Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 91: Trong cung! Một chút quấn quýt đó
/111
|
Trầm Tố Nhi đi đến Mai viên. Hoàng thái hậu cùng Sơ Tuyết đang nói cười, cũng không ai biết họ đang hàn huyên những gì, chỉ cảm giác thật thanh bình.
Hoàng hôn… những rạng mây đỏ đầy trời, rải rác tại Mai viên.
Hoàng Thái hậu phải trở về Thiên Thọ cung, Trầm Tố Nhi tiễn bà một đoạn. Nàng theo bên người Hoàng Thái hậu, nhưng hơi đi chậm nửa bước, vừa khéo. Kiểu như là một loại tính cách vậy. Ở cùng với người như thế nào, nàng cũng sẽ như thế ấy. Ví dụ như Hoàng Thái Hậu trước mắt đây cử chỉ đoan trang, tự nhiên nàng cũng sẽ thanh cao lịch sự hẳn lên, nhìn có vẻ hợp ý Hoàng Thái hậu.Cái này rất bình thường nha, tựa như một người vợ muốn cùng mẹ chồng tạo quan hệ tốt, lưu một chút ấn tượng tốt.
“Hoàng hậu, bồi ai gia đi ngắm hoàng hôn”
Trầm Tố Nhi gật đầu đồng ý.
Hoàng thái hậu ôn nhu nói:”Có mấy lời bấy lâu nay đã muốn nói cho rõ cùng con. Chỉ là không có cơ hội. Hôm nay nhân dịp này, cùng Ai gia trò chuyện một lát.”
“Vâng, mẫu hậu có chuyện gì, xin cứ nói thẳng.”
Hoàng Thái hậu khẽ thở dài một tiếng:”Chuyện của đám trẻ, Ai gia cũng không muốn lo nữa, mà cũng chẳng lo nổi. Cho dù có tâm, cũng biết là không có kết quả. Dù sao Ai gia cũng đã trải qua cái tuổi đó, hiểu được tình cảm là như thế nào. Tuổi trẻ khí thịnh, thường hay quyết định sai lầm.”
“Vâng.” Nàng dịu dàng đáp lại một tiếng.
“Ai là người mà con để ý nhất.”
“Hoàng thượng”.Đây cũng không phải là điều bí mật gì.
“Uh! Ai gia cũng nhìn ra con và Cảnh nhi tâm đầu ý hợp. Đã như vậy con đừng cho Sơ Tuyết thêm hy vọng. Con thân là Hoàng tẩu, quan tâm đến nó cũng phải nhớ giữ một chút khoảng cách. Đứa bé kia tâm tư đơn thuần. Chỉ sợ không dể dàng gì quên được.”
“Vâng, nhi thần từ nay về sau sẽ chú ý hơn.”
“Còn cả… Lạc nhi”. Hoàng thái hậu nói đến Tư Mã Lạc, trong mắt dường như đã ngấn lệ, nhẹ nhàng lau đi mà bất đắc dĩ cười cười: “Ai gia thật không ngờ, ngay cả Lạc nhi ở tận Nam Man xa xôi cũng đã thích con.”
Trên khuôn nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi bỗng xuất hiện một tia buồn khổ, Hoàng Thái hậu không muốn, nàng càng không muốn! Ba người như thế nào lại là huynh đệ? Toát mồ hôi! Nàng lại càng không thể ngờ rằng họn họ đều thích nàng! Vả lại, nàng không tính là xinh đẹp, lại còn lười… Nhưng mà Tư Mã Lạc không tính, hắn không yêu mến nàng, mà là Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi nói:”Mẫu hậu, Tư Mã điện hạ, chỉ là hiếu kì, cũng không phải là thật sự thích con.”
“Thôi, con đừng nghĩ giấu giếm ta cái gì! Ánh mắt của Lạc nhi, Ai gia là người từng trải nên hiểu”.Tuy chỉ ở chung trong thời gian ngắn ngủi, nhưng Hoàng Thái hậu đã sớm nhìn ra tâm tư của con mình.
Trầm Tố Nhi có muốn nói cũng không biết nói sao cho rõ, tạm thời coi như là chấp nhận đi. Lần này, nàng biết thông minh mà ngậm miệng lại, nghe Hoàng Thái hậu nói từng câu từng câu. Kỳ thật lời nói của hoàng thái hậu rất có trọng tâm, không có thiên vị ai, cũng không có ý trách cứ nàng.
Hoàng Thái hậu trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói:”Tố nhi, con đã gặp Lạc nhi mấy lần? Còn chuyện gì, có thể nói cho ta nghe một chút được không? Cảnh nhi không hề nói. Nếu có nói, cũng chỉ là chọn từ hay mà nói.”
“Hoàng thương chỉ là muốn tốt cho người.”
“Con có nói, Lạc nhi đã cứu Cảnh nhi, cũng từng cứu con, có thật là như vậy không?”
“Vâng.”
“Kể cho ai gia nghe.” Trong mắt Hoàng Thái hậu ánh lên một tia chờ đợi, thanh âm cũng mang theo một vẻ bức thiết.
Trầm Tố Nhi hiểu rõ, một người mẫu thân đã rất lâu rồi không được nhìn thấy đứa con của mình , cũng không có lấy một chút tin tức, bình thường chỉ có thể tưởng tượng trong mộng, nay có cơ hội có thể nghe được chuyện của con mình, nội tâm sao có thể không khẩn trương, thập phần chờ mong.
Nàng thản nhiên cười nói: “Nhi thần biết được Tư Mã điện hạ… cũng chỉ là ngẫu nhiên.Có nhiều chuyện nhi thần cũng không được rõ. Bất quá, lúc ấy Hoàng thượng bị thương, Tư Mã điện hạ đích thật đã dùng tuyết liên lộ để cứu. Vấn đề này, lúc ấy nhi thần cũng không biết, là Hoàng thượng kể lại cho nhi thần nghe. Kỳ thật không có gì để nói, chỉ đơn giản chỉ nói vài câu”.Vì vậy, Trầm Tố Nhi đem chuyện kia ra nói, rất có kỹ xảo, tận lực tránh đề cập đến đám người Tiểu Bảo. Nàng không muốn Hoàng Thái hậu có địch ý đối với Linh Vân sơn trang, tự nhiên sẽ không khơi mào chủ đề thù hận. Cuối cùng, nàng còn nói một câu: “Khi con cùng Hoàng thượng trở về, trang chủ Linh Vân sơn trang cho chúng con thân cùng lá cây của tuyết liên ngàn năm.”
“Uh! Chúng ta nợ Linh Vân sơn trang một món ân tình.”
“Đúng vậy.” Chuyện này xác thực là nhà Mộ Dung thiếu nợ Linh Vân sơn trang.
Trầm Tố Nhi cứ thế bồi Hoàng Thái hậu đi một đoạn đường. Đến chỗ rẽ, Hoàng Thái hậu ngồi trên nhuyễn kiệu rời đi. Mà nàng cũng trở về Triều Phượng cung. Đã muộn rồi, hẳn phải tới lúc trở về!
Về đến cửa Triều Phượng cung, nhìn về phía tẩm cung của Mộ Dung Cảnh thì nàng bỗng giật mình. Nhớ tới sự tình ban ngày, khuôn mặt nàng không khỏi ửng hồng, MMD! Có phải là gần đây da mặt càng ngày càng mỏng rồi không? Chỉ là trong lòng lo lắng lại thoáng hiện. Lúc đó hắn xuất cung, nhất định là đã đi đường suốt đêm, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Nói cái gì dò xét quân doanh, nàng không quá tin tưởng, lúc ấy nhìn sắc mặt Trần Thủ hình như là không tốt lắm, khẳng định là đã xảy ra chuyện đại sự.
“Chủ nhân, chú ý bậc cửa!” Tiểu Xuân Nhi kinh hô.
Tiểu Xuân Nhi đi bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở, đoán chừng là rất nóng lòng. Còn đám Tiểu Thất tử cũng vậy. Thế nhưng vẫn bộp một tiếng lớn, tiếp theo là những tiếng kêu càng kinh hãi hơn. Một đám người vây quanh tiến lại gần, đương nhiên là đi tới giúp đỡ Trầm Tố Nhi. Trầm Tố nhi vẻ mặt đau khổ cười mỉa, ngã sấp xuống! Vốn không thể ngã nhưng bị bọn họ kinh hô, nàng cả kinh thu chân, ngược lại ngã thật sư. Chết tiệt! Đi đường không chuyên tâm hậu quả là chính là như vậy!
Ngắm nghía mấy lần chỗ trầy da khủy tay trái, nội tâm buồn bực mà đi vào trong. Vết thương tuy không nghiêm trọng, trầy một chút da hơi rướm máu, nhưng lại tê dại, xót và đau nhức.
Trở lại phong ngủ, bọn họ bảo là tìm ngự y. Nhưng chỉ là một vết thương nhỏ cũng cần phải thì ngự y? Tự nhiên là Trầm Tố Nhi ngăn họ lại, Nàng nhớ trong phòng ngủ của mình có sẵn ít thuốc trị thương. Trầm Tố Nhi ngồi trên ghế, để cho Tiểu Dung đi tìm. Nha đầu kia giống như đã quên thuốc để ở nơi nào, dù sao cũng đã lâu trong Triều Phượng cung không có ai bị thương. Lục lọi cả một đống gì đó, rồi mới tìm ra thuốc. Lau qua một chút, có mùi bạc hà mát lạnh. Cảm giác thoải mát rất nhiều.
Lúc này, bên ngoài trời cũng đã tối dần…
Cung nữ thắp đèn lên, Trầm Tố Nhi bảo bọn họ lui xuống. Nàng muốn nghỉ ngơi một chút, hôm nay thật sự mệt mỏi. Khi nàng đứng lên bước đến giường, tầm mắt vô ý quét qua mặt bàn trang điểm, bên cạnh có một cái rương làm bằng gỗ lim sơn son. Cái rương này đã để ở đây lâu lắm rồi, kể từ ngày nàng tiến cung thì nó đã ở đó. Trong đó có gì, nàng cũng quên mất rồi. Chỉ là bên trong có cái gì nàng cũng không để ý. Vừa rồi nhìn đến, hình như Tiểu Dung cũng từng lục lọi qua chỗ này, còn quên cả đóng lại nữa. Rất tự nhiên, nàng bước đến gần liếc mắt tìm tòi nghiên cứu. Nhìn lướt qua, bên trong chỉ có vài bộ quần áo cùng một ít vải vóc thôi, còn có một ít đồ cưới.
Vừa định khép lại, nhìn đến góc trên hình như có cắm vật gì đó. Nàng cẩn thận rút ra, là một bức tranh chữ được cuốn lại. Trông qua có điểm quen thuộc nha, nàng không khỏi mở bức họa ra, liền sợ hãi thốt lên! Đây chính là bức tranh họa yêu nghiệt được treo trong phòng nàng lúc ở Hoài thành. Chột dạ, nàng nhìn khắp mọi nơi, chắc rằng không có ai, nàng liền đem đến trước đèn cẩn thận thưởng thức một chút. Nàng không thể không cảm thán cổ đại họa sĩ, quả là sống động như thật. Nó tái hiện thần thái Tư Mã Lạc được ba phần, giống như người thật. Hơn nữa loại khí chất này… kỳ quái,hiện tại rõ ràng như nàng đang nhìn Tư Mã Lạc, bởi vì có một khoảng thời gian Tư Mã Lạc đích thật là cái dạng này.Mặt dù có khi hắn rất bá đạo, rất đáng giận, cũng rất kỳ quái, nhưng điểm này không ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng.
Khi chưa biết Tư Mã Lạc thì nàng xem ra Mộ Dung Cảnh cũng khó tránh được sẽ hoài nghi người trong bức tranh kia là mình. Lúc ấy nàng cho rằng bức họa được họa sĩ vẽ, nhưng bây giờ ngẫm lại, họa sĩ một điểm cũng không có vẽ nha, mà là do một người khác vẽ. Xem ra, dường như bức họa này xuất phát từ Trầm Tố Nhi. Có thể thấy nàng chung tình với Tư Mã Lạc đến cỡ nào, cũng chỉ có khắc cốt ghi tâm, thật sự yêu mến mới có thể vẽ được một bức tranh tuyệt diệu, hoàn mỹ đên như thế. Quả nhiên a quả nhiên, Tư Mã Lạc cùng Trầm Tố Nhi nguyên lai đã sớm tâm đầu ý hợp. Xem ra, hôm nay là lần đầu tiên nàng chăm chú xem bức hoạ này như vậy. Phút chốc, nàng nghĩ đến một chuyện, đem bức họa này đưa cho Hoàng Thái hậu thì sẽ như thế nào? Dùng nó để an ủi nổi nhớ con đến sốt ruột cũng tốt. Càng nghĩ càng cảm thấy đây kiến là một ý kiến hay, vì vậy nàng cuộn lại. Tính toán, ngày mai đến mai viên nàng sẽ đưa cho hoàng thái hậu.
Giữa đêm khuya…
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, hiện tại không có Mộ Dung Cảnh ở bên người.Nàng ngủ thật sự không quen, có phải sự hiện diện của hắn đã trở thành thói quen ? Bỗng chốc vắng mặt, lúc đang gần ngủ say thì luôn giật mình tỉnh dậy. Sờ qua bên giường thấy không có ai, bất giác trong nội tâm dâng lên một cảm giác mất mát.
Chợt, Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi chạy đến, có chút khẩn trương. Nửa đêm như vậy có chuyện gì xảy ra? Bọn họ đứng trước màn trướng của Trầm Tố Nhi, còn muốn vén màn trướng lên.
Tiểu Dung vội vàng nói:”Tiểu thư! Chuyện không tốt! Trong cung đã xảy ra chuyện.”
Trầm Tố Nhi nửa tỉnh nửa mê, với vẻ buồn ngủ rũ rượi mà nghi hoặc hỏi:” Làm sao vậy?”
Tiêu Xuân Nhi vôi la lên:”Tuyết phi tự sát.”
Trầm Tố Nhi thoáng cái nhảy dựng cả lên, vội hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Đang yên đang lành,như thế nào lại tự sát?” Bất quá ngẫm lại, từ sau cái lần Tuyết phi hung hãng càn quấy đánh cho nàng một cái tát, nàng trái lại chưa từng gặp lại Tuyết phi.
Trầm Tố Nhi hỏi như vậy, ai mà có thể trả lời…
Tiêu Dung đáp:”Tiểu Thư, vấn đề này… đại khái là không chịu được!” Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi sắc mặt không được thích hợp lắm.
Trầm Tố Nhi vừa mặc quần áo vừa hỏi:” Có chuyện gì phải không? Có chuyện mà ta không biết.”
“Chủ nhân, Ngài thật sự không biết sao?” Tiểu Xuân Nhi rất kỳ quái, chuyện lớn như vậy sao chủ nhân lại không biết.
“Ta nên biết cái gì?”
“Tuyết phi bị biếm vào lãnh cung, hơn nữa bị Hoàng thượng phế đi tay phải.”
Nghe sự tình các nàng sự tình vừa nói, Trầm Tố Nhi đã sớm ra mồ hôi lạnh. Chuyện này quả thực hôm nay nàng mới nghe nói. Nói như thế nào cho tốt? Mộ Dung Cảnh cũng thật là, nửa điểm thương hoa tiếc ngọc cũng không có a! Mồ hôi đầm đìa! Đối với một nữ nhân cũng nhẫn tâm như vậy. Run sợ, nguy, nguy a!
“Tuyết phi thực đã chết rồi sao?” Trầm Tố nhi sinh lòng buồn bực.
“Đúng vậy, Thái y nói đã tắt thở đã lâu!”
“…” Đôi mi thanh tú nhăn tít. Lần này tốt lắm, Hoàng thượng đi vắng, Tuyết phi tự tử. Như vậy không phải là nàng thừa dịp Hoàng thượng không có ở trong cung, trả thù tuyết phi. MMD! Trầm Tố Nhi xoắn, không phải tự mình nghĩ quá nhiều chứ.
Hậu cung xảy ra chuyện, nàng là một Hoàng hậu tự nhiên phải ra mặt làm chủ. Vì vậy, một vài cung nhân cầm đèn vội vàng theo hướng lãnh cung mà đi.
“Tiểu thư, hiện tại các chủ nhân còn lại trong cung nhất định rất hâm mộ ngài nha. Hoàng thượng cũng sủng ngài như vậy, từ nay về sau không ai dám trêu chọc Triều Phượng cung chúng ta. Lại càng không ai dám khi dể Ngài”. Tiểu Dung nói, sắc mặt có chút vui mừng, “Chúng ta từ nay về sau đi đường cũng được nở mày nở mặt”
Trầm Tố Nhi sắc mặt trầm xuống, khinh thường nói: “Thôi đi, các ngươi cũng không được khi dễ những cung nhân khác, tất cả mọi người đều làm việc vất vả, cũng đều đáng thương như nhau. Các ngươi phải nhớ, không ai được sủng cả đời, có một ngày, bản cung cũng có thể sẽ có kết cục như Tuyết phi…” Nàng không muốn bọn nô tài này vì đắc ý hí hửng quá.
Trầm Tố Nhi vội vàng đi đến lãnh cung.
Xa xa chợt nghe tiếng nức nở. Tiếng khóc này hình như là của một tiểu nha đầu, tại một gian phòng củ nát truyền tới. Trước cửa, trên mặt bọn nô tài tài còn lộ ra nét vui mừng.
Trong cung, còn có một nơi cũ kĩ như thế nay sao, thật sự là không nghĩ tới. Trước kia nàng nghĩ, lãnh cung của Hoàng đế cũng sẽ không kém như thế này, tồi tệ đến không tưởng tượng nổi.
Nàng không có đi vào. Không phải là nàng nhát gan, mà là nàng không muốn gặp ác mộng. Bộ dạng người chết như thế nào nàng quả thật không muốn xem.
Hỏi rõ sự tình, cũng nghe Thái y giảng giải nàng liền cho người hậu táng Tuyết phi. Dù nói thế nào, Tuyết phi cũng là Hoàng quý phi, mặc dù bị biếm vào lãnh cung, nhưng vẫn chưa bị phế truất. Toàn bộ nàng giao cho Trần tổng quản xử lý, cứ theo quy củ mà làm.
Náo loạn cả một buổi tối, Trầm Tố Nhi trở về Triều Phượng cung, trời cũng đã gần sáng.
Nghỉ ngơi một chút, sai người chuẩn bị điểm tâm, bảo họ mang đến Mai viên.
Lúc ăn sáng, Hoàng Thái hậu trái lại không nhất định sẽ tham gia. Bình thường, Mộ Dung Cảnh vào triều, nàng cùng Sơ Tuyết ăn điểm tâm.
Nàng miễn cưỡng cùng Sơ Tuyết ăn điểm tâm, rồi đến lầu các tắm nắng. Cái chết của Tuyết phi đối với nàng ảnh hưởng cũng không nhiều lắm. Đừng cho là nàng đã trở thành không có lương tâm, một người xa lạ chết đi thì có ai sẽ thương tâm khổ sở? Nếu như nàng vẫn còn khóc sướt mướt Tuyết phi như vậy thì quả thật rất giả tạo.
Sơ Tuyết khẽ cười nhìn nàng, sai người đem nhuyễn tháp mang ra. Sớm nhìn ra, trong mắt nàng mang theo vài phần mệt mỏi, còn nhẫn nại pha trò. Nàng gật một cái, một người lúc mệt mỏi thì khi nói chuyện sẽ không tự nhiên
“Tiểu Tố Nhi, đã mệt mỏi như vậy thì lên giường nằm nghỉ một chút đi”. Săn sóc nàng, hắn sai người chuyển nhuyễn tháp ra, cũng không phải là cho mình nằm.
Trầm Tố Nhi vừa nghe, như một người được ân chuẩn, không đợi tới lời thứ hai, nàng đã nằm xuống.
Ánh nắng ấm áp, rọi xuống Mai viên. Chiếu lên cơ thể của người đang ở sân trước lầu các.
Sơ Tuyết trải qua nhiều ngày điều dưỡng, gò má cũng đã dần dần khôi phục huyết sắc. Lúc này, hắn lẳng lặng nhìn nàng ngủ, cảm xúc che dấu nơi đáy mắt cũng dần dần hiện lên. Mang theo tình ý quyến luyến. nồng đậm. Tâm ý nhất định là không có kết quả, chỉ có cho nhưng không có nhận. Chỉ có những lúc không có người, lúc đêm dài vắng người, hắn mới dám lấy ra một mình nhấm nháp, tinh tế nhận thức từ đáy lòng, vì yêu mà sinh khổ sở, không chiếm được mà chua xót. Chỉ là thời gian qua đi sẽ hàn gắn được vết thương. Cũng chỉ có thể cảm ơn, chỉ cần nhìn thấy nàng cười thì cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Bởi vì tính mạng hắn sống tới ngày hôm nay quả thật không dể dàng gì. Bản thân biết mình sớm phải chết, mọi người vì hắn mà cố gắng, tốn nhiều thời gian công sức vì hắn. Hắn muốn không quý trọng mình cũng không được, coi như là vì người thân, hắn sẽ hảo hảo quý trọng bản thân mình. Cho nên hắn sẽ không đắm chìm trong bi thương. Hắn sẽ sống thật vui vẻ, mà ngay cả người bên cạnh cũng muốn cùng một chổ vui vẻ.
Thời gian dần trôi qua, lặng lẽ…
Lúc này, khóe miệng Sơ Tuyết dần dần cong lên, ánh mắt đảo qua hết thảy trong Mai viên.
Có một đôi phương mâu chậm rãi mở ra, nàng chú ý Sơ Tuyết bên cạnh, khóe môi cong lên nhẹ nhàng cười. Sơ Tuyết thật sự đã trưởng thành… Nàng rốt cục cũng có thể yên tâm…
Đến khi Trầm Tố Nhi tỉnh giấc thì phát hiện mình đang trong lầu các. Chiếm giường của Sơ Tuyết. Mà Sơ Tuyết đang cùng Hoàng Thái hậu đánh cờ. Hai người trông thật vui vẻ!
“Đã tỉnh?” Hoàng Thái hậu là người đầu tiên phát hiện, mỉm cười lên tiếng.
Trầm Tố Nhi có chút ngượng ngùng, khẽ đáp một tiếng.
Hoàng thái hậu thở dài nói: “Xem ra chuyện tối qua đã làm con mệt mỏi. Chớ để ở trong lòng. Tuyết phi, đứa bé kia cũng là đáng tiếc, sao lại suy nghĩ không thông như vậy. Tính mạng quả thật là trân quý…” Điểm này, bà hiểu rất rõ. Đặc biệt lúc Tiên đế băng hà, Sơ Tuyết bệnh tình hết sức nguy kịch, bà cảm thấy bà sống thật là bất đắc dĩ, đối với người thân của mình bất lực cũng là một loại bất đắc dĩ.
Sơ Tuyết liếc nhìn Trầm Tố Nhi một cái rồi nói:”Mẫu hậu cũng đừng thở dài. Có lẽ, đây là kết quả mà Tuyết phi mong muốn, tự mình giải thoát. Chết, có khi là một loại kết cục.”
Tâm Trầm Tố Nhi cả kinh, nhíu mày nói: “Tiểu Tam, không nên nói những lời này” Có một loại tâm tình, đặc biệt mẫn cảm. Trong lòng có vài điểm mẫn cảm, ngữ khí cũng không khỏi nặng nề đôi chút.
Sơ Tuyết khẽ giật mình, Hoàng Thái hậu cũng khẽ giật mình. Hoàng thái hậu có hơi không thích câu nói cuối cùng của Sơ Tuyết, kia giống như là một loại kinh nghiệm.
Sơ Tuyết nhìn Trầm Tố Nhi chăm chú, khuôn mặt nhỏ bỗng hé một nụ cười. Thuần khiết, nụ cười không mang theo một tia tạp chất: “Hoàng tẩu nghĩ đi đâu vậy, đệ chỉ là thuận miệng nói.”
Trầm Tố Nhi thần sắc cũng không vui, kiên trì nói:”Từ nay về sau thuận miệng nói cũng không cho!” Lời nói nghe thật không thoải mái.
“Được được được…” Sơ Tuyết tâm tình phá lệ, không ngừng cười.
Hoàng thái hậu cùng đồng ý:” Đúng, Sơ Tuyết, từ nay về sau không nên nói lung tung.”
Ba người trong lầu các cùng trò chuyện trong chốc lát.
Trầm Tố Nhi nhớ tới chuyện bức tranh, phân phó một cung nữ về Triều Phượng cung lấy. Không bao lâu, bức họa được đem tới. Hoàng Thái hậu nhìn thấy nhất thời kinh hỉ, lệ nóng dâng trào
…………..
Bốn ngày sau…
Mấy người Mộ Dung cảnh đồng lòng, ngày đêm thần tốc rốt cục sau giờ ngọ chạy tới Hàm Thành. Cực nhọc ngày đêm, không chút nghĩ ngơi, ngựa cũng phải thay ba lượt.
Có thời điểm, hắn thật sự hy vọng chính mình vĩnh viển không tới được Hàm Thành.
Vừa tiến đến cửa thành, hắn nghe được thám tử mật báo tình huống mới… Có người ở bên bờ sông tìm thấy một thi thể, thi thể đeo mặt nạ. Qua khám nghiệm, người này do thân thể trọng thương, mất quá nhiều máu mà chết. Nghe một số người chứng kiến nói, ngày đó đúng là có một kẻ đào tẩu bị thương, thân hình, mặt nạ, quần áo đều giống y như đúc. Thi thể hiện giờ đang ở nha môn, tại thi phòng, cùng những thị vệ Nam Man ở một chỗ.
“A Lạc chết?” Máu trong người Mộ Dung Cảnh như đông lại, thật lâu mới nói nên lời! Tin tức này căn bản chàng không thể tiếp nhận.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Trần Thủ ở bên cạnh gọi thật lâu, Mộ Dung cảnh một chút cũng không lấy lại tinh thần.
Thế là Trần Thủ tự ý quyết định, vào thành lập tức chạy tới nha môn.
Hoàng hôn… những rạng mây đỏ đầy trời, rải rác tại Mai viên.
Hoàng Thái hậu phải trở về Thiên Thọ cung, Trầm Tố Nhi tiễn bà một đoạn. Nàng theo bên người Hoàng Thái hậu, nhưng hơi đi chậm nửa bước, vừa khéo. Kiểu như là một loại tính cách vậy. Ở cùng với người như thế nào, nàng cũng sẽ như thế ấy. Ví dụ như Hoàng Thái Hậu trước mắt đây cử chỉ đoan trang, tự nhiên nàng cũng sẽ thanh cao lịch sự hẳn lên, nhìn có vẻ hợp ý Hoàng Thái hậu.Cái này rất bình thường nha, tựa như một người vợ muốn cùng mẹ chồng tạo quan hệ tốt, lưu một chút ấn tượng tốt.
“Hoàng hậu, bồi ai gia đi ngắm hoàng hôn”
Trầm Tố Nhi gật đầu đồng ý.
Hoàng thái hậu ôn nhu nói:”Có mấy lời bấy lâu nay đã muốn nói cho rõ cùng con. Chỉ là không có cơ hội. Hôm nay nhân dịp này, cùng Ai gia trò chuyện một lát.”
“Vâng, mẫu hậu có chuyện gì, xin cứ nói thẳng.”
Hoàng Thái hậu khẽ thở dài một tiếng:”Chuyện của đám trẻ, Ai gia cũng không muốn lo nữa, mà cũng chẳng lo nổi. Cho dù có tâm, cũng biết là không có kết quả. Dù sao Ai gia cũng đã trải qua cái tuổi đó, hiểu được tình cảm là như thế nào. Tuổi trẻ khí thịnh, thường hay quyết định sai lầm.”
“Vâng.” Nàng dịu dàng đáp lại một tiếng.
“Ai là người mà con để ý nhất.”
“Hoàng thượng”.Đây cũng không phải là điều bí mật gì.
“Uh! Ai gia cũng nhìn ra con và Cảnh nhi tâm đầu ý hợp. Đã như vậy con đừng cho Sơ Tuyết thêm hy vọng. Con thân là Hoàng tẩu, quan tâm đến nó cũng phải nhớ giữ một chút khoảng cách. Đứa bé kia tâm tư đơn thuần. Chỉ sợ không dể dàng gì quên được.”
“Vâng, nhi thần từ nay về sau sẽ chú ý hơn.”
“Còn cả… Lạc nhi”. Hoàng thái hậu nói đến Tư Mã Lạc, trong mắt dường như đã ngấn lệ, nhẹ nhàng lau đi mà bất đắc dĩ cười cười: “Ai gia thật không ngờ, ngay cả Lạc nhi ở tận Nam Man xa xôi cũng đã thích con.”
Trên khuôn nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi bỗng xuất hiện một tia buồn khổ, Hoàng Thái hậu không muốn, nàng càng không muốn! Ba người như thế nào lại là huynh đệ? Toát mồ hôi! Nàng lại càng không thể ngờ rằng họn họ đều thích nàng! Vả lại, nàng không tính là xinh đẹp, lại còn lười… Nhưng mà Tư Mã Lạc không tính, hắn không yêu mến nàng, mà là Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi nói:”Mẫu hậu, Tư Mã điện hạ, chỉ là hiếu kì, cũng không phải là thật sự thích con.”
“Thôi, con đừng nghĩ giấu giếm ta cái gì! Ánh mắt của Lạc nhi, Ai gia là người từng trải nên hiểu”.Tuy chỉ ở chung trong thời gian ngắn ngủi, nhưng Hoàng Thái hậu đã sớm nhìn ra tâm tư của con mình.
Trầm Tố Nhi có muốn nói cũng không biết nói sao cho rõ, tạm thời coi như là chấp nhận đi. Lần này, nàng biết thông minh mà ngậm miệng lại, nghe Hoàng Thái hậu nói từng câu từng câu. Kỳ thật lời nói của hoàng thái hậu rất có trọng tâm, không có thiên vị ai, cũng không có ý trách cứ nàng.
Hoàng Thái hậu trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói:”Tố nhi, con đã gặp Lạc nhi mấy lần? Còn chuyện gì, có thể nói cho ta nghe một chút được không? Cảnh nhi không hề nói. Nếu có nói, cũng chỉ là chọn từ hay mà nói.”
“Hoàng thương chỉ là muốn tốt cho người.”
“Con có nói, Lạc nhi đã cứu Cảnh nhi, cũng từng cứu con, có thật là như vậy không?”
“Vâng.”
“Kể cho ai gia nghe.” Trong mắt Hoàng Thái hậu ánh lên một tia chờ đợi, thanh âm cũng mang theo một vẻ bức thiết.
Trầm Tố Nhi hiểu rõ, một người mẫu thân đã rất lâu rồi không được nhìn thấy đứa con của mình , cũng không có lấy một chút tin tức, bình thường chỉ có thể tưởng tượng trong mộng, nay có cơ hội có thể nghe được chuyện của con mình, nội tâm sao có thể không khẩn trương, thập phần chờ mong.
Nàng thản nhiên cười nói: “Nhi thần biết được Tư Mã điện hạ… cũng chỉ là ngẫu nhiên.Có nhiều chuyện nhi thần cũng không được rõ. Bất quá, lúc ấy Hoàng thượng bị thương, Tư Mã điện hạ đích thật đã dùng tuyết liên lộ để cứu. Vấn đề này, lúc ấy nhi thần cũng không biết, là Hoàng thượng kể lại cho nhi thần nghe. Kỳ thật không có gì để nói, chỉ đơn giản chỉ nói vài câu”.Vì vậy, Trầm Tố Nhi đem chuyện kia ra nói, rất có kỹ xảo, tận lực tránh đề cập đến đám người Tiểu Bảo. Nàng không muốn Hoàng Thái hậu có địch ý đối với Linh Vân sơn trang, tự nhiên sẽ không khơi mào chủ đề thù hận. Cuối cùng, nàng còn nói một câu: “Khi con cùng Hoàng thượng trở về, trang chủ Linh Vân sơn trang cho chúng con thân cùng lá cây của tuyết liên ngàn năm.”
“Uh! Chúng ta nợ Linh Vân sơn trang một món ân tình.”
“Đúng vậy.” Chuyện này xác thực là nhà Mộ Dung thiếu nợ Linh Vân sơn trang.
Trầm Tố Nhi cứ thế bồi Hoàng Thái hậu đi một đoạn đường. Đến chỗ rẽ, Hoàng Thái hậu ngồi trên nhuyễn kiệu rời đi. Mà nàng cũng trở về Triều Phượng cung. Đã muộn rồi, hẳn phải tới lúc trở về!
Về đến cửa Triều Phượng cung, nhìn về phía tẩm cung của Mộ Dung Cảnh thì nàng bỗng giật mình. Nhớ tới sự tình ban ngày, khuôn mặt nàng không khỏi ửng hồng, MMD! Có phải là gần đây da mặt càng ngày càng mỏng rồi không? Chỉ là trong lòng lo lắng lại thoáng hiện. Lúc đó hắn xuất cung, nhất định là đã đi đường suốt đêm, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Nói cái gì dò xét quân doanh, nàng không quá tin tưởng, lúc ấy nhìn sắc mặt Trần Thủ hình như là không tốt lắm, khẳng định là đã xảy ra chuyện đại sự.
“Chủ nhân, chú ý bậc cửa!” Tiểu Xuân Nhi kinh hô.
Tiểu Xuân Nhi đi bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở, đoán chừng là rất nóng lòng. Còn đám Tiểu Thất tử cũng vậy. Thế nhưng vẫn bộp một tiếng lớn, tiếp theo là những tiếng kêu càng kinh hãi hơn. Một đám người vây quanh tiến lại gần, đương nhiên là đi tới giúp đỡ Trầm Tố Nhi. Trầm Tố nhi vẻ mặt đau khổ cười mỉa, ngã sấp xuống! Vốn không thể ngã nhưng bị bọn họ kinh hô, nàng cả kinh thu chân, ngược lại ngã thật sư. Chết tiệt! Đi đường không chuyên tâm hậu quả là chính là như vậy!
Ngắm nghía mấy lần chỗ trầy da khủy tay trái, nội tâm buồn bực mà đi vào trong. Vết thương tuy không nghiêm trọng, trầy một chút da hơi rướm máu, nhưng lại tê dại, xót và đau nhức.
Trở lại phong ngủ, bọn họ bảo là tìm ngự y. Nhưng chỉ là một vết thương nhỏ cũng cần phải thì ngự y? Tự nhiên là Trầm Tố Nhi ngăn họ lại, Nàng nhớ trong phòng ngủ của mình có sẵn ít thuốc trị thương. Trầm Tố Nhi ngồi trên ghế, để cho Tiểu Dung đi tìm. Nha đầu kia giống như đã quên thuốc để ở nơi nào, dù sao cũng đã lâu trong Triều Phượng cung không có ai bị thương. Lục lọi cả một đống gì đó, rồi mới tìm ra thuốc. Lau qua một chút, có mùi bạc hà mát lạnh. Cảm giác thoải mát rất nhiều.
Lúc này, bên ngoài trời cũng đã tối dần…
Cung nữ thắp đèn lên, Trầm Tố Nhi bảo bọn họ lui xuống. Nàng muốn nghỉ ngơi một chút, hôm nay thật sự mệt mỏi. Khi nàng đứng lên bước đến giường, tầm mắt vô ý quét qua mặt bàn trang điểm, bên cạnh có một cái rương làm bằng gỗ lim sơn son. Cái rương này đã để ở đây lâu lắm rồi, kể từ ngày nàng tiến cung thì nó đã ở đó. Trong đó có gì, nàng cũng quên mất rồi. Chỉ là bên trong có cái gì nàng cũng không để ý. Vừa rồi nhìn đến, hình như Tiểu Dung cũng từng lục lọi qua chỗ này, còn quên cả đóng lại nữa. Rất tự nhiên, nàng bước đến gần liếc mắt tìm tòi nghiên cứu. Nhìn lướt qua, bên trong chỉ có vài bộ quần áo cùng một ít vải vóc thôi, còn có một ít đồ cưới.
Vừa định khép lại, nhìn đến góc trên hình như có cắm vật gì đó. Nàng cẩn thận rút ra, là một bức tranh chữ được cuốn lại. Trông qua có điểm quen thuộc nha, nàng không khỏi mở bức họa ra, liền sợ hãi thốt lên! Đây chính là bức tranh họa yêu nghiệt được treo trong phòng nàng lúc ở Hoài thành. Chột dạ, nàng nhìn khắp mọi nơi, chắc rằng không có ai, nàng liền đem đến trước đèn cẩn thận thưởng thức một chút. Nàng không thể không cảm thán cổ đại họa sĩ, quả là sống động như thật. Nó tái hiện thần thái Tư Mã Lạc được ba phần, giống như người thật. Hơn nữa loại khí chất này… kỳ quái,hiện tại rõ ràng như nàng đang nhìn Tư Mã Lạc, bởi vì có một khoảng thời gian Tư Mã Lạc đích thật là cái dạng này.Mặt dù có khi hắn rất bá đạo, rất đáng giận, cũng rất kỳ quái, nhưng điểm này không ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng.
Khi chưa biết Tư Mã Lạc thì nàng xem ra Mộ Dung Cảnh cũng khó tránh được sẽ hoài nghi người trong bức tranh kia là mình. Lúc ấy nàng cho rằng bức họa được họa sĩ vẽ, nhưng bây giờ ngẫm lại, họa sĩ một điểm cũng không có vẽ nha, mà là do một người khác vẽ. Xem ra, dường như bức họa này xuất phát từ Trầm Tố Nhi. Có thể thấy nàng chung tình với Tư Mã Lạc đến cỡ nào, cũng chỉ có khắc cốt ghi tâm, thật sự yêu mến mới có thể vẽ được một bức tranh tuyệt diệu, hoàn mỹ đên như thế. Quả nhiên a quả nhiên, Tư Mã Lạc cùng Trầm Tố Nhi nguyên lai đã sớm tâm đầu ý hợp. Xem ra, hôm nay là lần đầu tiên nàng chăm chú xem bức hoạ này như vậy. Phút chốc, nàng nghĩ đến một chuyện, đem bức họa này đưa cho Hoàng Thái hậu thì sẽ như thế nào? Dùng nó để an ủi nổi nhớ con đến sốt ruột cũng tốt. Càng nghĩ càng cảm thấy đây kiến là một ý kiến hay, vì vậy nàng cuộn lại. Tính toán, ngày mai đến mai viên nàng sẽ đưa cho hoàng thái hậu.
Giữa đêm khuya…
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, hiện tại không có Mộ Dung Cảnh ở bên người.Nàng ngủ thật sự không quen, có phải sự hiện diện của hắn đã trở thành thói quen ? Bỗng chốc vắng mặt, lúc đang gần ngủ say thì luôn giật mình tỉnh dậy. Sờ qua bên giường thấy không có ai, bất giác trong nội tâm dâng lên một cảm giác mất mát.
Chợt, Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi chạy đến, có chút khẩn trương. Nửa đêm như vậy có chuyện gì xảy ra? Bọn họ đứng trước màn trướng của Trầm Tố Nhi, còn muốn vén màn trướng lên.
Tiểu Dung vội vàng nói:”Tiểu thư! Chuyện không tốt! Trong cung đã xảy ra chuyện.”
Trầm Tố Nhi nửa tỉnh nửa mê, với vẻ buồn ngủ rũ rượi mà nghi hoặc hỏi:” Làm sao vậy?”
Tiêu Xuân Nhi vôi la lên:”Tuyết phi tự sát.”
Trầm Tố Nhi thoáng cái nhảy dựng cả lên, vội hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Đang yên đang lành,như thế nào lại tự sát?” Bất quá ngẫm lại, từ sau cái lần Tuyết phi hung hãng càn quấy đánh cho nàng một cái tát, nàng trái lại chưa từng gặp lại Tuyết phi.
Trầm Tố Nhi hỏi như vậy, ai mà có thể trả lời…
Tiêu Dung đáp:”Tiểu Thư, vấn đề này… đại khái là không chịu được!” Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi sắc mặt không được thích hợp lắm.
Trầm Tố Nhi vừa mặc quần áo vừa hỏi:” Có chuyện gì phải không? Có chuyện mà ta không biết.”
“Chủ nhân, Ngài thật sự không biết sao?” Tiểu Xuân Nhi rất kỳ quái, chuyện lớn như vậy sao chủ nhân lại không biết.
“Ta nên biết cái gì?”
“Tuyết phi bị biếm vào lãnh cung, hơn nữa bị Hoàng thượng phế đi tay phải.”
Nghe sự tình các nàng sự tình vừa nói, Trầm Tố Nhi đã sớm ra mồ hôi lạnh. Chuyện này quả thực hôm nay nàng mới nghe nói. Nói như thế nào cho tốt? Mộ Dung Cảnh cũng thật là, nửa điểm thương hoa tiếc ngọc cũng không có a! Mồ hôi đầm đìa! Đối với một nữ nhân cũng nhẫn tâm như vậy. Run sợ, nguy, nguy a!
“Tuyết phi thực đã chết rồi sao?” Trầm Tố nhi sinh lòng buồn bực.
“Đúng vậy, Thái y nói đã tắt thở đã lâu!”
“…” Đôi mi thanh tú nhăn tít. Lần này tốt lắm, Hoàng thượng đi vắng, Tuyết phi tự tử. Như vậy không phải là nàng thừa dịp Hoàng thượng không có ở trong cung, trả thù tuyết phi. MMD! Trầm Tố Nhi xoắn, không phải tự mình nghĩ quá nhiều chứ.
Hậu cung xảy ra chuyện, nàng là một Hoàng hậu tự nhiên phải ra mặt làm chủ. Vì vậy, một vài cung nhân cầm đèn vội vàng theo hướng lãnh cung mà đi.
“Tiểu thư, hiện tại các chủ nhân còn lại trong cung nhất định rất hâm mộ ngài nha. Hoàng thượng cũng sủng ngài như vậy, từ nay về sau không ai dám trêu chọc Triều Phượng cung chúng ta. Lại càng không ai dám khi dể Ngài”. Tiểu Dung nói, sắc mặt có chút vui mừng, “Chúng ta từ nay về sau đi đường cũng được nở mày nở mặt”
Trầm Tố Nhi sắc mặt trầm xuống, khinh thường nói: “Thôi đi, các ngươi cũng không được khi dễ những cung nhân khác, tất cả mọi người đều làm việc vất vả, cũng đều đáng thương như nhau. Các ngươi phải nhớ, không ai được sủng cả đời, có một ngày, bản cung cũng có thể sẽ có kết cục như Tuyết phi…” Nàng không muốn bọn nô tài này vì đắc ý hí hửng quá.
Trầm Tố Nhi vội vàng đi đến lãnh cung.
Xa xa chợt nghe tiếng nức nở. Tiếng khóc này hình như là của một tiểu nha đầu, tại một gian phòng củ nát truyền tới. Trước cửa, trên mặt bọn nô tài tài còn lộ ra nét vui mừng.
Trong cung, còn có một nơi cũ kĩ như thế nay sao, thật sự là không nghĩ tới. Trước kia nàng nghĩ, lãnh cung của Hoàng đế cũng sẽ không kém như thế này, tồi tệ đến không tưởng tượng nổi.
Nàng không có đi vào. Không phải là nàng nhát gan, mà là nàng không muốn gặp ác mộng. Bộ dạng người chết như thế nào nàng quả thật không muốn xem.
Hỏi rõ sự tình, cũng nghe Thái y giảng giải nàng liền cho người hậu táng Tuyết phi. Dù nói thế nào, Tuyết phi cũng là Hoàng quý phi, mặc dù bị biếm vào lãnh cung, nhưng vẫn chưa bị phế truất. Toàn bộ nàng giao cho Trần tổng quản xử lý, cứ theo quy củ mà làm.
Náo loạn cả một buổi tối, Trầm Tố Nhi trở về Triều Phượng cung, trời cũng đã gần sáng.
Nghỉ ngơi một chút, sai người chuẩn bị điểm tâm, bảo họ mang đến Mai viên.
Lúc ăn sáng, Hoàng Thái hậu trái lại không nhất định sẽ tham gia. Bình thường, Mộ Dung Cảnh vào triều, nàng cùng Sơ Tuyết ăn điểm tâm.
Nàng miễn cưỡng cùng Sơ Tuyết ăn điểm tâm, rồi đến lầu các tắm nắng. Cái chết của Tuyết phi đối với nàng ảnh hưởng cũng không nhiều lắm. Đừng cho là nàng đã trở thành không có lương tâm, một người xa lạ chết đi thì có ai sẽ thương tâm khổ sở? Nếu như nàng vẫn còn khóc sướt mướt Tuyết phi như vậy thì quả thật rất giả tạo.
Sơ Tuyết khẽ cười nhìn nàng, sai người đem nhuyễn tháp mang ra. Sớm nhìn ra, trong mắt nàng mang theo vài phần mệt mỏi, còn nhẫn nại pha trò. Nàng gật một cái, một người lúc mệt mỏi thì khi nói chuyện sẽ không tự nhiên
“Tiểu Tố Nhi, đã mệt mỏi như vậy thì lên giường nằm nghỉ một chút đi”. Săn sóc nàng, hắn sai người chuyển nhuyễn tháp ra, cũng không phải là cho mình nằm.
Trầm Tố Nhi vừa nghe, như một người được ân chuẩn, không đợi tới lời thứ hai, nàng đã nằm xuống.
Ánh nắng ấm áp, rọi xuống Mai viên. Chiếu lên cơ thể của người đang ở sân trước lầu các.
Sơ Tuyết trải qua nhiều ngày điều dưỡng, gò má cũng đã dần dần khôi phục huyết sắc. Lúc này, hắn lẳng lặng nhìn nàng ngủ, cảm xúc che dấu nơi đáy mắt cũng dần dần hiện lên. Mang theo tình ý quyến luyến. nồng đậm. Tâm ý nhất định là không có kết quả, chỉ có cho nhưng không có nhận. Chỉ có những lúc không có người, lúc đêm dài vắng người, hắn mới dám lấy ra một mình nhấm nháp, tinh tế nhận thức từ đáy lòng, vì yêu mà sinh khổ sở, không chiếm được mà chua xót. Chỉ là thời gian qua đi sẽ hàn gắn được vết thương. Cũng chỉ có thể cảm ơn, chỉ cần nhìn thấy nàng cười thì cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Bởi vì tính mạng hắn sống tới ngày hôm nay quả thật không dể dàng gì. Bản thân biết mình sớm phải chết, mọi người vì hắn mà cố gắng, tốn nhiều thời gian công sức vì hắn. Hắn muốn không quý trọng mình cũng không được, coi như là vì người thân, hắn sẽ hảo hảo quý trọng bản thân mình. Cho nên hắn sẽ không đắm chìm trong bi thương. Hắn sẽ sống thật vui vẻ, mà ngay cả người bên cạnh cũng muốn cùng một chổ vui vẻ.
Thời gian dần trôi qua, lặng lẽ…
Lúc này, khóe miệng Sơ Tuyết dần dần cong lên, ánh mắt đảo qua hết thảy trong Mai viên.
Có một đôi phương mâu chậm rãi mở ra, nàng chú ý Sơ Tuyết bên cạnh, khóe môi cong lên nhẹ nhàng cười. Sơ Tuyết thật sự đã trưởng thành… Nàng rốt cục cũng có thể yên tâm…
Đến khi Trầm Tố Nhi tỉnh giấc thì phát hiện mình đang trong lầu các. Chiếm giường của Sơ Tuyết. Mà Sơ Tuyết đang cùng Hoàng Thái hậu đánh cờ. Hai người trông thật vui vẻ!
“Đã tỉnh?” Hoàng Thái hậu là người đầu tiên phát hiện, mỉm cười lên tiếng.
Trầm Tố Nhi có chút ngượng ngùng, khẽ đáp một tiếng.
Hoàng thái hậu thở dài nói: “Xem ra chuyện tối qua đã làm con mệt mỏi. Chớ để ở trong lòng. Tuyết phi, đứa bé kia cũng là đáng tiếc, sao lại suy nghĩ không thông như vậy. Tính mạng quả thật là trân quý…” Điểm này, bà hiểu rất rõ. Đặc biệt lúc Tiên đế băng hà, Sơ Tuyết bệnh tình hết sức nguy kịch, bà cảm thấy bà sống thật là bất đắc dĩ, đối với người thân của mình bất lực cũng là một loại bất đắc dĩ.
Sơ Tuyết liếc nhìn Trầm Tố Nhi một cái rồi nói:”Mẫu hậu cũng đừng thở dài. Có lẽ, đây là kết quả mà Tuyết phi mong muốn, tự mình giải thoát. Chết, có khi là một loại kết cục.”
Tâm Trầm Tố Nhi cả kinh, nhíu mày nói: “Tiểu Tam, không nên nói những lời này” Có một loại tâm tình, đặc biệt mẫn cảm. Trong lòng có vài điểm mẫn cảm, ngữ khí cũng không khỏi nặng nề đôi chút.
Sơ Tuyết khẽ giật mình, Hoàng Thái hậu cũng khẽ giật mình. Hoàng thái hậu có hơi không thích câu nói cuối cùng của Sơ Tuyết, kia giống như là một loại kinh nghiệm.
Sơ Tuyết nhìn Trầm Tố Nhi chăm chú, khuôn mặt nhỏ bỗng hé một nụ cười. Thuần khiết, nụ cười không mang theo một tia tạp chất: “Hoàng tẩu nghĩ đi đâu vậy, đệ chỉ là thuận miệng nói.”
Trầm Tố Nhi thần sắc cũng không vui, kiên trì nói:”Từ nay về sau thuận miệng nói cũng không cho!” Lời nói nghe thật không thoải mái.
“Được được được…” Sơ Tuyết tâm tình phá lệ, không ngừng cười.
Hoàng thái hậu cùng đồng ý:” Đúng, Sơ Tuyết, từ nay về sau không nên nói lung tung.”
Ba người trong lầu các cùng trò chuyện trong chốc lát.
Trầm Tố Nhi nhớ tới chuyện bức tranh, phân phó một cung nữ về Triều Phượng cung lấy. Không bao lâu, bức họa được đem tới. Hoàng Thái hậu nhìn thấy nhất thời kinh hỉ, lệ nóng dâng trào
…………..
Bốn ngày sau…
Mấy người Mộ Dung cảnh đồng lòng, ngày đêm thần tốc rốt cục sau giờ ngọ chạy tới Hàm Thành. Cực nhọc ngày đêm, không chút nghĩ ngơi, ngựa cũng phải thay ba lượt.
Có thời điểm, hắn thật sự hy vọng chính mình vĩnh viển không tới được Hàm Thành.
Vừa tiến đến cửa thành, hắn nghe được thám tử mật báo tình huống mới… Có người ở bên bờ sông tìm thấy một thi thể, thi thể đeo mặt nạ. Qua khám nghiệm, người này do thân thể trọng thương, mất quá nhiều máu mà chết. Nghe một số người chứng kiến nói, ngày đó đúng là có một kẻ đào tẩu bị thương, thân hình, mặt nạ, quần áo đều giống y như đúc. Thi thể hiện giờ đang ở nha môn, tại thi phòng, cùng những thị vệ Nam Man ở một chỗ.
“A Lạc chết?” Máu trong người Mộ Dung Cảnh như đông lại, thật lâu mới nói nên lời! Tin tức này căn bản chàng không thể tiếp nhận.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Trần Thủ ở bên cạnh gọi thật lâu, Mộ Dung cảnh một chút cũng không lấy lại tinh thần.
Thế là Trần Thủ tự ý quyết định, vào thành lập tức chạy tới nha môn.
/111
|