Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 92: Chính biến! Máu nhuộm Hàm Thành
/111
|
Thế là Trần Thủ tự ý quyết định, vào thành lập tức chạy tới nha môn. Có một số việc tận mắt mình nhìn thấy sẽ tốt hơn.
Bọn họ thúc ngựa chạy như điên, làm đường phố nháo loạn cả lên.
Mộ Dung Cảnh phi thẳng vào nha môn, lập tức hướng phòng để xác mà chạy tới.
Chỉ là khi bọn hắn bước vào sân thì có một bóng người đã đứng bên cửa chết lặng. Một thân quân phục, cùng môt thanh giáo dài, uy nghiêm mà cương trực
“Không thể ngờ được là ngài thật sự đến”. Người nọ xoay người bước tới.
Chính là Bắc Uyển đại tướng quân Tiếu Trọng Chi.
Hắn không quỳ xuống, nhìn Mộ Dung Cảnh, trong mắt ánh hiện lên một tia thâm ý. Một đại tướng quân thấy Hoàng đế không quỳ, ý nghĩ hợp lý nhất chính là người này có âm mưu phản nghịch.
Về phần hắn tại sao ở chỗ này, thì phải tiếp cận mới biết được.
Trần Thủ nghiêm giọng hét lên:” To gan, Tiếu Trọng Chi thấy Hoàng thượng sao còn không quỳ!? “
Thật không ngờ, Tiếu Trọng Chi thần sắc vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói “Hoàng thượng? Thật sự hoàng thượng đã tới? Ngươi đừng bị lừa! Người này không phải là Hoàng thượng!”
“Tiếu Trọng Chi, ngươi dám ngỗ nghịch phạm thượng?!” Trần Thủ thầm nghĩ không ổn, có phải hắn đã bỏ sót chỗ nào? Hắn nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi. Không có khả năng hóan đổi, hắn một mực đi theo Hoàng thượng, chẳng lẽ trên đường đã thay người rồi? Bắt gặp ánh mắt sắc bén cùng khí thế của Mộ Dung Cảnh, lòng hắn đã định. Theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, người đó chính là Hoàng thượng, không sai.
Xem ra Tiếu gia có mưu đồ phản nghịch!
“Người đâu! Bao vây bọn họ.” Tiếu Trọng Chi hét lớn một tiếng. Đột nhiên có rất nhiều binh sĩ cầm vũ khí từ chỗ tối tràn ra.
Lúc này, thị vệ đi theo Mộ Dung Cảnh cũng bị giật mình, không dám manh động.
Trần Thủ quyết đoán rút kiếm, bảo vệ bên người Mộ Dung Cảnh, hét lớn: “Bảo vệ Hoàng thượng!”Hắn vừa quát xong, đại nội thị vệ lập tức nghe lệnh, đem Mộ Dung Cảnh bảo vệ ở giữa.
Trước mắt Mộ Dung Cảnh bị một đám người vây quanh. Thân là vua, nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa nói lời nào. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Trọng Chi. Mà Tiêu Trọng Chi cũng bình tĩnh nhìn lại hắn, trong mắt ánh lên hàm ý, không người nào hiểu. Trong thế giới này, không phải ngươi muốn sao được vậy, chung quy có lúc vẫn thân bất do kỷ không thể là theo ý mình.
Mộ Dung Cảnh lãnh đạm hỏi:” Trong thi phòng thực sự có người sao?”
“Có.”
“Là ngươi làm?”
“Cũng không phải.”
“Người mang mặt nạ ở đâu?”
“Chết.”
“Ngươi giết ?” Mộ Dung Cảnh quyền thủ nắm chặt, hai mắt như muốn phun ra lửa.
Tiếu Trọng Chi mặt vẫn không đổi sắc,”Không phải.”
Hai người nói gắn gọn , đem tình thế nói ra một lần.
“Ngươi biết người mang mặt nạ là ai sao?”
“Ngươi không cần phải biết rõ, chúng tướng sĩ nghe lệnh, đem Hoàng đế giả mạo này giết chết! Giữ nghiêm triều cương.” Tiếu Trọng Chi oai nghiêm ra lệnh, lập tức muốn sử dụng bạo lực.
Thế cục nghiêm trọng! Như tên đã lắp vào cung chuẩn bị bắn. Mộ Dung Cảnh lạnh lùng liếc qua, những tướng sĩ này một người hắn cũng không biết. Rất có thể vì bắt hắn mà Tiếu Trọng Chi trước đó đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nội viện chật ních người, kể cả trên nóc nhà, tường che cũng đầy cung thủ, ba tầng trong ba tầng ngoài, tướng sĩ dùng hàng ngàn mà tính. Đây quả thật là thiên la địa võng, mọc cánh cũng khó thoát được. Hắn ngửa đầu, mục quang nhìn về phía xa, cách đó không xa trên lầu các, quả nhiên có một bóng người đang đứng, “Lẽ nào lúc trước Trẫm không nên nhân từ sao?.”
“Hoàng thượng! Tặc tử mưu phản, chúng ta yểm hộ ngài xông ra ngoài!” Bọn người Trần Thủ cầm kiếm, tinh thần căng thẳng, sớm đã chuẩn bị lấy cái chết mà bảo vệ chủ nhân.
Mộ Dung Cảnh liếc nhìn bọn hắn, không thể nói là không có cảm xúc, thở dài: “Trẫm sơ suất quá. Thực xin lỗi các ngươi…” Ngay từ đầu đây là một cái bẫy, vì hắn mà sắp đặt hoàn hảo. Chỉ là hắn lo lắng quá mức, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã rơi vào bẫy.
Hắn không biết họ tính trăm phương nghìn kế mất bao lâu. Chỉ là hôm nay, chẳng lẽ hắn phải chết tại chổ này sao? Trong lúc đó, trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt lạnh nhạt, nhu hòa, cười yếu ớt, nàng bảo hắn nhất định phải quay trở về. Trở về? Thật xin lỗi… Chỉ là….
Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh hét lớn một tiếng rách trời:”Chúng tướng sĩ nghe đây, Trẫm đích thị là Hoàng đế, các ngươi xuất hiện trong lúc này, chuyện cũ Trẫm có thế bỏ qua. Nhưng nếu dám tổn thương bất cứ người nào Trẫm mang theo thì Trẫm sẽ tru di cửu tộc.”
Hét lớn đồng thời trường kiếm bên hông đã xuất ra khỏi vỏ, mũi kiếm rét lạnh vẽ lên không trung một đạo hào quang. Thân ảnh như điện, không cần nghĩ ngợi mà lao nhanh về phía Tiếu Trọng Chi. Bắt cướp trước tiên phải bắt kẻ cầm đầu, mặc dù trước mắt chỉ là một cái đầu nhỏ, thế nhưng vẫn là một con át chủ bài.
Tiếu Trọng Chi nháy mắt kinh ngạc, tiếng quát vừa rồi của Mộ Dung Cảnh ít nhiều gì cũng làm dao động lòng quân. Quân tâm vừa động, bọn họ sẽ có thể bỏ trốn! Hắn muốn nói cái gì cũng đã không còn cơ hội, mũi kiếm lao đến, hắn vội vàng tiếp chiêu, trong nháy mắt hai người đã giao thủ mấy chiêu.
Lúc này, có một tướng sĩ đứng giữa hô to:”Mọi người đừng bị kẻ giả mạo này lừa, hắn muốn làm giao động quân tâm. Chúng ta tin tưởng Tiếu tướng quân, vĩnh viễn đi theo tiếu tướng quân! Giết!” Lời này vừa nói ra, tình hình lập tức ổn định.
Hàm Thành nha môn trờ thành nơi diễn ra huyết chiến của triều đình. Đao quang kiếm ảnh, huyết nhục mơ hồ.
Đại nội thị vệ, mỗi người đều thấy chết không sờn, dùng tất cả lòng trung thành của mình mà bảo hộ Hoàng đế
Thủ hạ của Tiếu Trọng Chi chính là tướng sĩ, dũng mãnh vô cùng. Giống như vì danh dự Bắc Uyển mà chiến đấu.
Trận này thuần túy là nội loạn! Ai sống ai chết, thì trong lòng Mộ Dung Cảnh cũng đều đau đớn! Hắn cũng không thể không giết mở đường máu để thoát ra ngoài, bởi vì Tiếu Trọng Chi trước đó đã ra lệnh “Giết”, chứ không phải là bắt. Hắn lúc này có chút chần chừ, rất có thể bị loạn tiễn bắn chết! Hoặc loạn đao chém chết.
Nhưng mà giết một tướng sĩ Bắc Uyển, lòng hắn tựa như chảy vài giọt máu. Bọn họ chỉ là bị người ta lợi dụng, dùng danh dự quân Bắc Uyển để lợi dụng mà gán tội hành thích vua.
Giết người là giết đến mắt long sòng sọc… Khi mắt long sòng sọc thì giết người cũng không còn biết gì nữa.
Không thể có một chút do dự, chỉ cần có một tia do dự hắn đều có thể đánh mất tính mạng của mình.
Hắn không muốn chết, cũng không thể chết. Người yêu đang đợi mình, những người thân yêu quý cũng đang đợi mình. Cho dù máu tươi có dính đầy hai tay, hắn cũng sẽ không dể dàng chết đi.
Bọn họ chém giết lẫn nhau từ lúc mặt trời còn chiếu sáng đến hoàng hôn, rồi đến màn đêm buông xuống. Máu tươi nhuộm đỏ cả nha môn Hàm thành.
Bọn họ chém giết nhiều vô số kể, người Tiếu Trọng Chi mang theo vẫn từ bên ngoài tràn vào.
Đại nội thị vệ từng người từng người ngã xuống.Trần Thủ toàn thân dính đầy máu, đã không phân biệt được đâu là máu của địch nhân, đâu là máu của chính mình.
Chém giết đến hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn điên cuồng.
Đột nhiên, hắn thấy Mộ Dung Cảnh trúng một kiếm, tâm thần đại loạn, điên cuồng rống to. Hoàn tòan không để ý: “Kẻ nào dám đã thương hoàng thượng, Trần Thủ ta xin thề với trời, cho dù có biến thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Bổng nhiên, trong lúc hết sức hỗn loạn, có một Bắc Uyển tướng sĩ kinh hô: “Người này đúng là thống lĩnh cấm quân Trần Thủ! Người vừa nãy có phải hay không là Hoàng thượng.”
Ngay lập tức, quân tâm dao động, bời vì lời nói kia không phải do bọn người Mộ Dung Cảnh nói ra nha, mà chính là người của bọn họ kinh hô. Có người không biết Hoàng thượng thì không kỳ quái, nhưng Trần Thủ thì không nhất định, hắn là thống lĩnh cấm quân, tham gia quân ngũ nhiều người như vậy, hẳn là có mấy người đã gặp qua! Không ít người ôm tâm ý này! Lại nói, Trần Thủ là thiếp thân thị vệ bên người Hoàng thượng, cũng là đại tâm phúc, cho dù Hoàng thượng có thể giả, chẳng lẽ thị vệ cũng là giả.
Phút chốc, tướng sĩ từ bên ngoài xông vào có chút do dự. Phân không rõ ai là binh, ai là tặc, ai đúng? Ai sai? Ai có tội. Tiếu Trọng Chi trong lúc chiến đấu hỗn loạn cũng không biết là đã đi dâu.
Nhờ Trần Thủ dũng mãnh xông lên, Mộ Dung Cảnh nhân cơ hội xông vào phòng để xác. Đột nhiên, bên ngoài có ai đó hét lớn một tiếng!
“Hướng phòng bắn tên! Đem loạn tiễn bắn chết người kia!”
“Không! Hoàng thượng cẩn thận!…”Trần Thủ kinh hãi! Các thị vệ còn lại cũng đồng loạt kinh hô, người đi vào chính là Hoàng thượng!
Nhưng đã quá muộn, tên bắn ra nhiều như mưa xuân hướng thi phòng mà bắn.
Mà trong vô số mũi tên này, có một phần là hỏa tiễn!
Giờ phút tàn khốc này, dường như đã bị đóng băng.
Thế gian đã không có bất cứ ngòi bút nào có thể tiếp tục miêu tả loại rung động như sóng trào dâng kia!
*************************
Nửa tháng sau.
Trận chiến tại nha môn Hàm thành, không một người sống sót.
Mộ Dung Cảnh táng thân trong biển lửa, bọn thi vệ cũng không còn một ai.
Những tướng sĩ tham gia trận chiến toàn bộ đều tử vong, đều bị giết chết, hơn nữa là chết một cách ly kỳ, tìm không thấy vết thương, tra cũng không ra nguyên nhân vì sao chết. Toàn bộ đều chết một cách khó hiểu…
Trần Thủ cùng Tiếu Trọng Chi mất tích! Hai người này là nhân vật mấu chốt, đều mất tích bí ẩn.
Chỉ trong một đêm, dường như tất cả đã trở thành bí ẩn. Một vụ án khó hiểu bỗng nhiên đến, một thảm kịch đẫm máu không lý giải được! Bởi vì tất cả người biết chuyện hoặc mất tích, hoặc chết đi…. Toàn bộ đều chết! Cũng không ai biết trong đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Bởi vì tất cả người biết tình tiết thì ai mất tích đã mất tích, ai đã chết thì đã chết. . . Toàn bộ đã chết!
Hoàng thượng trẻ tuổi băng hà ngoài ý muốn, tiến hành quốc tang, từng nhà treo phướn trắng.
Bắc Uyển Hoàng cung, càng bi thương mất mát, thê lương thảm thiết.
Trầm Tố Nhi như người mất hồn. Đã nhiều ngày nay nàng không nói câu nào hay làm bất cứ chuyện gì. Si ngốc ngồi trước cánh cửa, trong miệng thì thào vài câu, ai nghe cũng không hiểu. Lệ còn vương nơi khóe mắt, chỉ là không hiểu sao nước mắt lại rơi…
“Hắn như thế nào có thể chết? Nhất định là nói đùa, nhất định là ai đó đã nói đùa!” Nàng không có cách nào tiếp nhận sự thật này. Mặc dù nàng không tin, nhưng Mô Dung Cảnh đã chết, đây là sự thật.
Hoàng thái hậu trực tiếp ngã bênh. Được Thôi thái y chăm sóc.
Trong ba người, chỉ có Sơ Tuyết đứng vững. Hắn kiên cường không khóc. Lúc này, hắn không thể khóc. Nếu ngay cả hắn cũng ngã xuống, thì ai sẽ chống đỡ Bắc Uyển quốc? Ai sẽ bảo vệ người thân yêu nhất của bọn họ?
Một tháng sau, đại thần trong triều kiến nghị đất nước một ngày không thể không vua. Vì vậy Sơ Tuyết bất đắc dĩ đăng cơ Hoàng đế.
Trong một tháng này, Hoàng thái hậu vẫn không chịu nổi đã kích, bệnh tình vẫn không có chuyển biến. Mà Trầm Tố Nhi phải chiếu cố Hoàng thái hậu, nàng dần dần kiên cường hơn! Vào lúc hắn rời đi nàng đã đồng ý sẽ giúp hắn chăm sóc Sơ Tuyết cùng Hoàng thái hậu thật tốt.
Nàng sẽ làm được, nhất định sẽ làm được. Cho nên, nàng sẽ không ngã xuống! Trước khi hắn trở về, nàng nhất định sẽ không ngã xuống. Nói cách khác, trong tiềm thức, Trầm Tố Nhi vẫn không tin là Mộ Dung Cảnh đã chết. Nàng tin rằng rồi sẽ có một ngày hắn sẽ trở về và nói cho nàng biết–Ta tránh được một kiếp, đã trở về. Người đã chết kia không phải là hắn, ngọc bội Hoàng đế trên thân kẻ kia cũng không phải là của hắn….
Chỉ là, điều này có thể sao? Có khả năng sao?…. Cả Bắc Uyển, trừ hắn ra ai có tư cách có được ngọc bội Hoàng đế?
Nhưng mà, một người trong lòng có hy vọng, cho dù có hoang tưởng, cũng sẽ không tuyệt vọng. Chỉ cần không nhớ tới, như vậy sẽ sống kiên cường.
Cuối thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Hôm nay, Sơ Tuyết đã bãi triều. Hôm nay hắn không ngồi kiệu, mà là đang chậm rãi tản bộ trên đường. Một người ai cũng không dám quấy nhiễu. Trên đôi vai gầy, hắn dứt khoát chống đỡ cả một Bắc Uyển quốc.
Hắn ngẩng đầu, nhìn vào khoảng không rộng lớn. Ánh mắt mơ màng không nhìn thấy tiêu cự: “Hoàng huynh, những ngày qua ngươi khỏe không?” Đã qua hai tháng, án tại nha môn Hàm Thành vẫn không có một chút manh mối. Trần Thủ cùng Tiếu Trọng Chi vẫn không có tin tức, cũng không có lấy một đầu mối.
“Sơ Tuyết, tại sao lại không tự chiếu cố mình như vậy?” Một chiếc áo choàng thêu hình rồng theo gió nhẹ nhàng choàng lên vai Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết quay đầu lại, Tố Nhi ánh mắt nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn khẽ đáp: “Đa tạ Hoàng tẩu!”
“Ừ, thân thể đệ còn chưa hoàn toàn hồi phục. Nên chú ý nhiều một chút”.
“Một hồi, còn phải đến ngự thư phòng.”
“Mấy cái kia cứ giao lại cho ta. Đệ cùng mẫu hậu trò chuyện một chút đi. Bà luôn nghĩ đến đệ”. Nàng nói chuyện rất nhẹ, nhẹ tựa hồ vô lực, cũng tựa hồ lập tức biến mất.
“Được”. Sơ Tuyết yếu ớt đáp lại.
Trong thời gian này, đại bộ phận tấu chương trong triều đều do Tố Nhi phê duyệt. Nàng không muốn Sơ Tuyết quá mức mệt nhọc, dù sao thân thể của hắn cũng chưa hoàn toàn hồi phục. Vì vậy nàng bắt đầu học cách chưởng quản triều chính. Chính quyền nàng không hiểu, nhưng không có nghĩa là nàng không học được. Phàm là nàng muốn học gì đó, không có gì nàng không học được.
Nàng cẩn thận xem xét sử liệu cùng cùng công việc của các bộ, cho dù ở trong thâm cung, không ra khỏi ngự thư phòng, cũng có thể giải quyết chính sự rất khá, không đến mức sự tình nhiễu loạn.
Trong triều, có những quyết sách của nàng làm cho đại thần không người nào không tâm phục khẩu phục, không thể lên tiếng phản bác
Sơ Tuyết một lần nữa thay đổi cách nhìn về Trầm Tố Nhi. Nàng khôn khéo lại giỏi giang, chỉ là thân thể càng thêm mảnh mai, gầy đến làm lòng người đau.
Sơ Tuyết cũng không muốn nhìn thấy nàng vất vả. Nhưng mà hắn lại biết rõ ràng nếu như không để cho nàng làm việc, sẽ khiến nàng cả ngày trong trạng thái miên man suy nghĩ, nàng càng ngày càng ốm. Hắn sợ, nàng có thể sinh bệnh. Có một loại bệnh, mà người đã ngã xuống rồi sẽ không còn đứng dậy được nữa!
Hắn không muốn lại sẽ mất đi người thân, như vậy hắn sống càng thêm cô đơn, tịch mịch…..
Tại ngự thư phòng, Một mình Trầm Tố Nhi đang xem tấu chương. Những lúc như thế này, nàng không thích bị quấy rầy, cho nên bảo mọi người ra ngoài chờ đợi.
Tấu chương phê xong, thời gian cũng đến giữa trưa. Các tấu chương quan trọng, nàng để qua một bên, cũng đem lời giải thích của mình viết ra, sau đó Sơ Tuyết sẽ cùng các đại thần thương nghị. Những chuyện này bình thường nàng không ra mặt.
Nhìn từ từ qua ngự thư phòng một lượt, khóe mắt đỏ lên. Lúc trước, Mộ Dung Cảnh thường xuyên ngồi ở chổ này phê duyệt tấu chương hoặc tiếp kiến đại thần. Lúc này, nàng tưởng tượng không ra hắn dùng bộ dạng gì để biểu lộ.
Bởi vậy, bây giờ ngẫm lại, lúc đó mình quan tâm hắn quá ít. Hối hận cũng đã muộn…
“Rời đi thôi. Cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ ngã bệnh.” Một âm thanh không nên xuất hiện trong lúc này làm Trầm Tố Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nhìn về phía âm thanh phát ra, có một thân thể nho nhỏ ngồi trên bệ cửa sổ ngự thư phòng.
Tiểu Bảo đã đến!
Hoàng cung có thể nói là canh phòng cẩn mật, nhưng chẳng là gì đối với Tiểu Bảo.
Gặp hắn, Trầm Tố Nhi có chút ngoài ý muốn, bày ra khuôn mặt tươi cười lễ phép:”Đã lâu không gặp!”. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết nên nói cái gì.
“Ừ, lâu rồi không gặp.” Tiểu Bảo nhảy xuống mặt đất.
Bước thẳng đến mặt nàng, bắt lấy cổ tay nàng, bắt mạch, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, lấy ra một viên dược hoàn ,”Đem cái này ăn, bổ huyết bổ khí”.
Trầm Tố Nhi làm theo như lời hắn nói, đem dược hoàn nuốt xuống, vừa vào miệng đã tỏa ra vị cao lương. Nàng không hoài nghi cũng không có bất kỳ nghi vấn nào là Tiểu Bảo có thể hạ độc hại nàng hay không.
Thấy nàng ăn dược rất sảng khoái, Tiểu Bảo ngược lại giật mình.
“Nàng không sợ ta hạ độc hại nàng”,
“Tại sao ngươi muốn hạ độc hại ta?”
“Cái này…” Tiểu Bảo tức cười, dường như mình đã hỏi một câu rất ngu ngốc.
Hắn trực tiếp ngồi trên cái ghế bên cạnh, “Nàng không hỏi ta làm sao tới được?”
“Theo cửa chính Hoàng cung bước vào.”
“Không phải, ta vượt tường thành bay vào.”
“Uh.”
“Nàng không cảm thấy kỳ quái.”
“Là ngươi làm thì không có gì kỳ quái.” Trên ngươi Tiểu Bảo cũng đã có rất nhiều chuyện kỳ quái, Trầm Tố Nhi sẽ không lấy làm kinh ngạc. Cho dù có người nói, Tiểu Bảo lên trời hái trăng xuống, nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Trong mắt tiểu bảo hiện lên một tia lo lắng, “Có chuyện gì ta sẽ giúp nàng, cần gì hãy nói.”
“Thật vậy sao” Trong mắt Trầm Tố Nhi hiện lên một tia chờ mong, trực tiếp thốt lên: “Ngươi giúp ta tìm Mộ Dung Cảnh.”
Hai mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo tối sầm lại, mấp máy miệng,”Nàng muốn ta cũng chết sao?”
Trầm Tố Nhi giật mình, ý thức được lời mình vừa nói, lập tức xin lỗi”Ta không có ý tứ này… Thực xin lỗi. Ta, ta chỉ.”
“Chỉ là cho rằng hắn chưa chết, đúng không?”
“Đúng vậy. Ta cảm thấy hắn vẫn chưa chết…” Trầm Tố Nhi dần khôi phục bình tĩnh, lại khẳng định thêm một câu, “Cảnh, hắn nhất định vẫn chưa chết. Có một ngày hắn sẽ trở lại.”
Nàng nói một cách thong dong bình tĩnh, giống như đó chính là sự thật vậy.
Chỉ là nàng càng nói như vậy, càng làm đau lòng người. Lừa mình, dối người tới một lúc nào đó, những điều mình nghĩ chính là sự thật. Tiểu Bảo hiểu rõ đây là một loại chấp niệm, lúc trước hắn đối với mẫu phi của mình cũng đã trải qua.
Từ lúc Mộ Dung Cảnh rời đi, hắn vẫn ở Linh Vân sơn trang, chỉ là đột nhiên nghe tin Mộ Dung Cảnh đã chết, hắn mới đến đây, hắn lo lắng nàng sẽ sảy ra chuyện. Nhưng mà bên ngoài thoạt nhìn nàng không có gì, kỳ thật làm người khác lo lắng không thôi. Còn tiếp tục như vậy, nếu như bị mắc bệnh thì sẽ là một loại bệnh dồn dập kéo tới làm ngay cả một thứ bệnh dễ dàng nhất cũng không qua khỏi.
Phút chốc, Tiểu Bảo quyết định một việc,”Nếu như nàng đã cảm thấy như vây, ta sẽ giúp nàng tìm”.
“Tiểu Bảo!” Ngữ điệu có hơi kích động.
“Nhưng mà, hai tháng. Ta chỉ giúp nàng tìm hai tháng, ta sẽ cố gắng đi tìm. Nhưng là, sau hai tháng dù kết quả thế nào đi chăng nữa, sự việc nên kết thúc. Nàng phải đứng lên, một lần nữa sống lại, tựa như lúc ở Đào Hoa huyện”.Tiểu Bảo cảm thấy yêu cầu của mình cũng không có gì là quá đáng, hắn muốn lần nữa nhìn thấy một nữ tử gặp chuyện cũng không sợ hãi. Lúc ấy, không có người yêu cũng không có người thân bên cạnh, nàng không phải cũng đã sống rất khá?
Trầm Tố Nhi trầm mặc, trong mắt mang theo một suy nghĩ sâu xa.
“Hinh nhi, nàng hảo hảo ngẫm lại. Ta chỉ cho nàng kỳ hạn hai tháng để tinh thần sa sút”. Nhìn nàng không tốt, hắn cũng rất lo lắng.
“Mạng lưới quan hệ của Linh Vân sơn trang rất tốt… phải không? So với Bắc Uyển quốc thì như thế nào?” Nàng có hơi không dám xác định.
Tiểu Bảo nhìn nàng nói: “ Của ta là giang hồ, nàng là triều đình. Triều đình là dùng tiền làm việc, ta lấy nhân tình làm việc? Nàng thử nói liệu có thể so lợi hại với Bắc Uyển hay không? Hơn nữa, Linh Vân sơn trang có mạng lưới quan hệ không chỉ Bắc Uyển, Tang Quốc, Nam Man mà còn có một số tiểu quốc lân cận …” Những quan hệ này, hắn vốn cảm thấy nàng so với hắn còn rõ ràng hơn.
Nàng là một nữ nhân khôn khéo, chỉ cần nói như vậy, hẳn là có thể hiểu được.
Trầm Tố Nhi đáp ứng. Nếu ngay cả Tiểu Bảo cũng không tìm thấy, nàng có phải đã hết hy vọng hay không, đành tiếp nhận sự thật?
“Tiểu Bảo, ta nhờ ngươi”
Tiểu Bảo đem lọ thuốc vừa rồi đặt xuống, bảo nàng lúc mệt mỏi nên ăn một viên, mỗi ngày có thể ăn một viên. Giao cho nàng, thoáng cái hắn đã bước đến của sổ “Được rồi, hai tháng sau gặp lại.”
“Tiểu Bảo, ngươi có cần ta đưa cho ngươi lệnh bài có thể tùy ý xuất nhập cung?”
“Loại đồ vật này đối với ta có thể làm được cái gì?” Hắn nhẹ nhàng cười. Đúng là vô dụng, cho dù hắn có theo cửa chính vào cung vào ban ngày thì tốc độ mắt người coi như là không theo kịp, nhiều nhất là chỉ hoài nghi thoáng cái mình sinh ra ảo giác. “Nàng nên hảo hảo chiếu cố mình, hai tháng sau, nếu như gầy hơn so với bây giờ ta sẽ tức giận.”
“Được.” Nàng gật đầu.
Đảo mắt một cái, Tiểu Bảo đã biến mất. Thật sự là đến vô tung lại vô ảnh. Nếu như không phải trong cổ còn đọng lại một ít vị cam mát thì nàng cũng sẽ hoài nghi có phải hắn đã tới hay không.
Một lát sau, Sơ Tuyết tiến vào. Theo sau còn có một cung nữ, còn bưng một chén trà nhỏ. “Hoàng tẩu, ta sai người pha cho tẩu một bình trà sâm, đừng quá mệt mỏi.”
Cung nữ đặt trà xuống, Sơ Tuyết phất tay, ý bảo nàng lui xuống trước.
Trầm Tố Nhi đứng lên, cười yếu ớt nói:”Không mệt. Trà hãy đặt đó đi.” Giờ khắc này tâm tình nàng có chút buông lỏng, hoặc nói, có Tiểu Bảo hỗ trợ, nội tâm càng thêm hy vong.
“Mẫu hậu thế nào?”
“Đang ngủ.”
“Vậy thì tốt rồi…Sơ Tuyết, vừa rồi ta có gặp một người.” Mắt nàng nhấp nháy, thật không muốn nói ra, hay là không nói.
Sơ Tuyết hiện lên nghi hoặc, vừa rồi có ai đến sao?
Nàng cười nhạt nói:” Đệ có phải rất hoài nghi hay không? Cảm thấy ta điên rồi, đang ăn nói điên khùng?”
“Không phải!” Sơ Tuyết bước đến trước mặt nàng, ngoài miệng phủ nhận, như trong mắt lại hết sức lo lắng, không giống như buổi sáng, nội tâm hình như buông lỏng một chút. Một người đột nhiên buông lỏng, hắn càng lo lắng.
Lần đầu tiên, nàng khẽ cười ra tiếng,”Đệ đừng như vậy. Vừa rồi thật sự ta đã gặp một người” Ánh mắt của nàng giống như tìm tòi cái gì đó, ánh mắt dừng lại trên bình dược nhỏ.
Nàng cầm lên, quơ qua quơ lại trước mặt Sơ Tuyết:” Là người thật, không phải giả. Có cái này làm chứng.”
“Đây là cái gì?”
“Không biết, nhưng nghe nói bổ huyết, bổ khí, lúc mệt mỏi ăn một viên sẽ có tinh thần. Vừa rồi ta đã ăn một viên.”
“Ai đã tới.” Đây mới là trọng điểm.
“Tiểu Bảo. Chúng ta có nói qua, Tiểu Bảo ở Linh Vân sơn trang. Hắn nói trong hai tháng, hắn sẽ giúp chúng ta tìm người. Hai tháng sau sẽ có tin tức”. Hai nhóm cùng tìm một người, nàng không tin không có kết quả.
Ánh mắt Sơ Tuyết trầm xuống,”Hắn có yêu cầu gì?”
“Yêu cầu? Không có yêu cầu gì đặc biệt a!” Không có yêu cầu gì. Trầm Tố Nhi dù có nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra Tiểu Bảo lại đưa ra yêu cấu này. Yêu cầu đó là hai tháng sau không cho phép tinh thần nàng sa sút, yêu cầu này kẻ ngốc mới có thể nói ra a. Cảm tình một người, như thế nào có thể không chế? Như thế nào sẽ nói không thương tâm, có thể không thương tâm sao? Nếu quả thật như vậy, trên đời cũng không có nhiều người đau lòng như vậy.
Trầm Tố Nhi bắt gặp thần sắc lo lắng Sơ Tuyết, nàng cười để hắn yên tâm:” Đừng lo lắng. Tiểu Bảo không phải là người xấu. Hơn nữa, hắn đã cứu ta, cũng đã giúp đệ. Không có Tiểu Bảo a, ta ….đã sớm bị độc xà cắn chết.”
“Như vậy…” Sơ Tuyết ngược lại thở phào một hơi. Chỉ là Tiểu Bảo người này, hắn chưa từng đến đây mà lại có thể tùy ra vào Hoàng cung, đối với kẻ nắm quyền mà nói, thì đây là một loại uy hiếp.
Nếu như cùng loại người này là địch nhân, không nghi ngờ gì là tự tìm đường chết.
Có nhiều người cũng có loại ý nghĩ của Sơ Tuyết, nên những người kia đối với Linh Vân sơn trang vừa kính lại vừa sợ.
Chỉ là Tiểu Bảo ra mặt, thật sự có thể tìm người sao? Vô cùng trông mong… Hy vọng, hắn có thể tìm thấy, chỉ cần người không chết…
Bọn họ thúc ngựa chạy như điên, làm đường phố nháo loạn cả lên.
Mộ Dung Cảnh phi thẳng vào nha môn, lập tức hướng phòng để xác mà chạy tới.
Chỉ là khi bọn hắn bước vào sân thì có một bóng người đã đứng bên cửa chết lặng. Một thân quân phục, cùng môt thanh giáo dài, uy nghiêm mà cương trực
“Không thể ngờ được là ngài thật sự đến”. Người nọ xoay người bước tới.
Chính là Bắc Uyển đại tướng quân Tiếu Trọng Chi.
Hắn không quỳ xuống, nhìn Mộ Dung Cảnh, trong mắt ánh hiện lên một tia thâm ý. Một đại tướng quân thấy Hoàng đế không quỳ, ý nghĩ hợp lý nhất chính là người này có âm mưu phản nghịch.
Về phần hắn tại sao ở chỗ này, thì phải tiếp cận mới biết được.
Trần Thủ nghiêm giọng hét lên:” To gan, Tiếu Trọng Chi thấy Hoàng thượng sao còn không quỳ!? “
Thật không ngờ, Tiếu Trọng Chi thần sắc vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói “Hoàng thượng? Thật sự hoàng thượng đã tới? Ngươi đừng bị lừa! Người này không phải là Hoàng thượng!”
“Tiếu Trọng Chi, ngươi dám ngỗ nghịch phạm thượng?!” Trần Thủ thầm nghĩ không ổn, có phải hắn đã bỏ sót chỗ nào? Hắn nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi. Không có khả năng hóan đổi, hắn một mực đi theo Hoàng thượng, chẳng lẽ trên đường đã thay người rồi? Bắt gặp ánh mắt sắc bén cùng khí thế của Mộ Dung Cảnh, lòng hắn đã định. Theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, người đó chính là Hoàng thượng, không sai.
Xem ra Tiếu gia có mưu đồ phản nghịch!
“Người đâu! Bao vây bọn họ.” Tiếu Trọng Chi hét lớn một tiếng. Đột nhiên có rất nhiều binh sĩ cầm vũ khí từ chỗ tối tràn ra.
Lúc này, thị vệ đi theo Mộ Dung Cảnh cũng bị giật mình, không dám manh động.
Trần Thủ quyết đoán rút kiếm, bảo vệ bên người Mộ Dung Cảnh, hét lớn: “Bảo vệ Hoàng thượng!”Hắn vừa quát xong, đại nội thị vệ lập tức nghe lệnh, đem Mộ Dung Cảnh bảo vệ ở giữa.
Trước mắt Mộ Dung Cảnh bị một đám người vây quanh. Thân là vua, nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa nói lời nào. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Trọng Chi. Mà Tiêu Trọng Chi cũng bình tĩnh nhìn lại hắn, trong mắt ánh lên hàm ý, không người nào hiểu. Trong thế giới này, không phải ngươi muốn sao được vậy, chung quy có lúc vẫn thân bất do kỷ không thể là theo ý mình.
Mộ Dung Cảnh lãnh đạm hỏi:” Trong thi phòng thực sự có người sao?”
“Có.”
“Là ngươi làm?”
“Cũng không phải.”
“Người mang mặt nạ ở đâu?”
“Chết.”
“Ngươi giết ?” Mộ Dung Cảnh quyền thủ nắm chặt, hai mắt như muốn phun ra lửa.
Tiếu Trọng Chi mặt vẫn không đổi sắc,”Không phải.”
Hai người nói gắn gọn , đem tình thế nói ra một lần.
“Ngươi biết người mang mặt nạ là ai sao?”
“Ngươi không cần phải biết rõ, chúng tướng sĩ nghe lệnh, đem Hoàng đế giả mạo này giết chết! Giữ nghiêm triều cương.” Tiếu Trọng Chi oai nghiêm ra lệnh, lập tức muốn sử dụng bạo lực.
Thế cục nghiêm trọng! Như tên đã lắp vào cung chuẩn bị bắn. Mộ Dung Cảnh lạnh lùng liếc qua, những tướng sĩ này một người hắn cũng không biết. Rất có thể vì bắt hắn mà Tiếu Trọng Chi trước đó đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nội viện chật ních người, kể cả trên nóc nhà, tường che cũng đầy cung thủ, ba tầng trong ba tầng ngoài, tướng sĩ dùng hàng ngàn mà tính. Đây quả thật là thiên la địa võng, mọc cánh cũng khó thoát được. Hắn ngửa đầu, mục quang nhìn về phía xa, cách đó không xa trên lầu các, quả nhiên có một bóng người đang đứng, “Lẽ nào lúc trước Trẫm không nên nhân từ sao?.”
“Hoàng thượng! Tặc tử mưu phản, chúng ta yểm hộ ngài xông ra ngoài!” Bọn người Trần Thủ cầm kiếm, tinh thần căng thẳng, sớm đã chuẩn bị lấy cái chết mà bảo vệ chủ nhân.
Mộ Dung Cảnh liếc nhìn bọn hắn, không thể nói là không có cảm xúc, thở dài: “Trẫm sơ suất quá. Thực xin lỗi các ngươi…” Ngay từ đầu đây là một cái bẫy, vì hắn mà sắp đặt hoàn hảo. Chỉ là hắn lo lắng quá mức, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã rơi vào bẫy.
Hắn không biết họ tính trăm phương nghìn kế mất bao lâu. Chỉ là hôm nay, chẳng lẽ hắn phải chết tại chổ này sao? Trong lúc đó, trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt lạnh nhạt, nhu hòa, cười yếu ớt, nàng bảo hắn nhất định phải quay trở về. Trở về? Thật xin lỗi… Chỉ là….
Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh hét lớn một tiếng rách trời:”Chúng tướng sĩ nghe đây, Trẫm đích thị là Hoàng đế, các ngươi xuất hiện trong lúc này, chuyện cũ Trẫm có thế bỏ qua. Nhưng nếu dám tổn thương bất cứ người nào Trẫm mang theo thì Trẫm sẽ tru di cửu tộc.”
Hét lớn đồng thời trường kiếm bên hông đã xuất ra khỏi vỏ, mũi kiếm rét lạnh vẽ lên không trung một đạo hào quang. Thân ảnh như điện, không cần nghĩ ngợi mà lao nhanh về phía Tiếu Trọng Chi. Bắt cướp trước tiên phải bắt kẻ cầm đầu, mặc dù trước mắt chỉ là một cái đầu nhỏ, thế nhưng vẫn là một con át chủ bài.
Tiếu Trọng Chi nháy mắt kinh ngạc, tiếng quát vừa rồi của Mộ Dung Cảnh ít nhiều gì cũng làm dao động lòng quân. Quân tâm vừa động, bọn họ sẽ có thể bỏ trốn! Hắn muốn nói cái gì cũng đã không còn cơ hội, mũi kiếm lao đến, hắn vội vàng tiếp chiêu, trong nháy mắt hai người đã giao thủ mấy chiêu.
Lúc này, có một tướng sĩ đứng giữa hô to:”Mọi người đừng bị kẻ giả mạo này lừa, hắn muốn làm giao động quân tâm. Chúng ta tin tưởng Tiếu tướng quân, vĩnh viễn đi theo tiếu tướng quân! Giết!” Lời này vừa nói ra, tình hình lập tức ổn định.
Hàm Thành nha môn trờ thành nơi diễn ra huyết chiến của triều đình. Đao quang kiếm ảnh, huyết nhục mơ hồ.
Đại nội thị vệ, mỗi người đều thấy chết không sờn, dùng tất cả lòng trung thành của mình mà bảo hộ Hoàng đế
Thủ hạ của Tiếu Trọng Chi chính là tướng sĩ, dũng mãnh vô cùng. Giống như vì danh dự Bắc Uyển mà chiến đấu.
Trận này thuần túy là nội loạn! Ai sống ai chết, thì trong lòng Mộ Dung Cảnh cũng đều đau đớn! Hắn cũng không thể không giết mở đường máu để thoát ra ngoài, bởi vì Tiếu Trọng Chi trước đó đã ra lệnh “Giết”, chứ không phải là bắt. Hắn lúc này có chút chần chừ, rất có thể bị loạn tiễn bắn chết! Hoặc loạn đao chém chết.
Nhưng mà giết một tướng sĩ Bắc Uyển, lòng hắn tựa như chảy vài giọt máu. Bọn họ chỉ là bị người ta lợi dụng, dùng danh dự quân Bắc Uyển để lợi dụng mà gán tội hành thích vua.
Giết người là giết đến mắt long sòng sọc… Khi mắt long sòng sọc thì giết người cũng không còn biết gì nữa.
Không thể có một chút do dự, chỉ cần có một tia do dự hắn đều có thể đánh mất tính mạng của mình.
Hắn không muốn chết, cũng không thể chết. Người yêu đang đợi mình, những người thân yêu quý cũng đang đợi mình. Cho dù máu tươi có dính đầy hai tay, hắn cũng sẽ không dể dàng chết đi.
Bọn họ chém giết lẫn nhau từ lúc mặt trời còn chiếu sáng đến hoàng hôn, rồi đến màn đêm buông xuống. Máu tươi nhuộm đỏ cả nha môn Hàm thành.
Bọn họ chém giết nhiều vô số kể, người Tiếu Trọng Chi mang theo vẫn từ bên ngoài tràn vào.
Đại nội thị vệ từng người từng người ngã xuống.Trần Thủ toàn thân dính đầy máu, đã không phân biệt được đâu là máu của địch nhân, đâu là máu của chính mình.
Chém giết đến hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn điên cuồng.
Đột nhiên, hắn thấy Mộ Dung Cảnh trúng một kiếm, tâm thần đại loạn, điên cuồng rống to. Hoàn tòan không để ý: “Kẻ nào dám đã thương hoàng thượng, Trần Thủ ta xin thề với trời, cho dù có biến thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Bổng nhiên, trong lúc hết sức hỗn loạn, có một Bắc Uyển tướng sĩ kinh hô: “Người này đúng là thống lĩnh cấm quân Trần Thủ! Người vừa nãy có phải hay không là Hoàng thượng.”
Ngay lập tức, quân tâm dao động, bời vì lời nói kia không phải do bọn người Mộ Dung Cảnh nói ra nha, mà chính là người của bọn họ kinh hô. Có người không biết Hoàng thượng thì không kỳ quái, nhưng Trần Thủ thì không nhất định, hắn là thống lĩnh cấm quân, tham gia quân ngũ nhiều người như vậy, hẳn là có mấy người đã gặp qua! Không ít người ôm tâm ý này! Lại nói, Trần Thủ là thiếp thân thị vệ bên người Hoàng thượng, cũng là đại tâm phúc, cho dù Hoàng thượng có thể giả, chẳng lẽ thị vệ cũng là giả.
Phút chốc, tướng sĩ từ bên ngoài xông vào có chút do dự. Phân không rõ ai là binh, ai là tặc, ai đúng? Ai sai? Ai có tội. Tiếu Trọng Chi trong lúc chiến đấu hỗn loạn cũng không biết là đã đi dâu.
Nhờ Trần Thủ dũng mãnh xông lên, Mộ Dung Cảnh nhân cơ hội xông vào phòng để xác. Đột nhiên, bên ngoài có ai đó hét lớn một tiếng!
“Hướng phòng bắn tên! Đem loạn tiễn bắn chết người kia!”
“Không! Hoàng thượng cẩn thận!…”Trần Thủ kinh hãi! Các thị vệ còn lại cũng đồng loạt kinh hô, người đi vào chính là Hoàng thượng!
Nhưng đã quá muộn, tên bắn ra nhiều như mưa xuân hướng thi phòng mà bắn.
Mà trong vô số mũi tên này, có một phần là hỏa tiễn!
Giờ phút tàn khốc này, dường như đã bị đóng băng.
Thế gian đã không có bất cứ ngòi bút nào có thể tiếp tục miêu tả loại rung động như sóng trào dâng kia!
*************************
Nửa tháng sau.
Trận chiến tại nha môn Hàm thành, không một người sống sót.
Mộ Dung Cảnh táng thân trong biển lửa, bọn thi vệ cũng không còn một ai.
Những tướng sĩ tham gia trận chiến toàn bộ đều tử vong, đều bị giết chết, hơn nữa là chết một cách ly kỳ, tìm không thấy vết thương, tra cũng không ra nguyên nhân vì sao chết. Toàn bộ đều chết một cách khó hiểu…
Trần Thủ cùng Tiếu Trọng Chi mất tích! Hai người này là nhân vật mấu chốt, đều mất tích bí ẩn.
Chỉ trong một đêm, dường như tất cả đã trở thành bí ẩn. Một vụ án khó hiểu bỗng nhiên đến, một thảm kịch đẫm máu không lý giải được! Bởi vì tất cả người biết chuyện hoặc mất tích, hoặc chết đi…. Toàn bộ đều chết! Cũng không ai biết trong đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Bởi vì tất cả người biết tình tiết thì ai mất tích đã mất tích, ai đã chết thì đã chết. . . Toàn bộ đã chết!
Hoàng thượng trẻ tuổi băng hà ngoài ý muốn, tiến hành quốc tang, từng nhà treo phướn trắng.
Bắc Uyển Hoàng cung, càng bi thương mất mát, thê lương thảm thiết.
Trầm Tố Nhi như người mất hồn. Đã nhiều ngày nay nàng không nói câu nào hay làm bất cứ chuyện gì. Si ngốc ngồi trước cánh cửa, trong miệng thì thào vài câu, ai nghe cũng không hiểu. Lệ còn vương nơi khóe mắt, chỉ là không hiểu sao nước mắt lại rơi…
“Hắn như thế nào có thể chết? Nhất định là nói đùa, nhất định là ai đó đã nói đùa!” Nàng không có cách nào tiếp nhận sự thật này. Mặc dù nàng không tin, nhưng Mô Dung Cảnh đã chết, đây là sự thật.
Hoàng thái hậu trực tiếp ngã bênh. Được Thôi thái y chăm sóc.
Trong ba người, chỉ có Sơ Tuyết đứng vững. Hắn kiên cường không khóc. Lúc này, hắn không thể khóc. Nếu ngay cả hắn cũng ngã xuống, thì ai sẽ chống đỡ Bắc Uyển quốc? Ai sẽ bảo vệ người thân yêu nhất của bọn họ?
Một tháng sau, đại thần trong triều kiến nghị đất nước một ngày không thể không vua. Vì vậy Sơ Tuyết bất đắc dĩ đăng cơ Hoàng đế.
Trong một tháng này, Hoàng thái hậu vẫn không chịu nổi đã kích, bệnh tình vẫn không có chuyển biến. Mà Trầm Tố Nhi phải chiếu cố Hoàng thái hậu, nàng dần dần kiên cường hơn! Vào lúc hắn rời đi nàng đã đồng ý sẽ giúp hắn chăm sóc Sơ Tuyết cùng Hoàng thái hậu thật tốt.
Nàng sẽ làm được, nhất định sẽ làm được. Cho nên, nàng sẽ không ngã xuống! Trước khi hắn trở về, nàng nhất định sẽ không ngã xuống. Nói cách khác, trong tiềm thức, Trầm Tố Nhi vẫn không tin là Mộ Dung Cảnh đã chết. Nàng tin rằng rồi sẽ có một ngày hắn sẽ trở về và nói cho nàng biết–Ta tránh được một kiếp, đã trở về. Người đã chết kia không phải là hắn, ngọc bội Hoàng đế trên thân kẻ kia cũng không phải là của hắn….
Chỉ là, điều này có thể sao? Có khả năng sao?…. Cả Bắc Uyển, trừ hắn ra ai có tư cách có được ngọc bội Hoàng đế?
Nhưng mà, một người trong lòng có hy vọng, cho dù có hoang tưởng, cũng sẽ không tuyệt vọng. Chỉ cần không nhớ tới, như vậy sẽ sống kiên cường.
Cuối thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Hôm nay, Sơ Tuyết đã bãi triều. Hôm nay hắn không ngồi kiệu, mà là đang chậm rãi tản bộ trên đường. Một người ai cũng không dám quấy nhiễu. Trên đôi vai gầy, hắn dứt khoát chống đỡ cả một Bắc Uyển quốc.
Hắn ngẩng đầu, nhìn vào khoảng không rộng lớn. Ánh mắt mơ màng không nhìn thấy tiêu cự: “Hoàng huynh, những ngày qua ngươi khỏe không?” Đã qua hai tháng, án tại nha môn Hàm Thành vẫn không có một chút manh mối. Trần Thủ cùng Tiếu Trọng Chi vẫn không có tin tức, cũng không có lấy một đầu mối.
“Sơ Tuyết, tại sao lại không tự chiếu cố mình như vậy?” Một chiếc áo choàng thêu hình rồng theo gió nhẹ nhàng choàng lên vai Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết quay đầu lại, Tố Nhi ánh mắt nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn khẽ đáp: “Đa tạ Hoàng tẩu!”
“Ừ, thân thể đệ còn chưa hoàn toàn hồi phục. Nên chú ý nhiều một chút”.
“Một hồi, còn phải đến ngự thư phòng.”
“Mấy cái kia cứ giao lại cho ta. Đệ cùng mẫu hậu trò chuyện một chút đi. Bà luôn nghĩ đến đệ”. Nàng nói chuyện rất nhẹ, nhẹ tựa hồ vô lực, cũng tựa hồ lập tức biến mất.
“Được”. Sơ Tuyết yếu ớt đáp lại.
Trong thời gian này, đại bộ phận tấu chương trong triều đều do Tố Nhi phê duyệt. Nàng không muốn Sơ Tuyết quá mức mệt nhọc, dù sao thân thể của hắn cũng chưa hoàn toàn hồi phục. Vì vậy nàng bắt đầu học cách chưởng quản triều chính. Chính quyền nàng không hiểu, nhưng không có nghĩa là nàng không học được. Phàm là nàng muốn học gì đó, không có gì nàng không học được.
Nàng cẩn thận xem xét sử liệu cùng cùng công việc của các bộ, cho dù ở trong thâm cung, không ra khỏi ngự thư phòng, cũng có thể giải quyết chính sự rất khá, không đến mức sự tình nhiễu loạn.
Trong triều, có những quyết sách của nàng làm cho đại thần không người nào không tâm phục khẩu phục, không thể lên tiếng phản bác
Sơ Tuyết một lần nữa thay đổi cách nhìn về Trầm Tố Nhi. Nàng khôn khéo lại giỏi giang, chỉ là thân thể càng thêm mảnh mai, gầy đến làm lòng người đau.
Sơ Tuyết cũng không muốn nhìn thấy nàng vất vả. Nhưng mà hắn lại biết rõ ràng nếu như không để cho nàng làm việc, sẽ khiến nàng cả ngày trong trạng thái miên man suy nghĩ, nàng càng ngày càng ốm. Hắn sợ, nàng có thể sinh bệnh. Có một loại bệnh, mà người đã ngã xuống rồi sẽ không còn đứng dậy được nữa!
Hắn không muốn lại sẽ mất đi người thân, như vậy hắn sống càng thêm cô đơn, tịch mịch…..
Tại ngự thư phòng, Một mình Trầm Tố Nhi đang xem tấu chương. Những lúc như thế này, nàng không thích bị quấy rầy, cho nên bảo mọi người ra ngoài chờ đợi.
Tấu chương phê xong, thời gian cũng đến giữa trưa. Các tấu chương quan trọng, nàng để qua một bên, cũng đem lời giải thích của mình viết ra, sau đó Sơ Tuyết sẽ cùng các đại thần thương nghị. Những chuyện này bình thường nàng không ra mặt.
Nhìn từ từ qua ngự thư phòng một lượt, khóe mắt đỏ lên. Lúc trước, Mộ Dung Cảnh thường xuyên ngồi ở chổ này phê duyệt tấu chương hoặc tiếp kiến đại thần. Lúc này, nàng tưởng tượng không ra hắn dùng bộ dạng gì để biểu lộ.
Bởi vậy, bây giờ ngẫm lại, lúc đó mình quan tâm hắn quá ít. Hối hận cũng đã muộn…
“Rời đi thôi. Cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ ngã bệnh.” Một âm thanh không nên xuất hiện trong lúc này làm Trầm Tố Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nhìn về phía âm thanh phát ra, có một thân thể nho nhỏ ngồi trên bệ cửa sổ ngự thư phòng.
Tiểu Bảo đã đến!
Hoàng cung có thể nói là canh phòng cẩn mật, nhưng chẳng là gì đối với Tiểu Bảo.
Gặp hắn, Trầm Tố Nhi có chút ngoài ý muốn, bày ra khuôn mặt tươi cười lễ phép:”Đã lâu không gặp!”. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết nên nói cái gì.
“Ừ, lâu rồi không gặp.” Tiểu Bảo nhảy xuống mặt đất.
Bước thẳng đến mặt nàng, bắt lấy cổ tay nàng, bắt mạch, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, lấy ra một viên dược hoàn ,”Đem cái này ăn, bổ huyết bổ khí”.
Trầm Tố Nhi làm theo như lời hắn nói, đem dược hoàn nuốt xuống, vừa vào miệng đã tỏa ra vị cao lương. Nàng không hoài nghi cũng không có bất kỳ nghi vấn nào là Tiểu Bảo có thể hạ độc hại nàng hay không.
Thấy nàng ăn dược rất sảng khoái, Tiểu Bảo ngược lại giật mình.
“Nàng không sợ ta hạ độc hại nàng”,
“Tại sao ngươi muốn hạ độc hại ta?”
“Cái này…” Tiểu Bảo tức cười, dường như mình đã hỏi một câu rất ngu ngốc.
Hắn trực tiếp ngồi trên cái ghế bên cạnh, “Nàng không hỏi ta làm sao tới được?”
“Theo cửa chính Hoàng cung bước vào.”
“Không phải, ta vượt tường thành bay vào.”
“Uh.”
“Nàng không cảm thấy kỳ quái.”
“Là ngươi làm thì không có gì kỳ quái.” Trên ngươi Tiểu Bảo cũng đã có rất nhiều chuyện kỳ quái, Trầm Tố Nhi sẽ không lấy làm kinh ngạc. Cho dù có người nói, Tiểu Bảo lên trời hái trăng xuống, nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Trong mắt tiểu bảo hiện lên một tia lo lắng, “Có chuyện gì ta sẽ giúp nàng, cần gì hãy nói.”
“Thật vậy sao” Trong mắt Trầm Tố Nhi hiện lên một tia chờ mong, trực tiếp thốt lên: “Ngươi giúp ta tìm Mộ Dung Cảnh.”
Hai mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo tối sầm lại, mấp máy miệng,”Nàng muốn ta cũng chết sao?”
Trầm Tố Nhi giật mình, ý thức được lời mình vừa nói, lập tức xin lỗi”Ta không có ý tứ này… Thực xin lỗi. Ta, ta chỉ.”
“Chỉ là cho rằng hắn chưa chết, đúng không?”
“Đúng vậy. Ta cảm thấy hắn vẫn chưa chết…” Trầm Tố Nhi dần khôi phục bình tĩnh, lại khẳng định thêm một câu, “Cảnh, hắn nhất định vẫn chưa chết. Có một ngày hắn sẽ trở lại.”
Nàng nói một cách thong dong bình tĩnh, giống như đó chính là sự thật vậy.
Chỉ là nàng càng nói như vậy, càng làm đau lòng người. Lừa mình, dối người tới một lúc nào đó, những điều mình nghĩ chính là sự thật. Tiểu Bảo hiểu rõ đây là một loại chấp niệm, lúc trước hắn đối với mẫu phi của mình cũng đã trải qua.
Từ lúc Mộ Dung Cảnh rời đi, hắn vẫn ở Linh Vân sơn trang, chỉ là đột nhiên nghe tin Mộ Dung Cảnh đã chết, hắn mới đến đây, hắn lo lắng nàng sẽ sảy ra chuyện. Nhưng mà bên ngoài thoạt nhìn nàng không có gì, kỳ thật làm người khác lo lắng không thôi. Còn tiếp tục như vậy, nếu như bị mắc bệnh thì sẽ là một loại bệnh dồn dập kéo tới làm ngay cả một thứ bệnh dễ dàng nhất cũng không qua khỏi.
Phút chốc, Tiểu Bảo quyết định một việc,”Nếu như nàng đã cảm thấy như vây, ta sẽ giúp nàng tìm”.
“Tiểu Bảo!” Ngữ điệu có hơi kích động.
“Nhưng mà, hai tháng. Ta chỉ giúp nàng tìm hai tháng, ta sẽ cố gắng đi tìm. Nhưng là, sau hai tháng dù kết quả thế nào đi chăng nữa, sự việc nên kết thúc. Nàng phải đứng lên, một lần nữa sống lại, tựa như lúc ở Đào Hoa huyện”.Tiểu Bảo cảm thấy yêu cầu của mình cũng không có gì là quá đáng, hắn muốn lần nữa nhìn thấy một nữ tử gặp chuyện cũng không sợ hãi. Lúc ấy, không có người yêu cũng không có người thân bên cạnh, nàng không phải cũng đã sống rất khá?
Trầm Tố Nhi trầm mặc, trong mắt mang theo một suy nghĩ sâu xa.
“Hinh nhi, nàng hảo hảo ngẫm lại. Ta chỉ cho nàng kỳ hạn hai tháng để tinh thần sa sút”. Nhìn nàng không tốt, hắn cũng rất lo lắng.
“Mạng lưới quan hệ của Linh Vân sơn trang rất tốt… phải không? So với Bắc Uyển quốc thì như thế nào?” Nàng có hơi không dám xác định.
Tiểu Bảo nhìn nàng nói: “ Của ta là giang hồ, nàng là triều đình. Triều đình là dùng tiền làm việc, ta lấy nhân tình làm việc? Nàng thử nói liệu có thể so lợi hại với Bắc Uyển hay không? Hơn nữa, Linh Vân sơn trang có mạng lưới quan hệ không chỉ Bắc Uyển, Tang Quốc, Nam Man mà còn có một số tiểu quốc lân cận …” Những quan hệ này, hắn vốn cảm thấy nàng so với hắn còn rõ ràng hơn.
Nàng là một nữ nhân khôn khéo, chỉ cần nói như vậy, hẳn là có thể hiểu được.
Trầm Tố Nhi đáp ứng. Nếu ngay cả Tiểu Bảo cũng không tìm thấy, nàng có phải đã hết hy vọng hay không, đành tiếp nhận sự thật?
“Tiểu Bảo, ta nhờ ngươi”
Tiểu Bảo đem lọ thuốc vừa rồi đặt xuống, bảo nàng lúc mệt mỏi nên ăn một viên, mỗi ngày có thể ăn một viên. Giao cho nàng, thoáng cái hắn đã bước đến của sổ “Được rồi, hai tháng sau gặp lại.”
“Tiểu Bảo, ngươi có cần ta đưa cho ngươi lệnh bài có thể tùy ý xuất nhập cung?”
“Loại đồ vật này đối với ta có thể làm được cái gì?” Hắn nhẹ nhàng cười. Đúng là vô dụng, cho dù hắn có theo cửa chính vào cung vào ban ngày thì tốc độ mắt người coi như là không theo kịp, nhiều nhất là chỉ hoài nghi thoáng cái mình sinh ra ảo giác. “Nàng nên hảo hảo chiếu cố mình, hai tháng sau, nếu như gầy hơn so với bây giờ ta sẽ tức giận.”
“Được.” Nàng gật đầu.
Đảo mắt một cái, Tiểu Bảo đã biến mất. Thật sự là đến vô tung lại vô ảnh. Nếu như không phải trong cổ còn đọng lại một ít vị cam mát thì nàng cũng sẽ hoài nghi có phải hắn đã tới hay không.
Một lát sau, Sơ Tuyết tiến vào. Theo sau còn có một cung nữ, còn bưng một chén trà nhỏ. “Hoàng tẩu, ta sai người pha cho tẩu một bình trà sâm, đừng quá mệt mỏi.”
Cung nữ đặt trà xuống, Sơ Tuyết phất tay, ý bảo nàng lui xuống trước.
Trầm Tố Nhi đứng lên, cười yếu ớt nói:”Không mệt. Trà hãy đặt đó đi.” Giờ khắc này tâm tình nàng có chút buông lỏng, hoặc nói, có Tiểu Bảo hỗ trợ, nội tâm càng thêm hy vong.
“Mẫu hậu thế nào?”
“Đang ngủ.”
“Vậy thì tốt rồi…Sơ Tuyết, vừa rồi ta có gặp một người.” Mắt nàng nhấp nháy, thật không muốn nói ra, hay là không nói.
Sơ Tuyết hiện lên nghi hoặc, vừa rồi có ai đến sao?
Nàng cười nhạt nói:” Đệ có phải rất hoài nghi hay không? Cảm thấy ta điên rồi, đang ăn nói điên khùng?”
“Không phải!” Sơ Tuyết bước đến trước mặt nàng, ngoài miệng phủ nhận, như trong mắt lại hết sức lo lắng, không giống như buổi sáng, nội tâm hình như buông lỏng một chút. Một người đột nhiên buông lỏng, hắn càng lo lắng.
Lần đầu tiên, nàng khẽ cười ra tiếng,”Đệ đừng như vậy. Vừa rồi thật sự ta đã gặp một người” Ánh mắt của nàng giống như tìm tòi cái gì đó, ánh mắt dừng lại trên bình dược nhỏ.
Nàng cầm lên, quơ qua quơ lại trước mặt Sơ Tuyết:” Là người thật, không phải giả. Có cái này làm chứng.”
“Đây là cái gì?”
“Không biết, nhưng nghe nói bổ huyết, bổ khí, lúc mệt mỏi ăn một viên sẽ có tinh thần. Vừa rồi ta đã ăn một viên.”
“Ai đã tới.” Đây mới là trọng điểm.
“Tiểu Bảo. Chúng ta có nói qua, Tiểu Bảo ở Linh Vân sơn trang. Hắn nói trong hai tháng, hắn sẽ giúp chúng ta tìm người. Hai tháng sau sẽ có tin tức”. Hai nhóm cùng tìm một người, nàng không tin không có kết quả.
Ánh mắt Sơ Tuyết trầm xuống,”Hắn có yêu cầu gì?”
“Yêu cầu? Không có yêu cầu gì đặc biệt a!” Không có yêu cầu gì. Trầm Tố Nhi dù có nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra Tiểu Bảo lại đưa ra yêu cấu này. Yêu cầu đó là hai tháng sau không cho phép tinh thần nàng sa sút, yêu cầu này kẻ ngốc mới có thể nói ra a. Cảm tình một người, như thế nào có thể không chế? Như thế nào sẽ nói không thương tâm, có thể không thương tâm sao? Nếu quả thật như vậy, trên đời cũng không có nhiều người đau lòng như vậy.
Trầm Tố Nhi bắt gặp thần sắc lo lắng Sơ Tuyết, nàng cười để hắn yên tâm:” Đừng lo lắng. Tiểu Bảo không phải là người xấu. Hơn nữa, hắn đã cứu ta, cũng đã giúp đệ. Không có Tiểu Bảo a, ta ….đã sớm bị độc xà cắn chết.”
“Như vậy…” Sơ Tuyết ngược lại thở phào một hơi. Chỉ là Tiểu Bảo người này, hắn chưa từng đến đây mà lại có thể tùy ra vào Hoàng cung, đối với kẻ nắm quyền mà nói, thì đây là một loại uy hiếp.
Nếu như cùng loại người này là địch nhân, không nghi ngờ gì là tự tìm đường chết.
Có nhiều người cũng có loại ý nghĩ của Sơ Tuyết, nên những người kia đối với Linh Vân sơn trang vừa kính lại vừa sợ.
Chỉ là Tiểu Bảo ra mặt, thật sự có thể tìm người sao? Vô cùng trông mong… Hy vọng, hắn có thể tìm thấy, chỉ cần người không chết…
/111
|