Con của hắn đọc sách ở một nơi cách Hoàng phủ chừng hai trăm dặm, cũng giống như thường ngày vậy Lưu Quần dừng ở trước cửa, thấy lão nho đang quét rác thì cười nói:
- Nhị lang ta đến đón con.
Lão nho kia thấy hắn thì kỳ quái:
- Lưu quản gia vừa rồi lệnh lang đã được gia đinh của Hoàng gia đón về, ông không gặp sao?
Lưu Quần sững sờ y cũng không biết là ai đón con của mình, loại chuyện này từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra, y tập trung tư tưởng suy nghĩ ửa ngày, không biết là ai nhiệt tình như vậy.
Lưu Quần cũng không để chuyện này trong lòng, y liền chào hỏi.
- Vậy ta đi trước.
Hắn lên xe ngựa không tới nửa dặm thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người huýt sáo, hắn nhìn lại thì thấy có một người ngoắc hắn, người này rất lạ lẫm, bỗng nhiên hắn nghe thấy có tiếng trẻ con khóc ở trong hẻm thì cả kinh, vội vàng chạy nhanh vào trong đó, vừa đi vào trong ngõ, bỗng nhiên hắn nghe thấy phía trước có tiếng gió, khuôn mặt tối sầm lại, hai đại hán mặc hắc y nhấc hắn lên, khiêng vào trong ngõ mà chạy.
..........
Một lúc sau đôi mắt của Lưu Quần đột nhiên trở nên sáng ngời, trước mắt của hắn không phải là mọt hẻm nhỏ mà là đang ở trong một căn phòng tối, hai bên là tám gã trang hán vạm vỡ, chính giữa là một nam tử ba mươi tuổi.
- Các ngươi là ai, tại sao lại bắt cóc ta?
Lưu Quần thấy trên người của hắn không trói gì cả, liền phất tay hô to.
Nam nhân phía trước lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng có hô to như vậy nếu không sẽ ảnh hưởng tới cái mạng nhỏ của con ngươi.
Lưu Quần sợ tới mức không dám lên tiếng nữa, sau ửa ngày hắn mới thấp giọng mang theo một vẻ năn nỉ:
- Con của ta còn nhỏ các ngươi không thể làm tổn thương hắn.
Mạng của nhi tử nằm trong tay của đám người này hắn không có bất kỳ cách nào phản kháng được rồi.
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi giúp chúng ta làm mấy chuyện nhỏ thì chúng ta sẽ không làm tổn thương ó.
- Nói đi chỉ cần có thể ta sẽ làm.
Lưu Quần tỏ vẻ con của hắn quan trọng khiến cho Tôn Kiến Hồng khẽ lắc đầu, hóa ra nhị gia này dễ đối phó hơn trong tưởng tượng của y, người này ngay cả một chút thông minh cũng không có.
- Lưu quản gia ngươi nói cho ta biết, xế chiều hôm nay ngươi tới trường thái học làm gì?
Lưu Quần giật nảy mình hắn bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó liền vội vàng lùi về phía sau một bước, sợ rằng chuyện hôm nay hắn đưa đồ vật đã bị bại lộ.
- Các ngươi... là ai?
Hắn run rẩy hỏi.
- Ngươi cứ nói đi.
Đối phương lại hỏi.
Lưu Quần lúc này mới chú ý, chỉ thấy mười sáu đại hán này đều mặc hắc y, lại không chú ý tới thủ lĩnh ăn mặc không giống người thường, đối phương mặc áo trắng, trên người có hình hoa mai.
- Mai Hoa vệ.
Lưu Quần chỉ cảm thấy đầu óc của mình trở nên ông ông, hai chân của hắn mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
- Không!
Hắn cảm thấy mình như muốn chết rồi, Mai Hoa vệ biết bí mật của lão gia, nếu không bọn họ cũng không điều tra mình giờ khắc này, Lưu Quẩn cảm thấy mình giẫm vào một khoảng không, sợ hãi bao phủ lòng của hắn.
Tôn Kiến Hồng từ từ bước tới cúi xuống mà nói với hắn:
- Kỳ thật ta vẫn một mực chú ý tới chuyện này, con của Quan gia là Quan Hiền Câu năm nay thi khoa cử tiến sĩ, nhưng bằng bản lĩnh thực sự của hắn thì không đậu được cho nên hắn muốn thông qua cầu nối là Hoàng Hồng Nguyên, xế chiều hôm nay hắn đến tìm Hoàng gia, sau đó cho ngươi tới trường thái học, đem yêu cầu của hắn nói cho Hoàng Hồng Nguyên, thế nào ta nói không sai chứ?
Tôn Kiến Hồng nói hoàn toàn chính xác, tựa như tận mắt nhìn thấy khiến cho Lưu Quần uể oải trả lời:
- Các ngươi cái gì cũng biết rồi còn hỏi ta làm gì.
- Ngươi tuy không phải nhân vật mấu chốt của chuynệ này nhưng là cầu nối chúng ta có một chuyện muốn ngươi đi làm.
Nói xong Tôn Kiến Hồng khẽ ghé vào lỗ tai của hắn rồi tiếp vài câu, sắc mặt của Lưu Quần đại biến, hắn vô cùng sợ hãi:
- Không ta không thể làm như vậy như vậy sẽ hại chết Hoàng gia.
- Ngươi không muốn đúng không? Vậy ngươi có thể đi rồi.
Tôn Kiến Hồng khoát tay một cái, mười sáu tên Mai Hoa vệ lui xuống bản thân của hắn cũng quay người đi ra cửa sau.
Không biết bao lâu sau Lưu Quần mới từ từ đứng lên, thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài, xe của hắn vẫn còn ở trong sân, một trận gió thổi tới khiến cho đầu óc của hắn trở nên thanh tỉnh, hắn chợt tỉnh ngộ lại, còn con của hắn nữa.
- Trời ơi.
Hắn kêu thảm một tiếng, nhanh chóng xông vào trong phòng, chỉ thấy ở trong đó mọi thứ đã trống trơn, không còn thấy gì nữa, tựa hồ như không có chuyện gì phát sinh vậy.
Lưu Quần như muốn điên lên, hắn muốn tìm kiếm mọi nơi, nhưng bóng dáng một người cũng không thấy hắn như sụp đổ, quỳ xuống đất mà khóc nức nở:
- Ta đồng ý ta đồng ý, đem con ta trả lại cho ta.
- Ngươi thật sự đồng ý sao?
Mai Hoa vừa rồi như u linh xuất hiện trước mặt hắn, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Lưu Quần tiến lên ôm lấy chân của đối phương, tựa như điên lên mà không ngớt khóc.
- Ta đồng ý ngươi đem nhi tử trả lại cho ta, ta cái gì cũng đồng ý.
- Được.
Tôn Kiến Hồng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi nói:
- Đây là một đại án, là do thái tử điện hạ giao cho Mai Hoa vệ điều tra không phải là ân oán cá nhân, ngươi đem lời ta nói làm cho tốt, ta tự nhiên sẽ đem con của ngươi trả lại cho ngươi không chỉ có thế thái tử còn có thể thưởng cho ngươi một nghìn lượng bạc, có một nghìn lượng này ngươi có thể rời khỏi kinh thành yên ổn cuộc sống mới, nhưng nếu như ngươi có chút nào đó không phối hợp, nói cho Hoàng gia điều gì đó thì ngươi đầu tiên sẽ nhìn thấy đôi tay của con ngươi sau đó là cái đầu của con ngươi, sau đó là chính cái mạng của ngươi.
Tôn Kiến Hồng đứng lên.
- Đi thôi.
Lưu Quần cuối cùng cũng tỉnh táo lại hắn biết hắn không còn có con đường lựa chọn liền khản giọng nói:
- Các ngươi phải cam đoan không làm tổn thương con của ta.
- Sẽ không chúng ta là Mai Hoa vệ không phải là thổ phỉ tối đa là năm ngày các ngươi có thể đoàn viên trở về.
Tôn Kiến Hồng lấy tờ ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho hắn.
- Đây là một nửa tiền thưởng, sau khi thành công ta sẽ đưa nửa khác cho ngươi.
Lưu Quần thò tay tiếp nhận ngân phiếu, sau khi chạm vào giống như bị phỏng vậy nhanh chóng lui về dốc sức liều mạng lắc đầu, hắn làm sao có thể dám thu tiền của Mai Hoa vệ được.
- Ta không cần tiền ta chỉ cần con của ta.
- Cái đó với con của ngươi không quan hệ.
Tôn Kiến Hồng một lần nữa đưa cho hắn mà ra lệnh:
- Cầm.
Lưu Quần tiếp nhận ngân phiếu nếu như nói con hắn là con tin khiến hắn không dám không theo thì hắn không thẹn nhưng hắn đã cầm ngân phiếu này rồi, lương tâm của hắn bị trói lại,từ bị động trở thành chủ động làm.
- Nhị lang ta đến đón con.
Lão nho kia thấy hắn thì kỳ quái:
- Lưu quản gia vừa rồi lệnh lang đã được gia đinh của Hoàng gia đón về, ông không gặp sao?
Lưu Quần sững sờ y cũng không biết là ai đón con của mình, loại chuyện này từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra, y tập trung tư tưởng suy nghĩ ửa ngày, không biết là ai nhiệt tình như vậy.
Lưu Quần cũng không để chuyện này trong lòng, y liền chào hỏi.
- Vậy ta đi trước.
Hắn lên xe ngựa không tới nửa dặm thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người huýt sáo, hắn nhìn lại thì thấy có một người ngoắc hắn, người này rất lạ lẫm, bỗng nhiên hắn nghe thấy có tiếng trẻ con khóc ở trong hẻm thì cả kinh, vội vàng chạy nhanh vào trong đó, vừa đi vào trong ngõ, bỗng nhiên hắn nghe thấy phía trước có tiếng gió, khuôn mặt tối sầm lại, hai đại hán mặc hắc y nhấc hắn lên, khiêng vào trong ngõ mà chạy.
..........
Một lúc sau đôi mắt của Lưu Quần đột nhiên trở nên sáng ngời, trước mắt của hắn không phải là mọt hẻm nhỏ mà là đang ở trong một căn phòng tối, hai bên là tám gã trang hán vạm vỡ, chính giữa là một nam tử ba mươi tuổi.
- Các ngươi là ai, tại sao lại bắt cóc ta?
Lưu Quần thấy trên người của hắn không trói gì cả, liền phất tay hô to.
Nam nhân phía trước lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng có hô to như vậy nếu không sẽ ảnh hưởng tới cái mạng nhỏ của con ngươi.
Lưu Quần sợ tới mức không dám lên tiếng nữa, sau ửa ngày hắn mới thấp giọng mang theo một vẻ năn nỉ:
- Con của ta còn nhỏ các ngươi không thể làm tổn thương hắn.
Mạng của nhi tử nằm trong tay của đám người này hắn không có bất kỳ cách nào phản kháng được rồi.
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi giúp chúng ta làm mấy chuyện nhỏ thì chúng ta sẽ không làm tổn thương ó.
- Nói đi chỉ cần có thể ta sẽ làm.
Lưu Quần tỏ vẻ con của hắn quan trọng khiến cho Tôn Kiến Hồng khẽ lắc đầu, hóa ra nhị gia này dễ đối phó hơn trong tưởng tượng của y, người này ngay cả một chút thông minh cũng không có.
- Lưu quản gia ngươi nói cho ta biết, xế chiều hôm nay ngươi tới trường thái học làm gì?
Lưu Quần giật nảy mình hắn bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó liền vội vàng lùi về phía sau một bước, sợ rằng chuyện hôm nay hắn đưa đồ vật đã bị bại lộ.
- Các ngươi... là ai?
Hắn run rẩy hỏi.
- Ngươi cứ nói đi.
Đối phương lại hỏi.
Lưu Quần lúc này mới chú ý, chỉ thấy mười sáu đại hán này đều mặc hắc y, lại không chú ý tới thủ lĩnh ăn mặc không giống người thường, đối phương mặc áo trắng, trên người có hình hoa mai.
- Mai Hoa vệ.
Lưu Quần chỉ cảm thấy đầu óc của mình trở nên ông ông, hai chân của hắn mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
- Không!
Hắn cảm thấy mình như muốn chết rồi, Mai Hoa vệ biết bí mật của lão gia, nếu không bọn họ cũng không điều tra mình giờ khắc này, Lưu Quẩn cảm thấy mình giẫm vào một khoảng không, sợ hãi bao phủ lòng của hắn.
Tôn Kiến Hồng từ từ bước tới cúi xuống mà nói với hắn:
- Kỳ thật ta vẫn một mực chú ý tới chuyện này, con của Quan gia là Quan Hiền Câu năm nay thi khoa cử tiến sĩ, nhưng bằng bản lĩnh thực sự của hắn thì không đậu được cho nên hắn muốn thông qua cầu nối là Hoàng Hồng Nguyên, xế chiều hôm nay hắn đến tìm Hoàng gia, sau đó cho ngươi tới trường thái học, đem yêu cầu của hắn nói cho Hoàng Hồng Nguyên, thế nào ta nói không sai chứ?
Tôn Kiến Hồng nói hoàn toàn chính xác, tựa như tận mắt nhìn thấy khiến cho Lưu Quần uể oải trả lời:
- Các ngươi cái gì cũng biết rồi còn hỏi ta làm gì.
- Ngươi tuy không phải nhân vật mấu chốt của chuynệ này nhưng là cầu nối chúng ta có một chuyện muốn ngươi đi làm.
Nói xong Tôn Kiến Hồng khẽ ghé vào lỗ tai của hắn rồi tiếp vài câu, sắc mặt của Lưu Quần đại biến, hắn vô cùng sợ hãi:
- Không ta không thể làm như vậy như vậy sẽ hại chết Hoàng gia.
- Ngươi không muốn đúng không? Vậy ngươi có thể đi rồi.
Tôn Kiến Hồng khoát tay một cái, mười sáu tên Mai Hoa vệ lui xuống bản thân của hắn cũng quay người đi ra cửa sau.
Không biết bao lâu sau Lưu Quần mới từ từ đứng lên, thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài, xe của hắn vẫn còn ở trong sân, một trận gió thổi tới khiến cho đầu óc của hắn trở nên thanh tỉnh, hắn chợt tỉnh ngộ lại, còn con của hắn nữa.
- Trời ơi.
Hắn kêu thảm một tiếng, nhanh chóng xông vào trong phòng, chỉ thấy ở trong đó mọi thứ đã trống trơn, không còn thấy gì nữa, tựa hồ như không có chuyện gì phát sinh vậy.
Lưu Quần như muốn điên lên, hắn muốn tìm kiếm mọi nơi, nhưng bóng dáng một người cũng không thấy hắn như sụp đổ, quỳ xuống đất mà khóc nức nở:
- Ta đồng ý ta đồng ý, đem con ta trả lại cho ta.
- Ngươi thật sự đồng ý sao?
Mai Hoa vừa rồi như u linh xuất hiện trước mặt hắn, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Lưu Quần tiến lên ôm lấy chân của đối phương, tựa như điên lên mà không ngớt khóc.
- Ta đồng ý ngươi đem nhi tử trả lại cho ta, ta cái gì cũng đồng ý.
- Được.
Tôn Kiến Hồng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi nói:
- Đây là một đại án, là do thái tử điện hạ giao cho Mai Hoa vệ điều tra không phải là ân oán cá nhân, ngươi đem lời ta nói làm cho tốt, ta tự nhiên sẽ đem con của ngươi trả lại cho ngươi không chỉ có thế thái tử còn có thể thưởng cho ngươi một nghìn lượng bạc, có một nghìn lượng này ngươi có thể rời khỏi kinh thành yên ổn cuộc sống mới, nhưng nếu như ngươi có chút nào đó không phối hợp, nói cho Hoàng gia điều gì đó thì ngươi đầu tiên sẽ nhìn thấy đôi tay của con ngươi sau đó là cái đầu của con ngươi, sau đó là chính cái mạng của ngươi.
Tôn Kiến Hồng đứng lên.
- Đi thôi.
Lưu Quần cuối cùng cũng tỉnh táo lại hắn biết hắn không còn có con đường lựa chọn liền khản giọng nói:
- Các ngươi phải cam đoan không làm tổn thương con của ta.
- Sẽ không chúng ta là Mai Hoa vệ không phải là thổ phỉ tối đa là năm ngày các ngươi có thể đoàn viên trở về.
Tôn Kiến Hồng lấy tờ ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho hắn.
- Đây là một nửa tiền thưởng, sau khi thành công ta sẽ đưa nửa khác cho ngươi.
Lưu Quần thò tay tiếp nhận ngân phiếu, sau khi chạm vào giống như bị phỏng vậy nhanh chóng lui về dốc sức liều mạng lắc đầu, hắn làm sao có thể dám thu tiền của Mai Hoa vệ được.
- Ta không cần tiền ta chỉ cần con của ta.
- Cái đó với con của ngươi không quan hệ.
Tôn Kiến Hồng một lần nữa đưa cho hắn mà ra lệnh:
- Cầm.
Lưu Quần tiếp nhận ngân phiếu nếu như nói con hắn là con tin khiến hắn không dám không theo thì hắn không thẹn nhưng hắn đã cầm ngân phiếu này rồi, lương tâm của hắn bị trói lại,từ bị động trở thành chủ động làm.
/493
|