Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 208 - Phong Ba Tái Khởi

/1156




- Triệu Bá Ngôn, Quản Công Minh, Chu Hân cùng Sở Cuồng không rõ ràng lắm, hai người các ngươi cũng không rõ ràng lắm sao?

Phương Vân hỏi.

Vẻ mặt Quản Công Minh cùng Triệu Bá Ngôn lúng túng. Bọn họ cũng không phải là không hiểu rõ mà là chưa từng nghĩ đến mà thôi.

- Được rồi, đi ra ngoài đi.

Phương Vân phất phất tay, nói.

- Vâng, đại nhân!

Cả đám người cung kính lui ra ngoài.

Chờ sau khi đám người Quản Công Minh lui ra ngoài, Phương Vân ngồi vào trên bảo tọa, suy tư.

- Muốn đạt tới Địa Biến cảnh thì phải cắn nuốt đủ Âm Ma ở bảy mươi hai tầng, mà ta mới chỉ đạt đến tầng bảy trong bảy mươi hai tầng.

Rốt cuộc Phương Vân đã cảm giác được sự hung hiểm khi trùng kích vào Địa Biến cảnh.

Anh Phách khi tiến vào dưới đất giết chết Âm Ma thì cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, khi xuyên qua các quang màng ở các tầng cũng cần tiêu hao năng lượng, tiến vào dưới đất cũng tiêu hao năng lượng, mà khi trở về cũng cần tiêu hao năng lượng. Hơn nữa, tu vi võ đạo càng cao thì năng lượng càng phải khổng lồ.

Thế giới dưới lòng đất vô cùng vô tận, một khi năng lượng bị hao hết thì sẽ lạc dưới bảy mươi hai tầng đó, sẽ nhanh chóng bị Âm Ma vô cùng vô tận nuốt mất. Sự nguy hiểm ở đây khó nơi nên lời được, các tầng cảnh giới khi tu luyện võ đạo phía trước không thể so sánh được với tầng này.

- Không trách được phụ thân vẫn luôn nói với chúng ta khi tu luyện võ đạo thì quan trọng nhất là tinh thần cùng ý chí! Không có tinh thần cùng ý chí cường đại thì chẳng những không giết được Âm Ma, thu nạp âm sát khí mà còn bị Âm Ma chiếm cứ ngược lại, khống chế hóa thành ma thi!

Bỗng nhiên trong lúc này đây, chưa bao giờ Phương Vân lại cảm nhận được một cách sâu sắc ý nghĩa của bốn chữ 'tinh thần' cùng 'ý chí' mà phụ thân đã nói như lúc này!

Tu vi võ đạo càng cao thì năng lượng khi xuyên qua quàng mang cũng càng nhiều, đến lúc đó thì cho dù nội lực có tiêu hao cũng đã không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất chính là ý chí của võ giả!

- Tu vi võ đạo cao thấp thì có thể do sự duyên cơ trước khi trùng kích Địa Biến cảnh, nếu như duyên cơ tốt thì sẽ được truyền thừa đạo thống, lúc đó võ đạo sẽ tăng mạnh. Nhưng ý chí thì không thể nào truyền thừa được. Lúc trước ta còn không hiểu vì sao phụ thân chỉ truyền cho bốn chữ 'ý chí' cùng 'tinh thần' mà không truyền dạy võ công khác, cho đến bây giờ mới hiểu được dụng ý của người, thì ra người đã truyền cho chúng ta vật quan trọng nhất rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Vân cảm khái không thôi, đồng thời cũng hiểu được khổ tâm nữa xưa của phụ thân!

Phương Vân đang muốn tu luyện tiếp thì bỗng nhiên cảm giác được trong bụng đói vô cùng, cảm giác đói này gây cho Phương Vân có ý nghĩ có thể ăn hết được cả một núi cơm.

- Thị vệ!

Phương Vân kêu lên.

- Có thuộc hạ!

Một gã giáp sỹ Trụ Thai cảnh, chấp kích đi vào đại điện.

- Nói với Hỏa Tự doanh chuẩn bị đồ ăn cho ta, làm nhiều một chút!

Phương Vân nói.

- Vâng!

Thị vệ cung kính đáp rồi rời đi.

Tất cả thức ăn trong quân đội đều cho Hỏa Tự doanh làm, ngay cả phủ tướng quân cũng không ngoại lệ. Nửa nén hương sau, một dĩa thức ăn đã được đưa vào phủ tướng quân, toàn bộ đều là thịt cá, cùng với một thùng cơm.

Phương Vân đi vào trong thế giới dưới lòng đất đã hai ngày, lúc này đói đến mức nào cũng có thể hình dung được. Nếu như nội lực có tiêu hao thì chỉ cần tu luyện một chút lại là được, duy chỉ cái đói bụng này không thể nào thông qua tu luyện mà bổ sung được. Chỉ cần Phương Vân còn không phải là thần tiên thì phải ăn cơm.

Rất nhanh đĩa thức ăn thịt cá cùng với thùng cơm đã bị gã ăn sạch, nhưng Phương Vân vẫn muốn ăn nữa, hắn có cảm giác mình lúc này rất đói.

- Nói với Hỏa Tự doanh làm một phần thức ăn gấp hai ban nãy tiếp!

Phương Vân lên tiếng nói như thế làm cho binh sĩ Hỏa Tự doanh mặt không còn chút máu nào. Có nghe nói vị tướng quân này đã hai ngày không có ăn gì, nhưng cái khẩu vị này cũng quá kinh người đi. Nhưng mà, quân lệnh như núi, cho dù là quân lệnh ăn cơm thì cũng không ai dám cãi lời.

- Vâng, đại nhân!

Binh sĩ Hỏa Tự doanh lĩnh mệnh đi.

Chờ sau khi đám người đó đi ra ngoài, Phương Vân hơi suy nghĩ một chút, hắn có cảm giác tình huống của mình không bình thường lắm.

- Hẳn là có liên quan đến việc Anh Phách thoát lý ra khỏi cơ thể trùng kích Địa Biến cảnh!

Sau khi ăn thêm thức ăn thì Phương Vân mới cảm giác không còn đói bụng nữa, với phân lượng thức ăn như vậy, nếu đưa người bình thường thì đã sớm bị bội thực. Nhưng mà tố chất thân thể của võ giả hơn xa người bình thường, năng lực tiêu hóa cũng thế cho nên sẽ không có vấn đề này.

Từ đó mấy ngày về sau, vào mỗi ban đêm Phương Vân đều cho Anh Phách của mình thoát ly tiến vào thế giới dưới lòng đất, mục tiêu của hắn chính là không ngừng cắn nuốt Âm Ma ở bảy tầng đầu tiên, đem những Âm Ma đó nghiền nát rồi nhét vào trong bảy khiếu của mình.

Trong quá trình cắn nuốt Âm Ma, Phương Vân cảm giác được ý chí cùng Anh Phách của mình trải qua quá trình đó cũng đã từ từ lớn mạnh lên, sau khi biết được điều này thì Phương Vân càng chăm chú thực hiện hơn, bắt đầu thông qua việc chiến đấu với hàng tỉ Âm Ma để rèn luyện ý chí của mình! Nhưng mà mỗi lần từ dưới lòng đất trở về là Phương Vân lại có cảm giác vô cùng đói bụng, đây là chuyện không làm sao khống chế được!

Thời gian tu luyện từng ngày trôi qua, sự hiểu biết của Phương Vân đối với thế giới dưới lòng đất cũng ngày càng rõ ràng hơn nhiều!

Đến ngày thứ bảy, giờ thìn, cũng là lúc mặt trời dần lên cao!

Ùng ùng!

Bỗng nhiên có sự chấn động mạnh mẽ từ ngoài thành truyền đến, cả Tây Nhị thành như đang bị cánh tay khổng lồ của cự nhân nắm lấy, bị lung lay mãnh liệt!

Hí hí hí!

Leng keng leng keng!

Tiếng chiến giáp vang lên, tiếng ngựa hí làm chấn động cả mặt đất, bụi đất bốc lên cao đến vài chục trượng, cũng không biết ở ngoài thành có bao nhiêu đại quân tiến đến.

- Bình Bắc tướng quân Phương Vân nghe quân lệnh, mau ra ngoài thành đón lấy!

Một âm thanh như lôi đình từ trong đại quân truyền vào, trong nháy mắt xẹt qua Tây Nhị thành, vang vọng khắp bầu trời.

- Hừ?

Trong đại điện, Phương Vân bỗng nhiên mở to mắt ra, chân mày hơi nhít lại:

- Quân lệnh?

Bàn tay vỗ trên ghế một cái, Phương Vân lập tức bay ra khỏi đại điện đi đến ngoài thành.

Bên ngoài Tây Nhị thành lúc này có tinh kỳ bay phấp phới, thiết kỵ sâm nghiêm như nước lũ dâng cao đang đứng bố trận ở ngoài thành, trên những binh lính này còn tản mát ra sát khí khôn cùng.

Những người này rõ ràng là thiết kỵ tinh nhuệ của Đại Chu!

Trước chi thiết kỵ này là một người mặc khải giáp ô kim của đại tướng quân, đang ngạo nghễ đứng đó. Chỉ một người một ngựa ở đó thôi mà đã phát ra khí thế vô cùng hùng hồn, như một ngọn núi đang sừng sững giữa trời đất. Ở phía sau hắn còn có hai gã phó tướng cũng có khí tức cường đại!

Hô!

Tiếng giớ lướt qua, Phương Vân đã hiện ra bên ngoài bờ tường Tây Nhị thành.

Két! Két!

Phương Vân vừa mới xuất hiện thì đã có âm thanh khởi động của kỵ binh, vô số nỏ nhắm ngay Phương Vân trên bầu trời.

- Bình Bắc tướng quân Phương Vân ở chỗ này, không biết ở đó là vị tướng quân nào?

Phương Vân cũng không kinh hoảng, khí dồn đan điền lớn tiếng nói,

- Thu nỏ!

Đại tướng quân lập tức vung tay lên, kỵ binh phía sau nhất thời chỉnh tề thu hồi nỏ lại.

Hí hí!

Con ngựa trắng của người này bỗng nhiên hơi động rồi bay lên trời dừng trước Phương Vân.

Lại là một thần câu ư! , Phương Vân hơi kinh hãi. Trong thiên địa này có không ít các loại ngựa kỳ dị, có thể đap không mà lên. Con ngựa trắng trước mặt này không thể nghi ngờ là có huyết thống này, võ tướng Đại Chu nhiều như hằng sa, trong An Tô thành cũng có không ít đại tướng quân, nhưng có thể có được con ngựa này thì người này vẫn là người đầu tiên mà Phương Vân nhìn thấy.

Tên đại tướng quân này không đơn giản, ta phải cẩn thận một chút! , Phương Vân thầm nghĩ trong lòng.

- Ngươi chính là Phương Vân?

Vị đại tướng quân này lấy một ánh mắt nhìn trên cao xuống nhìn Phương Vân.

- Không sai.

Phương Vân nói.

Mới vừa nói ra hai chữ thì một lệnh bài màu đen đã bay tới, Phương Vân đưa tay tiếp lấy, đồng thời trong tai nghe được vị đại tướng quân này nói:

- Phương Vân nghe lệnh, Tây Nhị bị tông phái cầm giữ, nhiễu loạn triều cương, nơi đây bây giờ do ta tiếp quản. Ngươi đem quân quyền cùng ấn quyền giao ra.

Vừa nói xong liền đưa tay ra đòi ấn quyền của Phương Vân.

Phương Vân hơi biến sắc, hắn tới Tây Nhị thành này đã hơn ba tháng nhưng Quân Cơ Xứ vẫn không có động tĩnh gì. Hiện tại hắn đã khống chế Tây Nhị thành thì Quân Cơ Xứ liền muốn tiếp quản.

Quân Cơ Xứ, Quân Cơ Xứ gì chứ! Đây rõ ràng là nơi Dương Hoằng làm càn. Hắn không tới sớm cũng không tới trễ, hết lần này tới lần khác lại tới lúc này. Mới ban đầu hắn muốn đưa ta đến Tây Nhị thành để hãm hại ta, giờ đây thấy ta trấn áp được thì lại muốn đoạt binh quyền của ta ư! , trong khoảng thời gian này, Phương Vân được lượng lớn đan dược của Tụ Bảo các khiến cho thực lực quân đội tăng lên mạnh mẽ, nếu như giao ấn quyền ra thì chẳng phải một phen tâm huyết trao tặng cho người khác sao!

- Ngươi trở về đi! Tây Nhị thành đã được ta trấn áp! Tông phái nổi loạn cũng đã bị tiêu diệt!

Phương Vân trầm giọng nói, tám vạn binh lính mà cơ sở để hắn có chỗ trong quân, sao có thể giao cho người khác.

- Làm càn!

Tên đại tướng quân này biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ âm tàn, đột nhiên lui về sau cười lạnh lùng:

- Phương Vân, hầu gia quả nhiên không có nói sai, ngươi đã sớm cùng với tông phái trong Tây Nhị thành cấu kết rồi! Hầu gia đã sớm nói, chỉ cần ngươi đem binh quyền giao ra thì đã nói lên ngươi không thẹn với lương tâm, còn nếu ngươi cự tuyệt thì trong lòng hẳn có quỷ!

- Hoang đường!

Phương Vân giận quát một tiếng.

- Luật định Đại Chu, cấu kết với tông phái nước ngoài đã tử tội!

Âm thanh vừa phát ra, tên đại tướng quân này đã chỉ một ngón tay vào Phương Vân, trầm giọng nói:

- Bắt giữ!

- Dạ!

Hai tên phó tướng cùng với nhiều cao thủ vọt lên.

Cùng một thời gian, đại tướng quân cầm trường kích trong tay, nhân mã hợp nhất hóa thành một đạo lưu quang phóng tới.

- Muốn chết.

Phương Vân quát lên một tiếng lớn. Trong khoảng thời gian này, hắn ngày ngày đều chiến đấu ở thế giới dưới lòng đất, thực lực đã tăng lên rất nhiều. Mắt thấy tên đại tướng quân này đánh tới, trong lòng Phương Vân giận lên liền tung ra một chưởng.

Ầm!

Trường kích gãy đoạn, chiến mã rống lên. Một chưởng này của Phương Vân như phá núi lấp biển, trực tiếp phá tan thế tới của tên đại tướng quân. Nhưng cuối cùng Phương Vân vẫn nhớ hắn là đại tướng quân Đại Chu, giữ lại một mạng cho hắn.

- Ngươi, ngươi...

Hai mắt đại tướng quân trợn trừng lên, trong mắt là vẻ bất khả tư nghị:

- Ngươi dám phạm thượng ư!

.


/1156

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status