Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 58: Thư sinh! Trăm lần không dụng kẻ đọc sách
/111
|
Vẻ mặt sơ tuyết biến đổi, bước ra ngoài, đứng im lặng hồi lâu, đó là loại khí thế Vương giả trời ban, làm người ta tâm sinh sợ hãi. Chỉ là ấn tượng ban đầu cảm thấy hắn thiện lương dễ bắt nạt, loại uy nghiêm này vô hình chung đã giảm đi rất nhiều. Hắn đi ra, Trầm Tố Nhi cũng tự nhiên biết điều một chút đi theo. Quét mắt về phía năm người trước mặt, thật MMD, chiêu này ở thời hiện đại tiểu hài tử đều đã hiểu. Bất quá, mấy người này diễn rất rất thật, nếu không phải nữ nhân kia cùng tiểu hài tử khóc có chút khoa trương, mà nàng theo thói quen người hiện đại xem người diễn trò, trực giác tựu như vậy giả? Chỉ là nàng không muốn chọc thủng bọn họ mà thôi.
“Là các ngươi?” Năm người thấy Sơ Tuyết nghĩ muốn trốn. Bọn họ cũng không phải sợ hai người này, mà là phía sau bọn họ một ít thị vệ hông đeo kiếm. Tên đầu lĩnh dò xét phía sau bọn họ lại thấy không có ai, trước mắt giống như ăn được thuốc an thần, an tâm không ít.
“Tới vừa lúc! Tên tiểu tử kia, có phải ngươi đưa cho ta chính là đá cuội hay không?” Nam tử mập mạp lộ vẻ hung ác, chắc là muốn Trầm Tố Nhi giúp hắn làm sáng tỏ. Mới vừa rồi bị đánh cho một trận, toàn thân còn đau, chạy trốn được nhưng lại bị đồng bọn hiểu lầm oan uổng.
Không ngờ, trầm tố nhi mê man chớp chớp mắt to: “Đá cuội? Đá cuội nào?”
“Tiểu tử, ngươi cho ta túi tiền căn bản là đá cuội…” Nam tử mập mạp nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi, tưởng làm sáng tỏ kết quả ai ngờ lại càng bôi càng đen!
Lúc này, sự hoài nghi của đám đồng bọn lại lần nữa cháy lên. Lúc đang trốn chạy thừa dịp người khác không chú ý đổi trắng thay đen cũng không phải là không làm được.
“Wow! Tiểu tam, bọn họ bị trộm mất tiền sao?” Ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn về phía trước giống như Sơ Tuyết thuần khiết. Cố ý, nàng chính là làm cho bọn họ hướng đồng bọn hoài nghi. Không nói thẳng bên trong là đá cuội mà lại nói bị trộm mất tiền.
Có lúc nói thẳng, ngược lại làm ngươi khác sinh ra vài phần hoài nghi, điểm chết người chính là mơ hồ nói ra “chân tướng”, giống như giấu diếm lại không cẩn thận tiết lộ ra “sự thật”, cho dù là không nói rõ ràng, nhưng ân tượng ban đầu là chủ đạo, càng khiến bản thân cảm thấy chính xác, so với việc nói một trăm câu: “Tiền ta đưa ngươi là giả! Rất có hiệu quả.” Cái này gọi là một bên khích bác ly gián.
Trầm tố nhi thành công. Người cổ đại đầu óc cũng không có thông minh như nàng.
Mấy người mắt long sòng sọc.
Nam tử mập mạp sắp điên rồi, hướng Trầm Tố Nhi bực tức quát: “Con mẹ ngươi tiểu bạch kiểm, dám hãi hại ta? ! Rõ ràng đưa ta toàn đá cuội.” Thẹn quá hóa giận, bị người ta làm cho oan uổng cảm giác thật khó chịu.
Chẳng qua là, hắn chỉ mới với vừa xông lên. Không quá ba giây, bị Sơ Tuyết xoáy một cước đá bay ngược hai thước, lực mạnh đụng vào tường! Một cước này Sơ tuyết cũng không đem toàn lực dùng hết, nếu không, hắn không thổ huyết cũng sợ rằng phải ngất đi.
Sơ Tuyết lạnh lùng cau mày nói: “Có những người không phải các ngươi có thể tùy tiện đụng vào. Nhớ cho rõ.”
Mấy người còn lại thấy tình huống đại biến, nhanh chóng chạy theo nam tử mập mạp. Chỉ là bọn hắn vừa chạy được một lúc, lại nghe đến một thanh âm oán giận, “Tiểu tam, sao ngươi không hỏi bọn họ về hai mươi lượng? Tổn thất vô ích, bọn họ đại khái là vì sợ, nên mới ở đây diễn trò…”
A a a…
Trung niên mập nam toàn thân đau đến không thể động đậy, khiến người khác phải khênh đi. Chưa tới mấy bước, nghe Trầm Tố Nhi ở phía sau nói, tức muốn chết… Lần này hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được.
Nhìn bọn họ chạy thoát, lại nhìn người nào đó tận lực la to, Sơ Tuyết nở nụ cười.
“Tiểu Tố Nhi, ngươi cố ý?”
“Ai kêu bọn họ dám hãm hại ta? Không nhìn được nội bộ bọn chúng lục đục, khiến ta… thất vọng, làm ta phí cả thời gian?” Để cho chuyện này xáo trộn lên, “Bất quá, dù sao chúng ta cũng phải ở lại đây vài ngày, chi bằng hỏi Tiêu Trọng Chi một chút, nơi này có không sản nghiệp của Tiêu gia.” Đó là thói quen, giống như mỗi khi đến một nơi, nơi đó sẽ có biệt viện cùng phòng trọ của Tiêu gia.
Có lúc, nàng thật sự nổi da gà! MMD, tài lực cường đại như vậy, nếu còn nắm trọng quyền, không thể trách Mộ Dung Cảnh cố kỵ, thiếu chút nữa dẫn tới họa diệt môn. Nếu như chính nàng chấp chính, cũng có khả năng nàng sẽ phải làm như vậy. Nếu tiếp tục giữ lại Tiêu gia, trước mắt sẽ không có cái gì xấu, nhưng cứ duy trì cục diện để cho bọn họ tự tung tự tác như vậy, thời gian tới cũng có thể nói bọn họ không có ý đoạt giang sơn, tới lúc đó quả thật gương vỡ khó lành, không phải chỉ một câu nói của người quyền thế, cường đại nhất có thể giải quyết được.
Sơ tuyết hỏi: “Này, chúng ta còn muốn tiếp tục đi chơi sao?”
“Đương nhiên, đừng để cho chuyện vừa rồi làm mất sạch hứng thú. Trước tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, ta cũng khát rồi.”
Vì vậy, hai người vừa ra khỏi đường cái, tiếp tục bước về phía trước. Trầm tố nhi lần này không chọn cái gì tửu lâu, tùy ý tìm một quầy nhỏ ven đường ngồi một chút.
Hai người dường như không có chuyện gì làm, thảnh thơi ngồi uống trà ở quán nhỏ, khó tránh khỏi khiến ông chủ quầy nhiều lần hé mắt nhìn. Cái này không thể trách người, muốn trách chỉ có thể trách bọn họ quá đẹp, quần áo quá hoa lệ, cử chỉ quá trang nhã, thân phận quá đặc biệt… tổng hợp lại, sẽ không phải là loại người ngồi ở cái quán nhỏ bình thường ăn uống.
Đại thúc nhanh chóng bắt chuyện.
Hai người cũng không ăn gì chỉ đơn giản gọi một bát tào phớ. Sơ Tuyết ăn rất ngon miệng, chưa ăn qua, cảm giác mới mẻ. Trầm Tố Nhi chỉ nhấm nháp vài thìa, quá nhạt, khó ăn! Không đủ ngọt, ở hiện đại ăn uống đã dường thành thói quen, cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy. Lại nói từ khi xuyên đến đây, được ăn ngon ở tốt mặc tốt, thật sự chưa từng hưởng qua đau khổ.
“Tiểu tam, ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
“Không cần miễn cưỡng…” Trầm Tố Nhi cảm thấy hắn miễn cưỡng ăn. Bởi vì nàng cảm thấy không dễ ăn, sơ tuyết sẽ cảm thấy ăn ngon sao? Không thể cảm thấy ngon! Bởi vì có chút là lạ, giống như không ngon bằng với đồ ăn ở đâu đó. Lẽ nào chính mình còn bị nuông chiều còn hơn cả hắn? Chắc không phải đâu
“Không miễn cưỡng, thật sự không tệ. Đúng mùi đúng vị, nước đậu trắng trong, cũng không có đồ dư thừa gì lẫn trong đó”
“Không có đường, rất nhạt…” Nghĩ không ra Sơ Tuyết ăn nhạt như vậy.
Sơ tuyết len lén nhìn nàng, phút chốc nở nụ cười: “Có phải không quen hay không?”
“Với cái ta đã từng khác biệt quá xa.” Đích xác không có ngon như ở hiện đại.
“Tiểu ca, tào phớ của ta là ngon nhất, chính tông đó, toàn bộ đều chọn đậu tốt nhất làm, không có pha thêm cái gì linh tinh đâu.” Một phụ nữ trung niên ôn hòa giải thích, đoán chừng là thê tử của chủ quán.
Trầm tố nhi nghe, có chút khẩn trương, “Đại thẩm, đừng hiểu lầm. Ta cũng không phải nói tào phớ của ngươi không ngon, mà là… bản thân ta không thích ăn thứ này. Thật xấu hổ a.” Mở một quán nhỏ tính kế sinh nhai cũng không dễ dàng, đừng làm cho người ta có cảm giác là mình tới đập bảng hiệu. Vừa mới nói qua như thế, đại thẩm trông dịu đi rất nhiều.
Mỗi người cực khổ làm được đồ, cũng không mong muốn có người ghét bỏ.
Trầm tố nhi im miệng, không dám nhiều lời nữa. Chỉ là bát tào phớ kia phải xử trí thế nào? Ăn thì không muốn rồi, nhưng nếu không ăn? Kia… Không khỏi lẳng lẽ nhìn đại thẩm bán tào phớ một cái. Quẫn quá rồi! Lãng phí bỏ lại có thể hay không bị người ta nghĩ mình đến đập bảng hiệu? Có chút hối hận những lời mình nói lúc nãy.
Phút chốc, mỗ nữ ân cần cười yếu ớt lướt qua Sơ Tuyết, nhỏ giọng nói: “Tiểu tam, ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
“Vậy ngươi ăn nhiều một chút, ta cho ngươi phần của ta” Nói là làm, không đợi Sơ Tuyết cự tuyệt, đã đem bát tào phớ của mình đổ hơn phân nửa vào cho Sơ Tuyết. Giả bộ ân cần giải quyết hết phiền toái trong chén, không ăn hết chính là do Sơ Tuyết lãng phí, cùng nàng không quan hệ! He he he!
Sơ tuyết nhìn lên, thật không có biện pháp gây khó dễ cho nàng. Người nào đó có lúc rất thành thục đạm nhiên, có lúc lại nghịch ngợm ấu trĩ!
“Ăn đi, đừng có khách khí. Ngươi trước đây khẳng định chưa từng ăn qua nhiều, ta thường xuyên ăn…” Mỗ nữ nói rất lớn. Song, trong bụg lại có ý nghĩ xấu xa dường nào không biết?
Sơ tuyết dở khóc dở cười.
Lúc này…
“Đại thúc, hôm nay ngươi còn muốn thư họa sao?” Có một giọng nói ôn hòa đang hỏi.
“Tốt. Muốn một bức.” Chính là thanh âm của chủ quán đại thúc.
“Đa tạ.” Thanh âm hơi run, rất là cảm kích.
Trầm Tố Nhi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thư sinh ôm mấy bức tranh, đưa một quyển cho đại thẩm, còn đại thúc kia thì lấy một bát tào phớ thật lớn cho hắn. Hắn rất cảm kích nhận lấy, lập tức ngồi ở trên ghế ăn.
Ăn cũng rất từ tốn, Trầm Tố Nhi nhìn hắn, rõ ràng trông hắn rất đói, mặt mày xanh xao, dinh dưỡng không đầy đủ. Bất quá, ngược lại mặt mũi lại có vài phần xinh xắn, đương nhiên đối với Sơ Tuyết mà nói, người này khác biệt quá xa, không so sánh nổi. Đối với Mộ Dung Cảnh cùng Tư Mã Lạc mà nói… lại càng không giống, hoàn toàn không cùng một loại.
“Khụ khụ!” Sơ tuyết ho nhẹ.
Trầm tố nhi nghe được thanh âm khụ khụ bên cạnh, lấy lại tinh thần, ân cần hỏi: “Tiểu tam, có phải bị sặc rồi không?”
“Không có, không có…” Sơ tuyết cúi đầu không nhìn thẳng nàng, chỉ là tiếp tục ăn tào phớ.
“Đừng ăn quá mau, coi chừng sặc…” thực sự là lo lắng cái gì, cái gì sẽ đến.
“Khụ khụ…” Sơ tuyết đúng là có thể bị sặc, còn đến mức gương mặt tuấn tú trở nên hồng hồng, nhìn lên rất khó chịu.
Trầm tố nhi vội vàng đứng dậy vỗ vỗ lưng hắn, thuận thuận khí, ân cần nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, từ từ sẽ đến từ từ sẽ đến, trước tiên hợp khẩu vị đã.” Tiểu tam rốt cuộc làm sao vậy?
Sơ tuyết sặc đến nước mắt cũng chảy ra, Trầm Tố Nhi nhìn thấy lại đau lòng, đem ống tay áo lau mặt cho hắn, ngay cả miệng dính tào phớ cũng lau, “Sau này ăn cái gì cũng phải cẩn thận một chút, ngu ngốc! Sặc cụng sẽ có lúc sặc chết người.”
“Ngươi đang lo lắng ta?”
“Lời vô ích!”
“…” Ngây ngốc cười cười
Có ai biết đâu? Vừa thấy nàng nhìn chằm chằm thư sinh kia, ngực hắn đặc biệt khó chịu. Ho nhẹ một chút nhắc nhở, bất quá lại sợ nàng nhìn ra gì đó nên mãnh liệt ăn đồ, kết quả là thần xui quỷ khiến đích thực bị sặc.
Một lát sau, thư sinh rời đi, trầm tố nhi cũng không để ý. Đại thúc chủ quán lắc đầu thở dài.
“Ông già, thư họa này…” Đại thẩm do dự hỏi.
“Đem vào trong nhà, cho mấy đứa trẻ chơi. Người thư sinh này, kể ra cũng thật đáng thương.”
Một bát tào phớ, một bức tranh chữ.
Trầm tố nhi nghe được không khỏi nhìn theo hướng thư sinh kìa vừa đi.
Thư sinh thời cổ đại? Chẳng dùng được vào việc gì sất?
Sau khi thanh toán tiền, hai người đi dạo đến xế chiều, không có phát hiện đồ chơi gì mới mẻ, cũng không có phát hiện đường nhỏ nào để chạy trốn. Sơ Tuyết khẽ thầm thì, không vứt bỏ được đám người phía sau.
Trở lại thuyền, Tiêu Trọng Chi đi ra ngoài nghênh tiếp.
********************************
Ngày hôm sau…
Trầm Tố Nhi cùng Sơ Tuyết đi dạo Hàm thành một chút, ngày hôm qua không có đi đến nơi nào vui vui để tham quan, chẳng hay tí nào. Cá nhân nàng muốn tìm một địa phương ẩn cư, cũng hiểu được ở Hàm thành rất không thích hợp, ở đây cách kinh thành vẻn vẹn có mấy ngày đường thủy, dễ bị bắt về.
Buổi trưa…
Sơ Ttuyết cùng Trầm Tố Nhi trên đường trở về thuyền.
“Tiểu tam, chúng ta rời đi.”
“Ngươi không thích ở đây?”
“Uh, bình thường thôi.” Địa điểm không tốt.
“Vậy thì đi.”
Trở lại trên thuyền, Trầm Tố Nhi nói muốn rời đi, Tiêu Trọng Chi tự nhiên sẽ không bàn thêm.
Chẳng qua là có chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra… Lúc thuyền chuẩn bị rời bến, đột nhiên một đoàn quan sai xông xông lên thuyền, vừa tiến đến liền lập tức lục xoát, còn muốn bắt giữ Trầm Tố Nhi cùng Sơ Tuyết. Nói cái gì cưỡng gian sát nhân, đang đợi thẩm án.
Tiếu trọng chi tức giận đến cắn răng. Hoang đường! Hoang đường đến chết! Đặc biệt là Trầm Tố Nhi, nàng cưỡng gian ai? Cưỡng gian nam nhân hay cưỡng gian nữ nhân?
“Là các ngươi?” Năm người thấy Sơ Tuyết nghĩ muốn trốn. Bọn họ cũng không phải sợ hai người này, mà là phía sau bọn họ một ít thị vệ hông đeo kiếm. Tên đầu lĩnh dò xét phía sau bọn họ lại thấy không có ai, trước mắt giống như ăn được thuốc an thần, an tâm không ít.
“Tới vừa lúc! Tên tiểu tử kia, có phải ngươi đưa cho ta chính là đá cuội hay không?” Nam tử mập mạp lộ vẻ hung ác, chắc là muốn Trầm Tố Nhi giúp hắn làm sáng tỏ. Mới vừa rồi bị đánh cho một trận, toàn thân còn đau, chạy trốn được nhưng lại bị đồng bọn hiểu lầm oan uổng.
Không ngờ, trầm tố nhi mê man chớp chớp mắt to: “Đá cuội? Đá cuội nào?”
“Tiểu tử, ngươi cho ta túi tiền căn bản là đá cuội…” Nam tử mập mạp nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi, tưởng làm sáng tỏ kết quả ai ngờ lại càng bôi càng đen!
Lúc này, sự hoài nghi của đám đồng bọn lại lần nữa cháy lên. Lúc đang trốn chạy thừa dịp người khác không chú ý đổi trắng thay đen cũng không phải là không làm được.
“Wow! Tiểu tam, bọn họ bị trộm mất tiền sao?” Ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn về phía trước giống như Sơ Tuyết thuần khiết. Cố ý, nàng chính là làm cho bọn họ hướng đồng bọn hoài nghi. Không nói thẳng bên trong là đá cuội mà lại nói bị trộm mất tiền.
Có lúc nói thẳng, ngược lại làm ngươi khác sinh ra vài phần hoài nghi, điểm chết người chính là mơ hồ nói ra “chân tướng”, giống như giấu diếm lại không cẩn thận tiết lộ ra “sự thật”, cho dù là không nói rõ ràng, nhưng ân tượng ban đầu là chủ đạo, càng khiến bản thân cảm thấy chính xác, so với việc nói một trăm câu: “Tiền ta đưa ngươi là giả! Rất có hiệu quả.” Cái này gọi là một bên khích bác ly gián.
Trầm tố nhi thành công. Người cổ đại đầu óc cũng không có thông minh như nàng.
Mấy người mắt long sòng sọc.
Nam tử mập mạp sắp điên rồi, hướng Trầm Tố Nhi bực tức quát: “Con mẹ ngươi tiểu bạch kiểm, dám hãi hại ta? ! Rõ ràng đưa ta toàn đá cuội.” Thẹn quá hóa giận, bị người ta làm cho oan uổng cảm giác thật khó chịu.
Chẳng qua là, hắn chỉ mới với vừa xông lên. Không quá ba giây, bị Sơ Tuyết xoáy một cước đá bay ngược hai thước, lực mạnh đụng vào tường! Một cước này Sơ tuyết cũng không đem toàn lực dùng hết, nếu không, hắn không thổ huyết cũng sợ rằng phải ngất đi.
Sơ Tuyết lạnh lùng cau mày nói: “Có những người không phải các ngươi có thể tùy tiện đụng vào. Nhớ cho rõ.”
Mấy người còn lại thấy tình huống đại biến, nhanh chóng chạy theo nam tử mập mạp. Chỉ là bọn hắn vừa chạy được một lúc, lại nghe đến một thanh âm oán giận, “Tiểu tam, sao ngươi không hỏi bọn họ về hai mươi lượng? Tổn thất vô ích, bọn họ đại khái là vì sợ, nên mới ở đây diễn trò…”
A a a…
Trung niên mập nam toàn thân đau đến không thể động đậy, khiến người khác phải khênh đi. Chưa tới mấy bước, nghe Trầm Tố Nhi ở phía sau nói, tức muốn chết… Lần này hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được.
Nhìn bọn họ chạy thoát, lại nhìn người nào đó tận lực la to, Sơ Tuyết nở nụ cười.
“Tiểu Tố Nhi, ngươi cố ý?”
“Ai kêu bọn họ dám hãm hại ta? Không nhìn được nội bộ bọn chúng lục đục, khiến ta… thất vọng, làm ta phí cả thời gian?” Để cho chuyện này xáo trộn lên, “Bất quá, dù sao chúng ta cũng phải ở lại đây vài ngày, chi bằng hỏi Tiêu Trọng Chi một chút, nơi này có không sản nghiệp của Tiêu gia.” Đó là thói quen, giống như mỗi khi đến một nơi, nơi đó sẽ có biệt viện cùng phòng trọ của Tiêu gia.
Có lúc, nàng thật sự nổi da gà! MMD, tài lực cường đại như vậy, nếu còn nắm trọng quyền, không thể trách Mộ Dung Cảnh cố kỵ, thiếu chút nữa dẫn tới họa diệt môn. Nếu như chính nàng chấp chính, cũng có khả năng nàng sẽ phải làm như vậy. Nếu tiếp tục giữ lại Tiêu gia, trước mắt sẽ không có cái gì xấu, nhưng cứ duy trì cục diện để cho bọn họ tự tung tự tác như vậy, thời gian tới cũng có thể nói bọn họ không có ý đoạt giang sơn, tới lúc đó quả thật gương vỡ khó lành, không phải chỉ một câu nói của người quyền thế, cường đại nhất có thể giải quyết được.
Sơ tuyết hỏi: “Này, chúng ta còn muốn tiếp tục đi chơi sao?”
“Đương nhiên, đừng để cho chuyện vừa rồi làm mất sạch hứng thú. Trước tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, ta cũng khát rồi.”
Vì vậy, hai người vừa ra khỏi đường cái, tiếp tục bước về phía trước. Trầm tố nhi lần này không chọn cái gì tửu lâu, tùy ý tìm một quầy nhỏ ven đường ngồi một chút.
Hai người dường như không có chuyện gì làm, thảnh thơi ngồi uống trà ở quán nhỏ, khó tránh khỏi khiến ông chủ quầy nhiều lần hé mắt nhìn. Cái này không thể trách người, muốn trách chỉ có thể trách bọn họ quá đẹp, quần áo quá hoa lệ, cử chỉ quá trang nhã, thân phận quá đặc biệt… tổng hợp lại, sẽ không phải là loại người ngồi ở cái quán nhỏ bình thường ăn uống.
Đại thúc nhanh chóng bắt chuyện.
Hai người cũng không ăn gì chỉ đơn giản gọi một bát tào phớ. Sơ Tuyết ăn rất ngon miệng, chưa ăn qua, cảm giác mới mẻ. Trầm Tố Nhi chỉ nhấm nháp vài thìa, quá nhạt, khó ăn! Không đủ ngọt, ở hiện đại ăn uống đã dường thành thói quen, cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy. Lại nói từ khi xuyên đến đây, được ăn ngon ở tốt mặc tốt, thật sự chưa từng hưởng qua đau khổ.
“Tiểu tam, ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
“Không cần miễn cưỡng…” Trầm Tố Nhi cảm thấy hắn miễn cưỡng ăn. Bởi vì nàng cảm thấy không dễ ăn, sơ tuyết sẽ cảm thấy ăn ngon sao? Không thể cảm thấy ngon! Bởi vì có chút là lạ, giống như không ngon bằng với đồ ăn ở đâu đó. Lẽ nào chính mình còn bị nuông chiều còn hơn cả hắn? Chắc không phải đâu
“Không miễn cưỡng, thật sự không tệ. Đúng mùi đúng vị, nước đậu trắng trong, cũng không có đồ dư thừa gì lẫn trong đó”
“Không có đường, rất nhạt…” Nghĩ không ra Sơ Tuyết ăn nhạt như vậy.
Sơ tuyết len lén nhìn nàng, phút chốc nở nụ cười: “Có phải không quen hay không?”
“Với cái ta đã từng khác biệt quá xa.” Đích xác không có ngon như ở hiện đại.
“Tiểu ca, tào phớ của ta là ngon nhất, chính tông đó, toàn bộ đều chọn đậu tốt nhất làm, không có pha thêm cái gì linh tinh đâu.” Một phụ nữ trung niên ôn hòa giải thích, đoán chừng là thê tử của chủ quán.
Trầm tố nhi nghe, có chút khẩn trương, “Đại thẩm, đừng hiểu lầm. Ta cũng không phải nói tào phớ của ngươi không ngon, mà là… bản thân ta không thích ăn thứ này. Thật xấu hổ a.” Mở một quán nhỏ tính kế sinh nhai cũng không dễ dàng, đừng làm cho người ta có cảm giác là mình tới đập bảng hiệu. Vừa mới nói qua như thế, đại thẩm trông dịu đi rất nhiều.
Mỗi người cực khổ làm được đồ, cũng không mong muốn có người ghét bỏ.
Trầm tố nhi im miệng, không dám nhiều lời nữa. Chỉ là bát tào phớ kia phải xử trí thế nào? Ăn thì không muốn rồi, nhưng nếu không ăn? Kia… Không khỏi lẳng lẽ nhìn đại thẩm bán tào phớ một cái. Quẫn quá rồi! Lãng phí bỏ lại có thể hay không bị người ta nghĩ mình đến đập bảng hiệu? Có chút hối hận những lời mình nói lúc nãy.
Phút chốc, mỗ nữ ân cần cười yếu ớt lướt qua Sơ Tuyết, nhỏ giọng nói: “Tiểu tam, ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
“Vậy ngươi ăn nhiều một chút, ta cho ngươi phần của ta” Nói là làm, không đợi Sơ Tuyết cự tuyệt, đã đem bát tào phớ của mình đổ hơn phân nửa vào cho Sơ Tuyết. Giả bộ ân cần giải quyết hết phiền toái trong chén, không ăn hết chính là do Sơ Tuyết lãng phí, cùng nàng không quan hệ! He he he!
Sơ tuyết nhìn lên, thật không có biện pháp gây khó dễ cho nàng. Người nào đó có lúc rất thành thục đạm nhiên, có lúc lại nghịch ngợm ấu trĩ!
“Ăn đi, đừng có khách khí. Ngươi trước đây khẳng định chưa từng ăn qua nhiều, ta thường xuyên ăn…” Mỗ nữ nói rất lớn. Song, trong bụg lại có ý nghĩ xấu xa dường nào không biết?
Sơ tuyết dở khóc dở cười.
Lúc này…
“Đại thúc, hôm nay ngươi còn muốn thư họa sao?” Có một giọng nói ôn hòa đang hỏi.
“Tốt. Muốn một bức.” Chính là thanh âm của chủ quán đại thúc.
“Đa tạ.” Thanh âm hơi run, rất là cảm kích.
Trầm Tố Nhi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thư sinh ôm mấy bức tranh, đưa một quyển cho đại thẩm, còn đại thúc kia thì lấy một bát tào phớ thật lớn cho hắn. Hắn rất cảm kích nhận lấy, lập tức ngồi ở trên ghế ăn.
Ăn cũng rất từ tốn, Trầm Tố Nhi nhìn hắn, rõ ràng trông hắn rất đói, mặt mày xanh xao, dinh dưỡng không đầy đủ. Bất quá, ngược lại mặt mũi lại có vài phần xinh xắn, đương nhiên đối với Sơ Tuyết mà nói, người này khác biệt quá xa, không so sánh nổi. Đối với Mộ Dung Cảnh cùng Tư Mã Lạc mà nói… lại càng không giống, hoàn toàn không cùng một loại.
“Khụ khụ!” Sơ tuyết ho nhẹ.
Trầm tố nhi nghe được thanh âm khụ khụ bên cạnh, lấy lại tinh thần, ân cần hỏi: “Tiểu tam, có phải bị sặc rồi không?”
“Không có, không có…” Sơ tuyết cúi đầu không nhìn thẳng nàng, chỉ là tiếp tục ăn tào phớ.
“Đừng ăn quá mau, coi chừng sặc…” thực sự là lo lắng cái gì, cái gì sẽ đến.
“Khụ khụ…” Sơ tuyết đúng là có thể bị sặc, còn đến mức gương mặt tuấn tú trở nên hồng hồng, nhìn lên rất khó chịu.
Trầm tố nhi vội vàng đứng dậy vỗ vỗ lưng hắn, thuận thuận khí, ân cần nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, từ từ sẽ đến từ từ sẽ đến, trước tiên hợp khẩu vị đã.” Tiểu tam rốt cuộc làm sao vậy?
Sơ tuyết sặc đến nước mắt cũng chảy ra, Trầm Tố Nhi nhìn thấy lại đau lòng, đem ống tay áo lau mặt cho hắn, ngay cả miệng dính tào phớ cũng lau, “Sau này ăn cái gì cũng phải cẩn thận một chút, ngu ngốc! Sặc cụng sẽ có lúc sặc chết người.”
“Ngươi đang lo lắng ta?”
“Lời vô ích!”
“…” Ngây ngốc cười cười
Có ai biết đâu? Vừa thấy nàng nhìn chằm chằm thư sinh kia, ngực hắn đặc biệt khó chịu. Ho nhẹ một chút nhắc nhở, bất quá lại sợ nàng nhìn ra gì đó nên mãnh liệt ăn đồ, kết quả là thần xui quỷ khiến đích thực bị sặc.
Một lát sau, thư sinh rời đi, trầm tố nhi cũng không để ý. Đại thúc chủ quán lắc đầu thở dài.
“Ông già, thư họa này…” Đại thẩm do dự hỏi.
“Đem vào trong nhà, cho mấy đứa trẻ chơi. Người thư sinh này, kể ra cũng thật đáng thương.”
Một bát tào phớ, một bức tranh chữ.
Trầm tố nhi nghe được không khỏi nhìn theo hướng thư sinh kìa vừa đi.
Thư sinh thời cổ đại? Chẳng dùng được vào việc gì sất?
Sau khi thanh toán tiền, hai người đi dạo đến xế chiều, không có phát hiện đồ chơi gì mới mẻ, cũng không có phát hiện đường nhỏ nào để chạy trốn. Sơ Tuyết khẽ thầm thì, không vứt bỏ được đám người phía sau.
Trở lại thuyền, Tiêu Trọng Chi đi ra ngoài nghênh tiếp.
********************************
Ngày hôm sau…
Trầm Tố Nhi cùng Sơ Tuyết đi dạo Hàm thành một chút, ngày hôm qua không có đi đến nơi nào vui vui để tham quan, chẳng hay tí nào. Cá nhân nàng muốn tìm một địa phương ẩn cư, cũng hiểu được ở Hàm thành rất không thích hợp, ở đây cách kinh thành vẻn vẹn có mấy ngày đường thủy, dễ bị bắt về.
Buổi trưa…
Sơ Ttuyết cùng Trầm Tố Nhi trên đường trở về thuyền.
“Tiểu tam, chúng ta rời đi.”
“Ngươi không thích ở đây?”
“Uh, bình thường thôi.” Địa điểm không tốt.
“Vậy thì đi.”
Trở lại trên thuyền, Trầm Tố Nhi nói muốn rời đi, Tiêu Trọng Chi tự nhiên sẽ không bàn thêm.
Chẳng qua là có chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra… Lúc thuyền chuẩn bị rời bến, đột nhiên một đoàn quan sai xông xông lên thuyền, vừa tiến đến liền lập tức lục xoát, còn muốn bắt giữ Trầm Tố Nhi cùng Sơ Tuyết. Nói cái gì cưỡng gian sát nhân, đang đợi thẩm án.
Tiếu trọng chi tức giận đến cắn răng. Hoang đường! Hoang đường đến chết! Đặc biệt là Trầm Tố Nhi, nàng cưỡng gian ai? Cưỡng gian nam nhân hay cưỡng gian nữ nhân?
/111
|