Mấy tên phó tướng cùng cao thủ trong quân đang muốn xông lên nhưng thấy một màn như vậy thì sợ hết hồn. Ai cũng không ngờ đại tướng quân có thực lực mạnh nhất lại bị đánh bại nhanh đến như vậy, ngay cả một chiêu còn đỡ không nổi thì cả người lẫn ngựa đã bị đánh tan tác.
Tu vi của Phương Vân bây giờ cao đến cỡ nào chứ! Hiện tại, trừ cường giả Địa Biến cảnh ra thì những đại tướng quân khác không ai là đối thủ của hắn được.
Một chiêu vạn thế lôi đình trấn áp cục diện, Phương Vân lúc này mới từ từ đáp xuống bên cạnh tên đại tướng quân đó:
- Tướng ở bên ngoài cũng có thể không nghe quân lệnh, Hoàng Đế có ra lệnh cũng thế, huống chi chỉ là ngươi. Ta ban đầu tới Tây Nhị thành là do điều lệnh của Quân Cơ Xứ, Tây Nhị thành có phải bị tông phái ngoại quốc nắm giữ hay không là phải do ta nói chứ khi nào đến một đại tướng quân bên ngoài như ngươi định đoạt!
Phương Vân lạnh lùng nói.
Đại tướng quân phủi máu thịt của con ngựa đã chết trên người ra, bỗng nhiên lui về sau, kinh sợ nói:
- Ta chính là đại tướng quân quân quân tinh nhuệ, ngươi cũng chỉ là một Bình Bắc tướng quân mà dám xuất thủ với ta sao?
- Đại nhân nói quá rồi, đây là do đại nhân động thủ trước, ta cũng chỉ là hoàn thủ mà thôi. Đương kim triều đình cai trị thanh minh, cho dù là Nhân Hoàng có mắc lỗi thì cũng có thể bị thần tử chỉ trích, ngươi sẽ không cho là địa vị của mình so với Nhân Hoàng còn cao hơn chứ?
Phương Vân liếc mắt nói. Thần sắc đại tướng quân cứng lại., lời như thế hắn nào dám nói.
- Đại quân nghe lệnh, Phương Vân cấu kết với tông phái ngoại quốc, phạm thượng cấp trên, hiện tại lập tức bắt giữ, nếu dám cải lệnh, giết không tha!
Đại tướng quân trầm giọng nói. Nhiều quân như vậy, hắn cũng không tin bắt không được Phương Vân.
Chân mày Phương Vân nhướng lên, tên đại tướng quân này lại dám ra mệnh lệnh như vậy ư!
- Quân đội thứ hai mươi bảy nghe lệnh, toàn quân ra khỏi thành chuẩn bị nghênh chiến!
Âm thanh của Phương Vân vang dội cả Tây Nhị thành, tám vạn đại quân ầm ầm nghe lệnh. Trong nháy mắt, cả tòa thành liền rung chuyển, đại quân theo hàng ngũ chỉnh tề như thủy triều từ trong ào ra.
Thực lực của quân chánh quy vốn tương đối mạnh, cộng thêm việc được Phương Vân có sự ủng hộ của Tụ Bảo các cho nên thực lực của quân đội cũng tăng lên rất nhiều, thực lực lúc này so với quân tinh nhuệ cũng không kém bao nhiêu.
- Phong Thỉ trận! Chuẩn bị!
Phương Vân ra lệnh một tiếng, tám vạn đại quan lập tức bày ra Phong Thỉ trận! Đây chính là trận pháp công thành đối phương!
Phương Vân đứng trước Phong Thỉ trận, trong lòng cười lạnh. Chi thiết kỵ này mặc dù là quân tinh nhuệ Đại Chu, nhưng bàn về bày trận tác chiến thì xách giày cho hắn cũng không xứng, trận này thắng bại ra sao vốn không đáng để hắn quan tâm!
Thấy như vậy, tên đại tướng quân cùng hai gã phó tướng liền biến sắc, chẳng ai ngờ rằng Phương Vân chỉ là một tướng quân bình thường mà quân đội dưới tay lại có thực lực không chênh lệch lắm so với quân tinh nhuệ.
Nhất thời hai quân cầm giữ nhau ở ngoài thành!
- Phương Vân, đây là ngươi muốn làm phản mà.
Đại tướng quân chợt quát lên.
Ánh mắt Phương Vân híp lại. Chuyện hôm nay quá kỳ lạ rồi, tên đại tướng quân trước mắt này rõ ràng là được Dương Hoằng phái tới, hành động của hắn bây giờ hoặc là thật sự quá ngu xuẩn muốn chết, hoặc là có chỗ dựa nào đó, hoặc là hắn đã nắm được nhược điểm nào đó của mình rồi. Trăm ngàn ý niệm hiện lên đầu của Phương Vân, Phương vân đột nhiên thấp giọng hỏi Quản Công Minh:
- Quản Công Minh, ngươi đã ở trong quân lâu năm, có biết đây là người nào không?
Quản Công Minh ở trong quân đội đã lâu, sao lại không nhận ra được chứ:
- Đại nhân, người này là đại tướng quân Tần Sơn Minh, chi quân đội này gọi là Phi Tặc quân, cái tên này chính là dựa vào con ngựa kia của hắn mà gọi!
Phương Vân nhìn lướt qua con ngựa bay đã bị chặt thành hai khúc trên mặt đất, ánh mắt lóe lên. Lập tức, gã mở miệng ra, chụp cho Tần Sơn Minh một cái mũ thật to:
- Toàn quân nghe lệnh, đại tướng quân Tần Sơn Minh cấu kết với tông phái ngoại quốc, âm mưu tạo phản! Người nào có thể bắt giữ Tần Sơn Minh, thưởng vạn lượng hoàng kim!
Âm thanh vừa phát ra, Phương Vân liền làm người đứng đầu gương mẫu thẳng hướng đánh tới đại tướng quân Tần Sơn Minh.
- Phương Vân, ngươi dám!
Tần Sơn Minh thất kinh, hắn chỉ cho Phương Vân cái tội cấu kết tông phái, Phương Vân lập tức cho hắn một cái tội còn lớn hơn là mưu đồ tạo phản!
- Dừng tay!
Một tiếng thét lớn từ phía sau truyền đến, âm thanh vừa phát ra thì bỗng có bốn thân ảnh nhanh như lôi điện mang theo uy áp khôn cùng từ xa mà đến.
Khí tức cường đại vô cùng áp chế cả hai quân, uy áp khổng lồ đó khiến cho mọi người có cảm giác không cách nào hô hấp nổi. Nhưng bốn người này vừa xuất hiện thì Phương Vân không những không dừng tay mà còn tăng tốc độ nhanh hơn.
Ầm!
Song chương tương giao, đại tướng quân Tần Sơn Minh kêu thảm một tiếng rồi bay ra ngoài. Phương Vân đang muốn truy kích theo thì trong tai liền nghe tiếng hừ lạnh.
- Phương Vân, ngươi còn dám động thủ!
Âm thanh này vừa nghe được thì một bàn tay như ngọc đánh vào phía trước Phương Vân. Bàn tay ngọc này to đến nỗi cả vân tay cũng có thể thấy được, thế chưởng vừa tới lập tức mang theo cỗ khí tức khổng lồ giống như Ma Thần vậy, liền muốn trấn áp Phương Vân.
- Hừ!
Bàn tay Phương Vân khẽ vung lên, thanh trường đao đỏ sậm Nhân Nguyên pháp khí liền lập tức hiện ở trong tay, gã không nói lời nào liền lập tức chém ra một đao.
Ầm!
Đao khí xông thẳng lên trời, lấy thế lôi đình vạn quân chém về bàn tay ngọc đó.
- Hả!
Trong tai truyền đến tiếng kêu của một cô gái, tiếp theo đó bàn tay bằng ngọc kia đã bị đao khí của Phương Vân chém thành nát bấy. Phương Vân liền mượn cơ hội này thở dốc một cái.
Lúc này gã mới định thần nhìn lại thì đã thấy có thêm bốn tên cao thủ: Ba nam một nữ. Ba người nam thì có thần thái uy mãnh, người mặc chiến giáp, hơi thở hùng hồn vô cùng, chung quanh có lôi điện, mây mù, cuồng phong quấn lấy; còn người nữ thì nhu mì xinh đẹp, người mặc một bộ đồ màu đỏ bồng bềnh mang theo một cỗ nhu tình, nhưng ánh mắt thì lại lăng lợi như đao kiếm.
Bốn người này đều là cường giả Địa Biến cảnh!
- Phong, Lôi, Vân, Thủy tứ đại tướng!
Phương Vân liền nhận ra bốn cường giả này. Lúc Tam Đường Hội Thẩm, vì đối phó với Dương Hoằng mà gã đã sưu tầm rất nhiều tài liệu, trong đó có tư liệu của bốn người trước mặt. Bốn người mặc dù đều có cấp bậc là đại tướng quân nhưng theo tình báo của Tứ Phương hầu phủ thì thực lực của bốn người này đều đã đến Địa Biến cảnh cả. Tuy bốn người đều đã có tư cách phong hầu, nhưng lại cam tâm tình nguyên theo Dương Hoằng, làm phụ tá đắc lực cho hắn.
- Ra mắt bốn vị giám sát sử!
Thấy bốn người này, Tần Sơn Minh lộ ra thần sắc hưng phấn, vội vàng hành lễ.
Dương Hoằng được thăng làm Anh Vũ hầu rồi được điều vào Quân Cơ Xứ thì bốn vị Phong, Lôi, Vân, Thủy này cũng được thăng làm giám sát sử của Quân Cơ Xứ.
- Ừ!
Bốn người khẽ gật đầu.
- Bốn vị giám sát tới vừa lúc, Phương Vân phạm thượng ta không nói, nhưng hắn lại cấu kết với tông phái ngoại quốc, xin bốn vị giám sát hãy bắt hắn lại!
Ngón tay Tần Sơn Minh chỉ vào Phương Vân, lạnh giọng nói.
Phương Vân thấy thế cũng chắp tay, cười nói:
- Phương Vân ra mắt bốn vị giám sát sử. Bốn vị đại nhân tới thật đúng lúc, Tần Sơn Minh cấu kết tông phái ngoại quốc, ý đồ tạo phản! Kính xin bốn vị đại nhân bắt lại!
- Ha ha, Phương Vân, ngươi ăn nói hàm hồ, ngươi cho là bốn vị giám sát sử sẽ nghe ngươi sao?
Tần Sơn Minh cười to lên.
Trong mắt hắn, hành động của Phương Vân lúc này hết sức buồn cười. Tất cả những việc nãy giờ đều nằm trong kế hoạch của bọn hắn, thậm chí việc chọc giận Phương Vân xuất thủ cũng nằm trong kế hoạch để cho hắn mắc cái tội phạm thượng, Phương Vân tự cho là thông minh nhưng lại không biết, hắn thấy thật buồn cười!
- Đương kim thánh thượng anh minh, triều đình cai trị muôn dân thanh bình, tất nhiên năng lực của bốn vị giám sát sử sẽ không sai đi. Ta tin tưởng bốn vị giám sát sử nhất định sẽ theo công bằng mà chấp pháp, không có thiên vị!
Phương Vân nói.
Phong, Lôi, Vân, Thủy bốn người nghe thấy mà nhíu mày, lấy sự thông minh của Phương Vân thì không thể nào không nhìn ra bọn họ là người của Dương Hoằng, sao hắn còn dám nói những lời này.
- Phương Vân, ta hỏi ngươi. Mới vừa rồi nói ngươi dừng tay, sao ngươi không dừng tay?
Thủy giám sát tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
- Loạn thần tặc tử âm mưu vô cùng, Tần Sơn Minh cấu kết với tông phái mưu đồ tạo phản. Phương Vân một lòng nghĩ tới việc bắt giữ hắn, vì triều đình mà lo cho nên không nghĩ tới nhiều như vậy.
Phương Vân cứ mở miệng là nói Tặc tử khiến cho Tần Sơn Minh nghe mà nghiến răng nghiến lợi không thôi:
- Bốn vị đại nhân, việc Phương Vân cấu kết với tông phái ngoại quốc còn có chứng cứ rõ ràng. Ở trên người hắn còn có một cái lệnh bài Tà Thần của Thiên Tà tông, lệnh bài này ngoại trừ tông chủ Thiên Tà tông thì chỉ có những người có địa vị cực cao trong Thiên Tà tông mới có được! Nếu như mấy vị đại nhân không tin thì chỉ cần lục soát phủ tướng quân cùng trên người Phương Vân là sẽ có được!
Mấy lời này của Tần Sơn Minh vừa phát ra thì đám người Quản Công Minh, Chu Hân, Sở Cuồng, Trần Liệt liền biến sắc.
Sau khi đánh tan phủ Đao Quân thì đã bắt được một cẩm y nhân, cái lệnh bài mà Tần Sơn Minh nói chính là trên người của cẩm y nhân đó, điều này cả đám đều biết rõ. Đặc biệt là hai người Chu Hân và Sở Cuồng nghe xong thì mặt trắng bệch ra, cái lệnh bài đó chính là do hai người bọn họ đưa Phương Vân, làm sao tên Tần Sơn Minh này biết được?
- Có âm mưu!
Hai người có ngu đến mấy thì cũng biết chuyện này có âm mưu. Nếu như ở trên người Phương Vân mà tìm được cái lệnh bài kia thì Phương Vân liền mắc cái tội cấu kết tông phái ngoại quốc, theo như luật định Đại Chu thì đó chính là tử tội.
- Đại nhân!
Chu Hân, Sở Cuồng liền bước lên một bước, định nói chuyện này là do mình.
- Chu Hân, Sở Cuồng lui ra!
Phương Vân vung tay ngăn cản, ánh mắt có chút khiển trách rồi xoay người nhìn Tần Sơn Minh.
- Tần đại nhân cứ khẳng định rằng ta cấu kết với tông phái ngoại quốc, hơn nữa còn có lệnh bài tà thần, vậy xin mời bốn vị đại nhân lục soát đi! Nhưng mà có mấy câu ta phải nói rõ một chút, trong phủ tướng quân có Quách Bá Tể lão tiên sinh trấn giữ, nếu mấy vị lục không ra thì có thể mời Quách lão tiên sinh thử xem.
Lời này của Phương Vân vừa ra thì bốn người Phong, Lôi, Vân, Thủy cũng hơi chấn đông trong lòng. Nho gia đối với những vật chí tà cực kỳ có nhạy cảm, lời này của Phương Vân rõ ràng là nhắc nhở bọn họ muốn lợi dụng lúc lục soát phủ tướng quân mà gài tang vật giá họa là việc cực kỳ ngu xuẩn.
- Đa tạ tiểu hầu gia chỉ điểm, chuyện này chúng ta sẽ để ý!
Lôi, Vân nhị tướng hừ lạnh một tiếng, hướng tới phủ tướng quân mà đi.
- Trên người Phương tướng quân để cho hai người bọn ta lục soát đi!
Phong, Thủy giám sát nói lên.
Lệnh bài Tà Thần của Thiên Tà tông lấy tài liệu đặc thù chế tạo, hơn nữa còn có gia công vào nội lực đặc thù của Thiên Tà tông. Nếu như Phương Vân muốn tế luyện lúc này là chuyện không thể nào.
Đám người Quản Công Minh, Chu Hân, Sỏ Cuồng cũng hiểu được đối phương đã có sự chuẩn bị. Nếu như trên người Phương Vân mà tra ra có được lệnh bài Thiên Tà tông thì đó chính là tử tội, khi đó cho dù là Tứ Phương hầu cũng không thể nào xen tay vào được!
.
/1156
|