Tôn Kiến Hồng biến mất, sau một lúc, Lưu Quần thở dài một hơi, từ từ đứng lên, rời khỏi nơi này trở về Hoàng phủ.
Đúng lúc hoàng hôn, Tôn Kiến Hồng ở vương phủ đã tìm thấy Vô Tấn, hắn hồi báo tất cả mọi chuyện cho Vô Tấn biết.
Trong mấy ngày kế tiếp, Quan trường, thương trường, thị trường, tình trường đều sóng yên biển lặng. Dường như tất cả mọi người đều được nghỉ rồi. Không có việc lớn của quân đội xẩy ra, không có đấu tranh công khai, không có mưu mô lừa gạt. Tất cả mọi người đều đang im lặng chờ đợi đến ngày khoa cử.
Nhưng yên tĩnh chỉ là bề mặt nước, dưới mặt nước một ngày vẫn thầm chảy xiết. Mỗi ngày đều đang bố cục, đặc biệt sau khi Hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức chính thức phê chuẩn Tú Y Vệ và Mai Hoa Vệ ở U Châu, Sở, Tề ba châu mở rộng quân, liên quan đến tranh đoạt quyền lực hai vệ của ba châu này cũng bắt đầu âm thầm đọ sức.
Vô Tấn mấy ngày nay rất khẩn trương mà bận rộn. Mỗi ngày hắn đều đi báo cáo điểm danh Mai Hoa Vệ, lập tức chạy đến quân doanh. Nhánh Mai Hoa Vệ này điều đến Sở Châu. Hắn cần nắm chặt quân quyền trong tay mới là việc hiện thực nhất.
Bốn ngày sau, Vô Tấn biết được tin tức của Tôn Kiến Hồng. Lần thứ hai Hoàng gia tiến về Thái học thăm Hoàng Hồng Nguyên. Thời khắc quan trọng đến rồi. Lần này hắn sẽ đích thân xuất mã.
Sáng sớm, nhị quản gia Lưu Quần mang một đống đồ cho lão gia lên xe ngựa. Xuất phát hướng đi về Thái học, trong lòng hắn rất lo lắng, vì nếu hôm nay y có thể hoàn thành nhiệm vụ, con trai của y có thể trở về bên y.
Hai ngày trước, Lưu Quần ở trong một phòng nhỏ gặp mặt con trai. Đứa nhỏ rất khoẻ mạnh hoạt bát, không có dáng vẻ bị thương hay trầm cảm. Điều này khiến hắn yên tâm. Cùng với bình an của con trai và mong muốn trở về, lúc này tâm trạng của y đã bắt đầu thay đổi rồi.
Hấp dẫn của một ngàn lượng bạc kia có thể vượt qua lo lắng đối với con trai của y. Có một ngàn lượng bạc, y có thể đi đến nơi khác làm địa chủ. Mà không cần làm người hầu cho người khác. Có thể để người khác theo hầu y, mà không phải y hầu hạ người ta.
Đặc biệt thê tử của y mỗi tối đều sẽ trên giường gõ gắn. Năm trăm lượng bạc còn lại nhất định phải lấy được. Lưu Quần liền bắt đầu tích cực bán sức. Thậm chí không cần Mai Hoa Vệ giục y, chính y chạy đi nói với con trai của Hoàng Hồng Nguyên. Có thể lần thứ hai đi Thái học rồi, sợ con trai của Hoàng Hồng Nguyên quên mất thời hạn năm ngày.
Lưu Quần vừa lo lắng vừa mong đợi đến Thái học. Hai việc lo lắng nhất của y, một là Hoàng Hồng Nguyên không cho đề. Hai là giám thị quá nghiêm, y không lấy được đề tài, hơn nữa, giám thị rất có thể không để y mang đồ ra ngoài. Nếu đề thi thử giấu trong vật phẩm nào đó. Mà Tú Y vệ lại giữ lại không cho phép mang ra, vậy năm trăm lượng bạc của hắn xong rồi.
Lưu Quần bị dẫn lên lầu hai, cửa mở giống lần 1, mặt Hoàng Hồng Nguyên tràn đầu âm u từ trong phòng đi ra, ôm toàn bộ dồ vật vào. Lại mấy thứ không dùng đưa ra ngoài, giáo uý Tú Y vệ bên cạnh lập tức chặn lại nói:
- Đại nhân, triều đình có quy định, đồ vật chỉ cho phép mang vào, không cho phép mang ra, đợi sau khi đại nhân trở về, có thể cùng mang về.
- Tại sao, năm ngoái không phải có thể sao?
Hoàng Hồng Nguyên không vui nói.
- Năm ngoái có được hay không, ta không biết, nhưng năm nay có quy định, chỉ cho phép mang vào không được mang ra. Xin đại nhân thông cảm, đại nhân cho dù đưa cho y rồi, y cũng không thể mang ra ngoài.
Hoàng Hồng Nguyên có chút bất đắc dĩ, chỉ cần mang từng cái về, cuối cùng hắn ta giơ lên một lọ đan dược, cực kỳ không vui nói với Lưu Quần:
- Bình đan dược này ta một viên chưa uống, các người lấy sai rồi, là lọ đan dược màu đỏ đó trên giá sách. Không phải lọ màu đen này.
Hắn ta liên tục hừ một tiếng, quay người vào phòng:
- Bình!
Tiếng đóng cửa vang lên, Lưu Quần trợn mắt há mồm, giáo uý Tú Y vệ có chút đồng tình với y, vỗ vai cười nói:
- Có thể hiểu được, bị cách ly quá lâu, tâm trạng không tốt, tính khí cũng không tốt.
Lưu Quần thở dài, lắc lắc đầu, quay người đi, thứ gì không mang đi, Nhưng Hoàng Hồng Nguyên nói y lại nhớ rất kỹ.
- Lọ đan dược màu đỏ trên giá sách.
Lần này khác với lần trước, xe ngựa của Hoàng phủ không đợi y ở Thái học, đưa y đến sau đó liền đến bên ngoài cửa lớn Thái học đợi.
Lưu Quần dời sân, đi được hơn chục bước, lên một xe ngựa khác. Chiếc xe ngựa này luôn theo hắn, xe ngựa đợi hắn đi rồi, chỉ còn lại chiếc xe ngựa này ở cổng chờ y.
Xe ngựa rất rộng lớn, trong thùng xe được che rèm một cách làm hai, thùng xe bên trong nhìn không rõ tình hình. Còn thùng xe bên ngoài đang ngồi thủ lĩnh Mai Hoa vệ lần trước, cười tủm tỉm nhìn y.
Lưu Quần như làm cướp vậy, vội vàng hấp tấp lên xe, vội la lên:
- Tú Y vệ không cho phép mang bất kỳ vật gì ra ngoài.
- Chúng ta biết!
Tôn Kiến Hồng rất bình tĩnh, dường như biết sẽ là kết quả này:
- Chúng ta muốn biết hắn ta đã nói gì?
Lưu Quần không thể không bội phục dự kiến cao minh của đối phương, vội vàng nói:
- Ông ấy chỉ nói một câu, nói chúng ta cầm nhầm đan dược rồi. Phải là lọ đan dược màu đỏ trên giá sách, mà không phải lọ đan dược màu đen.
Tôn Kiến Hồng lại hỏi:
- Vậy đan dược lần trước nhất định là Quan Hiền Câu lấy ra!
- Điều này ta không rõ, nhưng chủ mẫu ta hận nhất lão gia uống thuốc, chắc sẽ không nói với ông ấy uống thuốc theo giờ, hơn nữa, chủ mẫu cũng không dặn ta, là đại công tử liên tục dặn lại.
Đúng lúc này, trong thùng xe vang lên thanh âm trầm thấp:
- Trên giá sách của Hoàng Hồng Nguyên nhất định có quyển sách màu đỏ, bất kể như thế nào trước tiên phải có được.
Lưu Quần hoảng sợ, y không ngờ trong xe còn có người, chỉ thấy thủ lĩnh Mai Hoa vệ lập tức cung kính nói:
- Cái này thuộc hạ sẽ an bài!
Hắn ta đang viết mấy câu trên giấy, cất vào một cái ống nhỏ, lại từ cái lồng bên cạnh bắt ra một con bồ câu, đem ống nhỏ buộc vào chân , lập tức thả bồ câu bay đi, bồ câu phịch bay lên trời.
- Vậy ta nên làm thế nào?
Lưu Quần có chút lo lắng hỏi.
- Người ở đây đợi, hai canh giờ nữa lại trở về.
Quân sĩ Mai Hoa vệ của thuộc hạ Vô Tấn thuộc loại tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bọn họ hành động vô cùng được việc, sớm năm ngày trước, bọn họ đã biết được quy định mới năm nay, thăm do quan viên cách ly chỉ cho phép mang đồ vào, mà không cho phép mang ra ngoài. Bọn họ liền ý thức được, Hoàng Hồng Nguyên mang ra nhất định là lời nhắn. Các đề tài ông ấy sẽ giấu ở trong thư phòng của ông ấy , mà lời nhắn của ông ấy sẽ có liên quan đến tàng thư của ông ấy
Đúng lúc hoàng hôn, Tôn Kiến Hồng ở vương phủ đã tìm thấy Vô Tấn, hắn hồi báo tất cả mọi chuyện cho Vô Tấn biết.
Trong mấy ngày kế tiếp, Quan trường, thương trường, thị trường, tình trường đều sóng yên biển lặng. Dường như tất cả mọi người đều được nghỉ rồi. Không có việc lớn của quân đội xẩy ra, không có đấu tranh công khai, không có mưu mô lừa gạt. Tất cả mọi người đều đang im lặng chờ đợi đến ngày khoa cử.
Nhưng yên tĩnh chỉ là bề mặt nước, dưới mặt nước một ngày vẫn thầm chảy xiết. Mỗi ngày đều đang bố cục, đặc biệt sau khi Hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức chính thức phê chuẩn Tú Y Vệ và Mai Hoa Vệ ở U Châu, Sở, Tề ba châu mở rộng quân, liên quan đến tranh đoạt quyền lực hai vệ của ba châu này cũng bắt đầu âm thầm đọ sức.
Vô Tấn mấy ngày nay rất khẩn trương mà bận rộn. Mỗi ngày hắn đều đi báo cáo điểm danh Mai Hoa Vệ, lập tức chạy đến quân doanh. Nhánh Mai Hoa Vệ này điều đến Sở Châu. Hắn cần nắm chặt quân quyền trong tay mới là việc hiện thực nhất.
Bốn ngày sau, Vô Tấn biết được tin tức của Tôn Kiến Hồng. Lần thứ hai Hoàng gia tiến về Thái học thăm Hoàng Hồng Nguyên. Thời khắc quan trọng đến rồi. Lần này hắn sẽ đích thân xuất mã.
Sáng sớm, nhị quản gia Lưu Quần mang một đống đồ cho lão gia lên xe ngựa. Xuất phát hướng đi về Thái học, trong lòng hắn rất lo lắng, vì nếu hôm nay y có thể hoàn thành nhiệm vụ, con trai của y có thể trở về bên y.
Hai ngày trước, Lưu Quần ở trong một phòng nhỏ gặp mặt con trai. Đứa nhỏ rất khoẻ mạnh hoạt bát, không có dáng vẻ bị thương hay trầm cảm. Điều này khiến hắn yên tâm. Cùng với bình an của con trai và mong muốn trở về, lúc này tâm trạng của y đã bắt đầu thay đổi rồi.
Hấp dẫn của một ngàn lượng bạc kia có thể vượt qua lo lắng đối với con trai của y. Có một ngàn lượng bạc, y có thể đi đến nơi khác làm địa chủ. Mà không cần làm người hầu cho người khác. Có thể để người khác theo hầu y, mà không phải y hầu hạ người ta.
Đặc biệt thê tử của y mỗi tối đều sẽ trên giường gõ gắn. Năm trăm lượng bạc còn lại nhất định phải lấy được. Lưu Quần liền bắt đầu tích cực bán sức. Thậm chí không cần Mai Hoa Vệ giục y, chính y chạy đi nói với con trai của Hoàng Hồng Nguyên. Có thể lần thứ hai đi Thái học rồi, sợ con trai của Hoàng Hồng Nguyên quên mất thời hạn năm ngày.
Lưu Quần vừa lo lắng vừa mong đợi đến Thái học. Hai việc lo lắng nhất của y, một là Hoàng Hồng Nguyên không cho đề. Hai là giám thị quá nghiêm, y không lấy được đề tài, hơn nữa, giám thị rất có thể không để y mang đồ ra ngoài. Nếu đề thi thử giấu trong vật phẩm nào đó. Mà Tú Y vệ lại giữ lại không cho phép mang ra, vậy năm trăm lượng bạc của hắn xong rồi.
Lưu Quần bị dẫn lên lầu hai, cửa mở giống lần 1, mặt Hoàng Hồng Nguyên tràn đầu âm u từ trong phòng đi ra, ôm toàn bộ dồ vật vào. Lại mấy thứ không dùng đưa ra ngoài, giáo uý Tú Y vệ bên cạnh lập tức chặn lại nói:
- Đại nhân, triều đình có quy định, đồ vật chỉ cho phép mang vào, không cho phép mang ra, đợi sau khi đại nhân trở về, có thể cùng mang về.
- Tại sao, năm ngoái không phải có thể sao?
Hoàng Hồng Nguyên không vui nói.
- Năm ngoái có được hay không, ta không biết, nhưng năm nay có quy định, chỉ cho phép mang vào không được mang ra. Xin đại nhân thông cảm, đại nhân cho dù đưa cho y rồi, y cũng không thể mang ra ngoài.
Hoàng Hồng Nguyên có chút bất đắc dĩ, chỉ cần mang từng cái về, cuối cùng hắn ta giơ lên một lọ đan dược, cực kỳ không vui nói với Lưu Quần:
- Bình đan dược này ta một viên chưa uống, các người lấy sai rồi, là lọ đan dược màu đỏ đó trên giá sách. Không phải lọ màu đen này.
Hắn ta liên tục hừ một tiếng, quay người vào phòng:
- Bình!
Tiếng đóng cửa vang lên, Lưu Quần trợn mắt há mồm, giáo uý Tú Y vệ có chút đồng tình với y, vỗ vai cười nói:
- Có thể hiểu được, bị cách ly quá lâu, tâm trạng không tốt, tính khí cũng không tốt.
Lưu Quần thở dài, lắc lắc đầu, quay người đi, thứ gì không mang đi, Nhưng Hoàng Hồng Nguyên nói y lại nhớ rất kỹ.
- Lọ đan dược màu đỏ trên giá sách.
Lần này khác với lần trước, xe ngựa của Hoàng phủ không đợi y ở Thái học, đưa y đến sau đó liền đến bên ngoài cửa lớn Thái học đợi.
Lưu Quần dời sân, đi được hơn chục bước, lên một xe ngựa khác. Chiếc xe ngựa này luôn theo hắn, xe ngựa đợi hắn đi rồi, chỉ còn lại chiếc xe ngựa này ở cổng chờ y.
Xe ngựa rất rộng lớn, trong thùng xe được che rèm một cách làm hai, thùng xe bên trong nhìn không rõ tình hình. Còn thùng xe bên ngoài đang ngồi thủ lĩnh Mai Hoa vệ lần trước, cười tủm tỉm nhìn y.
Lưu Quần như làm cướp vậy, vội vàng hấp tấp lên xe, vội la lên:
- Tú Y vệ không cho phép mang bất kỳ vật gì ra ngoài.
- Chúng ta biết!
Tôn Kiến Hồng rất bình tĩnh, dường như biết sẽ là kết quả này:
- Chúng ta muốn biết hắn ta đã nói gì?
Lưu Quần không thể không bội phục dự kiến cao minh của đối phương, vội vàng nói:
- Ông ấy chỉ nói một câu, nói chúng ta cầm nhầm đan dược rồi. Phải là lọ đan dược màu đỏ trên giá sách, mà không phải lọ đan dược màu đen.
Tôn Kiến Hồng lại hỏi:
- Vậy đan dược lần trước nhất định là Quan Hiền Câu lấy ra!
- Điều này ta không rõ, nhưng chủ mẫu ta hận nhất lão gia uống thuốc, chắc sẽ không nói với ông ấy uống thuốc theo giờ, hơn nữa, chủ mẫu cũng không dặn ta, là đại công tử liên tục dặn lại.
Đúng lúc này, trong thùng xe vang lên thanh âm trầm thấp:
- Trên giá sách của Hoàng Hồng Nguyên nhất định có quyển sách màu đỏ, bất kể như thế nào trước tiên phải có được.
Lưu Quần hoảng sợ, y không ngờ trong xe còn có người, chỉ thấy thủ lĩnh Mai Hoa vệ lập tức cung kính nói:
- Cái này thuộc hạ sẽ an bài!
Hắn ta đang viết mấy câu trên giấy, cất vào một cái ống nhỏ, lại từ cái lồng bên cạnh bắt ra một con bồ câu, đem ống nhỏ buộc vào chân , lập tức thả bồ câu bay đi, bồ câu phịch bay lên trời.
- Vậy ta nên làm thế nào?
Lưu Quần có chút lo lắng hỏi.
- Người ở đây đợi, hai canh giờ nữa lại trở về.
Quân sĩ Mai Hoa vệ của thuộc hạ Vô Tấn thuộc loại tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bọn họ hành động vô cùng được việc, sớm năm ngày trước, bọn họ đã biết được quy định mới năm nay, thăm do quan viên cách ly chỉ cho phép mang đồ vào, mà không cho phép mang ra ngoài. Bọn họ liền ý thức được, Hoàng Hồng Nguyên mang ra nhất định là lời nhắn. Các đề tài ông ấy sẽ giấu ở trong thư phòng của ông ấy , mà lời nhắn của ông ấy sẽ có liên quan đến tàng thư của ông ấy
/493
|