thu, trừ ta cùng Tuệ Minh thiền sư, những người khác cho là hắn đã chết, nhưng chỉ có một mình ta biết rõ hắn hiện tại tên gì? Ẩn nấp ở chỗ nào? Hắn che dấu rất sâu, nếu không tới thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không xuất hiện, ta hứa hẹn qua hắn, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, Vô Tấn, tin tưởng ta, cũng đừng có hỏi nữa, hắn không muốn bất luận kẻ nào biết rõ, cũng bao hàm cả ngươi.
- Ta hiểu được, ta sẽ không hỏi lại.
Bọn hắn lại im miệng không nói mà đi vài bước, Hoàng Phủ Cương lại một lần nữa hỏi hắn:
- Vừa rồi sự tình Trần gia của ta, ngươi cảm thấy thế nào?
Vô Tấn lắc đầu cười nói:
- Ta nhất định sẽ lấy Tô Hạm làm vợ, nếu như Trần Anh nguyện ý, ta có thể lấy nàng làm bình thê, nhưng nàng không thể làm chính thê, tương lai thần dân của Đại Ninh vương triều cũng không tiếp nhận một Hoàng hậu có thân thế hải tặc, lập nàng làm chính thê, tổ phụ không thấy là hoang đường sao?
Hoàng Phủ Cương biết Vô Tấn không chịu, hắn bất đắc dĩ cười cười, xác thực Vô Tấn nói cũng đúng, nha đầu kia lớn lên quá đen, không cách nào bước lên ngôi vị Hoàng hậu.
Lúc này Vô Tấn lại nói:
- Về phần Trần gia, nếu như bọn hắn thấy thế lực của mình rất nặng, cho dù ta cưới Trần Anh, bọn hắn cũng sẽ không cho ta, thế lực của bọn hắn ta không bắt buộc, ta là Sở Châu thuỷ quân Đô đốc, ta sẽ lợi dụng chức vụ này, trùng kiến thế lực của mình.
Hoàng Phủ Cương dừng bước, nhìn hắn một cái thật sâu, sau nửa ngày mới thở nhẹ nói:
- Trương Sùng Tuấn mới gặp một lần, liền đánh giá "Tâm chí kiên định, không thể suy đoán theo lẽ thường" nếu bàn về nhìn người, ta thật xa không bằng hắn, Vô Tấn, so với phụ thân ngươi thì có phách lực hơn nhiều, phụ thân ngươi tuy là Thiên Phượng, nhưng hắn băn khoăn quá nhiều, không kiên quyết, cả ngày sinh hoạt trong nội tâm, hắn thậm chí không dám thử thách, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết, mà ngươi thì khác, khó trách Trương Sùng Tuấn lúc gần đi, hắn rốt cục có lại tin tưởng, Tấn An hội sẽ có ngày thành công.
Vô Tấn cười khổ một tiếng:
- Tổ phụ quá khen ngợi ta rồi, kỳ thật rất nhiều sự tình ta cũng là kiên trì mà làm, không làm không được, không làm thì mệnh khó bảo toàn, vì bảo vệ tánh mạng, đành phải bất cứ giá nào.
Hoàng Phủ Cương cười ha ha, lúc này, Vô Tấn lại thản nhiên nói:
- Hôm nay Hoàng Phủ Võ Thực thừa dịp lúc tổ phụ nghỉ trưa đã đến.
Hoàng Phủ Cương sắc mặt tái nhợt, hắn ngửa đầu nhìn qua trăng sáng, một lát hắn mới lạnh lùng nói:
- Lưu hắn một mạng, mặt khác ta bỏ qua.
Lại mấy ngày nữa, trưa nay Vô Tấn đang sắp xếp công vụ trong quân doanh Mai Hoa vệ. Cùng với việc triều đình chính thức công bố mở rộng Mai Hoa vệ và Tú Y vệ. Nội bộ hai quân lập tức trở nên náo nhiệt, liên quan đến mấy chục tướng lãnh thăng cấp và điều chỉnh chức vụ của tướng lĩnh cao cấp. Hai vệ tổng cộng có mười Đô uý thăng làm Tướng quân. Còn Quả Nghị đô uý thăng làm Đô uý. Giáo uý thăng là Quả nghị đô uý cũng được điều chỉnh theo.
Trong Mai Hoa vệ, ngoài ba người được thăng làm Tướng quân ra, Quân phủ đóng tại Dự Châu và Ung Châu cũng thăng cấp làm Tướng quân phủ. Hai vệ cũng từ một vạn người mở rộng đến ba vạn người.
Phương án ban đầu là thiết lập Hạ Tướng quân phủ. Nhưng cuối cùng chỉnh thành Trung Tướng quân phủ. Theo quy chế quân đội của Vương triều, Hạ tướng quân phủ là biên chế ba nghìn người. Trung tướng quân phủ là biên chế năm nghìn người. Thượng tướng quân phủ là biên chế một vạn người.
Bởi vậy, biên chế của Sở Châu Mai Hoa vệ từ quy định ban đầu tăng lên đến năm nghìn người. Ngoài một nghìn quân từ kinh thành, còn cần điều thêm bốn nghìn tinh nhuệ của quân phủ bản địa.
Theo bổ nhiệm chức vụ chính thức, thân phận của Hoàng Phủ Vô Tấn cũng bắt đầu thay đổi. Hiện giờ hắn đã không phải là Đô uý tam quân nhất phủ của Mai Hoa vệ, mà là Tướng quân của Sở Châu Mai Hoa vệ.
Tam quân của Mai Hoa vệ đã không còn. Đồng thời biến mất còn có Nhị quân, Nhị quân nhất phủ hoàn toàn đến Nhất quân, đổi thành Lạc Kinh Mai Hoa vệ. Nhị quân nhị phủ của Mai Hoa vệ đến Tề Châu. Tam phủ phái đến U Châu, là Mai Hoa vệ của U Châu.
Như vậy sau khi mở rộng, bảo vệ nội thành của Đại Ninh vương triều do Nội Vệ quân đảm nhiệm. Mai Hoa vệ và Tú Y vệ có tất cả sáu nhánh quân, tổng cộng sáu vạn người. Trên danh nghĩa là do hai Đại tướng quân thống soái, nhưng trên thực tế, quyền điều binh đều nằm trong tay Giang Yêm. Mà Giang Yêm trực tiếp nghe lệnh của Hoàng đế. Cuối cùng, đây là quân đội của Hoàng đế trực tiếp nắm giữ, mở rộng ra trên thực tế chính là tăng cường quyền khống chế của Hoàng đế ở tất mọi nơi.
Căn cứ theo thời gian mà triều đình định ra, nửa tháng sau bọn họ sẽ đi đến các nơi. Lúc này, nội bộ của Tú Y vệ và Mai Hoa vệ đã loạn thành một đoàn. Chỉnh lý văn thư, các binh sĩ muốn bố trí người nhà, lòng người hỗn loạn, mỗi ngày thao luyện ba canh giờ cũng rút ngắn còn hai canh giờ.
Hai ngày nay, Vô Tấn cũng rất bận rộn. Một ngàn Mai Hoa vệ của hắn đều là người gần Kinh thành. Lần này bọn họ đóng quân ở Sở Châu, thời hạn đi lính ngắn nhất cũng cần ba năm.
Nội vệ binh cùng phủ phủ bình thường không hợp. Bọn hắn thật ra không phải là phủ binh mà là mộ binh, cũng chính là chức nghiệp binh sĩ, mỗi tháng lĩnh quân lương, có thời hạn phục dịch nhất định. Vì thế chuyển đến nơi khác đóng quân, cũng sẽ không cân nhắc giống phủ binh như gia đình quân nhân, thổ địa...
Mặc dù là như thế, nhưng sự việc cũng rất nhiều, liên quan đến việc di chuyển nơi đóng quân của một ngàn người, vẫn có rất nhiều việc phức tạp không thể tưởng tượng được. Tuy có quan quân văn chức thay hắn giải quyết, nhưng cuối cùng đơn giản ký một chữ vẫn phải là hắn làm.
Vô Tấn vừa sắp xếp xong chồng công văn. Lúc này trong phòng ánh sáng đã tối. Binh sĩ ở cửa bẩm báo:
- Tướng quân, Triệu Tư Mã của quân nha phái người đưa công văn đến.
- Mau cho vào!
Một lát sau, một gã quân sĩ cầm một bọc da tiến vào, hắn quỳ xuống thi lễ. Liền đem túi công văn đưa cho Vô Tấn:
- Triệu Tư Mã bảo ty chức giao công văn này cho Tướng quân!
Vô Tấn đón lấy túi công văn, cười nói:
- Chuyển lại với Triệu Tư Mã, ta đa tạ hắn. Phần công văn này chúng ta kiểm tra xong sẽ hoàn trả.
/493
|